Mưa tầm tã mấy ngày qua nên không khí ẩm thấp, ướt át. Mấy cô tiếp viên buồn bã ngồi ngáp ruồi vì quán vắng khách, ông chủ quán đi vô, đi ra, ngó trời ngó đất, lắc đầu. Một lát, ông mặc áo mưa, lấy xe vọt đi. Khuất bóng ông chủ, quán trở nên sôi động hẳn lên. Cô tiếp viên tóc ngắn, gương mặt trái soan, mắt một mí, nhìn hai cô tiếp viên khác đang ngồi bó gối trên ghế, nói: - Ông đi vắng, chơi bài cho vui, tụi bay!. Cô tiếp viên mặc áo hồng thòng chân xuống nền gạch bông, ngáp ngắn ngáp dài: - Trời mưa nhớ nhà bỏ mẹ! Tao đang xui xẻo mà chơi cái nỗi gì!. - Xui chơi cho hết xui!”. Cô tiếp viên tóc ngắn nói. “Thôi đừng chơi, lỡ ổng về bất ngờ, ổng la cho nhức óc. Đêm qua, mày đi chơi với anh chàng đẹp trai, có được đồng nào không?”. Cô tiếp viên tóc dài đang ngồi bó gối trên ghế hỏi bạn áo hồng. - Tình cảm mà! Tiền bạc gì! Nhưng nó có mua cho được ít đồ”. - Tụi đàn ông Hàn Quốc làm tình sướng không?. - Nó làm tao mỏi cả tay cả chân. Chơi dai dễ sợ!. - Còn thằng bồ tao nó chơi như gà! Mới leo lên đã tụt xuống! - Thôi! Hai bà nội! Coi chừng dính chấu thì khổ đời!. Cô tiếp viên tóc ngắn nói. “Lo gì! Tọng hai viên Postinor 2 vô là yên chuyện!”. Cô tiếp viên tóc dài nói. - Uống thứ đó nhiều, coi chừng bị tịt, hết đẻ đái!. - Càng khoẻ! Đẻ ra giống con lai Hàn Quốc bị nó bỏ rơi thêm tội!. - Ừ! Mà sao tụi con lai Hàn Quốc không được bảo lãnh về nước như tụi con lai Mỹ, Úc, Phi Luật Tân …? - Tao đâu có biết! Bữa nào mày hỏi ông chủ quán! “Thì mầy nhìn ba bức tranh đang treo trong quán coi! Tụi Pháp, tụi Mỹ dẫn con lai của tụi nó xuống tàu, lên máy bay. Còn tụi lính Hàn Quốc thì ra đi không ngoảnh lại…” - Ờ há! Mà ai vẽ mấy bức tranh này coi cũng ngộ - Hình như của ông hoạ sĩ già, bạn của ông chủ quán. - Nghe nói ông ấy già mà sung lắm. - Sao mày biết?” - Bữa trước tao có ngồi nói chuyện với ổng. Đừng tưởng người già họ hết xí quách! Bữa nào mày thử đi chơi với một ông già thì biết!. - Đối với tao, tiền nhiều thì được. Tao cần giúp đỡ gia đình. - Mấy ông già thường giàu. Họ cần tình cảm. - Thôi gác chuyện lại đi, có khách vào. Hai người đàn ông Hàn Quốc vào. Họ ngồi ngó ra đường. Mưa chưa ngớt hạt. Họ tiếp tục câu chuyện bỏ dở. - Ông ấy chết trong phòng một mình, mấy ngày sau người ta mới phát hiện. - Nghe đồn, ông ấy chết vì dùng thuốc Viagra. Đó là loại thuốc kích thích tình dục, được những người yếu sinh lý sử dụng. Ông ấy đã sáu hai tuổi, lại bị liệt dương mấy năm nay… - Sao ông ấy lại bị liệt dương nhỉ? - Ông ấy vốn là mục sư, đã ly dị vợ. Trường hợp của ông ấy, chắc do rào cản của đạo đức, luân lý nên bị liệt dương. - Đúng! Trong chuyện sinh lý, nếu tâm trí có vấn đề, chơi cũng chẳng sướng ích gì… Người đàn ông nọ nói nhỏ với người đàn ông kia, sau khi cô tiếp viên tóc ngắn bưng thức uống đến đặt lên mặt bàn rồi đi vào trong. - Trong ba con nhỏ ở quán này, ông xem thử đứa nào làm tình sướng nhất?. Người đàn ông kia quay vào trong ngó ngó, lắc đầu: - Chuyện đó tôi không rành bằng ông. Vả lại, tôi mới sang Việt Nam, còn ông, sang đã lâu, nhìn chính xác hơn. - Mấy con mập, lùn, làm tình hơi dở. Thường thì nó nằm một đống vì mau mệt. Mấy con chân dài thon thả làm tình sướng hơn! - Sao ông rành quá vậy? - Thì kinh nghiệm chiến trường mà! Tôi nói với ông điều này, ông đừng nói với ai… - Không, tôi không nói lại với ai đâu! Ông nói đi!. - Con gái Việt Nam do cuộc sống nghèo khổ, nên đang khoái lấy chồng nước ngoài, đặc biệt là tụi nó thích lấy chồng Hàn Quốc. Báo đăng, có hai thằng Hàn Quốc mà đi coi tới hàng trăm đứa con gái Việt Nam! Nên tụi nó dễ bị dụ lắm! Cứ mua cho nó ít đồ, hứa hẹn bảo lãnh sang Hàn Quốc là xong ngay! - Ông chơi mấy đứa rồi? - Sơ sơ cả tá! Toàn là gái quê ngon lành! - Tụi nó không kiện sao? - Biết đâu mà kiện. Vả lại, chánh phủ nó đang muốn nước ngoài đầu tư nhiều vào! - À há! Bữa nào tôi thử chơi cho biết! - Rẻ mà sạch! Cứ thử đi! Ông chủ quán về, dựng xe gắn máy trước hiên. Ông chủ quán cởi áo mưa ra giũ giũ rồi vắt ngang yên xe. Ông vào quán, xởi lởi chào bắt tay hai người khách. - Chào hai ông! Hai ông đợi có lâu không? Tôi bận đi chút công việc… - Cũng mới. Chưa uống hết ly cà phê! Ông chủ quán ngồi xuống chiếc ghế cùng bàn với hai người khách, gọi vào trong bằng tiếng Việt: - Hường! Lấy gói thuốc con Mèo! - Dạ! Có ngay! Cô tiếp viên mặc áo hồng, quần Jean, có đôi giò dài, đặt gói thuốc con Mèo nhỏ vào cái hộp quẹt trên chiếc đĩa nhựa bưng ra. Thuốc đây ông chủ! - Cảm ơn em! Khi cô gái áo hồng quay vào, ông chủ quán nói: - Nó là con lai Hàn! Một người khách nói: - Hèn gì ông đặt tên quán là Hoa Dại Seoul. - Cái tên nghe có vẻ là lạ. Người kia nói. - Tôi tính gặp hai ông để bàn một việc!. Ông chủ quán nói. - Việc gì, ông cứ nói! Nếu trong khả năng, chúng tôi có thể giúp ông. - Chuyện này tôi quan tâm đã lâu. Sau chiến tranh Việt Nam, số con lai Hàn Quốc có cả hơn ngàn người, nhưng họ không được bảo lãnh. Muốn đi xuất khẩu lao động thì họ không có tiền lo thủ tục và đóng thuế các loại. Hiện thời họ sống dở, chết dở ở Việt Nam. Con cháu họ sinh ra cũng không được học hành…..Tôi nhờ hai ông bằng cách nào đó, về nước vận động để họ được bảo lãnh sang Hàn Quốc. Các ông thấy thế nào?” - Để coi! Nhưng tại sao Chính phủ Hàn Quốc không quan tâm tới vấn đề con lai nhỉ? - Các ông thấy không! Đàn bà Hàn Quốc bị tụi Nhật bắt làm nô lệ tình dục, bây giờ đã được chính phủ Nhật xin lỗi và chịu bồi thường. Còn các bà mẹ Việt Nam thì phía Hàn Quốc im Lặng. Một sự im lặng vô nhân đạo! - Tôi sẽ cố. Hoặc vận động gây quỹ đóng tiền cho số con lai được xuất khẩu lao động. Hoặc giới thiệu con cháu họ nếu đã đến tuổi lập gia đình với người Hàn Quốc, sang đó để có điều kiện giúp đỡ cha mẹ! - Cũng có thể, về bển, tôi sẽ viết một số bài báo về thực trạng nghèo khổ của con lai Hàn Quốc còn ở lại Việt Nam để đánh động lương tâm của chánh phủ Hàn. Dù sao đó cũng là những giọt máu rơi của Hàn Quốc! - Mong hai ông cố gắng giúp cho! Có gì, tôi sẽ cung cấp tài liệu về con lai Hàn Quốc ở Việt Nam cho hai ông! - Tối nay, ông dẫn chúng tôi đi thực tế chứ? - Ừ! Đi thì đi! Ông chủ quán ngao ngán nhìn hai ông khách quay ra nhìn trời. Bên ngoài, mưa chưa dứt hạt, mưa rung rung những cành hoa dại bên kia đường.