Chương 15

Khi Lan công chúa kết thúc chuyện làm nư, trở lại Vương phủ thì mới phát hiện ra vị trí của Ngân Sương đã được nâng cao hơn nhiều. Công chúa Lan vừa ngạc nhiên vừa giận dữ
- Dì Bạch à? Có nghĩa là cái con ấy đã được chính thức đưa vào hàng thiếp? Gần ngang hàng với ta? Mà lại có mang nữa ư? Hừ!
Lan công chúa ném mạnh chén trà đang cầm trên tay xuống đất
- Thế nầy thì quá lắm! Hạo Trinh, mi xử ép ta lắm đấy!
Thôi má má vội vã bước đến, vỗ về công chúa
- Đừng giận! Đừng nên giận công chúa!
Công chúa Lan thắc mắc:
- Tạm thời chịu như vậy... Rồi sẽ có ngày cơ hội đến. Công chúa lo gì? Đời còn dài mà... o0o Vâng, không phải chờ đợi lâu, cơ hội phục thù rồi cũng đến. Và lần đó Vương phủ lại một phen rối ren. Hôm đó là ngày mười bốn tháng tám. Trước tiết Trung thu một bữa. Mỗi năm đến ngày này là Vương phủ yến tiệc linh đình, muớn cả ban nhạc, phường hát đến diễn trò. Những người đàn bà có vai vế hay chức phận trong Vương phủ cũng được ra ngồi ở hàng ghế đầu cùng quan khách xem hát. Đương nhiên là nam nữ thụ thụ bất thân. Nên nữ nhân trong Vương phủ ngồi riêng một bên, còn nam dù là chồng cũng phải ngồi một bên
Tối hôm ấy Ngân Sương lần đầu tiên xuất hiện với tư cách là “Nhị phu nhân”. Ngân Sương được ngồi cạnh bà Tuyết Như. Mặc chiếc áo gấm màu đỏ mới may, tóc bới cao kiểu mệnh phu. Đầu giắt thêm chiếc trâm ngọc có trục dài, khiến cái đẹp lộng lẩy hơn nữa
Công chúa ngồi ở dãy trên hết cũng trang sức bằng châu báu ngọc ngà, có tiền hô hậu ủng, nhưng không hiểu sao cứ bực bội cảm thấy mình như bị chìm dưới ánh hào quang của Ngân Sương. Điều này làm công chúa không hài lòng
Ngân Sương ngồi dưới công chúa. Nàng hơi lo lắng, mặc dù đã làm lễ với người trên. Bà Tuyết Như phải thuyết phục lắm, Ngân Sương mới dám nép mình yên vi
Trên sân khấu. Ban kịch vừa diễn xong màn Tôn Ngộ Không đại náo Thiên Cung. Lão Tôn và đám võ sinh trước khi rời sân khấu còn diễn thêm một màn nhào lộn được khán giả bên dưới nồn nhiệt cổ vũ
Màn la. Chờ diễn vở mới. Đây là lúc khán giả thừa cơ hội rảnh rổi đi rót nước giải khát hoặc tìm thức ăn, hoặc chuyện trò, và giữa c'ai không khí ồn ào đó, đám thị vệ gát cổng rao.
- Đa Long Bối Tử đến!
Hạo Trinh vừa nghe giật mình. Còn Ngân Sương ngồi phía bên nữ cũng tái mặt. Ly nước trên tay sóng sánh
Chưa ở vào tư thế chuẩn bị, thì đã thấy Hạo Tường dẫn Đa Long đi vào. Hắn đưa Đa Long qua thẳng bên dãy nữ
Hạo Tường nói
- Khai bẩm công chúa, Đa Long Bối Tử cầu kiến và xin vấn an công chúa!
Công chúa chau mày, vừa định bảo không cần, thì chợt nhìn thấy nét mặt sợ hãi của Ngân Sương, nên đổi ý
- Cho nào!
Đa Long bước vào, Hắn nguyên là anh em họ với công chúa. Nếu trước kia Hạo Trinh đừng có quá nổi bật thì cái vai phò mã kia hẳn là của hắn rồi. Vừa tới trước mặt công chúa, hắn đã sụp xuống kính cẩn
- Đa Long, xin khấu kiến công chúa!
- Đứng đậy đi!
- Dạ, cám ơn công chúa!
Đa Long đứng dậy, nhìn lên. Lúc này Ngân Sương có muốn tránh né cũng không tránh được
Hạo Trinh lúc đó cũng dẫn Tiểu Khấu Tử và A Khắc Đan bước qua. Tiểu Khấu Tử nói
- Mời Đa Long Bối Tử qua bên này ngồi, bên đó dành cho nữ. Bối Tử đừng nên kinh động công chúa nhiều quá, phiền..
Công chúa vừa thấy Tiểu Khấu Tử đã bực mình, nói
- Thế nào là kinh động với không kinh động? Đa Long là người nhà của ta, coi như ngoại lệ, được ngồi bên này
- Cảm ơn công chúa! Cảm ơn công chúa!
Đa Long hài lòng vì thấy có công chúa ở phe mình. Ngay lúc đó một Tiểu Thái gíam đã mang thêm một chiếc ghế đến. Đa Long vội ngồi xuống và đưa mắt nhình quanh. Sự hiện diện của Đa Long làm Ngân Sương thấy căng thẳng lúng túng hơn, tình thế rõ là nguy ngập, vì Vương gia dù chấp nhận Ngân Sương, những rõ ran`g là người chưa hề biết chuyện nàng đã từng sống bụi đời, đi hát rong trong các trà đình tửu điếm... Bây giờ nếu cái tay Đa Long nầy phơi trần mọi thứ ra, thì hậu quả sẽ thế nào?
Ngân Sương đứng ngồi không yên. Giữa lúc đó công chúa lên tiếng
- Ngân Sương! Làm gì không ngồi cho đàng hoàng? Đứng áng như vậy người khác làm sao xem được?
- Vâng! Vâng!
Ngân Sương vội vã ngồi xuống chỗ cũ. Đa Long nghe công chúa gọi “Ngân Sương” làm anh ta giật mình
- Ồ! Ngân Sương! Bạch Ngân Sương, thì ra cô đã vào Thạc Thân Vương Phủ rồi ư? Báo hại tôi phải đi tìm cô khắp cả thành phố Bắc Kinh nầy! A Khắc Đan thộp lấy ngực Đa Long:
- Tầm bạy! Vô lể! Dì Bạch là người của Vương phủ, mi không được nói năng lộn xộn. Đi chổ khác chơi!
- Mi mới vô lể!
Công chúa vổ bàn đứng dậy. Cái tên A Khắc Đan nầy rõ to gan thật, lần trước hắn đã tự ý xông vào dinh công chúa. Rồi bây giờ trước mặt mọi người, hắn lại không coi ta ra gì. Công chúa liếc nhanh về phía Ngân Sương, với người thông minh như công chúa thì đương nhiên phải biết. Giữa Ngân Sương và Đa Long hẳn có một quan hệ nào đó. Công chúa như mở cờ, trừng mắt với A Khắc Đan
- Mi định phá rối trật tự à? Dám trước mặt ta mà phô trương? Được rồi, vậy thì thị vệ đâu. Tất cả hảy kéo hết ra đây, xem thử kẽ nào dám lộn xộn nữa không cho biết!
Rồi quay qua Đa Long, công chúa liếc mắt
- Đa Long, mi đừng có sợ gì cả, có ta đây. À mà mi cũng quen với Ngân Sương nữa ư?
Đa Long được sự che chở của công chúa. Hắn chẳng những không còn sợ hãi, mà còn thừa thắn xông lên
Nay là dịp giải quyết cái mối hận ngày trước với Hạo Trinh. Thế là trước mặt Vương Gia (vừa thấy có chuyện lộn xộn bước qua xem). Bà Phước Tấn. Hắn lớn tiếng:
- Cái cô nàng Ngân Sương nầy ư? Trước kia là người của tôi đấy. Đã theo tôi từ khi còn là một ca kỷ ở Long Nguyên Lầu. Tôi còn chưa kịp sắp xếp để đưa cô ta về phủ, thì chợt nhiên mất tích, thì ra... thì ra là... bi. Hạo Trinh hắn cướp tay trên..
Làm như vẽ thân mật, hắn quay qua Ngân Sương trách móc
- Ngân Sương nầy. Tại sao cô lại có thể sáng Tần chiều Sở có mới quên cũ vậy hở cô?
Ngân Sương tái mặt, chẳng nói thành lời còn Hạo Trinh thì giận dử quát
- Đa Long, tại sao mi lại có thể ngậm máu phun người, đặt điều vu khống người khác? Ta thề chẳng dung tha ngươi!
Nhưng công chúa bước tới chắn ngang
- Chuyện nầy có liên hệ đến tai tiếng của Vương phủ chứ không phải nhỏ
Quay sang Vương Gia. Công chúa nói
- Thưa cha! Nãy giờ cha có nghe gì không? Cha đã bị người ta qua mặt rồi, cha biết không?
Vương Gia vừa bất ngờ vừa giận dữ quát
- Mang Ngân Sương lên trên ngay cho ta. Còn nữa... Tất cả mấy người cũng lên trên đấy hết! Thế là mấy giờ liền sau ấy. Trong một gian phòng kín của “Hoài Viển Lâu”. Ngân Sương bi. Vương Gia và công chúa liên tục chất vấn
Trên lầu, dưới lầu, dầy đầy thị vệ của công chúa còn những người kh'ac không phận sự, không được vào
Thôi má má đứng chắn nơi cửa lầu, mắt soi bói cứ nhìn Ngân Sương. Bà Tuyết Như và Tần má má cũng được dự nhưng chỉ đứng ở một bên cửa
Bà Tuyết Như lòng bồn chồn như lửa đốt. Bà tuy biết rõ xuất thân của Ngân Sương. Nhưng với những lời “vu khống” của Đa Long. Khiến bà cũng không khỏi hoài nghi mặc dù rất tin yêu tiết hạnh cô gái ho
Bạch
- Bẩm Vương Gia, bẩm công chúa! Cái cô gái Bạch Ngân Sương nầy nguyên là một cô gái hát rong ở Long Nguyên Lầu
Tay Đa Long đã tự tung tự tác nói
- Trinh Bối Lạc vì muốn chiếm đoạt cô ta, nên đã có lần đã thương tôi. Điều nầy, nếu Vương Gia không tin cứ hỏi các tiểu nhị và tài phán ở tiểu lầu trên thì rõ, tôi vì võ nghệ kém hơn nên đánh thua, nhưng thật ra thì trước đó Ngân Sương đã là của tôi rồi..
Hạo Trinh gầm lên chụp lấy tay Đa Long bóp mạnh:
- Đa Long! mi là thằng láo khoét hiểm độc, đê tiện, bôi nhọ người khác!
Đa Long đau quá hét lên, công chúa phải lên tiếng
- Quân bây đâu! Hãy vào đây khống chế phò mã
Mấy tay thị vệ nghe tiếng, vội vã bước vào giữ lấy Hạo Trinh. Hạo Trinh giận quá, hét to
- Ta biết mà, mi chẳng đụng được đến Ngân Sương, nên mới tìm cách báo thù. Nhưng bôi nhọ người khác là hèn. Ta biết bây giờ mi đã có cơ hội. Nhưng muốn làm gì thì nhắm ngay ta đây nè, đừng có bôi nho
Ngân Sương... sống cần phải có lương tâm chứ? Mi đã giết cha người ta chết còn chưa đủ. Bây giờ muốn phá hoại cả danh dự của người ta. Mi không sợ trời xanh có mắt rồi oan gia tương báo à?
Vương Gia chỉ thấy mình bị qua mặt nên lòng bốc lửa chứ không nghĩ đến chuyện gì khác, người liếc nhanh về phía Hạo Trinh, rồi bước tới Ngân Sương
- Tất cả im hết cho ta. Còn Ngân Sương! Hãy ngước mặt lên. Ta có vài câu muốn hỏi ngươi
Ngân Sương tái mặt không còn giọt máu, nhìn lên
- Có phải là mi từng hát rong ở Long Nguyên Lầu không?
- Da
- Mi có họ hàng với Tiểu Khấu Tử
- Dạ không
- Thế mi và Hạo Trinh gặp nhau ở đâu?
- Dạ.. Dạ ở Long Nguyên Lầu
- Như vậy mi có xuất thân thế nào, nói rõ cho ta biết!
- Dạ từ nhỏ con theo cha và mẹ, sống bằng nghề hát rong
- Thế làm thế nào mi vào đươc. Vương phủ làm a đầu?
Ngân Sương chưa kịp nói bà Tuyết Như đã bước ra
- Chính thiếp nhận nó vào
Vương Gia quay sang nhìn bà Tuyết Như. Ánh mắt giận dữ vì bị qua mặt
Bà Tuyết Như khổ sở nói
- Lúc đó hoàn cảnh bức bách, thiếp không thể làm gì khác hơn. Hạo Trinh đến van xin. Thiếp thấy hai đứa đang yêu nhau thật tình, cầm lòng không đậu, nên mới nhận nó vào phủ. Nhưng chuyện này bên trong còn nhiều uẩn khúc, thiếp nghĩ là phải từ từ giải thích cho Vương Gia, còn bây giờ Ngân Sương nó đang có mang, đừng nên gay cấn quá không tốt
Công chúa lớn tiếng nói:
- Tại sao vậy? Thế nào là gay cấn? Thứ gái hát rong ở các trà đình tửu diê”m mà lại trà trộn được vào Vương phủ. Vậy thì làm sao tin được? Ngay cả cái bào thai kia chưa biết ở đâu mà có nữa là
Hạo Trinh giận dữ
- Công chúa đừng nói bậy!
Công chúa trừng mắt:
- R ràng quá còn gì phải hỏi! Tôi muốn nói là... Cái bào thai kia rất đáng nghi ngờ... Chưa chắc là của chàng
Hạo Trinh giận bốc lửa:
- Sao lại không phải là của tôi? Lúc cô ấy sống với tôi người hoàn toàn trinh bạch
Công chúa chỉ tay về phía Đa Long:
- Hừ! Thế anh không nghe Đa Long nói gì ban nãy ư?
- Hắn là loại đê tiện, vô liêm sĩ. Con người như vậy cũng có người tin ư?
Và không dằn được cơn giận. Hạo Trinh đã dùng hết sức mình đẩy văng mấy thị vệ, sẵn chân chàng đá thêm mấy đứa lăn nhào, rồi giựt lấy thanh trường kiếm của một thị vệ khác nhắm ngay đầu Đa Long bổ xuống. Đa Long sợ quá hét to, rồi nhảy tránh qua một bên
Ngay lúc đó Vương Gia đã bước tới, lớn tiếng
- Nầy! Mi có đứng im không?
Mũi kiếm Hạo Trinh vừa định bổ xuống, thấy Vương Gia, vội thu về. Những người có mặt ở đấy đều đứng tim
Vương Gia chỉ tay về phía Ngân Sương hỏi Hạo Trinh:
- Sao? Mi định làm loạn nữa à? Vì một đứa con gái có lý lịch không rõ ràng như thếy này, mà mi dám liên kết với mẹ mi, với thuộc hạ thân tín của mi để qua mặt ta, lừa dối ta, mi còn chẳng nể vì thân thuộc, bất chấp cả lễ phép, luật vua, lạnh nhạt với cả công chúạ.. Mi thật là... Mi thật khiến ta quá đau lòng..
Nãy giờ quỳ yên một chỗ. Chợt nhiên Ngân Sương cảm thấy đầu nhức như búa bổ. Nàng ôm lấy đầu và không còn nghe thấy gì hết. Ngân Sương nói lớn
- Thôi đủ rồi! Đủ rồi! Tôi đi! Tôi sẽ đi ngay để mọi người yên!
Nói xong, Ngân Sương đứng dậy loạng choạng chạy về phía cầu thang. Công chúa hét lớn
- Hãy bắt lấy nó lại!
Lúc đó Ngân Sương đã chạy đến đầu cầu thang. Thôi má má nghe công chúa ra lệnh, vội chụp lấy Ngân Sương. Nhưng Ngân Sương chạy nhanh quá, nên mất đà. Cái chụp hụt của Thôi má má làm Ngân Sương ngã lăn từ cầu thang xuống đất. Bà Tuyết Như chạy theo ra. Trông thấy cảnh đó tái mặt nhưng không còn kịp. Hạo Trinh đuổi theo hét:
- Ngân Sương! Đừng! Đừng Ngân Sương!
- Trời ơi!
Bà Tuyết Như vội vã chạy xuống lầu. Ngân Sương đã nằm im dưới chân cầu thang. Bà Tuyết Như đỡ cô gái dậy, chỉ thấy phần áo nơi bả vai bị rách toạt một mảng. Và trên phần thịt da trắng kia, một vết sẹo, một cánh hoa mai màu đỏ đập thẳng vào mắt bà
- Trời ơi!
Bà Tuyết Như lại hét thêm một lần nữa, rồi cũng ngất lịm bên Ngân Sương