Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa lấy từ trên ngựa xuống một gói hành lý nhỏ, triển khai khinh công nhằm ngọn núi hướng Đông Nam phóng đi! Vượt qua bảy tám dãy núi, trước mặt bỗng xuất hiện một ngọn núi cao. Ngọn núi cao này so với ngọn núi khác rất khác nhau, ngọn núi này không những rất cao mà còn rất hùng vĩ thô tráng, chóp núi không nhọn, đỉnh núi tựa như bằng phẳng rộng răi, trên núi tùng bách xanh tươi, u nhã lạ thường. Âu Dương Hải thấy vậy ngạc nhiên hỏi nhỏ: - Chẳng nhẽ Thiên Kiếm Đàm chính là ở trên ngọn núi cao này? Lý Xuân Hoa nói: - Chín mươi phần trăm là Thiên Kiếm Đàm ở trên ngọn núi cao này, nhưng chỉ mong lúc chúng ta lên Thiên Kiếm Đàm thì người đàn bà điên đừng có phát hiện. Âu Dương Hải nói:- Một ngọn núi to ngần này với hành tung của chúng ta chẳng lẽ lại bị bà ta bắt gặp. Hai người vừa nói vừa lên núi, chẳng mấy chốc đã lên đến sườn núi, chợt nghe Lý Xuân Hoa nói: - Huynh lạnh không? Âu Dương Hải nhíu mày nói:- Bây giờ là tháng ba, dù trên núi cao không khí cũng ấm áp, nhưng tại sao ngọn núi này nhất định lạnh thấu xương như vậy? Hoá ra hai người lên tới sườn núi, cảm thấy nơi đây âm u lạnh lẽo vô cùng. Chừng một giờ, hai người mới lên tới đỉnh núi. Vừa tới đỉnh, Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa đều bị cảnh vật trước mắt thu hút. Địa thế đỉnh núi rộng rải, bằng phẳng, xung quanh tùng bách xanh tươi, vây quanh cỏ xanh phủ đầy, hoa núi đỏ trắng rực rỡ, thoang thoảng hương thơm. Mà đỉnh núi u mỷ này ngoài phía xa có một dải cao trăm trượng, tựa như một toà núi nhỏ. Đài cao vách đá này xung quanh trơ trọi, trên đỉnh trắng phau phau một màu. Lúc này Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa cảm thấy trên đỉnh núi lạnh buốt, nghĩ bụng: - Trên ngọn núi đó trắng phau một màu, nhất định là tuyết trắng quanh năm. Âu Dương Hải nói nhỏ:- Thiên Kiếm Đàm ở trên đài cao đó ư? Lý Xuân Hoa gật đầu nói: - Không còn nghi ngờ gì nữa đài cao này chính là Thiên Kiếm Đàm. Hai người kề vai phóng lên đỉnh núi. Lên trên đài cao? Đầu tiên là làm cho ngườI ta cảm thấy như mình vào nơi băng giá lạnh lẽo, nhưng trong không khí giá lạnh này lại có mùi hương hoa thơm ngát. Lý Xuân Hoa và Âu Dương Hải ngước nhìn... Trong lòng họ thầm kêu lên: - Cảnh vật nơi đây đẹp quá! Hoá ra ngọn núi trên đỉnh, một đài trắng phau ấy lại là cả ngàn vạn cây hoa mai đang nở rộ, đẹp như cẩm tú, cảnh vật u mỷ vô cùng, trên mặt đất không có chút tuyết nào. Mai trắng nở rộ, mùi thơm thoang thoảng. Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa không hề biết được trên đài cao này còn có chỗ đất trống nào không? Cũng không biết chu vi của ngọn núi nhỏ trên đỉnh núi cao này là bao nhiêu? Đôi mắt nhìn ra chỉ thấy cây mai dày đặc. Âu Dương Hải lấy làm lạ hỏi:- Bây giờ chính là tháng ba, mùa xuân, đã gần sang hạ, làm sao mai trắng lại nở rộ? Lý Xuân Hoa nói: - Bây giờ tuy là tiết xuân, nhưng ở đây lại lạnh lẽo như mùa đông, nếu ta đoán không nhầm, hoa mai ở nơi đây là loại bốn mùa không tàn.Âu Dương Hải khẽ than rằng:- Chúng ta muốn tìm chỗ của Thiên Kiếm Đàm, không ngờ lại chẳng thấy. Lý Xuân Hoa mỉm cười nói: - Thiên Kiếm Đàm chính ở trong rừng mai. Âu Dương Hải nói:- Sao Tỉ tỉ lại đoán định Thiên Kiếm Đàm ở trên này?Lý Xuân Hoa nói: - Vạn vật trong thiên hạ không có thứ gì kỳ lạ mà không có. Ở đây tuy lạnh lẽo khác thường, nhưng không phải là không có nguyên nhân, cho nên ở đây nhất định có một nơi phát hàn khí, đương nhiên là nước trong Thiên Kiếm Đàm rồi. Âu Dương Hải thoát nhiên đại ngộ, nói:- Tỉ tỉ suy nghĩ chín chắn hơn người, đệ thật không bằng.Thế rồi Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa tiến vào rừng mai ngàn vạn cây trước mặt. Quả nhiên qua mấy chục trượng trong rừng mai, cảnh vật trước mắt bỗng thay đổi. Chỉ thấy địa thế sáng sủa, hình thành một khoảng đất trống, xung quanh khoảng đất trống này là hoa mai. Ở giữa khoảng đất đó có một cái đầm to. Hình dạng cái đầm này như hình cây kiếm dài, phía cực tây đầm, trái phải lồi ra một dặm, giống như phần bảo hộ đốc kiếm của một thanh kiếm, phía cực đông hơi nhọn, đó chính là mũi kiếm. Khoảng cách giữa đông và tây của cái đầm ước chừng dài mấy dặm, rộng gần một dặm, mặt nước đầm màu xanh biếc phẳng lặng, mặt nước phản chiếu ánh sáng lên trời, thật là một cái đầm lạ. Hoa mai Tùng thấp... Cỏ xanh Hương núi... Đầm biếc...mây khói. Tất cả những thứ trên trần điểm xuyết cho nơi đây trở lên u mỷ tuyệt lệ, nơi như tiên cảnh. Đầm này ở trên núi cao, phóng mắt nhìn xuống thấy núi non trập trùng, thật cứ như ở trên trời, Thiên Kiếm Đàm, chỉ nghe tên mà hình dung được hình dạng. Âu Dương Hải nhìn thấy Thiên Kiếm Đàm nhiệt huyết trong người lập tức nổi lên bừng bừng. Chàng nghĩ đến sonận mây, thế nước chảy mạnh dị thường. Dòng nước cuốn theo cành cây và sỏi đá từ trên đỉnh núi xuống, chớp mắt đã trôi đi mất hút. Lúc này mưa càng to hơn? Quần áo của Âu Dương Hải ướt sũng xung quanh hơi nước mịt mù, tạo nên khung cảnh kỳ ảo. Chàng nhìn thế chảy của thác nước quá mãnh liệt, trong lòng cũng hơi sợ. Thần viên kéo vạt áo của Âu Dương Hải, đi đến bên khe suối, tựa như muốn chàng nhảy xuống. Âu Dương Hải lấy làm lạ hỏi: -Xuống làm gì? Thế nước chảy mạnh, chỉ sợ không đứng vững. Thần viên buông vạt áo của Âu Dương Hải, khẽ hú một tiếng, nhảy vào trong khe suối, hai chân đứng vững trên một tảng đá lớn giữa dòng suối, tay trái phất tới trước một cái, đánh một tảng đá trôi tới văng trở lại. Đợi tảng đá đó bị nước cuốn ào đến một lần nữa, lại đánh bật trở lại. Thế là đánh năm sáu lần, tảng đá thuư chung vẫn trôi không qua được bên người nó. Lần thứ bảy theo dòng nước trôi tới, hai tay trái phải của Thần viên liên tiếp đánh ra, tảng đá to vọt lên khỏi mặt nước, rớt trên bờ phải, Thần viên lập tức nhảy trở về bên cạnh Âu Dương Hải. Âu Dương Hải hiểu ý, biết rằng Độc Kiếm Ma khi xưa hễ gặp trời mưa to thì đến thác nước luyện kiếm, mình lại không có công lực như vậy, không dám thử. Trong lòng đang do dự? Thần viên tung ra một chưởng? Thân mình Âu Dương Hải rơi thẳng xuống thác nước. Chàng cắn răng, sử dụng thân pháp?Thiên cân truỵ? rơi xuống trên tảng đá lớn mà Thần viên đã đứng vững. Hai chân vừa nhập nước, dòng thác nước ào đến làm chàng lảo đảo, khó mà đứng nguyên vị được. Hùng khí bừng lên Âu Dương Hải nghĩ:?Độc Kiếm Ma tiền bối có thể luyện đến tuyệt cảnh này, chẳng lẽ ta không thể ư?? Thế là vận khí, dùng sức chống lại dòng nước, nhưng muốn dùng kiếm đâm vào những tảng đá từ trên núi theo dòng thác trôi xuống thì lại không đủ lực. Đứng chống chọi một hồi, Âu Dương Hải mệt mỏi rã rời, đành chống kiếm vào tảng đá bên phải nhảy lên bờ. Chàng còn chưa kịp thở thì Thần viên lại vung tay. ?Vị viên huynh này thật là nghiêm khắc, bức mình luyện công. Không cho nghỉ ngơi một tí nào, nó đã có mỷ ý như vậy chẳng lẽ mình lại không cố gắng?? Chàng vội trầm khí xuống hạ bàn, đứng vững. Thời gian khá lâu. Âu Dương Hải dần dần ngộ được pháp môn ngưng khí dùng lực. Suối nước tuy càng lúc càng mạnh, ngập lên đến hông chàng, nhưng chàng chống chọi lại không còn khó khăn như trước. Lại qua một lát, suối nước dâng lên đến ngực rồi từ từ lên đến miệng, bụng nghĩ:?Tuy ta đã đứng đứng vững, nhưng không thể tránh khỏi nước dìm chết? Thế rồi chàng nhảy lên bờ. Ai dè Thần viên đứng ở trên bờ, nhưng lại bị nó đánh cho văng trở xuống lòng suối,?tõm? một cái, thân người rơi vào trong suối nước. Hai chân chàng đứng trên tảng đá dưới khe suối, nước còn chưa ngập đầu, một luồng nước ào vào miệng. Nếu chàng vận khí phun nước ra thì khí ở đơn điền cũng dâng lên theo, gót chân tất bị hững, chàng bèn ngưng khí lại, hai chân bình ổn chắc chắn, không hô hấp nữa. Qua một lúc, chống chân nhảy lên không một ngụm nước từ trong miệng bắn ra, rồi lập tức lại chìm vào lòng suối, để cho suối nước ngập qua đầu, thân mình đóng chắc như cột trụ dưới lòng suối không nhúc nhích. Chàng từ từ định thần lại, chợt ồ lên một tiếng, bởi vì lúc này,nghĩ đến cách tu luyện nội công huyền ảo này, hoá ra là Độc Kiếm Ma tiền bối kêu Thần viên mượn dòng suối này truyền lại nội công của ông ta năm xưa. Nên biết rằng những nội công kinh vận chính là một thứ câu chữ hành ý cực kỳ uyên thâm, nếu như ở trên sách thì dù thông minh cái thế cũng khó mà lãnh hội mà Độc Kiếm Ma lại mượn nước của dòng suối để cho người ta tự thể hội lấy, cách truyền thụ nội công này có thể nói là công minh hơn một bậc. Âu Dương Hải say sưa luyện tập môn nội công này chàng ở trong nước vừa thấy cành cây hay sỏi đá liền dùng kiếm đâm, đánh ngược trở lên trên. Chàng luyện tập đến khi sức cùng lực kiệt, chân run thì mới nhảy lên bờ. Âu Dương Hải sợ Thần viên lại đuổi chàng xuống nước, lúc này chân không còn sức nữa nếu không nghỉ ngơi chút ít thì khó mà chống? Nhưng thần viên không nói gì, để yên cho chàng nghỉ ngơi, sáng hôm sau khi chàng tỉnh dậy đã thấy mấy trái cây Đỏ tươi để bên cạnh chàng bèn ăn cùng với Thần viên, ăn hết xong lại nhảy xuống suối luyện kiếm. Luyện đến nửa đêm, cũng thật kỳ lạ, càng luyện tinh thần càng mạnh mẽ, dòng nước lũ đã giảm sức nước dần dần yếu đi. Tối đó Âu Dương Hải không thể ngủ ngon, ở trong dòng nước, chàng ngộ được rất nhiều kiếm lý tuyệt kỳ và trong chín chiêu võ học trong Hải Lưu chân kinh, trước kia chàng chưa hiểu nguyên nhân tại sao mà mình không thể tức khắc vận khí phát chưởng ra chiêu?Vô ảnh chưởng? được. Lúc này chàng mới đại ngộ, hiểu ra hàm ý tám chữ?Trọng kiếm vô phong, đại xảo bất công?. Lúc này mưa to bắt đầu tạnh, mây xanh xuất hiện? Một vầng trăng non tỏ ánh sáng bạc, khắp rừng cây khe suối. Âu Dương Hải nhìn thấy dòng nước lũ suy giảm, tâm đã thông được đạo lý của nó, tuy đã tinh thụ kỷ thuật của nó, nhưng chàng... Thiếu 2 trang ... nó hiện về quyến luyến, khẽ kêu mấy tiếng nhận lại thanh trọng kiếm, còn thanh Tử Vi kiếm thì bỏ vào tay Âu Dương Hải. Âu Dương Hải biết nó muốn tặng thanh Tử Vi kiếm cho mình, bèn nói: - Đa tạ viên huynh, đệ sẽ mượn dùng Tử Vi kiếm. Nói xong, cúi mình chào, rồi chàng lạy mấy lạy trước mộ Độc Kiếm Ma. Tuy Độc Kiếm Ma đã từng dặn lại trên tấm bia mộ kiếm thứ bẩy rằng:?Mở ngôi mộ của ông ta?. Nhưng thời gian ở lại ở đây ba tháng. Âu Dương Hải nghĩ ngợi mấy ngày nhưng nghĩ không ra cách mở ngôi mộ này, nếu muốn dùng Tử Vi kiếm phá mộ thì chàng lại sợ phá hoại sự tôn nghiêm của bậc tiền bối. Thế rồi chàng bỏ đi không nghĩ cách mở mộ nữa. Trời đã về chiều. Đường sơn đạo xa xôi tít tắp. Dưới núi Cửu Cung vang lên tiếng la hét? Một thiếu nữ áo xanh xinh đẹp, tay cầm một thanh kiếm dài ra sức đánh với mười mấy người,trên mình nàng đã bị thương, toàn thân đầy vết máu. Người thiếu nữ này tuy ống tay áo trái trống không nhưng một cánh tay duy nhất của nàng sử dụng trường kiếm cũng rất mãnh liệt, mười mấy người áo đỏ không thể nào vượt qua được làn kiếm của nàng, nhất là người thiếu nữ này nét mặt uy phong lẫm liệt, làm người ta không dám nhìn lâu. Một giọng cười sằng sặc vang lên, một người áo đỏ tay cầm trường kiếm lướt đền nói: - Lý minh chủ. Hôm nay một mình lẻ loi chọi với số nhiều, chẳng lẽ còn muốn ngoan cố chống cự hả? Hoá ra thiếu nữ một tay lại là Thanh Đạo minh chủ Lý Xuân Hoa danh chấn giang hồ, không biết vì sao nàng lại cụt một cánh tay. Lý Xuân Hoa hừ một tiếng, tay phải vung kiếm đâm tới. Miệng quát: - Mạc Bá Thiên, người có bản lĩnh thì tiếp ta một kiếm này. Mười ba người áo đỏ nọ chính là Lạc phách nhân của Bạch Hoàng Giáo, người cao gầy sử dụng trường kiếm chính là cầm đầu Lạc phách nhân, Hoành Thiên bắc đẩu hàn Mạc Bá Thiên. Mạc Bá Thiên biết Lý Xuân Hoa kiếm thuật cao minh dù nàng đã bị thương, nhưng hắn vẫn không dám tiếp kiếm chiêu của nàng, bèn tránh ra năm bước. Lý Xuân Hoa cười nhạt, trường kiếm khẽ rung chuyển, kiếm đã bay vút vào người của một lạc phách nhân phía sau. Người lạc phách nhân này nằm mơ cũng không ngờ thanh kiếm trong tay Lý Xuân Hoa lại bay ra. Một tiếng rú thê thẩm? Máu văng tung toé, ngực của người lạc phách nhân này đã bị phi kiếm đâm trúng. Trường kiếm Lý Xuân Hoa bay ra thì bong người vụt lao theo, tay nắm lấy đốc kiếm tung chân trái đá vào thi thể của người lạc phách nhân ngã xuống. Ngay lúc đó, bên tai nàng vang lên tiếng cười lạnh lùng?Tay trái Mạc Bá Thiên phất lên cổ tay của nàng còn kiếm tay phải đâm vào tay của nàng. Mạc Bá Thiên thống suất lạc phách nhân, võ nghệ tinh thâm, cơ trí gian xảo, gã vừa tung đòn cay độc? Cổ tay của Lý Xuân Hoa bị gã phất trúng trường kiếm nắm không vững, rời khỏi tay rơi xuống, nhưng Lý Xuân Hoa đá hất lên, keng một tiếng? Nhát kiếm này đã gạt được thế đâm của đối phương, làm cho Mạc Bá Thiên kinh hãi lùi lại một bước. Cao thủ đấu võ, mỗi một chiêu đều là sinh tử. Lý Xuân Hoa vươn tay ra, đã nắm được kiếm, soạt soạt hai kiếm nàng đã gạt đỡ được chiêu thức của hai người lạc phách nhân. Chợt lúc đó? Trên đường núi vang lên tiếng cười oang oang? Một lão nhân râu dài, bịt mặt bằng khăn đen từ từ đi tới. Mạc Bá Thiên trông thấy người này, vội lùi lại ba bước, cung kính nói: - Hữu thống soái giá lâm, không tiếp rước từ xa, xin tha thứ tội. Lý Xuân Hoa trông thấy lão nhân che mặt xuất hiện, trong lòng hoảng kinh, sức lực của mình đã khó địch nổi những người lạc phách nhân, giờ lại thêm một tuyệt thế cao thủ nữa thì mình làm sao có thể địch nổi? Lão nhân che mặt cười ha hả nói: - Mạc Bá Thiên, lão phu hỏi ngươi một câu, ngươi là người của Hữu thống soái hay là người của Tả thống soái? Mạc Bá Thiên cười nói: - Không biết Hữu thống soái hỏi như thế làm chi? Chúng ta đều là người trong Bạch Hoàng giáo thì có gì khác nhau đâu? Lão nhân bịt mặt cười nhạt, nói: - Phải?chúng ta đều là người trong Bạch Hoàng giáo, nhưng?nhưng người của bổn giáo thường là xâu xé lẫn nhau. Mạc Bá Thiên cười nói: - Lời của Hữu thống soái, tại hạ thật không hiểu. Lão nhân che mặt nói: - Hừ, ta hỏi ngươi Mạc Bá Thiên, Ngọc Tiêu Cầm mỷ nhân lệnh chủ của bổn giáo nửa tháng trước bị hại về tay ai? Lý Xuân Hoa biết Ngọc Tiêu Cầm mỷ nhân lệnh chủ mà ông ta nói là chỉ người mặc kim hoàng trường bào. Mạc Bá Thiên chỉ vào Lý Xuân Hoa nói: - Ngọc Tiêu Cầm mỷ nhân lệnh chủ bị hại về tay nha đầu này, người của bổn giáo đều trông thấy. Lão già che mặt hừ một tiếng, nói: - Lời của ngươi nói thật chứ? Mạc Bá Thiên nói: - Không tin thì ngài gặp Lục Thiên Mai cô nương mà hỏi. Lý Xuân Hoa chợt cất tiếng: - Các hạ bất tất phải hỏi nữa, người đó do ta hại đó thì làm sao? Nhưng trước khi hắn trúng kiếm của ta thì hình như trước đó hắn đã bị thương rất nặng bởi chưởng lực. Lão nhân che mặt gật gù nói: - Ngươi rất thẳng thắn, điều lão phu muốn hỏi là chưởng thương mà mỷ nhân lệnh chủ của bổn giáo trúng phải là chưởng thương gì? Ngươi có biết chứ? Lý Xuân Hoa thản nhiên nói: - Đương nhiên là ta biết là chưởng thương gì, nhưng ta không thể nói cho các hạ biết, trừ phi ngươi lộ mặt thật ra đây. Lão nhân che mặt lạnh lùng nói: - Ngươi sát hại mỷ nhân lệnh chủ của bổn giáo, bây giờ lão phu muốn ngươi đền mạng. Lý Xuân Hoa hừ một tiếng, nói: - Dù các ngươi thế lực đông đảo, nhưng ta vẫn không hề khiếp sợ. Mạc Bá Thiên cười hề hề, nói: - Hữu thống soái, chúng ta phải ra tay mới được. Nói xong, Mạc Bá Thiên vung kiếm chém xuống Lý Xuân Hoa. Ai ngờ kiếm chiêu mới xuất nửa chừng bỗng nghe Mạc Bá Thiên hự lên một tiếng, trường kiếm trong tay rơi xuống đất, miệng phung thân mình mười tám năm trước đã chết ở đây. Lý Xuân Hoa biết Âu Dương Hải đau khổ, nàng từ từ cầm gói hành lý đi đến bên bờ đầm, bày ra trên mặt đất một tấm khăn lông, đem trái cây, rượu ly, giấy tiền, nhang bày lên trên. Nàng rút chín que nhang, bật lửa. Âu Dương Hải nói khẽ:- Tỉ tỉ, cám ơn tỉ tỉ.Chàng nhận nhang, quì xuống đất khóc lạy. Không biết chàng lạy bao nhiêu lạy, chỉ thấy Lý Xuân Hoa đưa tay, cầm những que nhang của chàng cắm vào đất. Âu Dương Hải quì trên mặt đất, đôi mắt lặng nhìn vào mặt nước xanh biếc của Thiên Kiếm Đàm. Nước mắt của chàng tuôn rơi lã chã. Lý Xuân Hoa cũng đốt ba que nhang, quì lạy ba lạy, sau đó cắm nhang lên mặt đất. Khói nhang lan toả, lượn vòng bay lên không. Trong đầu nàng tưởng tượng mười tám năm trước, bên bờ đầm này đã xảy ra câu chuyện thảm khốc. Nàng nghĩ: - Nhất định có nhiều cao thủ võ lâm giang hồ chết ở nơi đây, đó nhất định là cuộc thảm sát đổ máu kinh động lòng người. Trong lúc hai người đang suy nghĩ mông lung? Trong rừng mai một bóng đen của một phụ nhân từ từ đi ra, đôi mắt bà ta chăm chú nhìn vào Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa. Không biết từ lúc nào, trong mắt phụ nhân này lấp lánh những giọt lệ. Bỗng bà ta khẽ thở dài vô cùng thê lương. Lý Xuân Hoa quay phắt lại. Vụt một cái, bóng người sau lưng biến mất. Nàng ngạc nhiên, ai lại có thân pháp cực nhanh như vậy, có thể thoát khỏi ánh mắt của mình bởi vì rõ ràng nàng nghe thấy tiếng thở dài, lúc quay lại liếc thấy một bóng người, chứ không hề là ma quỉ, mà nếu là người sao lại có thân pháp nhanh đến nỗi vụt biến mất? Lý Xuân Hoa chợt kêu? ý? một tiếng? Nàng nghĩ đến bóng người này chín mươi phần trăm là Bạch Hoàng Giáo Chủ mà mình đă gặp. Bạch Hoàng Giáo Chủ vì sao lại đến đây? Vì sao bà ta lại than thở thê lương? Lý Xuân Hoa nghĩ ngợi tìm tòi câu trả lời cho chuyện kỳ lạ này, nhưng nàng nghĩ rất lâu vẫn không hiểu ra một điểm nào. Một làn khói nhang bay qua. Lý Xuân Hoa quay đầu lại, mới biết Âu Dương Hải đã đốt giấy tiền, vàng bạc, nàng cúi mình xuống lấy từng tờ giấy tiền thiêu cháy. Bỗng nghe thấy Âu Dương Hải kêu to một tiếng nói: - Gia phụ, mẫu thân? nếu có linh thiêng xin bảo vệ cho hài tử giết chết kẻ thù? Tay phải của Lý Xuân Hoa khẽ phất lên vai chàng, dịu dàng khuyên: - Âu Dương Hải, người chết đã không thể sống lại được, huynh không nên quá bi thương mà làm tổn hại đến bản thân, bá phụ mẫu ở dưới cửu tuyền có linh thiêng cũng khó an lòng. Âu Dương Hải lau nước mắt, từ từ đứng dậy. Lý Xuân Hoa lại nói: - Hiện tại huynh không nên quá vội báo thù, luật nhân quả trên đời đã tuần hoàn, sẽ có một ngày chuyện báo thù sẽ được đền đáp như ý nguyện, trước mắt ta linh cảm rằng quanh chúng ta kẻ địch đã bổ vây. Âu Dương Hải nghe vậy trợn mắt, hỏi nhỏ:- Sao? Tỉ tỉ đã phát hiện dấu vết của kẻ địch?Lý Xuân Hoa gập đầu nói: - Vừa rồi, ta phát hiện một bóng người vụt qua, sau lưng. Âu Dương Hải thất kinh nói:- Thật không?Chợt Âu Dương Hải nghĩ đến người đàn bà điên. - Huynh phát hiện ra người ư? Âu Dương Hải chợt quay đầu lại chỉ thấy một bóng đen như luồng khói bay vụi vào rừng mai, chàng kinh hãi quát lên: - Các hạ dừng bước... Chàng triển khai khinh công đuổi theo. Nhưng không quá mười trượng, bóng đen trước mặt đã biến mất. Lý Xuân Hoa từ phía sau nhảy tới khẽ than rằng: - Thân pháp người này quá nhanh, nhất định chúng ta đuổi theo không kịp. Trong mắt Âu Dương Hải loé lên tia sáng kỳ dị, nhìn vào mặt Lý Xuân Hoa. Lý Xuân Hoa tránh khỏi mục quang của Âu Dương Hải. Chợt nghe Âu Dương Hải than thở: - Trong giang hồ võ lâm, kỳ nhân dị sĩ thật vô cùng, khinh công của người này có thể nói là người nhanh nhất trong số những võ lâm cao thủ mà đệ đã từng thấy. Lý Xuân Hoa nghe vậy cảm thấy bối rối, nàng biết Âu Dương Hải phát hiện chuyện mình dấu diếm, nhưng chàng cố ý không hỏi mình. Lý Xuân Hoa nói: - Âu Dương Hải, huynh đừng hiểu lầm ta... Âu Dương Hải mỉm cười nói:- Hoa Tỉ tỉ, đệ hiểu lầm tư cái gì?Lý Xuân Hoa chợt hỏi: - Âu Dương Hải ta hỏi huynh một chuyện, huynh biết Bạch Hoàng Giáo Chủ là ai không? Âu Dương Hải nói:- Tỉ tỉ gặp bà ta rồi ư? Bà ta là ai?Lý Xuân Hoa lắc đầu nói: - Ta không biết mới hỏi huynh. Âu Dương Hải chợt nghiến răng căm hận nói:- Bạch Hoàng Giáo Chủ, người này và ta thề không đội trời chung, phụ nhân này tàn ác thâm độc vô cùng, xem mạng người như cỏ rác, một trăm hai mươi bảy người của Phi Hổ tiêu cục vì hộ tống đệ đến Thiếu Thất, toàn bộ bị sát hại, chỉ còn lại Hắc Phi Hổ Du Cầm, đang không biết chạy về phương nào, tung tích không rõ. Hoá ra sau khi Âu Dương Hải ly biệt Thần Viên, trên đường qua Khai Phong thuận tiện đến Phi Hổ tiêu cục, ai ngờ Phi Hổ tiêu cục lừng lẫy Giang Nam đã đóng cửa, nghe người ta nói lại: - Vào một đêm bốn tháng trước toàn bộ người của Phi Hổ tiêu cục bị chết một cách bí mật. Lý Xuân Hoa thất kinh nói: - Phi Hổ tiêu cục một trăm hai mươi bảy người đều do Bạch Hoàng Giáo giết hại ư? Bỗng một giọng nói vang lên rành rành, nói tiếp: Lý Xuân Hoa nghe xong, mặt nàng chẳng hề kinh hãi chút nào, hình như nàng đã sớm biết chuyện này rồi. Nhật nguyệt luân Đường Tông Chủ phát ra tràng cười sằng sặc? Lão đưa tay tháo tấm khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt tròn béo hồng hào, lão cười vang. Đưa mắt nhìn vào Lý Xuân Hoa nói: - Hoa nhi, lão phu hỏi ngươi, có phải là ngươi hại Đường Hải Ninh không? Lý Xuân Hoa nghe lão gọi là?Hoa nhi? nước mắt tuôn rơi. Âu Dương Hải ngạc nhiên hỏi: - Hoa tư tư, người sao vậy? Lý Xuân Hoa vội lau nước mắt nói: - Không có Nàng nghiêm mặt lại nói: - Đường bá bá, ông đi theo ác ma, mỗi người đếu đứng ở thế đối lập. Ông bất tất phải nhận ta nữa, bây giờ ta thay phụ thân cắt đứt quan hệ với Đường gia các ngươi. Minh nguyệt luân Đường Tông Chủ nghe vậy, mặt biến sắc trở nên xanh lè, quát: - Cẩu trệ, ngươi dám hại phu quân, phỉ báng gia phụ, loại con gái phản lại luân thương như vậy, há để cho ngươi sống trên đời? Lý Xuân Hoa nghe vậy thì run lẩy bẩy, mặt tái nhợt lảo đảo muốn ngã, Â u Dương Hải vội đưa tay đỡ lấy người nàng, kêu lên:- Hoa tư tư, Hoa tư tư?Lý Xuân Hoa ngã vào lòng Âu Dương Hải, nước mắt tuôn như suối. ÂuDương Hải nhìn Minh nguyệt luân Đường Tông Chủ đến toé lửa. Minh nguyệt luân Đường Tông Chủ nói: - Người mà ngươi ôm ấp chính là hiền túc của ta, hiện bây giờ lão phu muốn tự lo liệu sự việc, chỉ cần ngươi đừng nhiều chuyện, lão phu sẽ không làm khó dễ ngươi. Âu Dương Hải nghe vậy thất kinh, quát lên: - Ngươi nói láo! Chợt nghe giọng nói yếu ớt của Lý Xuân Hoa: - Điều ông ta nói là? sự thật, ta từ nhỏ đã hứa gả cho Đường gia? Nàng nói đến đây thì không thể nói tiếp được nữa. Âu Dương Hải nhìn nàng, run run nói: - Tư tư?tư tư?Thiểm Điện kim tiền Đường Hải Ninh là phu quân của tư? Nguyên là Đường Hải Ninh là phu quân của tư? Nguyên là Đường gia đại viện và Lý gia đại viện đã thề giao chi gia, Lý Xuân Hoa ra đời không lâu, cha nàng là Lý Thiên Phát đã hứa gả cho Đường gia thiếu viện chủ Đường Hải Ninh, lúc nàng bảy tuổi, Đường gia đón nàng về, chỉ vì lúc đó mẫu thân của nàng bị bệnh mà chết nên lúc đó chỉ để hai đứa trẻ tiên bái thiên địa, cho nên tuy Lý Xuân Hoa và Đường Hải Ninh vẫn chưa kết thành phu phụ, nhưng đã là danh nghĩa vợ chồng rồi. Lý Xuân Hoa gật đầu, cười buồn nói: - Nhưng gã đã không thể sống được nữa. Minh nguyệt luân Đường Tông Chủ nghe vậy bèn cười như điên, nói: - Ngươi là con tặc phụ làm bại hoại môn phong của Đường gia và Lý gia, lão phu hôm nay không giết ngươi không được. Lý Xuân Hoa quát lên: - Im đi? Tiểu nữ tuy tôn chiếu phụ mẫu hứa gả cho Đường gia, nhưng hãy còn chưa qua cửa Đường gia, chẳng lẽ ta? Minh Nguyệt Luân Đường Tông Chủ cười lạnh lùng, nói: - Ngươi hãy còn chưa qua cửa Đường gia, nhưng đã bái thiên địa rồi, thì trở thành người của Đường gia, chẳng lẽ ngươi còn cố cãi hay sao? Con ta tuy là chết rồi, ngươi cũng phải chịu tang, thửa còn sống nó không thể cưới ngươi, chết đi ta cũng muốn cho các ngươi thành thân, bây giờ ngươi không tự sát đi còn đợi đến lúc nào? Lý Xuân Hoa nghe những lời như vậy, mặt biến sắc... Nàng là người thông hiểu xự việc, đương nhiên không thể phủ nhận chuyện hôn nhân này, nàng chỉ căm hận vận mệnh của mình. Lúc này nàng hiểu được sự việc, nàng trước sau vẫn phản đối chuyện hôn nhân, nàng từng nghe phụ thân nói với mình:? Hoa nhi, con không nên thương tâm, nếu con cho rằng Đường Hải Ninh là người không tốt thì phụ thân nhất định sẽ thủ tiêu cuộc hôn nhân?? Nhưng... Ngày nay phụ thân sống chết thế nào không rõ, ta làm sao có thể biện bạch cuộc hôn nhân này? Ôi... Chết, chỉ có cái chết mới giải được đau khổ trong lòng ta. Lý Xuân Hoa ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của Âu Dương Hải đang nhìn nàng u oán. Nàng biết hiện giờ trong lòng chàng cực kỳ khó chịu. Bởi vì chàng yêu mình, khi chàng ngẫu nhiên nghe được câu chuyện này, trong lòng khó tránh khỏi thất vọng, cầu mong chàng có thể dưới sự yêu thương của muội muội mà dần quên mình đi. Chỉ có ta... người con gái đau thương này, vết thương trong lòng vĩnh viễn không thể bù đắp, mãi cho đến chết cũng không giảm đi. Chợt nghe Âu Dương Hải thở dài nói: - Hoa tư tư đừng buồn nữa, thứ người như Đường Hải Ninh không đáng cho tư lưu luyến? Âu Dương Hải hơi ngừng một lát rồi tiếp: - Hoa tư tư, tư có biết tứ đại đàn chủ của Khiên Thủ bang bị ai giết không? Nếu không phải chính miệng Đường Hải Ninh nói ra thì ta nằm mơ cũng không ngờ được cái việc tồi bại ấy là do hắn làm ra. Tư tư nghĩ coi, thứ người xảo quyệt, tàn khốc ấy có thể thành thân với tư được ư? Nếu giết hắn rồi thì với trời đất, tư cũng không có gì hổ thẹn. Nhật Nguyệt luân Đường tông chủ không để cho Âu Dương Hải nói tiếp, vung tay điểm vào ngực của Âu Dương Hải, lão chính là nhất đại tôn sư, lúc giận dữ xuất thủ, chỉ thế mãnh liệt như sấm sét. Âu Dương Hải khẽ phất tay áo đón chỉ thế. Soạt soạt soạt... Minh Nguyệt luân Đường Tông chủ liên tiếp lùi lại ba bước. Thần sắc trên mặt lão thập phần kinh dị, tay phải rũ xuống, tựa như là bị thương. Minh Nguyệt luân Đường Tông chủ chỉ trong một chiêu liền bị thương dưới chưởng của Âu Dương Hải điều này làm Lý Xuân Hoa ngạc nhiên vô cùng, nàng không biết Âu Dương Hải xuất thủ đả thương lão như thế nào, chẳng lẽ thủ chưởng của Âu Dương Hải vừa xuất thì kình khí cách không đã đánh trúng đối phương? Phía sau vang lên tiếng gió lộng... Dương Đống Thần liền dừng bước, nói: - Thiên Tôn khinh công diệu tuyệt thiên hạ, nhất định có thể đuổi kịp bọn chúng. Trong hang động tối om, Cô Lâu Thiên Tôn bỗng xuất hiện, chính là người đã làm điều xấu xa với Đông Phương Ngọc. Cô Lâu Thiên Tôn khẽ cười nói: - Dương pháp sứ, ngươi với ta tiếp xúc đã mấy mươi năm rồi, chẳng lẽ không biết tình cách của ta ư? Dương Đống Thần hừ một tiếng, nói: - Ta thật không biết ý tứ của ngài, hạ lệnh phải giết bọn chúng nhưng cố ý tha bọn chúng chạy mất cũng là ngài, thật không biết Thiên Tôn có dụng ý gì? Thiên Tôn không sợ thằng tiểu tử Âu Dương Hải tầm thù, nhưng ta lại sợ hắn ngày sau lớn mạnh thêm, hôm nay ngài không giết hắn, nhưng ta lại muốn giết hắn, để mai sau khỏi nằm mơ thấy ác mộng. Nói xong cất bước đi liền. Cô Lâu Thiên Tôn lạnh lùng nói: - Dương pháp sứ, ngươi đã không đuổi kịp hắn rồi. Chợt nghe Dương Đống Thần hừ một tiếng nói, thân người loạng choạng. Hóa ra chân của hắn va phải người của Đông Phương Ngọc nằm dưới đất. Ánh mắt của Cô Lâu Thiên Tôn ở phía sau rất sắc bén, hắn liền nhìn ra ngay người nằm trong hang là Đông Phương Ngọc, khẽ kêu lên ngạc nhiên, thân mình lướt tới. Dương Đống Thần quay lại nhìn Đông Phương Ngọc, hỏi: - Nữ nhân đó là ai? Cô Lâu Thiên Tôn lạnh lùng nói: - Ngươi muốn truy đuổi Âu Dương Hải thì mau đi đi! Hà tất phải nhiều chuyện. Dương Đống Thần chẳng nói chẳng rằng phóng chạy đi. Trong hang chỉ còn Cô Lâu Thiên Tôn đứng lặng im như bóng ma và Đông Phương Ngọc, trong bóng tối. Cô Lâu Thiên Tôn đưa tay bắt mạch Đông Phương Ngọc, rồi áp tai nghe nhịp tim của nàng, hắn thốt lên tiếng kêu kinh ngạc. Hóa ra mạch nơi cổ tay Đông Phương Ngọc lúc này đã đập nhè nhẹ, tim cũng đã đập. Tình hình bất ngờ này là điều mà Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa không thể tưởng tượng nổi. Cô Lâu Thiên Tôn trầm ngâm một lúc, đột nhiên kêu ồ lên một tiếng... Hai tay hắn nhanh như chớp vỗ lên ba mươi sáu đại huyệt toàn thân Đông Phương Ngọc. Sau đó hắn lẩm bẩm tự nói: - Thật là ý trời, dù mi có tồn tâm muốn tạo thành một ma nữ cũng không thể được như ý. Hắn lẩm bẩm như vậy, làm cho người ta thật khó hiểu. Cô Lâu Thiên Tôn trầm ngâm một hồi lại nói: - Vốn ta đã cảm thấy rất hoài nghi... Đông Phương Ngọc tư chất thông tuệ chính là bậc kỳ tài luyện võ, vì sao Bạch Hoàng Giáo Chủ, Bắc Quốc Tiên cơ, không nuôi dưỡng nàng đến nơi đến chốn, hiểu lầm là họ sợ cô gái này thông minh quá người, về sau còn giỏi hơn thầy, cho nên không dám truyền thụ võ nghệ cho nàng. Không ngờ trong đó lại có bí mật lớn, cô ta từ nhỏ đã mắc phải tuyệt chứng "Hàn Âm Lãnh Huyết", không thể luyện tập võ công. Nguyên là người bị phải chứng bệnh "Hàn Âm Lãnh Huyết" cấm kỵ luyện tập võ công, nếu như tập luyện võ thì tuổi thọ của người đó sẽ không sống tới ba mươi mùa nóng lạnh. Võ công càng cao, tuổi thọ càng ngắn. Đông Phương Ngọc hồng nhan bạc phận, tuy nàng thông tuệ cử thế, nhưng lại mắc phải tuyệt chứng Hàn Âm Lãnh Huyết, Bạch Hoàng Giáo Chủ, Bắc Quốc Tiên Cơ biết được nội tình, cho nên không truyền thụ tuyệt kỷ cho nàng. Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả nói: - Nhưng mà trời giúp lòng ta, tuyệt chứng "Hàn Âm Lãnh Huyết" của nàng lại được người ta trong lúc vô ý chữa khỏi, ha ha... như thế này ma nữ đã thành rồi... Cô Lâu Thiên Tôn cười như điên cuồng... Thân người hắn đã biến mất. Đương nhiên người giải phá tuyệt chứng "Hàn Âm Lãnh Huyết" của Đông Phương Ngọc chẳng phải ai khác chính là Âu Dương Hải với một chiêu Vô Ảnh Chưởng gây nên. Trên đời này vạn vật vạn sự đều ra khỏi ý liệu của con người. Một miếng ăn một hớp nước... Đều do tiền định.... °