H ai mươi phút sau Bồi và Cần đã ngồi dưới gốc cây đa gìa của trường đại học. Cái gốc cây to lớn này gợi nhớ cho Bồi cái khu rừng chắn gío ở thành phố biển. Khu vườn đối với sinh viên là nơi nghĩ ngơi hẹn hò miển phí, nó có máy điều hòa không khí (tức là gío đêm), có nhạc thiên nhiên (là tiếng côn trùng), có đèn mờ ảo (là ánh sao). Nó lại không bị hạn chế bởi thời gian đống cửa vì mổi khi màn đêm buông xuống là rải rác trong khu vườn, từng cặp từng cặp một ngồi bên nhau. Thư Bồi có thói quen tản bộ dưới ánh trăng, chàng coi chuyện đó rất bình thường và không ngờ hôm nay lại cũng đóng vai trò đó.
Ngồi cạnh Thái Cần mà Thư Bồi cứ ngờ ngợ không dám tin, chàng hết ngắm lại nắm tay Cần.
- Thái Cần! Sao hành tung của em lại bí mật như vậy, mổi lần em đến với anh đều bất ngờ. Em từ đâu đến đấy? Em đã theo anh từ bao giờ? Mấy ngày nay em đã ở đâu?
Thư Bồi có hàng trăm dấu hỏi. Thái Cần chỉ thở dài.
- Sao anh lại hỏi lắm thế? Em biết làm sao trả lời?
- Vâng, mổi lần gặp em là anh có hàng trăm câu hỏi.
Thư Bồi nói và đột nhiên đưa cánh tay đến trước mặt Cần - Hãy cắn anh một cái đi, cắn đi!
Thái Cần kinh ngạc.
- Anh làm gì thế?
Thư Bồi thở dài.
- Vì anh không dám tin đây là sự thật. Em xuất hiện đột ngột như trong chuyện thần thoại, rồi em lại biến mất. Không được, em phải cắn anh đi, để anh tin là anh đã gặp con người thật của em, chứ không phải nằm mơ.
- Thế nếu bây giờ em nói với anh em là bóng ma thì sao?
Thái Cần nhìn Bồi với an'h mắt buồn - Anh Bồi, anh hãy nghĩ là em đã chết. Bây giờ chỉ là bóng ma đến tìm anh thôi.
Thư Bồi nâng càm Cần lên, ánh mắt chàng cũng long lanh.
- Nếu thật sự em là bóng ma thì... Bây giờ anh đã vồ được em, anh sẻ giử chặt em. Anh sẻ không để em làm ma một cách yên ổn được đâu.
- Anh Thư Bồi! Thái Cần nhào vào lòng Bồi với nhửng giọt nước mắt - Anh có biết là em đã nhớ anh vô cùng không. Nhớ muốn chết được. Bây giờ đã gặp được anh có chết em cũng yên tâm. Anh Thư Bồi! Anh vẫn còn nhớ em, anh chưa quên em chứ?
- Quên em? Quên làm sao được sao em lại ăn nói khờ khạo như vậy?
Thư Bồi vừa nói vừa vuốt tóc Cần. Chàng hôn một cách tham lam lên mặt lên tóc người yêu. Chàng muốn nghiền nát người yêu trong lòng mình.
- Đúng ra, anh phải quên em. Bồi tiếp - Em là một người tàn nhẩn, vô lương tâm. Em đã để cho anh nằm mơ suốt một đêm, rồi em biết mất. Biến đi một cách lặng lẻ. Tại sao vậy? Em định để anh đập đầu vào đá tự tử ư? Em thật là tàn nhẩn, anh mà giết em được là anh sẻ giết ngaỵ..
Thư Bồi úp mặt lên mái tóc của Cần. Lòng chàng rối rấm, buồn vui lẩn lộn. Chàng nói không nên lời nữa, chỉ hỏi.
- Thái Cần... Em đã....Em đã lấy hắn rồi ư?
Cần không đáp chỉ run rẩy trong lòng Bồi.
Thư Bồi thấy tim đập mạnh. Chàng thật sự không muốn nghe câu trả lời của Cần. Chàng không dám nghe thì đúng hơn. Bồi ngẩng lên, nhìn đóa hoa trắng trên tóc của Cần. Tại sao Cần lại cài hoa trắng, Bồi nghi ngờ.
- Sao em cài hoa nầy?
Thái Cần chậm rải nhìn lên, nàng đưa tay vuốt lấy mái tóc dại. Dưới ánh trăng khuôn mặt trắng như pho tượng ngọc thạch. Nàng có vẻ xúc động, đôi mắt long lanh.
- Mẹ em....đã chết.
Thư Bồi bàng hoàng. Niềm vui trùng phùng ban đầu biến mất. Mọi chuyện đến qúa ư dồn dập.
- Mẹ của em? Sao có chuyện lạ vậy? Người con trẻ qúa mà?
- Vâng, nhưng mẹ đã chết. Thái Cần lập lại với giọng nói run rẩy - Mẹ em đã tự sát bằng thuốc ngủ....
Thư Bồi nắm chặt tay Cần.
- Chuyện xảy ra bao giờ?
- Đã hơn nữa tháng trước.
- Tại sao?
Thái Cần cúi nhìn xuống nàng đăm đăm nhìn chiếc lá khô rơi trên váy. Yên lặng thật lâu rồi nói. Giọng nói bình thản như đang kể về một người khác chứ không phải chuyện mình.
Sau khi rời thành phố biển đến Tô Áo, rồi đến đài trung. Vụ án của cha em được xử tại đài trung. Nên chúng em cũng ở đấy. Mẹ em đã chạy chọt đủ mọi nơi, nhờ vẫn mong gở án cho cha. Tốn thật nhiều tiền, vậy mà đến đâu cũng đều vô ích. Tiền mất tật mang. Lúc sắp hết tiền thì lại quen với người. Anh ta họ Địch, mà em viết thư gọi tắt là D đấy. Địch là một luật sư đã trên bốn mươi tuổi. Ông ta khoe khoang là quên biết với hầu hết trưởng tòa. Mà rỏ ràng là ông ta nổi tiếng ở Đài Trung thật. Có tiền lại có thế. Nhà ông ta là một biệt thự to lớn, có xe riêng, có tài xế, người làm... Ông ta cũng biết là... mới mất vợ cách đây ba năm. Nếu em chịu lấy ông ta, thì ông ta sẻ chịu hết mọi phí tổn cứu cha ra khỏi ngục.
Thư Bồi hiểu ra gật đầu. Thái Cần tiếp.
- Mẹ biết là em yêu anh. Biết từ lâu lắm rồi nhưng ở cái lúc đó, đâu còn cách nào khác hơn? Vả lại mẹ lớn em - Người mà anh gọi là hà mả ấy. Lúc nào cũng cố công thuyết phục, khóc lóc... Thế là em đành phải đính hôn với Địch. Anh có nhớ là sau đấy em đã trở về thành phố biển để gặp anh lần cuối không? Lần đó quay về thì phiên tòa xét xử cha cũng bắt đầu. Tất cả hy vọng đều đặt vào luật sư Địch, qua lời khoe khoang của ông ta, mẹ không đợi đến lúc sử xong, lại đưa em vào nhà hắn.
Giọng nói của Thái Cần đến đây nghẹn lại. Chiếc lá kho trên tay nàng bị bóp nát, có nhửng giọt nước mắt rơi trên áo. >Hôm qua cha của Bồi vắn tắt cho biết:
- Con có biết không, ngôi nhà trắng sắp được dở ra đấy. Người ta đã đấu thầu xong. Nay mai sẽ có một khách sạn du lịch mọc lên ở đấy.
Thư Bồi chăm chú nhìn ngôi nhà. Một hàng cửa sổ trên lầu. Cái số ba từ bên mặt đến qua. Ở đó ngày xưa có một người con g'ai đứng tựa cửa, lắng nghe tiếng biển kêu bạn xa xa. Ở đó có người con gái hay ngồi bên đàn dương cầm… và giọng hát thánh thót:
"Hoàng hôn đã đến
Nhuộm đỏ bầu trời
Con thuyền xa bến
Giờ về bến xưa
Haỉ âu lượn giửa
Sống bủa bạc đầu
Cảnh đẹp âu sầu
Tiếc thưởng tuổi trẻ.
Hoàng hôn đã đến
Nhuộm đỏ bầu trờI
Mặt trời đi ngu?
Bên ph'ia trời tây
Một ngày đã hết
Ngày mới lại về
Thời gian trôi nhanh
Xóa đi tuổi trẻ.
Vâng, hoàng hôn đã đến. Biển nằm ở bờ tây. Vì vậy mỗi khi chiều đến, mặt trời tròn và đỏ chói như phủ thêm lớp hào quang, chầm chậm lặn vào bải biển để lại những đám mây đủ sắc màu, bềnh bồng trên cao. Thật là một khung cảnh thần bí, mê hoặc. Ngay từ thuở nhỏ Thư Bồi đã bị cảnh hoàng hôn trên biển cuốn hút. Chàng thường đứng hàng giờ trước biển, lặng nhìn cảnh mặt trời lặn để cảm nhận cái đẹp, cái bao la của vũ trụ tạo hóa rõ vĩ đại, rỏ huyền diệu vô cùng. Nhiều lúc Thu Bồi mê mẩn ngắm mà như quên cả cái bóng dáng "bé nhỏ" bên cạnh. Một cáI bóng không rời, trong những lúc nắm cảnh nhiều, cảnh hoàng hôn, cảnh mặt trời lặn.
Bây giờ em ở đâu? Thư Bồi nhắm mắt lại. Chàng cố không nghỉ đến nửa. Chuyện gì đi vào qúa khứ, hảy để nó nằm yên nơi ấy. Người con gái đàn dương cầm! Người con gái nhặt chú chim non! Người con gái của tòa nhà trắng! Người con gái duy nhất biết "tổ chim ưng" để đến tìm Bồi. Sẵn sàng cùng chàng đi đến tận cùng quả đất! Mọi thứ đã là mây khói. Mọi thứ không quay trở lại. Thư Bồi cúi mặt cố không nhìn, không nghỉ đến nửa. Nhửng ngón chân của chàng bấm nhẹ trên cát. Thư Bồi thở dài, và quay người bỏ đi, đi một cách bất định trong rừng cây chắn gío. Rồi đột nhiên Bồi đứng dậy. Lớp bụi đầy trong ký ức như bị khuấy động. Bồi nhớ ra, chàng đưa mắt tìm kiếm. Cuối cùng Bồi đã tìm ra cái cây lớn nhất. Bồi trèo lên một cành cây to nhất. Gở lấy đám rêu bám trên chẻ ba. Ở đấy vẫn còn vết dao cắt một lớp vỏ dày. Có điều không còn nhìn ra gì trên đó nửa. Thời gian đã xóa tan mọi thứ. Kể cả lớp mực đen. Vết mực đã phai mờ, nhưng những dòng chữ cũ thì chưa phai trong tim Bồi: "Lêu lêu, con gái mà thương con trai. Lêu lêu. Ân Thái Cần yêu Kiều Thư Bồi".
Chính tại hai hàng chửa này, mà ngày xưa đã xảy ra trận đánh nhau "tóe khói". Bấy giờ chỉ có một mình Bồi phải chống trả với ba tay to xác. Lần đó mặt mày Bồi sưng hút, nằm quay đơ trên cát. Bọn đánh người chỉ bỏ đi sau khi thấy Bồi bất động. Thế rồi cũng người con gái ấy, lặng lẽ bước tới, với chiếc khăn tay chắm sóc cho Bồi, lâu mặt cho Bồi.
Vậy mà, bấy giờ Bồi phản ứng ra sao? Bồi đã hét lên một cách căm thù.
- Đi đi! Cô là người đã mang đến tai nạn cho tôi. Đụng đến cô là gặp xui xẻo. Cô đi đi, đừng đến gần tôi nữa, tôi sợ cô lắm rồi!
Mãi đến bây giờ, Bồi vẫn không quên thái độ lúc đó của nàng, một sự khiếp đảm pha lẫn tức giận. Khuôn mặt tròn đó đỏ như quả táo đỏ. Còn đôi mắt to đen? Có những giòng nước mắt chảy dàị.. Cô gái không nói được lời nào chỉ "òa" lên một tiếng là vụt bỏ chạy.
Con người của Thư Bồi bấy giờ như vậy đó. Bướng lại tàn nhẫn. Nhạy bén, dể tự ái nhưng lại cố chấp. Cái cố chấp đáng thương. Có lẽ vì ngay từ nhỏ, Bồi đã phải sống trong một hoàn cảnh đâu khổ, cô đơn, và buồn tủi. Bồi là một con người đầy mâu thuẫn. Thế mà không hiểu sao chàng lại lọt được vào mắt xanh của nàng? Chính Bồi cũng không hiểu.
Thư Bồi thở dài khi nhớ lại cái ấu trỉ ngày xưa của mình. Chàng ngồi xuống đất, tựa người vào thân cây, nhìn lên khoảng trống giửa cành lá. Bây giờ cũng là lúc hoàng hôn, ránh chiều nhuộm đỏ bầu trời, mà không phải chỉ đỏ ầu trời mà đỏ cả mọi vậy, Thu Bồi nhặt lấy cành cây khô. Bất giác không dằn được lòng, chàng viết đầy những chư? "Ân Thái Cần" trên cát.
Tiếng sóng vỏ mạnh lên đá, nước đang dâng cao. Gío cũng thổi nhiều hơn. Thư Bồi lẩm bẩm không nguồi tên người con gái. Ân Thái Cần...Người con gái của ngôi nhà màu trắng. Ký ức là khúc phim không ngừng quay. Mới đây mà mấy năm trôi qua. Chuyện cũ và qúa khứ như những con sóng biển, dồn dập, dồn dạp, từ bốn phía đáng phủ vây chàng.


Chương 17

M ùa thu đến.
Tối hôm ấy, giữa lúc nhà hàng "Tổ Sơn Ca" đang đông khách, nói đúng hơn đó là hiện tượng hàng ngày, vì nhà hàng này rộng rãi sang trọng, cách bài trí lại đẹp. Tất cả các cửa sổ được treo rèm kết băng hạt thủy tinh, long lanh dưới ánh đèn. Ánh sáng vừa phải, nên trải thảm đỏ. Trên bài trí thêm một cây đèn bàn hình bạch lạp trông rất trữ tình. Thức ăn lại ngon nên rất thu hút khách. Khách đến đa số lại rất kén chọn. Họ thường kín đáo ít cười nói ồn ào. Phần lớn là dân thuộc tầng lớp thượng lưụ Thái độ cử chỉ văn minh, nhã nhặn. Sau khi ăn họ ít khi về ngay mà ngồi lại uống cafe hoặc trà, nghe nhạc. Ở đây chỉ có những tấu khúc organ với những điệu nhạc êm dịu. Người đàn thường khi là một cô gái tóc dài, trong chiếc váy đầm lụa, khuôn mặt trắng trẻo có đôi mắt sầu mộng.
Quan Nhược Phi ngồi ỏ một góc quán. Chàng lặng lẽ ngồi đấy, lắng nghe tiếng đàn của Thái Cần. Trước mặt chàng là một ly cà phê đen không đường. Phi đốt một điếu thuốc. Khói thuốc mơ hồ tỏ ra, làm cho hình ảnh của Cần trước mắt càng có vẻ huyễn hoặc hơn. Người nữ nhạc công vẫn mê mải đàn. Khuôn mặt buồn buồn làm saọ Ai đã khiến cho nàng buồn như vậy? Làm việc chung nơi với Thái Cần đã trên nửa năm, vậy mà Phi vẫn không làm sao hiểu được cô bạn đồng nghiệp của mình. Cô ta là một dấu hỏi lớn. Một thách đố, một làn sương mù. Còn chàng? Phi có cảm giác như mình càng lúc càng bị thu hút, càng lún sâu vào một thứ tình cảm tuyệt vọng. Bây giờ ngồi đây, lắng nghe tiếng đàn, Phi lại rơi vào trạng thái không tự chủ. Thái Cần đã đàn xong một bản. Nàng ngồi nghỉ một chút. Bàn tay sau khi đàn liên tục hơn tiếng đồng hồ, đã khá mỏi rồi. Vậy mà phải khen Nhược Phi hay thật, anh chàng chẳng những đàn liên tục, mà lại còn chạy sô thêm mấy nơi. Bất giác, Thái Cần đưa mắt nhìn về phía góc bàn cố định. Bắt gặp ánh mắt của Phi đang nhìn mình, khiến Cần phải quay sang nơi khác ngay. Cần cũng thấy kỳ cục, không hiểu sao lúc gần đây, Phi lại không chạy sô nữa, mà cứ ngồi lì ở đấy nhìn nàng đàn. Trước kia thì không nói. Vì Thái Cần tay nghề còn yếu. Thỉnh thoảng Phi ngồi lại một chút chỉ vẻ kinh nghiệm sử dụng đàn - Một sự hỗ trợ nghề nghiệp, còn bây giờ? Nhược Phi là một nhạc công nhạy bén Cần nhớ có lần Phi nhận xét:
- Cần này, tôi đàn bằng đôi tay, còn Cần? Cần lại đàn bằng trái tim. Như thế mệt lắm.
Sự khác biệt ở chỗ đó. Vì vậy, Thái Cần không bao giờ dám so sánh tiếng đàn của mình với tiếng đàn của Nhược Phi. Tiếng đàn của Nhược Phi bao giờ cũng vững chãi không lệ thuộc vào tình cảm. Còn tiếng đàn của Cần thường lúc thế này lúc thế kia. Nhưng Phi lại nói:
- Cô đừng có bắt chước tôi. Đàn là nghề nghiệp của tôi. Trong khi đó cô nên sống cho trái tim mình. Như vậy cuộc sống nó mới có phong phú hơn.
Vâng. Cuộc sống phong phú. Nhưng cái phong phú đó la trước kia cơ. Còn bây giờ? Từ sau ngày Thư Bồi đưa đám bạn đến nhà, cái ngôi nhà nhỏ, cái tổ ấm riêng rẽ của hai người trước kia, không còn là cái thế giới riêng của hai người nữạ Thái Cần Thường cảm thấy lạc lõng trong cái không khí tràn ngập tiếng cười đó.
Thái Cần thở dài, chợt nhiên nhớ đến một bài hát có tên là: "Đừng hỏi hoàng hôn". Trong khi mấy trăm năm trước, mấy ông nhạc sĩ lại đặt ra một bản nhạc " Hỏi ánh hoàng hôn". Vậy là sao? " Hỏi ánh hoàng hôn" bây giờ lại " Đừng hỏi hoàng hôn"? Bất giác Thái Cần đặt tay lên phía đàn, nàng kéo mi- cro đến gần hơn, khẽ hát
Đã bao lần hoàng hôn trôi qua
Chúng ta cùng hát dưới áng mây chiều
Anh muốn nhặt tơ vàng trong ánh nắng
Để dệt thành chiếc áo cho em
Rồi bây giờ hoàng hôn vẫn đó
Chiếc áo kia biến mất đâu rồi
Tơ vàng vẫn dịu dàng trong nắng
Hoàng hôn buồn man mác lòng em
Đừng hỏi hoàng hôn, khi hoàng hôn vẫn đến
Đến trong cô đơn, đến với mỏi mòn
Mộng mơ cũ giờ thành dĩ vãng
ĐỪng hỏi tại sao, hỡi ánh hoàng hôn.
Giọng hát Thái Cần nhỏ dần, nhỏ dần. Tiếng hát cũng tắt. Nhược Phi ngồi đấy, yên lặng, bắt lấy lời hát. Cái dáng nghiêng nghiêng của Cần bên đàn, mái tóc dài xõa vai, cao quý, không vương bụi trần...Mọi thứ làm tâm hồn Phi bay bỗng.
Cần bắt đầu thu dọn. Đậy nắp đàn lại. Đây là giờ nghỉ ngơi. Nàng chỉ bắt đầu đàn lại một tiếng đồng hồ sau. Phi vội lấy tờ thực đơn, viết lên mặt sau: " Thái Cần, cô đến bàn tôi ngồi uống cà phê một chút, được chứ?"
Phi đưa giấy trên cho hầu bàn. Và chỉ một lúc sau Thái Cần đến. Nàng ngồi xuống:
- Cà phê nhé? Nhược Phi hỏi - hay là rượu?
- Cho tôi một ly Martini vậy.
- Được. Nhược Phi nói - Vậy thì tôi cũng uống một ly với Cần.
Rượu được mang ra. Cần cầm ly lên nhìn chăm chú vào màu nước nâu nhạt. Cái thái độ của nàng có cái gì đó cô độc, buồn phiền. Nhược Phi xúc động thăm dò:
- Lúc quen với Thái Cần tôi thấy khác bây giờ nhiều lắm.
- Nghĩa là anh cho tôi đã thay đổi? Thái Cần nhìn lên mắt lộ vẻ bối rối - Tôi không còn cái dáng dấp rụt rè ban đầu nữa phải không? Tôi bắt đầu uống rượu, thỉnh thoảng hút một điếu thuốc...Tóm lại tôi không còn như xưa? Rồi Thái Cần thở dài - Hoàn cảnh sống rõ ràng hay làm con người thay đổi.
Nhược Phi lấy gói thuốc trong túi ra, đưa cho Cần.
- Hút một điếu chứ?
Thái Cần vội lắc đầu:
- Không, tôi không hút hôm nay. Thật ra thì tôi không có cảm tình với người đàn bà hút thuốc.
- Tôi thì chẳng phản đối chuyện đó.
Nhược Phi cười nói. Trong khi Thái Cần buâng khuâng. Thư Bồi mà biết được Cần hút thuốc, uống rưọu không biết chàng sẽ nghĩ sao? Nghĩ đến Thư Bồi, chợt Thái Cần thấy nhói đaụ Tối nay, chàng hẳn nhiên là đang ở nhà họ Tôi. Nơi đấy có cô bé má lún đồng tiền. Có lẽ họ đang nghiên cúu bài thơ " Nâng rượu hỏi trời xanh. Trăng sáng từ đâu có"...Và những bài hát của Cần bây giờ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Chợt Cần nghe tiếng Phi hỏi:
- Cái anh chàng ấy là ai vậy?
Thái Cần chưa hiểu Phi nói:
- Thì người làm cho Cần buồn đấy? Đừng, khoan hãy chối là không có người đó. Tôi đã thấy hết mọi thứ. Thái Cần giống như đóa hoa nhỏ, đang khô héo trong nỗi buồn. Thái Cần, tôi nói Cần thay đổi không phải vì Cần uống rượu, hút thuốc, mà là vì cái khác cơ....Nhược Phi chợt ngưng lại, như lựa chọn lời nói - Tôi phải nói sao đây? Tôi thấy Cần hiện tại, về mặt vật chất thì không có vẻ thiếu thốn. Cần ăn mặt đúng mốt, trang điểm khéo, nhưng mà...Cần có vẻ không giống như lúc mới đến đây. Cần đã đánh mất nụ cười, cái vui tươi lúc đầu Cần có...Nhất là nhìn vào mắt Cần,...Tôi thấy hình như lúc nào Cần cũng muốn khóc. Tại sao vậy?
Thái Cần bối rối không dám nhìn Phi nữa. Nàng không ngờ Phi lại để ý như vậy. Cần vội lắc đầu nói:
- Tôi không muốn nói chuyện riêng của mình.
Nhược Phi gật gù. Hít hơi thuốc. Chàng nhìn xuống chiếc bật lửa trong tay.
- Tôi không ép Cần nói. Có điều tôi không hiểu sao, tôi lại thấy giận Cần làm sao đấy. Cần biết điều đó không?
- Giận tôi? Cần tròn mắt - Tại sao vậy?
- Tôi giận...vì Cần đẹp quá...Cần như lóe sáng làm những cái chung quanh Cần bị tối hẳn đi, ngoài ra...Cần còn...không để ý đến tôi nữa.
Lời nói của Nhược Phi làm Cần giật mình, nàng đặt ly rượu xuống đứng dậy nói:
- Thôi để tôi đi đàn, anh nên uống ít một chút vậy, uống nhiều say đấỵ
Nhược Phi nắm lấy tay Cần.
- Ngồi xuống, Cần ạ. Đây là ly rượu đầu tiên trong ngày thì làm sao say được. Cần hãy ngồi xuống đây, hôm nay tôi có chuyện muốn nói với Cần. Tôi muốn nói lầu rồi nhưng không có dịp.
- Tôi không thể nghe. Thái Cần nói, mắt mở to sợ hãi - Anh Nhược Phi anh hãy hiểu chọ Chúng tôi đã quen nhau từ thuở nhở ngay từ lúc còn nhỏ, tôi đã là của anh ấỵ Tôi không thể phản bội, anh hiểu không?
Nhược Phi nhìn trừng trừng, chàng có vẻ đau khổ.
- Nhưng mà...Hắn đã đối xử với Cần ra sao? Hắn yêu Cần không? Hắn có trung thành với Cần không mà Cần không dám phản bội?
- Tôi...Tôị..Cần nói một cách yếu ớt, nàng bối rối đến độ không dám nhìn Phi - Tôi nghĩ...Anh ấy rất tốt...Anh ấy yêu tôi...Vì anh Phi biết không chúng tôi đã trải qua biết bao đau khổ mới gặp lại nhau. Đương nhiên là...là...
- Cần nghĩ như vậy. Cần thấy đó là sự đương nhiên? Nhược Phi không buông tha - Nhưng mà tôi biết - Cần không dám khẳn định cái đó là đúng, phải không? Nếu không thì...Cần sẽ không bao giờ hát cái bản " Đừng hỏi hoàng hôn". Nếu Cần thực sự đang hạnh phúc...thì Cần làm gì hát được mấy bản đau khổ éo le đó chứ? Hắn...Hắn đã từng nhặt lấy ánh nắng cho Cần...Nhưng bây giờ thì hắn đang làm chuyện đó với người khác...Phải hay không?
- Anh...Thái Cần chợt run rẩy, nàng suýt rớt nước mắt - Tại sao anh lại nói như vậy? Anh định phá hoại cái niềm tin của tôi ư? Không, không được, anh không có cái quyền nói như thế. Tôi hoàn toàn tin tưởng vào anh ấy. Thế là đủ rồi.
- Thật không? Cần hoàn toàn tin tưởng hắn? Nhược Phi tiếp tục hỏi một cách tàn nhẫn - Vâng thì...Giọng nói của Cần sao lại run rẩy như thế? Tại sao Cần lại tái mặt như thế? Đừng...Đừng nên như vậy Cần a. Đừng tự lừa dối mình...Có thể là Cần đã không con tin tưởng hắn hoặc Cần đã mất hắn....
- Anh không nên nói thế. Thái Cần lấy tay che tai lại - Anh mà nói như vậy thì tôi nghĩ chơi với anh. Anh chỉ nghĩ bậy nghĩ bạ thôi, anh hoàn toàn không biết gì về chúng tôi cả. Anh thật tàn nhẫn, lúc nào anh cũng mong là tôi sẽ bị bỏ rơị..
- Cái đó không có gì quan trọng. Nhược Phi nốc cạn ly rượu. Cần có quyền chửi rủa tôi. Nếu điều đó làm cho Cần yên ổn, thoải máị..Có điều Cần cũng nên biết là...Có thật sư. Cần còn có tình yêu đó hay không? Cần suy nghĩ kỹ đi. Hắn có còn là của Cần không chứ?
- Không. Tôi vẫn còn, tôi chưa hề bị đánh mất! NhưỢc Phi thở dài, tựa người vào ghế, hỏi:
- Thế hắn có đến đây qua lần nào chưa? Hắn có đến để thấy Cần đàn chưa?
Thái Cần lắc đầu, nhưng lại không dám, nhìn thẳng vào mặt Phi:
- Anh ấy không bao giờ đến...Vì...Anh ấy còn đi học...Mà anh biết đây không phải là chỗ để sinh viên họ đến chứ?
- Hừ, sinh viên à...Nhược Phi gật gù - Nhưng mà Thái Cần ạ, nếu tôi là người yêu của cô thì lúc nào tôi cũng có mặt ở đây. Không cần biết là có tiền không hoặc là sinh viên hay không phảị..Nếu không có tiền vào. Thì tôi sẽ đứng ở ngoài cửa chờ...Tôi sẽ không bao giờ đê? Cần một mình ra về giữa đêm hôm khuya khoắt.
Rồi Nhược Phi đứng dậy, nhìn Cần với ánh mắt thật chăm sóc, tiếp:
- Cần hãy ngồi lại đây đừng bỏ đi đâu hết. Hãy uống miếng rượu rồi ngồi nghỉ mệt. Tôi sẽ thay Cần đàn phần còn lại.
Nói xong Nhược Phi bỏ lên bục. Thái Cần ngồi xuống úp mặt trong hai tay. Vâng, Phi đã nói đúng, Phi nói sự thật. Nhưng sự thật đó làm tim Cần nhói đau. Rõ ràng là nàng đang mất dần Thư Bồi. Có bao giờ Bồi quan tâm đến Cần đâu? Chàng không cần biết Cần làm gì, đàn ra sao ở cái quán "Tổ Sơn Ca nầy". Chàng chưa bao giờ đến đây để đón nàng về. Mặc dù biết "Đàn bà đi một mình trong đêm hôm khuya khoắt rất nguy hiểm nhưng chàng...
Thái Cần nâng ly rượu lên nốc cạn. Rượu đã thắm mà nỗi buồn chẳng vơi, trái lại nó như tỏa rộng ra hơn. Hầu bàn mang thêm một ly khác ra. Tiếng đàn điện tử vang vang trong bóng tối. Bản nhạc hay quá. Với tiếng đàn điêu luyện của Nhược Phi thì bản nhạc nào lại không hay. Thái Cần chụp lấy gói thuốc lá mà Phi đã để lại trên bàn. Nàng châm lửa đốt một điếu. Chợt nhiên Cần thấy mình như bay bổng theo tiếng nhạc. Có cả tiếng hát. Cần không ngờ Nhược Phi lại có giọng hát ấm như thế.
" Không cần biết em đang nghỉ ngợi gì
Anh vẫn mong chờ, vẫ nhớ
Nụ cười em mãi mãi là niềm vui
Ánh mắt em mãi làm anh ngây ngất
Không cần biết tháng ngày có qua nhanh lặng lẽ
Anh vẫn chờ, vẫn đợi mãi em..."
Thái Cần nốc vội ly rượu, dụi tắt thuốc, đứng dậy. Nàng thấy không còn có thể ở lại đây được nữa. Phải đi ngay. Phải trốn nhanh khỏi tiếng đàn. Phải quay về nhà. Cái tổ ấm đang chờ. Phải về với Thư Bồi, bằng không...
Thế là không nghĩ suy gì nữa, Thái Cần bước ra khỏi nhà hàng "Tổ Sơn Ca", nàng gọi chiếc taxi về nhà riêng...
Trèo lên mấy trăm bật thang, Thái Cần vừa hổn hển thở vừa gọi thầm. Anh Thư Bồ! Em về đây. Đến sân thượng, căn nhà khóa kín cửa. Vậy là Thư Bồi không có ở nhà. Chàng đang ở đâu? Thái Cần đau khổ lục túi da lấy chìa khóa mở cửa. Bật đèn. Căn nhà lạnh tanh, Thái Cần buông người xuống ghế. Không biết phải làm gì nữa.
Thời gian chầm chậm trôi qua. Mỗi phút đối với Cần dài như thế kỷ. Bất giác nhìn vào đồng hồ, 11 giờ rưỡi. Theo thông lệ, Thư Bồi chỉ làm việc ở nhà giáo sư Tô tới 9 giờ. Thế tại sao giờ này vẫn chưa về. Điều này chứng tỏ; trong những đêm trước, khi Cần mãi bận rộn ở nhà hàng, thì Thư Bồi cũng chưa hẳn là ở nhà. Cần cắn nhẹ môi. Thư Bồi, anh đi đâu vậy? Anh không về ngay để chứng tỏ tình yêu của anh dành cho em? Thư Bồi, anh có thay lòng đổi dạ không? Nói đi! Anh đừng có để em ở ngoài cuộc đời của anh nhé?
Đợi lâu lắm, Thái Cần mới nghe tiêng chân lên cầu thang. Cuối cùng chàng đã về. Thái Cần vẫn nằm co ro trong ghế. Vẫn chưa thay áo. Thư Bồi đã vào nhà. Cần nghe tiếng gọi to của chồng:
- Thái Cần, em làm sao thế? Bệnh nên về sớm à?
Thái Cần ngẩng đầu lên, nước mắt đầm đìa. Cần cũng không hiểu tại sao mình lại khóc. Trong khi Thư Bồi nhìn vợ, giật mình:
- Chuyện gì đã xảy ra thế? Thái Cần? Em không khỏe ư?
Thái Cần lắc đầu, nàng dang tay ra ôm lấy chồng nàng vẫn khóc. Sự chờ đợi sao lâu quá. Sao anh đi lâu như vậy, hở anh?
- Trời đất! chuyện gì xảy ra thế? Thư Bồi vẫn không hiểu sao Cần lại khóc - Em làm sao thế? Ai khiến em giận? Hay là bị mất việc rồi?
- Không, không có chuyện đó. Thái Cần vội vã đính chính - Chỉ tại anh đi lâu quá. Anh không có mặt ở nhà.
- Anh không có ở nhà? Thư Bồi chau mày - Em nói vậy có nghĩa là sao?
- Em cố về sớm, nhưng lại không gặp anh, Thái Cần giải thích một cách khó khăn - Em không biết là anh đã đi đâu.
Đi đâu à? Thư Bồi có vẻ bực - Hôm nay là thứ sáu, anh phải làm việc ở nhà giáo sư Tô, em biết rồi còn làm bộ hỏi.
Đừng! Thái Cần kêu lên trong lòng. Anh có thể viện dẫn mọi lý do, nhưng đừng bao giờ nói là làm việc ở nhà giáo sư Tô. Giờ đó, giáo sư chắc hẳn đã ngủ rồi. Anh phải về nhà trước 10 giờ mới phải. Sao mãi đến bây giờ? Nhưng Thái Cần không nói gì cả.
- Sao vậy? Thư Bồi thắc mắc - Hôm nay thái độ của em sao kỳ cục như vậy chứ?
- Anh làm việc đến 12 giờ ư? Thái Cần không dằn được nói - Anh ngồi nói chuyện với Yến Thanh thì có. Lúc nào cũng vậy. Anh canh đúng giờ em về mới về. Hôm nay anh không ngờ là em lại về sớm, có phải không?
Thư Bồi đứng thẳng người lên. Mặt đỏ gấc. Chàng có vẻ giận dữ.
- Thì ra..Em cố tình về sớm để dò xét tôi.
Thư Bồi đã ngửi được cái mùu rượu với mùi thuốc lá từ nãy giờ, bây giờ mới nói:
- Có phải em đã uống say rồi về đây kiếm chuyện phải không?
- Em chưa say. Thái Cần phản ứng - Em chỉ muốn biết lúc nãy anh ở đâu thôi.
- Tôi đã nói rồi, tôi ở nhà giáo sư Tô. Thư Bồi lớn tiếng - Không tin, thì cô cứ đến đấy hỏi đi!
- Có nghĩa là anh đã nói chuyện riêng rẻ với Yến Thanh. Vì giờ đó chắc chắn giáo sư Tô không còn làm việc. Anh chỉ có thể ở bên phòng của Yến Thanh thôi.
Thái Cần nói như gào. Vì trong lòng nàng bấy giờ cái cảm giác mất Thư Bồi như đang nở to.
- Được, được lắm! Thư Bồi cũng hét - Em là người đàn bà đa nghi, ích kỷ, hay ghen. Em muốn tôi phải ở đấy à? Nếu bây giờ tôi nói. Ờ tôi ở đấy đấy, hẳn em sẽ hài lòng lắm chứ?
Thái Cần nhìn thẳng vào mắt Bồi:
- Anh nói thật chứ?
- Ừ đó, em mãn nguyện chưa? Thư Bồi hỏi, giọng rất lạnh. Ánh mắt của chàng bén như hai lưỡi dao - Nhưng mà không dơ bẩn như kiểu tưởng tượng của cô đâu. Chúng tôi ngồi bên nhau đấy, nhưng chỉ để thảo luận về chuyện văn học, nghệ thuật. Mê mẫn đến 12 giờ mới giật mình. Cô ấy sao chép, trong lúc tôi thu thập tài liệu. Câu chuyện của chúng tôi chỉ quanh quẩn bên Lý Bạch, Đô? Phủ. Còn chuyện cô nghỉ tôi ở phòng the của Yến Thanh, thì cái đó...Cô tưởng là ai cũng dễ dãi như cô vậy à?
Thái Cần đau nhói. Nàng mở trừng đôi mắt:
- Anh nói gì vậy? Anh đánh giá tôi rẻ mạt, dơ bẩn như vậy ư? Đúng rồi, Vì tôi không phải xuất thân ở gia đình trí thức, khuê các. Tôi đã dễ dãi đi theo anh...
- Trời ơi! Thư Bồi kêu lớn - Cô càng lúc càng làm tôi bực mình! Thư Bồi chụp lấy tay Cần, bóp mạnh - Cô đã uống rượu phải không?
- Vâng.
- Hút thuốc nữa?
- Vâng.
Thư Bồi đẩy mạnh làm Thái Cần ngã xuống ghế. Chàng chụp lấy chiếc áo gió, xông ra ngoài cửa. Thái Cần ngơ ngác. Rồi như tỉnh ra, thế này thì...ta sẽ mất chàng. Thái Cần muốn kêu lên. Thư Bồi, Anh Thư Bồi! Anh đừng đi, anh hãy quay lạị..Anh đừng để em một mình...Nhưng không hiểu sao, Cần không nói được gì hết. Nàng chỉ mở to mắt nhìn theo. Thư Bồi đã đến cửa " bùm" chàng đã đóng mạnh cửa lại. Ngôi nhà gỗ như muốn rung rinh: trái tim Cần tan nát. Thế này thì không còn gì nữa. Hai tay ôm lấy đầu. Cần cảm thấy mọi thư" như một khoảng trống hư vộ..