Hồi 11


Hồi 14
Xuất nguy nhập hiểm

Nhạc Xương đang phi thân chạy trên đường núi đến Đại Ba sơn!
Hắn luôn ghi nhớ lời căn dặn của nho sĩ áo vàng:
Trong vòng mười lăm ngày hắn quyết phải về với động phủ, bằng không sẽ ân hận suốt đời.
Với cước trình của Nhạc Xương sáng sớm ngày thứ mười bốn là hắn sẽ về tới nơi, thế nhưng vào kỳ hạn ngày cuối cùng vẫn còn cách xa động phủ độ khoảng ba mươi dặm đường hơn nữa trời sắp tối.
Bấy giờ bước đi hắn hơi loạng choạng, chân khí trong Đơn điền có hiện tượng chẳng điều hòa, hắn giật mình nhủ thầm:
- “Chẳng lẽ Kinh Tơ Trùng tác quái ư?”
Nhạc Xương suy nghĩ đến đây bất giác giật mình kinh hãi, bên tai hắn văng vẳng vang tới tiếng nói của Truy Hồn Tẩu khi tiễn đưa hắn rời khỏi thuyền buồm:
- Há há há! Chưa tới nữa tháng sẽ gặp lại nữa, này họ Nhạc, những ai uống thuốc Kim Tơ Trùng nếu chẳng có thuốc giải của Ma Chủ, con người sẽ trở thành điên khùng và biến thành hình dã thú, hắc hắc, lúc đó mặc dù ở xa tận ngàn dặm một khi dược tánh độc phát, này tiểu oa nhi, ngươi sẽ mất tự chủ tự nhiên đến Hồi Đầu Giáp phục lực cho mà coi.
Quả thật hắn không dám tưởng tượng sự kiện này.
- Ta sẽ phát cơn điên khùng ư?
- Ta sẽ biến thành hình thù như dã thú?
Nhạc Xương thất thanh gào thét như điên như cuồng, nhưng kế đó một ý niệm nảy sanh làm cho hắn trở nên kiên cường ngay:
- Chỉ cần giải cứu được Hồng Nữ và nho sĩ áo vàng, dù cho điên khùng thì có sao nào?
Chẳng lẽ Nhạc Xương này lại ham sống sợ chết sao?
Nhạc Xương suy nghĩ đến đây, tức thì tinh thần phấn chấn, hắn dồn hết tốc lực phi thân chạy như gió.
Hắn gắng sức chạy khoảng một canh thời gian, đã vô tới chân núi động phủ.
Nhạc Xương dừng lại thở trong giây lát, sau đó lại phi thân từ từ thăng lên thác nước, khi hắn sắp sửa bước vào động khẩu, đã do dự chẳng tiến vào!
Hắn thầm lặng suy nghĩ:
- “Hôm nay vừa đúng kỳ hẹn nửa tháng, chẳng hay nho sĩ áo vàng có chịu đựng được mười lăm ngày dài lê thê này không? Nếu như...”
Trong lòng hắn lo sợ, hai mắt ngập lệ, nhưng cuối cùng hắn lấy hết can đảm bước vào động thất.
Hắn vừa bước vào động thất, mọi cảnh vật quen thuộc hiện ra trước mắt ngay.
Hồng Nữ vẫn nằm dài trên giường với gương mặt tái mét không còn chút sắc máu, nhưng nho sĩ áo vàng thì gục đầu chấm đất, chỉ còn một bàn tay miễn cưỡng đặt trên kỳ Môn huyệt của Hồng Nữ.
Nhạc Xương biết rằng nho sĩ áo vàng đã đến trạng thái hư vô.
Hắn không dám lên tiếng, cả hai chân cũng rón rén đi thật nhẹ,hắn luyện tập huyền công nhiều năm, nên rất am hiểu vào lúc này dù chỉ gây một tiếng động khẽ đến đâu cũng sẽ tạo thành đại bất hạnh.
Hắn từ từ giơ tay sờ vào tim mạch của Hồng Nữ, mạch máu vẫn nhịp đều đều, mặc dù rất yếu ớt, nhưng đủ để làm cho Nhạc Xương mừng đến chảy nước mắt.
Nhạc Xương lẩm bẩm nói thầm:
- “Thế là chẳng hoài công chuyến đi này, cho dù thân mang đại nạn, cũng xem như được đền bù rồi, đù sao trời vẫn hậu đãi ta”.
Hắn lẳng lặng lau khô nước mắt.
Sau đó rón rén bước gần sau lưng nho sĩ áo vàng và ngồi xếp bằng trên đất, đặt hai bàn tay vào hậu tâm đối phương từ từ truyền chân nguyên vào nội thể y.
Chẳng biết trải qua lâu thời gian...
Nho sĩ áo vàng miễn cưỡng thở một hơi dài, y ngoái cổ ra sau một cách yếu ớt nhìn Nhạc Xương một cái, nói giọng nhỏ như ruồi muỗi:
- Lấy được Độc Long hoàn rồi chứ?
Nhạc Xương khẽ gật đầu và hai tay dâng thư giãn của Tiếu Diện Âm Ma sang cho y.
Nho sĩ áo vàng mở tung thư giãn ra, quả nhiên trong thư có kèm theo một viên thuốc màu đỏ, trên thư giãn viết vỏn vẹn vài chữ:
“Đền ân tuyệt nghĩa, như người xa lạ”.
Nhạc Xương ngồi sau lưng trông thấy hàng chữ trong thư giãn, bất giác nhủ thầm:
- “Quả thật Tiêu Diện Âm Ma là một nhân vật lạnh lùng”.
Nho sĩ áo vàng buồn bã nói:
- Cấp tốc sử dụng chân khí đưa Độc Long hoàn vào miệng Hồng Nữ.
Nhạc Xương không thể kiêng kỵ nam nữ tương thân nữa, hắn nhận lấy Độc Long hoàn bỏ vào mồm dùng lưỡi nạy miệng Hồng Nữ ra từ từ đẩy Độc Long hoàn vào nội thể cô ta.
Nho sĩ áo vàng thở hổn hển nói:
- Mặc dù Độc Long hoàn có thâm hiệu khởi tử hoàn sanh, thế nhưng trải qua thời gian quá lâu, song vẫn phối hợp công lực của hai ta trợ nàng thoát hiểm.
Nhạc Xương trông thấy mặt mày nho sĩ áo vàng tái mét, mặt lộ vẻ bất an nói:
- Tiền bối đã tiêu hao khá nhiều công lực, để một mình vãn bối đảm đương cho!
Nho sĩ áo vàng cười một tiếng rất thảm não nói:
- Nếu một mình ngươi có thể đảm đương việc này, vậy ngu huynh liều mạng làm gì?
Nhạc Xương nghe nói thế bất giác ngẩn người tại chỗ.
Nho sĩ áo vàng lại nói tiếp:
- Chẳng những Hồng Nữ thọ nội gia cao thủ chưởng thương, lại thêm phần kinh hoàng từ trên cao rớt xuống, tinh thần suy yếu, dĩ nhiên thương thế phải trầm trọng gấp mấy lần như trường hợp thường, cho nên hai ta phải sử dụng hai kình lực Cươn lệnh Hồng Thần Đồ chăng?
Mạnh Huy cương quyết nói:
- Ta nói một không hai!
Kim Diện tướng quân lạnh lùng nói:
- Được! Vậy thì mời Tả tướng quân theo bọn này lên đường thôi?
Nói xong, gã chỉ huy Ngân Diện tướng quân vác xác chết Thiết Diện tướng quân lên, sau đó quay sang nói với Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện:
- Bây giờ bọn thuộc hạ không thể thi hành Lệnh chủ, đợi việc của tả thừa tướng xong sẽ cấp tốc trở lại ngay.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện nghe nói thế sợ đến mặt mày tái mét, hớt hải nói:
- Các ngươi bỏ đi hết, ta còn dám đụng với ai nữa?
Kim Diện tướng quân nói:
- Vậy thi để Đồng Diện tướng quân ở lại bảo vệ ngươi!
- Lệnh chủ!
Mạnh Huy bỗng lên tiếng nói:
- Kẻ này cả gan xin hỏi ngài lấy từ đâu được Hồng Thần Đồ vậy?
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện chớp nháy đôi mắt giảo quyệt một cái, nói bừa:
- Đây là báu vật gia truyền do cha mỗ để lại ngươi thắc mắc làm gì?
Mạng Huy cảm khái thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói:
- Nhạc Thượng Sơn ơi! Vệ Hằng Nga... À, không ngờ con của hai ngươi lại tệ đến thế?
Mạnh Huy lén lút lau nước mắt, lập tức quay người chạy theo Kim Diện tướng quân.
Rõ ràng y đã thương tâm cực độ, người đứt ruột không muốn nhìn người đoạn trường nữa?
Nhưng tại sao cả bọn Nhạc Xương cũng chẳng hỏi han y đôi lời từ biệt.
Quả thật đây cũng lại là tạo hóa đùa người.
Nên biết rằng khi Mạch Huy lo ứng phó Hồng Thần Đồ, Nhạc Xương vì thọ nội thương, đồng thời gặp lúc Kim Tơ Trùng thình lình bộc phát!
Bằng không khi Nhạc Xương thoạt trông thấy Hồng Thần Đồ xuất hiện, hắn ắt phải truy vấn ra kẻ âm thầm đánh lén hắn bị thương tại phụ cận Hồ Lô bảo là ai rồi?
Đồng thời biết cả kẻ nào là hung thủ bắt cóc Tiểu Linh.
Nhất là lúc hắn thoạt nghe thấy Mạnh Huy đề cập đến Nhạc Thượng Sơn và Vệ Hằng Nga, khi đó Nhạc Xương chưa bị độc phát, con người rất tỉnh táo biết đâu lại chẳng từ danh húy tiên phụ thám thính được rốt cuộc Vệ Hằng Nga là ai?
Hình như tất cả lại sai sót ngẫu nhiên như thế, Vệ Hằng Nga chính là mẹ đẻ của hắn và cũng là nữ nhân mà Mạnh Huy đã vẽ chân dung trong bức họa nọ, đây chẳng phải là tạo hóa đùa nghịch con người chứ còn là gì?
Bấy giờ, Nhạc Xương bỗng nhiên rú lên một tiếng thảm thiết, phi thân chạy xuống núi như một kẻ điên khùng.
Đỗ Nhược Quân trông thấy thế, tức thì tan nát cõi lòng, chẳng biết tại sao tình lang lại nỗi điên như thế?
Nhưng nàng cũng đoán biết vài phần, Nhạc Xương ắt phải ngộ nạn bất trắc gì đây.
Thế rồi cô ta đảo mình sử dụng một thức Vân Long Cửu Hiện chộp Nhạc Xương vào hai vòng tay, chỉ thấy hắn trợn ngược hai mắt, miệng mấp máy lẩm bẩm nói:
- Kim Tơ Trùng! Kim Tơ Trùng!
Đỗ Nhược Quân điểm vào huyệt hắn nhanh như cắt, giật mình nhủ thầm:
- “Mình từng nghe mẹ đề cập đến Kim Tơ Trùng, đó là loại độc lợi hại nhất mà Tiếu Diện Âm Ma dùng để đối phó kẻ thù, chẳng lẽ lúc Xương ca đến núi Võ Đang cầu Độc Long hoàn đã trúng phải độc thủ của Tiếu Diện Âm Ma rồi sao?”
Cô ta vừa suy nghĩ đến đây, tức thì nước mắt nhỏ ròng ròng xuống, hớt hãi nghĩ tiếp:
- “Chàng đã vì ta, chàng vì cứu ta nên mới nuốt Kim Tơ Trùng, bằng không Tiếu Diện Âm Ma há chịu biếu cho Độc Long hoàn dễ dàng như thế?”
Bấy giờ Bảo Bối và Tiểu Oanh thở hồng hộc vừa chạy tới nơi.
Bảo Bối luống cuống hỏi:
- Tại sao bỗng dưng Xương ca lại phát điên lên?
Đỗ Nhược Quân không rãnh rỗi trả lời y, liền giơ tay bắt mạch Nhạc Xương, chỉ thấy rằng mạch nhịp rất yếu ớt, điều này càng chứng tỏ rằng nàng suy đoán chẳng sai chút nào.
Bây giờ nàng đã biết rằng Nhạc Xương trúng phải Kim Tơ Trùng, dù đánh mất sanh mạng này cũng quyết phải tìm cách cứu Nhạc Xương thoát hiểm mới được, chàng vì cứu mình mới thọ độc thương, huống chi cô ta đã âm thầm yêu Nhạc Xương rồi?
Căn cứ điều mẫu thân từng nói Kim Tơ Trùng độc hại vô cùng, không có thuốc giải của người đánh độc trùng chớ hòng bình phục, nàng quyết phải tìm Tiếu Diện Âm Ma để giải độc cho Nhạc Xương, thế nhưng trời đất mênh mông biết đi đâu tìm Tiếu Diện Âm Ma đây?
Đỗ Nhược Quân suy nghĩ đến đây cau mày nói:
- Này Bảo Bối! Biết làm sao bây giờ?
Bảo Bối ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi muốn nói Xương ca ca đó ư?
Đỗ Nhược Quân khẽ gật đầu nói:
- Chứ còn ai nữa? Chàng đã trúng Kim Tơ Độc Trùng của Tiếu Diện Âm Ma, nếu chẳng tìm ra ma đầu nọ thì hắn không thể nào sống sót được nữa?
Bảo Bối tỏ vẻ luống cuống nói:
- Ta cũng từng nghe nói rằng Kim Tơ Trùng rất độc hại, nếu chẳng được thuốc giải quyết không thể nào chữa khỏi, thế nhưng ai dám đụng với Tiếu Diên Âm Ma nào?
Đỗ Nhược Quân nghiến răng nói:
- Hứ! Chính bản cô nương ta có thể giết chết gã.
Bảo Bối lắc đầu nói:
- E ràng không bảo đảm đâu.
Đỗ Nhược Quân trợn mắt nhìn y một cái nói:
- Nếu có thể tìm gặp Tiếu Diện Âm Ma, gã sẽ biết lợi hại của ta không sai?
Bảo Bối thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói:
- Vì cứu Xương ca cà, đành phải thử vậy thôi.
Y nói tới đây, bỗng nghiêm sắc mặt nói tiếp:
- Này Hồng Nữ!
- Ta là Đỗ Nhược Quân chứ không phải tên là Hồng Nữ!
- Được! Này họ Đỗ! Ta có biện pháp tìm ra Tiếu Diện Âm Ma!
Đỗ Nhược Quân cả mừng nói:
- Gã ở đâu thế?
- Hồi Đầu Giáp!
- Hồi Đầu Giáp ở đâu vậy?
- Tại vùng Vu Sơn giữa giao giới Xuyên Đông và Ngạc Tây!
- Ủa! Sao tiểu tử ngươi lại biết như vậy?
- Cũng chính là thằng khốn nạn Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện nói đấy.
- Sư phụ!
Tiểu Oanh cướp lời nói:
- Thằng tiểu quỷ đó cậy vào bốn quái nhân mặc áo giáp từng nói rằng tại Hồi Đầu Giáp có náo nhiệt xem, gã đến đó gây tiếng vang.
Đỗ Nhược Quân suy nghĩ giây lát, nói:
- Được! Vậy thì chúng ta đi ngay, hai người tạm thời khiêng Nhạc Xương, đợi khi rời khỏi Ba Sơn sau đó mới tìm cỗ tiểu kiệu.
Thế rồi họ cùng nhau chạy xuống núi.

*

Hồi Đầu Giáp nằm giữa Xuyên Đông tỉnh Ngạc và Văn Xương Trấn.
Chỉ mất khoảng mười ngày bọn Đỗ Nhược Quân đã đến Văn Xương Trấn.
Thế rồi họ vào trấn tìm một khách điếm ăn uống nghỉ ngơi và cùng nhau thương lượng cách thức đến Hồi Đầu Giáp.
Sau khi họ hỏi thăm người địa phương mới biết có hai con đường đi tới Hồi Đầu Giáp, một là đường thủy đi qua Vu Giãn, một là xuyên qua núi đi đường bộ, nhưng căn cứ vào lời dân địa phương nói lại rằng đường núi chẳng những hiểm hóc, hơn nữa chướng khí độc hại.
Cuối cùng họ đã quyết định đi đường thủy.
Ngày hôm sau Bảo Bối thuê bao một chiếc thuyền buồm, Đỗ Nhược Quân thì ngồi trong khoang thuyền chăm sóc Nhạc Xương, còn Bảo Bối và Tiểu Oanh thì ở bên ngoài.
Chiếc thuyền buồm chạy vùn vụt theo dòng nước, chỉ thấy hai bên vách núi láng như vót, đây là lần đầu tiên Bảo Bối đi thuyền, y vừa sợ vừa cảm thấy kỳ thú, bất giác cùng Tiểu Oanh bước tới phòng lái, vừa đưa mắt xem cảnh núi vừa bắt chuyện nói với gã chèo thuyền.
- Này thuyền đại ca!
Bảo Bối nói:
- Đường nước này nguy hiểm gớm.
- Há há há!
Thuyền gia bật cười nói:
- Nơi đây chưa gọi là hung hiểm đâu? Nơi hung hiểm thật sự ở tại giáp khẩu cơ.
- Giáp khẩu gì thế?
- Hồi Đầu Giáp chứ còn giáp gì nữa?
Thuyền gia nói tới đây dừng lại giây lát, sau đó lại nói tiếp:
- Hai ngọn núi tại Hồi Đầu Giáp cao chót vót cả hàng ngàn trượng, nước chảy siết dâng lên cao ba thước khi chẳng có cơn gió nào hết, như vậy mới thật sự gọi là hung hiểm!
- Ba má ơi!
Tiểu Oanh sợ đến mặt mày biến sắc, la lớn tiếng nói:
- Hãy cấp tốc cập bến nào bọn ta đành phải đi đường núi thôi!
Thuyền gia ngạc nhiên nói:
- Này tiểu cô nương! Ngươi chẳng trông thấy vách núi thẳng đứng như vót ở hai bên sông ư? Làm thế nào cập bến được đây?
Bảo Bối tiếp lời nói:
- Nếu không thể cập bến thì cứ cho thuyền quay đầu trở lại!
Thuyền gia bật cười nói:
- Này thiếu gia! Nước chảy siết như thế làm sao quay thuyền lại được?
- Cho dù thần tiên cũng đành chịu thôi!
Tiểu Oanh không phục nói:
- Chẳng lẽ con thuyền chỉ được chạy tới mà không thể chạy trở lại thật sao?
Thuyền gia cười há há nói:
- Quả thật ngươi nói chẳng sai chút nào!
Tiểu Oanh luống cuống nói:
- Vậy thì đành chịu.
Cô ta nói tới đây nghiêng đầu suy nghĩ giây lát lại nói tiếp:
- Này thuyền đại ca! Ngươi có bản lãnh đưa bọn này an toàn đến Hồi Đầu Giáp chăng?
Thuyền gia bỗng nghiêm sần mặt nói:
- Sở dĩ gọi là Hồi Đầu Giập tức là bảo người ta trông thấy mà phải hồi đầu, chư huynh chẳng tự lượng sức cứ đòi xông pha Hồi Đầu Giáp, như người ta thường nói “thiện tắc nghiệp thì được, tự tạo nghiệp thì không thể sống”. Hắc hắc!
- Bọn ngươi cứ chờ chết đi.
- A!
Cả Bảo Bối và Tiểu Oanh đồng lúc thất kinh kêu lên một tiếng, chỉ thấy thuyền gia đẩy cái nón tre ra phía sau, tức thì một vết thẹo lưỡi dao hiện trên trán gã, hai mắt trợn ngược trông thật hung dữ.
Bảo Bối nhủ thầm:
- “Hải tặc!”
Y đang còn suy nghĩ, bỗng thấy thuyền gia khẽ quay tay lái, tức thì chiếc thuyền buồm xoay tròn như chong chóng, đồng thời gã vẫy tay phải một cái, bóng vàng óng ánh thấp thoáng kêu xoẹt một tiếng.

Nhạc Xương trợn ngược đôi mắt đầy lửa giận quét nhìn nữ nhân áo trắng một cái, thấy nhãn thần y kỳ dị, trông có vẻ từ ái hết sức, hình như có nỗi khổ tâm khó nói, hắn ngẩn người ra tại chỗ chẳng hiểu gì cả!
Tiếu Diện Âm Ma cười như điên như cuồng, nói:
- Tiểu oa nhi họ Nhạc kia! Ngươi lớn gan quá thế? Há há há...
Mặc dù thân người Nhạc Xương bị chế phục, nhưng vẫn nói năng được, hắn cười lạnh lùng một tiếng nói:
- Thù giết cha không đội trời chung, nếu ngươi có gan thì hãy giải huyệt đạo cho ta, thiếu gia sẽ quyết sống mái với ngươi một phen, như thế có chết cũng đành chịu!
Tiếu Diện Âm Ma lại buông tiếng cười há há nói tiếp:
- Cũng lại là Dì Tố tác quái nữa? Hắc hắc! Dì Tố hãy sang đây nào! Mặc dù mỗ giết người không chớp mắt, nhưng trước khi chưa hỏi tiểu oa nhi này một điều, ta quyết không hạ thủ đâu!
Nhạc Xương nghe gã nói thế, bất giác động lòng đảo mắt nhìn ra sau, mới thấy nữ áo nhân áo trắng đang đưa cặp mắt thương hại chăm chăm nhìn mình, rõ ràng bà ta là Dì Tố mà ma đầu nọ vừa nói, y sợ Nhạc Xương này không vâng lệnh quỳ xuống phải thọ hại chớ gì?
Hắn đang còn suy nghĩ thì Dì Tố đã thoăn thoắt bước đi, Tiếu Diện Âm Ma cất giọng lạnh lùng nói:
- Ngươi tìm Tiếu Diện Âm Ma để trả thù giết cha chứ gì? Thế nhưng chẳng hay cha của ngươi là ai?
Nhạc Xương nghiến răng kêu ken két nói:
- Nhạc Thượng Sơn, là lão đại trong Trung Nguyện Tứ Hiệp. Còn nữa...
- Câm mồm lại!
Tiếu Diện Âm Ma giận dữ gầm hét nói:
- Trong ký ức ta, bản Âm Ma chưa từng giết chết người nào tên là Nhạc Thượng Sơn cả?
Nhạc Xương lạnh lùng nói tiếp:
- Ngươi chớ đánh lừa ta, cái chết của phụ thân ta cũng y như dạng chết của những nhân vật võ lâm thọ hại khác, cha ta đã cười thảm mà chết.
- Há há há...
Tiểu Diện Âm Ma buông tiếng cười như điên như cuồng một hơi dài, gầm hét nói:
- Bản Âm Ma chẳng bao lâu nữa sẽ chủ trì võ lâm minh chủ, chẳng lẽ giết chết một Nhạc Thượng Sơn nho nhỏ cũng phải thề thốt với tiểu oa nhi ngươi sao?
Hắc hắc! Tin hay không tùy ngươi!
Nhạc Xương ngẩn người ra tại chỗ, nhủ thầm:
- “Hiện giờ ta đã bị chế phục, ma đầu này đánh lừa ta để làm gì? Thế nhưng ai là hung thủ đã giết chết cha ta chứ?”
Tiếu Diện Âm Ma cười lạnh lùng nói:
- Nghĩ rằng ngươi dựng cờ hiệu đề chữ “sát” Tiếu Diện Âm Ma và hủy thủ hạ ta tại Cửu U Đế Quân miếu không ngoài mục đích chỉ để báo thù cho cha chứ gì?
Nhạc Xương lạnh lùng nói:
- Ý của ta vốn muốn làm cho ma đầu ngươi hiện thân ra để thanh toán món nợ cho xong.
Tiếu Diện Âm Ma cười lạnh lùng nói:
- Khá lắm! Âm Ma ta thì luôn luôn tìm người sanh sự, không ngờ tiểu oa nhi ngươi lại gây sự với ta, há há... Ngươi muốn chết bằng cách nào đây?
- Mặc ngươi muôn sao cũng được.
- Nhưng bản Âm Ma còn một việc chưa hiểu, những việc như mạo danh bản Âm Ma và giả tạo Tiếu Ma lệnh cũng là chính tiểu oa nhi ngươi gây nên chăng?
Nhạc Xương ấp úng nói:
- Điều này ư?...
- Hãy nói mau! Nên biết rằng việc này đã làm giảm sút danh vọng của bản Âm Ma rất nhiều, nếu như quả thật là ngươi, hứ, ta sẽ xử phạt nghiêm ngặt hơn!
- Mặc dù không phải bản thiếu gia gây nên sự kiện này, thế nhưng ta biết ai đã làm việc này?
- Hãy nói ra đi?
- Tiếc rằng người đó thân mang trọng thương, không thể gặp ngươi nữa!
- Há há há...
Tiếu Diện Âm Ma lại cười há há vài tiếng nói:
- Hãy nói cho ta biết hiện giờ y ở đâu? Bản Âm Ma quyết phải thừa lúc y chưa chết, băm xác y ra thành mảnh vụn mới được.
Nhạc Xương cười lạnh ]ùng nói tiếp:
- Vì tại hạ có giao ước với một trưởng bối, nên không tiện phụng cáo nơi chốn đó?
Tiếu Diện Âm Ma gầm hết một tiếng nói:
- Ngươi muốn chết một cách thảm thiết đó ư?
Nhạc Xương cười ngạo nghễ nói:
- Thiếu gia chẳng phải sợ lời đe dọa của ngươi, thế nhưng ta bằng lòng giúp ngươi một cách?
- Ngươi cứ việc nói?
- Hãy biếu cho ta một viên Độc Long hoàn, một khi chữa khỏi thương thế của y, ngươi chẳng đến tìm y, thì y cũng quyết tìm ngươi cho bằng được! Há há!
Nói cho ngươi hay cũng chẳng hề chi vì giữa y và ngươi có một mối thù không đội trời chung.
Tiếu Diện Âm Ma trầm ngâm giây lát, sau đó buông tiếng cười như điên như cuồng nói:
- Cha chả, tiểu tử ngươi lớn gan gớm, dám dụng quỹ kế đánh lừa ta ư? Ai đã nói với ngươi bản Âm Ma có Độc Long hoàn thế?
Nhạc Xương nhủ thầm:
- “Thành bại do câu nói này, chi bằng cứ nói huỵch toẹt cho rồi?”
Hắn suy nghĩ đến đây, trầm giọng nói:
- Tôn giá còn nhớ U Cung Giải Vây Nhân chăng?
Tiếu Diện Âm Ma thoạt nghe nói thế bất giác giật mình quái kêu một tiếng:
- Là y?
Tức thì bầu không khí trong phòng trở nên trầm lặng!
Rõ ràng Tiếu Diện Âm Ma đã lấy làm khó xử khi nghe thấy năm chữ này.
Một hồi thật lâu, mới thấy Dì Tố vén màn tơ lên và thoăn thoắt bước ra, y giơ cánh tay xinh xắn xách bổng Nhạc Xương lên đi vào một gian phòng khác.
Căn phòng này chẳng lớn lấm, mền gấm giường ngọc bốc mùi thơm phức, hình như đây là phòng ngũ của Dì Tố.
- Thưa Nhạc thiếu hiệp! Lúc nãy đã đắc tội ngươi vậy!
Nhạc Xương đã biết y vốn có ý tốt, hắn liền chắp tay nói:
- Chớ đề cập việc đã qua làm gì, xin hỏi dụng ý của Tiếu Diện Âm Ma muốn sao?
Dì Tố nói:
- Từ khi ngươi thốt ra năm chữ U Cung Giải Vây Nhân, mặt mày Tiếu Diện Âm Ma biến đổi liên tục, sau đó y lẩm bẩm nói mới mình: “Tiếu Diện Âm Ma ta là người ân oán phân minh, thế nhưng Độc Long hoàn lại can hệ đến sanh tử đại kế của ta cơ?”...
Nhạc Xương giật mình thầm nói:
- Rốt cuộc ma đầu nọ có bằng lòng cho Độc Long hoàn chăng?
Dì Tố suy nghĩ giây lát nói:
- Trông tình hình dường như y sẽ cho, thế nhưng ắt có điều kiện!
Nhạc Xương khảng khái nói:
- Chỉ cần tiểu đệ lấy được Độc Long hoàn cho dù bảo ta vào rừng đao núi kiếm cũng quyết không càu mày!
Dì Tố bỗng cười tủm tỉm một tiếng nói:
- Trông tình hình người thọ thương mà ngươi vừa nói lúc nãy ắt là một thiếu nữ xinh đẹp thì phải?
Nhạc Xương ngạc nhiên hỏi:
- Sao ngươi lại biết như thế?
- Chỉ có mối quan hệ vi diệu giữa nam nữ mới có ma lực mãnh liệt như vậy.
Dứt lời Dì Tố thở dài một tiếng rất não nùng, nói tiếp:
- Chính ta lạm quyền mang ngươi vào đây, bây giờ...
Y nói tới đây nghiêng đầu suy nghĩ giây lát, sau đó lại nói tiếp:
- Để ta ra ngoài xem Tiếu Diện Âm Ma thế nào đã, ngươi... ngươi chớ đi lại lung tung, nói thật cho ngươi hay, trên chiếc thuyền của Tiếu Diện Âm Ma có nhiều máy móc cơ quan lợi hại lắm.
Nhạc Xương đưa mắt nhìn bóng lưng dần dần biến mất của y, bất giác thở dài nói:
- Không ngờ trong chiếc thuyền đầy quỷ khí thần bí này lại có một nữ nhân tốt bụng đến thế.
Tức thì hắn nãy sinh hão cảm với Dì Tố ngay, đồng thời hắn cũng hơi kinh ngạc. Tạo sao Tiếu Diện Âm Ma có lòng dạ cay độc này lại đối xử đặc biệt với Dì Tố như vậy?
Bấy giờ từ nơi xa xa vang tới tiếng côn trùng kêu rả rích.
Hắn ngồi một mình trong phòng cảm thấy buồn bã, bất giác đảo mắt ngắm nhìn cách trưng bày xung quanh, bỗng thấy trên vách phòng có treo một bức họa sơn thủy tuyệt đẹp, hắn tự nhiên đến gần giơ tay sờ vào bức họa mới hay phía sau bức họa là khoảng trống, thế rồi hắn lấy làm lạ di động bức họa sang một bên, thì ra đây là một cửa sổ bí mật.
Nhạc Xương nhủ thầm:
- “Có lẽ chiếc cửa sổ bí mật này, Dì Tố dùng để quan sát hành động bên ngoài thì phải, vậy thì địa vị của y chẳng tầm thường rồi”.
Hắn động tánh hiếu kỳ thò đầu nhìn ra trước, tức thì mặt mày nóng bừng lên, thì ra có ba cặp nam nữ đang dã hợp trong khoang thuyền.
Trống ngực hắn cứ đập thình thịch không dừng, hắn vốn chẳng muốn xem trò bỉ ổi này, thế nhưng một sự kiện kỳ lạ gây cho hắn chú ý.
Vì thần tình ba nam nhân nọ rất quái dị.
Đúng ra đây là khoái sự khiến họ hào hứng mới phải, thế nhưng tại sao mặt mày họ chẳng có chút sắc máu và hai mắt trợn trắng?
Bỗng một ý niệm nảy sanh trong đầu óc, hắn từng nghe người giang hồ nói đến thuật Thái Dương Bổ Âm, chẳng lẽ bọn nam nhân này bị đánh lừa, có lẽ Tiếu Diện Âm Ma đã sử dụng dược vật đoạt mắt thần trí của họ?
Nhìn kỹ ba nữ nhân nằm phía dưới, da thịt trắng trẻo, trạc tuổi đôi mươi, bấy giờ bọn ả đang đưa mắt tống tình, miệng mấp máy kêu ư ư mãi.
Thình lình ba nam nhân nọ rú lên một tiếng thảm thiết, gục đầu xuống mặt mày tái mét, trợn ngược đôi mắt vô thần miệng mấp máy giây lát sau đó ngất xỉu luôn.
Nhạc Xương xem tới đây lông tóc dựng ngược lên hết, quả nhiên ba yêu nữ này đang sử dụng mị thuật cướp lấy chân dương chi khí của ba nam tử nọ.
Tức thì lửa giận bốc lên đùng đùng, nếu chẳng phải Nhạc Xương lâm vào hiểm cảnh, hơn nữa cần cầu được Độc Long hoàn, quả thật hắn hận đến đánh một chưởng cho ba yêu nữ bỏ xác tại chỗ cho mà coi.
Bỗng nhiên hắn lại trông thấy họ khóc.
- Này Nhạc thiếu hiệp!
Âm thanh của Dì Tố từ sau lưng vang tới, hắn giật mình ngoái cổ nhìn ra sau, thẹn thùng cúi đầu xuống.
Dì Tố cảm khái thở dài một tiếng nói:
- Chẳng hề chi! Người thanh niên nào mà không động tánh hiếu kỳ?
Mặt mày Nhạc Xương ửng đỏ phân bua nói:
- Không! Ta cảm thấy họ đáng thương hại thật!
Dì Tố khẽ gật đầu nói:
- Ồ! Thì ra ngươi đã xem ra uẩn khúc bên trong?
Nhạc Xương gật đầu nói:
- Có phải số nam nhân này bị Tiếu Diện Âm Ma hại đến mất cả thần trí không?
- Có lẽ họ cũng là số nhân vật võ lâm đã bị mất tích bấy lâu thì phải?
Dì Tố khẽ cau mày nói:
- Đúng thế!
- Thế còn mấy nữ nhân nọ thì sao? Tại sao họ lại khóc?
Dì Tố nói giọng thương tâm:
- Nhạc thiếu hiệp! Kể ra ngươi chưa chắc đã tin, nhìn bề ngoài hình như họ có vẽ mất hết liêm sĩ và điên cuồng, thực ra họ có nỗi khổ bất đắc dĩ.
- Bất đắc dĩ ư?
- Họ bị ép uống thuốc dâm cần phải bài tiết, một khi tiếp xúc với nam tánh, ngoại trừ hạ được cơn lửa dục, đồng thời có thể hút tinh huyết của bọn nam nhân đáng thương hại ấy để tăng cường thể lực.
- Nguy hiểm thế!
- Nếu chẳng làm như vậy chúng nó làm sao chịu được cơn giày vò của Tiếu Diện Âm Ma?
- Chẳng lẽ ma đầu nọ...
- Mỗi ngày Tiếu Diện Âm Ma thảy đều cần vài nữ nhân, may mà họ sử dụng mị thuật đoạt được tinh hoa của nam nhân, thế nhưng một khi tiếp xúc với Tiếu Diện Âm Ma vẫn đại thất nguyên khí, trông thật thảm thương, ít lắm nửa tháng cũng chưa chắc khôi phục lại sức khỏe!
- Ồ! Chẳng lẽ ma đầu nọ đã sử dụng thủ đoạn cay độc như vậy tiến hành thuật thải bổ (thải là hái) chăng?
- Chính y cũng bất đắc dĩ phải làm như thế!
Nhạc Xương sa sầm nét mặt nói:
- Ngươi lại tranh biện cho ma đầu ư?
Dì Tố thở dài một tiếng nói:
- Vì kiếp số của Âm Ma sắp phải tới nơi!
Nhạc Xương ngạc nhiên nói:
- Ma đầu cũng có kiếp số ư? Ai đã gây nạn cho gã vậy?
Dì Tố nói:
- Tình hình chưa được rõ lắm, thỉnh thoảng Âm Ma lại ngẫu nhiên tiết lộ, người mà gã sợ hãi lại chính là một hài tử độ khoảng mười lăm tuổi.
- Ồ! Vậy sao?
- Chính Âm Ma đề phòng hài tử nọ, cho nên mới luyện tập tà công, gã từ thân hàng ngàn nữ nhân luyện tập một môn tuyệt học cõi thế gọi là Tố Nữ Thiền, đồng thời sử dụng Tiếu Ma lệnh trấn át võ lâm, nhằm mục đích thống nhất chín đại môn phái tự lập làm minh chủ, đến lúc đó kết hợp với quần hùng đối phó hài tử nọ!
- Là nam hài tử hay là nữ hài nhi đây?
- Vậy thi ta cũng chẳng rõ?
- Hắc hắc hắc...
Nhạc Xương cười lạnh lùng vài tiếng nói:
- Không ngờ Tiếu Diện Âm Ma cũng còn sợ người?
Dì Tố sực như nhớ ra điều gì, bỗng cười tủm tỉm một tiếng nói:
- Chốn thiên bạ rộng lớn này có biết bao là chuyện lạ, nếu ta kể thêm một việc, ngươi càng cảm thấy kinh ngạc hơn.
Nhạc Xương ngạc nhiên hỏi:
- Chẳng lẽ ngoại trừ hài tử nọ ma đầu còn sợ người nào khác nữa sao?
Dì Tố cười bí mật nói:
- Đúng thế!
- Ai vậy?
- Có lẽ y là phu nhân của Âm Ma thì phải.
Nhạc Xương giật mình nói:
- Ma đầu cũng có phu nhân ư? Gã có phu nhân mà còn dám gần nữ nhân sao?
Dì Tố giơ tay sửa lại mái tóc, lén lút lau khô nước mắt, cười gượng một tiếng nói:
- Câu chuyện này đã trái qua mười bảy năm.
Y nói tới đây dừng lại trầm tư giây lát, sau đó thở dài một tiếng nói tiếp:
- Mười bảy năm về trước, ở một chốn Giang Nam có một thiếu nữ sắp làm cô dâu, nàng thích mặc áo màu đỏ, dung nhan nàng tuyệt đẹp, cho nên người địa phương gọi nàng là Mỹ Hồng Sam hoặc là Hồng Sam Nữ, không ngờ trước đêm kết hôn nàng thình lình mất tích...
Nhạc Xương vỡ lẽ tiếp lời nói:
- Có lẽ chính là Tiếu Diện Âm Ma bắt cóc nàng đi mất?
Dì Tố cảm khái thở dài nói:
- Đúng thế, chính là Âm Ma! Nhưng thời đó gã tự xem mình như là vương tôn công tử. Sau khi Hồng Sam Nữ mất tích, vị hôn phu của nàng thương tâm quá đỗi đã nhảy sông tự sát...
- Hồng Sam Nữ biết việc này chăng?
- Tiếu Diện Âm Ma biết, đồng thời nói lại cho nàng hay.
- Sau đó thế nào nữa?
- Lúc đó Âm Ma đã luyện tập Tố Nữ Thiền Công, mặc dù gã từng gian dâm hàng trăm nữ nhân, song đặc biệt đối với Hồng Sam Nữ phát sinh chân cảm tình.
- Gã yêu nàng?
- Nhân yêu mà kính, và từ kính trở nên sợ Hồng Sam Nữ!
- Ồ! Sau đó thế nào nữa?
- Thế rồi Hồng Sam Nữ bằng lòng lấy Tiếu Diện Âm Ma!.
- Nàng ắt có điều yêu cầu gì chăng?
- Đúng thế! Nàng yêu cầu Tiếu Diện Âm Ma truyền võ công cho nàng, vào một đêm khi võ công nàng có nhiều tiến bộ, Hồng Sam Nữ đã đâm một kiếm vào lồng ngực Tiếu Diện Âm Ma.
Nhạc Xương giật mình nói:
- Rõ ràng Tiếu Diện Âm Ma chưa ngộ nạn? Thế là Hồng Sam Nữ nguy khốn đến nơi.
- Lúc đó Tiếu Diện Âm Ma điểm huyệt nàng nhưng Âm Ma chẳng những không báo phục nàng, hơn nữa cầu khẩn nói rằng chuyện đã qua chớ đề cập lại làm gì nữa.
- Hồng Sam Nữ trả lời thế nào?
- Nàng chỉ nói vỏn vẹn vài chữ: “Ngươi không giết ta, thì ta giết ngươi”...
- Vậy thì chẳng bảo Tiếu Diện Âm Ma nổi cơn thịnh nộ sao được?
- Nhưng gã trầm tư giây lát sau đó trả tự do cho Hồng Sam Nữ. Thế nhưng trong mười bảy năm trời Hồng Sam Nữ rời khỏi gã, Âm Ma không lúc nào quên nàng, gã tưởng nhớ nàng song cũng sợ nàng! Gã biết rằng ắt có một ngày nào đó Hồng Sam Nữ sẽ đến trả thù...
- Ồ! Dì Tố bị sao thế?
- Nhạc thiếu hiệp...
- Tại sao ngươi lại khóc cơ?
Dì Tố không còn đè nén được nỗi bi thương đã chịu đựng mười bảy năm nay, bất giác ngã vào lòng Nhạc Xương khóc thút thít nói:
- Vì Hồng Sam Nữ chinh là nữ chủ nhân của ta.
Nhạc Xương cũng nói giọng xúc động:
- Cho nên Tiếu Diện Âm Ma vì kỷ niệm Lệnh chủ mẫu đã cư xử với ngươi rất đặc biệt là thế.
Dì Tố khẽ gật đầu khóc thút thít tiếp, chẳng nói gì nữa.
Một hồi lâu, Nhạc Xương lại lên tiếng nói:
- Tố tỷ tỷ! Ta hiểu rồi! Sở dĩ ngươi làm bạn với lang sói là mong rằng một ngày nào đó lại trông thấy Hồng Sam Nữ.
- Xương đệ! Ngươi đoán chẳng sai chút nào.
Hai người thuận kỳ tự nhiên đã thay đổi cách xưng hô, tức thì cảm tình của cặp tỷ đệ như bèo nước gặp nhau này đã thân cận hơn.
Nhạc Xương bội phục hành vi của y!
Dì Tố cũng khâm phục Nhạc Xương là một mẩu người đầy nghĩa khí.
Cho nên hai người đã bắt chặt tay với nhau.
Họ không có mảy may tư dục nam nữ, nhưng tràn đầy nỗi chân tình tỷ đệ.
Chẳng biết trải qua bao lâu thời gian, dì Tố cảm khái thở dài một tiếng nói:
- Xương đệ! Để ta ra ngoài xem Âm Ma nữa.
Nhạc Xương ngạc nhiên hỏi:
- Lúc nãy ngươi chẳng gặp gã sao?
Dì Tố ngập ngừng nói:
- Âm Ma đang làm công phu tảng sáng, lúc gã làm công phu sáng không ai dám làm phiền gã cả.
Nhạc Xương bỗng trông thấy mặt Dì Tố ửng đỏ hắn liền ngộ ra ý nghĩa ba chữ “công phu sáng” là gì rồi!
Nhạc Xương nghĩ bụng:
- “Ma đầu lại làm trò với nữ nhân, cho dù Nhạc Xương ta chẳng có mối thù giết cha với gã, cũng quyết phải vì nữ nhân thiên hạ, vì đồng đạo võ lâm diệt trừ ma đầu này để hiển dương chính nghĩa!”
Hắn suy nghĩ đến đây tức thì nghĩa khí xung thiên, ngước đầu huýt một tiếng sáo thật dài, chẳng khác gì cuồng long nộ hét.
Dì Tố giật bắn người lên, kế đó y vỡ lẽ, hấp tấp nói:
- Xương đệ, ngươi phải nhẫn nại... ngươi đánh chẳng lại Tiếu Diện Âm Ma đâu... ngươi nên...
Y nói chưa hết lời, bỗng có tiếng cười lạnh lùng từ cửa khoang thuyền vang tới.
Dì Tố và Nhạc Xương cùng lúc giật mình kinh hãi!
Chỉ thấy một lão nhân nham hiểm trạc tuổi năm mươi xuất hiện trước cửa.
Lão nhân nọ tay cầm Tiếu Ma lệnh, nói:
- Vâng lệnh dụ của Ma chủ! Mời Dì Tố chớ can thiệp vào việc này.
Dì Tố nắm chặt tay áo của Nhạc Xương, biết rằng có điều chẳng lành sắp phải xảy ra.
Nhạc Xương đoán biết rằng sự việc sắp phải ngã ngũ, thế rồi hắn ưỡn ngực nói:
- Ngươi là ai thế?
- Truy Hỗn Tẩu, hộ pháp tọa hạ của Ma Chủ...
- Tiếu Diện Âm Ma có điều chi chỉ giáo chăng?
- Có hai con đường cho ngươi tự chọn lựa!
- Con đường thứ nhất là thế nào?
- Ma chủ cảm niệm kỳ nhân mà ngươi đã đề cập cho phép ngươi được sống sót rời khỏi chốn này.
- Còn con đường thứ hai thì sao nữa?
- Há há há...
Truy Hồn Tẩu cười lạnh lùng vài tiếng, bỗng thò tay vào túi áo lấy một bao thư ra, còn trong lòng bàn tay phải thì nâng một viên thuốc màu trắng to bằng mắt rồng.
Nhạc Xương đang còn bỡ ngỡ chưa hiểu thì Dì Tố đã thất thanh vừa khóc vừa nói:
- Thuốc màu trắng... đây là Kim Tơ Trùng kia mà?
Truy hồn Tẩu lạnh lùng nói:
- Này Dì Tố! Chẳng lẽ ngươi không biết oai nghiêm của Tiếu Ma lệnh?
Nếu ngươi nói lôi thôi nữa lão phu đành phá lệ y lệnh hành sự vậy.
Nhạc Xương căm phẫn la lớn tiếng nói:
- Này lão thất phu! Hãy nói ý đồ của ngươi ra xem nào?
Truy Hổn Tẩu cười quỷ quyệt một tiếng nói:
- Trong phong thư này có kèm cả Độc Long hoàn, giao cho tiểu oa nhi đích thân trình lên kỳ nhân mà ngươi đã đề cập, thế nhưng phải nuốt viên Kim Tơ Trùng này trước.
Nhạc Xương đón lấy Kim Tơ Trùng, trố mắt nhìn kỹ, chỉ thấy trong viên thuốc Kim Tơ Trùng có một bóng sắc vàng di động, trong lòng thoạt giật mình kinh hãi, bỗng nghe Dì Tố thất kinh rú lên một tiếng ngất xỉu ra đất.
Tình huống đã xảy ra như thế, Nhạc Xương biết rằng viên thuốc Kim Tơ Trùng này ắt là một loại thuốc vô cùng độc hại, thế nhưng trong lòng hắn quan tâm đến an nguy của Hồng Nữ và nho sĩ áo vàng, không thể chẳng mạo hiểm nuốt viên thuốc này để cứu mạng cho hai người?
Hắn đang cân đo lương tri để quyết định sự kiện khó xử này, bỗng nghe Truy Hồn Tẩu tỏ ra nóng nảy nói:
- Nếu cần Độc Long hoàn thì nuốt viên Kim Tơ Trùng này trước, bằng không cấp tốc rời khỏi chốn này, há há! Lão phu còn phải chờ phúc lệnh nữa cơ?
Nhạc Xương đánh liều, nhận lấy thư giãn, kêu hừ một tiếng, há mồm nuốt viên Kim Tơ Trùng vào bụng luôn.
--!!tach_noi_dung!!--


Nguồn: Nhan Mon Quan
Được bạn: ms đưa lên
vào ngày: 5 tháng 9 năm 2005

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--
Truyện Cùng Tác Giả ÂM DƯƠNG GIỚI BÁCH BỘ MA ẢNH BẢO KIẾM KỲ THƯ Bí mật của Phan Thiên Ân- Người giàu nhất thế giới BÍCH VÂN THẦN CHƯỞNG Cõi Vô Hình Con Tằm Cửu Âm Giáo Cửu Tháp HẬN THÙ QUYẾT TỬ
  • Hồi 55
  • Hồi 56
  • Hồi 57 ---~~~mucluc~~~---