- Bao giờ là bao giờ? Vũ Thường cho một cái hẹn chắc chắn đi
- Dạ, em cũng chưa biết nữa, bao giờ rảnh em sẽ gọi điện cho anh
- Vậy thì nhớ nhé, đây là điện thoại của anh, có cả số Phonelink trong đó, Vũ Thường muốn gọi bất cứ giờ nào cũng được
- Da.
Vũ Thường cầm lấy tấm danh thiếp trên tay hắn, lịch sự đọc lước quạ Hắn nhắc lời với vẻ hăm hơ?
- Tôi ít có mặt trong công ty lắm, cho nên nếu gọi cho tôi thì hãy gọi số di động, dù ở đâu tôi cũng tới ngay
- Da.
Giang Thoại quay mặt chỗ khác, cười kín đáo. Anh nhìn hắn với một chút coi thường, thương hại. Lóc chóc như một cậu bé thế kia mà chinh phục được ai
Ở phía bên kia, Vũ Thường đang bắt chuyện với tên con trai ngồi phía bên trái cô
- Lúc này anh Nhu có đi công tác thường không?
- Anh vẫn đi thường, lần trước về anh có đến tìm em, nhưng thấy nhà đóng cửa, nhà hát thì người ta bảo em vừa ra về. Anh đói cả buổi chiều hôm ấy.
- Ôi trời, sao mất công anh vậy, thật em không biết đó
- Em mà. nhiều người đến tìm quá, làm sao em biết cho hết
- Dạ, không phải thế đâu, nhưng anh đừng tìm như vậy em ngại lắm
- Em ngại gì?
- Em không muốn làm phiền anh
- Không muốn thì cho anh một cái hẹn đi
Giang Thoại hơi nghiêng đầu nhìn Vũ Thường, xem cô sẽ nói gì. Nhưng cô chỉ lặng thinh. Một nụ cười kiểu như đdể người ta tự hiểu. Còn người ta hiểu thế nào là tùy
Cứ thế, cô nói chuyện với lần lượt từng người, mỗi người vài câu, cái kiểu phân phát lịch sự và đồng đều. Rõ ràng là cô chán chết được, nhưng không biết làm thế nào vì mọi người đều ngấm ngầm lì lợm. Người nào cũng chờ người kia rút lui trước
Giang Thoại dụi điều thuốc, đứng dậy
- Về nghe Vũ Thường, hẹn gặp lại
Vũ Thường nhỏ nhe.
%0
Giang Thoại chợt thở dài, anh chỉ có bốn ngày ở thành phố. Vậy mà mất toi hết 2 ngày đeo đuổi công cóc, cha, Giang Thoại dắt xe ra đến cổng, anh quay lại, nháy mắt
- Xem ra tôi có nhiều đối thủ quá nhỉ?
Vũ Thường ngơ ngác chưa kịp trả lời, thì anh đã phóng xe đi. Anh không muốn lì lợm ngồi lại, cái kiểu tranh giành như thế chẳng hay ho chút nào. Chỉ làm cho Vũ Thường mệt và mất thời giờ
Giang Thoại nhớ câu Vũ Thường đã nói vào buổi tối chạm trán với ông gìa dở hơi. Những người thích tôi đều không dám đến gần vì uy lực của ông tạ Ý là có người không dám đến gần mà cô ta còn tiếp một nhà khách như thế. Không sợ thì còn nhiều đến đâu
Cũng không lạ gì, một người đẹp đến vậy mà. Ngay cả anh cũng bị quàng mắt vì sắc đẹp ấy. Thậm chí nếu cô không quá xinh xắn, không hiểu anh có kiên nhẫn không
Giang Thoại chợt thở dài, anh chỉ có bốn ngày ở thành phố. Vậy mà mất toi hết 2 ngày đeo đuổi công cóc, chẳng nói được gì chỉ chờ đợi và bị cho leo cây. Nhưng anh quyết tâm chờ được cô một buổi, bất kể giá nào
Tối nay anh lại đến Lindạ Khi anh đến thì Vũ Thường đang biểu diễn trên sân khấu. Hết0 tôi không sợ, nếu ngại dùm tôi thì cô đừng có chối tôi, đừng để tôi mất công đeo đuổi,tôi ít thời giờ lắm, cô thông cảm được không?
Vũ Thường thở dài
- Người nào vư%9i tội nghiệp. Anh vội rời bàn đuổi theo và bắt được cô ở cửa. Vũ Thường lo ngại nhìn vào trong, rồi lắc đầu
- Anh đừng có đi bên cạnh tôi, anh không nhớ hôm trước ông ta đã nói gì sao?
- Ông ta đã ra tay rồi. Đã cho hai tên du đãng cảnh cáo tôi rồi. Nhưng hình thức không ép phê với tôi
Vũ Thường đứng hẳn lại, mở to mắt
- Lúc nào?
- Tối qua
Cô thì thào "trời ơi" một cách chán nản, tuyệt vọng. Rồi cô ngước lên nhìn anh
- Vậy mà anh vẫn đi theo tôi, anh liều lắm
Giang Thoại nhún vai
- Chẳng lẽ vì sợ Ông ta mà tôi tránh cô, thật là vô lý.
Vũ Thường kêu lên
- Ông ta sẽ cho người đánh anh, anh hiểu không?
- Tôi đã nói là tôi không sợ, nếu ngại dùm tôi thì cô đừng có chối tôi, đừng để tôi mất công đeo đuổi,tôi ít thời giờ lắm, cô thông cảm được không?
Vũ Thường thở dài
- Người nào vướng vào tôi cũng chuốc lấy tai họa, tôi không muốn anh bị như vậy đâu. Tôi nói thật đấy
Giang Thoại cười ranh mãnh
- Thế cô thích tôi chử Hỏi nghiêm chỉnh đây
- Tôi mà thich anh thì chỉ đem họa tới cho anh, tốt nhất là anh tránh xa tôi đi,tôi không đáng để anh bị Ông ta uy hiếp đâu
- Cái gì cũng có giá của nợ, tôi chấp nhận mà
Anh vén tấm màn, rồi mạnh dạn choàng tay qua người cô
- Tối nay cô đồng ý để tôi đưa về chứ?
Vũ Thường không trả lời. Không hiểu đồng ý hay từ chối, chỉ thấy cô lẳng lặng ra. Giang Thoại thông thả đi bên cô, cả hai băng qua đường vào bãi giữ xe
Nhưng khi anh cầm vào cổ xe thì hai tên hôm nọ xuất hiện. Cả hai lững thững tiến về phía anh. Trong bóng tối, Giang Thoại vẫn nhận ra đó là hai tên hôm trước. Anh hiểu ngay lập tục. Máu nóng bốc lên đầu làm anh bất chấp nguy hiểm. Và bước hẳn ra phía ngòai chống nạnh nhin hắn như một sự đối đầu khiêu khích
- Thế nào
Cả hai đứng trước mắt Giang Thoại, khoanh tay trước ngực, gật gù
- Đúng là mày ngon lành
- Tụi mày là đệ tử của lão già ấy phải không?
Không trả lời, một tên chọt nhảy đến, đá phóc vào mặt anh. Nhanh như cho Giang Thoại đã lập tức nghiêng người tanh và cũng nhanh nhẹn đấm cho hắn một cái. Thế là không hề lời qua tiếng lại, chỉ Có tay chân nói chuyện với nhau, dử dội
Vũ Thường từ nãy giờ đứng chôn chân một chỗ, sợ đến bũn rũn cả người..Rồi khi ý thức được, cố chạy ra phía ngoài kêu cứu
Khi mọi người chạy vào thì bãi xe giống như bãi chiến trường xe nó ngã chồng lên xe kia. Một mình Giang Thoại bị vây giữa hai người. Anh có vẻ đuối Nhưng aất may lài đúng quá. Cô hơi dịu dàng
- Anh có đau lắm không?
- Có, tất nhiên
- Sao, lúc nãy anh không bỏ chạy?
- Tôi còn muốn rủ th嫕nh quáng nhảy qua mấy chiếc xe, đến bấu chặt lấy áo anh, mặt tái xanh
- Anh có sao không, trời ơi, sao máu chảy nhiều vậy, chết mất
Giang Thoại rút khăn ra lau mặt, khoát tay
- Nhìn vậy chứ không sao đâu, chắc là bị đánh trúng mũi,lát nữa sẽ hết thôi
Vũ Thường nhìn anh một cách lạ lùng. Máu me tùm lum thế kia mà anh bảo là không có sao, trong khi cô thìsợ muốn chết
Nếu không phải là Giang Thoại, chắc cô đã bụm mặt quay đi chỗ khác rồi
Khá lâu sau cả hai mới ra được ngoài đường. Vũ Thường vô tình ngồi sát vào Giang Thoại, tay đặt lên vai anh, cô nhiếp người tới phía trước
- Anh về nhà tôi đi nhe, tôi sẽ săn sóc anh
Giang Thoại lặng lẽ cười một mình. Bị thế này kể cũng không tức lắm. Nếu không chẳng biết đến bao giờ cô mới chịu mở miệng bảo anh đến nhà
Không nghe anh trả lời, Vũ Thường rụt rè hỏi
- Anh có giận tôi không?
- Có
Giọng nói khó khăn cuả anh càng làm cô rụt rè thêm
-Sao vậy?
- Vì tối giờ cô mới chịu mời tôi vào nhà, nếu không chắc cô sẽ tiếp tục bắE1t nhừ tử. Nghĩ đến việc làm con đo của lão tạ Anh tức nghiến răng thề sẽ trị Lão một trận. Vũ Thường có thể sợ. Nhưng anh chỉ muốni đúng quá. Cô hơi dịu dàng
- Anh có đau lắm không?
- Có, tất nhiên
- Sao, lúc nãy anh không bỏ chạy?
- Tôi còn muốn rủ thêm bạn đến nh`a tên đó, làm gì có chuyện chạy
Anh quay lại, vỗ nhẹ lên tay cô
-Nhưng dù sao hai ten^ đó cũng bị sứt mẽ chút ít, nếu không tôi sẽ càng tức hơn
Vũ Thường buột miệng
- Anh trẻ con quá. Nhưng anh không sợ Ông ta sao, không sợ thật sao
- Tai sao tôi phải sợ con người hèn nhát ấy
Vũ Thường thở dài
- Ông ta có thế lực lăm
Giang Thoại không nói gì. Cả hai im lặng mãi đến lúc về nhà. Vũ Thường vào nhà trong thay đồ. Giang Thoại ngồi dựa vào salon ngã đầu vào thành ghế, mắt nhấm lại. Trước mắt Vũ Thường anh làm ra vẻ tỉnh bợ Nhưng thật sự là mệt nhừ tử. Nghĩ đến việc làm con đo của lão tạ Anh tức nghiến răng thề sẽ trị Lão một trận. Vũ Thường có thể sợ. Nhưng anh chỉ muốn bẻ răng. Càng bị đau anh càng tức điên cả người, chỉ muốn bật dậy đi tìm cái đám ấy
Vũ Thường đi ra với thau nước ấm trên tay, dịu dàng
- Anh nằm nghĩ đi, tôi lau vết máu cho anh
Giang Thoại nhìn chiếc khăn trắng tinh trên tay cô, nháy mắt cười
- Bộ tôi nhìn tơi tả Lắm hả. Coi vậy chứ không có gì đâu
Vũ Thường không nói gì, chỉ Chăm chú quan sát những vết thương trên mặt anh, khẽ kêu lên
- Trời ơi, ghê quá,tôi biết anh đau lắm đúng không
- Dĩ nhiên là đau, nhưng chịu được
Vũ Thường ngồi xuống bên canh, lau nhẹ vết mà lem luốc trên mặt anh. Nhẹ như chiếc khăn chỉ Lướt qua mặt. Trán cô cau lại chăm chú. Cô hỏi một cách cẩn thận
- Thế này có đau không?
Giang Thoại không trả lời, chỉ Nhìn những đường nét trên gương mặt cộ Sự gần gủi này làm anh thật thú vị. Và tha hồ nhìn cô
Mùi phấn thơm từ người cô như pha nhẹ vào mũi anh. Đến nỗi anh quên cả chiếc mũi bị đau. Đầu óc anh lần thần nghĩ đến việc hôn cộ Nhưng không dám liều lĩnh. Anh không muốn Vũ Thường nghĩ anh lợi dụng.
- Không phải vậy đâu, vết thương thế này chắc chắn là đau ghê gớm, anh giấu làm gì
Lau xong cô đứng dậy, mang thau nước ra sau. Giang Thoại thấy một chút tiếc tiếc. Nếu trên người đau thêm vài chỗ nữa để Được săn sóc, anh rất sẵn lòng. Anh ngồi yên nhắm mắt mà có cảm giác hương thơm còn lang thang trong không khí.


Chương 15

-Nếu mày còn quan tâm thì hảy tự tìm hiểu, tao cảm thấy những gì cần làm tao đã làm xong rồi, còn lại là tự mày quyết định.
Anh đứng lên ra về. Giang Thoại ngồi phịch xuống ghế như người mất hồn. Anh đưa hai tay ôm lấy đầu, những ngón tay vò trong tóc một cách bứt rứt. Tất cả những gì chợt hiểu ra làm anh bị chấn động dữ dội. Vui sướng cuồng lẫn, tức giận và cả hối hận... những ý nghỉ xấu xa khiến anh bàng hoàng, choáng váng
Khi anh ngẩng đầu lên thì thấy bà Diệu đã ngồi trước mặt, bà định nói nhưng anh chặn lại
- Đến giờ con mới hiểu hết tính ích kỷ tột cùng của mẹ. Vũ Thường đã cư xử đến thế mà mẹ vẫn một mực ích kỷ, con biết sợ mẹ rồi mẹ à
Và anh đứng phát dậy, lao ra sân. Khi bà Diệu chạy ra cửa định giải thích thì chiếc xe của anh đã mất hút ra ngoài đường
Giang Thoại tấp xe đậu sát lề. Rồi mở cửa bước xuống đi thẳng vào nhà. Không thấy Vũ Thường ở phòng khách, anh đi thẳng vào phòng ngủ. Và trông thấy cô ngồi thu mình trong ghế, cô không giống như trước kia, cũng không có vẻ chán nản như lúc gặp anh lần cuối, mà hoàn toàn khác hẳn.
Cô có vẻ mệt mỏi và suy sụp, không' đăm đăm lẫn nét xa vời khó hiểu. Thấy Giang Thoại, cô chỉ ngước lên nhìn rồi lại tiếp tục chống cằm lặng yên. Như đã thừa biết anh đến để làm gì. Nhưng cô không them` đối phó nữa
Giang Thoại cảm thấy khó thở. Anh không quan trọng thái đô, của Vũ Thường, mà đang cố dằn tâm trạng xúc động tôt. cùng của mình. Anh đến ngồi quỳ bên chân Vũ Thường, ngay trước mặt cô, giọng khàn đi
-Có phải lần anh thấy em ở cổng bệnh viện, là em biết mình có thai không? Sao lúc đó em không nói vớ i anh?
Vũ Thường nhướng mắt nhìn anh. Sự ngạc nhiên làm khuôn mặt cô có chút sinh khí. Nhưng cái đo ch? thoáng qua, rồi trở lại vẻ lạnh lạnh
-Nói để làm gì?
- Đó là con của anh, bổn phận của anh là phải biết mà
Vũ Thường hơi rùng mình khi nghe câu đó
Cô chợt nguẩy người như muốn phủ nhân
- Đừng nói câu đó. Mỗi lần nghĩ mình có thai với ai, tô i đã muốn phát điên lên rồi, đừng ai nhắc đến chuyện đó nữa
-Anh biết emkhông muốn có đứa bé này.. Nhưng nó đã hình thành rồi, cách hay nhất là giữ nó lai, nghĩ đến chuyện chăm sóc nó và cả sức khỏe của em, em trốn tránh nó làm gì
Vũ Thường chợt đứng bật dậy, hét lên
- Trời, tôi đã không muốn nghe, tại sao anh cứ nói hoài vậy? Ai nói với anh chuyện này vậy, Tai sao anh lại đến đây. Để cho tôi yên đi
-Bình tĩnh lại đi Thường
Nhưng Vũ Thường không nghe, cô tiếp tục hét
-Lúc nãy tôi tưởng anh lại đến kiếm chuyện. Nhưng thà nghe sinh sự lại dễ chịu hơn là tôi nghe chuyện này, tôi căm ghét vì phải mang con của anh trong người. Tôi giận tôi ngu ngốc để không phát hiện sớm. Nếu biết sớm tô i đã phá bỏ nó rồi. Bây giờ lỡ phải chịu, bô anh không biết tô ibị cực hình thế nào sao
Nước mắt cô chợt trào ra, cô vung tay, cử chỉ co ''vẻ bứt rứt nóng nảy. Giống như một người quá căng thẳng, đến mức không còn kềm chế nổi mình. Cô làm Giang Thoại bối rối không xử trí sao. Anh nói như nài ni?
-Em có bình tĩnh lạ iđi, được rồi, anh sẽ không nói chuyện đó nữa. Hãy nói về chuyện lúc trước, anh biết anh đã hiểu lầm em, anh hối hận ghê gớm. Bây giờ anh vứt bỏ tất ca nhừng gì riêng tư của anh, hai đứa sẽ lo cho con của mình..
Nghe nói đến đó. Vũ Thường lại hét lên
-Tô i đã bảo đừng nhắc đế n chuyện đó mà, mấy người có nghe không?
Hai mắt cô long lanh nước, khuôn mặt rừng rực đỏ bừng như quá khích động. Cô định nói, nhưng chợt đưa tay bụm lấy miệng bỏ đi nhanh ra khỏi phòng. Giang Thoại Vội đi theo cộ Vũ Thường nôn oẹ một cách khổ sở, nôn từng cơn vật vã. Khi đứng lên thì cô đã mệt lả. Cô trở vào phòng ngồi tựa vào thành giường, thở một cách mệt nhọc
Giang Thoại chứng kiến sự khổ sơ của cô một cách kinh ngạc.Anh không hình dung nổi 1 phụ nữ lại bị hành hạ như thế. Cộng với tâm lý bị khủng hoảng. Sợ rằng sẽ không giữ nổ iđứa bé. Ý nghì đó làm anh hoảng sợ Anh ngồi xuống bên cạnh Vũ Thường
- Để anh đưa đế nbác sĩ, tình trạng này kéo dài em sẽ mất sức lắm, sợ rằng ảnh hưởng tớ i đứa be
Vũ Thường lam` thinh, quay mặt chỗ khác như không muốn nghe, Giang Thoại rụt rè đặt tay lên tay cô, định nói, nhưng cô đã lập tức rút tay lai. Cư? chỉ đó làm anh không dám thể hiện tình cảm của mình. Anh sợ bất cứ thái độ nào của mình cũng làm Vũ Thường bực mình.
Anh ngồi bên cô thật lâu mà không thể nói được những ý nghĩ của mình. Vũ Thường cũng lam` thinh hoàn toàn không có ý định nói. Cô không đuổi cũng không mời ở lại. Cuối cùng thấy đêm đã khuya. Giang Thoại hỏi dè dặt
-Anh có thể ở lại với em không?
- Không
- Nhưng em như thế này, anh về không yên tam
-Hơn tháng nay tôi đã như thế này,và vẫn sống được, có thêm một người hay không cũng vậ ythôi. Để cho tôi yên một mình đi
-Không được nếu lỡ có chuyện gì xảy ra vớ i em thì sao, em phải nghĩ đến cái thai chứ.
Thấy Vũ Thường sắp bị khích động, anh nói nhanh
-Thô i được, anh sẽ không nhắc tới nó nữa, em có thể yên tam. Nhưng dù em có đỗng ý hay không, tối nay anh vẫn cứ ở lại
-Muốn thế nào là tùy nah. Nhưng đừng để tôi thấy mặt, anh đi ra đi.
Giang Thoại đdành chiều ý cộ Anh đứng dậy đi ra. Vũ Thường đến gài cử lai. Cộ ngồi im khá lâu, rồi mệt mỏi chuồi người xuống giường, mãi thật khuya cô mớ i thiếp đi trong giấc ngủ nặng nề, đầy ác mộng
Giang Thoại ra phòng khách, anh cởi áo rồi nằm xuống salon. Và vẫn để đèn sáng suốt đêm.Cả anh cũng trải qua môt. đêm không ngủ để suy nghĩ về tất cả những thay đổi đột ngột diền ra với mình
Anh nghĩ đế n chuyện huỷ bỏ đám cưới. Dù nó không phải là chuyện đơn giản. Nhưng khi so sánh Thúy Hương với Vũ Thường và đứa bé trong bụng, tình cảm và trách nhiệm trong anh vẫn nghiêng hẳn về phía người vợ cũ. Cho nên dù đau khổ khi mất Thúy Hương, anh vẫn thấy quyết định của mình là đúng
Sáng hôm sau anh ghé nhà thay đồ. Bà Diệu hình như đã chơ anh từ đêm qua, bà hỏi 1 cách dè dặt
-Con định sẽ lam` thế nào đây, bây giờ con sẽ chọn ai?
Giang Thoại đáp 1 cách khô khan
Giờ đầy bà không còn nghỉ tới điel^`u gì xa xôi nữa. Không nghỉ tới danh giá hay dư luận. Mà chỉ nhìn thấy một điều trước mắt. Bà sắp có cháu nội. Va muốn đến gần đứa bé ấy, hình thành một sự gần gủi thân thiết. Dù vượt qua nó không phải là dê?
Gần đến trưa, bà mang tht lớn bảo bà đừng nhắc. Nhưng vì bà không phải là Giang Thoại nên cô không thể tự tiện la hét, chỉ lắc đầu
-Con muốn yên tỉnh, bác đừng nó nở thân thiết.
Bà Diệu không chờ đợi ở cô sự chào đón mình, nên không lấy thế làm khó chịu lắm, bà đặt chiếc giỏ xuống bàn. Và tự động ngồi xuống
-Thằng Thoại bảo con bị thai hành, nhìn con gay sụt lắm, bac co đêm súp gà đến cho con, chịu khó ăn đi con
Vũ Thường quá chán ngẩm sự cham bam của Giang Thoại và bà D, cô không muốn thấy mặt ai nữa, nhưng cũng ráng mềm mõng
-Cám ơn bác, nhưng con không ăn được gì đâu, ăn rồi lại bị nôn mửa, con mệt lắm. Bác cũng đã có kinh nghiệm rồi đấy, từ đây vê sau đừng phiền vì con nữa
-Ăn không được thì phải ráng chứ con, nếu con mất sức thì ảnh hưởng tới cái thai, sau này sinh ra đứa bé yếu ớt lắm
Nghe nói đến đứa bé, Vũ Thường lại phát điên lên. Cô muốn hét lớn bảo bà đừng nhắc. Nhưng vì bà không phải là Giang Thoại nên cô không thể tự tiện la hét, chỉ lắc đầu
-Con muốn yên tỉnh, bác đừng nói gì nữa
Rồi cô ngồi yên. Sự khó chịu hành hạ trong cô thế là cô không muốn nói chuyện. Bà Diệu cũng hiểu điều đó nên cũng không dám quấy rầy cô. Bà ngồi yên, rồi cảm thấy nóng ruột muốn giải bày với cô, bà mon men lên tiếng
-Vũ Thường à, bác biết những gì đã đối xử với con sẽ làm cho con khó mà tha thứ. Nhưng bây giờ.. bây giờ thằng Thoại quây lại với con, thôi thì chuyện cứ bỏ qua, mình lại sống chung một gia đình như xưa, con hãy vì đứa bé mà bỏ qua hêt, được không con?
Thấy Vũ Thường lặng thinh, bà hạ giọng như cô gắng lay chuyển được cô
-Khi để cho nó cưới vợ, không phải bác ghét bỏ gì con, mà vì... mà vì...
Vũ Thường quay lại, mệt mỏi
-Con không muốn nghe gì mà. Chỉ xin mọi người để mặc con. Đừng ai khuấy động tinh thần con, nếu không con sẽ lánh mặt nới khác, bác hiểu không?
Bà Diệu lấm lét nhìn Vũ Thường. Cũng như Giang Thoại, bà cảm thấy lo ngại cho cô. Cừ ngồi ủ rủ suốt ngày thế này, không khỏe thì không sinh nổi đứa bé, rồi sẽ nguy luôn cho mẹ và con. Lúc đó thì Giang Thoại sẽ suy sụp hẳn. Bà đã quá sợ cuộc sống gió rồi nên chỉ muốn mọi việc đều tốt đẹp mà thôi. Chỉ tiếc là Vũ Thường quá hận nên không thấy ra điều đó
Buổi trưa ở công ty về, Giang Thoại không ghé nhà mà đến thẳng Vt, thấy chén súp còn nguyên trên bàn, anh nhìn bà Diệu như hỏi, bà lắc đầu
-Nó không chịu ăn gì, sáng giờ chỉ uống nước, thề này thì không được con à, phải đi khái thôi
Giang Thoại thở dài ngao ngán. Rồi anh cố nói bằng giọng điềm tỉnh
-Me về đi, cứ để mặc tụi con xử trí với nhau
Đợi bà Diệu về rồi, anh bước tới ngồi đối diện với Vũ Thường dịu giọng
Đdừng như vậy nữa em. Anh biết em oán giận anh và mẹ, nhưng sao em không chịu nói ra với anh, hai đứa sẽ nói hết với nahu rồi sau đó bắt đầu lại, em có chịu nghe anh giải thích không?
-Không
Giang Thoại cố kiên nhẫn thuyết phục. Nhưng đạp lại là sự khép kín của cô. Cuối cùng chịu hết nỗi, anh đứng dậy quát lớn
-Em muốn chết lắm phải không tại sao không chịu suy nghỉ cho em va cho người khác chứ. Nếu có bản năng của một phụ nữ, thì em đã nghỉ tới cái thai mà châm sóc nó. Anh và mẹ đã hết lòng với em, còn em thì thế nào? Hãy nhìn lại em đi
Giá mà Vũ Thường chịu trả lời hay có một phản ứng tích cực. Có lẽ anh còn thấy hy vọng. Đằng này cô chỉ nhìn anh một cách mệt mỏi chán chường. Hoàn toàn không có một chút bị lay chuyển. Từ lúc biết nhau đến giờ, lần đầu tiên Giang Thoại thấy cô ở trạng thái như vậy. Nó khiến thần kinh anh căng thẳng. Và anh bỏ đi ra ngoài ngồi một mình với cảm giác đau khổ tuyệt vọng
Quang Thuận bước qua salon để tiếp Giang Thoại. Anh nói với một chút bân khoan
-Tìm tao có chuyện gì không? Vũ Thường ra sao rồi
-Tao đến để nói chuyện đó, đúng hơn là nhờ mày thuyết phục cổ. Phải nhờ thế này thật không phải là điều dể chịu. Nhưng tao hết cách rồi
-Cô vẩn còn giận à?
-Giân thì còn đó, còn có thể dản hòa. Đằng này cổ cứ im lặng một cách lì lọm, tao không còn hiểu nổi cổ nghỉ gì nữa
Anh rút điếu thuốc gần lên môi, cử chỉ như che giấu cảm giác bất ổn, và nói tiếp một cách trầm tỉnh.
-Cô không nhận bất cứ sự săn sóc nào của mẹ ta, cả với tao cũng vậy. Không lẽ không còn cách nào để trở lại với nhau được sau. Tao mệt mỏi lắm rồi
-Chuyện mày với Thúy Hương giải quyết ra sao rồi
-Coi như qua. Cùng khó khăn lắm, tao cũng thấy buồn, dù sao cũng sắp cưới nhau, tình cảm cũng đâu có đơn giản
-Có đau khổ nhiều lắm thì cũng không sánh với nỗi với cái khổ của Vũ Thường. Cổ có trách móc mày nhiều không?
-Tất nhiên, nhưng cuối cùng cũng quên thôi. Cổ thuộc máu co ngai tính toán, chắc chắn sẽ quên tao và tìm đám khác xứng hơn
Anh ngồi yên suy nghỉ một lát, rồi phải tay bực tức
-Bỏ chuyện đó đi, tao muốn nói là... mà Vũ Thường quá đáng rồi. Tao đã không phân vân khi gạt bỏ Thúy Hương, thì cổ phải biết tao yêu cổ đến mức nào. Vậy mà lại hoàn toàn coi thường mọi cố gắng của tao. Ít ra phải còn bản năng của người làm mẹ chứ
Quang Thuận mỉm cười
-Tính Vũ Thường nhạy cảm từ đó giờ, tao nghỉ chắc cổ hiểu. Có điều sự rạn nứt lớn quá, cổ vượt qua không nỗi
Giang Thoại chợt lặng người đi
-Tao không tin cổ không chấp nhận tao, còn đứa bé thì sao
-Có lần Vũ Thường nói với tao, cổ sẽ tự một mình nuôi con
-Và gạt tao qua một bên à. Hừ, đừng quên đó cũng là con tao
Quang Thuận lại cười
Đdừng có nóng nảy như vậy. Tao nghỉ mày phải kiên nhẩn một chút
Giang Thoại thở hắt ra
-Còn pha/i kiên nhẩn thế nào nữa, đã hơn sáu tháng rồi, sắp đến ngày sinh ro6`i mà cổ cứ khăng khăng từ chối tao, thú thật tao không còn chịu đựng được nữa, làm sao thuyết phục để hợp thức hoá khi đứa bé ra đời đây
-Tại sao mày lo lắng dữ vậy?
Như không dằn nổi sự nóng nảy trong lòng, anh đứng dậy đi tới đi lui trong phòng. Quang Thuận ngồi yên nhìn theo. Mỗi lúc anh càng cảm thấy ngạc nhiên về sự lo lắng quá mức của Giang Thoại. Có nghĩa là trong lòng hắn, Vũ Thường luôn chiếm lĩnh một tình yêu tuyệt đối. Một vị trí màkhông có người phu.nữ nào thay thế được
Anh nói như khẳng định
- Tao nghĩ chắc chắn, Vũ Thường phải đón nhận mày thôi, khi có con rồi, cổ sẽ nghĩ đế nđứa bé, vì nó mà đồn ý tất cả những gì mày muốn có giữa hai người
Giang Thoại đứng lại, vẻ mặt hoàn toàn lãnh đạm
-Tính cô ta bướng bỉnh từ nhỏ đến giờ, tao không tin cô ta nghĩ đến con cái, cô ta chỉ làm theo tánh tự ái thôi
-Nói thế là mày không hiểu Vũ Thường rỗi
-Sao?
-Cái gì cổ cũng có thể bỏ qua, nhưng chuyện mày sắp có vợ khác htì khó tha thư ''lắm. Phụ nữa ai lại không ghen
Giang Thoại cười khẩy
-Trên thực tế, cô ta không co ''vẻ gì la quan tâm đến chuyện đó. Cô ta chưa bao giờ hỏi về Thúy Hương
Quang Thuận chặn lại
-Không hỏi chứ không phải là không nghĩ. Mày thử đứng về phía tâm lý Vũ Thường xem. Đứa bé được hình thanh trong lúc mẹ nó bị xem như.. Ơ, như môt. đêm vui qua đường, ai lại không bi.xúc phạm, mà mày lại sắp sử cưới vợ nữa
Giang Thoại phủ nhận môt. cách dứt khoát
- Đó là tự cô ta nghĩ, đồng ý sự việc là như vậy. Nhưng bên trong có cái lý của nó. Thực tế là tao đã ca%2(.t vìB't vơ%2mình đang nói tới cái điều mà lâu nay cả hai cố tránh. Nhưng Quang Thuận nói tiếp môt. cách thản nhiên
-Nếu Vũ Thường thuôc. về t ao, thì cổ đã có hạnh phúc hơn. Tao đã nghĩ như vậy. Nhưng đó không phải là duyên nợ, nên cổ không chọn tao. Nhưng dù sao cuối cùng 2 người vẫn không thể bỏ nhau, như thế cũng đủ vui rồi
Giang Thoại lắc mạnh B` từ, cứ kiên nhẫn đi, rỗi cổ sẽ cảm được thôi
- Đã 6 tháng rồi, co ta luc'' nào cũng phủ nhận sự cố gắng của tao, đối với mẹ tao cũng vậy. Mày có hình dung cảnh này không, mẹ tao suốt ngày quẩn quanh bên cạnh, còn cô ta thì cứ ngồi im lìm, không để ý bất cứ cá igì
Anh chợt dừng lại, đấm mạnh tay xuống than`h ghế
-Thật quá mức chịu đựng.
Quang Thuận cười thông cảm
-Tao chỉ nói một điều này, sau khi đứa bé ra đời, Vũ Thường sẽ tập trung vào nó và sẽ quên hết những chuyện kia, lúc đo ''cổ cần mày hơn cả mọi thứ, để rồi xem
Giang Thoại nhìn anh chăm chú, rồi cười khẽ
- Thật ra mày hiểu Vũ Thường nhiều hơn tao đó Thuật, tao nhớ lúc tụi tao mới quen nhau, lúc nào cũng có chuyện giận hờn. Phải đợi mày phân tích tao mới hiểu được cô ta nghĩ gì. Nếu như...
Anh chợt im bặt vì nhận ra mình đang nói tới cái điều mà lâu nay cả hai cố tránh. Nhưng Quang Thuận nói tiếp môt. cách thản nhiên
-Nếu Vũ Thường thuôc. về t ao, thì cổ đã có hạnh phúc hơn. Tao đã nghĩ như vậy. Nhưng đó không phải là duyên nợ, nên cổ không chọn tao. Nhưng dù sao cuối cùng 2 người vẫn không thể bỏ nhau, như thế cũng đủ vui rồi
Giang Thoại lắc mạnh đầu
- Không nói đến chuyện này nữa. Tao cảm thấy có lỗi với cả hai người nhiều lắm. Mỗi khi có chuyện với Vũ Thường, tao hay nhờ mày khuyên can Vũ Thường,đối với mày như vậy là không phải nhưng tao thật không còn chịu đựng được sự câm lặng ủ rủ của cô ta nữa. Giờ đây tao muốn lam` tất cả cho cổ và vì cổ.Mày hiểu chứ?
-Tao biết, nhưng tao hiểu là tao sẽ không thuyết phục được cổ đâu. Chỉ có mày, mày mới là người có thể làm cho cổ thay đổi.
Giang Thoại yên lặng suy nghĩ. Có lẽ Quang Thuận nói đúng. Anh phải kiên nhẫn hơn để thuyết phục và chăm lo cho Vũ Thường. Mọi hiểu lầm đã được sáng tỏ thì bây giờ sư.việc cũng không còn bị đi vào ngõ cụt như xưa.
Anh quay lại nhìn Quang Thuận, cả hai nhìn nhau, chia sẽ nổi niềm. Đúng rồi, Vũ Thường rồi sẽ tha thứ cho anh và anh sẽ chăm lo, bù đấp cũng như yêu thương cô hơn bao giờ hết.

Hết


Xem Tiếp: ----