Lại thêm một đêm mất ngủ! Đôi mắt mở trân tráo chờ đợi màn đêm qua đi, đôi mắt mở trân tráo chịu đựng từng giây từng phút trôi qua, đôi mắt mở trân tráo nhìn ánh bình minh dần dần nhuộm trắng khung cửa sổ... cảm giác dài dằng dặc của sự mất ngủ dày vò từng sợi thần kinh của Tâm Nhụy, những suy nghĩ về quá khứ và tương lai bay vùn vụt, xoay vòng vòng trong óc nàng, hình như đang trôi qua hàng nghìn hàng vạn năm ánh sáng. Làm sao để có thể ngưng lại dòng "tư tưởng"? Làm sao để có thể "đóng kín" những tình cảm của mình? Làm sao để có thể "đánh mê" đi ý thức của mình? Nàng chớp chớp đôi mi, đôi mắt bị sự mất ngủ cả đêm làm cho xót xa, đau đớn, thế nhưng, nàng không có cách gì làm cho nó nhắm lại được! Đôi mắt nàng nhìn trừng trừng vào chiếc bàn học một cách vô thức, trong ánh sáng yếu ớt của buổi ban mai le lói len vào qua cửa sổ, nàng nhìn thấy một bóng đen mông lung, quen thuộc đang đứng lặng lẽ trên bàn học. Đó là cái gì thế? Nàng mơ hồ nghĩ ngợi, mơ hồ phân tích hình dạng của vật đó; chiếc đầu tròn trĩnh, mái tóc ngắn tung bay, chiếc cằm hơi hất lên phía trên... đó là bức tượng điêu khắc, bức tượng điêu khắc của chính nàng! Chí Văn đã khắc từ khúc cây nhặt được ở bãi biển ngày nào! Khúc cây đó đã từng làm cho nàng té nhào trên bãi cát! Đột nhiên, có một sự chấn động nào đó làm cho nàng bừng tỉnh dậy. Thế là, trong óc nàng vang lên một câu nói thật rõ ràng, một câu nói đã bị chôn chặt tận dưới đáy vực của ký ức: - Em có khi nào lẫn lộn định nghĩa của "người anh" và "người bạn trai" không? Có khi nào lẫn lộn? Có khi nào lẫn lộn? Có khi nào lẫn lộn? Nàng bắt đầu tự hỏi mình, liên tiếp hỏi lấy mình. Tự bản thân của câu hỏi này không phải là điều quan trọng, quan trọng là ở người đã thốt ra câu hỏi đó, chàng muốn biểu lộ những gì? Sau đó, một câu nói khác lại gõ lên từng âm hưởng vang vang trong óc nàng, như tiếng chuông đánh lên vào buổi sớm mai vang rền, vọng động: - Anh muốn tìm lại cái "người" đã mất của em! Anh muốn em biết rằng, cái cô gái cười vui, phóng khoáng trong em, quyến rũ biết mấy, dễ thương biết mấy! Câu nói đó vừa mới biến mất, một câu nói khác lại vang lên: - Nếu như em là bạn gái của anh, anh sẽ không bao giờ để cho em rớt một giọt nước mắt! Tiếp theo đó, là nụ hôn nồng nàn, nụ hôn say đắm, nụ hôn tỉ mỉ, nụ hôn ngọt lịm đến điên cuồng... đột nhiên, nàng ngồi bật dậy từ trên giường, trừng to đôi mắt, nàng nhìn trừng trừng vào bức tượng gỗ đó, như nhìn thẳng vào chính mình, mở miệng ra, nàng nói lẩm bẩm với bức tượng: - Mi điên rồi chăng? Hạ Tâm Nhụy? Mi quả là một đứa ngu si, khờ dại! Đúng vậy, mi quả là một đứa ngu si, khờ dại, chàng đã biểu lộ một lần rồi một lần, dò xét một lần rồi một lần, bày tỏ một lần rồi một lần... thế mà mi lại hoàn toàn bỏ hẳn ngoài tai, thế mà mi lại khẳng định rằng đó là vì chàng muốn cho mi một "giải an ủi"? "Giải an ủi" đủ làm cho chàng vì mi mà ngồi cặm cụi hàng đêm để khắc bức tượng sao? "Giải an ủi" đủ làm cho chàng nhớ đến từng nét mặt dáng cười của mi chăng? Sau đó, nàng lại nhớ đến câu chàng mới nói ngày hôm qua: - Đi, vì em! Ở, cũng vì em! Trái tim nàng đập từng nhịp điên cuồng, đầu óc nàng bàng hoàng mê muội. Nàng dùng tay vỗ thật mạnh lên trán mình, ngu dại quá đi! Hạ Tâm Nhụy! Điên khùng quá đi! Hạ Tâm Nhụy! Từ đầu chí cuối, chàng đều là người đã yêu mi mà! Hạ Tâm Nhụy! Tại sao lại cự tuyệt chàng? Vì chàng là anh của Lương Chí Trung hay sao? Mi có thật sự yêu Lương Chí Trung chăng? Yêu thật chăng? Trong óc nàng đột nhiên dâng lên một ký ức, lần đầu tiên đã lâu lắm rồi, bên bờ hồ Thanh Thảo đó, nàng đã hiến dâng cho Chí Trung nụ hôn đầu đời con gái, cho đến nay nàng vẫn còn nhớ rõ cảm giác của mình lúc ấy, tim có đập mạnh, nhưng không có cảm giác huyền hoặc, không có cảm giác nhẹ nhàng, phơi phới, cũng không có cảm giác nóng bỏng, quay cuồng, không có những mê si, cuồng nhiệt như trong tiểu thuyết đã diễn tả... nàng rất bình tĩnh, bình tĩnh học cách hôn nhau, bình tĩnh phỏng đoán xem chàng đã từng hôn bao nhiêu người con gái. Hôn xong, câu nàng hỏi chàng cũng không có một chút thi vị nào: - Anh lão luyện dữ à, anh biết hôn lần đầu tiên vào lúc bao nhiêu tuổi? - Mười tám tuổi! Thật là khả ố! Đấy là cảm giác của nàng ngay lúc đó! Vì vậy, khi chàng hỏi ngược lại nàng, nàng đã làm ra vẻ dương dương tự đắc trả lời một câu nói dối: - Mười bốn tuổi! Nàng vẫn còn nhớ phản ứng của chàng khi nghe xong ba chữ đó, chàng làm ra vẻ bất cần, thế nhưng, nàng biết rằng, mình đã trả đũa được chàng! Đó là tình yêu chăng? Đó là một cuộc chơi của con trẻ mà thôi! Thủy chung, sự qua lại giữa nàng và Chí Trung, cũng giống như một cuộc chơi của hai đứa trẻ! Nàng đã từng thật sự yêu Chí Trung chăng? Tại sao nụ hôn của Chí Văn lại làm cho nàng cảm thấy như cả người mình bị đốt cháy lên cuồn cuộn, còn Chí Trung lại làm cho nàng ở đó bình tĩnh phân tích thiệt hơn? Nàng ngồi trên giường, hai tay ôm lấy gối, trong óc nàng, đủ thứ ký ức đang vùn vụt kéo về; và lẫn lộn trong đám ký ức mênh mang đó, là một câu nói vang vang: mình có khi nào lẫn lộn không? Mình có khi nào lẫn lộn không? Mình có khi nào lẫn lộn không? Giọng nói của Chí Văn, lại vang lên chắc nịch: - Không phải là "người anh"! "Anh" không thể yêu em, "anh" không thể lấy em! "Anh" không thể cùng em chung sống suốt một đời! Do đó, tuyệt đối không phải là "anh"! Từ đây về sau, đừng bao giờ cho anh là "anh" của em nữa! Đúng vậy! Không phải là "anh"! Không phải là "anh"! Không phải là "anh"! Trí óc nàng đang kêu lên như điên như cuồng. Tiếp theo những ngọn sóng âm thanh vang vang đó, là gương mặt của Chí Văn, là ánh mắt làm cho trái tim nàng nhảy múa của Chí Văn, giọng nói trầm thấp, nồng nàn của Chí Văn: - Giữ anh lại! Tại sao không giữ chàng lại? Tại sao không giữ chàng lại? Tại sao không giữ chàng lại? Tại sao cự tuyệt chàng? Đồ ngốc ơi! Mi đã làm cho chàng nghĩ rằng trong trái tim mi chỉ biết có Chí Trung! Mi đã làm tổn thương chàng một lần rồi một lần! Mi đã dùng Chí Trung mà làm cho chàng bị tổn thương! Đồ ngốc ơi! Trong lòng mi quả thật có Chí Trung chăng? Đó chẳng qua là vì mi hận Chí Trung đã làm tổn thương tự ái của mi mà thôi! Đúng vậy! Chí Trung đã làm tổn thương lòng tự ái của mi, và mi, mi đã làm tổn thương lòng tự ái của Chí Văn đến như thế nào? - Em có thể lấy bất cứ ai trên cõi đời này, nhưng không thể nào lấy anh, tại vì, anh là anh của Chí Trung! Ngu ơi là ngu, dại ơi là dại!... Nàng tự mắng mình cả trăm lần bằng câu đó! Mi biết rằng Chí Trung là một sa mạc, thế mà mi lại để cho cả một đại dương trống không ở đó, hoàn toàn làm ngơ trước những lời kêu gọi của làn sóng cả vỗ bờ! Ngu si, khờ dại! Mi là một con kình ngư, một con kình ngư ngu si, khờ dại! Con kình ngư ngu si, khờ dại thì phải chịu chết khô vì thiếu nước! Không! Tại sao lại phải chịu chết khô vì thiếu nước? Tại sao lại buông xuôi cái hạnh phúc đang ở ngay trong tầm tay? Tại sao không ngã nhào ngay vào lòng đại dương mênh mông, bát ngát đó? Nàng yên lặng suy nghĩ hết mấy giây, sau đó lập tức nhào đến bên điện thoại! Trong lòng nàng có hàng ngàn hàng vạn âm thanh, đột nhiên cùng đồng loạt vang lên như tiếng chuông ngân rộn rã, hối thúc, cuồng nhiệt: gọi điện thoại cho chàng! Gọi điện thoại cho chàng! Tự ái? Dẹp cái tự ái đáng ghét đó qua một bên đi! Lương Chí Văn chính là tự ái của nàng, Lương Chí Văn chính là tất cả của nàng! Tự ái! Đừng thèm để ý gì đến tự ái nữa! Nàng bấm cho đường giây điện thoại vào phòng mình, cám ơn sở điện thoại, đã có loại đường dây riêng cho từng phòng như thế này, nàng không muốn làm cho cha mẹ thức giấc! Cố gắng kềm chế trái tim đang đập thình thịch từng hồi, kềm chế sự sôi nổi, cuồng nhiệt đang phóng chạy như vó ngựa phi nhanh trên đường xa thiên lý, nàng quay số điện thoại của nhà họ Lương. Tiếng chuông đang reo vang bên kia đầu giây, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng... mỗi một tiếng vang là một sự dày vò đối với nàng, nhanh lên đi, Chí Văn, bắt điện thoại đi! Cuối cùng, bên kia cũng đã có âm thanh vang lên, mơ hồ không rõ, mang đầy nét ngái ngủ, giọng đàn ông: - Hello, ai đó? - Hello! Đột nhiên, nàng cảm thấy rụt rè, đột nhiên, nàng cảm thấy e ngại, ai ở đầu giây bên kia thế? Chí Văn? Hay là Chí Trung? Nếu như là Chí Trung, nàng sẽ phải nói như thế nào? Hình như người bên kia đột nhiên tỉnh giấc: - Hello! Có phải Vũ Đình đó không? Em thức sớm quá vậy? Em không cần phải nói chuyện, anh nói cho em nghe, mười phút nữa, anh sẽ có mặt ở nhà em ngay, được chưa? Trái tim nàng đánh "thụp" một tiếng, đó là Chí Trung! Tên chết bầm Chí Trung! Phản ứng trực tiếp của nàng, là định cúp ngay điện thoại. Thế nhưng, lập tức, đầu óc nàng tỉnh táo ngay lại. Tại sao lại cúp điện thoại? Tại sao lại sợ nghe tiếng nói của Chí Trung? Nếu như bây giờ nàng không dám đối diện với Chí Trung, thì sau này sẽ như thế nào? Thế là, nàng lạnh lùng mở miệng nói: - Tôi không phải là Vũ Đình, tôi muốn mời Chí Văn nghe điện thoại! Có trời mà biết, Vũ Đình là cái thá gì? Bên kia hơi ngớ ra một chút, do dự: - Chí Văn?... Cô là... Nàng nói một cách nghiêm chỉnh: - Xin gọi Chí Văn nghe điện thoại dùm được không? Thế là, nàng nghe tiếng Chí Trung đang cất cao giọng gọi: - Chí Văn! Điện thoại! Trái tim nàng bắt đầu nhảy trở lại, gương mặt nàng nóng bừng lên, nguyên cả một lồng ngực của nàng cảm thấy như đang bị đốt cháy hừng hực. Sau đó, rút cuộc nàng cũng nghe tiếng của Chí Văn vang lên: - Xin lỗi ai đó? Giọng của nàng trở nên run rẩy: - Chí Văn! Em là Tâm Nhụy! Có tiếng chàng thở dài nhè nhẹ, giọng chàng nghe mệt mỏi và buồn bã: - Ồ!... Có chuyện gì không? Anh... thành thật xin lỗi về chuyện hôm qua... Nàng cuống quýt ngắt lời chàng: - Đừng!... Chí Văn, em gọi điện thoại cho anh, là để nói ba chữ, anh đừng làm em mất đi sự can đảm. Chí Văn, hãy ở lại! Bên kia đột nhiên nín lặng. Không nghe một tiếng nào khác. Ngay cả tiếng hơi thở cũng không còn. Nàng cuống cuồng, chàng giận rồi chăng? Chàng không hiểu nàng đang nói gì chăng? Chàng nghe không rõ chăng? Nàng kêu lên cuống quýt: - Chí Văn, Chí Văn, anh đang ở đó chăng? Anh đang nghe em nói chăng? Giọng của chàng nghe đứt quãng và lạc hẳn đi: - Anh đang nghe... Em nói thế là nghĩa gì? Đừng nên đùa với anh, đêm qua... suốt cả đêm anh không ngủ, bây giờ đầu óc anh có hơi lộn xộn, mơ hồ... hình như anh đang nghe em nói... Nàng tiếp lời chàng, có một lớp sóng nóng bỏng, cuồng nhiệt tràn dâng lên mắt nàng, chàng cũng không ngủ, suốt cả đêm không ngủ: - Hãy ở lại! Anh không thể đi Mỹ, anh không thể bỏ đi được, em đã suy nghĩ suốt một đêm, anh không thể không ở lại; vì em! Chàng lại nín lặng thêm một lần nữa. Nàng gọi: - Chí Văn? Cuối cùng chàng cũng đã lên tiếng, thanh âm chứa đựng sự vui mừng đến điên cuồng, run rẩy: - Em có chịu nói câu này ngay trước mặt anh không?... Vì... vì anh không tin tưởng cái điện thoại này lắm, có thể đó là vì đường dây bị nhảy lộn, có thể đó là vì tai anh bị lùng bùng, có thể... Nàng gần như muốn khóc, thì ra, sự vui mừng cũng có thể làm cho người ta chảy nước mắt được: - Chí Văn, nghe em nói đây, anh đến đây ngay, đến nhà em ngay, để em nói ngay trước mặt anh, em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh, có rất nhiều chuyện nói không hết, anh đến ngay đi! - Được!... Chàng trả lời ngay, nhưng lại không chịu buông điện thoại xuống, chàng lắp bắp nói: -... Thế nhưng... thế nhưng... thế nhưng... Nàng hỏi: - Thế nhưng cái gì? Đột nhiên chàng cất cao giọng nói: - Thế nhưng, có thật là em đang ở bên kia đường giây chăng? Anh hơi... có chút tiếc rẻ, không muốn cúp điện thoại ngay, anh sợ... khi anh đi đến nơi, sẽ phát giác ra đó chỉ là một giấc mộng thật hoang đường mà thôi! Nàng kêu lên: - Ngố ơi! Em cho anh nửa tiếng đồng hồ để đến đây! Đừng bấm chuông cửa, đừng làm ba mẹ thức dậy! Em sẽ đứng ở cửa ngoài chờ anh! Bỏ điện thoại xuống, nàng vùi đầu mình vào gối, có khoảng mấy giây, nàng không di động, chỉ để cho ngọn sóng vui mừng, như sự tuần hoàn của mạch máu, chạy quanh hết một vòng cơ thể. Sau đó, nàng nhảy dựng lên, phải chải rửa cho nhanh, phải sửa soạn cho đẹp đẽ, phải mặc bộ quần áo đẹp nhất, xuất sắc nhất! Nàng bước xuống giường, xông vào phòng tắm, chải rửa thật nhanh, trong kiếng, đôi mắt nàng hơi hoắm sâu vào, lại có một quầng thâm mờ mờ bao quanh. Thật đáng tội! Đó đều là do bởi sự mất ngủ mà ra! Thế nhưng, đôi gò má đỏ hồng như say vì men rượu của nàng, cùng đôi mắt long lanh rực sáng đã bù đắp cho sự khiếm khuyết đó. Chải rửa xong xuôi, nàng lại xông đến phía trước tủ quần áo, lấy ra từng bộ, từng bộ quăng lên giường như điên cuồng. Màu đỏ quá rực rỡ, màu xanh quá trầm lặng, màu đen quá đơn giản, màu trắng quá cô đơn, màu xám quá già nua, bông hoa quá sặc sỡ, màu phấn quá nhà quê... cuối cùng, nàng mặc vào chiếc áo sơ mi màu đỏ, quần dài màu trắng, bên ngoài khoác thêm chiếc áo ngắn màu trắng có thêu những chấm hoa nho nhỏ. Tự ngắm mình trong gương, cũng đủ kiều diễm, cũng đủ nhã nhặn, cũng đủ tươi mát, và cũng đủ trẻ trung! Mọi thứ đều đã vừa ý, nàng mở cửa phòng, rón rén, nhẹ nhàng đi ra. Còn sớm quá, đừng làm cho ba mẹ thức giấc giờ này, khi đi ngang qua cửa phòng cha mẹ, nàng gần như nhón gót chân mà bước. Thế nhưng, mới vừa đi đến cửa phòng đó, bên trong cửa vẳng ra một tiếng kêu bi thương của mẹ, âm thanh đó nghe thật khác lạ, nghe thật kỳ quái, mang đầy nét đau khổ và vùng vẫy, làm cho nàng lập tức đứng dừng lại. Có tiếng mẹ đang nói: - Tại sao? Em đã nhịn nhục hết sức rồi, em không hề nói một tiếng nào hết! Bộ anh tưởng rằng em không biết gì cả sao? Số 403, lầu bốn đường Thủy Nguyên! Anh xem, em biết một cách rõ ràng, rành rẽ, thế nhưng, em không hề hỏi anh, chuyện gì em cũng nhịn hết, tại sao anh lại còn đòi ly dị? Ly dị? Đầu Tâm Nhụy như bị một trái bom nổ tung lên, nàng hoàn toàn ngẩn ngơ. Cha muốn ly dị với mẹ? Có thể nào chăng? Số 403, lầu bốn đường Thủy Nguyên, đó là nghĩa lý gì? Nàng đứng chết trân trước cửa phòng cha mẹ, không nhúc nhích, động đậy gì nổi nữa! Giọng của cha chứa đầy nét khổ sở, nghe quá xa xôi và không thật: - Xin em tha thứ cho anh, Niệm Bình. Em cũng biết đó, sự lạnh lùng băng giá giữa chúng ta, không phải chỉ một ngày, một phút mà thành! Thanh âm của mẹ cất cao lên: - Anh nói cho rõ một chút! - Lúc nào em cũng như một vị nữ thần, một tượng thần lạnh lùng, băng giá, xinh đẹp, cao quý, bất khả xâm phạm. Thế nhưng, Đỗ Mộng Thường là một người, một người bằng xương bằng thịt, nhất là, nàng là một người đàn bà hoàn toàn! Chỉ có khi ở trước mặt nàng, anh mới có cảm giác mình cũng là một người đàn ông hoàn toàn! Niệm Bình, chúng ta đừng nên bàn bạc gì về chuyện quan hệ nhân quả, anh chỉ có thể nói một cách thẳng thắn là, anh yêu nàng! - Anh yêu người đàn bà họ Đỗ đó? Vì nàng ta, anh đành lòng ly dị với em? Chúng ta lấy nhau hai mươi hai năm rồi, anh còn muốn ly dị, anh không thèm nghĩ gì đến Tâm Nhụy sao? Ly dị? Người đàn bà họ Đỗ? Đường Thủy Nguyên? Tâm Nhụy mơ hồ nghĩ ngợi, trong phút chốc, nàng cảm thấy như có vô số trái bom đang nổ bùng lên, nổ tung cả một thế giới trước mặt nàng, nổ tung cả một trời hạnh phúc của nàng! Cha đã thay lòng đổi dạ! Người cha mà nàng tôn sùng, kính trọng! Người đàn ông hoàn hảo nhất trong lòng nàng! Ông đã thay lòng đổi dạ! Ông đã có một người đàn bà khác! Một người đàn bà họ Đỗ! Họ Đỗ? Đỗ? Bà Đỗ? Không phải bà ta có chồng họ Đỗ? Mà tự bà ta họ Đỗ, bà ta có một đứa con gái sắp chết... trái tim nàng rối tung lên, nổ bùng lên, kinh hoàng và đau đớn! Có một thứ tình cảm phẫn nộ và đau thương, đang bao trùm lấy nàng, từ đầu đến chân, người đàn bà họ Đỗ đó, đã ngang nhiên dám gọi điện thoại đến nhà này! Kêu gọi cha của nàng, mê hoặc cha của nàng! Người đàn bà họ Đỗ khả ố kia! Nàng đã từng bắt điện thoại khi bà ta gọi đến! Giọng của cha nghe sao mà lạnh lùng: - Tâm Nhụy đã lớn rồi, nó cần phải tiếp nhận sự thật! Mẹ kêu lên thống thiết: - Cái gì gọi là sự thật? Anh muốn em nói với con rằng, anh có một tình nhân? Anh muốn em nói với con rằng, anh vì người đàn bà góa đó mà ly dị với em? Anh muốn em nói với con rằng, anh yêu cô ta, vì cô ta không cao quý, không thần thánh, do đó, là một người đàn bà hoàn toàn? Nói một cách khác, vì cô ta dâm... Cha kêu lên giận dữ: - Niệm Bình! Xin em hãy chú ý đến phong độ của mình! Giọng nói mang đầy nước mắt của mẹ nghe ai oán vô cùng: - Phong độ?... Phong độ! Bao nhiêu năm nay, em vẫn cố gắng giữ gìn phong độ của mình, duy trì bề ngoài của mình, săn sóc nhan sắc của mình, mãi cho đến khi em giữ cho anh chui vào vòng tay của người khác... - Có thể, đó là tại vì em đã giữ gìn quá độ! Mẹ kêu to lên: - Nói như vậy, tất cả đều là do lỗi ở em đấy à? Anh chưa bao giờ nói với em rằng, anh cần có một người đàn bà dâm đãng làm vợ... Cha kêu lên giận dữ: - Niệm Bình! Em nhất định phải dùng hai chữ dâm đãng hay sao? Em nhất định phải bóp méo sự thật hay sao? Em không biết thế nào gọi là sự dịu dàng của một người đàn bà hay sao? Mộng Thường không xinh đẹp bằng em, không tài hoa như em, không cao quý như em! Thế nhưng, nàng mang đầy nét dịu dàng của một người đàn bà... em có biết không, đàn ông cần sự dịu dàng đó, không chỉ một mình anh cần, mà mỗi một người đàn ông đều cần! Có rất nhiều lúc, người đàn ông cũng giống như một đứa trẻ bướng bỉnh, cần có người chìu chuộng, cần có người tôn sùng, cần có người ỷ lại... anh không hề có ý trách móc em, anh cũng không cố ý chối bỏ trách nhiệm, anh chỉ đang nói cho em nghe sự thật! Mộng Thường sở dĩ có thể nắm lấy được anh, Vũ Đình có thể cướp được Lương Chí Trung từ tay của Tâm Nhụy, đều là cùng một nguyên nhân mà thôi! Vũ Đình? Vũ Đình cướp Lương Chí Trung từ tay của Tâm Nhụy? Vũ Đình? Hai chữ nghe sao mà quen thuộc! Tâm Nhụy đứng tựa vào tường, cảm thấy cả người mình đều như đang đảo lộn, cảm thấy toàn bộ lục phủ ngũ tạng của mình đều đang bị vặn cong. Đúng rồi! Vũ Đình! Đó là cái tên mà khi nãy Chí Trung đã nói đến! Thì ra nàng mất đi Chí Trung, là tại vì có một người tên Vũ Đình xen vào! Thì ra có người đã cướp Chí Trung ngay trên tay của nàng! Sự chú ý của mẹ bị đổi hướng: - Anh nói như thế là nghĩa gì? Vũ Đình là ai? Có liên hệ gì với Tâm Nhụy? Cha kêu lên: - Vũ Đình chính là con gái của Đỗ Mộng Thường! Để anh nói cho em nghe, Vũ Đình là một con bé con bệnh hoạn, vừa gầy vừa yếu, bộ vó như một người thiếu dinh dưỡng, chỉ mới có mười tám tuổi. Con bé đó đã không xinh đẹp như Tâm Nhụy, cũng chẳng hoạt bát như Tâm Nhụy, đồng thời, nó còn là một người hơi có bệnh thần kinh, về tâm lý, có khuynh hướng ỷ lại quá độ. Thế mà, con bé đó lại dễ dàng đánh ngã được Tâm Nhụy, cướp mất đi Chí Trung! Tại sao mà nó có thể làm được như thế? Tại vì nó biết chìu chuộng, mềm mỏng, tại vì nó mang đầy nét dịu dàng của một người đàn bà... Mẹ kêu lên phẫn nộ: - Trời ơi! Anh tàn nhẫn biết mấy! Chính anh là người đã đem Chí Trung đến gặp Vũ Đình phải không?... Phải không? - Gián tiếp mà nói, đúng là như vậy, do bởi anh mà Chí Trung mới quen biết được với Vũ Đình... Giọng mẹ kêu lên sắc nhọn: - Hạ Hàn Sơn! Anh có còn là một con người nữa không? Tự anh thay lòng đổi dạ thì thôi chẳng nói đi, tại sao anh còn nỡ lòng phá hủy đi hạnh phúc của Tâm Nhụy? Hai mẹ con nhà đó là người hay là yêu quái, tại sao lại nhất định phải gây chuyện với nhà này? Mẹ thì quyến rũ anh, con thì quyến rũ Chí Trung, bọn chúng là ma quỷ đầu thai hay chăng?... - Niệm Bình! - Anh muốn tôi im chăng? Tôi sẽ không im lặng đâu! Anh muốn yêu nó! Anh cứ việc yêu! Tôi không ly dị, tuyệt đối không ly dị, có chết tôi cũng không ly dị... Giọng của cha thay đổi, trở thành cầu khẩn, bi thương, nhẫn nhục và hạ mình thấp giọng: - Niệm Bình! Anh van em, van em! Anh nhìn nhận tất cả đều do lỗi ở anh, anh không tốt, anh có lỗi với em, anh cũng không dám xin em tha thứ, chỉ có một điều, anh nhất định phải lấy nàng... Giọng của mẹ lại chùng xuống, tiếng nói như đứt quãng: - Tại sao?... Cô ta muốn có một cuộc hôn nhân chăng? - Nàng không hề muốn điều gì hết! Đối với anh, từ trước đến nay, nàng chỉ cho ra mà không bao giờ yêu cầu một điều gì cả! Tự anh muốn kết hôn với nàng! Mẹ khóc nức lên: - Tại sao? Em nào có cấm đoán anh đâu, anh cứ việc lui tới với cô ta, em đã chẳng làm ngơ như không biết đó sao? Tại sao anh lại nhất định phải lấy cô ta? Anh để cho em giữ lại cái bề ngoài hạnh phúc không được sao? Anh để cho Tâm Nhụy giữ lại sự kính trọng đối với anh... Cha ngắt lời mẹ: - Tại vì... nàng đã có con với anh! - Á!... Tiếng kêu của mẹ nghe đau thương thảm thiết. Tâm Nhụy không còn nghe thêm nổi nữa, không còn kềm chế nổi nữa. Tiếng kêu thảm thiết đó của mẹ đã xé nát đi ý chí cuối cùng của nàng, nàng cảm thấy mình sắp điên lên rồi, phát cuồng lên rồi, sắp nổ tung lên rồi! Trong khoảnh khắc đó, nàng mới biết rằng, mình đã sống trong một thế giới giả tạo đến như thế nào! Một cơn ác mộng khủng khiếp đến như thế nào! Nàng đưa tay ra, vặn nắm cửa phòng cha mẹ, xông thẳng vào trong, nàng hướng về cha đang trên giường, kêu lên như điên cuồng: - Ba! Ba hay lắm! Ba hay lắm! Ba giỏi lắm! Ba giỏi lắm à! Ba thật đáng để tôn sùng, đáng để ỷ lại, đáng để chìu chuộng! Ba thật là thần tượng của những người đàn bà! Ba đừng nên bức bách mẹ, hà hiếp mẹ! Khi ba vui sướng bên cạnh một người đàn bà khác, mẹ chỉ có thể ngồi trước bàn chơi bói bài một mình! Ba... Nàng nghiến răng nghiến lợi, hất đầu một cách phẫn nộ, quay người lại, nàng chạy ra khỏi phòng, một mặt chạy, một mặt kêu lên như điên cuồng: - Con phải đi tìm bọn chúng! Con phải nhìn xem bọn chúng mang đầy nét dịu dàng của một người đàn bà là như thế nào? Con phải nhìn xem để biết mẹ con con đã bại về tay của những người như thế nào! Hàn Sơn nhảy phóc từ trên giường xuống, kêu to lên: - Tâm Nhụy! Trở lại đây, Tâm Nhụy, con nghe ba giải thích! Thế nhưng Tâm Nhụy đã chạy ào xuống cầu thang như một cơn lốc xoáy, nàng xông xuống phòng khách, băng qua hoa viên, nàng mở cánh cổng to, lập tức, nàng đâm sầm ngay vào một người, người đó đang đứng thẳng băng trước cửa như một cột điện. Chí Văn đưa tay ra chụp lấy nàng, lập tức, sắc mặt chàng biến đi: - Tâm Nhụy! Sao vậy? Tâm Nhụy? Em có đánh điện thoại gọi anh lại không? Tại sao sắc mặt em lại trắng như giấy thế này? Sao cả người em lại run rẩy như thế này? Em... em... em sao vậy? Tâm Nhụy? Chàng hỏi bằng một giọng run rẩy, ngập ngừng. Tâm Nhụy chụp ngay cánh tay chàng, đôi mắt nàng nhìn chàng trừng trừng: - Anh cũng giúp họ dấu em phải không? Anh cũng biết Vũ Đình là ai phải không? Chí Văn càng thêm lộn xộn: - Vũ Đình? Em muốn nói... Vũ Đình của bác sĩ Phương Hạo? Vũ Đình của Chí Trung? Vũ Đình của nhà họ Đỗ? Tâm Nhụy kêu to lên: - À! Thì ra anh cũng biết! Thì ra Vũ Đình còn là của bác sĩ Phương Hạo nữa à?... Nàng càng cảm thấy rối loạn hơn nữa, giọng nàng mang đầy nét loạn cuồng: -... Tại sao anh lại đến tìm em? Tại sao anh không đi tìm Vũ Đình? Chẳng lẽ anh không biết rằng, Vũ Đình mới có sự dịu dàng của một người đàn bà sao? Còn em, em không có gì cả sao? Chí Văn kinh ngạc mở to đôi mắt: - Tâm Nhụy! Em đang nói gì vậy? Em gọi điện thoại kêu anh đến, là để nói chuyện về Vũ Đình hay sao? Nàng dùng bàn tay nóng như lửa của mình nắm chặt lấy chàng, còn một tay kia vẫy ra gọi chiếc taxi đang trờ tới. Nàng nói lùng bùng không rõ: - Anh cùng đi với em tìm họ! Anh cùng đi với em để biết được sự dịu dàng của một người đàn bà là như thế nào! Cửa xe mở ra, nàng kéo chàng lên xe. Chàng hoàn toàn mù tịt, không biết chuyện gì đã xảy ra. Nỗi vui mừng vì cú điện thoại lúc tờ mờ sáng, hóa thành một nỗi kinh ngạc và hoang mang vô bờ bến. Chàng hỏi nàng bằng một giọng ngạc nhiên, lo lắng, mờ mịt: - Em muốn đi đâu vậy? - Số 403, lầu bốn đường Thủy Nguyên! Nàng trả lời một cách lưu loát như đang trả bài học thuộc lòng. Chiếc xe rú ga vọt mạnh đi.