Dương Vân bị kéo khỏi giấc mộng vàng bởi tiếng hát tưởng chừng khe khẽ của Tiểu Nhi. Trời vừa tang tảng sáng, chàng vừa mơ, bằng nỗi khát khao cháy bỏng trong lòng. Hôm nay, hôm qua, rồi hôm trước nữa, nỗi nhớ cứ đau đáu trong lòng chàng. Hình ảnh của cha già và người yêu dấu cứ chập chờn trước mắt. Nỗi nhớ đau quặn lòng nhưng chàng nào dám thổ lộ cùng ai. Đi với ba anh, ai nấy đều rắn rỏi, bản lĩnh, chàng phải dấu nhẹm sự mềm yếu của mình. Tiểu Nhi vẫn hát, giọng chàng mạnh nhưng ngang ngang, Dương Vân cười, hiểu ra lý do Tiểu Nhi mãi chỉ loanh quanh với mấy vai múa gậy đến nỗi bực mình rời đoàn Đất Rừng. Ông anh đáng yêu này dù có vô số ưu điểm mà chỉ đam mê trên nền sở đoản. Trong khi Ngô Quyền chủ động kìm nén sức mạnh và quyền uy, Dương Thạch tiết kiệm lời nói để giành cho hành động thì Tiểu Nhi liên tục ba hoa xích đế nhằm giảm cơn nghiền ca hát. Từ buổi kết nghĩa đến nay đã 4 hôm, hành trình ít bị cản trở nên họ vượt qua năm sáu chục dặm. Hôm qua, Ngô Quyền nhận được một lá thư liền vội vã chia tay anh em, giao trọng trách dẫn đường cho Tiểu Nhi, đi Hải Châu vì công việc của Nghĩa Đoàn. Đến tối, họ đến trấn Bình Hoá, nằm giữa hai châu Trường- ái. Sáng sớm nay, Dương Thạch đã dậy rèn luyện thân thể, Tiểu Nhi không ngủ được nên ngồi viết thư và hát. Dương Vân cố nghe thêm vài bản tình ca rồi lồm cồm bò dậy. Dương Thạch cũng vừa về tới. Ba người thay quần áo, tìm chút đồ ăn nóng thay món lương khô mỗi ngày. Họ đi đến đầu phố, chẳng hiểu Tiểu Nhi hoa chân múa tay thế nào mà quệt phải người đi đường. Cô gái mặc áo hồng nhạt, tóc dài buộc túm sau lưng có vẻ bực mình, nhưng vì thủ phạm cứ cười hì hì xin lỗi, đành nuốt giận, nhìn một cái thật dữ dội rồi bỏ đi. Quýt làm cam chịu, Tiểu Nhi gây họa để Dương Thạch phải gánh. Chàng chết sững trước cái lườm ấy, bụng dạ bần thần. Chân chàng bước theo bạn, miệng chàng cười theo câu nói đùa của bạn mà hồn bay tận đẩu tận đâu. Họ rời trấn trong sự im lặng, như thường lệ, của chàng. Còn chúng ta, hãy mặc ba người bọn họ đi về Nam mà nán lại trấn Bình Hoá. Tại nhà bác thợ rèn Văn Thiết, có người đàn ông đang ngồi đọc binh thư. Ông ta dẫu ngoại tứ tuần vẫn giữ được vẻ phong lưu quyến rũ trên khuôn mặt thanh nhã và mái tóc thoáng pha sương. Thân hình cân đối, nhanh nhẹn dẻo dai, rất thu hút người khác giới, đặc biệt về danh tiếng. Ông là người yêu nước lẫy lừng, năm rồi còn thống lĩnh mấy ngàn quân nổi lên đánh giặc tại nguyên quán Hồng Châu. Rủi ro mà thất bại. Người vợ và đứa con trai mới lên ba đã ở một nơi đặc biệt an toàn. Riêng ông cùng cô con gái đầu lòng, mười tám tuổi cũng là một nữ tướng, bị truy ling gắt gao từ nam chí bắc. Trong những cuộc trò chuyện của bộ ba thống soái Tiết độ sứ - Lê Khắc Chinh - Dương Phong, tên ông được nhắc đi nhắc lại. Phải rồi, vì ông là Võ Thiên Nam, còn người vừa mở cửa vào phòng là Võ Minh Nguyệt, con gái ông, kẻ bất cẩn phóng sét trúng trái tim chàng trai đáng mến của chúng ta. Xin tả luôn về nàng. Con gái giống cha, có thể khảng định là nàng đẹp, thậm chí rất đẹp. Mặt trái xoan, mũi dọc dừa, miệng xinh, môi đỏ. Dáng người thon thả và cao ráo. Cuộc sống chinh chiến tạo cho nàng sự rắn rỏi cần thiết nhưng vẫn giữ được nước da trắng ngần thừa hưởng từ mẹ. Một bông hoa hương sắc, hợp với ánh mắt tinh tế của chàng trai. Tiếc nàng không hề để ý đến chàng, hay những chàng trai khác. Nàng nhận từ cha cá tính mạnh mẽ và ý chí vững vàng, mẹ nàng thực sự lo lắng khi nàng tuyên bố chỉ lấy kẻ anh hùng khi đã giành lại non sông. Thử hỏi nếu có gặp lại thì một người ít nói như họ Dương liệu có được mấy cơ hội để chinh phục người đẹp? Hồi sau sẽ rõ. - Con chuẩn bị đến đâu rồi. Võ Thiên Nam hỏi. - Thưa xong rồi ạ. Minh Nguyệt đáp. - Ta đi ngay bây giờ, theo hướng Tây Nam đến Mãn Phong rồi ngược đông đi Dương Xá. Nhanh cũng phải hai ngày mới tới nơi. - Chúng ta nhất định đến Dương Xá sao cha? - Phải, đã đến lúc phải chấp nhận. Cha nghĩ đã cùng, đó là con đường duy nhất. - Vâng, con hiểu. - Cha chẳng mong gì hơn, chúng ta đi thôi. Vậy là hai cha con khởi hành sau nhóm Dương Thạch một lúc và đi theo đường vòng. Nếu không có gì thay đổi thì bọn họ sẽ chỉ gặp nhau nếu cả hai cùng đến được đích. Cuộc đời sẽ thế nào nhỉ nếu toán tính của con người luôn thành hiện thực??? Cha con Võ Thiên Nam, Võ Minh Nguyệt đi ròng rã một ngày trời, đến trấn Mãn Phong vào cuối giờ thân. Nào ai biết cái tên Mãn Phong được đặt từ khi nào, chỉ thấy ở đây gió rì rào suốt ngày. Gió từ xa tới, mang hơi rừng tràn khắp trấn. Chẳng là Mãn Phong được hình thành như một chỗ nghỉ chân của dân sống nhờ sự sinh sôi của rừng. Rừng bạt ngàn, cổ xưa và bao bọc cả vùng. Không tính lượng dân cư thưa thớt sống ven rừng, cái ngày đoàn người đầu tiên kéo nhau vào rừng chặt gỗ, săn thú, lấy trầm đã cách đây lâu lắm rồi. Một chuyến trở về quá nặng nhọc, họ dựng lều trên đất này. Vi người đòi ở lại và Mãn Phong trấn ra đời. Thời gian qua đi, đất đai của trấn cứ mở rộng dần, người dân của trấn cứ đông đúc dần bởi ngày ấy sức rừng như vô tận so với sự tham lam của con người. Từ Mãn Phong tới rừng có thể là năm mười dặm hay ba bốn mươi dặm theo hướng Đông, hướng Tây, hướng Nam hay hướng Bắc đều được. Nên đơn giản là nhà cửa trong trấn có cái nào thèm đắp đất hay mái rơm mái rạ đâu. Toàn bằng gỗ quý. Cuộc sống người dân vì vậy khá sung túc, bất chấp việc người phương Bắc tràn vào vơ vét. Dù đã muộn nhưng cha con họ Võ vẫn dễ dàng kiếm được một phòng hai giường rộng rãi với giá cả phải chăng. Sau bữa tối ngon miệng, Võ Thiên Nam kề cà bàn thế sự với ông chủ nhà và vài người khách còn Minh Nguyệt về phòng trước chuẩn bị mai đi sớm. Nàng thay đổi y phục, tiện tay dọn dẹp vài thứ thì có tiếng kẹt cửa: - Cha trò truyện xong rồi ạ? Không có tiếng đáp lời. Minh Nguyệt thấy hơi lạnh phủ sau gáy vội vung tay ngược ra sau. Cái chén nhỏ đập vào tường rồi rơi xuống vỡ đôi, cây nến trên bàn bị thổi tắt. Vẫn tịnh không. Nàng thủ thế, lướt tới chỗ để vũ khí. Thanh kiếm đây rồi, nàng định nắm lấy. Chợt.. có bàn tay bóp lấy tay nàng, có bóng đen hờm sẵn. Minh Nguyệt đánh thẳng vào mặt bóng đen nhưng hắn nhẹ nhàng đỡ, bàn tay to bè khóa nốt tay kia của nàng. Hốt hoảng, Minh Nguyệt co chân định đá thì bị hắn đẩy ngã ngửa. Nàng tưởng nghẹt thở vì bị một thân xác thô nặng đè chặt cứng. Hắn bóp mồm không cho kêu. Nàng vùng cánh cánh tay vừa được tự do đánh mạnh vào gáy, lưng kẻ địch. Giống chuồn chuồn lay cột đá, nỗ lực chống cự của nàng thật vô ích. Nàng đau muốn phát khóc khi bị hắn dùng đầu gối tỳ giữ. Miệng hắn thúc lên cổ lên vai nàng, tay nắm dải áo của nàng mà giật mạnh, rên lên những tiếng đầy thèm khát. Nghéo.. tiếng mèo kêu rõ to làm cả hai giật thót. Liền đó là giọng nói mượt như gấm: - Đủ rồi đấy ông bạn. Mau đứng dậy đi! Ngọn nến được thắp lên soi tỏ một gã bán khổng lồ đang tiếc đứt ruột vì bị phá đám, vẫn cố ép cô gái trên nền nhà. - Đứng dậy! Gã thắp nến có gương mặt tròn, ria mép tỉa sang hai bên như râu mèo, đanh giọng. Hắn nhặt thanh kiếm rơi của Minh Nguyệt, rút soạt khỏi vỏ. Biết Cẩm Miêu, gã kêu tiếng mèo, có tính thích làm liều, Đại Cực Quang, đội trưởng đội 13, đành nhổm dậy dù chưa buông Minh Nguyệt ra. Thấy thế, Cẩm Miêu đẩy lưỡi kiếm gần mặt Cực Quang, nói như ra lệnh: - Bịt mồm và trói con bé lại! Hắn vứt cuộn dây cho Cực Quang. Gã này nghiến răng kèn kẹt, nhét cái giẻ vào mồm Minh Nguyệt, sau đó lấy dây thừng trói tay, trói chân nàng. Minh Nguyệt lâm vào tình trạng hoàn toàn thất thế, tứa nước mắt bất lực để kẻ khốn nạn thô bạo mó máy như muốn vớt vát. Cẩm Miêu nhăn mặt liếc thanh kiếm bên má Cực Quang: - Đừng lôi thôi rách việc. Hà Tháo. H ắn gọi gã đứng sau lưng. - Có thuộc hạ. - Mày giúp Hắc Nguyệt đội trưởng mang con bé đi chỗ khác. Còn mấy thằng, dịch sang bên, chừa cửa cho Võ Thiên Nam vào. Đội trưởng đội 13 điên tiết bởi bị gã thuộc hạ đội 14 coi như giẻ rách. Hắn cố nín nhịn lấy lại tư thế. Hoá ra chúng lén theo dõi hắn đến đây để chực hớt tay trên. Chờ đấy bọn khốn kiếp. Hầu như tất cả thành viên Ngân Vệ đều coi thường ra mặt cái tính cách dung tục, ti tiện của Hắc Nguyệt và điểm đáng ca ngợi là hắn luôn coi đó chỉ như nết ganh tỵ đàn bà trước tài năng siêu việt của bản thân hắn. Trong vô số cái coi thường thì cái coi thường của Cẩm Miêu, kẻ sống chung đường biên giới, là ghê gớm nhất. Theo lẽ đời, hắn luôn biết giữ miếng như một con mèo tinh ranh. Tuy nhiên bất cứ khi nào có cơ hội, hắn cuồng nhiệt sỉ nhục hay chí ít là cạnh khoé con khỉ đột óc bé hàng xóm. Cực Quang hận lắm, chong đèn thâu đêm nhằm thắp độc kế trả thù. Có điều.. sau dăm thất bại cay đắng, tính cách bẩm sinh mềm nắn rắn buông bảo hắn nên nhịn mà trút giận vào chỗ khác. Khốn nỗi, đám thuộc hạ của hắn rặt bọn gai ngạch đội khác đẩy sang, vì thế hắn đành tìm kiếm những kẻ yếu đuối hơn, vừa tiện thoả mãn dục vọng. - Ngu. Trong lúc Cực Quang mải suy nghĩ, Cẩm Miêu kịp ẩn mình. Mày tránh ngọn nến khỏi lộ bóng, thằng cẩu. Cẩm Miêu lớn tiếng mắng Hà Tháo nhưng Cực Quang biết nói ai. Tiếng cú rúc đêm báo hiệu, Cẩm Miêu hài lòng về trận địa đã bày, nheo mắt nhìn Hắc Nguyệt. Tên này ẩn cạnh cái tủ gỗ, thừa hiểu đội trưởng đội 14 không muốn kẻ khác xen vào, nhếch mép đáp trả nhằm tránh bị tưởng mình hèn yếu. Võ Thiên Nam trên đường về phòng. Ông vừa chiến thắng trong cuộc tranh cãi về người phụ nữ từng nói câu “T ôi muốn cưỡi cơn gió mạnh đạp đường sóng dữ, chém cá tràng kình ở biển Đông, quét sạch bờ cõi cứu dân ra khỏi nơi đắm đuối, chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu cong lưng làm tì thiếp người ta" với người bản địa Cửu Chân dù thầm thừa nhận ông rất thích nghe cái chất giọng của dân vùng này. Nến trong phòng đang cháy và cánh cửa chỉ khép hờ. Ông vui vẻ bước vào phòng. Vừa qua ngưỡng, cửa tự động đóng lại, rất chặt. “Hỏng mất”, ông kêu thầm thì từ trong thọc ra hai mũi kiếm nhọn hoắt kềm bên mạng sườn. Minh Nguyệt vô cùng uất hận vì không thể hét lên báo động cho cha. Nàng bị đặt xoay mặt vào góc, chỉ theo dõi tình huống qua đôi tai. Phẩm chất nhanh và khéo từng bao lần giúp cha con nàng thoát khỏi bàn tay kẻ thù, giờ đây mất tác dụng sau thoáng lơ là của nàng. Thiên Nam lòng đau như cắt khi thấy con gái bị bó cứng lại, tóc tai rũ rượi. Ông bỗng tự hỏi liệu đã bao giờ ông nghĩ đến việc tạo cho con gái vài khắc êm ấm chưa? Chỉ vài khắc thôi dù nó đáng hưởng hơn thế rất nhiều. Nhìn Cẩm Miêu Hắc Nguyệt, kẻ ma ranh kẻ thô bỉ xuất hiện, ông bực tức phun oà miếng nghẹn: - Bọn bay chưa chết hả? - Dám dâu vượt mặt Võ thủ lĩnh. Giọng Cẩm Miêu vẫn mượt như gấm. Bằng giá nào bọn ta cũng phải chờ ngươi chết trước mới cam lòng. - Hố hố hố… Cực Quang ngoạc miệng cười. Cẩm Miêu “hừ” một tiếng và Võ Thiên Nam nhận ra sự khó chịu trong đó. Ông nói: - Hắc Nguyệt, hai năm trời không gặp ngươi chẳng khá hơn chút nào. Vẫn chỉ là con chó theo đuôi kẻ khác. Cha ngươi quên dạy ngươi thế nào là vinh, là nhục ư? Hay cẩu phụ sinh cẩu tử? Tiếng cười tắt phụt, Cực Quang gầm lên, nhảy bổ vào Thiên Nam. Nhưng Cẩm Miêu kịp lạnh lẽo can thiệp: - Hắc Nguyệt đội trưởng, phiền ông lùi lại. Mọi việc tối nay xin nhường cho đội 14. Hắn chỉ tay vào ghế, vẻ khá cung kính. Cực Quang cậy khoẻ nhưng chỉ mang mỗi con dao găm bên mình, biết chẳng thể làm hơn đành ngậm bò hòn làm ngọt. - Ha ha, ta nói đâu có sai. Võ Thiên Nam cười ròn. Cẩm Miêu, ngươi hơi quá đáng với kẻ đồng đẳng đấy. - Sắp chết còn lắm lời. Cẩm Miêu hất hàm, khóa miệng hắn. Tên đội viên cầm cuộn dây chão đến, trói chập hai cổ tay Thiên Nam. Quấn chưa hết vòng, bất thình lình Thiên Nam rùng mình, bẻ ngược cánh tay gã trói mình đẩy về phía phải. Hai gọng kềm lập tức bị vô hiệu hoá, một lưỡi kiếm đâm vào không khí, lưỡi kia rụt về tránh tổn thương đồng đội. Thiên Nam cướp thanh kiếm của gã cầm dây, kê luôn vào cổ gã. Cực Quang bật khỏi ghế. Cẩm Miêu vẫn dửng dưng bởi Hà Tháo vẫn cầm kiếm trên tay. - Ngồi xuống cho thoải mái. H ắn nói với Cực Quang. - Cẩm Miêu, ngươi định thế nào. Võ Thiên Nam đẩy tên cầm dây lấn vào giữa nhà. - Hà Tháo. Cẩm Miêu từng suýt chết bởi khả năng ứng biến thần tốc của Thiên Nam nên rất hiểu: - Hắn nhích một bước, ngươi chém một nhát. Thử xem lúc hắn đến được đây ta đã kịp băm nát mặt con bé không! - Ngươi dám... Võ Thiên Nam nghiến răng. Minh Nguyệt chỉ mong cha bỏ nàng lại, gắng thoát thân để chờ cơ hội phục thù. Thiên Nam thừa hiểu nếu ông buông kiếm xuống là dập tắt khả năng tồn tại của cả hai. Nhưng nhìn con gái đang run bần bật thì lòng nản hẳn. Bọn ác thú này sẵn sàng làm mọi chuyện. Cẳm Miêu tặc lưỡi và Hà Tháo vung tay lên. Thiên Nam buông rơi thanh kiếm. Tên cầm dây xổng ra, mắm môi mắm lợi táng cho họ Võ một đòn nảy đom đóm mắt rồi bẻ tay, trói nghiến ông lại. Sau, chưa bõ tức còn định đánh thêm nhưng Cẩm Miêu lệnh thôi. Hắn sai đặt hai cha con lên cái giường sát vách, cắt hai tên đội viên rắn mặt ở lại canh chừng, không cho bất cứ ai vào phòng và cấm bất cứ hành vi lỗ mãng nào. Thêm hai tên luôn phiên canh gác bên ngoài, Cẩm Miêu yên tâm mời Cực Quang đi uống rượu. Sau bữa mừng công linh đình tại Hồng Phong lâu, Cẩm Miêu kéo Cực Quang đến chỗ ngóc ngách nhất trong Mãn Phong trấn. Hắn nói với Cực Quang, luôn nhấp nhổm lúc uống rượu. - Ông khỏi cần tiếc rẻ. Con bé ấy nom cũng được nhưng là tội phạm. Tôi muốn giao nguyên vẹn cho thủ lĩnh. Đừng nhăn nhó vì đàn bà nữa, tôi sẽ đền cho ông món ngon hơn nhiều. Cực Quang chép miệng đồng ý. Mấy ả trơ lỳ chốn thanh lâu so sánh thế nào được với mùi vị trinh nữ nhưng Cẩm Miêu ép sát sạt nên đêm nay khó thể hành động. Đợi trên đường chuyển tù nhân đến Hỏa Ngục, hắn sẽ ra tay. Còn bây giờ thì hưởng lạc cái đã, mấy khi thằng khốn ấy hảo tâm mời. Hắn dường như đã quên hẳn chuyện trong quán trọ. Thế mới nói, vinh hay nhục là ở lòng mình. Lúc mấy vị khách áo bạc lách qua cánh cửa thanh lâu cũng là lúc Tiểu Nhi và hai chàng họ Dương đặt chân trên ranh giới trấn Mãn Phong. Mặt mũi bẩn thỉu, cơ thể mệt bã, bụng đói cồn cào, gió mùa về sớm rét căm căm, Dương Thạch muốn chậu nước nóng và cái khăn sạch, Tiểu Nhi mơ chén rượu ngon và món ăn bốc nghi ngút, còn Dương Vân ao ước cái giường êm và tấm chăn ấm. Họ đi với tốc độ nhanh nhất có thể vì khả năng các quán ăn đã đến giờ ngừng phục vụ và những quán trọ bắt đầu đóng cửa. Nhờ cái lưng, cái bụng khuyến khích, đôi chân hết sức nỗ lực và cái mồm hoạt động bền bỉ nên cuối cùng, mấy anh chàng giỏi giang tìm ra nhà trọ phù hợp, nghĩa là có ăn uống, phía tây trấn. Tẩy trần, đánh chén rồi đi ngủ vào lúc đám dơi đêm thức dậy. Thật chẳng bõ công. Nhưng sao lại là Mãn Phong chứ không phải là Long Khẩu, cửa ngõ Long An, ái Châu??? Đêm đã về khuya, toàn bộ trấn Mãn Phong chìm trong giấc ngủ. Sự nhộn nhạo của ban ngày chỉ còn đâu đó trong những giấc mơ. Buổi sáng âm u, ông mặt trời ngại giá lạnh nên không thiết tha gửi những đứa con của mình xuống. Võ Thiên Nam thoát khỏi đống dây trói dưới gốc cây cổ thụ. Ông bị bỏ trong rừng, hoang vắng và lạnh lẽo. Ông nghĩ ngay đến Minh Nguyệt, nhưng không thể nhớ ra tại sao mình ở chỗ này. Ông vội vã bước đi trên con đường ngoằn nghèo tách giữa hàng cây già, căng mắt cố tìm ra manh mối. Có dấu chân nhiều người qua lối này. Dấu chân to tướng, dấu chân vừa vừa, rồi dấu chân nhỏ như của con gái ông. Ông lần bước một quãng thì dấu chân nhỏ biến mất. Trời mới mưa xong, nền đất còn ẩm, hai bên hàng cây đan kín, lẽ nào có thể lách qua. Con ông không biết bay và dấu chân to chợt sâu hơn hẳn. Kẻ nào đó đã vác con gái ông lên vai. Con đường chia đôi, ông nhận ra những vết chân vừa hằn trên nhánh bên phải mà vết chân lớn lại in mỗi lúc một đậm vào nhánh đường bên trai. Ông nghe tiếng kêu văng vẳng, to dần theo từng bước chân. Tiếng kêu cứu của con gái ông. Thiên Nam chạy thục mạng, bàn tay siết lại, máu nóng dồn lên mặt. Đằng xa hiện lên lờ mờ bóng dáng của một người to lớn vác trên vai một thứ đang giãy giụa. “Minh Nguyệt”. Ông gào lên, chạy hụt hơi mà hình dáng trước mặt ngày càng xa. Thiên Nam hoảng loạn quay cuồng, ông bị lạc giữa đám sương giăng mù mịt, tiếng kêu của Minh Nguyệt vẫn rót vào tai từ bốn phía. Một vệt đen vụt qua mắt ông, nóng và thấp, rắn mà mềm, âm u lẫn khủng khiếp, khiến vị dũng tướng bất giác toát lạnh toàn thân. Một âm thanh rờn rợn, tiếng kêu của Minh Nguyệt tắt ngấm. Khu rừng trở lại hoang vắng và lạnh lẽo. Thiên Nam mở choàng mắt, mồ hôi chảy nhỏ giọt giữa tiết đông. Tiếng thanh la báo sang canh hai, Minh Nguyệt xoay mặt vào tường, thở đều đặn trong cơn mê man. Thiên Nam cảm thấy sự đau đớn đang hiện hữu. Dương Thạch thường ngủ rất tỉnh và ít mơ màng. Đêm nay là ngoại lệ dù đi đường không quá mệt. Chàng rơi vào cảm giác chìm dần, mất hẳn ý thức. Giấc mơ đưa chàng vòng vèo khắp chốn. Từ nhà cụ Cà Pìn, trưởng tộc người Chà ở Lục Châu, nơi chàng từng ở và rèn luyện ngót sáu tháng trời trong lúc chờ cha nuôi sang đất Hán, đến ngôi nhà quen thuộc của cha mẹ nuôi, mười lăm năm gắn bó. Từ ánh lửa bập bùng trong ngôi hoang họ kết nghĩa đến trấn Bình Hoá. Chàng lang thang vô định, mắt đăm đăm nhìn dòng người xuôi người, tìm một khuôn mặt. Rồi chàng vấp phải người đi đường. Mở miệng xin lỗi nhưng không phát được âm. Cô gái lườm một cái rồi đi thẳng. Chính là nàng, chàng cuống quýt đuổi theo. Nàng bước thoăn thoắt, phút chốc đã ra khỏi tầm mắt, chàng quáng quàng vượt qua nhiều con đường đến tận Mãn Phong trấn. Nàng dừng bước, giữa hai người chỉ còn khoảng ngắn thì bất thình lình, có kẻ từ góc khuất lao ra, túm lấy nàng, nhấc lên mình ngựa rồi ra roi. Chàng kinh hãi, nháo nhào nhảy lên một con ngựa khác, xông vào đám sương mù. Con ngựa vấp phải hòn đá, hất chàng khỏi yên. Chàng rơi bịch xuống đất, tỉnh giấc. Tiếng thanh la báo canh hai, hai người bạn vẫn say ngủ. Dương Thạch thở phào rồi nhắm mắt. Tiểu Nhi cũng mơ. Là con người thực tế, giấc mơ là sự lặp lại của hiện thực có khác đôi chút ở chỗ đề cao vai trò dẫn dắt của chàng, vào lúc ba anh em nghỉ chân dùng bữa trưa. Họ ngồi ăn uống bàn bạc, tính cứ giữ vững tốc độ thì tối nay sẽ kịp đến trấn Long Khẩu, chính thức bước vùng kiểm soát của Việt Nghĩa Đoàn. Quán ăn giữa trưa đông người, Tiểu Nhi tinh ý phát hiện thấy hai gã người Hán cơ găn nổi cuộn sau bộ quần áo xuyềnh xoàng, tại bàn cạnh cột nhà đang nhìn trộm. Khi chúng đứng dậy. Chàng liền bám theo và nhìn thấy chúng móc trong người mấy cuộn tranh vẽ, thoáng nhìn đủ nhận ra hình mấy anh em. Có lẽ là dư chấn của chiến tích lừng lẫy tại Lý Nhân. Không chậm trế, chàng quay vào quán, báo cho mọi người. Họ rời quán qua cửa sau, men con đường nhỏ vừa đi vừa ẩn bởi người của Ngân Vệ đang rà soát dọc tuyến. Đây là địa bàn của đội 15 với những đội viên đặc biệt hung hãn. Gã đội trưởng Mãnh Long cho quân chặn hướng nam và rình rập các hướng khác. Đến lúc này, sự tỏ tường về đường đi lối lại của Tiểu Nhi phát huy hiệu quả tối đa. Chàng dẫn anh em đi những con đường đầy gai góc, không bóng người qua lại thoát khỏi vòng vây và đến được trấn Mãn Phong. Chàng cười hì hì trong giấc mơ khi anh em xúm vào khen ngợi là người tài giỏi có một không hai. Một đêm kỳ lạ, Dương Vân ngủ thẳng tới sáng do chàng đã uống khá nhiều rượu cho bữa tối. Một đêm mà cha chàng và nàng Ngân có thể yên tâm vì chàng ngủ đủ giấc, tích lũy đủ sức lực cho hành trình ngày mai. Sáng hôm sau, chẳng biết ai là người đầu tiên thức giấc. Là Cẩm Miêu sau quãng thư giãn? Là Dương Vân với giấc ngủ ngon? Là Cực Quang, con quái vật cần mẫn? Hay là Tiểu Nhi, người thích tâng bốc mình trong mơ? Chỉ biết rằng Dương Thạch là người ngủ dài nhất. Những con mơ liên tục làm chàng mê mệt. Khi nhóm Cẩm Miêu đến quán trọ giải cha con họ Võ đi, Dương Vân thơ thẩn trên mảnh vườn đằng sau hương không khí ban mai trở lại và Tiểu Nhi đã nai nịt gọn gàng làm khúc tráng ca, chàng mới mở mắt. Tất nhiên, vốn là người chịu khó nhất nên một hôm uể oải không khiến ai phải phàn nàn. Họ kiếm chút gì lót dạ trước khi Tiểu Nhi đưa ra ý kiến dùng ngựa cho chuyến đi hôm nay. Chàng nghiêm túc khẳng định ngựa là phương tiện đi lại chủ yếu của khu vực rộng và hiểm trở này, vả lại lực lượng quân địch khá mỏng. Theo lời Ngô Quyền, họ có thể dùng tín vật mượn vài con từ tay buôn ngựa Lê Pha, chân ngoài của Nghĩa Đoàn. Anh em thuận tình cùng tìm nhà Lê Pha. Tay buôn ngựa xem kỹ tín vật, nhanh chóng bảo người mang đến ba con ngựa lực lưỡng. Họ nói lời cảm ơn rồi mang ngựa đi. Qua ngã đường nhắm hướng tây, họ gặp một tốp người ngựa chuẩn bị khởi hành. Chuyện rất bình thường trừ hai người mặc quần áo rộng thùng thình, thậm chí cổ áo cao che khuất nửa khuôn mặt, một trong đó là phụ nữ. Dương Thạch giật mình khi chạm vào ánh mắt nàng vội giục ngựa vọt qua, Tiểu Nhi và Dương Vân ngơ ngác không hiểu. Dương Thạch rẽ vào chỗ trống. - Đám người kia có vấn đề à? Tiểu Nhi khéo léo ghìm cương, hỏi. Dương Thạch gật đầu, thầm thì: - Cô gái ở trấn Bình Hoá. Cô ta cùng một người nữa chắc bị trói tay và bịt mồm, sau nguỵ trang bằng áo chùng. - Đúng rồi. D ương Vân nói. Riêng ngựa của người mặc áo chùng chở hai, người ngồi sau cầm cương. - Bọn Ngân Vệ hoạt động bí mật trên địa bàn này. Tiểu Nhi nói. Hai người đó hẳn là quân khởi nghĩa. Có vẻ họ sẽ bị giải về hướng tây, nơi có trại giam bí mật của Ngân Vệ chuyên giữ tội nhân truy nã quan trọng. - Sao anh biết? D ương Vân hỏi. - Nghe đồn, Tiểu Nhi đáp, chúng ta bám sát tìm cơ hội cứu người. Toán áp giải vừa khởi hành, Cẩm Miêu để hai đội viên đi trước mở đường, Hà Tháo chở Minh Nguyệt, đích thân hắn chở Thiên Nam. Đại Quang chạy ngựa song song và hai tên đội viên bọc hậu. Hoả Ngục nằm cách trấn Mãn Phong bốn mươi dặm về phía tây với hai phần ba quãng đường là rừng. Trời về trưa âm u tợn. Ba anh em gặp rất nhiều khó khăn do vừa cố gắng không mất dấu vừa tránh bị phát hiện. Cần cứu người trước lúc đến trại. Song đối thủ rất cảnh giác lại thiện chiến nên tấn công trực diện hay bất thình lình đều khó đạt kết quả. Chỉ còn cách đánh lạc hướng rồi cướp người chạy vào khu rừng nào đó. Khốn nỗi địa hình nơi đây phức tạp, đồi núi cheo leo. Càng đi sâu rừng càng rậm, cây cỏ dây leo mọc chằng chịt. Cuối giờ mùi, trời đã chực tối. Tư thế áp giải tù nhân khiến đoàn đi rất chậm, theo đà này phải 2 canh giờ nữa mới tới nơi. Khổ sở hơn cả vẫn là cha con họ Võ, tay bị trói quặt ra sau, mồm bị bịt chặt, ngồi lắc lư trên yên nên người mỏi dừ. Lúc này đây họ ao ước có chỗ ngả lưng, dù là ở trong ngục. Lâu lâu, Cực Quang lại liếc sang phía Hà Tháo, ánh mắt chứa nhiều toan tính. Cẩm Miêu không phải không biết nhưng hắn còn bận giữ Thiên Nam mà đích đến chỉ ngay trước mắt. Dương Thạch nóng ruột từ sáng đến giờ, nhiều lần chàng toan giục bạn xông lên cứu người không hẳn vì thứ tình cảm vị kỷ được hình thành sau 2 cái nhìn mà còn vì tình nghĩa đồng bào đứng trước nguy cơ sa vào tổ quỷ lành ít dữ nhiều. Nhưng rõ ràng họ chưa có cơ hội dù những tia nắng mặt trời đang lụi dần. Phải làm một điều gì đó! Nguyễn Tiểu Nhi cả quyết khi đứng trước ngã ba đường. Với kinh nghiệm của chàng, cái nhánh nhỏ bên trái là con đường tắt. Họ sẽ có cơ hội đón đầu kẻ địch nếu phóng hết tốc lực. Dương Thạch và Dương Vân không có ý kiến khác. Đành đánh liều một phen, họ giục ngựa vào. Đường hẹp, sỏi đá lổn nhổn nhưng vẫn đi tốt, họ mím môi gò cương. Phi một đoạn lại dừng vì đường rẽ nhánh, phải định hướng lại sau đó mới tiếp tục. Dừng có bốn năm lần cũng đủ để họ tưởng con đường dài bất tận và để lạc mất mục tiêu. Nửa canh giờ. Rồi một canh giờ.. Cuối giờ thân, đầu giờ dậu, ba anh em nhẹ nhõm nhận ra đường chính. Dấu vết cho thấy chưa có ai qua đây trong nhiều canh giờ. Đoạn này cực kỳ hoang vu, chênh chếch trước mặt là đường vào một khu rừng tối. Dương Thạch rút trong túi ra cuộn dây, thứ mà chàng dùng để hạ Bắc ám Lục Anh khi trước, buộc một đầu vào gốc cây bường đưa cao tầm ống quyển sang lề đường bên kia vắt qua thân cây sắn dại, bám vào gốc cổ thụ, vòng ngược về cây quế cạnh cây bường, chiều cao ngang vế đùi. Dấn vừa thân ngựa rồi buộc tương tự, xoè rộng ra hai tấc, đẩy cao lên hai tấc. Đây là cách buộc Nhị Trùng, với sợi dây sẫm rất hiệu quả lúc tối trời. Kỵ mã cho ngựa đi chậm, gặp cặp dây đầu không bị vướng vẫn thúc ngựa tiến rồi hai chân trước sẽ đút vào tròng chính vì hai chân sau đã bị cản. Thừa lúc nhốn nháo, anh em lập tức ra tay cứu người. Đường vào rừng, Tiểu Nhi vần đá đặt nửa bên phải, Dương Vân chặt cành lá phủ lên cả phần đường. Tiếng vó ngựa lóc cóc, tiếng hơi thở đông đặc và tiếng mắt đảo sột soạt báo hiệu toán áp giải đã đến. Nhóm Dương Thạch nấp gọn gàng trong bụi, tay thủ vũ khí, chân co hờ. Hình hai tên tiên phong hiện rõ dần dưới màn sương vừa buông suống che phủ núi rừng. Cách vài thân ngựa là tốp của Cẩm Miêu, có thể thấy dấu hiêu mệt mỏi từ hắn và Hà Tháo. Riêng Cực Quang vẫn nhởn nhơn. Tiểu Nhi ra dấu kiên nhẫn, chờ tốp tiên phong lọt bẫy. Cực Quang đi ngoài cùng bên phải, lầu bầu chửi mấy tán cây rủ quá thấp làm vướng đường, tế ngựa sát Hà Tháo. Cẩm Miêu tự nhạo ý nghĩ mơ hồ sinh biến khi sương mù giăng giăng, Ngân Vệ quét hết sức kỹ cung đường này từ ngày chúng dựng Hỏa Ngục. Hắn cố gắng đi mau bởi bữa cơm rượu đang chờ. Bỗng Hà Tháo đột ngột nghẹn thở. Đòn mạnh như chuỳ phá đá giáng vào ngực khiến toàn thân hắn tê liệt. Cực Quang nhấc bổng Minh Nguyệt chuyển mình ngựa, con ngựa hí vang rồi tung vó. Chuyện xảy ra quá nhanh nên Cẩm Miêu chỉ kịp ngộ ra khi nghe tiếng hét: H ắc Nguyệt đứng lại. Một gã giật ngựa lao theo Cực Quang, một gã vội vàng lên bảo vệ chủ tướng Cẩm Miêu. Tiếng ngựa hí, tiếng người la hét, chửi rủa om xòm một góc. Cực Quang an toàn vượt chướng ngại còn ngựa của gã đội viên vấp trúng tảng đá, lồng lên suýt hất tung hắn. Hai gã tiên phong cùng lúc mắc bẫy dây và ba anh em, trước nguy cơ lỡ dở kế hoạch, cùng xông ra một lượt. Dương Phong bỏ mặc đám Ngân Vệ, ra sức quất roi nhằm hướng Cực Quang mà đuổi. Dương Vân ngáng tên hộ vệ để Tiểu Nhi tung ra đường gậy mãnh liệt buộc Cẩm Miêu nhảy xuống đất tránh đòn. Tiểu Nhi cướp luôn con ngựa rồi gọi Dương Vân. Sương mù mỗi lúc một dày đặc khiến ngay mặt người đi cạnh cũng khó nhìn ra. Những kẻ chạy trốn nhanh chóng mất dạng. Hắc Nguyệt và Minh Nguyệt vượt ngưỡng cửa rừng trước tiên rồi đến Dương Thạch, tiếp tục Tiểu Nhi, Dương Vân và Võ Thiên Nam, cuối cùng là 6 nhân vật đội 14 Ngân Vệ đội. Tất thẩy đều gấp rút, chẳng ai trong số đó kịp nhìn thấy hay đủ tinh mắt để nhận ra tấm bia đá bạc phếch, mòn vẹt đặt ngay bìa rừng, trên khắc ba chữ lớn: °Rừng Khủng khiếp°