Đặng Thu Huệ thấy Tiểu Bảo vì mình mà phải thác oan, nên không còn sợ gì nữa vội đứng lên, vung chưởng đánh tới. Nhưng khổ thay vết thương nàng chưa lành, mà dùng sức quá nhiều nên bị đau nhói lên, không thể xuất thủ kịp, nàng “á” lên một tiếng té quỵ xuống đất.Hai lão già áo xam cười đắc ý, từ từ bước đến định đưa ta ra điểm huyệt nàng, bỗng từ bên ngoài cửa động có tiếng la thất thanh:- Sư phụ! Hãy cận thận, lùi lại lập tức! Con nhỏ này võ công vô cùng lợi hại, nếu sơ ý ắt phải bỏ mạng đó.Thì ra tiếng nói đó là của Bạch Hà, lúc trước đi tìm thần quạ, đi ngang qua đây, định bắt Đặng Thu Huệ, nhưng rủi thay bị nàng tát cho một cái, thất kinh đến bây giờ.Hai lão già nghe nói không dám khinh thường, vần toàn lực vào hai tay từ từ tiến đến.Khi còn cách Đặng Thu Huệ độ hai bước, hai người vẫn không thấy nàng có cử chỉ gì khác thường, nên đưa tay điểm vào mạch môn huyệt của nàng.Đặng Thu Huệ lúc này không sao né tránh được chỉ “á” lên một tiếng rồi ngất lịm.Hai lão già cười đắc ý, quay qua phất tay ra lệnh cho toán đệ tử vào khiêng Đặng Thu Huệ về Huỳnh Môn Sơn.Trước khi hai người rời khỏi nơi này, họ tìm một miếng gỗ dùng kiếm khắc mấy chữ, ném vào một góc rồi tung mình theo bọn đệ tử về Huynh Môn Sơn.Hai lão già này một người là Sói Dương Lão Nhân, còn một người là sư huynh của Sói Dương tên là Phỉ Báo Lão Nhân.Hai ngày sau, thương thế của Tiểu Bảo đã lành, Lý Thanh Hùng không dám chần chờ nữa vội hỏi nguyên do vì sao lại xảy ra chuyện này, rồi cùng nhau nhắm hướng Huỳnh Môn Sơn thẳng đến.Huỳnh Môn Sơn ở trên một đỉnh núi cao, về phía Đông của Tỉnh Hiệp Tây và Sơn Tây ở giữa con sông Hoàng Hà.Ngày đi đếm nghỉ, hai ngườ phải đi mất nắm ngày mới đến Huỳnh Môn Sơn.Vào một buổi sáng tinh sương, dưới chân núi Huỳnh Môn có một cặp thiếu niên xuất hiện thơ thẩn tìm lối lên núi. Không cần giới thiệu ai cũng biết rõ hai người đó là Lý Thanh Hùng và Tiểu Bảo.Thơ thẩn tìm mãi từ sáng đến chiều, hai người mới tìm ra được một lối lên núi.Tiểu Bảo ngước mặt lên, thấy bên trên có đặt một tấm bảng ghi mấy chữ “Can Thiền”, nó nói:- Hùng thúc! Đây có lẽ là ngõ vào Huỳnh Môn Sơn. Chắc chúng ta tìm được Sói Dương trả thù rồi đó, vậy bây giờ trời cũng đã tối rồi, chúng ta đi tìm tửu điếm gần đây ăn cho đỡ lòng rồi sáng mai sẽ tính sau.Lý Thanh Hùng lúc này lòng nóng như lửa đốt, không biết tánh mạng của Đặng Thu Huệ ra sao. Bao nhiêu lời nói than thết mấy đêm trước hiện lên trong đầu chàng, chàng không sao chịu được, đứng ngây người ra như con gà gỗ.Đang lúc mơ màng, Lý Thanh Hùng bỗng nghe Tiểu Bảo nói trời đã tối, chàng giật mình sực tỉnh, mặt mày ngơ ngác hỏi:- Bây giờ chúng ta đi đây đây?- Chúng ta nên tìm một tửu điếm gần đây, ăn uống nghĩ ngơi, mai sáng sẽ tính đến việc tìm Sói Dương.Lý Thanh Hùng thấy trời sắp tối, nếu có bôn ba tìm Sói Dương cũng chẳng nhằm vào đâu, nên gật đầu ưng thuận.Tiểu Bảo vui vẻ nắm tay Lý Thanh Hùng nhắm hướng thị trấn tiến tới.Nhưng vừa đi được hai trượng, bỗng trước mặt có tiếng la hét vang trời. Chỉ trong chốc lát, một con ngựa xuất hiện, chạy tung tăng nhắm hướng hai người thẳng đến.Theo sau con ngựa có một tốp người la ôi ối.Hai người vội dừng chân, trố mắt nhìn cảnh tượng lạ lùng đó.Bỗng có tiếng hét vang lên, bóng người vụt đến, đón đường con ngựa lại.Tức thì một tiếng hí thất thanh, con ngựa văng ra, từ từ quỵ xuống không cử động.Lý Thanh Hùng ngạc nhiên, thì đã nhận ra người vừa xuất hiện lại là một thiếu nữ đẹp như tiên nữ giáng trần, bất giác Lý Thanh Hùng buột miệng khen:- Ôi đẹp làm sao!Thiếu nữ liếc mắt nhìn Lý Thanh Hùng thấy chàng chăm chăm nhì mình không chớp mắt, nàng mỉm cười nói:- Hai ngươi từ đâu đến? Sao thấy nguy hiểm mà không tránh, lại đứng nhìn sững như thế? Nếu tôi không kịp thời ra tay thì hai người đã mất mạng rồi!Lý Thanh Hùng đang ngất ngây trước sắc đẹp của nàng, thì nàng bỗng nhiên nở một nụ cười thật tươi, làm cho đầu óc chàng rối loạn thêm.Thiếu nữ thấy cử chỉ của Lý Thanh Hùng như vậy, cười một tràng dài, đánh thoắt một cái tức thì thân nàng như một làn khói trắng vụt biến mất.Nếu lấy sắc đẹp của thiếu nữ này sao với Đặng Thu Huệ thì Đặng Thu Huệ chỉ được bảy tám phần thôi, không sao sánh kịp sắc đẹp của thiếu nữ này.Thiếu nữ đã đi mất, nhưng Lý Thanh Hùng vẫn chưa chịu đi, cứ đứng ngây người ra đó.Lúc này dân làng từ sau đuổi đến, bao vây lấy con ngựa la hét vang trời. Trầm trồ vang cả một góc trời làm cho Lý Thanh Hùng bừng tỉnh chàng thở ra một hơi dài thầm nghĩ:“Ôi! Từ khi ta bước chân t rên giang hồ cho đến nay chưa bao giờ thấy một cô gái nào đẹp và có khinh công thâm hậu đến thế. Quả thật là một giai nhân tuấn kiệt”.Tiêu Bảo thấy thuật khinh công của thiếu nữ kia quả thật là tài tình, nó thích thú vô cùng, vỗ tay tán thưởng không ngớt, đoạn bước lại bên Lý Thanh Hùng cười hì hì nói:- Sao Hùng thúc ngây người ra thế? Nếu cháu có được võ công tuyệt học như chú thì cháu quyết so tài cùng cô thiếu nữ đẹp ấy, chứ không chịu bỏ qua như vậy đâu.Dân làng lúc bấy giờ đang xầm xì bàn tán về việc đả thương con ngựa. Có người nói:- Người nào lại có sức mạnh nhứ thế mà lại có thể giết được một con vật này trong chớp mắt như vậy? Thật là một kỳ nhân, chúng ta chưa từng thấy.Có người lại nói:- Không phải ai giết cả, chính nói đã tới số nên nhủi đầu vào đây mà chết đó.Có người cãi lại:- Không! Đây nhất định có một kỳ nhân nào giết nó.Họ bàn tán xôn xao, làm ồn cả một góc trời. Nhưng rốt cuộc không một ai tìm ra lý do gì con ngựa bị chết.Bàn tán, cãi cọ một lúc, đám dân làng từ từ rút lui mất hết, chỉ còn một vài đứa trẻ nghịch ngợm leo lên cỡi trên mình con ngựa mà thôi.Lý Thanh Hùng và Tiểu Bảo lần đến, chàng đưa mắt dò xét, nhưng lạ thay trên mình con ngựa không có một vết tích gì. Chỉ thấy con ngựa bị trào nước miếng ra cả đống, nằm chết không kịp dãy.Tiểu Bảo thấy đói bụng vô cùng, nhưng thấy Lý Thanh Hùng cứ chần chờ mãi, nó cau có nói:- Hùng thúc! Bây giờ chú có đi ăn không? Nếu không thì chú đứng đó chờ cháu đi ăn rồi trở lại nhé!Lý Thanh Hùng nói:- Chyện gì mà ngươi nôn thế? hãy chờ ta đi với. Chuyến đi của chúng ta là cố tìm cho được Cô Huệ của ngươi, Nhưng muốn tìm thì cần phải dò hỏi tin tức mới được.- Thì chúng ta đi ăn uống xong sáng mai sẽ đi. Việc tìm kiếm đâu phải một hai ngày là xong đâu, rủi chúng ta bị chết đi thì biết ai đi cứu cô Huệ.Tiểu Bảo vì đói quá nê nói toàn lời lỗ mãng. Lý Thanh Hùng không thèm chấp nhất nó làm gì, từ từ nhắm hướng thị trấn thẳng đến.Hai người đi một quãng chừng ba trượng bỗng thấy đằng xa có một ánh đèn leo lét.Tiểu Bảo vổ tay nói:- Hùng thúc! Đằng kia có tửu điếm rồi kìa! Thế là chúng ta hết lo đói bụng rồi.Nói xong, Nó liền vận thêm công lực chạy thật mau.Chẳng bao lâu hai ngườ đã đến trước cửa tửu điếm. Nhưng lạ thay không thấy một bóng người nào, chỉ thấy có một ngọn đèn dầu leo lét chiếu sáng cả gian nhà.Lý Thanh Hùng vô cùng ngạc nhiên, không hiểu sao có tửu điếm mà lại không có người. Chàng dáo dác tìm kiếm một lúc thì bỗng nghe Tiểu Bảo nói:- Kìa! Hùng thúc trên ngưỡng cửa có đề mấy chữ “ Tiệm Cơm Hoát khách” có nghĩa là gì vậy?Lý Thanh Hùng suy nghĩ một lúc, nói:- Phải rồi khách ở phòng trong cùng, chúng ta hãy đi vào trong thì sẽ rõ.Hai người bước vào, vừa bước khỏi ngưỡng cửa thì từ dưới nhà bếp có một bà già chừng bảy tám mươi tuổi bước lên dắt hai người vào ngồi nơi phòng sau cùng rồi hỏi:- Hai vị cần dùng gì để tôi sửa soạn mang lên.Lý Thanh Hùng vừa ngồi xuống bàn, bỗng nghe Tiểu Bảo kéo áo nói nhỏ:- Hùng thúc! Người thiếu nữ trẻ đẹp lúc nãy đánh con ngựa cũng vào ngồi ăn ở phòng này.Lý Thanh Hùng thất kinh, quay lại nhìn thì quả nhiên, người thiếu nữ trẻ đẹp lúc nãy với vẻ mặt đoan trang đang ngồi trước một cái bàn trong góc phòng ăn ngon lành.Lý thanh Hùng vừa đưa mắt nhìn, thì bỗng gặp đôi mắt huyền đen láy của thiếu nữ đang chăm chú nhìn mình. Chàng lạnh mình quay đi nơi khác.Tuy không dám nhìn mặt thiếu nữ, song trong lòng chàng cảm thấy khó chịu vô cùng. Và hình như có một mãnh lực vô hình nào khiến tim chàng dao động không ít.Bà lão thấy Lý Thanh Hùng có cử chỉ lạ lùng lại không trả lời câu hỏi của mình, nên bà hỏi tiếp:- Xin hai vị cho biết cần dùng gì?Tiểu Bảo nhanh nhẩu đáp:- Bà dọn cho cúng tôi một mâm cơm gà và một hủ rượu ngon.Bà lão quay vào trong, chẳng bao lâu bà bưng ra một mâm cơm mùi thơm bát ngát.Vừa đặt xuống bàn, bà đã quýnh quáng chạy đến bên thiếu nữ giọng run lập cập nói:- Cô nương! Con ngựa lúc nãy con chưa chết, nó đã tỉnh lại và hiện giờ đang nhắm quán của lão tiến đến.Thiếu nữ thấy cử chỉ sợ sệt của bà, mỉm cười nói:- Đã có tôi đây xin bà chớ lo. Nếu nó đến tôi sẽ đập cho nó nát óc ngay.- Không không! Tôi coi bộ nó mạnh gấp đôi lúc nãy, nếu cô nương có lòng tốt thì hãy đánh nó sớm chừng nào thì hay chừng nấy, đừng để nó đến nơi trở tay không kịp.Bà cứ yên tâm, không sao cả, cứ tin tưởng vào hai canh tay của tôi là được.Thiếu nữ vừa nói, vừa liếc nhìn Lý Thanh Hùng tỏ ý trêu ghẹo, nói:- Nó không phải điên thật đâu. Nó vì muốn kết bạn với con “ A Lan” của tôi mà không được, nên mới giả điên như thế, nếu đuổi nó đi thì e rằng nó sẽ điên thật.Tiểu Bảo không nhịn được, bất giác cười ha hả vang lên.Lý Thanh Hùng định tìm lới ngăn cản nhưng không còn kịp nữa. Thiếu nữ thẹn đỏ mặt đứng dậy nhìn Tiểu Bảo nói:- Oắt Con! Ngươi cái gì? Lời nói ta không đúng sao?Tiểu Bảo cười ngặt nghẽo nói:- Trời sanh cái miệng để cười, sao cô cấm tôi? Tôi cười mặc tôi, cô nó mặc cô, đâu có liên quan gì?Thiếu nữ trẻ đẹp bị Tiểu Bảo hỏi mấy câu không biết đường nào trả lời, nên cúi mặt làm thinh.Lý Thanh Hùng nạt lớn:- Tiểu Bảo! Im miệng lại đi! Nếu không ăn nữa thì chúng ta lên đường.Bị quở phạt, Tiểu Bảo không dám nói nữa, cúi đầu le lưỡi, rồi bưng bát cơm lên ăn.Thiếu nữ được Lý Thanh Hùng gỡ thẹn, từ từ ngồi xuống, nói thầm:- Đồ vong ân! Nếu lúc nãy tay không ra tay cứu kịp thì mạng sống của các ngươi gi!!!1903_19.htm!!!
Đã xem 262580 lần.
http://eTruyen.com