H ai mươi phút sau Bồi và Cần đã ngồi dưới gốc cây đa gìa của trường đại học. Cái gốc cây to lớn này gợi nhớ cho Bồi cái khu rừng chắn gío ở thành phố biển. Khu vườn đối với sinh viên là nơi nghĩ ngơi hẹn hò miển phí, nó có máy điều hòa không khí (tức là gío đêm), có nhạc thiên nhiên (là tiếng côn trùng), có đèn mờ ảo (là ánh sao). Nó lại không bị hạn chế bởi thời gian đống cửa vì mổi khi màn đêm buông xuống là rải rác trong khu vườn, từng cặp từng cặp một ngồi bên nhau. Thư Bồi có thói quen tản bộ dưới ánh trăng, chàng coi chuyện đó rất bình thường và không ngờ hôm nay lại cũng đóng vai trò đó.
Ngồi cạnh Thái Cần mà Thư Bồi cứ ngờ ngợ không dám tin, chàng hết ngắm lại nắm tay Cần.
- Thái Cần! Sao hành tung của em lại bí mật như vậy, mổi lần em đến với anh đều bất ngờ. Em từ đâu đến đấy? Em đã theo anh từ bao giờ? Mấy ngày nay em đã ở đâu?
Thư Bồi có hàng trăm dấu hỏi. Thái Cần chỉ thở dài.
- Sao anh lại hỏi lắm thế? Em biết làm sao trả lời?
- Vâng, mổi lần gặp em là anh có hàng trăm câu hỏi.
Thư Bồi nói và đột nhiên đưa cánh tay đến trước mặt Cần - Hãy cắn anh một cái đi, cắn đi!
Thái Cần kinh ngạc.
- Anh làm gì thế?
Thư Bồi thở dài.
- Vì anh không dám tin đây là sự thật. Em xuất hiện đột ngột như trong chuyện thần thoại, rồi em lại biến mất. Không được, em phải cắn anh đi, để anh tin là anh đã gặp con người thật của em, chứ không phải nằm mơ.
- Thế nếu bây giờ em nói với anh em là bóng ma thì sao?
Thái Cần nhìn Bồi với an'h mắt buồn - Anh Bồi, anh hãy nghĩ là em đã chết. Bây giờ chỉ là bóng ma đến tìm anh thôi.
Thư Bồi nâng càm Cần lên, ánh mắt chàng cũng long lanh.
- Nếu thật sự em là bóng ma thì... Bây giờ anh đã vồ được em, anh sẻ giử chặt em. Anh sẻ không để em làm ma một cách yên ổn được đâu.
- Anh Thư Bồi! Thái Cần nhào vào lòng Bồi với nhửng giọt nước mắt - Anh có biết là em đã nhớ anh vô cùng không. Nhớ muốn chết được. Bây giờ đã gặp được anh có chết em cũng yên tâm. Anh Thư Bồi! Anh vẫn còn nhớ em, anh chưa quên em chứ?
- Quên em? Quên làm sao được sao em lại ăn nói khờ khạo như vậy?
Thư Bồi vừa nói vừa vuốt tóc Cần. Chàng hôn một cách tham lam lên mặt lên tóc người yêu. Chàng muốn nghiền nát người yêu trong lòng mình.
- Đúng ra, anh phải quên em. Bồi tiếp - Em là một người tàn nhẩn, vô lương tâm. Em đã để cho anh nằm mơ suốt một đêm, rồi em biết mất. Biến đi một cách lặng lẻ. Tại sao vậy? Em định để anh đập đầu vào đá tự tử ư? Em thật là tàn nhẩn, anh mà giết em được là anh sẻ giết ngaỵ..
Thư Bồi úp mặt lên mái tóc của Cần. Lòng chàng rối rấm, buồn vui lẩn lộn. Chàng nói không nên lời nữa, chỉ hỏi.
- Thái Cần... Em đã....Em đã lấy hắn rồi ư?
Cần không đáp chỉ run rẩy trong lòng Bồi.
Thư Bồi thấy tim đập mạnh. Chàng thật sự không muốn nghe câu trả lời của Cần. Chàng không dám nghe thì đúng hơn. Bồi ngẩng lên, nhìn đóa hoa trắng trên tóc của Cần. Tại sao Cần lại cài hoa trắng, Bồi nghi ngờ.
- Sao em cài hoa nầy?
Thái Cần chậm rải nhìn lên, nàng đưa tay vuốt lấy mái tóc dại. Dưới ánh trăng khuôn mặt trắng như pho tượng ngọc thạch. Nàng có vẻ xúc động, đôi mắt long lanh.
- Mẹ em....đã chết.
Thư Bồi bàng hoàng. Niềm vui trùng phùng ban đầu biến mất. Mọi chuyện đến qúa ư dồn dập.
- Mẹ của em? Sao có chuyện lạ vậy? Người con trẻ qúa mà?
- Vâng, nhưng mẹ đã chết. Thái Cần lập lại với giọng nói run rẩy - Mẹ em đã tự sát bằng thuốc ngủ....
Thư Bồi nắm chặt tay Cần.
- Chuyện xảy ra bao giờ?
- Đã hơn nữa tháng trước.
- Tại sao?
Thái Cần cúi nhìn xuống nàng đăm đăm nhìn chiếc lá khô rơi trên váy. Yên lặng thật lâu rồi nói. Giọng nói bình thản như đang kể về một người khác chứ không phải chuyện mình.
Sau khi rời thành phố biển đến Tô Áo, rồi đến đài trung. Vụ án của cha em được xử tại đài trung. Nên chúng em cũng ở đấy. Mẹ em đã chạy chọt đủ mọi nơi, nhờ vẫn mong gở án cho cha. Tốn thật nhiều tiền, vậy mà đến đâu cũng đều vô ích. Tiền mất tật mang. Lúc sắp hết tiền thì lại quen với người. Anh ta họ Địch, mà em viết thư gọi tắt là D đấy. Địch là một luật sư đã trên bốn mươi tuổi. Ông ta khoe khoang là quên biết với hầu hết trưởng tòa. Mà rỏ ràng là ông ta nổi tiếng ở Đài Trung thật. Có tiền lại có thế. Nhà ông ta là một biệt thự to lớn, có xe riêng, có tài xế, người làm... Ông ta cũng biết là... mới mất vợ cách đây ba năm. Nếu em chịu lấy ông ta, thì ông ta sẻ chịu hết mọi phí tổn cứu cha ra khỏi ngục.
Thư Bồi hiểu ra gật đầu. Thái Cần tiếp.
- Mẹ biết là em yêu anh. Biết từ lâu lắm rồi nhưng ở cái lúc đó, đâu còn cách nào khác hơn? Vả lại mẹ lớn em - Người mà anh gọi là hà mả ấy. Lúc nào cũng cố công thuyết phục, khóc lóc... Thế là em đành phải đính hôn với Địch. Anh có nhớ là sau đấy em đã trở về thành phố biển để gặp anh lần cuối không? Lần đó quay về thì phiên tòa xét xử cha cũng bắt đầu. Tất cả hy vọng đều đặt vào luật sư Địch, qua lời khoe khoang của ông ta, mẹ không đợi đến lúc sử xong, lại đưa em vào nhà hắn.
Giọng nói của Thái Cần đến đây nghẹn lại. Chiếc lá kho trên tay nàng bị bóp nát, có nhửng giọt nước mắt rơi trên áo. >Hôm qua cha của Bồi vắn tắt cho biết:
- Con có biết không, ngôi nhà trắng sắp được dở ra đấy. Người ta đã đấu thầu xong. Nay mai sẽ có một khách sạn du lịch mọc lên ở đấy.
Thư Bồi chăm chú nhìn ngôi nhà. Một hàng cửa sổ trên lầu. Cái số ba từ bên mặt đến qua. Ở đó ngày xưa có một người con g'ai đứng tựa cửa, lắng nghe tiếng biển kêu bạn xa xa. Ở đó có người con gái hay ngồi bên đàn dương cầm… và giọng hát thánh thót:
"Hoàng hôn đã đến
Nhuộm đỏ bầu trời
Con thuyền xa bến
Giờ về bến xưa
Haỉ âu lượn giửa
Sống bủa bạc đầu
Cảnh đẹp âu sầu
Tiếc thưởng tuổi trẻ.
Hoàng hôn đã đến
Nhuộm đỏ bầu trờI
Mặt trời đi ngu?
Bên ph'ia trời tây
Một ngày đã hết
Ngày mới lại về
Thời gian trôi nhanh
Xóa đi tuổi trẻ.
Vâng, hoàng hôn đã đến. Biển nằm ở bờ tây. Vì vậy mỗi khi chiều đến, mặt trời tròn và đỏ chói như phủ thêm lớp hào quang, chầm chậm lặn vào bải biển để lại những đám mây đủ sắc màu, bềnh bồng trên cao. Thật là một khung cảnh thần bí, mê hoặc. Ngay từ thuở nhỏ Thư Bồi đã bị cảnh hoàng hôn trên biển cuốn hút. Chàng thường đứng hàng giờ trước biển, lặng nhìn cảnh mặt trời lặn để cảm nhận cái đẹp, cái bao la của vũ trụ tạo hóa rõ vĩ đại, rỏ huyền diệu vô cùng. Nhiều lúc Thu Bồi mê mẩn ngắm mà như quên cả cái bóng dáng "bé nhỏ" bên cạnh. Một cáI bóng không rời, trong những lúc nắm cảnh nhiều, cảnh hoàng hôn, cảnh mặt trời lặn.
Bây giờ em ở đâu? Thư Bồi nhắm mắt lại. Chàng cố không nghỉ đến nửa. Chuyện gì đi vào qúa khứ, hảy để nó nằm yên nơi ấy. Người con gái đàn dương cầm! Người con gái nhặt chú chim non! Người con gái của tòa nhà trắng! Người con gái duy nhất biết "tổ chim ưng" để đến tìm Bồi. Sẵn sàng cùng chàng đi đến tận cùng quả đất! Mọi thứ đã là mây khói. Mọi thứ không quay trở lại. Thư Bồi cúi mặt cố không nhìn, không nghỉ đến nửa. Nhửng ngón chân của chàng bấm nhẹ trên cát. Thư Bồi thở dài, và quay người bỏ đi, đi một cách bất định trong rừng cây chắn gío. Rồi đột nhiên Bồi đứng dậy. Lớp bụi đầy trong ký ức như bị khuấy động. Bồi nhớ ra, chàng đưa mắt tìm kiếm. Cuối cùng Bồi đã tìm ra cái cây lớn nhất. Bồi trèo lên một cành cây to nhất. Gở lấy đám rêu bám trên chẻ ba. Ở đấy vẫn còn vết dao cắt một lớp vỏ dày. Có điều không còn nhìn ra gì trên đó nửa. Thời gian đã xóa tan mọi thứ. Kể cả lớp mực đen. Vết mực đã phai mờ, nhưng những dòng chữ cũ thì chưa phai trong tim Bồi: "Lêu lêu, con gái mà thương con trai. Lêu lêu. Ân Thái Cần yêu Kiều Thư Bồi".
Chính tại hai hàng chửa này, mà ngày xưa đã xảy ra trận đánh nhau "tóe khói". Bấy giờ chỉ có một mình Bồi phải chống trả với ba tay to xác. Lần đó mặt mày Bồi sưng hút, nằm quay đơ trên cát. Bọn đánh người chỉ bỏ đi sau khi thấy Bồi bất động. Thế rồi cũng người con gái ấy, lặng lẽ bước tới, với chiếc khăn tay chắm sóc cho Bồi, lâu mặt cho Bồi.
Vậy mà, bấy giờ Bồi phản ứng ra sao? Bồi đã hét lên một cách căm thù.
- Đi đi! Cô là người đã mang đến tai nạn cho tôi. Đụng đến cô là gặp xui xẻo. Cô đi đi, đừng đến gần tôi nữa, tôi sợ cô lắm rồi!
Mãi đến bây giờ, Bồi vẫn không quên thái độ lúc đó của nàng, một sự khiếp đảm pha lẫn tức giận. Khuôn mặt tròn đó đỏ như quả táo đỏ. Còn đôi mắt to đen? Có những giòng nước mắt chảy dàị.. Cô gái không nói được lời nào chỉ "òa" lên một tiếng là vụt bỏ chạy.
Con người của Thư Bồi bấy giờ như vậy đó. Bướng lại tàn nhẫn. Nhạy bén, dể tự ái nhưng lại cố chấp. Cái cố chấp đáng thương. Có lẽ vì ngay từ nhỏ, Bồi đã phải sống trong một hoàn cảnh đâu khổ, cô đơn, và buồn tủi. Bồi là một con người đầy mâu thuẫn. Thế mà không hiểu sao chàng lại lọt được vào mắt xanh của nàng? Chính Bồi cũng không hiểu.
Thư Bồi thở dài khi nhớ lại cái ấu trỉ ngày xưa của mình. Chàng ngồi xuống đất, tựa người vào thân cây, nhìn lên khoảng trống giửa cành lá. Bây giờ cũng là lúc hoàng hôn, ránh chiều nhuộm đỏ bầu trời, mà không phải chỉ đỏ ầu trời mà đỏ cả mọi vậy, Thu Bồi nhặt lấy cành cây khô. Bất giác không dằn được lòng, chàng viết đầy những chư? "Ân Thái Cần" trên cát.
Tiếng sóng vỏ mạnh lên đá, nước đang dâng cao. Gío cũng thổi nhiều hơn. Thư Bồi lẩm bẩm không nguồi tên người con gái. Ân Thái Cần...Người con gái của ngôi nhà màu trắng. Ký ức là khúc phim không ngừng quay. Mới đây mà mấy năm trôi qua. Chuyện cũ và qúa khứ như những con sóng biển, dồn dập, dồn dạp, từ bốn phía đáng phủ vây chàng.


Chương 14

T hời tiết đột nhiên nóng hẳn lên. Mặt trời như quả cầu lửa đang ra sức thị uy, đốt cháy vạn vật. Ngày đã tàn mà không khí vẫn còn oi bức.
Hôm ấy trong vườn Thư Bồi và Trần Tiêu suýt tí đánh lộn. Mấy ngày gần đây Thư Bồi trở nên nóng nảy vô cùng, đụng tí là gây sự. Chàng giống như một ngo.n hỏa diệm sơn đang sùng sục sôi. Bao nhiêu bực tức và nỗi buồn tích lũy trong người chỉ trực chờ cơ hội là tuôn ra. Chuyện tranh luận với Trần Tiêu cũng vẫn xoay quanh vấn đề việc làm. Trần Tiêu đã thẳng thắng nói:
- Nói cho cậu biết cái nguyên tắc để thành công là không bao giờ nên: Trách móc học trò trước mặt phụ huynh của nó. Cha mẹ nào cũng đều có tâm lý là con cái của mình lúc nào cũng nhất thiên hạ. Ta chỉ có thể ca ngợi những ưu điểm của học trò trướcmặt mẹ cha chúng, còn cái học dốt của nó thì nên đổ thừa cho chế độ giáo dục. Không thích hợp với sự phát huy trí tuệ của trẻ con...
Thư Bồi bất mãn nói:
- Như thế là cậu chơi trò chính trị rồi đấy, dạy học kiểu như cậu là làm hại học sinh. Cậu có đòn ma giáo đó; trách chi phụ huynh nào không thích. Tôi thấy cậu nên chuyển nghề đi, đừng theo ngành sư phạm nữa mà hãy qua qua chính trị hay ngoại giao.
- Làm gì mà cậu lại cay đắng với tôi như vậy? Trần Tiêu trừng mắt nhìn bạn - Tôi giơ thủ đoạn chính trị, hay ngoại giao gì cũng được. Nhưng cậu thấy đấy, lúc nào tôi cũng có chỗ dạy kèm dạy không kịp nữa là khác. Còn cậu? Chẳng cần. Cậu phải hiểu là trong cái xã hội hiện tại chỉ có kẻ biết thích ứng mới tồn tại, không phải ta chỉ cần thích ứng với phụ huynh không, mà còn phải thích ứng với học trò của mình nữa.
- Cậu sử dụng ngôn ngữ một cách lạm dụng quá! Sao lại nói là thích ứng mà không nói toẹt ra nịnh?
- Cậu muốn giải thích thế nào cũng được nhưng cậu phải nhớ kỹ một điều. Mục đích chúng ta là gì? Có việc làm, kiếm được tiền. Có ai đem tiền dâng không cho cậu đâu?
- Nhưng tôi không thích dùng cách nịnh bợ đó để kiếm tiền. Tôi là thầy giáo dạy kèm chứ không phải thầy hề.
Thư Bồi nhìn Trần Tiêu lắc đầu tiếp.
- Mày tội nghiệp cho tao, hay phải tội nghiệp cho mầy? Không có công ăn việc làm dạy kèm cho hai đứa học sinh trung học lại dạy không nổi, cơm không có ăn, nợ thì chất đống, mày cao ngạo, mày tự phụ, mày không thích nịnh bợ, không muốn làm thằng hề. Nhưng mà Thư Bồi, mầy vẫn phải ăn, vẫn phải sống, vẫn phải có chỗ ở cơ mà. Mầy cần có đủ thứ còn cần phải nuôi người khác nữa...
Thư Bồi hét lớn cắt ngang:
- Yêu cầu mầy đừng can thiệp vài đời của tao. Tao muốn làm gì tao làm.
- Dĩ nhiên là vậy rồi! Tao đâu có quyền can thiệp. Trần Tiêu giận dữ nói - NhưNg mà mầy đến tìm tao để làm gì? Định nhờ tao kiếm một chỗ dạy kèm khác cho mầy à? Chỗ dạy đâu phải dễ kiếm. Tao phải lăn lội sục sạo, nói khô cả nước miếng người ta mới nhận. Vậy mà mầy thì...
- Tao thì sao?
- Tao nghĩ mầy không phải là đứa xuất thân từ gia đình công chức, mà mầy là hạng công tử, loại công tử bột ngang ngược đấỵ
Thư Bồi trừng mắt.
- Trần Tiêu! Mày đừng có tưởng tao đến nhờ mày tìm việc, rồi mày muốn sỉ nhục sao cũng được. Mầy còn châm biếm tao một lần nữa là tao không nhịn đâu. Kệ tao, tao không có khả năng thích ứng với xã hội, bất lực, vụng vễ cũng được, nhưng đó là bản chất con người tao. Chưa chắc cha tao nói tao nghe. Có điều tao không chấp nhận được cách tìm việc làm của mầỵ Tao có tự ái, tao không phải là thằng ăn màỵ
- Ha...Ha!...Trần Tiêu cười lớn - Mày có quyền khi dễ xem tao là tên hề hay ăn mày gì cũng được. Nhưng mày có biết không? Nhờ đó tao mới được tiền. Có tiền mới có để cho mày mượn nuôi vợ chứ.
- Trần Tiêu! Thư Bồi vung nắm tay lên, chàng giận run người, mắt tái xanh - Hay lắm! Hay lắm! Để tao về nhà tao sẽ mang hết đồ đạc đi cầm lấy tiền trả lại cho màỵ Mày yên tâm đi.
Và Thư Bồi quay người lại định bỏ đi. Trần Tiêu giữ bạn lại.
- Cậu định đi đâu lấy tiền?
- Tao sẽ đi cướp ngân hàng.
- Hay đấy! Trần Tiêu cười nói - Thôi được rồi Thư Bồi; ta cần gì phải cải nhau như vậỷ Hòa nhé, được không?
Thư Bồi cúi đầu, chàng vẫn còn giận. Lời của Trần Tiêu ban nãy rỏ ràng đã xúc phạm tự ái của Bồi. Thư Bồi thấy mình bất lực. Việc làm không có. Tiền bạc cũng không, rồi sẽ sống ra sao đâỷ
- Thế này nhé! Trần Tiêu có vẻ suy nghĩ một chút nói - Tao thấy thì cá tính mày không thích hợp chuyện dạy kèm. Hôm qua tao có nói chuyện với Tô Yến Thanh. Cô nàng cho biết mãi đến bây giờ cha cô ấy vẫn chưa tìm được một thư ký có năng lực, hay là mày đến đấy nhận việc đi, một tuần lễ chỉ làm việc có ba buổi tối lương tháng lại đến một ngàn rưởi bạc.
Thư Bồi lắc đầu.
- Không! Không thể được.
- Tại sao lại không? Trần Tiêu hỏi - Bộ mày tưởng Yến Thanh không biết chuyện của mày à? Chuyện của mày phải nói là gần như cả trường đều biết.
Thư Bồi ngạc nhiên.
- Hử? Yến Thanh biết rồi à? Thế cô ấy nói sao?
- Thanh không nói gì hết. Chỉ hơi tò mò, cô ta hỏi tao về người bạn Ân gì đó.
- Ân Thái Cần.
- Ờ. Thanh hỏi tao: Ân Thái Cần đẹp không? Bao nhiêu tuổi, người ở đâu đến, gia đình làm gì? Và làm sao quen được màỵ Hỏi nhiều thứ lắm! Tao chỉ biết lắc đầu nói là không biết. Sao đó Thanh thở dài nói một câu rồi lại bỏ đi.
- Nói câu gì?
- Mày cũng quan tâm chuyện đó nữa à? Trần Tiêu nhìn thẳng vào mặt bạn - Mày đã có Ân Thái Cần rồi, còn để ý người nói gì nữa chứ.
- Tao chỉ tò mò thôị Tao muốn biết mọi người phê phán chuyện tao thế nàỏ
Trần Tiêu mỉm cườị
- Phê phán của Yến Thanh không giống như những người khác.
- Thì mày cứ nói đi, làm gì cứ ấp úng mãi vậỷ
- Yến Thanh nói: Thư Bồi quả là một người có bản lĩnh, dám làm những chuyện mà người khác không làm được. Nghe giọng nói cô ta, mới thấy một điều là Yến Thanh không những không giận mà còn có vẻ tán đồng mi nữa. Vì vậy tao mong là: Mày đừng có mặc cảm phụ lòng tốt của Yến Thanh.
Thư Bồi nhìn xuống. Chàng có vẻ xúc động.
- Tao thấy cần phải suy nghĩ một chút. Bây giờ thì tao phải đến trung tâm tìm việc làm hỏi thử kết quả ra sao.
Khi hoàng hôn đến, Thư Bồi mới về tới nhà. Vừa đói khát, mệt lại nóng, lòng kém vui chỉ chực chờ gây gổ. Trong túi Bồi chỉ còn vỏn vẹn có hai đồng. Buổi sáng trước khi rời nhà, Bồi đã hứa với Cần sẽ mang tiền về. Không ngờ đến trường, học bổng chưa được phát. Muốn hỏi mượn tiền Trần Tiêu, lại gây gổ, còn bụng dạ nào để mượn tiền thêm. Vậy là tối nay phải nhịn đói đi ngủ. Vì ngay từ hôm qua, Thư Bồi đã biết là nhà không còn lấy một hột gạo. Ở thời buổi nầy, mà vẫn còn người không có gạo ăn ử Thư Bồi chợt thấy buồn cườị Đúng như Trần Tiêu nóị Rõ ràng là Thư Bồi không có khả năng thích ứng với cuộc sống, không biết tìm việc làm. Đàn ông như vậy mà vần còn được đàn bà tin yêu ư? Thái Cần ơi Thái Cần. Thư Bồi gọi thầm trong tim. Tốt hơn là em nên trở về với tên Luật sư Địch kia có lý hơn. Dù sao hắn cũng còn bảo bọc được em. Không như anh, một kẻ bất tài chỉ làm khổ người khác. Bước tới cửa, Thư Bồi lớn tiếng gọi:
- Thái Cần ơi, Thái Cần!
Không có tiếng trả lời. Bốn bề vắng lạnh. Ráng chiều đang phủ một góc trời. Thư Bồi đưa mắt nhìn quanh. Thái Cần đi đâu? Tại sao lại không ở nhà chờ ta? Thư Bồi bước vào phòng trong.
- Thái Cần ơi!
Cũng không có. Đây là một hiện tượng lạ. Từ lúc sống chung đến giờ chưa bao giờ Cần đi vắng như vậy cả. Dù mấy ngày nay, nàng cũng đi tìm việc làm, nhưng chiều đến là quay ngay về nhà. Chuyện tìm việc làm của Thái Cần cũng gặp toàn khó khăn. Đến đâu người ta cũng lắc đầu. Thời buổi bây giờ như vậy đó, việc làm đâu dễ kiếm? Nhất là đối với những con người trung thực như Thái Cần, như chàng, không mồm mép, không biết nịnh nọt. Người cần việc hơn việc cần người. Chủ nhân đa số thuộc loại như bà Tôn. Nhớ tới bà Tôn, mẹ của hai ông học trò quý tử. Thư Bồi đứng giữa ngôi nhà nhỏ lẩm bẩm.
- Thưa bà. Hai cậu quý tử của bà đều là thiên tài cả. Chỉ tội cái chế độ giáo dục này không thích hợp, nó làm hại tài năng của con bà. Cái chủ nghĩa học phải lên lớp không cho đầu óc chúng tự do phát triển, tiếc thật. Bầy thấy đó, con bà có óc hài hước rất cừ khôi, nếu để chúng tự do phát triển nó sẽ trở thành...Đại lưu manh cả.
Thư Bồi nói xong, vung tay đấm mạnh xuống bàn chửi thề.
- D.M!
Chửi xong, chàng ngẩn ra. Sao vậy? Lúc gần đây ta làm sao thế? Thô tục, lỗ mãng. Từ nhỏ đến lớn, Thư Bồi được cha dạy dõ nghiêm khắc. Chàng không hề sử dụng đến từ này bao giờ. Thư Bồi thở dài, bỏ đi ra nhà bếp. Anh kiếm cái gì để bỏ miệng. Nhưng trong tủ chén trốn trơn. Chẳng có gì để ăn cả. Thư Bồi cắn răng, lại lẩm bẩm chửi thề.
Sao thế? Bồi lắc đầu. Rót một ly nước lọc nốc cạn. Thái Cần. Cô ta đi đâu vậy? Anh đã bảo em rồi cơ mà. Bao giờ anh về tới nhà, anh cũng muốn thấy em chờ sẵn đó. Vậy mà em đi đâu? Thư Bồi càng nghĩ càng bực, không khí trong nhà thật nóng bức, giống như một lò lửa. Mồ hôi Bồi vã ra như tắm. Thư Bồi phải cởi bỏ sơ- mi ra, chỉ mặc chiếc áo thun. Vậy mà còn phải sử dụng quạt. Quạt lấy quạt đê? " Em không sợ lạnh, cũng không sợ nóng". Thái Cần đã nói thế. Ngu thật. Nói vậy mà cũng nói được ư. Chỉ có kẻ điên mới nói như thế. Thư Bồi ra ngồi cạnh cửa sổ. Bên ngoài nắng đã tắt. Hoàng hôn đã đến. Vầng ráng chiều hồng hồng. Nhưng bây giờ không còn ý thơ. Thư Bồi chặc lưỡi phải chi có ly kem. Nghĩ đến ly kem, Thư Bồi lại liếm môi, bây giờ chàng mới thấy đói, đói cồn cào.
Rồi phía ngoài có tiếng chân. Tiếp đó cửa mở. Thái Cần bước vào. Người cũng đẫm mồ hôi. Hai má nàng ửng hồng vì ráng nắng.
- Xin lỗi anh, em có tí chuyện cần ra ngoài.
Thư Bồi trừng mắt.
- Em đi đâu đấy?
- Dạ tìm việc làm. Lúc về ghé qua bà chủ tiệm hàng xén nhưng bà ta không chịu bán nữa. Bà ấy nói là chúng ta đã thiếu một ngàn đồng rồi. Không bán thiếu thêm.
Rồi nhìn Thư Bồi, Thái Cần ngập ngừng.
- Thế...Thế anh có mượn được tiền không?
Thư Bồi buồn bực.
- Không, anh không mượn ai hết.
- Thế à. Thái Cần ngồi xuống, mệt mỏi - Nhưng mà...Anh đã biết đấy...Nhà đã hết sạch...
Thư Bồi chợt thấy bực mình. Chàng vỗ mạnh lên khung cửa sổ, lớn tiếng:
- Tiền, tiền, tiền, lúc nào cũng nghe em nhắc tới tiền. Tại sao em không nói đến những thứ khác? Gặp anh về không hỏi han, chăm sóc...Có bao nhiêu học bổng anh giao hết cho em, sao không dùng một cách tiện tặn...Mượn tiền, mượn tiền! Cứ bảo anh đi mượn tiền. Mặt anh đâu có dày đến độ lăn xả vào mượn tiền người ta mãi...
Thái Cần bàng hoàng lùi ra sao. Đôi mắt nàng mở to. Vừa ngạc nhiên vừa đau khổ nhìn chồng. Nàng đang định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Tất cả nỗi khổ tâm, oan ức, sợ hãi, nghi ngờ, chợt như dâng lên tận ngực. Cần run rẩy, thật lâu mới thốt được nên lời.
- Xin lỗi......em xin lỗi anh...Thư Bồi.
- Xin lỗi? Thư Bồi châu mày nhìn vợ. Rồi như hiểu ra. Thư Bồi thấy hối hận. Ta làm sao đấy? Thaí Cần với thái độ nhịn nhục, bị ức hiếp, chịu đựng...Ta đã làm gì nàng? Thư Bồi bước tới - Xin lỗi. Tại sao em muốn xin lỗi. Anh không muốn nghe những tiếng đó.
- Thế thì em phải nói làm sao đây?
- Em phải làm sao à? Thư Bồi thấy bất lực. Sự bất lực thật bực dọc. Trời nóng quá, nóng như lửa đốt. Sự hối hận phút chóc tan biến. Chỉ còn lại uẩn ức, bất mãn, khó chịu. Cái nhẫn nhục, cái tự ái bấy lâu bị đè nén lại có cơ hội bùng lên, Thư Bồi lớn tiếng - Em hẳn biết điều đó chứ? Tại sao phải xin lỗi. Lúc nào emcũng làm ra vẻ bị ức hiếp, bị đày đọạ..Anh có làm gì em đâu? Anh có bắt em phải chịu khổ vì anh đâu? Tại sao em xin lỗi? Xin lỗi? Em làm như anh đã hại em không bằng? Em có biết là vì em, anh đã bị bạn bè khinh rẻ cở nào không? Anh đã bị nhục cở nào không? Suốt ngày lặn lội mưa gió, đi tìm việc làm. Mệt mỏi rã rờị..Nếu không có em, anh đã đâu phải như thế. Em lại còn nói tiếng xin lỗi.
Thái Cần đứng đấy, lặng người. Mắt mở to, cảm giác bị xúc phạm. Niềm đau và nỗi khổ. Cần bấu chặt lấy khung gỗ ở cửa. Rồi bất chợt như không còn chịu nỗi được nữa. Cần đẩy Bồi qua một bên, nàng chạy ào về phía cửa như muốn trốn tránh một cái gì. Thư Bồi choàng tỉnh, chạy theo chận ở cửa.
- Em muốn làm gì chứ?
Thái Cần dừng lại nhìn Bồi. Cái dáng dấp cao lớn của Bồi choáng hết cửa. Cần chợt hiểu ra. Bây giờ đã tiến thoái lưỡng nan rồi. Nàng chợt thấy đau nhói ở vùng thượng vi. Cần cuối gấp người xuống.
Thư Bồi sợ hãi, cúi xuống nhìn khuôn mặt tái xanh của Cần.
- Em làm sao? Làm sao thế?
Thái Cần chỉ lắc đầu. Thái Cần không dám nói. Nàng sợ nói ra lại gây tai vạ nữa. Thư Bồi nhìn nét mặt Cần chợt hiểu, có lẽ ta định giết nàng. Ta đang dày vò nàng. Chàng vội ôm ghì lấy Cần, bế vợ lên giường lau mặt cho Cần.
- Em...Em nói đi...Sao em lại yên lặng như vậy?
Thái Cần lắc đầu.
- Em hãy mắng anh đi, mắng những lời cay đọc nhất.
Nhưng Cần vẫn lắc đầu.
- Có nghĩa là em không muốn tha thứ cho anh?
Cần yên lặng, chăm chú nhìn Bồi. Ánh mắt nàng trắng đã thất thần.
- Anh không có lỗi gì ca? Em biết, anh đã vừa cho em biết một sự thật. Bây giờ em hiểu rồi. Sự hiện diện của em ở đây chỉ mang đến cho anh sự tủi nhục và bận tâm. Anh yên tâm đi, anh Bồi. Em không trách anh đâu bây giờ và mãi về sau. Có đều em biết, bât giờ em không thể ở lại đây được nữa, không thể vì yêu anh mà lại cứ làm phiền anh.
Thư Bồi nhìn Cần, nghẹn lời.
- Em muốn nói là em sẽ bỏ anh ra đi?
Thái Cần gật đầu.
Thư Bồi nhìn Cần trừng trừng. Chàng vẫn giữ chặt tay Cần, giữ thật chặt, giữ đến đô. Cần cảm thấy đau. Nhưng Cần vẫn không rút tay lại. Có điều ánh mắt Cần rất cương quyết. Cái thái độ phản kháng thụ động đó khiến Bồi đau khổ khôn cùng, chàng buông tay Cần ra, cúi đầu nhìn xuống. Hình như có những giọt nức mắt rơi xuống. Thái Cần hoảng hốt.
- Anh Thư Bồi, anh đừng khóc...Hôm nay anh làm sao vậy? Em nhớ là anh cứng cõi lắm cơ mà? Từ nhỏ anh ngạo nghễ như tảng đá, anh không khuất phục một ai, anh không bao giờ rơi nước mắt...
Thái Cần không nói được nữa. Vì nàng cũng đã bắt đầu khóc. Suốt một buổi chiều buồn phiền, bây giờ Cần không làm sao ngăn được cảm xúc nữa. Và nước mắt tuôn ra là liên tục.
- Em đừng xa anh. Thư Bồi nghẹn lời nói - Em phải biết là anh không tự chủ được mình. Lúc gần đây trời nóng quá, tinh thần anh lại xuống thấp, anh dễ phát cáu, dễ giận...Em đừng nghĩ đến chuyện xa anh, anh khống muốn chuyện đó xảy ra, bằng không cuộc sống đỐi với anh chẳng còn ý nghĩa gì nữạ..
Qua hàng lệ, Thái Cần ngước nhìn lên. Thư Bồi có vẻ khổ đau làm sao. Nhìn chàng, Cần liên tưởng đến những đứa bé đang vòi vĩnh. Chợt nhiên, cái tình cảm phụ nữ và cái thiên tánh làm mẹ như hòa lẫn nhau. Phải tha thứ, phải bỏ qua hết mọi thứ...Thái Cần ngồi dậy, đưa tay lau sạch mồ hôi và nước mắt trên mặt Bồi.
- Thôi thì...Hãy để mọi thứ trôi qua, hãy quên hết đi nha anh.
Thư Bồi cũng nhìn Cần thăm dò.
- Em nói là...Em quên hết những lời ban nãy của anh? Em bỏ qua hết?
Thái Cần ngập ngừng. Trong phút giây, Cần hiểu mình không làm sao lừa dối được lòng. Chắc chắn là Cần sẽ không quên, cũng không tha thứ được. Chuyện đó dĩ nhiên Thư Bồi cũng hiểu được. Tại sao chàng lại muốn tự lừa dối mình. Con người sống rõ khó khăn. Một câu nói lỡ lời chẳng bao giờ thu hồi lại được. Thư Bồi giải thích:
- Em phải biết là anh đâu có cố tình nói thế
- Chính vì anh không cố tình, nên lời nói mới là lời thành thật.
- Không phải thật tâm - Thư Bồi cố biện bạch - Mà đó chỉ là lời nói cho hả giận, hả tức.
- Em biết anh không cố tâm nói. Thái Cần giải thích - Nhưng phải nhìn nhận là anh có nghĩ đến điều ấy. Sự hiện diện của em đã mang đến cho anh bao nhiêu rắc rối, phiền muộn.
- Anh không nghĩ như vậy?
- Thật không? Anh tự biết mà?
Thư Bồi nhìn Cần, nhìn thật lâu. Rồi đột nhiền chàng đứng dậy bỏ vào nhà bếp.
- Anh đi đâu vậy?
- Anh phải lấy dao chặc một lóng tay thề trước mặt em, em mới tin.
Thái Cần giật mình đuổi theo. Vừa kịp lúc Bồi cầm dao lên. Cần chụp lấy quỳ xuống.
- Sao anh cứ mãi dày vò em thế? Anh Thư Bồi, anh cắt tay anh chi bằng anh hãy giết em. Anh không nên làm như vậy...Đừng anh ạ.
Và Thái Cần khóc, khóc thành tiếng.
- Em hứa với anh, em sẽ quên hết mọi thứ. Em sẽ không nhơ" gì cả, em biết anh chỉ nói cho hả giận chứ anh không hề có ý gì. Em biết...Em biết...
Tiếng khóc của Cần làm tim Bồi tan nát, chàng quỳ xuống ôm lấy Cần.
- Chúng ta làm sao thế này? Sao cứ làm khổ nhau mãi chi vậy, hở em?
Thái Cần nhìn lên.
- Nếu anh đừng nổi nóng nữa. Mọi thứ rồi ta sẽ giải quyết được ca?
- Thật ư?
- Thật chứ. Thái Cần đứng dậy nói - Em sẽ tìm được việc làm. Thư Bồi cũng đứng dậy.
- Em đã đi tìm cả mấy tháng nay rồi nào có việc làm gì đâu?
Thái Cần liếc nhanh Thư Bồi.
- Rồi em sẽ có việc làm ngay. Nếu anh không phản đối. Ở bên đường Trung Sơn Bắc Lộ có một nhà hàng sang trọng họ đang cần người.
Thư Bồi trừng mắt.
- Có phải nữ chiêu đãi viên không?
- Không, em biết là anh không thích em làm cái nghề đó. Nên em không chọn đâu. Ở đấy họ cần một tay chơk organ.
- Organ? Em nào có học qua đàn đó bao giờ đâu?
- Đúng vậy. Nhưng mà organ với piano về căn bản thì giống nhau. Em đã có căn bản piano, em sẽ học organ mau biết lắm. Có một ông thầy dạy nhạc, ông ấy đồng ý dạy organ cho em. Bao giờ có việc làm trả công sau cũng được.
- Ờ...
Thư Bồi suy nghĩ. Thái Cần nhìn chồng thăm dò.
- Sao? Anh không phản đối chuyện đó chứ?
Thư Bồi thở dài.
- Em phải đi học, học xong mới đi tìm việc làm. Thế nầy cũng còn lâu lắm...Nhưng mà thôi được...Em cứ đi học đị..Thư Bồi vỗ nhẹ lên lưng Cần,nhỏ nhẹ - Anh không phải là bạo chúa...Nhưng anh mong là...Em sẽ không bỏ anh đi...em muốn làm gì cũng được.
Thái Cần nhìn chồng cười gượng.
Sau màn cãi nhau, hai người đều có chút cảm gíac ân hận. Thái Cần đang suy nghĩ tìm cách kéo cái không khí đầm ấm hạnh phúc cũ trở lại cho ngôi nhà. Nàng đứng dậy nói.
- Anh ngồi đây nhé, để em vào trong coi còn cái gì ăn không? em thấy đói rồi.
- Không còn đâu, ban nãy anh đã lục hết rồi.
Thư Bồi nói một cách thiểu não.
- Thế à! Thái Cần nhún vai, làm ra vẻ như không cần thiết lắm. Bước tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời. Cần nghêu ngao hát- "Hai cánh hoa cúc ở khung cửa tây. Nắm bầu trời hoàng hôn đầy ráng hồng. Em chợt thấy no và thấy buồn ngủ..."
RỒi Thái Cần cứ đứng vậy nhìn ra ngoài trời. Nàng như quên hết mọi thứ. Thư Bồi hỏi.
- Em nhìn gì đấy.
- Ở dưới kia có xe nước mía. Thái Cần vừa liếm môi vừa nói - Em bây giờ thèm một ly nước mía vừa ngọt vừa lạnh vô cùng.
- Bao nhiêu tiền một ly em biết không?
- Có lẽ khoảng ba đồng.
Thư Bồi suy nghĩ, rồi lục hết túi trên túi dưới. Chỉ còn hai đồng bạc. Bồi liếc nhanh về phía Cần. Tội nghiệp. Có lẽ cần vừa khát vừa mệt. Dù sao cô ấy cũng yếu đuối lắm. Sáng giờ chưa hẳn đã có ăn gì. Chàng đứng vội dậy, đi vào nhà bếp lấy một cái ly ra.
- Em đợi một chút nhé.
Bồi bỏ chạy xuống lầu. Một lúc sau Thái Cần nhìn thấy Thư Bồi đã có mặt cạnh xe nước mía. Không biết chàng nói gì mà đưa cả hai tay lên phân bua. Một lúc thấy Bồi mang ly nước mía quay về. Thì ra Thư Bồi còn đủ tiền mua cả ly nước mía.
Khi nghe tiếng chân bước lên cầu thang, Thái Cần quay lại thấy Thư bồi với ly nước mía đầy trên tay cười toe toét bước vào.
- Lại uống nào. Thư Bồi nhìn Thái Cần nói - Ông chủ xe nước mía thật tốt bụng. Em biết không? một ly nước mía giá bốn đồng, mà trong túi anh chỉ còn hai đồng. Anh nói với ông ấy anh chỉ mua có nửa ly nước thôi. Nhưng ông ấy rót đầy ly cho anh. Em thấy đấy cuộc đời nầ y vẫn còn những tấm lòng hào hiệp, đời vẫn đẹp làm sao phải không em?
Thái Cần nhìn thái độ thỏa mãn của chồng mà lòng bùi ngùi. Anh Thư Bồi đáng thương của em.. Sự cao ngạo, ngang tàng của anh đâu rồi. Chỉ có thêm một chút nước mía cũng làm anh sung sướng. Anh đã hạ mình vì em đấy ư? Thái Cần năng ly lên. Hớp một hớp, ngot. quá, mát quá, thơm quá! Thái Cần đặt ly xuống nhìn Bồi.
- Đến đây anh, ngon lắm này, mình chia nhau uống đi?
- Không, em uống đi, anh không ưa đâu.
Thư Bồi đẩy ly qua một bên. Nhưng Thái Cần không chịu.
- Anh không uống thì em cũng không uống. Em muốn cái gì hai đứa cũng phải chia nhau hết. CÓ phúc cùng hưởng có họa cùng chia mới được chứ.
Thư Bồi cười. Thấy Cần vui là chàng cũng vui lây. Nhưng lòng không khỏibuồn buồn. Một tiểu thơ đài các ngày nào, công chúa của ngôi nhà tră"ng. Vậy mà bây giờ một ly nước mía cũng không dám uống trọn. Không biết Thái Cần có quên hết chuyện ban nãy không? Mong là...Thư Bồi bước tới đỡ lấy chiếc ly trên tay Cần. Thế là cả hai cùng chia nhau ly nước miá.
Chưa bao giờ, Thư Bồi thấy một ly nước mía lại ngon như vậy.
- Thái Cần, em có nghĩ là sau nầy chúng ta sẽ có tiền không em?
- Có thế?
- Đến lúc mình có nhiều tiền. Thư Bồi nói - Không biết lúc đó nước mía có còn ngon như hôm nay nữa không em?
- Không cần biết chuyện có hay không có tiền. Thái Cần nói - em sẽ chaẳng bao giờ quên cái ly nước mía hôm nay đâu.
Buổi chiều hôm ấy. Cả hai ngồi bên khung cửa sổ, cùng uống ly nước mía. Ly nước mía ngon vô cùng, ngọt vô cùng. Vì vậy, hôm ấy cả hai "say". Cùng uống bên cửa sổ tây, ráng chiều ngập ngoài cửa, nâng ly hỏi hoàng hôn. Hom nay là ngày gỉ. Hoàn hôn là nhân chứng, cho tình ta keo sơn, cho anh bền lâu mãi. Vẫn ở mãi bên người..."