Hồi 14
Kết cuộc

Liên quan đến tên tiểu quỷ cắt đầu, đến và đi không hình không bóng  kia, giang hồ truyền ngôn như thế này.
... Có một hôm, có mấy vị danh hiệp trong giang hồ rốt cuộc bắt được y, trói  lại hỏi:
– Tại sao ngươi đi cắt đầu người ta?
– Tôi không cắt đầu người.
Tên tiểu quỷ cắt đầu nói:
– Tôi chỉ cắt đầu danh nhân.
– Danh nhân không lẽ không phải là người sao?
– Danh nhân và người có một chỗ không giống.
Tên tiểu quỷ cắt đầu nói:
– Bọn họ dù gì cũng có những thứ thống khổ mà người khác không có.
Quần hiệp im lặng.
Cũng không biết là nên giết tên tiểu quỷ cắt đầu, hay là tha y ra, tên tiểu  quỷ cắt đầu tự đề nghị một phương pháp:
– Các người lấy lòi tói gân bò trói ta lại, lấy còng còng chân ta lại, rồi bỏ ta  vào trong rương khóa lại, xong rồi ném xuống sông.
Tiểu quỷ nói:
– Nếu ta chết, ta sẽ không oán trách ai, nếu ta còn chưa chết, thì đó là cái  vận khí của ta.
Lời đề nghị lập tức được chấp nhận.
Mười hôm sau, rốt cuộc có người nhịn không nổi, lại đem cái rương từ dưới  sông lên, nhìn xem tên tiểu quỷ này đã chết chưa.
Lúc mở rương ra, mọi người đều sững sốt. Trong rương trống lổng không có  ai.
Dĩ nhiên cũng không hoàn toàn là trống lổng, tuy không có người, nhưng có  một tờ giấy, trên đó có viết rằng:
– Uống không hết rượu trong ly, cắt không hết đầu của danh nhân.

o O o

1972, tháng ba, hai mươi ba, trước vò có ly, trong ly có rượu, nhà có danh  nhân, danh nhân có đầu.

Hết

o O o


Xem Tiếp: ----

Truyện NGỌ DẠ LAN HOA Hồi 1 Hồi 2 Hồi 3 Hồi 4 Hồi 5 Hồi 6 Hồi 7 Hồi 8 Hồi 9 Hồi 10 Hồi 11 Hồi 12 ao?
Cả đời y, phải dùng cách gì để sống cho qua ngày tháng?
Tô Tô bỗng dưng cảm thấy khích động vô cùng, cô bỗng dưng muốn xông  lại ôm choàng lấy người đó, cùng người đó hòa chung thành một thể.
Cô bỗng cảm thấy cô có thể thậm chí vì y mà chết.
... Đấy có phải là vì chính cô cũng là một người chuyên giết người?
Trong tâm mục của người đàn bà, kẻ xấu thông thường đều có chút gì khả ái  hơn kẻ tốt.
Lúc này cũng đã uống rượu nhiều lắm rồi.
Nói chuyện, dĩ nhiên là phải uống rượu, nghe người ta nói chuyện, dĩ nhiên  cũng phải uống rượu.
... Đối với một số người, không uống rượu họ sẽ chết mất.
Tô Tô bỗng phát hiện ra, mình cũng đang bắt đầu uống rượu.
Cô đang uống một thứ rượu thật kỳ lạ, màu rượu giống hệt như màu máu,  không những vậy còn rất mát lạnh.
Cô chưa từng uống qua thứ rượu này bao giờ, nhưng cô biết thứ rượu này là
thứ rượu gì.
Trong giang hồ ai ai cũng đều biết rượu Sở Hương Soái thích nhất là thứ  rượu bồ đào ở Ba Tư đem ngâm nước đá, đựng trong một cái ly trong suốt còn hơn  cả thủy tinh.
... Đây không phải là hiện tại mới bắt đầu có, đây là cổ phong.
... Sinh mệnh vốn là chuyện không biết làm gì được hơn, sinh ra không ở nơi  mình, chết cũng không thể do mình.
Tiếp theo đó là ý kiến của Kim lão thái thái:  – Ta cũng là bạn của Sở Lưu Hương, nhưng trước giờ ta chưa hề nghĩ đến  chuyện báo thù cho y.
Bà ta nói:
– Điểm này ta không đồng ý kiến với Hồ Thiết Hoa. Bởi vì ta vốn không tin  rằng Sở Lưu Hương sẽ chết được.
– Bà ta nói bà ta biết xem tướng.
Hồ Thiết Hoa nói:
– Bà ta nhìn ra được Sở Lưu Hương nhất định không có cái tướng chết yểu.  – Ta nói chuyện xem tướng, không phải là mê tín đâu.
Lão thái thái nói:
– Nhưng ta đã xem rất nhiều người rồi.
Bà ta giải thích:
– Ta tin rằng mỗi người đều có một thứ “cách cuộc?, cũng như nói là, một  thứ khí chất, một thứ khí thế, một thứ tính cách, một thứ trí tuệ, đấy là thứ trời sinh  ra, cũng là thứ được bồi dưỡng sau này.
Kim lão thái thái nói:
– Một người có “cách cuộc? cao, cho dù vận khí có tốt đến đâu, tối đa cũng  chỉ bất quá thêm được chút màu mỡ thế thôi.
Đây không phải là một cách so sánh hay ho lắm, người kiếm chút màu mỡ  đó, có lúc cũng kiếm được cả vàng, chỉ bất quá điều đó cũng hiếm thôi. Một người  như Kim lão thái thái, nói chuyện dĩ nhiên không thể là những thứ đặc biệt ra  ngoài thường lệ, bởi vì những chuyện đó đối với bà ta vốn không có ý nghĩa gì cả.
– Trừ ta ra, ta tin rằng trên thế giới này còn có một người khác cũng nghĩ
như vậy.
Kim lão thái thái nói:
– Người này cũng nghĩ rằng Sở Hương Soái không thể nào chết đi dễ dàng  như vậy được.
– Người này chính là kẻ đầu não của cái tổ chức đang mưu mô giết Sở Lưu  Hương?
– Đúng vậy.
– Tại sao y lại không tin Hương Soái đã chết?
– Bởi vì y nhất định là kẻ thù lớn nhất trong đời của Sở Lưu Hương.
Kim lão thái thái nói:
– Một kẻ thù rất thông minh rất hiểu biết y, nhất định là còn hiểu rõ hơn bạn  bè của y, nếu không y đã chết chắc rồi.
– Tại sao?
Kim lão thái thái nâng ly nhấp một cái, khóe miệng lộ một nụ cười thật thần  bí, nhưng ánh mắt lại đượm vẻ trầm tư.
Đây là một vấn đề thật phức tạp, bà ta nhất định phải chọn một câu nói thích  hợp để giải thích.
... Một kẻ thù hiểu rõ y, tại sao lại nhất định phải hiểu rõ hơn cả bạn bè của  y?
Câu trả lời của Kim lão thái thái tuy rất có đạo lý, nhưng cũng tràn đầy bi  thương, một nổi bi thương của cái không thể nào làm gì được hơn.
... Một thứ bi thương và buông thả đối với cuộc đời.
– Bởi vì một người muốn hại bạn của mình thì rất dễ dàng, nhưng muốn hại  kẻ thù lại không dễ tý nào.
Bà ta nói:
– Vì vậy y phải nhất định đợi cho đến lúc y hiểu kẻ địch mình tới cực cùng  rồi mới bắt đầu hại họ.
Bà ta lại nói:
– Một người hại mình được dễ dàng nhất, là những người hiểu mình nhiều  nhất, những người đó thông thường đều là bạn thân cận nhất của mình.
Chuyện đó nó bi thương làm sao, đau khổ làm sao, nhưng nếu như mình  không có bạn bè nhĩ?
Tôi có nhớ đã từng hỏi hoặc đã được hỏi qua câu này, câu trả lời rất là đơn  giản:  – Không có bạn bè, chết cũng xong.
– Người này là ai?
Tô Tô hỏi:
– Ý tôi muốn hỏi là, người đầu não của tổ chức này là ai?  – Không ai biết được y là ai!
Kim lão thái thái nói:
– Chúng ta tối đa cũng chỉ bất quá đặt cho y một cái tên.
... Trong cái vụ án bọn họ đang tra xét, cái nhân vật thần bí này được đặt cho  một danh hiệu là “Lan Hoa”?
Tô Tô ắt hẳn đang cảm thấy vô cùng kinh hãi, bởi vì cô lại bắt đầu uống  rượu, uống hết ly rượu mới hỏi:
– Các vị đối với người này đã biết được bao nhiêu?  – Không bao nhiêu cả.
Kim lão thái thái nói:
– Chúng ta ch Hồi 13 Hồi 14