Dịch giả:Vantiensinh & Lục Hương
Chương 13
AOMAME


SINH RA ĐỂ LÀM NẠN NHÂN.

     hi nàng tỉnh dậy, nàng nhận thấy đầu đau như búa bổ. Aomame không bao giờ bị đau đầu. Dù nàng uống nhiều bao nhiêu, thì sáng hôm sau nàng sẽ tỉnh như sáo, và có thể hoạt động ngay mà không có vấn đề gì. Đây là một niềm tự hào của nàng. Nhưng hôm nay lại khác. Nàng cảm thấy một cơn đau nhói trong đầu mình, và nàng nhìn thấy mọi thứ như qua một đám mây mù mỏng. Nó làm cho nàng cảm thấy như đã có một vòng sắt thắt chặt xung quanh đầu. Kim của đồng hồ đã trôi qua mười giờ sáng, và ánh nắng cuối buổi sáng đâm sâu vào mắt của nàng. Một xe máy đang xuống đường, và xả đầy âm thanh động cơ nhức óc như tra tấn, vào căn phòng của nàng.
Nàng trần truồng nằm trên giường, nhưng nàng hoàn toàn không nghĩ ra làm thế nào để mặc đồ trở lại. Hầu hết quần áo nàng đã mặc trong đêm trước, đang nằm rải rác khắp sàn nhà. Nàng như đã xé chúng ra khỏi người. Chiếc túi đeo vai của nàng đang nằm trên bàn. Bước qua những mảnh quần áo nằm rải rác, nàng đi vào nhà bếp, và uống liên tục nhiều ly nước lấy từ vòi. Sau đó, nàng vào phòng tắm, rửa sạch mặt bằng nước lạnh, và nhìn thân thể trần truồng của mình trong tấm gương lớn. Nàng lại gần kiểm tra, và không thấy có vết bầm tím nào. Nàng thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, cơ thể của nàng luôn giữ lại một âm hưởng, một cảm giác đặc biệt luôn luôn có vào các buổi sáng, sau khi nàng đã trải qua một đêm căng thẳng, mệt mỏi trong quan hệ tình dục – một sự ngọt ngào ở bên trong ta có một sức khuấy động mạnh mẽ. Nàng dường như có một cảm giác xa lạ ở giữa mông của mình. Lạy chúa, Aomame nghĩ, bằng cách nhấn ngón tay vào trán. Tất cả chúng đều cũng đã làm điều đó? Chết tiệt, sao tôi lại không nhớ một điều gì.
Với bộ não vẫn còn bị mù mờ, và bàn tay ấn vào tường, nàng đã tắm dưới vòi sen nóng, chà xát cơ thể mình bằng xà phòng, và nước, trong hy vọng khôi phục bộ nhớ, hoặc gợi nhớ đến một cái gì đó - của đêm qua. Nàng rửa sạch bộ phận sinh dục, và hậu môn với sự chăm sóc đặc biệt. Nàng gội đầu. Tiếp theo, nàng đánh răng, hơi co người lại vì hương vị bạc hà của kem đánh răng. Cuối cùng, nàng nhặt đồ lót, và vớ mặc đêm qua từ sàn phòng ngủ, không thèm liếc nhìn chúng, thẳng tay ném chúng vào giỏ đồ giặt ủi.
Nàng kiểm tra lại đồ trong túi đeo vai trên bàn. Ví nằm bên phải, như cũ, và các thẻ tín dụng, ATM cũng thế. Phần lớn tiền của nàng cũng còn ở trong đó. Tiền mặt nàng đã xài đêm qua, chỉ là tiền xe taxi quay về nhà, và điều duy nhất mất tích từ túi của nàng là bao cao su - chính xác là bốn cái. Tại sao lại bốn? Trong chiếc ví có một tờ gấp giấy ghi một số điện thoại ở Tokyo. Nàng hoàn toàn không nhớ làm sao có được số điện thoại này.
Nàng nằm ườn ra trên giường trở lại, và cố gắng nhớ những gì có thể về đêm qua. Ayumi đã đi qua bàn của những người đàn ông, sắp xếp mọi thứ theo cách quyến rũ của cô, rồi cả bốn người đã cùng uống, và tất cả họ đều có tâm trạng phấn khích. Phần sau đó diễn ra theo cách thường thấy. Họ lấy hai phòng trong một khách sạn kinh doanh gần đó. Theo như kế hoạch, Aomame quan hệ tình dục với người ốm tóc thưa, và Ayumi với người trẻ to lớn. Làm tình tương đối tạm được. Aomame, và người đàn ông của mình đi tắm cùng nhau, rồi hai người sau đó tham gia làm tình qua đường miệng một lúc lâu. Nàng bảo ông ta mang một chiếc bao cao su, trước khi sự thâm nhập diễn ra.
Một giờ sau, chuông điện thoại reo, và Ayumi hỏi hai người đã xong chưa, để họ qua phòng tiếp tục uống. Aomame đồng ý, và một vài phút sau đó, Ayumi cùng người đàn ông của cô qua phòng nàng. Họ kêu một chai rượu whisky, một ít nước đá, và bốn người cùng uống như một bộ tứ thân thiết.
Điều gì đã xảy ra sau đó, Aomame có thể không nhớ lại thật rõ ràng. Có vẻ như nàng đã say ngay, sau khi tất cả bốn người uống cùng nhau một lần nữa. Việc lựa chọn thức uống đã làm được điều nó có; Aomame hầu như không bao giờ uống rượu whisky. Hoặc nàng có thể cho phép mình được buông thả, vì có một bạn nữ đồng hành gần đó, thay vì chỉ có một mình với một người đàn ông. Nàng mơ hồ nhớ rằng, họ đã thay đổi đối tác. Tôi nằm trên giường với người trẻ, và Ayumi đã làm tình với người tóc thưa trên ghế sofa. Tôi chắc là như thế. Và sau đó... tất cả mọi thứ sau đó như bị phủ sâu trong một màn sương mù. Tôi không thể nhớ được điều gì. Oh, có thể tốt hơn là không nhớ. Hãy để tôi quên đi mọi thứ. Tôi đã có một đêm quan hệ tình dục hoang dã. Tôi có lẽ không bao giờ gặp những gã đó một lần nữa.
Nhưng anh chàng thứ hai có đeo bao cao su? Đó là một trong những điều làm Aomame lo lắng. Tôi không muốn có thai, hoặc bị một cái gì đó từ một sai lầm ngu ngốc đến như vậy. Có lẽ là không sao. Tôi sẽ không lặp lại sai lầm đó, ngay cả khi tôi say ngoài ý muốn.
Hmm, tôi có một số công việc dự kiến ngày hôm nay không? Không có. Hôm nay là thứ bảy. Không có công việc nào vào thứ Bảy. Oh, khoan đã. Tôi có một việc. Vào lúc 3 giờ. Tôi phải đi tới nhà Willow House, và làm giãn cơ bắp cho bà. Bà đã đến gặp bác sĩ làm một số xét nghiệm ngày hôm qua. Tamaru đã gọi một vài ngày trước, chuyển đổi cuộc hẹn của chúng tôi đến ngày hôm nay. Tôi hoàn toàn quên. Nhưng tôi còn tới bốn giờ rưỡi từ bây giờ cho đến 3 giờ chiều. Chứng đau đầu của tôi tới lúc đó sẽ hết, và tôi sẽ bình thường trở lại.
Nàng pha cho mình một vài ly cà phê nóng, và tống chúng vào dạ dày của mình. Sau đó, nàng đã dành phần còn lại của buổi sáng nằm trên giường, chỉ bận một áo choàng mỏng, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Đó là một trong thói quen của nàng. Không phải là trần nhà làm nàng thích thú. Nhưng nàng thích vậy. Trần nhà không phải đưa vào phòng để làm cho mọi người giải trí. Đồng hồ đã chỉ quá trưa, nhưng nàng vẫn không đói. Động cơ xe máy, và xe hơi vẫn còn ong ong trong đầu nàng. Quả là một sự đau đâu khó chịu đích thực, mà lần đầu tiên nàng bị như vậy.
Dù vậy, việc làm tình đêm đó đã làm cho cơ thể nàng cảm thấy khoan khoái. Có một người đàn ông ôm nàng, ngắm nhìn thân thể trần truồng của nàng, vuốt ve, liếm, cắn, và thâm nhập sâu trong nàng, để rồi đem đến cho nàng cực khoái, giúp cho nàng giải phóng được sự căng thẳng trong lòng nàng. Đúng vậy, dù dư vị là cảm thấy đau đầu khủng khiếp, nhưng nó thực sự đáng giá.
Nhưng chẳng lẽ tôi sẽ mãi như thế này? Aomame tự hỏi. Tôi có thể làm thế được bao lâu? Tôi sắp ba mươi tuổi, và chẳng bao lâu sẽ đến bốn mươi.
Nàng quyết định không nghĩ về điều này nữa. Tôi sẽ nghĩ đến chuyện đó sau, khi tôi rãnh rỗi. Không phải là tôi không muốn đối mặt với chuyện đó vào lúc này. Chỉ là, khi cần suy nghĩ nghiêm túc về những vấn đề như vậy, tôi…
Vào lúc đó, điện thoại reo. Nó như tiếng gầm rú trong tai Aomame, giống như một chiếc tàu siêu tốc chạy trong đường hầm. Nàng loạng choạng bước xuống giường, và cầm ống nghe. Kim đồng hồ lớn treo trên tường lớn chỉ vào đúng 12 giờ 30.
Một giọng nữ khàn khàn nói tên cô ấy. Đó là Ayumi.
- Vâng, chị nghe đây. - Nàng trả lời.
- Chị khỏe không? Giọng chị nghe giống như đang đuổi theo xe buýt.
- Cũng gần như vậy.
- Có đau đầu không?
- Có. Đau lắm. - Aomame đáp. - Làm thế nào em biết điện thoại nhà của chị?
- Chị không nhớ sao? Chị đã viết nó cho em. Còn số của em chị cất trong ví của chị. Chúng ta đã nói về việc sẽ gặp nhau sớm.
- Oh, vậy sao? Chị không nhớ gì cả.
- Em cũng nghĩ chị có thể không nhớ. Em đã lo lắng về chị. Đó là lý do tại sao em gọi cho chị. - Ayumi nói. - Em muốn chắc chắn rằng chị đã về nhà không bị sao. Em đã dìu chị vào một chiếc taxi tại Roppongi Crossing, và nói với người lái xe, địa chỉ của chị.
Aomame thở dài.
- Chị không nhớ, chị nghĩ là chị đã tự về. Chị tỉnh dậy trên giường của mình.
- Vâng, thế là tốt rồi.
- Giờ em đang làm gì?
- Em đang làm việc, làm những gì mà em có nghĩa vụ phải làm. - Ayumi nói. - Em lái xe chạy xung quanh trong một chiếc xe tuần tra nhỏ, và viết vé phạt đậu xe từ lúc 10 giờ. Em đang nghỉ ngơi.
- Rất ấn tượng. – Aomame nói. Nàng ám chỉ đêm qua.
- Em chỉ có một giấc ngủ ngắn. Dù sao, đêm qua rất vui vẻ! Một đêm tốt nhất mà em có được, cám ơn chị.
Aomame ép ngón tay vào trán.
- Để cho em biết sự thật, chị không nhớ nhiều “hiệp thứ hai”. Chị muốn nói là sau khi em đã đến phòng của chị.
- Thật lãng phí! - Ayumi nói trong kinh ngạc. – Nó thật là tuyệt vời! Bốn chúng ta đã làm tất cả mọi thứ. Chị sẽ không tin nổi. Nó giống như là một bộ phim khiêu dâm. Em và chị đã đóng vai đồng tính nữ. Và sau đó …
Aomame vội vã ngắt lời.
- Không phải chuyện đó. Chị chỉ muốn biết là chị có sử dụng bao cao su hay không. Chị lo lắng về chuyện đó. Chị không thể nhớ.
- Tất nhiên là có. Em rất nghiêm ngặt về chuyện đó. Em hoàn toàn chắc chắn, do đó, chị không phải lo lắng. Ý em là, khi em không viết vé phạt, em đi tới các trường trung học trong khu vực, tổ chức các khóa hội thảo cho các cô gái, và giảng dạy họ đúng cách sử dụng bao cao su. Em đưa ra những hướng dẫn rất chi tiết.
- Cách sử dụng bao cao su? - Aomame đã bị sốc. - Một nữ cảnh sát giảng dạy như thế cho học sinh trường trung học?
- Vâng, ý tưởng ban đầu của em là để cung cấp thông tin ngăn chặn tội phạm tình dục, như là sự nguy hiểm của hiếp dâm khi hẹn hò, hoặc hiếp dâm tập thể trên tàu điện ngầm, nhưng sau đó em thêm vào thông điệp cá nhân của riêng em về bao cao su. Một số học sinh sẽ quan hệ tình dục là điều không thể tránh khỏi, vì vậy em đã nói với chúng để chắc chắn rằng chúng không mang thai ngoài ý muốn, đồng thời phòng tránh bệnh hoa liễu. Tất nhiên, em không thể nói trực tiếp, khi có các giáo viên của chúng trong phòng. Nó cũng giống như bản năng chuyên nghiệp của em. Dù em uống bao nhiêu đi nữa, thì em cũng không bao giờ quên. Vì vậy, chị không cần phải lo lắng. Chị hoàn toàn ‘sạch sẽ’. Không bao cao su, sẽ không có sự xâm nhập. Đó là phương châm của em.
- Cảm ơn em. – Aomame đáp. – Em nói làm chị nhẹ cả người.
- Này, chị có muốn nghe về những thứ chúng ta đã làm?
- Có thể sau này vậy. - Aomame nói, sau khi thở phào nhẹ nhõm. – Chị sẽ nghe em kể những chi tiết ngọt ngào vào lúc khác. Nếu em kể bây giờ, đầu chị sẽ bể ra làm hai.
- Được, em hiểu rồi. Gặp chị sau. - Ayumi nói với giọng hào hứng. – Chị biết đấy, kể từ khi em tỉnh dậy, em đã nghĩ chúng ta là một đội tuyệt vời. Chị không phiền nếu em gọi cho chị một lần nữa? Em muốn nói, khi mà em sẵn sàng cho một đêm như đêm qua.
- Chắc chắn rồi. - Aomame.
- Ồ, tuyệt vời.
- Cảm ơn em đã gọi.
- Bảo trọng. - Ayumi nói, và cúp máy.
Vào lúc 2 giờ, nàng đã cảm thấy đỡ nhiều, phải cảm ơn cà phê đen, và một giấc ngủ ngắn. Cơn đau đầu, may mắn đã hết. Tất cả những gì còn sót lại của sự khó chịu trong người nàng, chỉ còn là một cảm giác mỏi trong cơ bắp. Nàng rời khỏi căn hộ, mang túi đeo vai – tất nhiên, không có cây tuốc-nơ-vít đặc biệt, chỉ có một sự thay đổi về quần áo, và nàng mang theo một cái khăn tắm. Tamaru gặp nàng ở cửa trước như thường lệ.
Anh ta đưa nàng tới một sunroom dài, và hẹp. Một cửa sổ lớn đang mở đối diện với khu vườn, nhưng nó đã được bao phủ bởi một bức màn ren để bảo vệ sự riêng tư. Một hàng chậu cây đứng trên bục cửa sổ. Bản nhạc cổ điển đang phát ra từ một loa nhỏ trên trần – một bản sô nát chơi bằng dương cầm của thế kỷ XV. Ở giữa phòng có một bàn massage. Bà góa quí tộc mặc một chiếc áo choàng trắng, đang nằm úp mặt trên đó,.
Khi Tamaru rời khỏi phòng, thì Aomame thay quần áo. Bà quay đầu lại để xem Aomame cởi đồ từ chỗ tựa trên bàn massage. Aomame không quan tâm về việc bà nhìn thấy nàng khỏa thân, vì hai người đều là phụ nữ. Chuyện này xảy ra hàng ngày đối với các vận động viên thể thao trong đội, và bản thân bà cũng đã gần như khỏa thân trong quá trình mát-xa, để kiểm tra tình trạng cơ bắp của bà được dễ dàng. Aomame cởi bỏ quần áo trong của nàng, đặt chúng trên một móc đồ phù hợp ở trên, và dưới. Nàng gấp bộ đồ mặc ngoài, và đặt chúng vào một góc.
- Trông người cháu thật là săn chắc. – Bà ngồi dậy.
- Dạ. Cảm ơn bác đã khen. – Aomame đáp.
- Ngày xưa bác cũng giống như cháu.
- Cháu có thể thấy điều đó. - Aomame trả lời. Ngay cả bây giờ, dù đã ở lứa tuổi bảy mươi, bà vẫn còn lưu giữ lại trên người dấu ấn lúc còn trẻ. Cơ thể của bà không nhũn nhão, và thậm chí ngực bà vẫn còn săn. Ăn uống có chế độ hợp lý, và tập thể dục hàng ngày đã lưu giữ vẻ đẹp tự nhiên của bà. Aomame đoán rằng điều này còn được bổ sung bởi phẫu thuật thẩm mỹ, loại bỏ một số nếp nhăn định kỳ, và chỉnh sửa một chút xung quanh mắt, và miệng.
- Cơ thể của bác vẫn còn khá đáng yêu. – Aomame thêm.
Bà nhẹ cong môi.
- Cảm ơn cháu, nhưng nó không như ngày xưa.
Aomame không trả lời câu này.
- Bác đã có niềm vui rất lớn, khi mà cơ thể của bác gần giống như lúc trước. Bác rất mừng với điều đó, cháu hiểu ý bác muốn nói.
- Cháu hiểu. – Aomame trả lời.
- Và cháu có thưởng thức thành quả cháu đã đạt được?
- Dạ có. Bây giờ và sau này. – Aomame đáp.
- Nói thôi chưa đủ. – Bà nói, nằm úp mặt trở lại. - Cháu phải thưởng thức nó ngay khi cháu vẫn còn trẻ. Hãy tận hưởng nó cho thật là đầy đủ. Cháu có thể hồi ức về những gì cháu đã từng làm, và cơ thể của cháu sẽ ấm áp lúc cháu đã về già, khi mà không thể làm được những điều như vậy với nó nữa.
Aomame nhớ lại đêm hôm trước. Hậu môn của nàng vẫn còn giữ lại một cảm giác nhẹ của việc được thâm nhập. Những kỷ niệm này thực sự làm ấm cơ thể của nàng trong tuổi già?
Aomame đặt tay của mình trên cơ thể của bà, và tập trung vào việc kéo giãn các cơ bắp. Bây giờ, những cảm giác khó chịu trước đó còn lại trong cơ thể của nàng cũng đã biến mất. Một khi nàng đã thay đổi quần áo, và chạm vào cơ thể của bà, những dây thần kinh của nàng trở nên nhanh nhạy như nó vốn có.
Những ngón tay của Aomame dò tìm trên cơ bắp của bà, giống như là đang theo các con đường trên bản đồ. Nàng nhớ chi tiết đến các mức độ kéo căng của mỗi cơ bắp, độ cứng, và khả năng chịu đựng của nó, theo cách giống như một nghệ sĩ dương cầm nhớ một đoạn nhạc dài. Trong các vấn đề liên quan đến cơ thể, Aomame sở hữu một quyền hạn bộ nhớ tuyệt vời. Và nếu như lúc nào đó nàng quên, những ngón tay của nàng sẽ nhớ. Nếu có một cơ bắp nào đó, nàng cảm thấy nó có chút nhỏ khác biệt hơn bình thường, nàng sẽ kích thích nó từ các góc độ khác nhau, bằng cách sử dụng các mức độ khác nhau của sức mạnh, kiểm tra để xem những kiểu phản ứng mà nàng sẽ nhận được từ nó, cho dù nó sẽ dẫn đến đau đớn, hay sự hài lòng, hay là cái gì khác của khách hàng. Nàng sẽ không chỉ đơn giản là nới lỏng những chỗ thắt của một cơ đang kéo, mà nàng để cho bà trực tiếp di chuyển bằng cách sử dụng sức mạnh của chính bà. Tất nhiên có những bộ phận của cơ thể, không thể di chuyển chỉ bằng sức mạnh của chính mình, và đối với những bộ phận đó, Aomame sẽ nỗ lực tập trung vào co giãn. Chẳng có cơ bắp nào nở nang, nếu không có những nỗ lực hàng ngày chăm sóc nó.
- Bác có đau không? - Aomame hỏi. Cơ háng của bà cứng hơn bình thường – hơi thô tục. Tay của nàng đặt trong vùng rỗng xương chậu của bà, Aomame hơi cong đùi bà lại ở một góc đặc biệt.
- Rất nhiều. - Bà nói trong nhăn nhó.
- Tốt. - Aomame nói. – Thật tốt là bác cảm thấy đau. Nếu nó không đau, bác sẽ có vấn đề rất nghiêm trọng với nó. Sẽ đau thêm một chút. Bác có thể chịu đựng được?
- Vâng, tất nhiên. – Bà đáp. Không cần phải hỏi bà nhiều lần. Bà có thể chịu đựng rất nhiều đau đớn. Hầu hết thời gian, bà im lặng chịu đựng. Bà có thể nhăn mặt, nhưng bà không bao giờ khóc. Aomame thường thấy những người đàn ông to lớn, mạnh mẽ đã khóc trong đau đớn từ việc mát-xa của nàng. Nàng thật sự ngưỡng mộ sức mạnh chịu đựng của bà.
Đặt khuỷu tay phải của mình lên người bà như một điểm tựa, Aomame tiếp tục làm cong đùi bà. Chuyển động đó làm bà dội lên một cơn đau nhói. Bà thở hổn hển, nhưng không nói gì.
- Xong rồi. – Aomame nói. Bác sẽ cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Bà thở một hơi dài. Mồ hôi lấp lánh trên trán bà.
- Cảm ơn cháu. – Bà nói thì thầm.
Aomame đã dành một giờ kéo giãn tất cả các cơ bắp trên cơ thể của bà, kích thích chúng, duỗi chúng ra, và nới lỏng các khớp. Quá trình này sẽ gây ra nhiều đau đớn, nhưng nếu không đau đớn như vậy thì không có gì sẽ được giải quyết. Cả hai, Aomame, và bà đều biết điều này là hoàn toàn tốt, vì vậy họ đã trải qua việc mát-xa gần như không nói gì. Bản sô-nát đã kết thúc từ lúc nào, và máy nghe nhạc CD đã dừng. Tất cả những gì có thể nghe thấy bây giờ là tiếng chim kêu trong vườn.
- Toàn bộ cơ thể của bác cảm thấy rất nhẹ nhàng lúc này! – Bà nói sau khi xong được một lúc. Bà úp mặt sâu trên bàn massage, chiếc khăn lớn nằm phía dưới bà đầy mồ hôi.
- Cháu vui vì bác nói thế. – Aomame đáp.
- Thật là tốt khi bác có cháu! Bác sẽ buồn nếu cháu rời khỏi bác.
- Bác đừng lo, cháu không có kế hoạch để đi bất cứ nơi nào.
Bà dường như ngần ngại một lúc, và sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, bà hỏi:
- Bác không muốn tò mò chuyện riêng. Cháu đã có yêu một người nào đó chưa?
- Dạ có. - Aomame.
- Bác vui khi nghe cháu nói vậy.
-Thật không may, anh ấy không yêu cháu.
- Sao thế, tại sao cháu nghĩ rằng anh ta không yêu cháu? Khách quan mà nói, bác nghĩ rằng cháu là một người phụ nữ trẻ hấp dẫn.
- Anh ấy còn thậm chí không biết cháu tồn tại.
Bà mất một vài phút để nghĩ về những gì Aomame đã nói.
- Cháu không có bất kỳ mong muốn nào, để cho anh ta biết một thực tế là cháu có tồn tại?
- Không phải vào lúc này. – Aomame đáp.
- Có vấn đề gì sao – có một cái gì đó ngăn cản cháu?
- Có một vài điều, hầu hết trong số đó là những cảm xúc riêng của cháu.
Bà nhìn Aomame với sự ngưỡng mộ rõ ràng.
- Bác đã gặp rất nhiều người kỳ lạ trong cuộc đời, nhưng cháu có thể là một trong những người kỳ lạ nhất.
Aomame gần như nở một nụ cười.
- Cháu không có gì kỳ lạ. Cháu chỉ trung thực với cảm xúc của riêng cháu.
- Cháu muốn nói khi cháu đã đặt ra một quy tắc, cháu sẽ làm theo nó?
- Bác nói đúng.
- Vậy là cháu đang có một chút bướng bỉnh, và cháu có xu hướng khác người.
- Có thể sự thật là vậy.
- Nhưng đêm qua cháu đã đi hoang.
Aomame đỏ mặt.
- Làm thế nào bác biết điều đó?
- Nhìn vào làn da của cháu. Và bác có thể ngửi thấy nó. Cơ thể của cháu vẫn còn có dấu vết của nó. Khi già người ta biết rất nhiều điều.
Aomame cau mày trong giây lát.
- Cháu cần điều đó. Bây giờ và sau này. Cháu biết nó không có gì để đáng khoe khoang.
Bà vươn tay và nhẹ nhàng đặt lên người Aomame.
- Tất nhiên, cháu sẽ cần điều đó trong một thời gian. Đừng lo, bác không trách cháu. Chỉ là bác cảm thấy cháu cần phải có một hạnh phúc bình thường như những người khác – lấy người cháu yêu thương, hạnh phúc mãi mãi.
- Cháu còn chưa nghĩ đến. Nhưng nó sẽ không được dễ dàng như vậy.
- Tại sao không?
Aomame đã không trả lời câu hỏi này. Nàng không có lời giải thích đơn giản.
- Nếu cháu cảm thấy cần nói chuyện với ai đó về những vấn đề của riêng cháu, xin hãy nói với bác. – Bà nói, rút tay ra khỏi người Aomame, và lấy khăn lau mồ hôi trên mặt. – Về bất cứ điều gì. Bác nghĩ có thể bác giúp được cháu.
- Cảm ơn bác rất nhiều. – Aomame đáp.
- Một số chuyện không thể giải quyết được bằng cách buông thả mình mỗi đêm.
- Bác nói hoàn toàn đúng.
- Cháu không nên làm bất cứ điều gì mà sẽ hủy hoại cháu? – Bà nói – Bất cứ điều gì? Cháu có chắc chắn với bác vậy không?
- Có, cháu chắc chắn. – Aomame nói. Bà nói đúng. Tôi không nên làm bất cứ điều gì sẽ hủy hoại tôi. Còn nữa, còn một cái gì đó vẫn đang nằm lặng lẽ trong đầu nàng. Cũng giống như cặn lóng lại trong một chai rượu vang.
Ngay lúc này, Aomame nhớ lại các sự kiện xung quanh cái chết của Tamaki Otsuka. Nó đã làm nàng tan nát cõi lòng khi nghĩ rằng, nàng không còn có thể nhìn thấy, và nói chuyện với Tamaki. Tamaki là người bạn thực sự đầu tiên nàng từng có. Họ có thể kể cho nhau nghe về mọi thứ. Aomame chưa từng có một người bạn nào như Tamaki trước đây, và cho đến bây giờ cũng không có. Không ai có thể chiếm được vị trí của cô ở trong lòng nàng. Kể từ khi mất đi Tamaki, Aomame đã có một cuộc sống đau khổ, và ảm đạm hơn rất nhiều.
Nàng, và Tamaki cùng một độ tuổi. Họ cùng là đồng đội trong câu lạc bộ Softball của trường trung học công lập. Từ trung học cơ sở, cho đến khi vào học trung học, Aomame đã đam mê trò chơi Softball. Lúc đầu, nàng đã tham gia bất đắc dĩ, khi nàng được yêu cầu vào một nhóm cho đủ người, nhưng những nỗ lực của nàng đã sớm thể hiện rất tốt, và Softball đã trở thành hơi thở cuộc sống của nàng. Nàng đã bám vào trò chơi, như một người bám vào một cây cột, khi một cơn bão đe dọa thổi anh ta đi. Mặc dù thế, Aomame chưa bao giờ nhận thức được trước đây, nàng vốn là một vận động viên bẩm sinh. Nàng đã trở thành một thành viên chính của cả hai đội, đội của trường trung học cơ sở, và đội trường trung học sau này, giúp cho họ dễ dàng vượt qua giải đấu này, tới giải đấu khác. Điều này đã mang cho nàng sự tự tin vào mình rất lớn. Niềm vui lớn nhất của nàng trong cuộc sống, là được biết rằng nàng rất quan trọng với đội bóng, và trong thế giới nhỏ bé đó, nàng luôn luôn có một vị trí nhất định. Mọi người cần nàng.
Aomame chơi tốt cả công lẫn thủ - là linh hồn của đội bóng, theo nghĩa đen thì nàng vừa là tiền đạo, vừa là hậu vệ. Tamaki Otsuka đóng vai trò phòng ngự cơ sỏ thứ hai của sân trong (là một infielders – lời người dịch), cũng là một vai trò chủ chốt của đội bóng, và cô cũng đã từng là đội trưởng. Tamaki nhỏ người, nhưng có phản xạ tuyệt vời, và thông minh. Cô có thể đọc tất cả các thay đổi của một tình huống ngay lập tức. Với mỗi cú ném, cô biết phía bên nào nghiêng so với trung tâm của trọng lực, và ngay sau khi đập được quả bóng, cô có thể đánh giá theo hướng nó văng ra, và di chuyển tới các vị trí thích hợp.
Không có nhiều infielders có thể làm tốt điều đó. Sức mạnh phán đoán của cô đã cứu đội bóng nhiều lần, khi đang ở vào những hoàn cảnh ngặt ngèo. Cô không đánh xa được như Aomame, nhưng cú đánh bóng của cô khó đoán, và chính xác, cùng với đôi chân chạy rất nhanh. Cô cũng là một người lãnh đạo xuất sắc. Cô đoàn kết mọi người trong đội thành một khối, lập kế hoạch chiến lược, đưa ra những lời khuyên có giá trị cho tất cả mọi người, và truyền nhiệt huyết cho đồng đội trên sân. Sự tập luyện cô đưa ra thật khắc nghiệt, nhưng cô đã làm cho các cầu thủ khác có được sự tự tin, và kết quả là đội phát triển ngày càng mạnh mẽ. Họ đã vào sâu trong giải đấu vô địch khu vực Tokyo, và thậm chí cũng như thế đối với giải đấu liên trường quốc gia. Cả hai, Aomame, và Tamaki đã được lựa chọn, để được vào đội bóng khu vực Kanto toàn sao.
Aomame, và Tamaki ngưỡng mộ tài năng của nhau, không có ai chủ động – một cách tự nhiên họ đã bị thu hút đến gần nhau, cho đến khi mỗi người đã trở thành một người bạn thân nhất của người khác. Họ đã dành nhiều thời gian cho nhau vào mỗi chuyến đội đi thi đấu. Họ kể với nhau về nguồn gốc của họ, không có gì che giấu nhau. Khi còn là một học sinh lớp năm, Aomame cảm thấy không thể sống cùng với cha mẹ, nên nàng bỏ đi, để về sống với bác họ phía bên mẹ. Gia đình bác họ hiểu tình trạng của nàng, và đón tiếp nàng nồng nhiệt như là một thành viên của gia đình, nhưng dù sao, thì cuối cùng, cũng không phải là một gia đình đúng nghĩa thật sự. Nàng thấy cô độc, và thèm khát tình yêu thương. Nàng không chắc chắn tìm thấy cho mình một mục đích, hay ý nghĩa cho cuộc sống của nàng, và nàng đã phải trải qua những tháng ngày vô vị, từ ngày này sang ngày khác. Tamaki thì sinh ra trong một gia đình giàu có, có một vị thế trong xã hội, nhưng mối quan hệ kinh hoàng giữa cha, và mẹ của cô đã biến gia đình thành một mảnh đất hoang. Cha cô hầu như không bao giờ về nhà, và mẹ cô thường xuyên rơi vào trạng thái rối loạn tâm thần. Bà bị chứng đau đầu khủng khiếp, và đôi khi không thể rời khỏi giường trong nhiều ngày. Tamaki, và em trai của cô có tất cả, chỉ thiếu tình thương. Hai chị em thường ăn ở nhà hàng trong khu phố, hoặc những nơi bán thức ăn nhanh, hoặc làm sẵn bữa ăn trưa đóng hộp mang theo. Mỗi cô gái, có lý do để trở thành bị ám ảnh với Softball.
Với tất cả những vấn đề của họ, cả hai cô gái cô đơn đều có cả núi chuyện để kể cho nhau nghe. Khi họ cùng đi với nhau trong một mùa hè, họ đã chạm vào cơ thể trần truồng của nhau trong giường khách sạn. Nó xảy ra chỉ là nhất thời, tự phát, và họ không bao giờ nhắc đến nó nữa. Nhưng bởi vì nó đã xảy ra, nên mối quan hệ của họ phát triển có chiều sâu hơn, và đầy đủ các chi tiết bí ẩn hơn.
Sau khi tốt nghiệp trung học, Aomame vẫn tiếp tục chơi Softball, nàng được vào học tại trường Đại học Giáo dục Thể chất của tư nhân. Sau khi có được tiếng tăm trong nước như là một cầu thủ Softball nổi bật, nàng đã được tuyển dụng, và được cấp một suất học bổng đặc biệt. Trong trường Đại học, nàng cũng là một thành viên chủ chốt của đội bóng. Trong khi dành nhiều năng lượng cho Softball, nàng cũng quan tâm đến y học thể thao, và bắt đầu nghiên cứu nó một cách nghiêm túc, cùng với võ thuật.
Còn Tamaki, thì vào học luật trong một trường Đại học tư nhân danh tiếng hạng nhất. Cô đã không còn chơi bóng chày sau khi tốt nghiệp trung học. Đối với một sinh viên xuất sắc như Tamaki, Softball chỉ là một giai đoạn để lấp chỗ trống khi hụt hẫng. Cô dự định vượt qua thử thách thực tập sinh, và sẽ trở thành một luật sư. Mặc dù con đường của họ trong cuộc sống đã chia đôi, nhưng Aomame, và Tamaki vẫn là người bạn tốt nhất của nhau. Aomame sống trong ký túc xá Đại học, với tiền phòng, và cơm tháng được miễn phí, trong khi Tamaki sống ở nhà mình. Nơi khu đất hoang càng lạnh lẽo hơn bao giờ hết, nhưng ít nhất nó cũng giúp cho cô về mặt kinh tế. Cả hai gặp nhau mỗi tuần một lần, để chia sẻ chung một bữa ăn, hoặc những thứ khác. Họ không bao giờ nói hết chuyện.
Tamaki bị mất trinh tiết, vào mùa thu năm đầu tiên cô học ở trường Đại học. Người thanh niên lớn hơn Tamaki một tuổi, là một thành viên câu lạc bộ quần vợt của trường Đại học. Anh ta mời cô đến phòng của mình sau khi kết thúc party ở câu lạc bộ, và ở đó anh ta ép buộc cô phải quan hệ tình dục với anh ta. Tamaki thích người thanh niên này, nên cô đã chấp nhận lời mời vào phòng của anh ta, nhưng anh ta đã dùng bạo lực ép buộc cô phải quan hệ tình dục, và tự đề cao bản thân mình bằng cách cho mình là trung tâm thu hút phái nữ, đã làm cho cô thấy sốc khủng khiếp. Cô đã rời khỏi câu lạc bộ quần vợt, và bắt đầu rơi vào trạng thái trầm cảm. Cô như đã mất đi sức sống. Sự thèm ăn của cô biến mất, và cô đã gầy đi 15 pound. Điều cô muốn từ người thanh niên này, là một sự hiểu biết, và thông cảm. Nếu anh ta hiểu cô, và dành thời gian để cho cô chuẩn bị, một chút đau đớn vật lý cho cô sẽ không có vấn đề gì lớn. Cô chỉ không thể hiểu được hành động của anh ta. Tại sao anh ta phải bạo lực với cô? Nó hoàn toàn tuyệt đối không cần thiết!
Aomame an ủi Tamaki, và khuyên cô tìm một cách để trừng phạt anh ta, nhưng Tamaki không đồng ý. Sự bất cẩn của cô cũng góp một phần vào chuyện đó, cô nói, và nó cũng đã quá muộn để trừng phạt.
- Cũng lỗi tại mình, là vào phòng anh ta một mình. - Cô nói. – Bây giờ những gì mình có thể làm là cố gắng quên nó đi.
Nhưng Aomame đã cảm nhận được, nỗi đau đớn sâu sắc của người bạn thân khi bị tổn thương bởi chuyện đó. Điều này không phải chỉ là sự mất mát trinh tiết của cô, mà còn là sự mất mát thiêng liêng trong tâm hồn con người. Không ai có quyền xâm hại vùng thiêng liêng đó với một dấu chân lấm bùn. Và một khi nó đã xảy ra, cảm giác mất đi sức sống sẽ tiếp tục gặm nhấm nạn nhân của nó.
Aomame quyết định sẽ tự mình trừng phạt anh ta. Nàng có địa chỉ của anh ta từ Tamaki, và đi đến căn hộ của anh ta trong tay mang theo một cây gậy Softball bọc trong một ống nhựa. Tamaki trong ngày đó đi Kanazawa, tham dự lễ tưởng niệm một người họ hàng, hoặc đại loại như vậy, là một cái cớ hoàn hảo. Aomame kiểm tra để chắc chắn anh ta không có ở nhà. Nàng sử dụng một cái tuốc nơ vít, và búa để phá khóa cửa nhà anh ta. Sau đó nàng bọc cây gậy bởi một chiếc khăn để làm giảm tiếng ồn, và tiến hành đập vỡ tất cả mọi thứ trong căn hộ có thể đập được - truyền hình, đèn, đồng hồ, các tập hồ sơ, máy nướng, các loại bình: nàng đập toàn bộ. Nàng cắt dây điện thoại bằng kéo, xé đường xương sống của tất cả các quyển sách, và sau đó vứt bừa bãi các trang của chúng, xịt thảm trải nhà bằng kem đánh răng, và bình xịt cạo râu, đổ nước sốt Worcestershire trên giường, lấy quyển nhật ký từ một ngăn kéo, và xé chúng ra thành từng mảnh, bẻ gãy tất cả các cây bút, và bút chì ra làm hai, đập vỡ tất cả các bóng đèn, cắt tất cả các màn cửa, và rạch nát đệm bằng một con dao nhà bếp, cắt tất cả các áo sơ mi trong tủ bằng kéo, đổ một chai nước sốt cà chua vào ngăn đồ lót, và vớ, lấy cầu chì tủ lạnh, và ném nó ra ngoài cửa sổ, lấy cái flapper ra khỏi bồn toalet, xé nát nó ra, và cuối cùng là nghiền nát vòi hoa sen của bồn tắm. Việc tiêu huỷ hoàn toàn có chủ ý, và đầy đủ. Căn phòng trông rất giống như các bức ảnh tin tức gần đây, mà nàng đã từng nhìn thấy, mô tả các đường phố Beirut sau khi bị pháo kích.
Tamaki là một cô gái thông minh (nếu so về điểm số ở trường, thì Aomame không bao giờ có thể hy vọng với tới), và trong môn Softball, cô đã luôn luôn làm chủ. Bất cứ khi nào Aomame rơi vào một tình huống khó khăn, Tamaki sẽ chạy về phía nàng, cho nàng một vài lời khuyên nhanh chóng, tặng kèm theo cho nàng một nụ cười, vỗ vào mông nàng bằng găng tay của cô, và quay trở lại vị trí của mình trong sân trong. Quan điểm của cô thoáng, trái tim cô nhân hậu, và cô có khiếu hài hước. Cô nỗ lực rất nhiều khi vào học ở trường của mình, có thể nói chuyện với tài hùng biện thật sự. Nếu cô vẫn tiếp tục theo đuổi việc học của mình, thì cô chắc chắn sẽ làm một luật sư tốt.
Tuy nhiên, trong sự hiện diện của những người đàn ông, sức mạnh phán đoán của Tamaki đã tan hoàn toàn ra từng mảnh. Tamaki thích đàn ông đẹp trai. Cô là một người khờ dại ưa vẻ bề ngoài tốt mã. Như Aomame thấy, xu hướng này của bạn mình có thể coi là bệnh. Tamaki đã gặp những người đàn ông tuyệt vời, hoặc có tài năng vượt trội hơn cô, họ đã háo hức muốn làm bạn với cô, nhưng nếu nhìn họ không đáp ứng được các tiêu chuẩn của mình, cô đã hoàn toàn không quan tâm. Không hiểu vì sao, những người làm dấy lên sự quan tâm của cô, luôn luôn phải là người có khuôn mặt đẹp, nhưng bên trong họ có khi lại là một sự rỗng không. Và khi cô đến với người đàn ông nào đó, cô sẽ bướng bỉnh chống lại bất cứ lời khuyên nào của Aomame. Tamaki luôn luôn sẵn sàng chấp nhận, và tôn trọng ý kiến của Aomame về các vấn đề khác, nhưng nếu Aomame chỉ trích sự lựa chọn bạn trai của cô, Tamaki chỉ đơn giản là từ chối lắng nghe. Aomame cuối cùng đã từ bỏ cố gắng để tư vấn cho cô. Cô không muốn cãi nhau với Tamaki, và phá hủy tình bạn của họ. Dù sao, nó cũng là cuộc sống của Tamaki. Tất cả điều mà Aomame có thể làm, là phải để cho cô ấy sống với sự lựa chọn của mình. Tamaki đã gặp nhiều người đàn ông trong những năm đại học của mình, và mỗi người đều dẫn đến rắc rối cho cô. Họ luôn luôn phản bội cô, làm tổn thương cô, và cuối cùng từ bỏ cô, để lại một Tamaki mỗi lần như thế trong trạng thái điên dại. Đã hai lần cô phải vào viện để phá thai. Trong trường hợp quan hệ với người khác giới, Tamaki thật sự sinh ra để làm nạn nhân.
Aomame chưa bao giờ có một bạn trai đúng nghĩa. Đôi khi nàng được yêu cầu về một cuộc hẹn, và nàng nhận thấy một vài người trong số đó cũng tạm được, nhưng nàng không bao giờ để mình bị sa lầy vào tình cảm sâu sắc với bất kỳ người nào.
Tamaki hỏi nàng:
- Bạn quyết định mình sẽ là một trinh nữ cho đến cuối đời?
- Mình không có thời gian để yêu. - Aomame trả lời. – Mình vẫn tiếp tục cuộc sống như thế. Mình không có thời gian để giả bộ thích thú trong khi lang thang cùng với một người bạn trai.
Sau khi tốt nghiệp, Tamaki tiếp tục ở lại học thêm để chuẩn bị cho công việc của một thực tập sinh (thực tập trước khi được chứng nhận là một luật sư – lời người dịch). Aomame đi làm cho một công ty sản xuất nước uống thể thao, và thực phẩm sức khỏe, rồi nàng tham gia chơi cho đội bóng Softball của công ty. Tamaki vẫn tiếp tục đi học từ nhà, trong khi Aomame đã đến sống trong khu nhà dành cho nhân viên của công ty, nằm ở Yoyogi Hachiman. Vẫn như trong những ngày còn là sinh viên, họ gặp nhau vào một bữa ăn cuối tuần, và cùng nói đủ thứ chuyện với nhau.
Khi cô được 24 tuổi, Tamaki kết hôn với một người đàn ông lớn hơn cô hai tuổi. Ngay sau khi họ đã đính hôn, cô không còn học thêm, và bỏ dỡ việc tiếp tục nghiên cứu chương trình pháp luật của mình. Anh ta đã nhấn mạnh rằng, cô cần phải làm như vậy. Aomame gặp chồng chưa cưới Tamaki chỉ một lần. Anh ta xuất thân từ một gia đình giàu có, và cũng giống như nàng đã nghi ngờ, những tính năng đẹp trai bề ngoài của anh ta, đang che giấu một tâm hồn trống rỗng bên trong. Sở thích của anh ta là du thuyền. Anh ta là một người khéo ăn nói, và thông minh theo cách riêng của mình, nhưng trong con người anh ta không có chỗ cho lòng nhân hậu, và lời nói của anh ta không đi đôi với việc làm. Nói cách khác, anh ta là một mẫu bạn trai điển hình của Tamaki. Nhưng có nhiều hơn thế về anh ta, một cái gì đó thật đáng ngại, mà Aomame cảm nhận được. Nàng không thích anh ta ngay từ đầu. Và anh ta, ngược lại, có lẽ cũng đã không thích nàng.
- Cuộc hôn nhân này sẽ chẳng tốt đẹp. - Aomame nói với Tamaki. Cô ghét phải đưa ra lời khuyên không mong muốn một lần nữa, nhưng đây là một cuộc hôn nhân, chứ không phải chỉ dạo chơi trong nhà. Là người bạn tốt nhất, và lâu năm nhất của Tamaki, Aomame không thể giữ im lặng. Điều này dẫn đến cuộc tranh luận dữ dội lần đầu tiên giữa họ. Aomame phản đối gay gắt cuộc hôn nhân của cô, đã làm cho Tamaki trở nên cuồng loạn, và cô đã hét vào mặt nàng những từ vô cùng khó nghe, trong đó có những từ mà Aomame không muốn nghe chút nào. Aomame đã không tham dự đám cưới.
Chẳng bao lâu sau, hai người đã làm lành với nhau. Ngay sau khi cô trở về từ tuần trăng mật của mình, Tamaki đã bất ngờ xuất hiện trước mặt Aomame, và xin lỗi cho nàng về những hành vi của cô lúc trước.
- Mình muốn bạn hãy quên đi những lời mình đã nói với bạn lúc đó. - Cô nài nỉ. – Mình lúc đó đã không còn là chính mình. Mình đã suy nghĩ nhiều về tất cả những lời bạn nói trong tuần trăng mật của mình.
Aomame nói với cô không có gì phải lo lắng, rằng nàng đã quên đi tất cả mọi thứ. Họ ôm nhau thật chặt. Và sau đó, họ lại cười đùa rộn rã.
Sau đám cưới, đã có một sự suy giảm đột ngột số lượng giữa các lần Aomame, và Tamaki có thể gặp mặt nhau. Họ trao đổi thư từ thường xuyên, và nói chuyện qua điện thoại, nhưng Tamaki dường như rất khó khăn để sắp xếp thời gian cho hai người gặp nhau. Lý do của cô đưa ra là, cô có quá nhiều việc phải làm ở nhà.
- Là một người nội trợ toàn thời gian, quả là một công việc khó khăn. - Cô nói như vậy, nhưng có điều gì đó trong âm điệu của giọng nói, cho thấy rằng chồng cô không muốn cô gặp gỡ mọi người bên ngoài ngôi nhà của mình. Ngoài ra, Tamaki cùng chồng cô đang sống cạnh nhà cha mẹ của anh ta, làm cho việc ra ngoài của cô càng khó khăn hơn. Aomame không bao giờ được mời đến nhà mới của Tamaki.
Cuộc sống hôn nhân của cô đang tiến triển tốt, Tamaki nói với Aomame, bất cứ khi nào cô có cơ hội.
- Chồng của mình đối xử rất ngọt ngào với mình, và cha mẹ của anh ta cũng rất tốt. Chúng mình khá là thoải mái. Chúng mình thường đưa du thuyền rời khỏi Enoshima vào cuối tuần. Mình không cảm thấy hối tiếc vì đã ngừng nghiên cứu pháp luật. Mình cảm thấy rất nhiều áp lực khi làm thực tập sinh. Có lẽ điều này cũng là điều bình thường trong cuộc sống, khi mọi điều đều đang diễn ra tốt đẹp với mình. Có lẽ mình sẽ sớm có một đứa con, và sau đó mình thực sự là một người mẹ bận rộn điển hình. Mình có thể sẽ không có nhiều thời gian cho bạn.
Tiếng nói của Tamaki luôn luôn vui vẻ, và Aomame không có lý do để nghi ngờ lời nói của cô.
- Thật tuyệt vời. - Nàng sẽ nói như thế, và nàng thực sự đã nghĩ rằng cuộc sống của Tamaki đang diễn ra theo chiều hướng tốt. Nàng chắc chắn muốn linh cảm của mình đã sai hơn là đúng. Tamaki đáng được hưởng những điều tốt đẹp. Hoặc nàng đã cố gắng để tin tưởng như vậy.
Aomame không có bạn bè thực sự nào khác, và khi mối liên hệ giữa nàng, và Tamaki giảm đi, nàng đã trải qua những ngày vô vị. Nàng không còn có thể tập trung vào Softball như mọi khi. Nàng cảm giác nó dường như đã hết hấp dẫn, khi Tamaki đã ngày càng rời xa hơn cuộc sống của nàng. Aomame đã 25 tuổi, nhưng nàng vẫn còn là một trinh nữ. Những lúc nàng cảm thấy cần thiết, nàng sẽ tự thủ dâm, nhưng dù sao, nàng cũng không thấy cuộc sống này đặc biệt quá cô đơn. Quan hệ thật sâu sắc với mọi người, sẽ làm cho Aomame cảm thấy đau đớn khi xa họ. Tốt hơn là nàng giữ mình cô độc.
Tamaki đã tự tử vào một ngày cuối mùa thu đầy gió, ba ngày trước sinh nhật 26 tuổi của cô. Cô tự treo cổ mình ở trong nhà. Chồng cô đã tìm thấy cô vào buổi tối, sau khi anh ta trở về từ một chuyến đi cho công việc.
- Chúng tôi không có vấn đề gì trong quan hệ gia đình, và tôi không bao giờ nghe nói về bất kỳ sự không hài lòng nào của cô ấy. Tôi không thể tưởng tượng được điều gì đã khiến cô ấy tự kết thúc cuộc sống. - Người chồng đã nói với cảnh sát như vậy. Cha mẹ của anh ta cũng cho biết điều tương tự.
Nhưng họ đã nói dối. Sự liên tục đánh đập tàn bạo của người chồng vũ phu, đã làm cho Tamaki bao phủ trong những vết sẹo cả về thể chất, lẫn tinh thần. Hành động của anh ta đối với cô dựa trên thói độc đoán gia trưởng của anh ta, và cha mẹ của anh ta biết sự thật. Cảnh sát cũng có thể biết những gì đã xảy ra, từ việc khám nghiệm tử thi, nhưng những nghi ngờ của họ không bao giờ đưa ra công chúng. Họ gọi người chồng, và hỏi anh ta, nhưng về mặt pháp lý rõ ràng là một vụ tự tử, và tại thời điểm cái chết diễn ra, người chồng cách Hokkaido xa hàng trăm dặm. Anh ta sẽ không bao giờ được xem như là một tội phạm. Em trai của Tamaki, sau đó tiết lộ tất cả những điều này cho Aomame.
Bạo lực đã đến ngay từ đầu, anh ta nói, và nó càng ngày càng khủng khiếp hơn. Tuy nhiên, Tamaki đã không thể thoát khỏi cơn ác mộng đến với cô. Cô đã không nói một lời về nó để cho Aomame biết, bởi vì cô biết câu trả lời, nếu như cô cần tư vấn: Hãy ra khỏi căn nhà đó. Nhưng đó là một điều cô không thể làm.
Vào lúc cuối, ngay trước khi cô tự tử, Tamaki đã viết một lá thư dài cho Aomame. Nó bắt đầu bằng cách nói rằng cô đã sai, và Aomame đã đúng ngay từ đầu. Thư viết như sau:
‘Mình đã sống trong địa ngục, từ ngày này sang ngày khác. Nhưng mình không thể thoát khỏi nó. Mình sẽ không biết nơi mình sẽ đi, nếu mình làm như vậy. Mình cảm giác hoàn toàn bất lực, và đó như là nhà tù của mình. Mình tự cầm tù bản thân mình, mình đã tự khóa cửa, rồi ném chìa khóa đi. Cuộc hôn nhân này tất nhiên là một sai lầm, cũng giống như bạn đã nói. Tuy nhiên, vấn đề sâu xa nhất không phải là chồng mình, hoặc cuộc sống hôn nhân của mình. Vấn đề đó là ở bên trong mình. Mình thật đáng phải hưởng tất cả các nỗi đau mình cảm thấy. Mình không đổ lỗi cho bất cứ ai khác. Bạn là người bạn duy nhất của mình, người duy nhất trên thế giới, mình có thể tin tưởng. Giờ đây, mình sắp được cứu rỗi. Hãy luôn luôn nhớ đến mình, nếu có thể. Ước gì chúng ta được cùng chơi Softball bên nhau mãi mãi!’
Aomame cảm thấy sốc khủng khiếp, khi nàng nhận và đọc lá thư của Tamaki. Cơ thể của nàng không ngừng run rẩy. Nàng lập tức gọi đến nhà Tamaki nhiều lần, nhưng không có ai bắt cuộc gọi. Chỉ có nàng, và máy. Nàng lên tàu đi ngay Setagaya, và đến nhà của Tamaki trong khu Okusawa. Nó là một mảnh đất rộng được bao quanh bởi một bức tường cao. Aomame bấm chuông cổng, nhưng cũng không ai trả lời nàng. Chỉ có âm thanh của một con chó đang sủa bên trong. Nàng chẳng thể làm gì hơn là quay trở về nhà. Nàng không biết rằng Tamaki đã chết. Cô đã tự treo cổ mình, bằng một sợi dây thừng mà cô đã cột chặt vào lan can cầu thang. Bên trong căn nhà kín mít, chuông điện thoại, và chuông gọi mặt trước cửa kêu vang không ngớt trong âm khí lạnh lẽo.
Aomame nhận được hung tin về cái chết của Tamaki, với một chút cảm giác bất ngờ. Ở một nơi nào đó sâu thẳm trong lòng, nàng đã nghĩ nó sẽ xảy ra. Nàng không cảm thấy buồn hơn. Nàng đã trả lời người gọi báo tin cho nàng một câu trả lời chiếu lệ, cúp máy, và ngồi chết lặng trên ghế. Nàng cảm thấy như máu trong người nàng đã chảy hết ra ngoài. Thời gian trôi đi rất lâu trong lặng lẽ. Nàng gọi điện đến công ty của mình, nói rằng nàng bị bệnh, và sẽ không đi làm trong vài ngày. Nàng nhốt mình trong nhà, không ăn, không ngủ, thậm chí cũng hầu như không uống nước. Nàng đã không đến tham dự tang lễ. Và cảm thấy sâu bên trong nàng, có một cái gì đó đã chuyển biến.
Cái chết của Tamaki đã tạo ra một bước ngoặt trong đời nàng, nàng cảm thấy mình chợt trở nên mạnh mẽ. Từ bây giờ, tôi sẽ không còn là tôi trước đây. Aomame tự hứa với lòng sẽ trừng phạt chồng Tamaki vì những gì anh ta đã làm. Bằng mọi cách, tôi chắc chắn sẽ đưa anh ta sang bên kia thế giới. Nếu không, anh ta cũng sẽ làm điều tương tự đối với người khác. Aomame bỏ nhiều thời gian, xây dựng một kế hoạch tỉ mỉ. Nàng đã biết rằng, bằng cách sử dụng một lực đẩy ở một góc độ nhất định, khi đâm cây kim vào một điểm nhất định vào mặt sau của cổ, có thể giết chết một người ngay lập tức. Tất nhiên, đó không phải là điều mà ai cũng có thể làm. Nhưng nàng có thể làm được điều đó. Trước tiên, nàng luyện tập để tìm thấy những điểm vô cùng tinh tế đó, bằng cách chạm vào nó trong thời gian ngắn nhất có thể. Sau đó, nàng sẽ phải có một công cụ phù hợp với công việc như vậy. Nàng kiếm được các công cụ cần thiết, và bỏ nhiều thời gian, tạo cho mình một dụng cụ đặc biệt mà trông giống như một cái tuốc-nơ-vít mảnh mai. Đầu kim thật sắc nhọn, lạnh lẽo, và mang một ý tưởng tàn nhẫn. Nàng tìm thấy nhiều cách để thực hiện việc huấn luyện cần thiết cho mình, và nàng đã làm được một cách xuất sắc. Khi nàng hài lòng với sự chuẩn bị của mình, nàng chuyển kế hoạch của mình thành hành động. Không do dự, một cách lạnh lùng, và chính xác, nàng đã mang anh ta sang bên kia thế giới. Và khi kết thúc việc làm của mình, nàng đọc to lời cầu nguyện, những lời cầu nguyện rời khỏi đôi môi của nàng gần như là một phản xạ:
‘Lạy Chúa tể trên Thiên Đàng, tên của Ngài được cầu nguyện trong sự tinh khiết mãi mãi, và nước trời hãy đến với chúng con. Xin tha thứ tội lỗi của chúng con, và xin Ngài hãy ban phước lành cho cuộc sống tầm thường của chúng con. A Men.’
Từ đó về sau, Aomame luôn cảm thấy một sự thèm muốn mãnh liệt định kỳ, về cơ thể của người đàn ông.