Khi Carrie ngồi phịch xuống ghế nệm dài ở phòng khách, là cô nghĩ đến chuyện chết. Jilly và Monk đã tính toán kỹ lưỡng cách để giết chết họ. Chúng đã giăng dây điện nối đến ngòi nổ khắp các cửa sổ… ngoại trừ có lẽ, một cánh. Cô nhìn lên khung trời trên cao ở đầu cầu thang. Khung trời hình chữ nhật chập chờn trên đầu họ khoảng 10 mét. Cô lắc đầu. Cho dù họ có chồng hết bàn ghế giường tủ lên nhau thì chắc họ cũng không ra ngoài được qua khung cửa ấy. Anne đã lấy thực phẩm trong bếp để nấu ăn bữa tối, và ba người ăn trong cảnh im lặng nặng nề. – Mặt trời đã lặn, ngôi nhà sáng lờ mờ trong ánh đèn cầy do Anne tìm thấy trong bếp. Không ai muốn bật điện vì họ sợ Jilly và Monk nhìn vào, nhà không có màn che kín các cửa sổ khổng lồ. Sara nghi ngờ Monk có máy camera đâu đó để quan sát họ. Nghĩ đến chuyện này là Carrie cuống cuồng lên, nên cô đi quan sát khắp nhà thêm một lần nữa, lần này cô muốn tìm có máy camera trong nhà không. Anne nằm dài trên ghế nệm dài, còn Sara ngồi trên ghế bành đợi Carrie đi quan sát xuống. Tôi không tìm thấy gì hết, - Carrie nói.- Tôi nhìn khắp nơi. Thậm chí tôi tìm cả các ổ cắm điện, những nơi tôi với tay đến được. Chắc không ai nhìn thấy chúng ta đâu. Họ nghe hay thấy ta có gì khác không nghe không thấy đâu? – Anne hỏi. Carrie thấy câu hỏi thật ngu ngốc, nhưng cô không nói gì. Cô chỉ trả lời: Vì nếu thấy chúng ta đào tầng hầm để ra ngoài, hay nghe tiếng ta đào, chúng sẽ bấm nút điện để nổ bom giết chúng ta ngay. Dĩ nhiên việc đào tầng hầm là không thể làm được. Cánh cửa xuống tầng hầm đã khóa kín, trên cửa có tấm biển lớn. Trên biển chỉ có một chữ thôi, nhưng đủ làm cho họ không dám phá cửa. Đó là chữ "Bùm". Vừa mệt vừa lo sợ, Sara và Carrie ngồi yên lặng nhìn cảnh đẹp đang chìm dần vào bóng tối ở bên ngoài cửa sổ. Anne cố gắng ngồi dậy. Carrie thấy bên cạnh bà chiếc ghế nệm dài có một chồng giấy. Cái gì thế? – Cô hỏi. Những bài cắt trong báo tôi đã tìm thấy trong tủ phòng khách. Một trong số các chủ nhân ngôi nhà đã cất số tài liệu này. Đây xem đi, - bà ta nói và đưa cho Carrie bức hình cô dâu chú rễ trong buổi tiệc cưới. Trông họ hạnh phúc đấy chứ. Tôi nghĩ họ hạnh phúc thật, - Anne đáp. – Nhưng bây giờ họ đang nộp đơn ra tòa để ly dị nhau và giành giật ngôi nhà. Này, lấy hết mà xem, - bà ta nói, ném các bài bào đến cho Carrie. – Thật dơ bẩn. Mọi người chuẩn bị ăn tráng miệng rồi chứ? Bà ta nói như mình là bà chủ nhà dọn tiệc. Carrie thấy câu hỏi tức cười, cô cười ra nước mắt. Còn Sara cũng cười khúc khích. Ôi, tôi không biết còn bụng để ăn tráng miệng nữa không. – Sara nói. – Sau khi đã ăn một bữa thịnh soạn gồm đậu rang và củ cải đóng hộp, tôi căng ruột rồi. Đừng quên món ngô trộn kem chứ,- Anne nhắc. – Tôi đã cố hết sức để rắt tiêu cho đúng liều lượng. Món ấy rất ngon, - Sara đáp. Tôi đã xem hêt phòng chứa thức ăn rồi, - Anne nói. – Tôi thấy chúng ta còn đào đóng hộp để ăn tráng miệng. Chúng ta thắp đèn cầy ở nhà bếp để ăn được không? Tôi đã kéo kín màn che để cho không ai có thể thấy từ ngoài đường. Anne nói năng rất tự nhiên đến nỗi Carrie đâm lo. Cô cười là vì bà ta điên, nhưng Anne không điên. Bà ta hành động như thể bà ta đang vui chơi sung sướng với bạn bè cũ. Sau khi ăn điểm tâm xong, tôi có chuyện lạ này nói cho quí bà nghe, - Anne nói. Nụ cười hóm hỉnh trên môi bà nhắc Carrie nhớ đến cảnh con mèo vừa ăn con chim hoành yến. Cô không mở cửa ra nhà xe chứ? Cửa ấy cũng có giăng dây điện đến ngòi nổ. – Sara nói. – Tôi đã kiểm tra rồi. Nói tóm lại, bà có được tấm biển trên cửa phải không? – Carrie nói. Phải, có. – Sara đáp, vẻ chán chường. Carrie đưa tay, giúp Carrie đứng lên khỏi chiếc ghế bành. Tôi bị tê cóng.- Sara nói. Anne đã vào bếp. Họ nghe bà ta hát trongbếp. Carrie sợ Anne leo lên mặt quầy bằng đá granit để mở cửa sổ ở trên bồn rửa, nên cô chạy vào bếp trước Sara. Lạy Chúa, cô đã nghĩ lầm. Anne đang mở hộp anh đào. Carrie không ngớt lo sợ. Người đàn bà này không nắm vững tình hình nguy hiểm của họ. Anne này, bà sẽ không làm những chuyện điên rồ nữa chứ? Anne cười. Giọng cười lanh lảnh, như pha lê vỡ. Bà nói: Tôi không làm nữa đâu. Bây giờ ngồi xuống mà thư giãn đi. Đến giờ phút này, Carrie nghĩ chắc cô phải làm theo bất cứ điều gì mà Anne hay Sara bảo cô làm. Cô cảm thấy quá suy nhược. Cô đau đớn vì lo lắng cho Avery, nhưng cô còn thấy nhớ ông ta. Tôi nhớ chồng tôi. – Cô ngạc nhiên khi nghe mình buộc miệng nói lớn như thế. – Tôi đoán chắc tôi yêu anh ấy. Cô không biết cô yêu à? – Anne hỏi. Bà ta để những tô kem lạnh lên bàn, rồi múc đào đổ vào các tô. Tôi cứ nghĩ anh ấy lừa dối tôi. Ảnh nói ảnh không làm thế, nhưng tôi không tin. Đêm nào cũng có đàn bà gọi đến cho ảnh. Máy điện thoại nằm trên giường tôi, tôi luôn luôn trả lời. Chị ta hỏi Tony, nhưng khi ảnh cầm điện thoại nghe xong, ảnh mới nói với tôi rằng chị ta đã cúp máy. Nếu đấy là Jilly gọi thì sao? Cô không tin chồng? Không, tôi không tin. Ba người đàn bà lặng lẽ ăn trong khi Carrie tiếp tục than thân trách phận mình. Các bà biết tôi hy vọng sao không? Hy vọng sao? Tôi hy vọng khi bom nổ, tất cả chúng ta đều ngủ say không biết gì hết. Bi quan quá! – Sara nói. Có phải tiếng nổ sẽ thức chúng ta dậy trước khi ta đau đớn vì bị phanh thây… Thôi, Carrie – Sara nói lớn. – Chúng ta không có thì giờ để suy nghĩ những chuyện tiêu cực như thế. Này nhé, nếu tôi muốn… Quí bà ơi, - Anne cắt ngang. – Các bà đã sẵn sàng để nghe câu chuyện đáng ngạc nhiên của tôi chưa? Bà sắp làm chuyện điên rồ nữa chứ gì? – Carrie nói. Anne không để ý lời giễu cợt của cô. Bà nói tiếp: Trong vòng 10 năm vừa qua, tôi đã xây hai ngôi nhà. Ngôi nhà thứ hai rộng gần 1000 mét vuông. Gỗ tuyết tùng áp hai bên nhà, - bà ta nói thêm. Bà cười thoải mái khi nói đến chất lượng ngôi nhà. – Dĩ nhiên tôi có thuê người lãnh thầu, nhưng ngày nào tôi cũng có mặt ở đó để kiểm tra công việc cho đúng với ý đồ của tôi. Tôi làm cho người kỹ sư nổi điên lên. Tại sao bà nói với chúng tôi chuyện này?- Sara hỏi. Tôi dẫn các bà đến, điều sẽ làm cho các bà ngạc nhiên, - Anne đáp. Bà ta hít mạnh vào rồi nói nho nhỏ: - Tôi tìm ra rồi. Tìm ra cái gì? – Carrie hỏi. Anne đáp với vẻ tự mãn: - Lối ra khỏi đây.