---~~~mucluc~~~---


Hồi 17
Châu liên bích hợp

     ấy giờ nghe nói câu nói đầy hứng thú của lão già, một trung niên lên tiếng tiếp lời hỏi:
- Theo Ngụy lão bá thì Võ Đang chưởng môn nhất định vì chuyện này mà sẽ phái một đoàn tinh anh cao thủ truy tìm hung thủ báo cừu?
Giọng lão già lúc này cười vang vang thản nhiên, rồi cất tiếng đầy vẻ khinh bỉ:
- Người đã dám ra tay hạ thủ một trong Võ Đang tam kiếm há có thể là nhân vật dễ chơi sao? Võ Đang chưởng môn khi nghe những thi thể này đều bị đóng băng, đến một giọt máu cũng không thấy chảy ra thì phải tái mặt, ha.. ha.. theo lão hủ thì lão nhất định trước hết mời tất cả Bát đại môn phái cử hành “Long đầu đại hội”!
Giang Ngọc Phàn nghe lọt tai đến đó thì rầu rĩ hối hận, bỗng chàng thúc ngựa phóng nhanh xuống đường.
Bọn Phong Lôi Quải đương nhiên cũng nghe rõ những lời này, bọn họ giờ đây có muốn bảo vệ bí mật thân phận của Minh chủ họ cũng sẽ rất khó.
Thấy Giang Ngọc Phàn cầm đầu phóng đi lặng lẽ họ biết chàng đang hối hận. Với Giang Ngọc Phàn chàng suy nghĩ những lời lão già vừa rồi nói thì Bát đại môn phái mà điều tra tất thế nào cũng phát hiện ra được những người kia chết vì gì! Và khi đó bọn họ tất sẽ quy trách nhiệm cho Tái Thượng lão lão chứ không khi nào nghĩ là Giang Ngọc Phàn. Thế nhưng lâu ngày chầy tháng, căn cứ vào mọi chi tiết tình hình thì người ta nhất định phán đoán ra ai là người ra tay với bọn người này?
Đi hết đường cái lớn, bọn họ bắt đầu theo đường nhỏ vào vùng hương thôn đi về hướng tây!
Càng đi cảnh vật thiên nhiên càng mộc mạc hoang dã người dân sống thưa thớt, lại ít khách giang hồ, chỉ thấy một cánh đồng áng cày cấy, cảnh động tình người khiến cho bọn họ vơi bớt đi những căng thẳng lúc sáng.
Đi liền mấy ngày chỉ nghỉ ngựa lúc ăn uống mà thôi; mãi đến khi qua Cổ Thành hồ, cá bọn mới lần ra đường lớn tìm bọn đệ tử Cái bang, hỏi tung tích của Vạn Lý Phiêu Phong. Hỏi ra mới biết bọn Vạn Lý Phiêu Phong đi cả đêm lẫn ngày, nên lúc này đã vào tận Hoàng Sơn.
Bọn Giang Ngọc Phàn mới ngẩn người, nghe đều sững sờ, Hắc Sát Thần đầu tiên cảm thấy hoài nghi, hỏi:
- Mẹ cái lão khỉ già này, nhà lão ta ở tận Đông Hải chạy lên Hoàng Sơn làm gì chứ?
Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa cũng chửi đổng:
- Con cáo già Triệu Cảnh Thành này lắm kế đa mưu, chúng ta không nên để mắc lừa hắn nữa!
Giang Ngọc Phàn nhíu mày khó hiểu, cũng hỏi:
- Bọn chúng lên Hoàng Sơn làm gì nhỉ?
Trọc Tử Vương Vĩnh Thanh làm ra vẻ thông minh nói:
- Minh chủ Vạn Lý Phiêu Phong mưu mô xảo quyệt, đã biết chúng ta sẽ đuổi theo, cho nên cố ý dẫn dụ chúng ta vào tận Hoàng Sơn. Chờ sau khi chúng ta đã vào tận nơi rồi, hắn lại lén chạy trốn đi nơi khác. Hừ, chạy trời không khỏi nắng, đến Hoàng Sơn như bắt chưa được hắn, thì chúng ta kéo ra Đông Hải tìm đến nhà hắn mà chộp..
Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa trề môi, nguýt dài:
- Đúng chỉ là bàn bắt cá mò, hồ này không có thò tay hồ kia, như thế chẳng phải nhọc công hả?
Bên kia bọn họ ba bốn tên đấu khẩu, bên này Giang Ngọc Phàn đã cùng bọn Ngộ Không đã bàn bạc xong, quyết định truy đuổi theo chúng lên Hoàng Sơn.
Bấy giờ cả bọn lên đường, vì gấp rút đuổi theo nên đi cả đêm lẫn ngày, tuy vậy thỉnh thoảng ghé một vài thị trấn lớn tìm bọn Cái bang để hỏi thăm tiếp tin tức về bọn Vạn Lý Phiêu Phong. Quả nhiên bọn Vạn Lý Phiêu Phong cùng với chiếc kiệu trúc kia đi vào Hoàng Sơn, mãi vẫn chưa thấy trở ra.
Nghe tin tức này Giang Ngọc Phàn cảm thẩy phấn chấn, thế nhưng có điều khiến chàng khó hiểu, nếu như trong Hoàng Sơn không có nhà cửa thì cả thì bọn Vạn Lý Phiêu Phong làm sao ở lại trong núi lâu như thế được.
Chiều hôm ẩy, sau giờ Dần thì Hoàng Sơn một dãy núi trùng điệp mở ra trước mắt bọn họ. Những ngọn núi cao nối liền nhau đứng sừng sững như những cột chống trời xuyên qua chín tầng mây. Ánh chiều tà chiếu xuống những vách núi đá dựng đứng hắt ngược trở lại những cỗ phản quang muôn sắc quyện vào mây chiều bãng lãng như cảnh thiên thai.
Vừa thấy Hoàng Sơn, cả bọn cảm thấy khoan khoái tinh thần bỗng phấn chấn hẳn lên, liền hô vang rồi thúc ngựa chạy nhanh thêm.
Khi họ đến chân núi thì trời đã sập tối. Nằm phía nam chân núi khuất sau những rặng cây già là một xóm tiều phu nhỏ, cứ ba ánh đèn heo hắc tỏa ra như những con đom đóm. Thế nhưng trong cảnh rừng núi âm u này thì vậy cũng đã là ấm cúng sầm uất lắm rồi. Bọn họ quyết định tạm nghỉ chân trong sơn thôn, bèn tìm ba căn nhà tranh khá rộng nhất trong thôn thuê trọ.
Sau buổi cơm tối đạm bạc với vài đĩa thịt rừng và dăm chén rượu tằm cũng khiến cho cả bọn sảng khoái, bấy giờ mới thương nghị kế hoạch nhập sơn. Sau khí bàn bạc, quyết định Giang Ngọc Phàn và Hàn Dũ Lý sẽ vào trinh thám trước, sáng sớm ngày mai cả bọn mới vào núi.
Giang Ngọc Phàn và Hàn Dũ Lý ra khỏi xóm mới bắt đầu thi triển khinh công phóng vút đi. Hàn Dũ Lý đây là lần đầu tiên kể từ khi gia nhập Du Hiệp Đồng Minh mới được cùng Giang Ngọc Phàn đi riêng với nhau, tự nhiên trong lòng nàng cảm thấy sung sướng dễ chịu.
Thế nhưng, Giang Ngọc Phàn khi vừa phóng vào núi chàng cảm thấy lúng túng trước cảnh mập mờ của hơi núi và sương đêm, chàng không biết nên đi hướng nào để tìm bọn Vạn Lý Phiêu Phong trong Hoàng Sơn bao la mù mịt này?
Vào đến sơn môn thì cảnh núi mù mịt không nhận ra đường lối đâu nữa, may bọn họ cả hai công lực đều thâm hậu, nên vận nhãn lực dò đường mà đi.
Đến như Hàn Dũ Lý ban đầu phấn chấn hồ hởi, thì lúc này cũng phải chau mày, bất giác buột miệng “A” lên một tiếng, bởi vì từ khi ra khỏi xóm núi đến giờ vị biểu đệ của nàng cứ lẳng lặng mà đi chưa hề mở miệng nói với nàng một tiếng nào.
Nào ngờ Giang Ngọc Phàn phía trước cứ như không nghe thấy gì, tâm trí đổ dồn vào việc tìm kiếm, mắt hết nhìn bên này đến bên kia không bỏ sót một nơi nào trên đường đi.
Hàn Dũ Lý nhân thấy Giang Ngọc Phàn vô tâm, chỉ lo tìm người chứ không nghĩ đến chuyện có nàng bên cạnh, nên trong lòng không khỏi có chút chua xót.
Chính tại lúc ấy, không gian trước mắt họ bỗng nhiên sáng ra...
Ngước mắt lên nhìn mới biết đã lên khỏi tầng mây, cả hai nhất thời dừng chân lại.
Mảnh trăng thượng tuần treo lơ lửng trên cao, trời trong vắt, những ngọn núi đội tầng mây nhô lên thành rừng, ánh trăng vàng trải xuống trên lớp sóng mây nhấp nhô tạo thành một khung cảnh huyền ảo tang bồng, khiến cả hai người bất giác buột miệng “ồ” lên trầm trồ khen ngợi.
- Ôi đẹp tuyệt! - Hàn Dũ Lý lên tiếng.
Giọng nàng thánh thót, âm thanh phát ra cứ vang vọng mãi hồi lâu mới dứt. Giang Ngọc Phàn giật mình thấp giọng cảnh giác:
- Biểu thư làm sao lại la lớn như vậy ở nơi này, chẳng sợ bọn chúng phát hiện sao?
Hàn Dũ Lý suốt một quãng đường đã bị bỏ rơi, giờ đây mở miệng câu đầu tiên đã bị cắt cụt hứng, bất giác tánh ngang ngạnh lại trổi lên:
- Sao lại không được chứ?
Giang Ngọc Phàn chỉ tay về phía mấy ngọn núi gần nhất, nhỏ giọng nói:
- Hãy nhìn kia kìa!
Hàn Dũ Lý nghe vậy liền nhìn theo tay chàng, mới phát hiện ra trong màu tối sáng xam xám đỉnh núi bên kia ẩn hiện một mái ngói lưu ly dưới ánh trăng vàng hắt ngược lại ánh sáng lấp lánh.
Chỉ nhìn thấy thế, Hàn Dũ Lý cũng đoán ra được đó phải là một ngôi thiền tự hay đạo quán, bên trong tất nhiên phải có những cao nhân ẩn cư. Thế nhưng, cô ta vốn ương ngạnh thành tính, lại lúc này đang thi gan với Giang Ngọc Phàn cho nên cô ta cố làm vẻ coi thường, liếc một cái nhìn khinh bỉ nói:
- Sợ gì chứ, từ đây cách ngọn núi chí ít cũng phải đến ba dặm
Giang Ngọc Phàn nghe bất đắc dĩ gật đầu giải thích:
- Đêm khuya thanh vắng, trong núi chỉ là một tiếng động nhỏ cũng có thế truyền ra xa vài dặm, vậy mà cô réo lớn như vậy hỏi làm sao được chứ?
Hàn Dũ Lý nghe thế lại càng tăng thêm vẻ ương bướng:
- Sợ cái gì? Tôi thì lại càng muốn gào to hơn nữa kia!
Vừa nói vừa ngửa cổ lên trời, làm như sắp sửa lên tiếng gào lên.
Giang Ngọc Phàn thấy vậy phát hoảng vội vàng nhanh tay bịt miệng cô ta, đồng thời nói giong tức tối:
- Biểu thư làm sao cơ có thể ngang bướng như vậy chứ?
Hàn Dũ Lý vừa bị chàng chạm tay vào người đã rộn lên trong lòng cảm thấy có chút thắng lợi ngọt ngào, bất giác hai má ửng hồng lên, không tự chủ được bật ra tiếng cười.
Giang Ngọc Phàn vốn sợ nàng vùng vẫy la toáng lên cho nên một tay bịt kín miệng, một tay ghì chật vai nàng. Hàn Dũ Lý thân hình nhỏ nhắn như mềm ra trong tay chàng, bất tri bất giác ngả nhẹ vào lòng chàng, hơi thở dồn dập, làn hương da thịt nõn nà tỏa ra khiến cho Giang Ngọc Phàn cũng nhất thời bị ngây ngất? Chàng thở dồn dập, hai tay vẫn ghì chặt vai nàng, tợ như không bao giờ muốn buông ra nữa.
Mãi đến khi tiếng cười của nàng buột vang lên, lúc ấy Giang Ngọc Phàn mới cảnh tỉnh, vội buông nàng ra, tuấn diện ửng đỏ, chàng vội quay mặt bước tới ngồi trên một phiến đá gần đó, đầu cúi xuống trầm lặng không nói một lời nào.
Hàn Dũ Lý nhìn thấy Giang Ngọc Phàn có vẻ giận dỗi, nàng mỉm cười như mãn nguyện, rồi nhẹ bước đến bên chàng, khép áo ngồi xuống cạnh chàng nhỏ nhẹ nói:
- Giang đệ đệ, đệ giận sao?
Giang Ngọc Phàn trong lòng bao nhiêu cảm xúc đan vào nhau, bỗng nghe giọng Hàn Dũ Lý như tiếng ngọc rót vào tai, thần trí nhất thời lại loạn lên, thực sự từ lúc gặp nàng đã gây xáo trộn tâm tình của chàng, giờ đây nàng ngồi bên chàng, làn hương môi thoang thoảng làm sao khiến chàng không ngây ngất lên được.
Thế nhưng, Hàn Dũ Lý ngược lại thấy chàng im lặng không trả lời thì lại tự ái, cho rằng chàng coi thường mình, liền ngồi thẳng người lên nguýt dài giọng tức giận:
- Ta biết ngươi không hề thích ta mà!
Giang Ngọc Phàn vừa nghe giật thót mình, vội buột miệng nói ngay:
- Đệ nói không thích biểu thư thư lúc nào chứ?
Hàn Dũ Lý nghe vậy, cơn giận lắng xuống tức thì, xích người lại gần chàng hơn, thấp giọng ngọt ngào hỏi:
- Vậy tại sao đệ không quan tâm đến ta?
Nói hết câu, không ngăn nổi tình cảm hai tay nắm lấy bàn tay Giang Ngọc Phàn, ngước đôi mắt nhung long lanh nhìn vào gương mặt tuấn mỹ của chàng lúc này cũng đang đỏ ửng lên vì thẹn, nàng chờ đợi câu trả lời.
Giang Ngọc Phàn thấy không tiện biểu lộ chân tình trong lòng cho nên vờ làm giận nói:
- Biểu thư tính ương bướng, không biết nghe lời...
Chàng nói chưa xong, Hàn Dũ Lý đã vội gật đầu nói ngay:
- Vâng, vâng, vâng từ nay về sau tỷ tỷ không ương bướng nữa, luôn luôn nghe lời đệ đệ, được chứ?
Giang Ngọc Phàn trong lòng vui lên, mới quay đầu lại nhìn Hàn Dũ Lý với mặt ngọt mày ngài đầy sức thanh xuân hấp dẫn. Thế nhưng, Hàn Dũ Lý mà chàng vẫn nhìn thấy hàng ngày giờ đây cũng khiến chàng lặng người, vì nàng bỗng nhiên đẹp lên vạn phần, dưới ánh trăng mặt ngọc bóng lên, đôi mày ngài cong vút trên đôi mắt long lanh gợn sóng tình, hàm răng trắng muốt, cánh tay mịn màng, lại thoảng thêm làn hương da thịt, quả là một tuyệt tác của tạo hóa cho thế giới này!
Ôi! Đẹp tuyệt! Chàng như reo lên trong lòng, ta làm sao những ngày vừa qua lại không nhận thấy những điều này nhỉ?
Nàng nhìn chàng không chớp mắt, chàng nhìn nàng như sợ nàng phút chốc sẽ tan biến đi, bốn mắt nhìn nhau truyền nhau những tình cảm trìu mến, rồi chàng như không cưỡng nổi lòng mình? Tay vòng qua ôm ngang eo lưng thon thả của nàng, nàng hơi ngả người ra, chàng đặt nhẹ môi mình lên đôi môi hồng đào chín mọng của nàng và hôn cái hôn đầy ngọt ngào nhất trong đời chàng.
Hàn Dũ Lý hai mắt nhắm hờ, môi mở hé cứ đón nhận từng nụ hôn ngọt ngào của người mình yêu...
Trong giây phút hạnh phúc thiêng liêng ấy, bất giác những giọt lệ châu sung sướng dâng trào, rồi lăn dài trên má phấn của nàng không dứt.
Giang Ngọc Phàn trong cơn nồng thắm bất giác phát hiện ra những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má nàng, chàng không biết tại sao nàng khóc, chàng muốn an ủi vỗ về nàng, nên di chuyển đôi môi lên má nàng, lên mắt nàng, rồi hôn lên những giọt nước mắt ngà của nàng... Ôi! Những giọt nước mắt người mình yêu cũng mặn mà làm sao!
Trên những đỉnh núi chập trùng vượt chín tầng mây này, dưới ánh trăng vàng rải nhẹ trên biển mây này, dưới ánh trăng vàng rải nhẹ trên biển mây này, trong khung cảnh tang bồng này, một đôi tình nhân đưa nhau đến chốn thiên đường, họ quấn lấy nhau như thành một, không và mãi mãi không còn hay biết gì nữa!
Chính ngay giây phút ấy, bỗng từ xa vọng lại một giọng niệm Phật đầy từ bi: “A di đà Phật”.
Cả Giang Ngọc Phàn và Hàn Dũ Lý lúc ấy mới bừng tỉnh, họ buông nhau ra rồi vụt đứng lên.
Bon họ nhìn về hướng vừa phát ra tiếng người, mới liền thấy từ ngoài một trượng, lấp ló trong bóng cây là một vị sư thái, đầu đội tăng quan, thân vận tăng bào màu lam trắng khiết, cứ nhìn khuôn mặt già nua và giọng nói có thể đoán vị sư thái niên kỷ đã ngoài tám mươi, tay phải nắm phất trần, tay trái nắm tràng châu, mặt mày từ bi đang nhìn bọn họ.
Giang Ngọc Phàn và Hàn Dũ Lý như bị đôi mắt từ hòa và thần thái uy nghi của vị sư thái chế ngự, bất giác cả hai khấu đầu thi lễ nói:
- Bọn vãn bối là Giang Ngọc Phàn và Hàn Dũ Lý khấu kiến sư thái!
Lão sư thái cũng không khách khí, chỉ cười từ bi nói:
- Nhị vị tiểu thí chủ xin miễn lễ, nhanh đứng lên cho!
Giang Ngọc Phàn và Hàn Dũ Lý khấu kiến xong đứng lên, cả hai vẫn còn thẹn vì chuyện vừa rồi bị người phát hiện, cho nên cứ cúi gằm đầu không dám ngẩng lên.
Lão sư thái vẫn nụ cười hiền từ, hỏi:
- Nhị vị thí chủ vô tình hội ngộ tại đây hay là hẹn nhau cùng lên đây thưởng trăng?
Hàn Dũ Lý nghe hỏi nghĩ lại vừa rồi nàng cùng Giang Ngọc Phàn ân ái có lẽ đã bị lão sư thái này nhìn tường tận, bất giác thẹn đỏ bừng cả mặt, chỉ hận một điều không có lỗ hổng nào để chui xuống ngay thôi!
Giang Ngọc Phàn dẫu sao là nam nhi nên gánh trách nhiệm lớn hơn, bèn trấn định tinh thần đáp:
- Bọn vãn bối lên đây tìm người!
Lão sư thái lại cười hiền từ:
- Vậy tại sao lại không đi tìm người?
Giang Ngọc Phàn đành phải đáp liền:
- Bởi vì tìm không ra!
Lão sư thái “ồ” một tiếng, chớp mắt quan tâm nói:
- Lão ni ta ẩn cư đây đã lâu, tất cả các vị trụ trì am miếu vùng núi này đều biết cả, vậy các người tìm ai? Thử nói xem xem lão ni ta có giúp được gì chăng?
Giang Ngọc Phàn lắc đầu nói:
- Nói ra chỉ e sư thái không biết bọn họ!
Lão sư thái kinh ngạc “á” lên một tiếng, nghi hoặc hỏi:
- Bọn người mà nhị vị tiểu thí chủ muốn tìm hẳn không phải là người ở đây sao?
Hàn Dũ Lý đột nhiên ngẩng đầu lên đáp nhanh:
- Đúng vậy, người này vô cùng giảo hoạt đa đoan, ngoại hiệu giang hồ là Vạn Lý Phiêu Phong...
Vừa nói ra vậy, lão sư thái nhíu đôi mày bạc kinh ngạc nói:
- Vạn Lý Phiêu Phong nhà ở Đông Hải, các người làm sao lại chạy lên tận Hoàng Sơn này mà tìm lão ta chứ?
Giang Ngọc Phàn vừa nghe sư thái nói vậy cũng ngạc nhiên, hỏi lại:
- Sư thái biết lão ta ư?
Lão sư thái gật nhẹ đầu đáp:
- Lão ni trước đây từng có lúc dấn thân giang hồ cho nên tửng nghe đến tên tuổi Vạn Lý Phiêu Phong, chỉ có điều cái lão ni nghe được không giống như vị cô nường này vừa nói mà thôi!
Giang Ngọc Phàn nghe ra trong ngữ khí lão sư thái có chút thiên vị Vạn Lý Phiêu Phong, trong lòng tuy không phục thế nhưng vẫn giữ thái độ khiêm tốn, ôn hòa hỏi lại:
- Sư thái nghe được điểm nào không giống?
Lão sư thái hiền từ nói:
- Theo lão ni biết thì Vạn Lý Phiêu Phong khinh công cao tuyệt, con người thẳng thắn trung thực, thanh danh trong võ lâm cũng không nhỏ, chỉ có điều là lão ni chưa từng gặp qua lão ta mà thôi!
Hàn Dũ Lý chưa từng trải, kinh nghiệm đối đáp còn thiếu, cho nên buột miệng cãi ngay:
- Lão sư thái đừng tin suông những lời đồn đãi trên giang hồ, chính lão ta tháng trước đây cướp đi của Giang đệ đệ tôi một chiếc...
Giang Ngọc Phàn vừa nghe vậy vội vàng trừng mắt ngăn cản:
- Lý thư thư!
Hàn Dũ Lý nghe quát im bặt không nói tiếp nữa.
Lão sư thái cười hiền hòa, nói:
- Không sai, trên giang hồ không thiếu những kẻ hư trương thanh danh, cứ bằng vào lời lẽ nhị vị đủ thấy Vạn Lý Phiêu Phong rơi vào hạng người này rồi!
Nói đến đó bà ta dừng lại, bỗng nghiêm túc nhìn Giang Ngọc Phàn quan tâm hỏi:
- Tháng trước lão ta lừa cướp của tiểu thí chủ vật gì chứ?
Giang Ngọc Phàn có chút do dự, rồi lựa lời đáp mơ hồ:
- Một món đồ cổ!
Lão sư thái nghe hơi bị bất ngờ:
- Người luyện võ công cần đồ cổ làm gì? Những tưởng phải là một món gia truyền chi bảo?
Giang Ngọc Phàn vừa nghe giật mình buột miệng la lên hỏi:
- Sư thái biết à?
Lão sư thái cười hiền từ bảo:
- Cháu ngốc ạ, người luyện võ ngoài bảo kiếm hay bí kíp là những thứ như sinh mệnh ra, thì còn thích gì nữa chứ? Vạn Lý Phiêu Phong lẽ nào lại chịu táng danh bại tiết để cướp đi một món đồ tầm thường?
Giang Ngọc Phàn nghe xong cảm thấy hổ thẹn, nói:
- Vạn Lý Phiêu Phong cướp đi món đồ không phải của sở hữu vãn bối, vãn bối chỉ là nhận sự phó thác của người đó trong lúc đang gặp nguy cấp mà thôi!
Nói xong, bất giác chàng buông tiếng thở dài. Lão sư thái nghe xong, tỏ ý đồng tình nói:
- Vạn Lý Phiêu Phong đúng là một kẻ tội phạm không thể tha thứ được!
Hàn Dũ Lỹ đột nhiên lên tiếng yêu cầu:
- Lão tiền bối ở đây lâu năm hẳn biết rõ nơi nào có nhà cửa trang viện, có thể chỉ bảo cho bọn vãn bối biết chứ?
Lão sư thái không đáp, mà nghiêm giọng hỏi lại:
- Các vị đoán chắc là Vạn Lý Phiêu Phong đã chạy lên lẩn trốn trên Hoàng Sơn này?
Hàn Dũ Lý không chút do dự, gật đầu đáp:
- Đúng vậy, đồng thời chúng tôi còn biết lão ta vào Hoàng Sơn chưa hề quay ra.
Lão sư thái “ồ” lên một tiếng nghe hoặc hỏi lại:
- Cứ như nhị vị nói chuyện nãy giờ, Vạn Lý Phiêu Phong vào đây không chỉ một mình?
Giang Ngọc Phàn gật đầu đáp:
- Vâng, bọn họ tất cả bốn lão già, một lão bà và một vị nữ nhân luôn luôn ngồi thu người trong chiếc kiệu trúc!
Lão sư thái nghe xong gật nhẹ đầu, rồi nghiêm túc nói:
- Nếu đã là nhiều người như vậy thì không khó điều tra, lão ni nhất định giúp nhị vị tiểu thí chủ điều tra. Tối mai cũng đúng giờ này, lên đây lão ni sẽ báo tin tức!
Bọn Giang Ngọc Phàn hai người, nghe vậy sung sướng trong lòng, vội vàng chấp tay đảnh lễ đồng thanh nói:
- Đa tạ sư thái trợ giúp, bọn vãn bối vô cùng cảm kích!
Lão sư thái nghiêm sắc mặt:
- Giờ đã khuya lắm rồi, không nên lưu lại đây lâu, tối mai giờ này đến đây. Thôi, nhanh chân xuống núi!
Giang Ngọc Phàn nhìn thấy lão sư thái đứng chờ tiễn bọn họ rời khỏi núi, bèn nắm tay Hàn Dũ Lý rồi khấu đầu lần nữa, mới quay người thi triển khinh công trở lại theo đường cũ.
Một chốc vào trong mây, không gian trở nên tối sầm trở lại. Len lỏi trong đám quái thạch một hồi, Hàn Dũ Lý bỗng dưng dừng lại, lay mạnh tay Giang Ngọc Phàn.
Giang Ngọc Phàn thấy đang đi tự nhiên nàng lại dừng chân nắm tay mình không dứt, thì buột miệng hỏi ngay:
- Biểu thư làm gì vậy?
Câu hỏi này gợi lại trong đầu Hàn Dũ Lý chuyện vừa rồi bọn họ tư tình với nhau, bất giác mặt phấn ửng hồng, thế nhưng nàng thấp giọng hỏi:
- Chúng ta chẳng lẽ chịu về như thế này sao chứ?
Giang Ngọc Phàn nghe hỏi, nhún vai bất đắc dĩ nói:
- Lão sư thái cứ đứng đó chờ chúng ta đi...
Hàn Dũ Lý cướp lời ngay:
- Bà ta cũng không khi nào đứng đó cả đêm!
- Ý biểu thư cho rằng...
Hàn Dũ Lý không chút do dự nói:
- Đương nhiên, đệ không thấy lão sư thái đó có chút gì đáng nghi?
Giang Ngọc Phàn trù trừ, lẩm bẩm:
- Bà ta nói năng hiền từ, thái độ lại thân thiết lương thiện...
Hàn Dũ Lý nói ngay:
- Đệ chẳng phải đã từng nói Vạn Lý Phiêu Phong bên ngoài nhìn vẻ tiên phong đạo cốt, đức cao vọng trọng đó sao?
Một câu này khiến Giang Ngọc Phàn như bừng tỉnh, chàng vội vàng hỏi ngay:
- Nói như vậy, không chừng bà ta là đồng bọn với Vạn Lý Phiêu Phong?
Hàn Dũ Lý gật đầu nói:
- Cho nên mói nói chúng ta không thể trở về như thế này, nhỡ như các vị huynh đệ trong Đồng Minh gặn hỏi đến cùng thì chẳng phải chúng ta để bọn họ cười cho đó sao?
Giang Ngọc Phàn cũng thấy chí lý, nhưng bỗng thoáng chút do dự nói:
- Nhưng nếu giờ chúng ta trở lên núi, nhỡ như gặp vị sư thái kia vẫn còn ở đó thì biết nói thế nào?
Hàn Dũ Lý không chút do dự đáp:
- Nếu thế thì chứng tỏ bà ta có nghi vấn, cho nên mới đứng giám sát chúng ta, còn nếu như quả thực đã bỏ đi thì chứng tỏ bà ta đích thực giúp chúng ta!
Giang Ngọc Phàn vẫn thấy lúng túng nói:
- Nhưng đệ muốn nói rằng nhỡ như chúng ta chạm mặt lão sư thái thì nên chuẩn bị để đối phó ra sao?
Hàn Dũ Lý thấy có lý, cho nên đứng trầm lặng, mắt ngước nhìn trời cao rơi vào trầm tư suy nghĩ. Chính lúc này đây, Giang Ngọc Phàn có cơ hội chiêm ngưỡng rõ dung nhan của Hàn Dũ Lý khi nàng rơi vào trầm tư, bất giác hình ảnh của Chung Ngọc Thanh và cả Nguyễn Ái Linh cũng hiện lên trong đầu chàng, chàng có cơ hội làm một cuộc so sánh.
Điểm mà chàng nhận ra là cả ba mỗi người đều có một nét đẹp riêng và có một sức hấp dẫn riêng, quả là nhất thời khó nói ai đẹp hơn ai.
Với Chung Ngọc Thanh sắc nước không đẹp lắm nhưng mặn mà duyên dáng, mắt tuy bị những đốm thẹo trắng nhưng tuyệt nhiên không che giấu nổi sắc đẹp cố hữu của nàng, ngược lại còn tăng thêm một mê lực mà khiến cho người đàn ông nào cũng muốn khám phá cho được nét đẹp của nó. Chỉ có một điều, thời gian gần đây nàng trở nên đa sầu đa cảm thường rơi nước mắt một cách vô cớ, chứ không còn vẻ hào khí như lần đầu tiên chàng bắt gặp ở trong miếu hoang trên Huệ Sơn.
Thế nhưng, dẫu sao thì thời gian vừa rồi chàng đã phải lòng nàng, nên thường chăm sóc nàng rất chu đáo, mỗi sáng ra không quên gỡ tóc chải đầu cho nàng, người ngoài cứ ngỡ giữa họ như một đôi phu phụ quấn quýt bên nhau.
Cho nên có lần Nguyễn Ái Linh hỏi Giang Ngọc Phàn có phải chàng rất yêu thương Chung Ngọc Thanh? Giang Ngọc Phàn đã không chút ngần ngại đáp “Vâng”
Nghĩ đến Nguyễn Ái Linh, bất giác chàng mỉm miệng cười, nàng là một tiểu thư yêu kiều đoan chính, trong vẻ quý phái còn xen lẫn trí thông minh tuyệt vời...
Đang chìm đắm trong dòng suy tưởng, bỗng đâu bên tai nghe vẳng giọng nói của Hàn Dũ Lý:
- A nghĩ ra rồi!
Giang Ngọc Phàn giật mình buột miệng hỏi một cách vô tư:
- Ra cái gì?
Một câu này khiến cho Hàn Dũ Lý cụt hứng, bất giác nàng phát hiện ra thần sắc của Giang Ngọc Phàn khác thường, bèn hỏi vặn:
- Trong đầu đệ đang nghĩ gì chứ?
Giang Ngọc Phàn vội vàng che lấp tâm tư, lắp bắp nói:
- Thì đệ chính đang nghĩ nếu gặp lại vị sư thái kia nên nói như thế nào?
Hàn Dũ Lý làm sao tin tưởng được lời này, thế nhưng thấy cũng không tiện hỏi vặn, bởi vì nàng cũng thừa hiểu ra rằng một mình nàng không khi nào có cơ may độc chiếm Giang Ngọc Phàn cho riêng mình. Bởi vậy chỉ “hừ” một tiếng, trầm giọng nói:
- Vậy thì đệ nghĩ nên nói thế nào?
Giang Ngọc Phàn ngớ người chỉ lanh trí hỏi ngược lại:
- Hàn thư nghĩ nên nói thế nào?
Mấy tiếng “Hàn thư” đầy trìu mến ngọt ngào xoa dịu cơn giận của Hàn Dũ Lý, nàng cố nhịn cười trách yêu một câu:
- Nghĩ nửa ngày chẳng ra được một câu!
Giang Ngọc Phàn trong đầu vụt lóe lên suy nghĩ, đột nhiên cười lên rồi nói:
- Tiểu đệ đã nghĩ ra rồi nhé, chỉ sợ không trùng với ý kiến của Hàn tỷ mà thôi!
Hàn Dũ Lý buông tiếng cười nói:
- Vậy thì Giang đệ thử nói xem sao, nếu như hợp lý hợp tình thì tự nhiên ta sẽ thuận nghe theo!
Giang Ngọc Phàn cố che đậy những cảm nghĩ trong lòng, chau mày gật gật đầu nói:
- À nếu không may gặp lão sư thái kia thì chúng ta sẽ nói là khi trở xuống núi thì bắt gặp có người đang lén lén lút lút lên núi.
Quả nhiên một câu này khiến Hàn Dũ Lý bất ngờ, buột miệng hỏi:
- Vừa rồi quả thực đệ suy nghĩ đối sách?
Giang Ngọc Phàn nín cười làm mặt trịnh trọng:
- Tiểu đệ dám lừa dối tỷ tỷ sao?
Hàn Dũ Lý nghe vậy, thấy có lỗi vội vàng chấp tay nói:
- Thực là ta nghĩ oan cho đệ, ta cũng chính nghĩ đối sách như vậy, có điều phải nói người chúng ta phát hiện là một nữ nhân!
Giang Ngọc Phàn chau mày không hiểu:
- Tại sao lại là một nữ nhân?
Hàn Dũ Lý giải thích:
- Bởi vì trong bọn Vạn Lý Phiêu Phong có một vị tiểu thư mãi ngồi trong kiệu trúc, lúc này bán dạ thâm sơn chúng ta phát hiện ra một thiếu nữ lén lút thì rất là phù hợp với tình tiết. Như vậy là chúng ta không phải hư cấu nên chuyện đúng không?
Giang Ngọc Phàn có chút không yên tâm nói:
- Giả như lão sư thái gặn hỏi vì sao chúng ta không truy theo nữ nhân kia đến cùng?
Hàn Dũ Lý nhíu mày liền đáp:
- Thì cứ bảo vì khoảng cách quá xa, theo được một lúc thì không còn nhìn thấy đâu nữa!
Nàng vừa nói xong, đột nhiên Giang Ngọc Phàn thấp giọng la lên:
- Tỷ tỷ, có người!
Hàn Dũ Lý giật thót người im bặt, đưa mắt nhìn theo cánh tay của chàng thì chỉ thấy nhờ nhờ như có bóng đen đang chuyển động dần lên đây, thế nhưng tiếng áo xé gió thì nghe rất rõ, hiển nhiên không chỉ một người.
Nàng vừa nhìn thấy có người chạy lên núi, vội vàng níu tay chàng nói nhanh:
- Chúng ta tìm chỗ nấp đi, bọn họ sẽ đi ngang qua đây!
Vừa nói vừa kéo tay Giang Ngọc Phàn chạy lui nấp người sau một gốc tùng nhỏ nằm chen lẫn giữa hai khối đá nham nhở.
Lúc này gió núi bỗng nhiên thổi mạnh hơn, những làn mây vần vũ đuổi nhau khiến cảnh vật lúc xám xịt lúc nhờ nhợ bày tỏ ra, chung quy là không nhận rõ cảnh vật xung quanh.
Bọn Giang Ngọc Phàn ngưng mục chú thần kề vai bên nhau chăm nhìn, bóng người không rõ lắm nhưng tiéng áo xé gió càng lúc càng rõ hơn.
Bỗng nhiên có tiếng cười của một thiếu nữ! Chính điều này khiến bọn Giang Ngọc Phàn và Hàn Dũ Lý ngớ người không ngờ chỉ bịa ra chuyện mà giờ trúng đích, trong bọn người này quả nhiên có một nữ nhân!
Lúc này thì đã nhìn rõ hơn, hai bóng người chạy nhanh lên núi, chỉ còn cách bọn Giang Ngọc Phàn ngoài bảy tám trượng. Càng lúc càng nhìn rõ hơn, cả hai bóng người này đều là thiếu nữ, một vận áo trắng một vận áo thiên thanh, cứ theo như lối ăn mặc thì chỉ là kẻ hầu, bọn họ vừa đi vừa nói chuyện xem ra vô cùng vui vẻ.
Chỉ nghe ả hầu mặc áo xanh cười nói:
- Hi hi... Hôm trước tôi nói với tiểu Vân rằng, tiểu thư của chúng ta nhuốm bệnh tương tư, vậy mà nó không tin!
Thiếu nữ áo trắng không cho là thế, nói:
- Tiểu thư mấy hôm nay buồn buồn không vui hẳn là vì một nguyên nhân nào đó, chứ không phải là tương tư tương tình gì đâu, chị sau này không nên mở miệng nói như vậy thì tốt hơn!
Thiếu nữ áo xanh nghe vậy liền trừng mắt, nghiêm túc nói:
- Lời này, không phải do ta tự ý nói ra đâu nhé!
Thiếu nữ áo trắng bật cười nói:
- Chị không nói chẳng lẽ lão phu nhân nói?
Thiếu nữ áo xanh thấp giọng vẻ bí mật:
- Chính là Ninh đại nương nói đấy!
Thiếu nữ áo trắng hừ một tiếng, vẻ không tin:
- Ninh đại nương lẽ nào nói điều này với chị chứ?
Thiếu nữ áo xanh gật đầu đáp:
- Đúng, không phải là trực tiếp nói với ta, thế nhưng trong lúc Ninh đại nương nói chuyện với lão phu nhân thì ta ở bên ngoài nghe lén được!
Thiếu nữ áo trắng lúc này mới tin, nhíu mày hỏi lại:
- Thật vậy sao?
Nói chuyện đến đây thì bọn họ vượt qua chỗ Giang Ngọc Phàn và Hàn Dũ Lý ẩn nấp. Hàn Dũ Lý nhìn thấy liền thấp giọng nói với Giang Ngọc Phàn:
- Bám theo!
Bấy giờ hai người nhẹ nhàng rời khỏi gốc tùng bám theo đối phương. Hai thiếu nữ trước mặt vẫn không hay biết, vừa chạy lên núi vừa nói chuyện, thiếu nữ áo xanh lên tiếng:
- Theo Ninh đại nương nói thì tiểu thư đã truy ra lai lịch của vị thiếu niên kia, trong lòng cảm thấy hối hận rất nhiều...
Thiếu nữ áo trắng ra vẻ không hiểu:
- Hối hận điều gì?
Thiếu nữ áo xanh đáp:
- Chẳng nhẽ không phải là chưa tìm ra cơ hội để tiếp cận vị thiếu niên lang quân đó sao?
Vừa nói chuyện đến đó, thiếu nữ áo trắng bỗng nhiên reo lên thích thú:
- A, đã lên khỏi mây rồi, trăng mới đẹp làm sao...
Tiếng cô ta chưa dứt bỗng im bặt vì giọng già nua của vị sư thái lúc nãy vang lên:
- A di đà Phật, cuối cùng thì cũng tìm được bọn nha đầu các ngươi!
Giang Ngọc Phàn giật thót mình, vội dừng chân rồi chỉ tay về phía trái có những tảng đá lô nhô, cả hai lập tức phóng người về phía đó. Vừa lúc ấy, hai thiếu nữ như gặp người thân, mừng rỡ reo lên:
- A, Huệ Như sư thái, có chuyện gì vậy? Giờ này đã canh ba!
Vị sư thái pháp hiệu Huệ Như không đáp ngay mà trầm giọng hỏi:
- Tiểu Tinh, hai người vừa rồi lên đây có bắt gặp hai người không?
Giang Ngọc Phàn vừa nghe đã giật mình biết rủi rồi. Nhưng chỉ nghe hai thiếu nữ đáp vẻ mơ hồ:
- Không có, hai người nào?
Huệ Như sư thái giọng thoáng nộ gằn hỏi:
- Một nam, một nữ thanh niên, các ngươi thực sự không gặp sao chứ?
Hai ả hầu sợ sệt, vội cung kính đáp:
- Hồi bẩm lão sư thái, bọn tiểu tỳ quả thực không nhìn thấy!
Cả ngọn núi cao vút tầng mây bỗng dưng lặng phắt một hồi, đột nhiên giọng Huệ Như sư thái vang lên sang sảng đầy uy lực:
- Nhị vị tiểu thí chủ, còn không nhanh lộ diện hay sao?