Yến Thanh thốt:- Tự mình truyền bí quyết tịnh tâm thì không bao giờ Kim Phượng tiết lộ!Bạch Kim Phượng lắc đầu:- Phong Hỏa Đầu Đà không dám tiết lộ bởi lão ta là thuộc hạ của tôi, tôi có cách cấm chỉ lão.Yến Thanh mỉm cười:- Ngân Phượng không có người thân tín trong Thiên Tuyệt Cốc nên nàng đa nghi thành tánh. Hơn nữa đầu đà là thuộc cấp của đối phương làm sao nàng tin được nhKim Phượng tin? Muốn khỏi bận lo là phải diệt trừ, biện pháp đó gọn nhất!Bạch Kim Phượng hừ một tiếng:- Nhưng hai gã đó? Nó tin được chúng sao? Giả như nó hoài nghi chúng thì tại sao nó sai phái chúng thi hành một công tác bí mật chỉ có ích lợi riêng cho cá nhân nó?Yến Thanh lại cười:- Đư ơng nhiên là nàng không tín nhiệm chúng song nàng vẫn giao phó công tác cho chúng như thờng.Bởi vì nàng biết cách khóa mõm chúng!Bạch Kim Phượng trầm giọng:- Nó sẽ giết luôn chúng để diệt khẩu?Yến Thanh thản nhiên:- Khoa giết người tạo cho nàng lắm thích thú. Về khoa đó nàng là tay lão luyện nhất trần đời!Bạch Kim Phượng hừ một tiếng:- Lãng Tử! Tôi không tin Ngân Phượng bại hoại đến cỡ đó!Yến Thanh cười khổ:- Chính tại hạ cũng không muốn tin như vậy! Nàng là con người đáng yêu, những nam nhân nạn nhân của nàng sở dĩ bị nàng giết là vì họ không tin là nàng có thể giết người! Họ không tin như mình nên phải bỏ mạng đó Kim Phượng ơi!Bạch Kim Phượng hơi giận:- Này lãng tử! Nó là ruột thịt của tôi đấy, đề cập đến nó lãng tử không nên dùng cái giọng quá khắc bạc như vậy!Yến Thanh mỉa mai:Tại hạ dùng giọng đó là nhã nhặn rồi đó! Chẳng lẽ tại hạ cứ luôn mồm khen nàng đẹp, nàng duyên dáng, nàng dịu dàng, ai ai cũng phải mê mệt vì nàng?Y Bạch Kim Phượng xẳng giọng:- Lãng tử muốn mắng nó thì mắng nhưng đừng châm biếm nó!Yến Thanh so vai:- Nếu vậy thì tại hạ đâu còn là lãng tử?Bạch Kim Phượng hỏi:- Chứ lãng tử thì phải sao?Yến Thanh cười:- Lãng tử không bao giờ mở miệng mắng một người đẹp mà chỉ có tán tỉnh thôi.Người đẹp có chỗ xấu xa lãng tử phải lờ đi, chỉ đề cập đến cái đẹp! Nên nhớ tại hạ nói xấu xa chứ không phải là tàn ác đâu nhé! Nữ nhân tàn ác tại hạ không thích tiếp cận, không buồn tán tỉnh! Lãng tử phải tránh nữ nhân ác độc!Bạch Kim Phượng trừng mắt:- Lãng tử có thể ăn nói nghiêm chỉnh hơn chăng?Yến Thanh điềm nhiên:- Tại hạ lúc nào cũng nghiêm chỉnh đúng mức! Kim Phượng trách tại hạ chăng?Tại hạ sao quấy ở chỗ nào?Bạch Kim Phượng giận thực sự, không đáp quay mình bỏ đi.Yến Thanh cười tiếp:- Kim Phượng không tin Ngân Phượng có thể giết hai gã đó?Bạch Kim Phượng vờ điếc bỏ đi luôn.Yến Thanh lẽo đẽo theo sau.Chàng vừa đi vừa cười hì hì thốt:- Chúng ta vợt bảy tám dặm đường rồi chứ?Chàng đề cập khoảng cách giữa ngôi chùa và nơi xảy ra vụ ám toán Phong Hỏa Đầu Đà.Hiện tại họ đang đi trên đường về thị trấn, muốn về thị trấn phải đi ngang chùa.Bạch Kim Phượng vẫn không nghe chàng nói, cứ lầm lũi đi.Yến Thanh tiếp:- Bảy tám dặm đường chẳng xa xôi gì, thoáng mắt là vợt qua. Kim Phượng hãy đi từ từ để có đủ thời gian suy nghĩ về cách mở miệng xin lỗi lúc đến nơi. Bởi vì Kim Phượng không quen chịu xin lỗi với ai, bây giờ cần xin lỗi tất nhiên khó tìm được ngôn từ thích đáng!Bạch Kim Phượng quay nhanh đầu hừ một tiếng gắt:- Xin lỗi! Tại sao tôi phải xin lỗi? Mà xin lỗi với ai?Yến Thanh cười nhẹ:- Với tại hạ chứ còn ai nữa? Xin lỗi vì Kim Phượng xúc phạm đến tôn nghiêm của tại hạ! Kim Phượng xem thường sự nghiêm chỉnh của tại hạ!Bạch Kim Phượng hừ lạnh:- Tôi xúc phạm đến tôn nghiêm của lãng tử? tại sao lãng tử châm biếm, vũ nhục xá muội? tôi không bạt kiếm sát tử lãng tử đó là may mắn lắm đấy, thế là huề không có việc xin lỗi đâu đừng mơ!Yến Thanh bảo:- Kim Phượng! Về đến ngôi chùa cổ nếu Kim Phượng không xin lỗi tại hạ thì cứ bạt kiếm tặng tại hạ một nhát.Bạch Kim Phượng bĩu môi:- Tôi không việc gì phải xin lỗi ai hết, người ta xin lỗi ngợc lại tôi thì có!Yến Thanh lắc đầu:- Không bao giờ có việc tại hạ xin lỗi ai cả. Giả như tại hạ nói ngoa vũ nhục một con người khả ái thì tại hạ tự chặt đầu mình để biểu thị sự nhận lỗi của mình!Bạch Kim Phượng giật mình:- Lãng tử nói gì?Yến Thanh không đáp lại vọt mình đi trớc.Vừa đi chàng vừa lẩm bẩm:- Còn năm mươi trượng nữa! Xem ra chiếc đầu này phải lìa khỏi cổ rồi!Ngôi chùa cổ hiện ra trong tầm mắt họ.Bạch Kim Phượng vội thốt:- Chúng ta nói đùa đấy thôi, lãng tử đừng nghĩ là thật. Đành là Ngân Phượng không tốt song nó không đến nỗi như lãng tử tưởng tượng.Tôi tin hai gã đó do nó sai đi giết Phong Hỏa Đầu Đà song nó không giết người của nó đâu!Yến Thanh mỉm cười:- Trong hoàn cảnh của nàng chẳng có ai là người của nàng cả. Đại Bi Tẩu và Độc Tý Thần Ni cũng phản bội nàng luôn, người chưa phản ra mặt song cái tâm đã phản rồi. Hai người đó mà còn như vậy huống hồ kẻ khác! Quanh mình nàng chẳng có ai là người chân chánh của nàng. Hai gã đó đã bị nàng dùng nhan sắc mà lợi dụng, chúng là hai con mồi mắc câu của nàng. Sớm muộn gì nàng cũng thịt chúng!Bạch Kim Phượng lắc đầu:- Dù sự thật có vậy đi nữa nó cũng không cần phải giết chúng.Yến Thanh lại cười kéo nàng ra phía sau một cái gò nhỏ cạnh con lộ rồi đưa tay chỉ bảo:- Kim Phượng nhìn đi, cái gì đó! Có phải là Công Yết không?Bạch Kim Phượng kinh ngạc:- Cái gì là Công Yết?Yến Thanh đáp:- Yết Công là con bò cạp đực, nó là con vật đáng thương hại nhất trong các loài động vật. Khi giao hợp với con bò cạp cái xong là nó bị con bò cạp cái chích chết liền.Bạch Kim Phượng sừng sờ một chút đoạn bớc tới xem.Trong đám cỏ loạn có hai xác chết.Hai gã toan ám sát Phong Hỏa Đầu Đà vừa rồi!Nơi yết hầu có dấu kiếm đâm.Thần sắc của chúng an tờng, hiện tượng đó chứng tỏ lúc chết chúng không hề tranh đấu.Bạch Kim Phượng biến sắc, song vẫn gượng cãi:- Chắc gì chính Ngân Phượng hạ thủ!Yến Thanh bớc đến cột cây gần đó gở một mảnh quần mắc nơi cành, mảnh quần có mấy hàng chử viết bằng máu.“ Bằng hữu ơi! tôi tin rằng bằng hu thấy tôi không lấy được quyển bí kíp võ công Thiên Tàn thì hẳn tôi không còn đeo đuổi theo Phong Hỏa Đầu Đà làm gì nữa!Cho nên hai gã này bị giết tôi cũng không truy cứu hơn. Tôi làm như vậy để cho chúng ta được tốt đẹp với nhau mãi mãi. Bằng hữu cứ tiếp tục làm con người tốt! ” Trao mảnh vải cho Kim Phượng chàng thốt:- Cũng may mắn là tại hạ một mực ở cạnh Kim Phượng không rời nữa phút. Nếu không thì Kim Phượng dám cho là tại hạ sợ thiếu mất chiếc đầu nên dàn cảnh chứng minh!Bạch Kim Phượng cầm mảnh vải mà tay rung dữ, nhìn qua rồi nàng hỏi:- ý tứ gì thế?Yến Thanh đáp:- Mã đại tẩu tạ Ơn tại hạ!Bạch Kim Phượng cau mày:- Tuồng chữ đúng là của Ngân Phượng song không phải nó giết chúng. Những tuồng chữ kia nói rõ ràng kia mà!Yến Thanh mỉm cười:- Đư ơng nhiên là không phải nàng giết! Làm gì nàng thừa nhận việc sát nhân!Nhân hạ thủ là vị bằng hữu của nàng, là tại hạ. Vì muốn tốt cho tất cả vị bằng hữu đó phải phụ trách tội danh cho nàng!Bạch Kim Phượng lắc đầu:- Tôi Cha hiểu!Yến Thanh giải thích:- Hai gã này vẫn đi theo bên cạnh nàng, tiếp trợ nàng đoạt bí quyết Tịnh Tâm thì chúng phải bị tại hạ giết mới chứng minh là nàng chưa đoạt được bí quyết đó! Bởi tại hạ đã phát giác kịp thời mà sát tử chúng, nàng bại lộ âm mu bỏ đi. Chúng ta đã đáp ứng giữ bí mật cho nàng thì tại hạ cũng phải thừa nhận một cái án mạng mà mình không gây ra, tại hạ phải tiếp tục làm con người tốt cho nàng!Chàng xé một mảnh áo trên xác chết đoạn nhúng ngón tay vào máu viết mấy chử:“ Cáo Tri Mã đại tẩu! Chúng không đoạt được quyển bí kíp Thiên Tàn! ” Bên dưới chàng viết tên của chàng vào luôn!Rồi chàng cài mảnh vải đó nơi Võ kiếm của một xác chết.Xong xuôi chàng xoa hai tay điểm một nụ cười thốt:- Như vậy là tại hạ vẫn làm một người tốt, tốt đến cùng!Bạch Kim Phượng thở dài:- Không ngờ Ngân Phượng lại biến thành tàn độc đến cỡ đó!Yến Thanh lắc đầu:- Nàng không đáng trách, ở vào hoàn cảnh của nàng tất phải ác độc, có ác độc mới sống được! Nàng mà hiền là người ta nuốt nàng mất xác từ lâu!Bạch Kim Phượng hừ một tiếng:- Nói xấu cho nó cũng là lãng tử, biện hộ cho nó cũng là lãng tử luôn!Yến Thanh mỉm cười:- Đối với người đẹp lãng tử luôn luôn rộng lượng.Tại hạ đâu có nói xấu nàng, Kim Phượng đa nghi quá!Bạch Kim Phượng mơ màng:- Tôi tự hỏi truyền bí quyết tịnh tâm cho nó là mình phải hay sai lầm!Yến Thanh lắc đầu:- Không sai lầm đâu! Tại hạ khi nào lại để cho Kim Phượng hành động sai lầm!Bạch Kim Phượng hỏi:- Lãng tử cho rằng nó đáng được tôi giúp như vậy chăng?Yến Thanh gật đầu:- Có lợi cho nàng lẫn Kim Phượng.Nàng sẽ không còn cúi đầu tuân phục ai nữa, nàng sẽ có một chỗ đứng vững chắc, sẽ cao mặt nhìn đời. Phần chúng ta trong khi chúng ta chưa làm gì nổi kẻ địch thì càng khuyến khích chúng tư ơng tàn tư ơng diệt càng hay! Kẻ nào yếu ta giúp cho mạnh, kẻ yếu được mạnh thì tự đắc, kiêu căng, khinh khỉnh, kẻ mạnh sợ mất độc tôn nên sanh đố kỵ. Dù muốn dù không họ cũng phát động cuộc đấu tranh, mu đồ độc bá.Bạch Kim Phượng thở dài:- Bây giờ tôi mới nhận thấy cái vốn lịch duyệt của tôi rất mỏng! Tôi không đủ tc ách xử sự thích đáng với hoàn cảnh!Yến Thanh lắc đầu:- Không phải vậy đâu! Trái lại là khác! Kim Phượng có dưới tay một nhân số rất mực trung thành, mẫn cán. Tung trưởng lão và Phong Hỏa Đầu Đà lại khéo che dấu phần chủ lực, chỉ để bộc lộ một thiểu số tầm thờng, gây sự nhầm lẫn cho đối phương.Hành động đó rất khôn ngoan đến tại hạ đây cũng phải khâm phục. Có những thuộc hạ như vậy Kim Phượng có quyền hy vọng một thành công lớn trong tư ơng lai lắm chứ!Bạch Kim Phượng cười khổ:- Chỉ mong được như lời chúc lành của lãng tử. thật tình tôi lo sợ mình chẳng bằng ai! Nghe nói đến thanh thế của đối phương tôi phát ngán!Yến Thanh mỉm cười:- Kim Phượng còn nợ tại hạ đấy nhé! Kim Phượng chưa tạ lỗi đó!Bạch Kim Phượng tránh né:- Thì tôi đã nhìn nhận là tôi còn non nớt rồi đó, thừa nhận mình thua kém là gián tiếp chịu lỗi rồi còn gì nữa?Yến Thanh bỉu môi:- Tại hạ biết mà! Kim Phượng không chịu cúi đầu trước sự thật, không chịu phục thiện! Tánh quật cờng cần phải có song có theo cái lối của Kim Phượng người ta không hoan nghinh đâu!Bạch Kim Phượng xì một tiếng:- Lãng tử muốn tôi chánh thức mở miệng xin lỗi?Yến Thanh trang nghiêm đáp:- Phải! Cho Kim Phượng tập mình quen nhận lỗi, có biết phục thiện thì người ta mới thành thật sửa sai chớ. Bởi vì Kim Phượng đẹp quá, đẹp là có cao ngạo ít nhiều, mà cao ngạo là bất cần nhân tình, như vậy làm sao thu thập kinh nghiệm?Bạch Kim Phượng cắn răng:- Nếu tôi kiên trì không chịu nhận sai thì sao?Yến Thanh điểm một nụ cười:- Thì tại hạ sẽ xin lỗi ngợc lại cho thỏa niềm tự ái của Kim Phượng.Bạch Kim Phượng trầm giọng:- Rồi sau đó?Yến Thanh tiếp:- Sau đó tại hạ đưa Kim Phượng đến cái nơi sẽ đến, chờ Đào Lập và Dư ơng Mãnh đến hội họp với Kim Phượng.Lúc đó Kim Phượng tùy tiện muốn làm sao đó thì làm.Bạch Kim Phượng hỏi:- Còn lãng tử? Lãng tử sẽ bỏ đi?Yến Thanh gật đầu:- Phải là vậy rồi! Kim Phượng nặng về chủ kiến quá, đâu có cần chi ai tiếp trợ.Bạch Kim Phượng buông gọn:- Hiện tại nếu lãng tử muốn đi cũng chẳng sao!Yến Thanh lắc đầu:- Cha đi được! Tại hạ đã khuyên Kim Phượng rời Thiên Tàn Cốc thì bổn phận của tại hạ là phải tìm cho Kim Phượng một chỗ dung thân an toàn. Tại hạ đã đáp ứng bọn Đào Lập là chiếu cố đến Kim Phượng thì tại hạ phải làm tròn điều mà họ ủy thác, khi nào tại hạ trao trả Kim Phượng tận tay họ xong tại hạ mới có thể bỏ đi!Bạch Kim Phượng hỏi:- Chỉ cần gặp lại bọn Đào Lập thôi?Yến Thanh gật đầu:- Có thế thôi! Sở dĩ tại hạ đến Thiên Tàn Cốc là vì tại hạ có kính y đối với họ.Kính ý vì sự trung thành của họ dành cho Kim Phượng!Bạch Kim Phượng hỏi:- Tại sao lãng tử lại định ly khai tôi?Yến Thanh đáp:- Tại vì Kim Phượng không phải mẫu người do bọn Đào Lập phác họa!Bạch Kim Phượng thở dài:- Lãng tử muốn cho tôi phải cúi đầu? Có như vậy lãng tử mới cao hứng.Yến Thanh cười nhẹ:- Kim Phượng lầm! Tại hạ đâu có muốn Kim Phượng cúi đầu trước tại hạ! Tại hạ chỉ muốn Kim Phượng cúi đầu trước chân lý thôi! Phải có can đảm nhìn thẳng vào thực tế, vào sự sai lạc của mình, có vậy mới dễ dàng tiến thủ với nhiều hy vọng thành đạt. Sắc đẹp chưa hẳn là bảo đảm cho sự cao ngạo, sắc đẹp rồi cũng theo thời gian mà tàn tạ. Chỉ có chân lý là vĩnh hằng, mọi sự xây dựng trên chân lý đều vững chắc!Cuối cùng Bạch Kim Phượng thốt:- Tôi xin lỗi đấy lãng tử! Lãng tử mãn nguyện chưa?Yến Thanh gật đầu:- Mãn nguyện rồi! Vô cùng mãn nguyện! Bây giờ đến lượt tại hạ cảm tạ!Bạch Kim Phượng trố mắt:- Cảm tạ! Tạ cái gì?Yến Thanh tiếp:- Tạ cái tánh phục thiện của Kim Phượng! Một người đẹp thiếu cái tánh đó là sắc đẹp dù có huy hoàng cũng không toàn vẹn!Cả hai làm lành trở lại.Bạch Kim Phượng thốt:- Chúng ta đi đã lâu rồi.Yến Thanh gật đầu:- Phải! Nếu chúng ta không trở về gấp thì hai tỳ nữ của Kim Phựơng dám nghĩ là tại hạ đem bán Kim Phượng ở đâu rồi.Bạch Kim Phượng nguýt xéo:- Còn hai nữ bằng hữu của lãng tử! Họ nghĩ sao?Yến Thanh lắc đầu:- Họ không nghĩ sao hết!Bạch Kim Phượng hừ nhẹ:- Tại sao?Yến Thanh đáp:- Tại vì họ đã có mặt tại đây!Bạch Kim Phượng trố mắt:- Họ đã đến đây? Tại sao họ đến? Để làm gì?Yến Thanh mỉm cười:- Họ đến vì họ nóng lòng lo lắng cho tại hạ! Thực ra thì tại hạ chưa thấy họ song tại hạ dám chắc là họ có mặt quanh đây.Đoạn chàng cao giọng gọi:- Liên Liên! Tích Tích! Ra đây đi!Quả thật từ sau một cái gò gần đó Liên Liên và Tích Tích đứng lên, chạy đến, Yến Thanh quay qua Bạch Kim Phượng thốt:- Tâm linh là thế! Chỉ có những người thật sự yêu nhau thì cái tâm mới linh cảm như vậy, người này làm gì thì người kia vẫn biết được đại khái như thờng.Bạch Kim Phượng sa sầm gương mặt.