Vết thương của Louis Sivet không thật sự nghiêm trọng. Tuy nhiên, những xúc động trong lúc cuộc nổ súng diễn ra đã khiến cho hắn bị một cú sốc mà hậu quả khiến các bác sĩ lo ngại về phương diện tim mạch. Dù sao đi nữa, quyết định của các bác sĩ là dứt khoát: Không cuộc thăm viếng nào được chấp nhận. Ngay cả những thanh tra cảnh sát cũng bị từ chối một cách không khoan nhượng. Khi Coplan và Tourain gặp nhau để đi đến Feuillearaie, họ không khỏi tự hỏi về vấn đề này. Tourain bực dọc nói: Dĩ nhiên Sivet không còn trẻ nữa. Đó là một cú nặng cho anh ấy. Tôi đã gọi điện thoại cho một cô bạn thân của anh ấy từ rất lâu rồi. Cô ta đã xác nhận rằng anh ấy không có trái tim khỏe khoắn…như tất cả những gã đã lăn lộn ở Châu Á và đã nốc rượu nhiều. Chúng ta hãy mong hắn qua khỏi – Tourain thở dài. Đến Feuillearaie, Francis và chánh thanh tra Tourain trước hết có một cuộc nói chuyện ngắn với bốn nhân viên của cơ quan S.D.E.C – một quản lý và hai người đóng vai phục vụ đảm bảo việc canh giữ căn nhà và người bảo quản nó. Tất cả đều ổn. – Trưởng toán khẳng định - Tù nhân không có vè bướng bỉnh lắm. Tôi có thể nói hắn ra tỏ ra đặc biệt ngoan ngoãn. Hắn không đòi hỏi gì, hắn đã chấp nhận một cách rất lịch sự cho bữa ăn và hắn còn tỏ ra lịch sự với Duprez, cai ngục thực thụ của hắn. Càng tốt – Coplan gật đầu tán thành - Ông thanh tra và tôi sẽ đến chào hắn đây. Hãy cho máy ghi âm hoạt động. “Ông lão” muốn nghe những gì hắn nói. O.K tôi làm chuyện cần thiết phải làm. – Gribel lặng lẽ gật đầu. – Anh là người chịu trách nhiệm tối nay (và là trưởng nhóm được giao cho Feuillearaie). Georger Brechter đang nằm trên ghế bố. Hắn chớp mắt khi đèn trần bật sáng. Rồi hắn rùng mình ngồi lên trên bờ ghế bố không tiện nghi. Nét mặt hắn căng thẳng và có vẻ mệt mỏi. Khuôn mặt không còn tươi tắn và cằm không cạo râu khiến hắn có vẻ mặt khá dữ dằn. Hai cườm tay bị khóa ra sau lưng, hai cườm chân bị cột vào nhau hắn không thể làm gì được nhiều. Mặc dù vậy, trái với mọi sự chờ đợi, hắn có cặp mắt nhanh nhẹn và rõ ràng một tinh thần không suy chuyển. Coplan tấn công ngay vào trò chơi; Thế nào, Brechter, anh đã suy nghĩ chưa? Người ta bảo ban đêm sáng suốt hơn ban ngày. Chuyện trao đổi mà tôi đã đề nghị với anh, anh có quan tâm không? Dĩ nhiên là có. – Người bị bắt nhẹ nhàng trả lời. Tôi phải hiểu rằng trí nhớ của anh đã hồi phục? Ông muốn nói gì, một cách chính xác? Một người có tên là Pierre Launet có nhắc anh nhớ điều gì không? Ông có thể bỏ sự mỉa mai, cay độc và châm chọc của mình đi. - Brechter nói trong lúc nhìn chăm chăm Coplan với con mắt nghiêm trang. – Nếu chúng ta thật sự là những đồng nghiệp như mọi người đã cho thấy rõ điều đó, chúng ta nói chuyện với nhau một cách nghiêm túc thì tốt hơn. Và trên phương diện bình đẳng. Vì tôi cũng có nhiều câu hỏi cho ông. Coplan không thể nén nụ cười nhẹ nhõm. Hơn một lần, trong sự nghiệp nhiều mạo hiểm của mình anh đã gặp như Brechter trong tư thế đáng lo lắng. Và lúc nào trong những trường hợp đó, anh cũng đã phải nhờ đến tài khéo ăn khéo nói của mình. Anh đảo lộn vai trò. – Francis cảnh báo tù nhân. – Nhưng không sao tôi nghe anh nói đây. Tại sao ngay từ đầu anh coi tôi như một địch thủ? Anh căn cứ vào cái gì? Anh lầm rồi. –Francis đáp trả. – Vị trí của tôi so với anh là như thế này: không bạn, không thù. Tôi xem anh như một nguồn tin tức chỉ có thế thôi. Sự mất tích của Launet và việc bắt cóc tôi là hai sự việc có liên quan chặt chẽ đến nhau, chuyện đó rất rõ ràng. Nhưng cách giải thích của hai sự việc đó có những hậu quả thuận lợi hay không thuận lợi, tất cả đều tùy thuộc vào giả thuyết đưa ra. Anh muốn đi đến đâu? Những lợi ích của chúng ta có thể liên đới. – Brechter đăm chiêu thăm dò. Xin anh giải thích. Trong hai phải chọn một: hoặc là Launet đã chết vào giờ này, hoặc bị nhốt trong một nơi bí mật như chính bản thân tôi. Trong trường hợp thứ nhất, những tin tức của tôi không chỉ có giá trị mà chúng còn có lợi cho anh. Trong trường hợp thứ hai, cuộc trao đổi mà anh đã đề nghị với tôi là một sự trao đổi giả dối. Tôi nghĩ là đã rõ. Tourain theo dõi cuộc nói chuyện với một sự chú tâm cao độ, đã nhíu mày và mím môi. Anh không hiểu nhưng Coplan đã hiểu chiến thuật của gã người Áo: Trước khi trả lời anh, Brechter, anh sẽ qua một thử thách. Anh nên nhớ rằng người ta không dạy một con khỉ già học làm trò. Tôi bắn giả viên đạn lạc vào trại của anh. Hãy nhìn hai bức ảnh này cho rõ và hãy suy nghĩ…Hai người này đã bị hạ đêm qua. Francis tiến về phía hắn đặt hai bức ảnh hai người xa lạ đã tấn công nhà của Faltiere đã chết trong vụ đó ngay dưới tầm mắt hắn. Đúng là điều mà tôi nghi ngờ. Đến phiên anh chơi. Một nếp nhăn cay đắng làm giãn đôi môi của người Áo. Anh ta tỉnh ngộ hỏi; Bị chiếu tướng rơi vào nước bí? Có thể là như vậy. Hãy nói cho chúng tôi nghe về hai người này. Phải, tôi biết hai người này. Đó là hai nhân viên của mạng lưới mà tôi đang điều khiển. Trong trường hợp nào họ bị chết? Trong trường hợp nào họ bị chết? Trong lúc tấn công Ray Falt tại nhà anh ấy và không giấu gì anh, Ray Falt cũng đã chết. Khuôn mặt của Brechter chợt khép kín: Bây giờ tôi biết anh nói láo. – Anh ta gay gắt rít lên. Hai nhân viên của tôi đã được dặn dò tuyệt đối không được để cho Ray Falt gặp nguy hiểm. Họ phải hỏi ông ta về Launet không hơn nữa. Muốn làm gì tôi thì làm, tôi không nói nữa. Coplan nhận ra mình vừa ghi được một điểm: Brechter anh đừng phát rồ lên như vậy, tôi không nói dối anh. Hai nhân viên của anh thật sự đã chết, nhưng họ đã là nạn nhân của một sự hiểu lầm. Chính Falt đã bắn họ và họ đã bắn trả để giữ mạng sống của mình. Tự vệ chính đáng hay đại loại vậy. Còn về Launet, hắn đã bị bắt, tra tấn và giết chết bởi những kẻ lạ mặt mà chúng tôi đang cố gắng tìm ra dấu vết. Một sự im lặng, một sự im lặng quá dài. Cuối cùng Coplan tuyên bố: Sự quyết định từ chối cuộc trao đổi của tôi bao gồm một nguy cơ: Đó là một hệ thống bảo vệ có những thuận lợi của nó, tôi không nghi ngờ điều đó. Nhưng đối với anh, tôi nghĩ nó cũng có những bất tiện nghiêm trọng. Anh đang ở trong tay chúng tôi, anh đừng quên điều đó. Nếu một chuyện không may xảy ra trong khi anh bị giam giữ, không ai biết gì cả. Không bao giờ biết. Tôi chỉ nói khi tôi có ý thức. – Brechter quyết định. – Hãy đưa tôi đến gặp một nhân viên cấp cao của cơ quan tình báo Pháp. Anh đang gặp. Brechter nhìn khá lâu Coplan trước khi nói rõ từng tiếng: Anh đã nghe nói về tổ chức Kunakoto? Dĩ nhiên là có. Nhưng…trừ phi có bằng chứng ngược lại, đúng ra tôi cố tin rằng đó là một huyền thoại. Một huyền thoại? – Người Áo cười khẩy, khiêu khích. – Anh không thiếu lạc quan hoặc là… Hoặc là sao? Người Pháp các anh dù sao cũng không quá ngây thơ để tin rằng những mạng lưới của Kunakoto thuộc một nghệ thuật truyền thống dân gian hay một chiến dịch tuyên truyền độc hại? Chúng tôi đang chiến đấu chống lại những tên cướp đó từ bốn năm nay. Và nếu như anh còn nghi ngờ về phương diện này, cái chết của Launet phải làm cho anh hiểu rằng đó không phải là một trò đùa. Tôi cũng có thể nói ra cho anh nghe rằng việc thành lập của Edoxipress là một vụ của phân đội Eurab trong tổ chức Kunakoto. Chúng tôi biết được nguồn tin tức chắc chắn, vì chúng tôi đã cho một người của chúng tôi len lỏi vào được tổ chức này của người Nhật. Dĩ nhiên cũng qua kênh này mà chúng tôi đã biết được về chiến dịch Bador. Chiến dịch Bador là gì vậy? Đó là mật khẩu của vị Faltiere. Và những mục tiêu của chiến dịch đó? Những mục tiêu kép, như chín trên mười lần. Thứ nhất là chiến tranh báo chí. Hai là sự củng cố trung tâm Paris. Anh sẽ không bao giờ làm cho tôi tin được rằng người Nhật dám liều lĩnh chơi một trò như thế ở Pháp. Brechter mỉm cười cay đắng: Tôi cho rằng anh làm con lừa để có cám ăn (anh giả vờ biết thêm tin tức)- Hắn càu nhàu. Chúng tôi không thể giận anh, đó là vai trò của anh…thế lực thứ tư, anh có tin điều đó không? Tuy nhiên không phải tự nhiên mà những người của quốc gia lỗi lạc đã tuyên bố rằng sức mạnh khổng lồ của báo chí, những cuộc chiến tư tưởng do báo chí đưa đến từ nay giữ một vai trò chính trong chính trị. Người Nhật đã hiểu và họ không phải là duy nhất. Bằng cách cung cấp những phương tiện vật chất đáng kể cho cho sự kết hợp Faltiere – Sivet, Kunakoto tự rèn cho mình vũ khí vừa đáng sợ vừa hữu hiệu như nhau. Đặc biệt là khi chiến đấu chống lại tư tưởng các nước Châu Âu hợp nhất. Tại sao đặc biệt là mục tiêu đó? Bởi vì, sự thống nhất chính trị của châu Âu là một nguy cơ chết chóc cho kinh tế Nhật Bản. Sự sống còn của Nhật Bản tùy thuộc vào những hàng hóa xuất khẩu…Chinh phục những thị trường tiêu thụ là một công việc tương đối nếu như Châu Âu vẫn còn chia cắt từng mảnh. Nhưng châu Âu khi trở thành một khối chính trị đồng nhất thì đó là một lục địa mất đi đối với những xí nghiệp của Tokyo. Coplan im lặng suy nghĩ một lúc, rồi: Anh có vẻ biết nhiều vấn đề Brechter. Tôi công nhận sự chặt chẽ trong những luận chứng của anh: chinh phục những đòn bẩy của của báo chí chính trị, ngăn cản sự thống nhất châu Âu, đó là mục tiêu hàng đầu đối với người Nhật. Nhưng còn ông, mục tiêu của ông là gì? Chống lại Kunakoto. Tôi đã bảo ông rồi. Với lý do gì? Người Áo im lặng. Coplan lúc đó đặt câu hỏi quan trọng nhất; Brechter, anh là ai? Thuộc phe nào? Tổ chức của tôi trong phe bạn với nước Pháp. Tôi không thể nói gì hơn nữa. Điều không ngăn anh thanh toán món nợ của mình với kẻ thù và trên lãnh thổ của chúng tôi. Ngoài chuyện đó ra anh là bạn của chúng tôi. Chúng tôi không có sự chọn lựa. Nhưng sự tôn trọng sơ đẳng nhất của những lễ nghi của nghi thức giữa hai quốc gia bè bạn, buộc các anh phải thực hiện sinh hoạt của mình ở nơi khác. Không còn có nơi khác nữa! Anh cũng biết rõ. Chiến tranh mà, chúng tôi đang theo đuổi thuộc tầm cỡ thế giới. Theo ý anh, Brechter, Ray Falt có ý thức về những gì anh ấy làm không? Tôi không biết. Chính đó là điều mà Launet phải làm sáng tỏ. Còn luật sư Dorieux? Người đó chúng tôi chắc chắn hắn bị điều khiển. Dĩ nhiên hắn biết hắn nằm trong một âm mưu hoàn toàn không lương thiện. Nhưng vì hắn chỉ làm như vậy, hắn không tìm hiểu quá nhiều. Hắn nhận được nhiều tiền, tống chúng sang Thụy Sĩ và hắn thu xếp những chuyện bịa tất cả của những chuyện bịa. Vì hắn khéo léo, thủ đọan, quỷ quyệt trong nghề, những điều tra viên hữu hiệu nhất rất khó phát hiện ra. Nếu anh mong bắt quả tang hắn hay phát hiện một lỗ hổng chỉ của lớp vỏ bọc nơi hắn, anh mất thời gian. Tôi biết tôi nói cái gì mà. Nét mặt của Coplan đanh lại, anh bình tĩnh nói từng tiếng một: Tôi lặp lại câu hỏi của tôi, Brechter, anh là ai? Người Áo chế giễu nhưng nét mặt cúi xuống; Một đại diện thương mãi khiêm tốn không biết gì về những việc xảy ra cho mình và thích trở về càng nhanh càng tốt căn hộ nhỏ của mình ở Vienne. Coplan gật đầu tán thành quay sang Tourain: Hôm nay như thế là đủ rồi, ta đi thôi. Họ bỏ đi để tên tù ở lại với sự cô đơn của mình. Coplan đòi người đồng nghiệp của mình thuộc S.D.E.C bản ghi cuộc nói chuyện với người Áo và hứa sẽ trả lại. Trong lúc xe đang chạy về Paris, Tourain khẽ nói: Anh nghĩ gì về tất cả vụ này? Rằng gã đó chắc chắn không phải một tay mơ. Đó cũng là cảm giác của tôi. Nhưng tôi nói về câu chuyện và mạng lưới Nhật Bản …khá khó tin phải không nào? Dĩ nhiên là có đồ ăn thức uống trong những gì hắn kể. Ít ra nó đứng vững. Mặt khác thái độ tự tin, sự bình tĩnh của hắn, cung cách chững chạc toát ra từ người hắn, tất cả những thứ đó khiến ta phải suy nghĩ. Về quan điểm nào? Theo ý tôi nếu hắn tự cảm thấy bình tĩnh như thế là vì hắn có những lý do. Thật vậy sao? Tương lai sẽ mách bảo linh tính của tôi có đúng hay không, nhưng tôi tin rằng Brechter biết tự che đậy mình. Anh biết không Tourian, khi một nhân viên tình báo phải nhận rằng mình điều khiển thật sự một tổ chức lén lút và đúng là điều mà Brechter đã làm đó là vì hắn có niềm tin sẽ thoát nạn. Không bao giờ Brechter giữ được một ngôn ngữ như thế nếu như hắn không thận trọng. Hắn biết chúng ta có thể thủ tiêu hắn không. Thế mà, mặc dù vậy, hắn tiết lộ cho chúng ta những mục trên trang nhiệm vụ của mình ở Paris. Chuyện đó có làm anh bối rối không hả? Hoàn toàn không. Tôi đã gặp không ít những điệp viên trong trong sự nghiệp của tôi. Và tất cả không trừ một ai, đã cố gắng nhồi nhét vào đầu tôi những tuyên bố không giá trị. Câu chuyện tổ chức Nhật Bản này là tiểu thuyết. Tại sao người Nhật quái quỷ đến tài trợ cho một công ty báo chí ở nước chúng ta? Tôi không chia sẻ sự hoài nghi của anh. – Coplan tin tưởng nói. – Khi người Nhật gây chiến tranh, họ chiến đấu mọi phía và họ không quên rằng người Nhật đã quyết định một cách dứt khoát rằng cuộc chiến tranh thật sự của thế kỷ thứ XX là cuộc chiến tranh kinh tế, thương mại và tài chính, nếu anh chuyển vị những phương pháp mà họ đã áp dụng trong cuộc xung đột thế giới vừa qua, lập luận của Brechter hoàn toàn có thể chấp nhận được. Thêm vào đó, tôi báo cho anh rằng tôi đã không khám phá ra một sự trùng hợp rõ ràng giữa những lời thú tội của người Áo và những gì chúng ta biết. Tôi tò mò muốn biết điều mà “Ông lão” sẽ nghĩ về tất cả câu chuyện này. – Tourain buồn bã nói nhỏ. Ông giám đốc cơ quan S.D.E.C sau khi nghe hết sức chăm chú cuốn băng ghi âm cuộc nói chuyện của Coplan và Brechter, ngồi im một lúc lâu. Coplan nói khẽ: Đáng chú ý không? Anh cho phép. – “Ông lão” càu nhàu - tôi muốn nghe lại cuộc nói chuyện đó. Ông chỉnh máy ghi âm cho chạy cuốn băng lại một lần nữa. Khi sự im lặng trở lại, ông nói rõ từng chữ, khuôn mặt lạnh lùng: Dĩ nhiên không có gì có thể kiểm chứng những điều mà Brechter nói. “Người từ phương xa về dễ nói khác”, tục ngữ đã nói thế. Trút hết lên lưng tổ chức bí ẩn của người Nhật thì dễ dàng. Tôi nói hầu như bánh nhân kem… Chúng ta đã có vài hồ sơ về những mạng lưới Kunakoto đó, nếu tôi nhớ không lầm. Ông lão cười khô khan và ngắn,một cái cười của con sói. Nếu người ta có thể gọi đó là những hồ sơ! Những chuyện ngồi lê đôi mách, những tin đồn, những tiếng vang gián tiếp được lượm lặt bởi người này hay người kia trong đám những đặc phái viên khả kính của chúng ta! Không có gì cụ thể, không có gì xác thực. Và nếu như tôi đi một chuyến sang Vienne? – Francis bỗng đề nghị. Với những tấm ảnh của Brechterm Launet, hai người tấn công nhà của Faltiere, tôi có thể thăm dò bạn bè người áo của chúng ta. Cuộc thử nghiệm sẽ có thể đáng đồng tiền bát gạo, ai biết đâu được. “Ông lão” do dự, cân nhắc cái được và cái không. Ơ…được…dù sao cũng không phải là một ý kiến tồi. – Ông chấp nhận. – Anh có thể thử về phía tòa soạn báo Wiener Post, chính một phóng viên của tờ tuần báo đó là người đầu tiên gợi ý về sự hiện diện của nhóm Kunakoto. Anh sẽ thấy chuyện đó trong hồ sơ. Bản thân tôi cũng có vài liên lạc ở Vienne, ông cũng biết. Phải, tôi nghĩ rằng nếu điều này đáng công di chuyển. – “ông lão” kết luận. Hãy hỏi Rousseaux tổ chức cho anh chuyến đi đó. Còn Brechter? Hãy để hắn ở trong tù một chút. Có lẽ hắn sẽ trở nên lắm mồm hơn về chính đề tài của mình và dĩ nhiên tất cả đã ở đó. O.K sáng mai tôi sẽ lên phi cơ. Khi vừa đến Vienne bằng chuyến bay Air France 782, Coplan được tiếp đón một cách kín đáo bởi Jerome Fevan, nhân viên thường trú địa phương của S.D.E.C. Đồng hồ của phi cảng Schewechat chỉ 11 giờ 40. Rất vui được gặp lại anh, Francis - Fevan nói với nụ cười kỳ lạ ở khóe miệng. Rất hân hạnh. – Coplan đáp khẽ. – Tôi mong anh đã tìm cho tôi một khách sạn dễ chịu? Thật tiếc, tôi không lo vấn đề đó. Thật vô ích, vì anh lại trở về bằng chuyến bay này, ngay ngày hôm nay lúc 17 giờ 10 và anh sẽ trở lại Paris. “Ông lão” vừa nhắn với tôi như vậy. Ngay sáng nay, rất chính xác vào lúc 10 giờ 35. Không đùa chứ? Một chiếc xe công vụ sẽ chờ anh ở Orley. Dù sao chúng ta có thể ăn trưa với nhau chứ? – Coplan tâm lý đề nghị. Dĩ nhiên. Điều bất thường là khi Coplan đến trụ sở S.D.E.C ở Paris trước 22 giờ một chút, “Ông lão” chờ anh ở đó. Coplan nói: Nếu như ông làm thêm giờ, đó là vì có một lý do quan trọng, chắc chắn như vậy. Có gì mới trong vụ Brechter? Có, đúng như vậy.Chúng ta đi đến Feuilleraie. Tôi sẽ thuật cho anh biết trên đường đi những gì xảy ra. Họ lên chiếc xe D.S do tài xế riêng của “ông lão” lái. Trong khi chiếc xe du lịch chạy bon bon về hướng ngoại ô phía Bắc, “Ông lão” giải thích” Sáng nay, khi vừa đến văn phòng, tôi đã được Bộ trưởng mời đến bộ ngoại giao. Tôi đã đi đến bộ quốc phòng và từ đó đến Bến Orsay. Chúng tôi được một trong những giám đốc tiếp và chúng tôi đã gặp bí thư thứ hai của tòa đại sứ Trung Hoa Tân quốc. Nhà ngoại giao dễ mến đó của Bắc Kinh đã thông báo cho chúng ta rằng ông ta đã cho tiến hành một cuộc điều tra về bốn cộng tác viên người Châu Âu thuộc công tác của Trung Quốc ở Vienne. Nói tóm lại với sự thẳng thắn làm động lòng đặc trưng của những công chức của Mao, người Trung Hoa nhỏ bé đó đã tuyên bố một cách bình đằng rằng Brechter, Launet và hai phụ tá của Brechter đã đến Paris để điều tra về Ray Falt và về Edoxipress!...Trung thực đã lấy trung thực. Tôi đã kể hết tất cả những gì tôi biết. Thì cũng gần hết tất cả …anh đoán được đoạn kết, tôi nghĩ vậy. Không, tôi đoán không ra. – Coplan thản nhiên nói. Nước Pháp không còn đủ mạnh nhất là không còn đủ giàu để tự cho phép mình xúc phạm một cường quốc bè bạn, đặc biệt là Trung Hoa dân quốc. Để nói rõ hơn, chúng ta sẽ thả Brechter và xin lỗi hắn về sự ngộ nhận đáng tiếc đó. Chính là vì vậy. – Coplan mơ màng nói. – Một giai đoạn của cuộc tranh giành ảnh hưởng khiến cho Trung Quốc đối đầu Nhật Bản. Tôi hiểu tại sao Brechter giữ được tinh thần. Nhưng chính Tourain sẽ bị ngạc nhiên. Anh đừng lo. Tôi đã thu xếp với anh ta. Vả lại tôi báo cho anh biết dù sao đi nữa chúng ta cũng không phải là người thua cuộc vì anh nghĩ kỹ rằng tôi đã trả giá sự đầu hàng từ bề ngoài của tôi. Nước cộng hòa dân chủ Nhân dân Trung Hoa đã đề nghị cung cấp cho chúng ta những giai đoạn nổi bật của cuộc chiến đấu chống Kunakoto của mình. Và trung thực mà nói, tôi không bực dọc về thỏa thuận này. Còn Edoxipress sẽ ra sao? Tôi sẽ nói về nó cho anh nghe. Tôi đã tiếp xúc với Lilli Mossardel và cô ta đã lo cho Louis Sivet ngay sau khi anh ta có thể tiếp khách, nói như vậy nghĩa là anh ta chắc chắn sẽ lành bệnh …Thật vậy, tôi đã giao cho con bé Mossardel thuyết phục Sivet rằng anh ta phải tiếp tục xuất bản tạp chí tin tức của công ty Edoxipress. Trong mục đích nào? Nếu tổ chức Kunakoto có ý định sử dụng công ty Edoxipress để củng cố trung tâm ở Paris của nó.Chúng ta sẽ có chỗ ngồi thật tốt để có những tin tức đáng chú ý. Tourain sẽ huy động những thợ đường ống tốt nhất của mình. Như vậy chúng ta có thể nghe những gì trù tính trong lòng công ty Firway. Coplan mỉm cười: Dĩ nhiên cực điểm của mánh khóe, anh công nhận. Nghe những người đang nghe anh, chuyện phải làm. Mốt Pháp cần biết những gì xảy ra trên thế giới, Coplan. Bây giờ hơn bao giờ hết.
HẾT