Chương XIII
TRONG BA NGÀY

    
ongre, Carcante và đồng bọn đã tức giận đến mức nào, chắc chúng ta cũng dễ hình dung ra được. Đúng vào lúc sắp giã từ vĩnh viễn hòn đảo này thì một trở ngại cuối cùng đã ngăn chúng lại. Và chỉ trong bốn hay năm ngày nữa, có thể sớm hơn nữa, chiếc chiến hạm lại xuất hiện ở cửa vịnh Elgor! Chắc chắn, nếu chỗ hư hại ở vỏ tàu không nghiêm trọng lắm thì Kongre cũng chẳng ngần ngại gì đi tìm một nơi neo đậu khác. Bọn chúng có thể tìm đến ẩn náu ở cảng Saint-Jean, nằm ngay phía sau của mũi đá, sâu hơn về phía bờ bắc của đảo. Nhưng trong tình trạng hiện nay của tàu, chẳng ai điên mà dám đi xa như vậy. Tàu rất có thể bị chìm trước khi đến được mũi đá. Trong suốt đường đi ấy, tàu sẽ phải chạy ngược gió, chiếc thuyền buồm sẽ mau chóng bị ngập nước vì những cú tròng trành liên tục.
Tóm lại, trong mọi trường hợp thì số hàng chở trên tàu cũng bị mất trắng, vô phương cứu gỡ.
Như vậy, việc quay lại neo đậu trong vùng biển dưới chân ngọn hải đăng là điều bắt buộc, và Kongre khôn ngoan đành phải chịu phương ấy.
Trong đêm hôm đó, tất cả bọn cướp đều thức và cắt phiên nhau ra mà trực và chúng buộc phải căng mắt ra mà canh phòng cẩn mật mọi lúc, mọi nơi. Không ai có thể biết được liệu tàu có bị tấn công nữa hay không? Không ai biết có phải đã có cả một đội quân mà quân số còn lớn hơn bọn cướp, vừa mới đổ bộ lên một nơi nào đó của đảo? Cũng không ai biết rằng liệu bọn cướp đã bị Buenos Aires biết được, chính phủ Argentina đang tìm cách tiêu diệt chúng?
Ngồi phía sau tàu, Kongre và Carcante bàn luận về tất cả những điều trên. Đúng ra thì chỉ có Carcante nói còn Kongre thì vì phải suy nghĩ nên chỉ trả lời nhát gừng. Chính Carcante đã đưa ra giả thuyết: quân đội đã được phái đến đảo Đa Quốc gia để truy lùng Kongre và đồng bọn. Nhưng theo hắn thì quân đội chưa đổ bộ lên đảo mà mới chỉ có một đơn vị đặc biệt hành động. Toán này có thể tấn công trực diện hay chỉ bố trí vài ba vật cản ở lối vào vịnh, những chốt chặn này có thể đón bắt chiếc thuyền buồm bằng vũ lực hay làm cho nó bị hư hao không thể tiếp tục hải trình. Dù sao chăng nữa, đơn vị đặc biệt này sẽ không chui xuống đất trốn sau khi đụng độ, như những kẻ tấn công vô danh kia đã làm và như vậy sự thận trọng của toán này chỉ nói lên sự yếu kém mình.
Nhưng Carcante đã bác bỏ ngay giả thuyết này để theo ý kiến của Vargas:
- Đúng ra bọn tấn công ta đêm trước chỉ có mục đích duy nhất là ngăn cản chiếc thuyền buồm ra khơi và đấy chỉ là vài tên còn sống sót của tàu Century. Bọn chúng có thể tìm gặp được tên gác đèn thứ ba và được tên này thông báo về chuyến quay lại đảo của chiếc tuần dương hạm. Khẩu súng bắn chúng ta là do chúng nhặt được ở đống xác tàu!
- Chiếc tuần dương hạm chưa đến - Kongre nói như quát - và và trước khi nó tới thì chiếc thuyền của ta đã đi xa.
Thực ra thì giả thuyết của Vargas cũng có nhiều điều không chắc chắn. Cứ cho là người gác đèn đã gặp được những người sống sót của tàu Century, mà bọn người này nhiều nhất cũng chỉ độ hai, ba tên. Cơn bão khủng khiếp đến vậy, làm sao có được nhiều tên thoát chết? Bọn chúng chỉ có một dúm người như vậy thì làm gì nổi một đội ngũ đông đảo, vũ trang tốt hơn? Chiếc thuyền buồm một khi được sửa chữa xong, sẽ lại dong buồm ra khơi, mà lần này nó chỉ đi ở khoảng giữa vịnh. Chuyện gì đã xảy ra hôm trước sẻ không bị lặp lại lần thứ hai.
Bây giờ chỉ còn lại duy nhất vấn đề thời gian: Phải mất bao nhiêu ngày để sửa chữa chỗ hư hại mới của chiếc thuyền buồm?
Đêm hôm ấy không có một báo động nhỏ nhặt nào và ngày hôm sau cả bọn bắt tay vào công việc.
Trước tiên là phải dỡ chỗ hàng hóa chứa trong khoang, cũng phải mất nửa ngày cho công việc đó, chỗ hàng dỡ ra được để tạm trên boong tàu. Không cần thiết mang hàng lên bờ để sau đó kéo tàu lên bãi cát. Vì hai lỗ thủng ở gần đường mớn nước, nên có thể ghé xuồng vào mạn bên của tàu rồi bịt kín lỗ thủng lại. Vấn đề chủ yếu là phải xem xét bộ rẽ sườn của tàu có bị đạn làm hư hại không.
Kongre và tên thợ mộc cùng chui xuống khoang tàu, chúng thấy hai viên đạn chỉ mới chạm vào bộ phận cạp vỏ tàu, nó xuyên qua vỏ tàu và có thể dễ dàng tìm thấy sau khi dỡ hàng sang một bên. Những rẽ sườn của tàu chưa bị hư hại gì cả. Hai lỗ thủng do hai viên đạn xuyên khoan rất dễ bịt lại bằng cách nêm gỗ, sau cùng có thể gia cố thêm bằng một lá tôn hay kẽm gì đó.
Tóm lại, hư hại này không nghiêm trọng. Nó chưa làm tổn thương đến tình trạng chung của con tàu, và nó sẽ được sửa chữa ngay tức khắc.
- Bao giờ thì sửa? - Kongre hỏi.
- Bây giờ tôi chuẩn bị những thanh gác bên trong và chúng sẽ được đặt vào ngay tối nay - Vargas đáp.
- Còn các nêm gỗ?
- Chúng sẽ được làm sáng mai và đến chiều thì sẽ đem đóng vào.
- Như vậy là trong tối mai có thể xếp lại hàng hóa và sáng sớm ngày mốt sẽ chuẩn bị buồm chảo để ra khơi?
- Chắc chắn như vậy - Tên thợ mộc đáp.
Sáu mươi giờ có thể cho là đủ cho việc sửa chữa và con tàu Carcante chỉ ra khơi chậm hơn dự định có hai ngày.
Carcante liền hỏi Kongre xem trong buổi sáng hay buổi chiều hôm sau, có thể đảo một vòng qua mũi San Juan được không.
- Để xem chuyện gì đã xảy ra ở đó? - hắn nói.
- Để làm gì cơ chứ? - Kongre đáp - Chúng ta chưa rõ kẻ thù của mình là những ai. Như vậy là phải kéo cả bọn đi, từ mười đến mười hai người, do đó chỉ còn vài ba người ở lại coi tàu. Và biết đâu sẽ xảy ra chuyện gì lúc chúng ta vắng mặt?
- Đúng vậy - Carcante tán thành - và ngẫm cho cùng, chúng ta sẽ được gì ở ván bài đó? Sẽ lôi cổ bọn tấn công ra xử tội chắc? Vấn đề quan trọng bây giờ là phải rời đảo, càng sớm càng tốt.
- Sáng ngày mốt, chúng ta sẽ ra khơi! - Kongre tuyên bố một cách chắc nịch như thế.
Thế là chắc chắn sẽ thoát được, khi chiếc tuần dương hạm chỉ đến sau vài hôm nữa, khi chiếc Carcante đã ra khơi.
Nhưng thực ra, nếu Kongre và đồng bọn có đến lùng sục ở mũi San Juan, bọn chúng cũng không tài nào tìm ra dấu vết của Vasquez và John Davis.
Trong suốt buổi chiều hôm trước, cả hai đã bàn bạc kế hoạch của John Davis cho tới tối. Địa điểm được chọn để đặt súng sẽ là đầu núi ngay khúc quanh của vách đá. Giữa những tảng đá đầy rẫy ở khúc quanh đó, Vasquez và John Davis dễ dàng tìm được chỗ đặt bệ súng. Hai người rất vất vả khi kéo nòng súng đến đó. Phải kéo lê nó trên cát, qua một bãi đất lởm chởm các mỏm đá. Nhiều chỗ phải cần đến đòn bẩy để di chuyển nòng súng. Công việc đòi hỏi rất nhiều thời gian và sức lực.
Gần tới sáu giờ thì khẩu pháo mới nằm yên vị trên bệ pháo, nòng pháo hướng ra mặt biển ngay lối vào của vịnh. John Davis phụ trách khâu nạp đạn cho súng, một liều thuốc nổ mạnh được nhồi vào đáy nòng cùng với một búi tảo khô mà viên trái phá sẽ được đặt lên đó. Mồi thuốc được đặt vào lỗ nạp, lát nữa chỉ việc khai hỏa vào đúng lúc.
Nạp đạn xong, John Davis nói với Vasquez:
- Tôi đã suy nghĩ kỹ về công việc phải làm. Điều cần thiết là đừng bắn cho chiếc thuyền buồm đó đắm. Vì nếu đắm, bọn cướp sẽ chạy cả lên bờ và chúng ta khó lòng thoát khỏi tay chúng. Chủ yếu là làm sao cho chiếc thuyền bị hư hại, buộc phải quay lại nơi neo đậu và ở lại đó ít lâu để sửa chữa.
- Đúng thế - Vasquez nhận xét - nhưng nếu chỉ thủng một lỗ thì chúng có thể bít lại nội trong một buổi sáng.
- Không - John Davis đáp - chúng còn phải dỡ hàng ra để sửa vỏ tàu. Tôi cho là chúng sẽ phải mất ít nhất bốn mươi tám tiếng để sửa, mà hôm nay đã là 28 tháng Hai rồi.
- Nhưng nếu chiếc tuần dương hạm một tuần nữa mới đến thì sao? Hay là ta nổ súng vào cột buồm, hơn là vào vỏ tàu?
- Đúng thế Vasquez, một chiếc thuyền buồm mà gãy cột buồm thì vô phương cứu chữa. Chúng sẽ phải ở lại đảo rất lâu. Nhưng bắn trúng một cái cột buồm thì rất khó, khó hơn bắn vào vỏ tàu nhiều. Các viên đạn của ta phải vô cùng chính xác.
- Đúng - Vasquez đáp - nhất là bọn cướp sẽ rời đảo vào lúc nước triều xuống buổi tối. Lúc đó trời đã nhập nhoạng tối rồi. Ta cứ bắn vào vỏ tàu cho chắc ăn, Davis ạ.
Tất cả đã sẵn sàng, Vasquez và bạn chỉ còn có việc chờ đợi. Họ nằm phục bên khẩu súng, sẵn sàng bắn khi chiếc thuyền buồm đi qua khúc quanh bên dưới vịnh.
Chúng ta đã được biết kết quả của cuộc tấn công đó và trong những điều kiện nào mà chiếc Carcante phải trở về nơi neo đậu cũ. John Davis và Vasquez không rời chỗ phục kích cho tới khi nhìn thấy chiếc thuyền buồm về tới chỗ đậu nơi cuối vịnh.
Và giờ đây, sự thận trọng đã mách bảo các anh phải tìm một chỗ ẩn nấp tại một địa điểm khác của đảo.
Theo Vasquez suy luận thì có thể sáng hôm sau Kongre và một bộ phận của băng cướp sẽ quay lại mũi San Juan. Có thể chúng muốn săn lùng những người đã tấn công tàu đêm trước.
Họ lập tức tìm ra một lối thoát. Rời khỏi hang đá, đi tìm một nơi trú ẩn khác, cách nơi cũ khoảng hai hải lý, sao cho từ nơi đó họ có thể thấy được mọi con tàu đến từ phương bắc. Nếu chiếc Santa-fé xuất hiện, họ sẽ đánh tín hiệu cho nó, sau khi họ quay lại mũi San Juan. Ông thuyền trưởng Lafayate sẽ cho xuồng cứu hộ đón họ lên tàu, họ sẽ cho ông thuyền trưởng rõ tình hình. Lúc ấy, hoặc chiếc thuyền buồm còn ở trong vịnh, hoặc trường hợp xấu hơn là nó đã ra khơi.
- Cầu Trời cho điều này không xảy ra! - John Davis và Vasquez đồng thanh nhắc lại.
Ngay giữa đêm tối, hai người cùng lên đường mang theo lương thực, vũ khí và thuốc súng. Họ men theo bờ vịnh khoảng sáu hải lý, bằng cách đi vòng cảng Saint - Jean. Sau khi tìm tòi hồi lâu, cuối cùng họ phát hiện ở bên kia vịnh đó một cái hốc đá giúp họ ẩn núp cho tới lúc chiếc tuần dương hạm tới.
Tuy nhiên, nếu chiếc thuyền buồm mà ra khơi thì họ lại trở về hang đá.
Suốt cả ngày, Vasquez và John Davis chỉ chăm chú quan sát. Khi nước triều lên, họ biết rằng chiếc thuyền buồm không thể nào ra khơi, và họ không cần bận tâm. Nhưng khi nước triều xuống, nỗi lo lại đến với họ, họ nghĩ rằng có thể chiếc thuyền buồm đã được sửa xong trong đêm và Kongre sẽ lợi dụng nước triều mà ra khơi. Trong khi Kongre sợ chiếc Santa-fé xuất hiện thì John Davis và Vasquez luôn chờ mong con tàu đó mau tới nơi.
Mặc cho hai người chăm chú canh phòng bờ biển, nhưng Kongre và đồng bọn vẫn chưa xuất hiện. Thực ra, như ta đã biết, Kongre nhất định không chịu phí thì giờ cho những tìm kiếm vô ích. Mau chóng kết thúc việc sửa chữa trong thời gian ngắn nhất, đó là điều tốt nhất phải làm lúc này và hắn đã làm như vậy. Thay những tấm gỗ hư hại, đóng nêm vào lỗ đạn khoan... những việc đó tên thợ mộc Vargas hoàn thành đúng như đã nói. Vasquez và John Davis không hề thấy gì lạ trong ngày mùng 1 tháng Ba. Nhưng ngày ấy thật là dài!
Buổi tối, sau khi canh chừng chiếc thuyền buồm và sau khi chắc chắn là nó vẫn còn nằm nguyên chỗ neo đậu, hai người lại về núp trong hốc đá, nơi mà một giấc ngủ sẽ mang lại sự nghỉ ngơi cần thiết.
Hôm sau, hai người lại thức giấc từ sáng sớm. Việc đầu tiên của họ là nhìn ra ngoài biển.
Vẫn không có con tàu nào xuất hiện. Chiếc Santa-fé còn ở mãi đâu và cũng không một làn khói nào bay lên ở chân trời.
Liệu chiếc thuyền buồm có lợi dụng nước triều sáng để ra khơi? Nước triều đang xuống. Nếu nó biết lợi dụng hiện tượng này thì nó có thể vượt mũi San Juan trong một tiếng nữa...
Còn để lại lặp lại cuộc tấn công như hôm trước thì John Davis không dám nghĩ tới. Kongre sẽ cảnh giác hơn. Hắn sẽ cho tàu đi xa bờ hơn và tầm bắn của súng sẽ không tới.
Ta dễ dàng hiểu được sự sốt ruột cùng nỗi lo sợ của John Davis và Vasquez lúc này. Từ lúc này trở đi, Kongre sẽ không thể đưa tàu ra khơi, trước lúc nước triều rút buổi tối.
Trời tối, gió nổi lên và duy trì ở hướng đông bắc. Mặt biển không còn dấu vết gì của cơn bão vừa qua. Mặt trời chiếu sáng rực rỡ, những đám mây mỏng bay rất cao mà gió không thổi tới được.
Lại một ngày dài vô tận nữa đang đến với Vasquez và John Davis. Cũng như hôm trước, không có gì lạ. Bọn cướp vẫn chưa rời vũng tàu. Không bóng dáng một tên cướp nào ló dạng từ sáng cho đến chiều.
- Điều đó chứng tỏ bọn khốn kiếp đều bận rộn cả - Vasquez nói.
- Đúng, chúng đang vội vã - John Davis đáp - Rồi chả  mấy lúc mà những lỗ thủng trên thân tàu được bít lại. Không còn gì để giữ chân chúng lại.
- Có thể là... tối nay... dù nước triều xuống muộn - Vasquez nói thêm - Bọn chúng biết rất rõ quy luật nước triều ở vịnh này, đó là một thực tế! Chúng chả cần có hải đăng soi đường. Tối qua chúng đã đi ngược lên. Và tối mai nếu chúng đi xuôi xuống phía dưới thì chiếc thuyền buồm sẽ mang chúng đi xa... Chỉ tiếc là - Vasquez nói với vẻ thất vọng - anh không bắn vào cột buồm của chúng!
- Anh còn muốn gì nữa, Vasquez? - Davis đáp - chúng ta đã làm tất cả những gì có thể! Phần còn lại cứ để Thượng đế lo.
- Chúng ta sẽ giúp Thượng đế.
Vasquez nói, có vẻ như anh đã tìm ra một giải pháp nào cương quyết hơn. John Davis, vẻ trầm ngâm, đi đi lại lại trên bờ đá, mắt luôn dõi về phía bắc, không có gì ở chân trời cả!
Đột nhiên, anh đứng dừng lại. Rồi anh bước lại gần Vasquez và nói:
- Vasquez à... hay là chúng ta đến chỗ ấy xem bọn chúng đang làm gì?
- Lại gần cuối vịnh ấy à, Davis?
- Phải... ta tới để xem tình trạng của chiếc thuyền buồm... xem nó đã sẵn sàng để ra khơi chưa.
- Và điều đó sẽ giúp ta được gì?
- À, để biết mà thôi, Vasquez ạ - John Davis nói - Tôi sốt ruột đến điên lên mất thôi. Không thể nào ngồi yên một chỗ được... không tài nào chịu nổi!
Mà quả thật, viên thuyền phó của chiếc Century đã không còn kìm được.
- Này Vasquez, từ đây đến hải đăng bao xa nhỉ?
- Không quá ba hải lý, phải qua mấy quả đồi và sau đó cứ thẳng được tới cuối vịnh.
- Thế thì, tôi sẽ tới đấy, Vasquez ạ... Khoảng bốn giờ tôi xuất phát... tôi sẽ tới nơi trước sáu giờ... tôi sẽ tìm cách luồn vào trong sao cho không ai thấy tôi... còn tôi, tôi sẽ trông thấy!
Biết rằng có tìm cách căn ngăn thì John Davis cũng chẳng nghe cho nên Vasquez im lặng, và khi Davis nói:
- Anh hãy ở lại đây. Anh canh chừng mặt biển. Tôi đi một mình và tối nay sẽ quay về.
Vasquez liền trả lời như đã có sẵn một kế hoạch:
- Tôi đi cùng anh, Davis ạ. Tôi cũng muốn làm một vòng quan sát ở ngọn hải đăng.
Quyết định như thế họ liền làm ngay. Trong mấy tiếng đồng hồ trước lúc khởi hành, Vasquez để Davis một mình trên bờ đá, còn mình thì chui vào hốc đá, nơi hai người ẩn nấp, để bí mật chuẩn bị công việc gì đó. Viên thuyền phó của chiếc Century bắt gặp anh đang cẩn thận mài sắc một con dao lớn trên một tảng đá, rồi lần thứ hai ông thấy Vasquez đang xé một chiếc áo sơ mi để bện một sợi dây dài. Khi được hỏi đang làm gì thì Vasquez chỉ trả lời qua quýt là đến tối sẽ rõ. John Davis cũng không gặng hỏi thêm.
Vào lúc bốn giờ chiều, sau khi ăn một miếng bánh bích quy và thịt bò khô, cả hai lên đường, mang theo hai khẩu súng lục.
Một thung lũng hẹp giúp họ trèo lên đồi một cách dễ dàng, chẳng mấy chốc đã đến đỉnh đồi.
Trước mắt hai người trải ra một cao nguyên khô cằn chỉ có vài bụi cây gai mọc. Không một cây to nào được trông thấy trong tầm mắt. Vài con chim biển đang bay về phương nam, tiếng chim kêu vang điếc tai. Con đường dẫn đến cuối vịnh Elgor đang rộng ra trước mắt họ.
- Kia kìa! - Vasquez nói và lấy tay chỉ về phía ngọn hải đăng đang hiện ra trước mắt họ, với khoảng cách hơn cây số.
- Đi nào! - John Davis đáp.
Hai người rảo chân bước nhanh hơn. Chỉ khi gần đến vũng đậu tàu, họ mới cần thận trọng. Sau khi đi khoảng nửa tiếng đồng hồ, cả hai dừng lại thở hổn hển, nhưng họ không thấy mệt.
Còn phải đi khoảng gần cây số nữa mới đến nơi. Giờ đây họ bắt đầu phải cẩn thận đề phòng trường hợp Kongre hay đồng bọn nhìn thấy từ trên hành lang của tháp đèn. Ở khoảng cách này, họ có thể bị phát hiện.
Nhờ trời trong nên tháp đèn rõ mồn một. Không có một ai trên đó vào giờ này nhưng rất có thể Carcante hay một tên nào khác đang ở trong phòng trực. Ở đấy có những cánh cửa sổ hẹp mở ra mọi hướng nên dễ dàng quan sát đảo trên một phạm vi rộng.
John Davis và Vasquez luồn qua những tảng đá rải rác đó đây, cả hai lom khom, đôi lúc phải trườn mình qua những khoảng trống. Tốc độ của họ chậm lại đáng kể trong khoảng đường cuối này.
Vào lúc gần sáu giờ tối thì họ tới được mỏm cao cuối cùng của dãy đồi bao quanh vũng đậu tàu. Họ cùng phóng tầm nhìn xuống bên dưới. Ở chỗ này, không ai có thể thấy được họ, trừ phi có tên nào cũng leo lên trên đồi. Ngay từ trên hải đăng cũng không ai có thể phân biệt họ với những mỏm đá lô nhô xung quanh.
Chiếc thuyền buồm vẫn nằm kia, neo đậu giữa vịnh với những cột buồm, thừng chảo sẵn sàng cho một chuyến đi xa. Thủy thủ đoàn đang bận rộn đem hàng hóa từ trên boong đưa vào khoang. Chiếc xuồng cứu hộ cũng được kéo lên giá đỡ ở phía sau, nó không còn đậu bên trái chiếc thuyền buồm nữa chứng tỏ mọi việc sửa chữa đã hoàn tất, nghĩa là hai lỗ đạn khoan đã được bít lại.
- Chúng đã sẵn sàng - John Davis thì thầm, anh như cố nén cơn giận dữ đang chực bùng nổ.
- Ai biết được là chúng sẽ không nhổ neo trước khi nước triều xuống, tức chỉ còn vài tiếng đông hồ nữa thôi.
- Mà chúng ta thì không làm gì được! – John Davis ấm ức nhắc lại.
Thực tế là tên thợ mộc Vargas đã làm đúng như lời tuyên bố. Công việc sửa chỗ hư hại của vỏ tàu đã được thực hiện một cách nhanh chóng và thích hợp. Không còn ai nhận ra chỗ vỏ tàu hư hại nữa. Hai ngày qua vừa đủ. Hàng hóa đã xếp trở lại khoang tàu, chiếc Carcante đã sẵn sàng để ra khơi lần nữa.
Thời gian trôi qua, mặt trời xuống thấp rồi lặn mất tăm, đêm xuống mà không điều gì chứng tỏ là chiếc thuyền buồm sắp sửa ra khơi. Từ nơi ẩn nấp, Vasquez và John Davis nghe rõ mồn một những tiếng động từ phía dưới vịnh vọng lên. Đó là những tiếng cười, tiếng kêu, tiếng chửi thề, tiếng các kiện hàng kéo lên trên sàn boong tàu nghe ken két. Vào khoảng mười giờ, hai người còn nghe rõ tiếng cửa khoang tàu đóng lại. Sau đó là im lặng hoàn toàn.
Davis và Vasquez vẫn chờ đợi, lòng buồn rười rượi, chắc chắn bọn chúng đã hoàn tất mọi việc, đã đến lúc khởi hành chăng? Không, chiếc thuyền buồm vẫn lắc lư trên mặt vịnh, neo vẫn còn thả vào, buồm vẫn còn xếp trên cột.
Một tiếng đống hồ trôi qua. Viên chỉ huy phó của chiếc Century nắm lấy tay Vasquez:
- Triều lại lên rồi. Nhìn sóng kìa.
- Vậy là chúng sẽ không đi!
- Hôm nay thì không. Nhưng ngày mai thì...?
- Không ngày mai, và sẽ không bao giờ cả - Vasquez quả quyết nói - Anh lại đây - Vasquez nói thêm trong khi chui ra khỏi hốc đá mà họ đang nấp.
Davis bước theo Vasquez để tiến về phía hải đăng với một trí tò mò bị kích thích đến cực độ. Chỉ trong chốc lát, họ tới chân ụ đất đắp cao làm chân đế cho tháp đèn. Đến nơi, Vasquez tìm tòi giây lát và đẩy vào một tảng đá, tảng đá xoay sang một bên không mấy khó khăn.
- Anh hãy chui vào trong đó đi - Vasquez nói và lấy tay chỉ cho Davis cái hốc - Đây là một chỗ trú ẩn mà tôi đã tình cờ tìm ra lúc tôi còn gác ở ngọn hải đăng. Tôi luôn nghĩ là sẽ có lúc phải dùng đến nó. Nó không phải là một cái hang mà chỉ là một cái hốc đủ cho hai người trú ẩn. Nhưng nếu có ai đó đi qua đi lại hoài bên ngoài cũng không thể nào biết là trong ấy có người.
Davis nghe theo và chui vào trong hốc mà sau đó Vasquez cũng chui vào theo. Hai người nép sát vào nhau và thì thầm trao đổi.
- Anh hãy nghe kế hoạch của tôi - Vasquez nói - Anh hãy chờ tôi ở đây.
- Chờ anh ư? - Davis hỏi lại.
- Phải, còn tôi, tôi sẽ bơi ra thuyền buồm.
- Bơi ra thuyền buồm? - Davis kinh ngạc hỏi lại.
- Tôi đã cương quyết không để cho lũ khốn này ra khơi - Vasquez quả quyết nói.
Anh ta moi trong túi áo khoác ra hai gói lớn và một con dao.
- Đây là một gói mìn mà tôi tự chế từ chỗ thuốc súng và chiếc áo sơ mi. Chỗ thuốc còn lại với hai tay áo tôi làm sợi dây ngòi. Tôi sẽ đội tất cả lên đầu và bơi ra chỗ thuyền đậu. Sau đó tôi sẽ leo lên chỗ bánh lái ngồi và dùng con dao này để khoét một cái lỗ vào vỏ tàu. khoảng gần đuôi tàu. Tôi sẽ nhét gói thuốc nổ vào đó cùng với sợi dây ngòi, sau đó đốt ngòi và bơi về. Đấy là kế hoạch của tôi và không ai có thể ngăn được tôi thực hiện nó.
- Thật tuyệt vời! - John Davis phấn khởi kêu lên – Nhưng tôi sẽ không để anh một mình chịu nguy hiểm đâu, tôi sẽ theo anh.
- Để làm gì? - Vasquez gạt phắt - Một người sẽ dễ thành công hơn, chỉ một người là đủ rồi.
Mặc cho Davis năn nỉ. Vasquez vẫn cương quyết từ chối. Anh là người vạch ra kế hoạch và anh sẽ thực hiện nó.
Không thuyết phục nổi Vasquez, Davis đành chấp nhận ở lại.
Vào lúc trời tối nhất của đêm, Vasquez liền cởi hết quần áo chui ra khỏi hốc và đi về phía bờ biển. Xuống tới biển, với đôi tay mạnh mẽ anh bơi ra chiếc thuyền buồm lúc đó đang bập bềnh trên sóng cách bờ khoảng hai trăm mét. Càng đến gần chiếc thuyền thì hình dáng nó càng trở nên tối đen và to lớn. Không có động tĩnh nào trên boong, tuy nhiên bọn cướp vẫn có người gác. Vasquez đã nhận ra bóng dáng tên cướp đang canh gác. Hắn ngồi trên boong mũi của tàu, hai chân buông thõng trên mặt nước, miệng huýt gió một bài ca của lính thủy, những nốt nhạc vang lên mồn một trong đêm lặng lẽ. Vasquez bơi vòng về phía bánh lái, anh nhanh chóng lẩn vào bóng tối do con tàu tạo nên. Chiếc bánh lái nằm ngay trên đầu anh. Anh đưa tay nắm lấy bề mặt trơn tuột của nó và báng một sức mạnh phi thường, anh cố đu mình lên và bám được vào cần bánh lái.
Dùng hai chân kẹp lấy như cưỡi ngựa, hai bàn tay, lúc này đã được tự do, anh tháo chiếc túi buộc trên đầu ra. Lấy răng cắn chặt chiếc túi, anh moi các thứ trong túi ra. Với con dao đã mài sắc anh khoét một cái lỗ rộng và sâu ở ngay bên cạnh bánh lái tàu; khoảng một giờ sau, chiếc lỗ đã được đục thủng. Vasquez lấy gói thuốc nổ ra nhét vào trong, anh tra ngòi vào rồi cúi xuống tìm chiếc bật lửa ở đáy túi.
Vào lúc đó hai đau gối anh chợt lơi lỏng ra tí chút. Anh thấy mình như trôi tuột xuống nước và nếu thế thì kế hoạch của anh sẽ thất bại nếu chiếc bật lửa mà thấm nước nó sẽ không làm lửa được. Trong một hành động cố gắng lấy lại thăng bằng, chiếc miệng túi nghiêng sang một bên và con dao trong túi bị rớt xuống nước, gây ra một tiếng động nhỏ.
Bài hát trên miệng tên gác đột ngột ngừng bặt. Vasquez nghe rõ tiếng chân bước lên tháp canh trên boong. Chiếc bóng của hắn in rõ trên mặt nước. Tên thủy thủ đó cúi nhìn xung quanh như để tìm ra nguyên nhân của tiếng động mà hắn vừa nghe thấy. Hắn đứng như thế hồi lâu làm cho hai chân Vasquez tê dại, ngón tay anh bám vào chiếc bánh lái cứ bị trơn tuột đi. Sau cùng, vì không phát hiện được điều gì khả nghi, tên thủy thủ đi xuống boong tàu và tiếp tục bài hát dở dang.
Vasquez lôi bật lửa từ trong túi ra và quẹt lửa. Vài tia lửa nhỏ phát ra, bén vào sợi dây ngòi làm nó bốc cháy.
Ngay lập tức, Vasquez buông bánh lái tàu ra, thả mình vào nước và nhanh chóng bơi vào bờ.
Từ trong hốc đá nơi John Davis ẩn nấp, anh thấy thời gian như kéo dài vô tận. Mười lăm phút, nửa giờ, rồi một giờ đã trôi qua. Không thể kiên nhẫn thêm nữa, Davis bò ra ngoài và sốt ruột ngóng ra phía biển. Không biết đã có chuyện gì xảy đến với Vasquez? Dù sao, anh ta cũng không thể bị phát hiện vì không nghe thấy tiếng động nào cả.
Đột nhiên, một tiếng nổ inh tai vang lên, được núi đồi vọng lại như sấm rền, tiếp theo là tiếng la hét, tiếng chân chạy rầm rập trên tàu. Một lúc sau, một con người mình mẩy ướt sũng nước và bùn chạy lại, lấy tay đẩy Davis ra để có lối chui vào hốc đá. Liền ngay sau đó, một toán người vừa chạy lên đồi vừa la hét. Tiếng chân rầm rập trên bờ đá cũng không át được tiếng nói của chúng.
- Nào cố lên! - Một tên kêu lên - Bắt lấy nó.
- Tao đã trông thấy nó chạy, rõ như trông thấy mày mà - một tên khác nói - Thằng này chỉ có một mình. Nó chỉ còn cách mình cỡ chục mét thôi.
- A! Thằng khốn kiếp! Tao sẽ cho mày biết tay - Tiếng bước chạy xa dần, rồi tắt hẳn.
- Thành công chứ? - Davis khẽ giọng hỏi.
- Tốt - Vasquez đáp.
- Và anh nghĩ là sẽ thành công?
- Tôi hy vọng thế - Vasquez đáp.
Đến lúc rạng đông thì những tiếng búa đóng vào gỗ dưới thuyền vang lên làm tiêu tan mọi nỗi nghi ngờ về sự thành công. Tiếng búa gõ dưới tàu chứng tỏ tàu đã bị hư hại, và như vậy hành động của Vasquez đã thành công. Tuy nhiên thành công đến mức nào thì cả hai đều chưa rõ.
- Mong sao cho nó hư nặng đến mức bọn chúng phải ở lại trong vịnh cả tháng trời! - Davis nói lớn mà quên rằng trong trường hợp ấy cả anh và bạn anh sẽ không còn gì để sống trong cái nơi trú ẩn này.
- Im lặng - Vasquez thì thầm và lấy tay giữ Davis lại.
Có một toán người đang im lặng tiến lại gần. Có thể vẫn là bọn trước. Bọn chúng im lặng chẳng nói chẳng rằng, chỉ có tiếng chân rầm rập bước qua.
Cả buổi sáng hôm đó, Vasquez và Davis cứ phải nghe những tiếng chân đó đi qua đi lại. Từng tốp người, thay nhau vào cuộc truy tìm. Tuy nhiên, thời gian dần qua và cuộc tìm kiếm lơi lỏng dần. Sau cùng thì sự im lặng lại đến và khoảng giữa trưa, có ba, bốn tên đứng dừng lại cách chỗ Davis và Vasquez ẩn nấp chỉ chừng vài bước chân.
- Chắc chắn là không tìm được hắn rồi - một tên đứng ngay bên hốc đá nói.
- Tốt hơn cả là kết thúc cuộc săn lùng thôi - một tên khác gợi ý - Mọi người đều lên tàu rồi.
- Và chúng ta cũng làm như họ thôi. Nhất là cái thằng khốn kiếp ấy đã đánh hụt phen này mới hay chứ.
Nghe thấy thế, Vasquez và Davis giật mình, và càng chăm chú nghe.
- Đúng thế - tên thứ tư lên tiếng - Mày không thấy là nó định phá bung cái bánh lái!
- À! linh hồn của con tàu đấy à!
- May mà cái gói thuốc nổ của nó không mạnh lắm. Sự thiệt hại chỉ là một lỗ nhỏ ở vỏ tàu và vài cái đinh bị bật ra. Còn trục bánh lái thì gần như không suy suyển.
- Tất cả sẽ được sửa nội trong hôm nay - một tên nói - Và tối nay, khi nước triều xuống, ta lại nhổ neo, phải không chúng mày? Còn tên khốn kiếp kia, cứ để hắn chết đói, nếu hắn muốn vậy!
- Thế nào, Lopez, mày nghỉ ngơi thế đã đủ chưa? - Một giọng nói ồm ồm vang lên - Ba hoa như thế làm gì. Về tàu thôi.
- Nào thì về - cả ba tên kia cùng phụ họa theo. Sau đó chúng cùng đi xuống bờ đá.
Trong hốc đá, nơi hai người ẩn nấp, cả Vasquez và  Davis đều bàng hoàng, chán nản về tất cả những điều vừa nghe được. Họ nhìn nhau im lặng.
Hai giọt nước mắt lớn từ từ lăn ra từ khóe mắt Vasquez, người thủy thủ gan dạ này cũng chẳng tìm cách giấu đi nỗi thất vọng lớn lao. Vậy là tất cả những hành động của anh chỉ đem lại được một kết quả không ra gì. Kết cục cũng làm cho bọn cướp chậm ra khơi thêm có mười hai tiếng đồng hồ nữa. Chỉ tối nay thôi, sau khi sửa chữa xong, chiếc thuyền buồm lại ra khơi và sẽ khuất dạng nơi chân trời.
Tiếng búa rộn rã vang lên từ dưới thuyền chứng tỏ Kongre và đồng bọn đang tích cực làm việc sao cho chiếc Carcante có thể ra khơi tối nay. Vào hơn năm giờ chiều một chút, tiếng búa đóng ngừng hẳn trong sự thất vọng của Vasquez và Davis. Họ hiểu rằng việc sửa tàu đã xong. Vài phút sau, tiếng xích kéo neo đập vào thành tàu xác nhận điều đó Kongre cho dây neo treo thẳng đứng. Giờ phút khởi hành đang đến gần.
Vasquez không còn kiên nhẫn được nữa. Lấy tay đẩy phiến đá che cửa hốc đá, anh thận trọng quan sát bên ngoài.
Về phía tây, mặt trời xuống đến đỉnh các ngọn núi che khuất tầm nhìn phía đó. Vào thời điểm này, ngày thu phân đến gần và phải một tiếng đồng hồ nữa, mặt trời mới lặn hẳn. Về phía đối diện, chiếc thuyền buồm vẫn còn đứng trong vũng tàu. Những chỗ bị hư trên vỏ thuyền đã được vá lại hoàn hảo, không còn dấu vết gì. Tất cả mọi chuyện đều diễn ra bình thường trên tàu. Dây neo vẫn để thẳng đứng và theo Vasquez thì nó sẽ được kéo lên giá đỡ vào phút chót.
Anh như quên mọi thận trọng, nhô hẳn nửa người ra ngoài hốc đá. Sau lưng Vasquez, Davis nép vào vai anh. Cả hai hồi hộp quan sát.
Cần hết băng cướp đã lên cả trên thuyền. Một vài tên còn ở lại dưới đất. Trong số đó, Vasquez nhìn thấy rõ Kongre cùng với Carcante đang đi đi lại lại bên tháp đèn.
Năm phút sau, một mình Carcante đến gần cửa vào hải đăng.
- Cẩn thận nhé - Vasquez thì thầm - Tên này có thể leo lên trên tháp đèn.
Cả hai cùng trườn vào bên trong đáy hốc đá. Đúng thế, Carcante định leo lên đỉnh tháp đèn một lần cuối. Chiếc thuyền buồm sắp ra khơi. Hắn muốn quan sát phía chân trời để xem có con tàu nào xuất hiện nơi cửa vào vịnh không.
Tuy nhiên, đêm vẫn yên tĩnh, gió lặng và mọi thứ đều hứa hẹn một ngày đẹp trời vào sáng mai, lúc mặt trời mọc.
Khi Carcante lên đến hành lang bao quanh tháp, cả John Davis và Vasquez đều nhìn thấy rõ mồn một. Tên này đi quanh hành lang, chiếc ống nhòm trong tay hắn luôn chĩa ra ngoài chân trời.
Bỗng nhiên, một tiếng kêu thất thanh bật ra từ miệng Carcante. Kongre và bọn cướp đều nhìn về phía hắn. Bằng một giọng mà mọi người đều nghe rõ, Carcante kêu lên:
- Tuần dương hạm... nó đang tới!