Lan Anh lườm Thủy Hà một cái. Cô vờ rụt đầu, le lưỡi. Mai Hương vẫn chỉa Lan Anh: - Thấy cách nó ăn uống ta bực mình không chịu được, còn tệ hơn cả mèo, tệ hơn cả … Hùng can thiệp: - Sao em độc đoán thế. Phải để bạn em tự do một tí chứ. Mai Hương quay về phía Hùng, định cong môi trả lời nhưng không hiểu sao cô không nói và nguýt anh một cái muốn đứt đuôi con mắt. Cái nguýt làm người khác muốn đứng tim. Thiên Giang nãy giờ vẫn không nói gì, anh ghim một lát thịt đưa cho Lan Anh: - Sao nãy giờ em không chịu ăn gì hết vậy? - Công chúa kén ăn mà. Hùng phì cười: - Em để yên cho Lan Anh không được hả Hương? Thủy Hà kêu lên: - Nhỏ này ăn hiếp nhỏ Lan Anh lắm. Mai Hương làu bàu: - Lúc nào cũng ẻo lả như mít rụng, vậy mà bảo đừng nói. Lan Anh nhìn cái miệng cong như mỏ chuột của Mai Hương, cô khẽ háy một cái: - Mi lúc nào cũng như con nhím, thấy ghê. Mai Hương định trả lời, nhưng Hùng đã lôi cô đứng dậy: - Em có muốn ra tắm không? - Nắng gần chết mà tắm gì. Nói vậy nhưng cô cũng bỏ chiếc áo choàng, trên người chỉ còn bộ đồ tắm. Cô nhảy nhót đi ra biển. Ánh Hoa dọn dẹp mấy hộp thịt và gom mấy thứ trái cây cho vào giỏ, cô vươn người: - Ta ngủ một chút mới được, có ai muốn ngủ không, ta cho quá giang. Mọi người bật cười, Mỹ Vân đẩy Thũy Hà: - Cho ta gửi nhỏ Hà với, để nó thức nó phá quá, chịu không nổi. Thấy cái liếc của Thũy Hà, cô rụt vai, cười khúc khích và nằm lăn ra cạnh Ánh Hoa. Lan Anh đứng dậy đi ra ngoài. Thiên Giang cũng lững thững đi bên cộ Anh chọn một phiến đá bằng phẳng khuất hẳn tầm nhin của mọi người, ở đây chỉ thấy được những tảng đá dựng lởm chởm và mặt biển xanh trong. Thiên Giang kéo Lan Anh vào lòng, nhưng cô cứ đứng yên, hơi rụt tay lại. Thiên Giang ngạc nhiên nhìn cô, khẽ nhíu mày: - Em làm sao vậy? Cô ngồi xuống phiến đá gần đó, cúi mặt nhìn xuống mặt cát phẳng mịn. Dáng điệu cô buồn rầu như con mèo ốm. Thiên Giang ngồi yên nhìn cô, như cố tìm hiểu những gì diễn ra trong lòng cô: - Từ sáng giờ anh thấy em là lạ. Chuyện gì vậy Lan Anh, nói anh nghe đi. - …. - Em không thích đi chơi hả? Lan Anh lắc đầu, cô có vẻ khổ sở vì không nói được. Thiên Giang im lặng, kiên nhẫn chờ cộ Anh ngó mông lung ra xa, như để cô có thời gian quyết định. Lan Anh khẽ liếc nhìn Thiên Giang. Nét mặt hơi nghiêm của anh làm cô thấy ngại khi nói, cô lại cúi mặt, mân mê những ngón tay mình. Thật lâu cô mới ngước lên: - Anh Giang, Hoà Minh là chị em, chị một cha của em … Thiên Giang quay lại, mắt hơi nhướng lên như ngạc nhiên vì chuyện chỉ có vậy, và anh tưởng chuyện gì lớn hơn. Nhưng anh vẫn không nói gì, chỉ điềm tĩnh gật đầu: - Anh biết. Lan Anh lại im bặt, thật là khó khi phải nói một điều mà chính cô cũng đau khổ quyết định. Cô buồn bã nhìn Thiên Giang, anh có vẻ ngạc nhiên vì ánh mắt rầu rĩ của cô: - Có chị rồi em vui mới phải, sao em cứ buồn hoài vậy. Gần tháng nay anh hầu như cứ thấy em buồn. Sao vậy Lan Anh? Cô định mở miệng, nhưng Thiên Giang khoát tay: - Nếu Hòa Minh không thương em thì em cũng còn có ba và … Anh đứng dậy, đến ngồi bên Lan Anh, tay choàng qua vai cô: - Em còn anh, chưa đủ để em thấy hạnh phúc hơn sao? Lan Anh chấp chới mắt, tránh cái nhìn của Thiên Giang: - Em không thể như vậy anh Giang ạ. - Không thể gì? Lan Anh, anh không hiểu. Cô cắn cắn môi: - Em không thể làm chị Minh em khổ, vì chị ấy là chị của em mà. Em làm sao … Thiên Giang im lặng, nhìn chăm chú vào cộ Thấy cô im bặt, anh nhắc: - Em cứ nói tiếp đi. - Em làm sao dám thương anh nữa. Thiên Giang như choáng váng, anh lặng người đi, như không tin những gì vừa nghe. Lan Anh giấu mặt trong nắm tay: - Trước đây em không nghĩ gì hết, nhưng bây giờ … Thiên Giang điềm tĩnh: - Bây giờ em không đủ can đảm thưong anh, vì sợ chị em buồn, phải không? Cô rụt rè gật đầu. Anh cắn răng, như cố nén giận: - Em bắt đầu nghĩ ra điều đó từ lúc nào vậy? Cô nhìn anh, nín lặng một cách khổ sở. Lần đầu tiên cô nghe cách nói lạnh lùng của anh. Thiên Giang nhắc lại: - Em trả lời đi. - Đừng giận em anh Giang. Anh lắc đầu: - Đây không phải chuyện giận hờn, mà anh muốn em gạt hẳn ý nghĩ đó. Em không nghĩ nói vậy là xúc phạm anh sao. Giọng Lan Anh nhỏ nhẹ, nhưng cương quyết: - Em thương anh, nhưng em không thể nghe lời anh, thông cảm cho em. Em không đủ can đảm giành anh của chị Minh. Chị em thương anh, nếu anh không thương lại thì cũng dừng làm cho chị em khổ. Mình nên chia tay đi anh. Thiên Giang nhếch môi: - Anh làm gì để Hòa Minh phải khổ? Lan Anh ngắc ngứ ngồi im. Thiên Giang nheo mắt nhìn ra xa: - Anh không ngờ em có ý nghĩ lạ lùng như vây. Không bao giờ anh chấp nhận ý nghĩ đó cả. Anh giận em ghê gớm. Cô định nói, nhưng anh lắc đầu, cô đành im lặng nghe anh: - Sau tất cả những gì dã biết về anh, anh nghĩ em không lý do gì bảo Hòa Minh khổ vì anh được. Vậy mà em vẫn nghĩ và vẫn gán ghép, một sự gán ghép khấp khểnh em thấy chưa. Lan Anh ngước lên: - Anh thử tưởng tượng như em rồi anh sẽ hiểu, bỗng nhiên anh có được một người chị, và người chị đó quá đau khổ vì mất mát. Anh sẽ không đủ can đảm sống với tình yêu của mình anh Giang ạ, thông cảm cho em. - …. - Làm sao em vô tư yêu anh được. Hình dung chị Minh buồn mỗi lần em đi bên anh, em không chịu nổi. Thiên Giang hỏi gặng: - Giữa nỗi buồn ích kỷ của Hòa Minh, với hạnh phúc của cả hai người, em thấy cái nào quan trọng hơn? Em đem anh ra làm vật hy sinh vậy sao? Lan Anh không trả lời. Cô khổ sở ngồi im. Cô đâu ngờ anh phản ứng không khoang nhượng như vậy. Vậy mà cô đã nghĩ Thiên Giang sẽ buồn và lặng lẽ rút lui. Cô bặm môi, buồn buồn: - Anh không biết, mất anh em khổ lắm, em không dối điều đó. Nhưng có anh mà lương tâm chẳng yên ổn, em chịu không nổi anh ơi. Thiên Giang nhìn cô chăm chú, rồi nói từ tốn: - Vậy nếu vì Hòa Minh mà anh đau khổ, lương tâm em có thanh thản hơn không. Em nói đi, sao em không nghĩ anh cũng biết đau, cũng biết cảm xúc khi tình cảm đổ vỡ. Sao em đơn giản quá vậy. Không ai coi thường tình yêu của mình như em cả. Suy nghĩ lại đi Lan Anh. Lan Anh ngồi yên lắng nghe, cô không nhăn được ý muốn của nhìn mãi khuôn mặt nghiêm nghị của anh. Cảm thấy yêu anh đến nhói tim. Thiên Giang thấy cái nhìn của cô, hình như anh hiểu và không còn giận cô nữa. Anh kéo cô đứng lên, cúi xuống thật gần mặt cô: - Đừng bao giờ nói chuyện này nữa, hứa với anh không? Thấy cô cắn môi như khó xử, Thiên Giang mỉm cười: - Vậy là sáng giờ em chỉ nghĩ cách nói với anh thôi, đúng không? Bây giờ em đã nhận ra mình vô lý chưa? Lan Anh ngước lên: - Anh giận em lắm phải không? Thiên Giang nhìn cô thật lâu: - Không, anh thương em. Lan Anh cúi đầu nghĩ ngợi, rồi hơi do dự: - Hãy nói thật với em, nếu không gặp em, anh có chia tay với chị Minh không? Thiên Giang thoáng nhíu mày: - Với một tính cách như Hòa Minh, anh nghĩ không chỉ riêng anh, mà khó có ai hòa hợp được với cô ấy. Tại sao em cứ bắt anh phải nói cái điều hiển nhiên vậy Lan Anh, em không còn vô tư với anh nữa phải không? Anh nhìn xa xăm đi đâu, như không muốn thấy vẻ mặt hoang mang của cộ Lan Anh biết mình làm Thiên Giang khổ tâm, nhưng lòng cô còn khổ sở hơn anh. Tình cảm chia hai đưa người ta vào cảnh dở khóc dở cười. Nếu biết trước Hòa Minh cùng huyết thống với mình, chẳng bao giờ cô dám yêu Thiên Giang. Thà không có anh cô sẽ không phải mặc cảm với chị mình. Cuối cùng chỉ có cô là khổ tâm hơn cả. Cô lại ngước lên nhìn Thiên Giang, nếu không có anh, cuộc sống của cô là một khoảng hụt hẫng không gì bù đắp nổi. Bất giác cô níu lấy tay Thiên Giang và nép vào người anh. Thiên Giang quay lại, choàng tay qua người cô. Anh hiểu cử chỉ của cô nói lên điều gì và thấy thương cô hơn bao giờ: - Chẳng lúc nào em được vui trọn vẹn hết. Trong khi anh muốn em không bao giờ biết buồn. Anh thương em lắm em có biết không? Lan Anh không trả lời, cô đứng dựa vào Thiên Giang. Hoàn toàn tựa người vào vòng tay trìu mến của anh. Bây giờ cô thấy thật vô lý khi tự làm đổ vỡ tình yêu của mình.