Tôi biết rằng đó là áp lực của “gánh nặng” kia.Cao Mục Địch cười nói:- Hôm đó tôi đến sân banh Ground một mình, thật thú vị, chơi Ground là một trò thể thao rất tốt, nó có thể làm cậu quên hết buồn phiền, đáng tiếc là tới nay ở đây vẫn chưa có trò chơi này.- Rồi cậu cũng không đi tuyên thệ à?- Dĩ nhiên là không, nhưng tôi đã ngã bệnh thực sự, “gánh nặng” đã từ trên lưng di chuyển vào trong tim. Vì cần phải chữa bệnh nên tôi mới đến Hương Cảng này.- Hương Cảng dù sao cũng là của mình.- Nhưng không phải là môi trường thích hợp cho thi nhân! Có một thời gian tôi rất sung sướng, nhưng khoảng thời gian đó quá ngắn. Hiện giờ, bệnh cũ lại tái phát nhưng tôi không thể tìm được nơi nào chữa bệnh nữa.- Trước khi chưa quyết định, cậu nên sống cởi mở hơn một tí, tìm hứng thú trong cuộc sống và tiếp xúc với thiên nhiên hơn, đi dạo chơi khắp nơi cho tâm hồn khoáng đạt.- Cậu tưởng rằng những hưởng thụ nông cạn thế có thể giải trừ được các áp lực trong lòng tôi à?- Thì xem, rất có hiệu lực. Gần đây tôi cũng sống như vậy. Lúc đầu, tâm hồn cứng nhắc của mình chưa tiếp nhận được, nhưng từ từ rồi cũng thấy thú vị lắm.- Đấy là cậu đã cố tâm làm cho cảm giác của mình ù lì đi. Mà có lẽ nếu không thế, cậu càng buồn chán hơn.- Ít nhất nó cũng giúp ích cho hứng thú sáng tác của tôi đôi chút.- Cậu tưởng như vậy là mình đã hiểu biết à?- Không đáng gọi là hiểu biết, chỉ gọi được là nhận thức thôi.- Tốt hơn là đừng nên nhận thức! – Mục Địch cương quyết không tán thành – Nhận thức những việc đó có ích lợi gì đối với cậu, thú thật, ích lợi duy nhất cho các tác phẩm của cậu, là ghi lại những tình cảm chân thật và trong sạch. Tại sao phải hủy hoại những cảm nghĩ tốt đẹp duy nhất đó chứ? Ôi! Các con chim ó trong thiên hạ đều đen như nhau, các đô thị trên khắp thế giới đều có một bộ mặt như nhau, những người có bề ngoài như thân hào thục nữ thật ra đều là ngụy trang, hơn kém nhau ở trình độ diễn xuất mà thôi.- Tôi không viết về đô thị mà muốn tìm hiểu về nội tâm của con người, có lẽ tôi sẽ tìm được đề tài mới lạ cũng nên.- Chắc chắn, cậu sẽ thất vọng – Mục Địch cười cay đắng nhìn đồng hồ, hơi hoảng hốt – Thời giờ qua nhanh thật, đã sắp đến giờ đóng cửa rồi. Cậu có được một lão chủ nhà không hỏi han và cũng không để ý đến cậu, còn tôi thì gặp phải một bà La Sát. Nếu không, mình có thể nói chuyện suốt đêm.- Thế sao cậu không tìm thuê nhà khác?- Cũng tại thói quen. Tôi rất cảm ơn là mụ không biết tôi là nhà thơ. Mụ tưởng tôi là thằng ma cô ma cạo trong vũ trường đấy.Hắn vừa cười và nhảy lên một chiếc xe điện đi về hướng đông.