Dịch giả: Hoàng Ngọc Tuấn
CHƯƠNG 16
Tập mù và điếc

Một đứa trong chúng tôi làm thằng mù, đứa kia làm thằng điếc. Để thực hiện, trước hết, thằng mù lấy một tấm khăn choàng đen của Bà Ngoại buộc lên hai con mắt, thằng điếc thì nhét cỏ vào hai lỗ tai. Tấm khăn choàng hôi hám như Bà Ngoại.
Chúng tôi nắm tay nhau, chúng tôi đi lang thang trong lúc có còi báo động máy bay sắp dội bom, người ta đang trốn dưới gầm nhà, và đường phố vắng ngắt.
Thằng điếc miêu tả những gì nó thấy:
— Con đường thì hẹp và dài. Hai bên đường là những ngôi nhà thấp, không có lầu. Chúng có màu trắng, xám, hồng, vàng và xanh. Ở cuối con đường, tôi thấy một công viên với cây cối và một bể nước phun. Bầu trời thì xanh, với vài đám mây trắng. Tôi thấy những chiếc máy bay. Năm chiếc oanh tạc cơ. Chúng đang bay thấp.
Thằng mù nói chậm rãi để thằng điếc có thể đọc được môi mình:
— Tôi nghe những chiếc máy bay. Chúng đang tạo ra một âm thanh khục khặc trầm trầm. Bộ máy của chúng làm việc nặng nhọc. Chúng được chất đầy những trái bom. Bây giờ, chúng đã bay đi. Tôi nghe tiếng chim kêu trở lại. Ngoài ra, tất cả đều im lặng.
Thằng điếc đọc môi thằng mù và trả lời:
— Đúng, đường phố trống trơn.
Thằng mù nói:
— Chẳng được mấy chốc. Tôi nghe những bước chân đến gần từ con hẻm bên trái.
Thằng điếc nói:
— Anh nói đúng. Đây rồi, một người đàn ông.
Thằng mù hỏi:
— Ông ấy trông thế nào?
Thằng điếc trả lời:
— Giống như tất cả những người khác. Nghèo, già.
Thằng mù nói:
— Tôi biết thế. Tôi nhận ra bước chân của người già. Tôi cũng nghe đó là hai bàn chân trần, vì vậy tôi biết ông ấy nghèo.
Thằng điếc nói:
— Ông ấy hói đầu. Ông ấy mặc một cái áo khoác cũ của quân đội. Ông ấy mặc một cái quần ngắn củn. Hai bàn chân ông ấy bẩn thỉu.
— Cặp mắt thì thế nào?
— Tôi không thấy cặp mắt. Ông ấy nhìn xuống đất.
— Còn cái miệng?
— Cặp môi móm xọm. Chắc ông ấy đã mất hết răng.
— Hai bàn tay?
— Trong túi áo khoác. Những cái túi áo to tướng và đầy những thứ gì đó. Những củ khoai, hay những quả hạnh, chúng làm túi áo nổi lên từng cục u. Ông ấy ngẩng đầu lên, ông ấy nhìn chúng ta. Nhưng tôi không nhận ra màu mắt ông ấy.
— Anh không thấy điều gì khác sao?
— Những nếp nhăn, sâu như những vết sẹo, trên mặt.
Thằng mù nói:
— Tôi nghe còi hụ báo hiệu đã hết đợt oanh tạc. Ta hãy về nhà.
Sau đó một thời gian, chúng tôi không còn cần tấm khăn choàng để bịt mắt hay cỏ để nhét tai. Đứa làm thằng mù chỉ cần xoay cái nhìn vào bên trong, đứa làm thằng điếc chỉ cần đóng hai lỗ tai trước mọi tiếng động.