Trời mờ sáng hôm sau, là Lan công chúa dẫn thôi má má, cung nữ, thái giám... Cùng trở về cung. Mọi chuyện không còn qua mắt Vương Gia được nữa, thật ra thì chuyện công chúa đột ngột hồi cung đã làm cho cả Vương phủ một phen náo loạn. Trong tòa đại sảnh. Vương Gia chắp tay sau lưng, đi tới đi lui một cách bực dọc, lo lắng. Bà Tuyết Như, Hạo Trinh, Tiểu Khấu Tử và A Khắc Đan thì cũng căng thẳng không kém. Cả Phiên Phiên và Hạo Tường cũng có mặt ở đây. Hạo Tường vừa nhìn thấy Hạo Trinh như có dịp trả đũa. - Anh làm gì kỳ vậy? Định giết hết bọn này à? Chỉ vì một con a đầu mà dám làm phật lòng công chúa. Anh điên hoặc là không bình thường? Hạo Trinh nhún vai. - Chuyện của ta với công chúa là chuyện riêng không cần mi xía vô. Cái gì ta làm ta sẵn sàng gánh chịu. Hạo Tường kêu lên: - Một mình anh gánh được ư? Sao lại nói chuyện đơn giản như vậy? Hay anh nghĩ mình là người nước ngoài? Anh không biết là một khi công chúa nổi giận, tức là vua cũng không hài lòng. Mà như vậy, cha này, mẹ này và cả tôi nữa cũng phải chịu vạ lây. Anh có biết tội "liên kết, đồng lõa" chăng? Anh có biết chuyện liên hệ đám "Cửu tộc" không? Anh là "Ngự Tiền hành tẩu" cứ đi tới đi lui, mà vương pháp Đại Thanh thế nào cũng không biết được à? Phiên Phiên thấy Vương gia đang bực dọc, vội kéo Hạo Tường qua một bên. - Thôi đủ rồi, đủ rồi. Trước mặt cha, con nên ít nói một chút. Hạo Tường đẩy tay Phiên Phiên ra. Anh chàng không hài lòng. Cho là mẹ mình cứ "yếu đuối", vì vậy lúc nào cũng bị xử thiệt, làm mình ngóc đầu lên không nổi. Vương gia lên tiếng. - Thôi đủ rồi! Đủ rồi! Bây giờ hãy đưa a đầu Ngân Sương ra đây! Lệnh của Vương gia vừa ban. Ngân Sương và Hương Kỳ được đưa đến ngay. Ngân Sương trong lúc hối hả đã không kịp trang điểm. Theo lệnh của bà Tuyết Như. Ngân Sương không được mặt áo tang trong vương phủ. Nhưng vì muốn trả hiếu cho cha. Nên những lúc không phải hầu, Ngân Sương vẫn mặc áo trắng trong phòng. Có điều để đánh lừa mọi người, trên chiếc áo trắng đó Ngân Sương có thêu thêm mấy đóa hoa nhỏ. Vì vậy, khi xuất hiện trước mặt Vương Gia. Ngân Sương vẫn giản dị trong bộ áo thô. Tóc Ngân Sương được búi cao với cây trâm gỗ cài ngang. Tuy bình dị nhưng Ngân Sương vẫn đẹp. Vừa bước vào đại sảnh, thấy sự hiện diện của nhiều người. Cái không khí nặng nề. Rồi vẻ mặt nghiêm khắc của Vương gia, cái nhìn lo lắng của Bà Tuyết Như. Ngân Sương biết chuyện đại họa lại đến. Nàng vội vã quỳ xuống trước mặt Vương gia. Hương Kỳ quỳ kế bên. - Ngân Sương và muội tử Hương Kỳ, xin khấu kiến Vương gia, Phước Tấn! Vương gia ra lệnh. - Ngẩng đầu lên xem nào! Ngân Sương vội nhìn lên, ánh mắt sợ hãi khi trông thấy đôi mắt nghiêm khắc của Vương gia, đang nhíu lại. - Mi được Tiểu Khấu Tử tiến cử vào phủ đây phải không? Tiểu Khấu Tử tranh nói vì sợ Ngân Sương làm lộ sự thật sẽ hỏng việc: - Dạ! Dạ cô ấy là con nuôi của Thiếm ba con. Mồ côi cha mẹ từ nhỏ, hai chị em không nơi nương tựa, nên con mới giới thiệu vào phủ, để được hầu hạ Phước Tấn phu nhân. - Hừ! Vương gia trừng mắt với Tiểu Khấu Tử, nhưng người chưa kịp nói gì, thì Hạo Tường đã nhảy vào. - Thưa cha, cái tay Tiểu Khấu Tử này nó theo hầu anh cả. Nó được anh con cưng chìu, nên chuyên bày chuyện quấy phá không tốt. Vương phủ của chúng ta từ nào đến giờ không hề thiếu người hầu. Hắn đem chi người vào để cho có chuyện. Mà đây rõ là không phải hắn định đưa người vào giúp việc cho phủ ta, chẳng qua là mượn cớ. Mục đích hắn là dâng người đẹp cho chủ hắn để kiếm điểm thôi... Ngân Sương nghe Hạo Tường nói những lời khó nghe. Gương mặt đang tái vì sợ thì càng tái hơn. Trong khi Hạo Trinh giận dữ. - Mi định thừa nước đục thả câu, bôi nhọ người khác! - Đó là sự thật không thể biện minh được Bởi vì chuyện anh và công chúa, đám cưới mới sờ sờ đó... Làm sao anh lại ngã lòng với một con a đầu? Anh bị nó quyến rũ vì háo sắc chứ chẳng gì khác? Chẳng lẽ tôi lại nói oan anh? Hạo Trinh không dằn được cơn giận phóng tới đấm cho Hạo Tường một đấm. Phiên Phiên thấy thế kêu lên. Cả tòa đại sảnh như náo loạn. Vương gia giận dữ quay qua Hạo Trinh quát. - Mi định phá rối trật tự à? Chẳng lẽ vì một đứa con gái mà mi làm loạn cả thế gian? Hạo Trinhưỡn ngực ra nói: - Nếu thế này là tạo phản, thì có nghĩa là con đã tuyên chiến với toàn thế giới! Thưa cha, mẹ. Sẵn đây con xin trịnh trọng tuyên bố với cả nhà, là kể từ hôm nay, Ngân Sương không còn là a đầu trong nhà này nữa, con coi cô ấy là người của con. Con xin phép cha mẹ thu nhận nàng làm thiếp. Đúng ra thì con cũng cần phải có cái lễ, nhưng con thấy hình thức cũng không cần thiết nên chỉ xin tuyên bố, nhưng khi Ngân Sương đã là thiếp của con, thì bất cứ một kẻ ăn người ở nào trong nhà mà hỗn láo với Ngân Sương là con không chấp nhận, con sẽ có biện pháp trừng trị ngay. Rồi quay sang Hạo Tường, Hạo Trinh nói. - Mi nghe rõ chưa? Ngân Sương là chị dâu của ngươi. Ngươi phải biết tôn trọng đấy. Hạo Tường lộ vẻ khinh khỉnh, rồi quay qua Vương gia: - Chị dâu à? Cha ơi! Tại sao cha lại để anh Hạo Trinh nói năng một cách lộn xộn, muốn làm gì thì làm vậy? Hạo Trinh trừng mắt: - Ta mà nói năng lộn xộn à? Chuyện nạp thiếp là lộn xộn ư? Nếu ngày xưa chẳng có chuyện đó, cha không làm điều đó, thì làm gì có mi hiện ở đây? - Thật quá lắm, anh dám đem cả mẹ tôi ra so sánh à? Hạo Tường giận dữ đưa nắm đấm đe dọa về phía Hạo Trinh. Còn Vương gia có cảm tưởng như mình bị xúc phạm, ông lớn tiếng: - Im đi! Chuyện Vương tôn công tử, cưới bao nhiêu thê thiếp là chuyện thường tình, nhưng mà có ai lại như mi? Chuyện bình thường lại làm âm ĩ. Nếu không có ta ở đây, không biết mi rồi sẽ quậy đến đâu nữa. Ngân Sương quỳ im, thấy cảnh vì mình mà cả gia đình xào xáo bối rối vô cùng. Ngân Sương thật hối hận. Nhưng cũng rất cảm động khi thấy Hạo Trinh vì muốn bảo vệ mình mà bất chấp mọi luật lệ của Vương phủ. Nên vội vã dập đầu thưa. - Dạ thưa Vương gia, tất cả những chuyện xấu này đều lỗi tại nô tài cả, nô tài khiến cho mọi người bực dọc. Vương phủ bất an, tội đáng chết. Xin Vương gia hãy trừng phạt nô tài. Chỉ một mình nô tài. Còn Bối Lạc Gia chỉ vì nóng nẩy vô can. Ngân Sương chưa nói dứt lời, thì cảm thấy trước mặt tối sầm lại và ngã xuống không biết gì nữa... Hạo Trinh thấy vậy giật mình. Bỏ hết mọi thứ chạy đến ôm Ngân Sương lên. Nhìn người yêu, rồi ngẩng lên nhìn cha. Hạo Trinh đau khổ nói. - Cha có biết là mấy ngày qua, cô gái nầy tuy chỉ là một cô gái yếu đuối đã bị công chúa gia cực hình, kềm kẹp rồi hành hạ quá sức. Vậy mà bây giờ còn bị mọi người nhục mạ, định đem cô ta ra xử lý thế nào nữa mới hài lòng? Vương gia nghe nói giật mình. Người nào có hay biết chuyện đó, đột nhiên lòng nảy sinh một thứ tình cảm thương hại. Người còn phân vân chưa biết xử lý sao, thì bà Tuyết Như đã hối thúc mọi người. - Nào nào! Cho gọi thầy thuốc đến! Gọi thầy thuốc đến nhanh lên! Thầy thuốc đã được dời đến. Ngân Sương nằm trong Tịnh Tự Sơn phòng, được thầy thuốc bắt mạch cẩn thận sau đó, hỏi thêm Hương Kỳ vài câu. Rồi thầy thuốc ra khỏi Sơn phòng, vui vẻ nói với bà Tuyết Như và Hạo Trinh. - Xin chúc mừng Phước Tấn, chúc mừng Bối Lạc Gia. Thiếu phu nhân nầy cũng chẳng sao. Chẳng qua vì bị bào thai hành thôi. - Ốm nghén à? Bà Tuyết Như giật mình hỏi, rồi quay qua nhìn Hạo Trinh cười. - Như vậy thì... Thạc Thân Vương phủ đã có người nói dõi, đúng không con? Hạo Trinh quay qua ông thầy thuốc. - Ông xem kỹ rồi chưa? Ông thầy thuốc xác định: - Chắc chắn! Và thai nhi được khoảng hai tháng rồi. Đến mùa xuân sang năm. Tiểu tiểu vương gia sẽ chào đời. Hạo Trinh và Bà Tuyết Như lại vui vẻ nhìn nhau. Nhưng rồi bà Tuyết Như chợt thấy lo. Ngân Sương cấn thai, chuyện này mà thấu tai công chúa thì gay lắm. Nhưng công chúa cũng phải chấp nhận. Vì chuyện "nối dõi tông đường" là chuyện hệ trọng với một gia tộc. Nghĩ vậy, bà ra lệnh. - Tần má má đâu. Mau đưa Ngân Sương lên phòng trên ngay. Với các nhà quyền quý. Các thê thiếp khi cấn thai thì không những gữ vững được địa vị mà nhiều lúc còn nâng cao thân phận lên. Nhưng Tần má má nói. - Không được! Không được! Mới cấn thai lần đầu lại yếu sức như Ngân Sương, không thể tùy tiện mà di chuyển. Như vậy sợ động thai nhi, hãy cho ở yên chỗ cũ. Bà Tuyết Như lo lắng: - Nhưng mà như vậy thì... Có xử hẹp với Ngân Sương lắm không? Thôi được, vậy thì bà hãy lên phòng tôi, chọn mấy chiếc khăn đẹp một chút mang xuống đây, lựa thêm mấy đứa a đầu siêng năng nữa để phục vụ cho Ngân Sương nhé. - Vâng, tôi đi ngay! Tần má má sốt sắng đi ngay. Bà Tuyết Như vui vẻ nắm lấy tay Hạo Trinh nói. - Vậy con cũng ở lại đây với Ngân Sương, xem nó cần gì, thiếu gì thì cứ nhờ Tần má má chu tất. Con cũng cần an ủi nó. Tội nghiệp! Nó đã khổ nhiều quá rồi. Nhưng đổi lại bây giờ nó có mang, như vậy mẹ nghĩ mọi thứ đã được giải quyết cả. Chỉ cần bảo trọng và được bồi dưỡng sức khỏe là được... Còn bây giờ để ta đến gặp và báo cáo cho cha con biết. Khi Vương gia được biết chuyện Ngân Sương có thai. Người vui hẳn. Vì con người ở thời đó ai cũng biết là "bất hiếu hữu tam; vô hậu vi đại". Cái quan điểm này càng được coi trọng hơn ở Vương thất. Nơi mà các Vương tôn công tử thường chơi bời quá độ, nên dễ đưa đến chuyện hiếm hoi. Vương gia nắm lấy vai bà Tuyết Như lắc mạnh: - Có tin mừng à? Có tin mừng à! Hà hà! Có nghĩa là chúng ta sắp lên chức bà nội? Vậy thì hãy truyền lệnh xuống, bắt đầu từ hôm nay. Kẻ ăn người làm trong nhà phải đổi cách xưng hô. Phải gọi Ngân Sương bằng "Dì Bạch" chứ không được gọi thẳng tên tộc nữa nghe! - Vâng, để tôi truyền lệnh ngay! Chẳng mấy chốc. Cái không khí trong Vương phủ lại xao động. Khu vực Tịnh Tự Sơn phòng ngày nào vắng vẻ, bây giờ lại rộn rịp hẳn lên. Đám a đầu gần như liên tục được lệnh đưa nước, đưa thức ăn bổ dưỡng, đưa thuốc, đưa trà, hoặc đến chia vui, chúc mừng với Ngân Sương. A Khắc Đan, Tiểu Khấu Tử, Hương Kỳ cũng vui vẻ chia phần vinh dự với Ngân Sương. Hạo Trinh gần như lúc nào cũng có mặt bên cạnh giường Ngân Sương. Hạo Trinh ngồi đó, nắm lấy bàn tay còn đầy vết thương, hôn nhẹ như đền bù. Ngân Sương cảm động rưng rưng nước mắt. Hạo Trinh nhìn người yêu say đắm dặn dò. - Từ đây về sau, em phải đổi cách xưng hô với cha mẹ gọi cha ta là Ama và mẹ ta là Khách nương nghe, vì chức phận của em đã thay đổi. Ngân Sương tưởng chừng mình nằm mơ. - Dạ... Em được gọi như vậy ư? Vương phủ đã thừa nhận sự hiện diện của em? Chấp nhận em? Em được gọi là dì bạch? Em đã là thiếp của chàng? Vậy thì còn mơ ước gì hơn? - Em đừng có quýnh quáng lên như vậy? Để đạt được cái danh xưng "Dì Bạch" thế nầy, em đã phải trả một cái giá quá đắt, đi một đoạn trường đau khổ. Anh thật lấy làm tiếc. Nhưng anh cũng chẳng biết làm sao hơn. Ngân Sương nước mắt rưng rưng nói: - Em nào dám đòi hỏi gì hơn? Được cùng anh sớm tối có nhau thế này, rồi có con với anh, có nghĩa là em đã hạnh phúc... Ngân Sương nhìn xuống bụng mình, rồi nhìn Hạo Trinh. - Có điều, chợt nhiên rồị bao nhiêu hạnh phúc lại đến cùng lúc, làm em sung sướng, em tưởng chừng như đã lên được thiên đàng. Hai người lại chìm đắm trong cái không khí hạnh phúc triền miên. Nhưng rồi với cái vui hạnh phúc, Ngân Sương bỗng thấy lo. Nàng nói. - Nhưng mà còn công chúa? Người đã hồi cung và thế nào cũng tố cáo chàng. Nếu hoàng thượng mà không suy xét rồi kết tội anh thì sao? Em sợ là mọi chuyện sẽ không đơn giản... Hạo Trinh đặt ngón tay lên môi Ngân Sương. - Hừ! Em đừng lo nghĩ gì cả. Cái duy nhất hiện nay em phải làm là lo tịnh dưỡng... Còn tất cả những thứ khác hãy để đó cho anh. Bây giờ thì anh hoàn toàn rất tự tin. Anh không sợ gì cả. Anh sẽ đến trước mặt vua biện bạch, để vua thấy rõ chuyện của mình. Cái lo của Ngân Sương không phải là không có căn cứ, vì vừa... Sáng hôm sau khi vào triều. Vị "Ngự tiền hành tẩu" đã bị triệu ngay vào "Ngự Hoa viên" để gặp hoàng đế. Nhà vua hỏi. - Nầy Hạo Trinh, tại sao mi lại làm mất niềm tin của ta chứ? Hạo Trinh sụp xuống lạy, với một thái độ bình thản dũng cảm, lần lượt trình bày: - Dạ. Thánh thượng anh minh! Chuyện thần và Lan công chúa bất hòa để thấu tai thánh thượng, làm thánh thượng không vui là một điều không hay. Nhưng xin thánh thượng nghĩ lại cho. Gia đình nào lại không có chuyện chồng vợ lục đục? Con rất muốn trung trinh với công chúa. Nhưng mà trước khi cưới công chúa, con đã lỡ yêu một cô gái mà cô gái này đã yêu con với tất cả chân tình. Biết yêu con tương lai mù mịt sẽ chẳng đạt được chút danh phận gì, nàng cũng sẵn sàng hiến dâng, không đòi hỏi. Với con người trung trinh như vậy, con làm sao có thể phụ bạc người ta được? Con không muốn mang tiếng là kẻ sở khanh vô trách nhiệm. Nếu hoàng thượng nghĩ con làm vậy là sai thì cứ kết tội con. Con sẵn sàng chịu tội. Nhà vua cũng lúng túng khi biết rõ sự thật. Nhưng mà vua cũng cảm phục cái thái độ uy vũ bất năng khuất của Hạo Trinh. Anh chàng đầy dũng khí cao ngạo. Việc làm của Hạo Trinh khó mà bắt bẻ. Nhưng vua cũng thắc mắc. - Ý mi định nói là trước đó mi không muốn cưới công chúa của ta? - Thần không dám! Thần vẫn làm trọn bổn phận vợ chồng, vẫn tương kính như tân với công chúa, thần chỉ mong công chúa quảng đại một chút với Ngân Sương. Nhưng chuyện đã không được như vậy, đến nỗi Hoàng thượng cũng bị quấy rầy. - Hừ! Hoàng thượng suy nghĩ. Ngay trong cung đình. Người cai quản cả tam cung lục viện, nhiều lúc cũng bực mình vì các bà khi đã "đổ ghè tương". Cái thời tuổi trẻ của người, mặt là một trang thanh niên ưu tú. Bất giác nhà vua nghĩ đến thời tuổi trẻ của mình và phần nào đứng về phía cánh đàn ông. Ngài phán. - Thôi được rồi, hôm nay ta tạm tha cho ngươi, nhưng mà khi về, ngươi nên suy nghĩ kỹ lại. Dù gì mi cũng mang danh là phò mã. Mi không được để công chúa bị lạnh lùng bỏ rơi. Tuy là trai năm thê bảy thiếp. Nhưng cũng phải cư xử sao cho tương đồng. Chuyện này cũng khó như chuyện trị quốc vậy. Ta không muốn thấy lần sau công chúa lại quay về khóc lóc nữa. Nếu còn ta sẽ không tha cho ngươi đâu. - Vâng! Hạo Trinh thở ra nhẹ nhõm, không ngờ nhà vua lại dễ dãi như thế, và chuyện Ngân Sương nhờ vậy tuy xui mà hên vì vua cũng đã biết, nên "danh phận" của Ngân Sương sẽ được củng cố. Hạo Trinh vội vã quỳ xuống lạy tạ ơn. - Thần xin tuân theo những gì thánh thượng đã chỉ dạy thần cũng xin cảm ơn thánh thượng đã khoan dung. Ơn nầy thần sẽ nhớ mãi. Thánh thượng vạn tuế! Chuyện Hạo Trinh không bị thánh thượng quở phạt, cộng thêm Ngân Sương có tin vui làm cho không khí trong Vương phủ trở nên vui vẻ trừ Hạo Tường. Hắn than phiền với Phiên Phiên. - Thật kỳ cục! Cái tay Hạo Trinh này hắn như đẻ bọc điều, cái gì hắn cũng vượt trội hơn con, đoạt cái chức Bối Lạc! Rồi cưới vợ sớm hơn, chiếm chức phò mã. Có cả thê thiếp. Bây giờ lại sắp có con nữa! Hừ! Ông trời rõ là bất công! Số con nó xui xẻo. Nó cứ lẽo đẽo theo đuôi người khác. Ông trời vô lý! Con không chấp nhận chuyện nầy đâu.