a Hầu Viên ngừng lại một lúc, mới chầm chậm nói: - Tiểu bối, nghe ta nói nhiều như vậy, sợ rằng ngươi cũng đã động tâm. Bất quá ngươi đừng hy vọng quá cao. - Bởi vì muốn đề cao đối với không gian lĩnh ngộ, thực sự rất khó! Xa Hầu Viên thở dài một tiếng, - Bình thường sau khi phi thăng Thần giới, muốn từ hạ cấp thần nhân tu luyện đến thượng cấp thần nhân, cần nghìn vạn năm, thậm chí hơn trăm triệu năm. Tần Vũ thầm gật đầu. Tả Thu Mi đó thông qua Lưu Tinh Lệ, lưu lại cho mình lĩnh ngộ về không gian pháp tắc. Nhưng kể cả mình chiếm được ưu thế như thế… Hao phí cả ba nghìn năm, linh hồn vẫn là ‘Linh hồn kim đan’ cảnh giới. Rất rõ ràng, Tần Vũ lĩnh ngộ đối với không gian, còn chưa bằng hạ bộ thiên thần. Sau cùng đẳng cấp linh hồn đạt tới hạ bộ thiên thần cảnh giới, linh hồn liền sẽ ‘Hóa anh’. Tần Vũ hao phí ba nghìn năm, nhưng một thần nhân bình thường lại cần ba nghìn vạn năm cũng không nhất định có thành tựu như vậy. Muốn đạt tới hạ bộ thiên thần cảnh giới? Khó. Tần Vũ tịnh không có hy vọng, hắn chỉ là muốn từng bước từng bước nỗ lực tu luyện. “Lúc trước ta chỉ là một hài đồng cả nội công cũng không thể tu luyện, chỉ có thể dựa vào ngoại công bước vào con đường tu luyện. Bây giờ đạt tới thực lực có thể xưng là tung hoành Tiên ma yêu giới! Trên đời này liệu có gì không thể, ta hiện tại quá yếu, nhưng chỉ cần ta nỗ lực, nhất định sẽ thành công.” Tần Vũ trong lòng kiên định vô cùng, đối với con đường tu luyện không thấy tận cùng, Tần Vũ từ trước tới giờ chưa hề sợ hãi. - Ở Thần giới, chỉ cần đạt tới hạ bộ thiên thần. Ngươi ở Thần giới được tính là một cao thủ rồi. Ít nhất… Ngươi không trêu vào người, sẽ không ai trêu vào một hạ bộ thiên thần. Xa Hầu Viên an ủi. Tần Vũ cười khổ. Hạ bộ thiên thần? Bản thân tuy không muốn gây sự người, nhưng như tên biểu ca Chu Hiển đó của Lập Nhi, Lan thúc đã nói qua, ở Thần giới có không ít người muốn cưới Lập Nhi. Bản thân muốn đánh bại cả một nhóm người, không có đủ thực lực làm sao được? Xa Hầu Viên chỉ lưu lại một phần hình ảnh, đương nhiên không biết suy nghĩ bây giờ trong lòng Tần Vũ. Xa Hầu Viên trầm tĩnh một lúc lâu. - Ta là một luyện khí tượng sư! (nôm na là thợ rèn) Rất đột ngột, Xa Hầu Viên đang trầm mặc một lúc lâu đột nhiên nói ra một câu này. Tần Vũ giật mình, sau đó liền mỉm cười. Đối với thân phận của Xa Hầu Viên, Tần Vũ sớm đã đoán được. Chỉ nhìn số lượng lớn thần khí tán loạn ở bên ngoài Mê Thần điện, cả thượng phẩm thần khí đều như rác rưởi vứt ở bên ngoài, có thể đoán được một chút. Xa Hầu Viên tiếp tục nói: - Vũ khí vừa rồi ta nói đến, phân làm thần khí và thiên thần khí hai loại. Nhưng bình thường luyện chế đỉnh cao đã là thượng phẩm thiên thần khí rồi. Đó là do con người luyện chế… Trong vũ trụ không gian, còn có một loại bảo vật, gọi là ’Hồng Mông linh bảo’! Xa Hầu Viên trong mắt đột nhiên bùng lên tinh quang. Hồng Mông linh bảo? Tần Vũ lúc này căn bản không dám nghĩ ngợi linh tinh, hắn đem lời nói của Xa Hầu Viên tất cả ghi nhớ trong đầu. Sau cùng mọi lời nói của Xa Hầu Viên này, đối với bản thân hắn tới Thần giới cũng có trợ giúp. - Hồng Mông linh bảo phân làm ‘Hồng Mông tiên thiên linh bảo’ ‘Hồng Mông hậu thiên linh bảo’ hai loại. Trong đó Hồng Mông tiên thiên linh bảo là thiên địa sinh ra. Cơ hồ mỗi kiện Hồng Mông tiên thiên linh bảo đều có thần thông bất phàm, thậm chí đỉnh cao nhất, có thể hủy thiên diệt địa hoặc là cải tử hoàn sinh! - Hồng Mông tiên thiên linh bảo? Thiên địa sinh ra? Tần Vũ ngẩn ra, vũ trụ không gian vô cùng này cũng có thể sinh ra linh bảo? Sau cùng bao nhiêu năm nay, một vài vũ khí lợi hại Tần Vũ biết đến đều là con người luyện chế ra. - Hồng Mông tiên thiên linh bảo so với thiên thần khí, cái nào lợi hại hơn? Tần Vũ độecirc;u khắc này dường như bị một loại cấm chế bảo hộ, cả Khương Lan giới cũng không thể thu lấy chúng, sau cùng chỉ có thể bất lực rời khỏi phòng gian này. “Vừa rồi khối gỗ đó làm sao có mầu giống như bích ngọc, là gỗ sao? Liệu có thể Mê Thần điện chủ nhân chú thích sai không rồi không?” Tần Vũ trong đầu vẫn nhớ con thỏ khả ái hình thành từ gỗ giống như bích ngọc đó. Bước trên hành lang, Tần Vũ nhìn ba phòng gian còn lại trên hành lang này. “Nên tiến vào cái nào?” Thần thức của Tần Vũ vẫn trong trạng thái tán phát, trong Mê Thần điện này, thần thức của Tần Vũ chỉ có thể bao phủ một khu vực mười mét. “Ừm, gian đó được rồi.” Tần Vũ chọn một phòng gian tiến tới, nhưng đi được hai bước, Tần Vũ đột nhiên ngừng lại. Ánh mắt của Tần Vũ phút chốc chuyển tới trên một bức điêu khắc trên tường. “Không đúng.” Thần thức Tần Vũ cẩn thận quan sát bức điêu khắc đó, với cảm ngộ với không gian của Tần Vũ bây giờ, hắn có thể cảm thấy không gian chỗ bức điêu khắc đó có chút đặc biệt, dường như không gian ở đó bị gấp lại. Chuyển tay lấy ra một kiện thần khí trường kiếm, Tần Vũ dùng thần kiếm đó thử chạm vào bức điêu khắc quái dị đó. Thần kiếm vừa chạm vào bức điêu khắc, không gian đột nhiên xoay chuyển, đồng thời… “Dát dát…” Một trận âm thanh vang lên, chỉ thấy một bên tường hành lang từ từ nâng lên, để lộ một cánh cửa. Nguyên lai, nơi này còn có một phòng gian được ẩn giấu. Mê Thần đồ quyển trong tay Tần Vũ lúc này cũng xuất hiện lộ trình, Tần Vũ nín thở bước một bước, xuyên qua cửa phòng. Vừa bước vào, cảnh sắc đột nhiên biến ảo, Tần Vũ sớm đã có kinh nghiệm nên rất bình tĩnh. “Oanh long long…” Những tiếng ầm ầm cực lớn vang lên. “Thác nước?” Tần Vũ trừng mắt nhìn cảnh trước mắt không khỏi kinh ngạc. Chỉ thấy thác nước mấy trăm trượng từ trên cao ầm ầm đổ xuống, đổ xuống một đầm nước khổng lồ bên dưới, bắn lên vô số giọt nước.