Bị mọi người đồng thanh thúc dục, Bạch Nguyên Chương bèn kể lại lại câu chuyện gặp gỡ kỳ dị mười năm về trước giữa lão ta với chủ nhân Động Bách Cầm. Lúc sắp bắt đầu câu chuyện, lão chầm chậm bước ra gần cửa sổ, ngửa mặt nhìn ánh trăng bạc, trầm ngâm giây lát như để nhớ lại dĩ vãng, rồi mới quay vào mỉm cười nói:- Chuyện này kể ra cũng khá ly kỳ, đến nay nghĩ lại, tiểu đệ vẫn thấy như một giấc mơ dài. Lúc đó, tiểu đệ nhân dịp cần tìm một loại thảo dược để phối chế linh đan, nên tiểu đệ đã bôn ba khắp nơi, tất cả những danh sơn trong vùng Đại Hà Nam Bắc và Trường Giang Lưỡng Ngạn, tiểu đệ đều đi khắp, mãi đến lúc gần như thất vọng, thì mới may mắn gặp được loại thảo dược đó trong dãy núi Mãng Thương Sơn!Phó Thiên Lân vội xen lời hỏi:- Loại thảo được đó trân quí đến mức nào, mà lão tiền bối phải nhọc lòng và tốn công tìm kiếm như vậy?Bạch Nguyên Chương khẽ mỉm cười đáp:- Không phải lão nói khoe, chứ loại “Ô phong linh thảo” đó nếu tay người khác thì mười năm, hai mươi năm cũng chưa chắc đã tìm được. Mà viên “Cửu chuyển phản hồn đan” của lão nếu thiếu loại dược thảo đó, cũng không sao luyện thành. Lúc bấy giờ, lão vừa tìm gặp thì mừng rỡ và cao hứng vô cùng. Nào ngờ...Bạch Nguyên Chương nói xong hai tiếng “Nào ngờ” bỗng nhiên ngừng lại, chậm rãi bưng chén nước nhấp một ngụm thấm giọng...Vì lòng hiếu kỳ thúc đẩy, Phó Thiên Lân vội xen lời:- Rồi sau, chuyện xảy ra sao? Chẳng lẽ vị tiền bối dị nhân “Bách Cầm Tiên Tử” đó, cũng ẩn cư trong Mãng Thương Sơn ư?Bạch Nguyên Chương khẽ mỉm cười, gật đầu kể tiếp:- Đúng, vị tiền bối dị nhân đó, quả có ẩn cư trong Mãng Thương Sơn, lúc ấy lão được gặp người, là một chuyện may mắn lạ lùng...Nguyên sau khi lão đã cẩn thận nhổ cây “Ô phong linh thảo” buộc kỹ, bỏ vào trong chiếc túi gấm, định tìm đường xuống núi. Và lúc vừa vượt qua hai mỏm đả, bỗng nhiên phát hiện trên một tảng đá vuông gần mười trượng cạnh chân một ngọn đèo gần đó, có hàng mấy trăm ngàn con chim đủ loại, đủ màu sắc, đang bay lượn, lên xuống tụ tập tại một chỗ, đứng từ đàng xa nhìn, chẳng khác một tấm lụa dệt có muôn màu sặc sỡ! Lão thấy cảnh tượng vừa lạ vừa thích thú, vội len lén định đến tận nơi xem cho rõ, nhưng khi vừa tới cạnh tảng đá bỗng nhiên có mấy chục con chim bay vụt lên cao cất tiếng kêu ríu rít, còn một số lớn, vẫn bay lượn sát mặt tảng đá, hình như chúng không sợ, mà lại đua nhau nhìn lão, cất tiếng kêu như có ý xua đuổi!Nhưng lúc đó, lão đã quyết tâm xem chúng bay lượn vây bọc vật gì, nên lão khẽ vung tay phất ra một luồng tụ phong. Quả nhiên, bầy chim chịu không nổi sức mạnh của chưởng phong phải bay vọt lên cao hết gần một nửa nữa, lúc đó, lão mới nhìn rõ trên mặt tảng đá có một con chim to lớn dị thường, giống như con quạ. Nhưng lạ nhất là bộ lông không đen mà lại lốm đốm trắng như râu tóc của một lão nhân già nua!Nghe nói, Tuệ Giác Thần Ni lớn tiếng niệm Phật, rồi nói:- Chim quạ vốn chuộc loài lương cầm (chim hay), nay con quạ này lại được các giống chim khác bảo vệ, chắc phải là một giống linh cầm?Bạch Nguyên Chương gật đầu đáp:- Lão hủ rất bội phục đại sư có kiến thức sâu rộng, quả đúng con quạ đó là một loại linh cầm, nhưng lúc lão hủ trông thấy thì nó đang có vẻ mệt mỏi, thấy người lạ, nó vỗ cánh định bay, nhưng không sao nhấc mình lên được, lão hủ vội chạy đến gần nhìn kỹ, mới hay nơi móng chân nó vẫn còn đang cắp chặt một nửa cọng trái “U Minh Châu Quả”!Loại “U Minh Châu Quả” này, lúc nở hoa kết trái màu sắc trông rất đẹp, nhưng chất độc thì không có thứ gì bằng, ngay cả đại sư và lão hủ đây, nếu không may ăn lầm phải, cũng chỉ trong vòng nửa giờ là vô phương cứu chữa!Khi lão hủ thấy dáng điệu mệt mỏi của con quạ thì biết nó đã ăn nhầm phải trái “U Minh Châu Quả”' nhưng vẫn không bị chết, thì đủ rõ không những nó đã thuộc loại thông linh, mà còn tu luyện đến mức rất cao thâm nữa! Do đó, lão nảy ý định chữa độc cho nó.Kể ra, con quạ cũng rất thông linh, khi thấy lão hủ đến gần, hình như nó cũng biết lão hủ không có ác ý nên tỏ vẻ rất nhu thuần và đứng im để cho lão hủ chữa độc. Lúc ấy trời đã xẩm tối và mãi đến khuya, lão hủ mới chữa khỏi cho nó bay đi!Tuy rất mến thích con quạ, nhưng lão hủ cũng biết giống linh điểu ấy quyết không phải là vật vô chủ, nên đành khẽ thở dài tiếc rẻ rồi tìm đường xuống núi!Khi lão hủ vừa xuống đến lưng chừng, thì bỗng nhiên nghe phía sau lưng có mấy tiếng chim kêu “quác quác”, vội quay lại nhìn nhưng vì bóng đêm tối nên chỉ thấy mấy vật đen đang bay tới nhanh như điện chớp!Lão hủ nhìn kỹ, quả nhiên con quạ vừa rồi đã trở lại và còn dẫn theo một con Thúy Ngọc Anh Vũ, một con Hoa? Hồng Phi Yến và một con quái điểu trông rất oai dũng! Con quái điểu này lão hủ cũng không nhận ra được là giống chim gì chỉ thấy hình thù giống như chim điêu với bộ lông màu vàng lợt. Tất cả bốn con đều thuộc loại linh cầm. Khi thấy lão hủ, chúng đều sà xuống dùng mỏ cặp chặt lấy quần áo, như có ý lôi kéo trở lên núi!Lúc bấy giờ, lão hủ không có việc gì cần gấp, nên cũng thử để xem chúng dẫn đi đâu, và khi mới bước đi được vài bước, bỗng nghe con Anh Vũ líu lo nói tiếng người, với ý muốn dẫn lão đến gặp chủ nhân của chúng!Vì lòng hiếu kỳ, lão hủ theo bầy linh điểu dẫn lên núi, qua mấy ngọn đèo tới mộng xa xa.Khi Nhân Thu Thủy nghe Bạch Y Đà Ông nói chính mắt lão thấy mấy cây Thùy Ty Thạch Nhĩ đã bị vợ chồng Lục Dục Ôn Thần Lư Tử Úy đào đem về trồng tại Hoa Sơn, thì nàng thấy không cần nán lại mấy hôm nữa, đợi Phó Thiên Lân quay lại sẽ cùng đi Hoa Sơn một thể, và nhân lúc nhàn rồi, nàng liền đem tập Cửu Cung Kiếm Phổ của Bạch Y Đà Ông lưu tặng ra luyện để tiêu khiển cho qua thời giờ chờ đợi.Thắm thoát đã hết bảy ngày, tập Cửu Cung Kiếm Phổ nàng đã luyện được thành thuộc ba bốn phần mười, mà hình bóng Phó Thiên Lân vẫn biệt vô âm tín.Lúc đó, Thu Thủy nóng lòng vì phần thì đường đi Hoa Sơn xa xôi, phần thì lại sợ khi đến cầu xin vợ chồng Lục Dục Ôn Thần Lưu Tử Úy họ không bằng lòng cho cây Thùy Ty Thạch Nhĩ, lúc đó lại phải tìm cách khác để lấy cho được. Rồi rủi, không kịp đem về đúng thời hạn luyện chế Bổ Thiên Hoàn.Do đó, nàng phải lên đường một mình và dọc đường nàng đã lưu lại nhiều ám hiệu để báo tinh cho Phó Thiên Lân biết nàng đã đi Hoa Sơn, và dặn chàng hãy trở về Lãnh Nguyệt Bình chờ đợi.Nơi ẩn cư của vợ chồng Lưu Tử Úy ở tận chót đỉnh ngọn Thiên Phong cạnh một ngọn suối lớn, lợi dụng một hang đá thiên nhiên làm cửa ra vào và ngoài cửa hang có khắc sáu chữ “Bất Tiễn Thần Tiên Tiểu Trúc” thật lớn.Lúc đi đường, Nhân Thu Thủy đã tính toán và quyết định đầu tiên hãy gỏ cửa cầu xin, nếu vợ chồng Lưu Tử Úy không cho, mới sẽ tìm cách lấy trộm sau.Cho nên, khi đến cửa hang, nàng liền dùng nội lực đứng ngoài lớn tiếng nói:- Tại hạ tên gọi Nhân Thu Thủy, ký danh đệ tử của Hoàng Sơn Độn Khách Cát Ngu Nhân, xin được gặp hai vị Lưu Phàn chủ nhân Bất Tiễn Thần Tiên!Tại một căn tiểu lầu dựng bên cạnh ngọn suối, cánh cửa sổ khẽ hé, rồi cũng có người dùng nội gia chân khí truyền thanh đáp:- Xin quý khác đợi một chút, vợ chồng tôi sẽ ra tiếp đón!Tiếng nói vừa dứt, từ trong tiểu lầu đã xuất hiện một đàn ông trung niên ăn mặt rất lịch sự và một thiếu phụ tóc dài áo đen, dáng dấp trông rất yểu điệu.Từ tiểu lầu đến cửa hang cách khoảng độ hai ba mươi trượng, chỉ thấy hai người nhẹ nhàng bước đi coi thật thong thả. Thế mà chớp mắt đã tới cửa hang, đủ thấy khinh công của họ đã vào hàng cao diệu, ít người bì kịp.Tướng mạo Lục Dục Ôn Thần Lưu Tử Úy tuy thanh tú nhưng hơi đượm vẻ kỳ bí. Còn Ngao Sương Tiên Tử Phàn Tương thì luôn luôn mang trên mặt một vuông lụa che kín những vết thẹo sần sùi hai bên má.Khi vợ chồng Lưu Tử Úy nhìn rõ dung mạo Nhân Thu Thủy và thấy sau lưng nàng có đeo cây sáo trúc thì cả hai đều lộ vẻ ngạc nhiên cùng “ồ” lớn một và tươi cười hỏi:- Té ra quý khách đây là Tử Địch Thanh Loa thiếu hiệp, quan lâm Hoa Sơn. Vợ chồng Lưu mỗ thực lấy làm vinh hạnh vô cùng, nhưng không rõ thiếu hiệp đến đây với quý danh Nhân Thu Thủy hay Giả Y Nhân?Vì Nhân Thu Thủy đã được Phó Thiên Lân kể cho nghe những sự xảy ra sau khi hai người tự biệt tại Hoài Ngọc Sơn, nên nàng vội mỉm cười đáp:- Giả Y Nhân chỉ là hóa danh của tại hạ, hiện nay tại hạ có việc cần đến làm phiền hai vị, tất nhiên phải dùng bộ mặt thực để yết kiến mới hợp lý chứ, chẳng lẽ hai vị lại để tâm phiền trách tại hạ hay sao?Lục Dục Ôn Thần cất tiếng cả cười đáp:- Xin Giả lão đệ chớ có hiểu lầm, ý Lưu mỗ muốn hỏi như vậy cốt để cho tiện xưng hô mà thôi! Còn Nhân Thu Thủy hay Giả Y Nhân thì cũng thế, miễn có bốn tiếng ngoại hiệu Tử Địch Thanh Loa cũng đủ trở thành khách quý của vợ chồng Lưu mỗ rồi!Dứt lời, cả hai cùng nghiêng mình mời Nhân Thu Thủy lên lầu...Sau khi thị nữ mời trà, vợ chồng Lưu Tử Úy cùng lên tiếng hỏi Nhân Thu Thủy có việc gì mà đến thăm bất thình lình như vậy?Nhân Thu Thủy vội thẳng thắn trả lời:- Thưa hai vị, sở dĩ tại hạ đến đây cầu kiến hai vị là vì tại hạ có người bạn kết nghĩa tên gọi Phó Thiên Lân, có việc cần dùng đến một loại thuốc mà chỉ ở vùng Lư Sơn mới có, nhưng khi tại hạ đến Lư Sơn tìm kiếm, được gặp Bạch Y Đà Ông lão tiền bối cho biết...Lưu Tử Úy không đợi Nhân Thu Thủy nói hết đã xen lời hỏi:- Loại thuốc mà Giả lão đệ cần dùng đó là Tam Sắc Hương Hoa hay Thùy Ty Thạch Nhĩ?Nhân Thu Thủy mỉm cười đáp:- Loại thuốc mà nghĩa huynh tại hạ cần tìm kiếm đó là cây Thùy Ty Thạch Nhĩ dùng để phối chế một thứ linh dược bồi bổ chân lực!Nghe nói, Lư Tử Úy mỉm cười đáp:- Chẳng nói dấu gì lão đệ, vì hôm trước tại Hoàn Ngọc Sơn, Lưu mỗ gấp muốn khôi phục nhan sắc cho chuyết kinh (vợ) nên đã đối xử có điều không phải với Phó lão đệ.Nay chúng tôi cũng cần phải có chút gì để đền đáp mới phải. Vậy xin mời Giả lão đệ hay lưu lại đây chơi với hai vợ chồng Lưu mỗ ít hôm, khi nào về, Lưu mỗ sẽ xin kính tặng một cây Thùy Ty Thạch Nhĩ.Nhân Thu Thủy thấy vợ chồng Lưu Tử Úy tỏ vẻ thành thực tặng vật, thì không nở từ biệt về ngay, nhưng lưu lại, thì lại sợ trể thời hạn luyện thuốc, nên sau một hồi suy nghĩ, nàng liền tươi cười nói:- Tại hạ rất cảm kích hậu ý tặng linh dược của hai vị, nhưng vì thời gian cấp bách không thể ở lại làm phiền nhị vị lâu được, vậy sớm mai tại hạ xin cáo biệt hai vị được chăng?Nghe nói, Lưu Tử Úy tươi cười đáp:- Giả lão đệ đã nói như vậy, thì vợ chồng Lưu mỗ cũng không dám giữ ở lại lâu. Vậy đêm nay đẹp trời, lát nữa xin mời lão đệ cùng đi du ngoạn chung quanh đây với vợ chồng Lưu mỗ cho vui!Dứt lời, Lưu Tử Úy sai thị nữ bày tiệc tiếp đãi Nhân Thu Thủy. Sau đó, cả hai vợ chồng cùng hướng dẫn nàng lên đỉnh ngọn Thiên Phong thưởng ngoạn cảnh trăng đêm tại Hoa Sơn.Đến khi chủ khách cùng nhau trở về tiểu lầu, thì đã xảy ra sự lạ...Sự lạ đó tức là hàng chữ Bất Tiễn Thần Tiên Tiểu Trúc chạm nổi phía ngoài cửa hang hình như bị kẻ nào dùng dao kiếm đẻo bỏ, rồi khắc đổi lại bốn chữ “La Sát Quỷ Vực” thật lớn!Sự việc xảy ra làm vợ chồng Lưu Tử Úy hốt hoảng cùng biến đổi nét mặt, vội vã chạy về tiểu lầu, và họ đã thấy trên án thư có một tấm thiệp vỏn vẹn viết tám chữ lớn:“Đúng Ngọ ngày mai sẽ đến lấy mạng!” Ở dưới tấm thiệp ký tên Hồng Y La Sát Cổ Phiêu Hương và vẻ kèm một thanh kiếm màu lam.Lưu Tử Úy xem xong tấm thiệp thì ngạc nhiên nhìn ái thê Phàn Tương nói:- Chúng ta cùng thầy trò Đông Hải Kiêu Bà vốn không cừu oán, tại sao Hồng Y La Sát bỗng nhiên tìm đến đây gây sự? Tương muội thử đoán xem vì lý do gì thế?Ngạo Sương Tiên Tử Phàn Tương cau mày nghĩ ngợi giây lâu, rồi lắc đầu đáp:- Việc này xảy ra bất thình lình quá, tiểu muội không thể đoán ra được là...Phàn Tương chưa nói hết, thì Nhân Thu Thủy sực nhớ chuyện Phó Thiên Lân đã kể cho nàng nghe mọi chuyện lúc chàng bị giữ ngoài Đông Hải, nàng vội xen lời nói:- Việc này tại hạ có thể đoán trúng được một phần nào!Nghe nói cả hai vợ chồng Lưu Tử Úy đều ngạc nhiên xin cho biết ý kiến...Nhân Thu Thủy chậm rãi nói:- Theo tại hạ được biết thì cái nguyên nhân mà Hồng Y La Sát bỗng nhiên đến đây gây sự tức là do sự cần dùng trái Ngọc Hương Lan của hai vị đó!Vợ chồng Lưu Tử Úy đồng thanh sửng sốt hỏi:- Tại sao lạ vậy? Đông Hải Kiêu Bà Nhuế Băng Tâm đã nhận lời tặng vợ chồng Lưu mỗ trái cây đó, và hẹn một năm sẽ ra Thúy Vi Đảo tiếp nhận. Chẳng lẽ với tên tuổi danh vọng bà ta như vậy mà lại đi nuốt lời, bội tín ư?Nhân Thu Thủy gật đầu nói:- Thì cũng chỉ vì Đông Hải Kiêu Bà không thể bội tín nuốt lời được, nên Hồng Y La Sát mới cậy có thanh Thiên Lam Độc Kiếm mà đến đây gây sự!Thấy vợ chồng Lưu Tử Úy vẫn chưa hiểu rõ ý nói của mình, Nhân Thu Thủy bèn quay sang nhìn Phàn Tương đặt câu hỏi:- Xin hỏi phu nhân trái Ngọc Hương Lan có công dụng đặc biệt gì?Phàn Tương ứng thanh đáp:- Có công dụng làm cho người ta giử được nét trẻ đẹp mãi không già!Nhân Thu Thủy lại mỉm cười hỏi:- Loại linh dược đó bao lâu mới kết trái một lần?Lưu Tử Úy ngẩm nghĩ giây lát rồi đáp:- Nghe nói hai mươi năm mới nở hoa một lần, và hai lần nở hoa mới kết thành một trái!Nhân Thu Thủy cất tiếng cười:- Nếu vậy, xin hai vị thử nghĩ xem thầy trò Đông Hải Kiêu Bà đều thuộc phái nữ, mà đã là phái nữa thì ai không quý mến sắc đẹp của mình cho được? Bốn mươi năm về trước, Đông Hải Kiêu Bà đã được dùng một trái linh dược đó. Đến nay qua thời gian bốn mươi năm mới được một trái nữa, mà lại đem tặng hai vị thì chẳng lẽ bắt Hồng Y La Sát phải đợi bốn mươi năm sau nữa, tóc bạc da mồi rồi mới có cơ hội được dùng trái linh dược đó hay sao?Nghe Nhân Thu Thủy giải thích, Lưu Tử Úy bỗng nhiên tĩnh ngộ, đưa mắt nhìn ái thế rồi cau mày nói:- Theo lời Giả lão đệ nói thì dụng ý của Hồng Y La Sát định dùng thanh Thiên Lam Độc Kiếm đến sát hại vợ chồng chúng ta để xóa bỏ lời hứa của Đông Hải Kiêu Bà, và giữ lại trái Ngọc Hương Lan để ý tự dùng đó!Nhân Thu Thủy gật đầu nói:- Vậy theo ý tại hạ, nếu hiền phu phụ tự liệu đủ sức địch nổi Hồng Y La Sát thì có thể chờ đến giờ Ngọ ngày mai cùng thị giao đấu. Bằng không, thì nên tìm nơi ẩn cư kín đáo tạm lánh, chỉ cần đợi được đến đúng hẹn sang năm, lo gì Đông Hải Kiêu Bà chẳng phải y hẹn đưa tặng trái Ngọc Hương Lan đó cho hai vị?Phàn Tương tỏ vẻ hậm hực nói:- Vợ chồng tôi tuy không phải đối thủ với thanh Thiên Lam Độc Kiếm trong tay Hồng Y La Sát, nhưng thái độ lén lút lẩn tránh đó, vợ chồng tôi không muốn áp dụng!Nói tới đây, Phàn Tương quay sang nhìn Lưu Tử Úy nói tiếp:- Người ta đã khinh khi chúng ta như vậy, chẳng lẽ Thần Tiên Quyến Thuộc lại sợ hại Vực Ngoại Tam Hung hay sao? Chúng ta cũng chẳng cần trái Ngọc Hương Lan nữa mà làm gì, hãy chuẩn bị hai môn thần công lâu năm chưa dùng đến là Nhân Huân Thất Bảo và Lãnh Hương Vô Tướng Thần Châu để trưa mai đấu thử với thanh Thiên Lam Độc Kiếm do Hồng Y La Sát và Đông Hải Kiêu Bà luyện chế, xem oai lực tới mức nào mà đã làm cho võ lâm quần hào nghe danh phải táng đởm?Nhân Thu Thủy cũng vỗ tay tán thưởng:- Hai vị đã không sợ hung uy của Hồng Y La Sát, thì Nhân Thu Thủy này cũng vì cảm ơn tặng linh dược mà ngày mai sẽ ở lại đem chút tài mọn giúp đở hai vị một tay!Vợ chồng Lưu Tử Úy đã nổi tiếng giang hồ lâu năm với mỹ hiệu Thần Tiên Quyến Thuộc, nên ngoài thuật dùng các loại hương mê, võ học chân thực của họ cũng rất cao. Do đó, khi Nhân Thu Thủy vừa tới, vợ chồng họ đã nhận biết nhân vật trẻ tuổi này không phải người thường, và có ý định kết thân, nay lại thấy chàng ta (lúc này Nhân Thu Thủy vẫn giả trai) không chút sợ hãi oai danh hung ác của thầy trò Đông Hải Kiêu Bà mà còn tự nguyện ra tay cứu trợ thì cả hai đều mừng rở vô cùng.Kế đó, vợ chồng Lưu Tử Úy, dùng một luông vụa mỏng bọc cây Thùy Ty Thạch Nhĩ đựng trong chiếc túi gấm đưa tặng Thu Thủy. Ngạo Sương Tiên Tử còn tặng riêng nàng một đoá Tam Sắc Hương Hoa hái được từ trên tuyệt đỉnh Lư Sơn và mỉm cười nói:- Đóa Tam Sắc Hương Hoa này tuy đã ngắt cuống nhưng cũng giử được hàng năm nữa không héo! Hoa chỉ có ba cánh nhưng chia ra làm ba màu khác nhau. Cánh màu hồng có công dụng trừ độc, cánh màu trắng có công dụng ích khí điều nguyên, còn cánh màu đen thì là một loại thánh dược có công dụng cầm máu và chữa lành vết thương cấp thời. Vợ chồng chúng tôi tìm khắc các danh sơn, chỉ được có hai đóa, một tại Nga My Sơn và một tại đỉnh Thiên Trì Lư Sơn. Nay xin kính tặng lão đệ một đóa để đền đáp chút ơn đức ra tay tương trợ!Nhân Thu Thủy mấy phen từ tạ, nhưng sau cùng vì thịnh ý của vợ chồng Lưu Tử Úy buộc lòng nàng phải thu nhận.Qua một đêm vô sự, đến khoảng giờ Thìn ngày hôm sau, vợ chồng Lưu Tử Úy ra bố trí ngoài cửa hang đá để đợi Hồng Y La Sát Cổ Phiêu Hương.Bóng mặt trời vừa đúng Ngọ, từ trên đỉnh Thiên Phong bỗng nhiên có một bóng hồng vân từ từ sa xuống. Bóng hồng vân đó chính là tên nữ ma đầu Hồng Y La Sát. Nàng ta có một dung hạo xinh đẹp như hoa, mặc bộ quần áo màu hồng rực rở bó sát thân hình, vai mang thanh Thiên Lam Độc Kiếm đã làm khiếp vía bao nhân vật giang hồ.Đến nơi, Hồng Y La Sát thấy mình đã có gửi thiếp báo trước, mà đối phương vẫn bình tĩnh đứng đợi như vậy cũng hơi giật mình kinh ngạc. Thêm vào đó, Lưu Tử Úy lại trang sức trông rất kỳ dị, mình mặc áo dài màu tía, lưng đeo hồ lô màu bạc, tay phải cầm cây phướng dài dáu thước, tay trái cầm một cây quạt, chân đi giày rơm.Hồng Y La Sát đã biết Lục Dục Ôn Thần Lưu Tử Úy vốn nổi tiếng giang hồ nhờ thuật sử dụng thuốc mê Nhân Huân Thất Bảo, nay thấy lão ta ăn mặc quái dị như vậy thì đoán chắc mỗi vật trang sức đó đều phải có một diệu dụng mê hồn gì! Nhưng vì nàng ta tự thị có thần công cao siêu và đã chuẩn bị trước, nên không quan tâm lắm đối với cặp vợ chồng Thần Tiên Quến Thuộc, mà chỉ lư tâm đến vị thiếu niên thư sinh mặc áo trắng ngồi tịnh tọa bên cạnh Lưu Tử Úy với phong thái phiêu dật, khí vũ bất phàm chẳng khác một nhân vật nội gia cao thủ.Do đó, khi Hồng Y La Sát vừa bước tới, nàng liền đưa mắt ngắm nghía Thu Thủy một hồi rồi mới lạnh lùng nhìn vợ chồng Lưu Tử Úy và lên tiếng nói:- Lưu Tử Úy, vợ chồng nhà ngươi có biết Cổ Phiêu Hương bỗng nhiên đến Hoa Sơn với ý gì không?Lưu Tử Úy từ từ đứng dậy lạnh lùng đáp:- Chúng ta thừa hiểu độc ý của cô nương. Sở dĩ cô nương cậy có thanh Thiên Lam Độc Kiếm đến đây sinh hung là vị sợ sang năm chúng ta y hẹn ra Đông Hải nhận trái Ngọc Hương Lan mà sư phụ cô là Đông Hải Kiêu Bà đã hứa tặng cho chúng ta chứ gì?Hồng Y La Sát không ngờ đối phương lại hiểu rõ được tâm sự của mình nên hơi lộ vẻ kinh ngạc. Tuy vậy, nàng ta vẫn giử nét mặt hòa nhã và tươi cười nói:- Các người đã hiểu rõ như vậy thì càng hay, nhưng ý định của ta không muốn ra tay tàn nhẫn, mà chỉ muốn vợ chcồng nhà ngươi bỏ ý định đòi lấy trái Ngọc Hương Lan và ta cũng sẽ hứa tận lực giúp đỡ vợ chồng nhà ngươi tìm kiếm loại linh dược khác để đền đáp?Nghe nói, Lưu Tử Úy khẽ mỉm cười nói:- Cổ cô nương nói như vậy nghe rất có vẻ thông tình đạt lý, nhưng tại sao không đợi sau khi sư phụ cô nương đã tặng vợ chồng mổ trái Ngọc Hương Lan rồi sẽ nói chuyện trao đổi như ý cô nương vừa nói? Lúc đó không chừng vợ chồng tôi sẽ chuyển tặng cô nương mà không đòi hỏi gì. Còn bây giờ, cô nương đã phá hủy biển hiệu Bất Tiển Thần Tiên Tiểu Trúc trước cửa hang đá ẩn cư của Lưu mỗ, lại còn cậy có thanh Thiên Lam Độc Kiếm gửi thiếp hăm dọa. Nếu vì vậy, mà vợ chồng Lưu mỗ cúi đầu nhịn nhục, rồi câu chuyện đồn đại ra ngoài thì vợ chồng chúng tôi còn mặt mũi nào đi đứng trên chốn giang hồ nữa?