Hân và Thi Phụng ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn làm bằng gỗ đỏ bóng loáng.- Phụng thích quà sinh nhật của anh hôn?Làm lơ nụ cười đểu của Hân Thi Phụng gật đầu.- Dạ thích lắm. Cám ơn anh Hân đã cho Phụng món quà sinh nhật chưa bao giờ có...- Bây giờ Phụng tính sao?Hân gằn gằn giọng nói của mình. - Tính gì anh Hân?Thi Phụng hỏi bằng giọng tỉnh khô. Dường như nàng cố tình không hiểu Hân muốn hỏi gì.- Vụ Thoại Sơn...- À vụ anh Sơn...Đưa ly nước lạnh lên hớp ngụm nhỏ Thi Phụng cất giọng bình thường nếu không nói là lạnh lùng.- Phụng đang xúc tiến chuyện đó. Như Phụng đã nói với anh là mình phải kiên nhẫn. Chắc anh Hân không muốn đi tù?Hân im lặng. Dĩ nhiên là anh không muốn bị lôi ra tòa và bị kết án mười lăm hay hai chục năm tù về tội chủ mưu giết người. Tuy nhiên anh hết kiên nhẫn để chờ đợi. Hôm qua, lúc trò chuyện với Sơn bằng điện thoại, Sơn đã khoe tuần tới sẽ hoàn thành cuốn tiểu tuyết mới nhất. Quyển Làm Thế Nào Để Giết Một Văn Sĩ của anh đã được nhà xuất bản ở New York mua tác quyền và sẽ in thành sách. Nó sẽ là cuốn sách bán chạy nhất của tháng 2. Hân càng thêm ứa gan khi nghe Thoại Sơn nhấn mạnh mấy tiếng bán chạy nhất. Đó cũng chính là lý do, sau khi chuyện trò xong anh lập tức gọi Phụng tới nhà để thúc bách nàng. - Dĩ nhiên là anh không muốn ở tù nhưng anh muốn Phụng làm lẹ lên...Thi Phụng ngước lên nhìn người đối diện. Hân đọc thấy trong mắt nàng một vẻ cương quyết, tự tín và lạnh lùng. Đó là điều anh chưa bao giờ thấy ở nàng kể từ khi quen biết cho tới ngày hôm nay. - Phụng cũng muốn làm cho xong việc nhưng '' dục tốc bất đạt '' đó anh Hân. Anh có muốn nghe Phụng trình bày cách thức giết người không?Hân chầm chậm gật đầu. Hớp ngụm nước lạnh cho thông cổ Thi Phụng từ từ tiếp bằng một câu hỏi.- Muốn giết mà không bị tù tội thời mình phải làm sao thúc đẩy cho người mà mình muốn giết phải tự chết. Điều này có nghĩa là làm cho họ tự tử. Anh Hân có cách gì làm cho anh Sơn tự tử?Hân cau mày khi bị Thi Phụng hỏi một câu khó trả lời bởi vì tuy có ý muốn Thoại Sơn chết nhưng anh chưa bao giờ nãy ra cái ý làm Thoại Sơn phải tự tử.- Muốn giết một người nào thời mình phải điều tra và nghiên cứu để biết tính tình, sở thích, giờ giấc đi lại... Anh Hân quen với anh Sơn lâu rồi vậy anh biết ảnh thích cái gì? Tánh tình của ảnh như thế nào?Hân tỏ ra lúng túng vì bị hỏi một câu bất ngờ. Mặc dù là bạn học với nhau nhưng anh cũng không thân với Thoại Sơn lắm. Không những không thân mà anh còn ganh ghét ngầm với Sơn vì mặc cảm thua kém của mình. Khi lớn lên đi vào nghề viết lách anh càng thêm ghét Thoại Sơn nhiều vì Thoại Sơn nổi tiếng hơn và được độc giả ái mộ. Do ở tính thâm trầm, ít nói nên anh không tỏ lộ sự ganh ghét của mình. Tuy nhiên theo ngày tháng sự ganh ghét không có chỗ phát tiết đã biến thành mối thù hằn sâu đậm. Đó là lý do khiến cho anh nảy ra ý nghĩ mướn Thi Phụng giết Thoại Sơn. Cuối cùng Hân lên tiếng. Giọng của anh ta mất đi vẻ tự tín thường ngày.- Mặc dù là bạn học với nhau song anh và Sơn không thân lắm... Hai đứa cũng không chơi với nhau. Thỉnh thoảng có tiệc anh mới mời Sơn tới nhà...Thi Phụng cười thầm khi nghe Hân thú nhận. Riêng nàng nhờ có chủ tâm, nên trong thời gian làm việc với nhau, đã âm thầm nhận xét và ghi nhận tính tình, sở thích, hoạt động hằng ngày. Nàng biết nhiều về ưu và khuyết điểm của Thoại Sơn. Nàng biết anh thích ăn món gì, loại thức ăn nào. Nàng biết anh là một người giàu tình cảm, hiền lành, tử tế và khiêm nhường. Gần đây nàng mới khám phá ra nhiều chuyện khiến cho nàng ngỡ ngàng đồng thời vui mừng và cảm phục người tình nhiều hơn nữa. Một hôm nàng tới nhà trong lúc Thoại Sơn đi New York. Vào phòng ngủ nàng thấy phong thư đã mở rồi của ngân hàng gởi về hàng tháng. Tò mò nàng mở ra đọc. Cái giấy tường trình của nhà băng cho nàng biết anh đã làm rất nhiều việc mà nàng không ngờ. Anh gởi tiền cho các thương phế binh, cho trẻ em tàn tật hoặc mồ côi Việt Nam. Sự tò mò tìm hiểu về người mà mình yêu thương khiến cho nàng lục tìm giấy tờ trong phòng. Thoại Sơn gởi tiền cho một cơ quan giúp đỡ những người vô gia cư, cho Salvation Army, Red Cross tại nơi mình cư ngụ. Anh là một trong ba người đứng ra thành lập một cơ quan giúp đỡ cho học sinh nghèo muốn đi học đại học mà không có tiền. - Phụng...Tiếng gọi của Hân khiến cho Thi Phụng ra khỏi dòng suy nghĩ của mình.- Xin lỗi anh Hân. Phụng hay suy nghĩ vẩn vơ...Ngừng lại với tay lấy ly nước lên hớp một ngụm nhỏ xong Thi Phụng cười nhìn Hân. - Anh Sơn là một người giàu tình cảm và lý tưởng...Tuy thấy nụ cười mỉa mai của Hân song Thi Phụng tảng lờ nói tiếp. Dường như nàng nói cho mình nghe hơn là để cho Hân nghe.- Thoại Sơn có thể chết vì tình...Hân nhìn đăm đăm Thi Phụng. Anh lờ mờ nghĩ ra điều mà Thi Phụng ám chỉ nhưng vẫn im lìm không dám nói ra.- Bởi thế chỉ có tình yêu mới làm cho Thoại Sơn đau khổ và tự quyên sinh...Hân gật đầu. Cầm lấy cái bóp da như sửa soạn đứng lên Thi Phụng tiếp nhanh.- Anh Hân nên kiên nhẫn. Nếu anh không kiên nhẫn và nghe theo sự xếp đặt của Phụng thời Phụng sẽ trả lại tiền và để anh Hân làm một mình...Hân cười hực.- Phụng dám... Phụng nên biết tôi có đủ bằng chứng để lôi cô ra tòa. Nếu Thoại Sơn mà xem cái dvd thời nó sẽ ghê tởm cô...Thi Phụng mỉm cười. Nàng có thái độ bình tịnh trước lời hăm dọa của Hân. Điều đó khiến cho anh ngạc nhiên.- Anh Hân chắc biết anh Chu?- Tôi biết...- Cách đây hơn tuần lễ Phụng có gặp anh Chu ở nhà anh Sơn. Viện cớ là mình cần biết một vài điều căn bản về cuốn tiểu thuyết Làm Thế Nào Để Giết Một Văn Sĩ nên Phụng có hỏi anh Chu về trường hợp giết người. Ảnh cho biết là nếu Phụng tự thú nhận tội ác của mình với cảnh sát đồng thời hợp tác với họ để truy tố anh Hân thời Phụng sẽ được miễn truy tố. Tuy có gia đình nhưng Phụng là một kẻ vô danh. Còn anh Hân là văn sĩ tiếng tăm. Nếu nội vụ đổ bể ra thời sự nghiệp văn chương của anh sẽ chấm dứt...Hân nhìn Thi Phụng trừng trừng. Nếu có thể anh sẽ bóp cổ nàng chết. Tuy nhiên anh cố dằn cơn nóng giận. Giọng nói của anh gầm gừ trong cổ họng.- Còn cô... Cô cũng sẽ mất Thoại Sơn...Thi Phụng bật lên tiếng cười thánh thót.- Anh Hân nói như thế là anh Hân chưa biết Thoại Sơn. Anh Hân chưa biết anh Sơn yêu Phụng tới mức độ nào. Phụng nghĩ nếu Phụng thú thật anh Sơn sẽ tha thứ cho Phụng. Ảnh có thể bị '' shock '' lúc ban đầu nhưng sau đó ảnh sẽ tha thứ cho Phụng bởi vì mất Phụng là ảnh sẽ mất tình yêu... Anh Sơn là một người có lòng quãng đại và độ lượng. Ảnh không như một vài người khác nhỏ nhen và ti tiện...Hân biết Thi Phụng chưởi khéo mình. Giận xanh mặt song anh cố nhịn không để lộ ra ngoài. Đứng dậy như có ý tiễn khách anh cười nói một cách vui vẻ với Thi Phụng.- Phụng nói có lý lắm. Anh sẽ nghe theo lời Phụng cố gắng chờ đợi. Hi vọng Phụng sẽ không làm anh phật lòng...Thi Phụng im lặng bước ra cửa. Trên đường lái xe trở về nhà nàng miên man suy nghĩ về những lời mình đã nói với Hân. Mặc dù nói với Hân như vậy nhưng thật ra nàng không dám quả quyết là Thoại Sơn sẽ thứ tha chuyện nàng cùng với Hân âm mưu giết anh. Cũng vì thế mà nàng do dự chưa dám thố lộ việc làm xấu xa của mình. Nàng sợ. Nàng sợ mất Thoại Sơn. Nàng sợ mất tình yêu. Nàng biết nàng đã phạm tội và không muốn dấn sâu vào tội ác. Nàng không thể giết Thoại Sơn. Nàng không thể, bằng cách này hay cách khác, bằng bất cứ hành động nào giết chết Thoại Sơn hoặc làm cho anh tự tử. Nàng yêu anh và nàng phải bảo vệ tình yêu của mình. Hạnh phúc đang ở trong tay. Nàng không thể để nó vuột mất. Hạnh phúc chỉ tới với nàng một lần mà thôi. Hân ngồi im nhìn ra ngoài đường. Từ trong phòng làm việc nơi tầng thứ nhì anh có thể thấy con đường tráng nhựa phẳng phiu. Hàng cây xanh cao nhất rung rinh trong cơn gió nhẹ. Nắng hanh vàng đọng trên mái nhà màu nâu của căn nhà đối diện. Sau lần gặp nhau hôm kia anh không hề nghe tin tức gì của Phụng. Gọi điện thoại mấy lần mà nàng im lặng không chịu trả lời. Điều đó khiến cho anh tức bực lẫn lo âu. Chuyện mướn nàng giết chết Thoại Sơn đi tới một giai đoạn cuối cùng nhưng lại không có nhiều thuận lợi cho anh. Điều đó không có chi lạ bởi vì anh đã phạm nhiều lỗi lầm. Chọn Thi Phụng là một lỗi lầm thứ nhất. Chọn một người đàn bà làm hit man, anh đã phạm một sai lầm căn bản. Do ở bản tính cố hữu của mình là sợ hãi, mềm yếu, tình cảm, đàn bà không phải hoặc khó thể trở thành kẻ giết người chuyên nghiệp. Lỗi thứ nhì của anh là hấp tấp, vội vàng không chịu suy nghĩ và nghiên cứu tường tận về tính tình của Thi Phụng. Nàng trẻ đẹp, bặt thiệp, duyên dáng, quyến rũ. Đó là những ưu điểm hiếm người có được. Tuy nhiên nàng cũng có một vài khuyết điểm như nặng về tình cảm và nhất là lương thiện. Chính cái thiện, hay cái lương tâm trong sáng đã khiến nàng do dự không thể dứt khoát tư tưởng cũng như hành động của mình. Kẻ giết người có dự mưu là kẻ có cái mầm ác ở trong tâm của họ. Riêng Thi Phụng thời không. Nàng nhận lời anh chẳng qua do hoàn cảnh dồn ép chứ thật tâm nàng không phải là kẻ giết người vì bất cứ vì lý do gì. Cái lầm thứ ba của anh là đánh giá thấp đối thủ của mình. Vì tự tính, chủ quan, anh đã coi thường Thoại Sơn. Một điều quan trọng nhất khiến cho mưu định của anh bất thành là tình yêu. Do hoàn cảnh đặc biệt, chồng bị tai nạn ngồi xe lăn mấy năm, nên Thi Phụng là một người đàn bà thiếu thốn tình yêu. Nàng khao khát được nghe lời âu yếm, cử chỉ dịu dàng, thái độ thông cảm, hiểu biết và chia xẻ. Nàng có chồng nhưng chồng nàng không làm tròn bổn phận của một người chồng cho nên khi gặp Thoại Sơn nàng biết mình đã gặp được một người đàn ông lý tưởng. Từ đó nàng yêu Thoại Sơn và không thể giết người mà mình yêu thương. Những điều đó vượt ra ngoài sở liệu của anh. Bây giờ ngồi suy nghĩ lại Hân biết anh cần phải điều chỉnh kế hoạch của mình trước khi sự tình tồi tệ hơn. Một điều quan trọng nhất và cũng là lỗi lầm lớn nhất mà anh mắc phải chính là phong thư gởi cho Thi Phụng. Anh tưởng dùng cái dvd để hăm dọa, thúc hối nhưng đồng thời cũng đẩy Thi Phụng vào chân tường. Vì muốn bảo vệ mình và Thoại Sơn, nàng có thể sẽ có phản ứng ngược lại rất bất lợi cho anh. Thi Phụng có thể tự thú tội của mình với cảnh sát và cái dvd cộng thêm hai cái chi phiếu mà anh đã ký cho nàng là một bằng chứng hiển nhiên để cảnh sát truy tố anh ra tòa về tội chủ mưu giết người. Nghĩ tới chuyện này Hân lo âu. Cảm giác bất an này theo đuổi khiến cho anh ngồi đứng không yên. Muốn xoay chuyển lại tình thế anh cần phải gặp Phụng để thu hồi tang chứng. Ngoài ra anh cần phải nhớ là không thể mắc phải lỗi lầm nữa.