Chương 15

- Không… Con không có quyền làm như thế.
Tiếng bà My vang lên khiến ông Đang Trình đang đọc báo cũng phải bỏ dở nửa chừng chạy lên phòng con trai xem sự tình.
− Có chuyện gì mà bà la lớn dữ vậy? – Ông Đăng Trình hỏi khi nhận thấy nét mặt giận dữ của vợ - Con nó có gì sai phải từ từ mà dạy chớ.
− Không giận sao được. Tôi hỏi ông, công sức bao năm tôi và ông nuôi nó ăn học thành tài, giờ nó đòi bỏ ngang, có tức không chứ?
− Nhưng mà là chuyện gì mới được? Bà nói tôi nghe coi.
− Làm một bác sĩ trẻ, tương lai xán lạn, là một tay mổ nổi tiếng với danh hiệu “bàn tay vàng”, được bệnh viện cử sang Mỹ du học để nâng cao tay nghề, học hỏi điều hay ở nước bạn… Vậy mà đùng một cái, nó đòi hủy bỏ chuyến tu nghiệp này, thử hỏi có tức không chứ? Biết bao người ao ước được bệnh viện cử đi tu nghiệp mà không được. Nó được đi lại đòi hủy bỏ. Mấy năm mới có một lần. Hơn nữa, đâu phải lúc nào vận may cũng đến với mình.
Trường Huy đau khổ nói:
− Xin mẹ hãy thông cảm và hiểu cho tình cảnh của con. Mai Nguyễn hiện giờ sống không ra sống, chết cũng chẳng phải chết. Con còn tâm trí gì nữa mà đi tu nghiệp nước ngoài. Ai sẽ chăm sóc cho cô ấy?
− Thì mẹ sẽ thay con làm điều đó. – Bà My dỗ ngọt con trai mình.
− Mẹ còn phải cơm nước cho ba, lo toan trong gia đình… thời gian đâu mà mẹ có thể lo cho cô ấy vẹn toàn được. Hơn nữa, mẹ làm sao có thể khơi lại ký ức đã mất của cô ấy cho được, khi giữa mẹ và cô ấy không có nhiều kỷ niệm đáng nhớ như với con.
− Vậy con có nhiều thời gian lắm nhỉ? Con không đi làm, đi trực hay sao? – Bà My vẫn giữ ý định của mình.
− Nếu con có đi làm hay trực đi nữa, thì con cũng còn được gần bên cô ấy, vẫn có thể lo cho cô ấy khi có việc cần. Thời gian còn lại, con có thể ngồi bên cô ấy, kể cho cô ấy nghe những gì xảy ra chung quanh mà cô ấy chưa biết đến. Con có thể nhắc lại những ký ức khó phai mà chúng con có cùng nhau trong suốt thời gian hơn ba năm quen biết. Con là bác sĩ, con có thể biết tình trạng cô ấy tiến triển đến độ nào, khả năng thành công bao nhiêu? Vả lại, dù gì con cũng là vị hôn phu của cô ấy, thì việc chăm sóc cho cô ấy là lẽ đương nhiên.
− Thế con không phải là con của ba mẹ sao? Con có thể bỏ mặc ba mẹ ở nhà sống chết mặc tình, để con ở biền biệt trong bệnh viện luôn ư?
− Ba mẹ thì vẫn là ba mẹ của con. Mẹ có ba lo lắng thương yêu. Thỉnh thoảng con sẽ nhờ Uyển Nhi sang đây trò chuyện với mẹ cho đỡ buồn, hoặc để cô ấy lo cho Mai Nguyễn, con về với mẹ một chút. Thế cũng vẹn toàn đôi bên.
− Mẹ bệnh sao con không lo cho mẹ? Mai Nguyễn nằm đó có biết những gì con làm hay không? Mất Mai Nguyễn, con buồn chứ mất mẹ, con vui lắm, phải không?
− Sao mẹ lại nói những lời như thế? Mẹ thừa hiểu con yêu quý và kính trọng ba mẹ biết dường nào. Ai trong hai người có mệnh hệ nào, con đau khổ gấp trăm ngàn lần hơn thế nữa. Nhưng xin mẹ hãy hiểu… bệnh tình của mẹ chỉ cần đừng quá xúc động sẽ không ảnh hưởng gì đến sức khỏe. Mẹ cứ vui sống, cứ ăn uống điều độ vào thì sẽ khỏe mạnh. Còn Mai Nguyễn, cô ấy có muốn vui sống bên mẹ, bên con cũng không được. Cô ấy có muốn được như những người bình thường như chúng ta có được đâu. Sao mẹ không thương cho cảnh tình của cô ấy, thương cho chúng con? Dù cô ấy vẫn nằm đó không biết nhận thức những gì xung quanh, nhưng con tin những việc con làm vì cô ấy vì tương lai của chúng con, cô ấy cũng sẽ cảm nhận được điều đó. Chính những việc con làm sẽ là động lực giúp cô ấy trở lại người bình thường như trước. Như vậy, con bỏ công sức của mình ra đâu có uổng phí, thưa mẹ.
− Nhưng con không thể đánh mất cả tương lai của mình như thế được. Con đi tu nghiệp ba năm về, chưa chắc Mai Nguyễn đã tỉnh lại.
− Mẹ nói đúng. Có thể ba năm con đi tu nghiệp, cô ấy chưa tỉnh lại. Nhưng nếu ba năm đó có con kề bên nhắc lại quá khứ, biết đâu cô ấy sẽ vì con mà phục hồi sức khỏe nhanh hơn dự kiến thì sao? Con đã quyết định rồi, mẹ đừng ngăn cản con nữa.
− Trời ơi là trời! Con với cái. Nuôi cho khôn lớn, để rồi nó trả treo với mình từng câu như thế này nè.
− Bà! Có gì đâu mà bà la dữ vậy? Phải biết chú ý đến sức khỏe của mình chứ. Hơn nữa, con mình nó có phần đúng của nó. Cái lý cái tình nó nêu ra đếu có cơ sở, đều thuận lòng người, thì cớ gì phận làm cha làm mẹ như mình lại không thuận tình cho con trẻ? Nếu đặt trường hợp tôi là con mình, bà có mệnh hệ nào, tôi cũng hủy cả tương lai để lo cho bà bình phục, chứ đừng nói chi chỉ là ba năm tu nghiệp.
− Nhưng…
− Hơn nữa dù chưa cưới hỏi, mình cũng đã nhìn nhận nó là dâu con trong nhà, chẳng lẽ dâu mình bị nạn mình là phận cha mẹ chồng lại dửng dưng hay sao? Mình không thể giúp nó phục hồi trí nhớ, thì hãy để con mình làm điều đó. Hãy tạo điều phước lành để mai sau con cháu mình hoặc giả mình về già mà thụ hưởng. Trước khi chị ấy qua đời đã gởi con cho thằng Huy, thì nó phải giữ lời hứa với người đã khuất cho chị ấy yên lòng nhắm mắt.
− Nhưng chẳng lẽ suốt đời này, con mình phải chăm sóc con bé như thế sao? Chẳng lẽ nó phải ở vậy nuôi vợ trọn đời, gia đình mình không có cháu để bồng ẵm hay sao? Không còn giải pháp nào hay hơn nữa hay sao ông?
− Bây giờ không phải lúc để bà đặt những câu hỏi đó. Tất cả bây giờ đều vì sức khỏe của con bé, mọi việc hẵng tính sau. Biết đâu nhờ sức mạnh tình yêu của con mình mà con bé có thể mau bình phục. Đó là phương thuốc thần kỳ mà không vị bác sĩ nào có thể cứu được, ngoại trừ con mình, bà hãy vững tin. Những người không làm điều chi lỗi đạo, ắt hẳn sẽ có kết quả tốt đẹp ngoài mong muốn.
Bà My có vẻ xiêu lòng trước những lời ông Đăng Trình nói. Trường Huy nhìn ba biết ơn, ánh mắt anh dấy lên nỗi vui mừng. “Mai mốt có gì rối, con sẽ nhờ ba làm thuyết khách”.
Ông Đăng Trình hiểu ý con, nheo mắt lại như để nói: “Con có thể yên tâm tin tưởng nơi ba. Ba luôn ủng hộ cho tình yêu của con hết mình”.
− Con cám ơn ba mẹ đã chịu hiểu và cảm thông cho con. Ba mẹ đã vì con quá nhiều, con sẽ không để ba mẹ thất vọng, cả Mai Nguyễn cũng vậy. Mẹ ráng giữ gìn sức khỏe, thỉnh thoảng con về với mẹ.
− Ừ, con vào lo cho con bé đi, rảnh mẹ sẽ ghé thăm hai con. Mong con bé mau bình phục, để con có được trọn vẹn nụ cười.
Ánh mắt biết ơn của anh nhìn ba mẹ một lượt rồi bước nhanh ra cổng. Anh đang nóng lòng muốn vào với Mai Nguyễn ngay.
“Mai Nguyễn ơi! Em hãy mau phục hồi trí nhớ để chúng mình còn kết hôn, để ba mẹ không vì chúng ta mà buồn rầu nữa.”

*

Trường Huy tời bệnh viện, anh lao nhanh vào phòng Mai Nguyễn. Uyển Nhi đang ngồi kể cho bạn nghe những gì xảy ra xung quanh. Thấy cửa phòng mở, cô chợt ngẩng lên nhìn:
− Anh Huy đến chào từ biệt Mai Nguyễn để mai mốt đi tu nghiệp, phải không? Em đã bàn với mẹ. Trong những ngày anh đi xa, em cũng đang chờ nhận nhiệm sở, nên mẹ em, anh Bảo sẽ thay phiên nhau vào đây trông nom Mai Nguyễn. Sau ba năm anh hoàn thành chuyến công tác, sẽ nhường vị trí ấy cho anh. Biết đâu lúc đó Mai Nguyễn là người đón anh ở sân bay. Công của em rất lớn anh phải thưởng cho em đấy.
Uyển Nhi cố tạo không khí vui vẻ cho bớt đi sự u uất nặng nề nơi này. Nhưng dường như Trường Huy không để ý đến những gì cô đang cố gắng giúp vui cho anh. Trường Huy lao đến bên giường, nắm lấy đôi bàn tay thon mềm của Mai Nguyễn, ánh mắt tràn ngập yêu thương, anh nhìn cô đắm đuối. Thật lâu, anh mới quay sang nói với Uyển Nhi.
− Anh cám ơn em đã có lòng giúp đỡ. Nhưng anh đã quyết định rồi, anh không đi chuyến tu nghiệp này.
Uyển Nhi tưởng như mình nghe lầm, cô vội hỏi:
− Anh nói sao? Anh không đi chuyến công tác này ư? Anh đã hủy bỏ mơ ước của anh và của Mai Nguyễn? Anh làm vậy, Mai Nguyễn biết được sẽ buồn lắm đấy.
− Mai Nguyễn sẽ không trách anh đâu. Nếu em là anh, em cũng sẽ quyết định như thế thôi. Anh đã nói việc này với trưởng khoa rồi, và anh cũng biết những người hay tin anh từ chối đi nước ngoài sẽ cho rằng anh gàn bướng, anh lụy tình… Anh mặc cho họ cười chế giễu anh, vì anh biết họ không phải anh, nên họ không hiểu tình yêu của bọn anh sâu nặng như thế nào. Cũng có thể họ thương hại, tội nghiệp cho anh, cho cả Mai Nguyễn, nhưng anh không cần điều đó kể cả được đi nước ngoài dù đó là mơ ước của bọn anh. Điều mà anh cần hơn tất cả bây giờ, đó chính là sự hồi phục của Mai Nguyễn. Chỉ cần cô ấy mở mắt, người đầu tiên cô ấy nhìn thấy phải là anh. Chỉ cần cô ấy nhận thức sự việc, nhớ về quá khứ thì anh phải là người cô ấy gọi tên trước tiên. Ngoài ra, tất cả đối với anh đều vô nghĩa. Anh sống từng ngày, từng ngày cũng vì muốn được nhìn cô ấy bình phục và trọn đời bên cô ấy.
− Em hiểu những gì anh làm đều xuất phát từ tình yêu anh dành cho Mai Nguyễn. Em chỉ còn biết hằng đêm nguyện cầu mong cho Mai Nguyễn sớm bình phục, để anh và nó được hạnh phúc bên nhau.
Trường Huy đứng lên làm các động tác chăm sóc một cách tỉ mỉ, anh sợ cô nằm hoài sẽ bị nấm lưng, rồi anh lại ôm lấy cô như truyền cho cô sinh lực của mình, thầm thì nói với cô như cô nghe được, rồi bất chợt tắm cô bằng những nụ hôn đẫm đầy nước mắt. Giương mặt tái của cô gối trên cánh tay của anh, anh bắt đầu thủ thỉ với cô:
− Mai Nguyễn ơi! Em còn nhớ chúng mình đã ước thệ cùng nhau sẽ chung con đường, sẽ mãi cùng nhau chia sẻ ngọt bùi đắng cay trong cuộc sống hay không? Sao em không mở mắt ra nhìn anh lấy một lần? Sao em cứ mãi nằm yên đấy không trả lời anh? Hay em đã quên rồi những gì em hứa với anh? Em mưốn mỗi ngày được cùng anh ăn chung một mâm, ngủ chung một giường. Em từng hứa mỗi sáng anh thức dậy sẽ thấy em trước tiên. Em phải thực hiện lời hứa của em đi chứ. Anh không cho em nằm đây, anh không muốn thấy em nằm bất động vô thức như thế này. Em phải tỉnh dậy.
Anh đã hứa với mẹ sẽ lo cho em đến cuối đời anh. Anh đã tự nhủ với lòng mình phải chăm sóc em thật chu đáo. Em đã từng trêu anh, anh có bồi bổ cở thể em chỉ vì mong em sống khỏe mạnh bên anh. Vậy sao em cứ dửng dưng nằm đó không nói với anh một lời, em vẫn thường hay liến thoắng trêu ghẹo anh mà…
Mai Nguyễn ơi! Anh thèm được nhìn thấy em nũng nịu như đứa trẻ con mỗi khi giận hờ hay vòi vĩnh. Anh ao ước được nghe em thỏ thẻ những ước mơ hay cùng anh dệt mộng tương lai. Hơn tất cả, anh cần có em, bởi anh yêu em vô vàng, yêu em hơn cả bản thân mình.
Uyển Nhi xúc động trước tấm chân tình mà Trường Huy dành cho Mai Nguyễn. Nhìn anh ôm ấp thể xác tuy còn âm ấm hơi người, nhưng vẫn bất động của bạn cô như hiểu được những gì Trường Huy đang phải trải qua.
− Anh có đem tấm hình chúng mình chụp chung với nhau khi em nhận bằng tốt nghiệp. Có cả ảnh mẹ và em đang hân hoan khi em đã thật sự trưởng thành trong vòng tay nuôi dạy của mẹ. Anh đem hình vào đây để những khi anh không có bên cạnh em vì bận đứng mổ hay thăm bệnh nhân, thì em hãy xem như tấm hình đó là anh vậy. Để lúc nào chúng mình cũng mãi được bên nhau, không gì chia lìa được, để em mãi luôn có anh bên cạnh như lời anh đã hứa.
Mai Nguyễn! Em còn nhớ tấm thiệp tự tay anh làm tặng em không? Anh đã phải cất công tìm kiếm khắp đất Sàigòn này mới có được lá rau muống biển còn non chưa xòa lá. Bởi vì chỉ có lá rau muống biển mới có hình trái tim. Anh đem về ép khô cùng với nụ hồng chưa hé mở vắt ngang chiếc lá đã được anh mở ra. Anh phơi khô, ép cẩn thận để tặng em mừng ngày em tròn hai ba tuổi, đó cũng là minh chứng cho tình yêu của anh. Em nhìn vào tấm thiệp, khẽ nói: “Có phải trái tim anh bị tình yêu của em xuyên thủng rồi không?”
Phải, tình yêu của em đã làm trái tim anh nhức nhối kêu gào. Sao em nỡ đánh thức trái tim đang ngủ yên của anh, để rồi lặng lẽ ra đi mà không thương tiếc cho anh?
Trường Huy như độc diễn một mình. Anh vuốt ve vầng trán cao cao, rồi hôn khẽ vài mí mắt đang khép hờ của Mai Nguyễn. Bàn tay của anh vẫn nắm lấy tay cô như truyền cả sinh khí của mình, như tiếp thêm sức mạnh để cô mau chóng phục hồi. Để rồi sau đó, nước mắt anh lăn dài, ướt đẫm khuôn mặt điển trai của anh. Anh hôn khắp khuôn mặt xanh tái của cô, tắm cả khuôn mặt ấy bằng những nụ hôn pha lẫn nước mắt.
Uyển Nhi nhìn thấy tất cả sự việc. Trái tim chưa một lần rung cảm vì yêu của cô nay lại dâng lên cảm xúc bồi hồi, thương thương… Cô chưa từng thấy ai yêu cuồng say nồng nhiệt và mang cả nhiệt huyết con tim như Trường Huy yêu Mai Nguyễn. Cô đã chứng kiến bao mối tình của các bạn xung quanh cô, nhưng cô chưa thấy ai lại chung thủy sắt son bền lòng chặt dạ như Trường Huy dành cho Mai Nguyễn. Trái tim cô thật sự rung động trước những gì đang diễn ra trước mắt mình. Nó thổn thức xao xuyến làm sao… Để rồi cô nhìn lại bản thân và tự hỏi lòng mình: “Có ai yêu cô như thế hay không? Hay cô đã từng yêu một người con trai nào quên cả bản thân mình không?” Và cũng có thể bắt đầu từ hôm nay…