Người đời Đông Hán, mẹ mất vào lúc mới lên 9 tuổi. Hoàng Hương gào thét và kêu khóc thảm thiết, người trong làng cho là con có hiếu. Thờ cha rất mực cung kính, sớm khuya hầu hạ, không dám lãng xao. Mùa đông, Hoàng Hương nằm ủ vào chăn chiếu của cha để được truyền hơi nóng cho cha khỏi rét, đến mùa hè quạt màn gối của cha để cho mát mẻ luôn, nhờ đó mà cha được ăn ngon ngủ yên, quanh năm quanh năm vui vẻ không biết có mủa đông, mùa hè. Quan Thái thú ở quận ấy nhận thấy họ Hoàng là người con hiếu thảo, liền làm sớ tâu vua Hán. Hán đế ban cho Hoàng Hương tấm biển vàng đề chữ là người con hiếu để.
- Nguyên bản: Đông nhật ôn khâm noãn, Viên thiên phiến chẩm lương. Nhi đồng tri tử chức, Thiên cổ nhất Hoàng Hương Có nghĩa là: Mùa đông thì ủ cho ấm chăn, Mùa nực thì quạt cho mát gối. Trẻ thơ đã biết đạo làm con, Ngàn xưa chỉ có một Hoàng Hương. Diễn Quốc Âm: Đời Đông Hán Hoàng Hương chín tuổi, Khuất bóng từ dòi dõi nhớ thương. Hạt Châu khôn ráo hai hàng, Tiếng đồn vang dậy trong làng đều khen. Thờ nghiêm phụ cần chuyên khuya sớm, Đạo làm con chẳng dám chút khuây, Trời khi nắng hạ chầy chầy, Quạt trong mán gối hơi bay mát rầm. Trời đông buổi sương đầm tuyết thắm, Ấp hơi mình cho ấm chiếu chăn. Vì con cha được yên thân, Bốn mùa không biết có phần Hạ, Đông, Tiếng hiếu hạnh cảm lòng quận thú. Biển nên treo chói đỏ vàng son. Cho hay tuổi trẻ mà khôn, Nghìn thu biết đạo làm con mấy người?