Vài khắc sau, cả nhà đưa Phiêu Trần sang Vương phủ báo tin vui cho Hà Vương Gia.Hà Hiển Trung ôm lấy cháu ngoại cười ra nước mắt, cao giọng bảo tổng quản dọn ngay đại yến.Không thấy Tiểu Quận Chúa đâu, Phiêu Trần liền hỏi thăm. Hà Vương Gia mỉm cười:- Bích nhi buồn vì cái chết của ngươi nên suốt ngày rầu rĩ, không bước ra khỏi cửa phòng. Ngươi mau vào thăm đi.Phiêu Trần vâng lệnh, một mình vào hậu phủ, tìm đến khuê phòng của Vân Bích. Khu vực này cách tiền sảnh đến hơn chục trượng nen tiếng ồn ào phía trước không vọng được đến tai Tiểu Quận Chúa.Bao nhiêu kỷ niệm xưa sống lại trong hồn Phiêu Trần. Chàng ngại ngùng gõ cửa phòng Quận Chúa, nàng nói vọng ra:- Vương phụ cứ vào! Hài nhi đang ngắm hoa!Phiêu Trần đẩy cửa nhẹ nhàng bước vào, lặng lẽ nhìn người ngọc. Hà Vân Bích gầy đi nhiều, mắt thâm quầng khiến mặt hoa tiều tụy.Tiểu Quận Chúa đang đứng bên ô cửa sổ tròn, ngắm những khóm hoa thược dược ngoài vườn. Gương mặt nhìn nghiêng của nàng thật thanh tú và diẽm lệ, nhưng đầy nét sầu muộn vì giòng lệ đang tràn.Phiêu Trần thở dài nói:- Tiểu điệt Phiêu Trần bái biến Quận Di!Vân Bích giật bắn mình quay lại, tròn mắt nhìn Phiêu Trần, mỉm cười rồi quị xuống. Chàng vội lướt đến đỡ lấy, xoa bóp những huyệt đạo nơi gáy.Vân Bích hồi tỉnh, bật khóc nức nở:- Sở lang! Thiếp không vì cha già thì đã tự sát rồi! May mà chàng về kịp!Phiêu Trần buồn rầu nói:- Ta cũng rất yêu nàng nhưng mối dây quyến thuộc không cho phép.Vân Bích thẹn thùng nói:- Chỉ cần lời thú nhận yêu thương của chàng là đủ để thiếp vui sống rồi. Chuyện sum họp chẳng cần phải nghĩ đến.Phiêu Trần xót xa:- Nàng đâu thể sống mãi với mối tình hư ảo đó. Tuổi xuân rồi sẽ qua đi chứ đâu còn mãi?Vân Bích kiễng chân lên hôn má chàng rồi thì thầm:- Đó là chuyện của thiếp! Chàng thường xuyên đến hàn huyên là thiếp mãn nguyện rồi.Nàng ngừng lại rồi mỉm cười nói tiếp:- Điều quan trọng là ngôi đại thư của Sở gia trang phải để trống mãi không ai nhận lấy.Phiêu Trần dỡ khóc dỡ cười, đành phải chiều theo ý mỹ nhân. Cùng cắn răng chịu đựng sự dày vò của lương tâm và cố giữ lễ để tự an ủi.Hà Vân Bích tươi tỉnh hẳn lên, bảo chàng ra trước để nàng thay y phục rồi sẽ theo sau.Vương phủ thường xuyên có khách nên thực phẩm, rượu ngon luôn sẵn sàng. Ba món đầu đã được đưa lên bàn tiệc.Phỉ nhi đang hăm hở múa đũa thì nghe Phiêu Trần hỏi:- Từ ngày về Truờng Sa, ngươi đã học được bao nhiêu chữ rồi?Cậu bé nghe người lạnh toát, bao nhiêu niềm vui tan biến cả, ấp úng đáp:- Bẩm phụ thân! Gia sự rối ren nên hài nhi chưa học được chữ nào.Sở Quyền phì cười:- Trần nhi nhắc chi chuyện ấy khiến tiểu quỷ ăn mất ngon. Ta sẽ lãnh phần dạy chữ cho Phỉ nhi.Hà Vương Gia chợt cất tiếng:- Trần nhi, ngươi có vị bằng hữu nào danh tính là Chu Thanh, trú quán Bắc Kinh hay không?Phiêu Trần kính cẩn đáp:- Bẩm ngoại tổ, có. Đầu tháng mười một năm ngoái, tiểu tôn kết bạn với y ở Hứa Xương.Vương Gia gật gù:- Cách nay bảy hôm, có người đem thư của y đến vương phủ. Lúc ấy, ta cho rằng cháu đã chết nên bóc thư xem thử. Thì ra họ Chu đang lâm hiểm cảnh, tha thiết mong mỏi Trần nhi đi ngay Bắc Kinh để giúp y một tay.Ông bảo thị tỳ vào thư phòng lấy bức thư ấy. Tiểu Quỳnh mau mắn đem ra ngay, trao cho Phiêu Trần. Chàng đọc xong, thở dài bảo:- Người này khí chất tôn quý, nhân hậu, khiến tiểu tôn vừa gặp đã sinh lòng cảm mến. Nay y lâm nạn, tiểu tôn chẳnhg thể khoanh tay được.Vệ Yên Hà biến sắc, phụng phịu nói:- Tướng công vừa về đến nhà đã vội đi ngay sao?Sách Siêu cười nhạt:- Đời hiệp khách luôn vì nghĩa mà bôn ba, đến khi tóc bạc vẫn chưa được yên thân đâu.Tư Đồ Lan rầu rĩ thỏ thẽ:- Hay là tướng công đưa cả bọn thiếp theo với.Phiêu Trần bối rối, định nói câu từ chối thì Hà Vương Gia vỗ đùi cười ha hả:- Hay lắm! Bổn Vương đã lâu không về đế đô thăm đồng liêu, lần này sẽ đưa hết con cháu lên Bắc Kinh du ngoạn một chuyến.Các mỹ nhân hoan hỉ tán thành, nhưng người vui vẻ nhất vẫn là Phỉ nhi. Thứ nhất là được vui chơi nơi đất lạ, sau là khỏi phải học chữ.Vệ Yên Hà băn khoăn:- Nhưng A Bảo chỉ mới sáu tháng tuổi, liệu có kham được cuộc hành trình ngàn dặm hay không?Tú Châu trấn an:- Tam thư chớ lo. Tiểu muội đã cho Bảo nhi uống nhiều linh dược, sức đề kháng của nó rất mạnh mẽ, chẳng sợ gì sương gió nắng mưa.Phiêu Trần cười mát:- Đi cứu người mà kéo bầu đoàn đông đảo theo chỉ e Chu Thanh chết mục xương thì chúng ta mới đến nơi.Hà Vương Gia đắc ý nói:- Trần nhi yên tâm. Ta đã cho đóng năm cỗ xe tứ mã đặc biệt, sức đi mỗi ngày hai trăm div>Phỉ nhi chưng hửng, cuống quýt nói với Kim Nhãn Điêu:- Lão gia! Ai ngờ thanh kiếm gãy ấy lại quý giá như vậy? Tiểu tôn đã lỡ hứa cho Du nữ hiệp rồi!Sở Quyền buồn bã đáp:- Nếu nàng ta giết được Sa Mạc Chi Vương thì ngươi còn cần tâm pháp Kim Cương Bất Hoại ấy để làm gì nữa? Lúc ấy dù nàng ta có đòi thêm cả sản nghiệp của họ Sở ta cũng sẵn sàng dâng tặng.Lúc này, trên lôi đài đã diễn ra cuộc tranh tài. Độc Vật Nương Tử công lực kém hơn nên tận dụng phép du đấu, thân hình yểu điệu kia chập chờn như cánh bướm, vờn quanh làn đao xanh biếc của đối phương.Thỉnh thoảng Du Huệ mới phản kích nhưng đòn nào cũng hiểm ác và liều lĩnh, chẳng kể gì đến tử sinh. Nhiều lần, nàng thoát chết chỉ trong gang tấc.Quần hùng có cảm tình với người đẹp nên ai nấy toát mồ hôi hột lo lắng cho Du Huệ.Chắc vì thương hoa tiếc ngọc nên kẻ háo sắc chẳng nỡ xuống tay. Cổ nhân có câu: Anh hùng nan quá mỹ nhân quan! Họ Kim tự hào mình là Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân, cho rằng chỉ có Du Huệ mới xứng làm người nâng khăn sửa túi. Vì vậy, lão không thể nhẫn tâm hủy hoại đóa Hải Đường mơn mởn được.Càng tiếp cận lâu, Sa Mạc Chi Vương càng thêm say đắm, đường đao hòa hoản, không chút sát khí. Mỗi lần Du Huệ tấn công bằng những chưởng kình ở tả thủ, Kim Mãn Lộ chỉ dùng bốn thành công lực phất ra đạo chưởng phong cũng đủ đánh bạt đi.Đến chiêu thứ một trăm ba mươi sáu thì Du Huệ đã tỏ ra đuối sức. Mồ hôi tuôn ướt áo và chảy dài trên gương mặt trắng hồng. Nàng mỉm cười mê hoặc, mắt long lanh như trách móc Sa Mạc Chi Vương chẳng biết nương tay. Họ Kim cười ha hả:- Mỹ nhân hãy chịu thua đi thôi!Lão vừa nói dứt câu thì Du Huệ ập đến, phóng kiếm vào màng đao quang.Kiếm đã rời tay, không được chân khí bảo vệ thì rất dễ gãy. Hơn nữa lưỡi kiếm nằm dọc, đưa bản chạm bề sắc của lưỡi đao thì khó mà toàn vẹn. Sa Mạc Chi Vương bị ám ảnh bởi bí quyết Kim Cương Bất Hoại nên không dám chặt gãy Toàn Cơ Kiếm, vội giảm bớt mấy thành chân khí.Và đúng lúc này ngón trỏ tay hữu của Độc Vật Nương Tử xạ ra một đạo chỉ phong, xuyên qua chỗ sơ hở của lưỡi đao.Luồng chỉ phong này khá yếu ớt vì công lực Du Huệ không đủ, lập tức bị đao kình xé nát. Tuy nhiên đoạn đầu đã lọt qua được, thổi rát mặt họ Kim. Lão nghe mùi u hương thoang thoảng nhưng không hề sợ hãi vì tin rằng mình có khả năng kháng độc.Du Huệ nhảy lùi ra xa, vòng tay nhận bại:- Võ công của tôn giá quả là lợi hại, thiếp không thể nào bì được.Nàng bước ra xa nhặt Toàn Cơ Kiếm tra vào bao rồi hạ đài.Theo qui củ thì mỗi người sẽ thủ đài ba trận, kẻ thua bị loại, người toàn thắng được nghỉ ngơi để vào vòng sau. Vì vậy, Kim Đỉnh Thượng Nhân đứng lên mời đối thủ thứ hai của Kim Mãn Lộ thượng đài.Người này là Thiên Đô Tôn Giả Long Tường Bách, tám mươi lăm tuổi, ẩn cư ở Hoàng Sơn. Họ Long râu tóc bạc phơ, lưng gù nhưng thân hình vẫn cao hơn người thường. Vũ khí của lão là một thanh trường côn đen kịt, nặng không dưới sáu mươi cân.Độc Vật Nương Tử đã xuống dưới chỗ Phỉ nhi. Nàng cúi chào mọi người rồi trả kiếm cho Sở Phỉ. Du Huệ tủm tỉm nói:- Chắc Sở thiếu gia đang tiếc thanh kiếm này phải không? Thực ra nó cũng chẳng có bí mật gì cả.Nhan sắc của nàng đã làm rung động cả trái tim non trẻ của Phỉ nhi. Cậu bé đỏ mặt ấp úng:- Sao Du tỷ tỷ lại nghĩ vậy? Tiểu đệ sẵn sàng tặng luôn cho tỷ tỷ đấy.Ánh mắt Phỉ nhi lộ vẻ say mê, đắm đuối. Độc Vật Nương Tử biến sắc, tát mạnh vào mặt cậu bé, rồi nghiêm giọng:- Ta đáng tuổi mẹ ngươi, sao dám xưng hô như vậy?Phỉ nhi văng ngược ra sau, được Sách Siêu đỡ lấy, nhưng má trái đã sưng vù.Tỳ Bà Sương Khúc Mạc Sầu rầu rĩ nói:- Phỉ nhi không đáng trách đâu, Du hiền muội quá xinh đẹp và trẻ trung trung nên y mới sanh lòng ái mộ như vậy.Dạ Tri Thù rất thương Phỉ nhi nên cười nhạt:- Hồng nhan họa thủy! Mị lực của cô nương khiến cả lão già thất thập như Kim Mãn Lộ còn phải say mê thì trách chi một thiếu niên sắp trưởng thành! Sao cô nương lại nỡ nặng tay như vậy?Độc Vật Nương Tử cúi đầu:- Lão gia dạy chí phải.Rồi nàng sa lệ ngẩn người lẩm bẩm mãi:- Hồng nhan họa thủy! Chẳng lẽ chính là ta đã hại chàng?Lát sau, nàng ôm mặt rời khỏi khu đại hội.Sách Siêu ngơ ngác hỏi Tỳ Bà Sương:- Nàng ta làm sao vậy?Khúc Mạc Sầu nhăn mặt:- Tại hạ không thể nói ra được, mong Sách lão gia lượng thứ cho.Miêu Vô Mi xoa đầu Phỉ nhi rồi nói:- Sau này hiền đệ sẽ biết cái tát hôm nay chẳng oan chút nào cả.Phỉ nhi đang thẹn chín người nên chỉ ậm ừ cúi gầm mặt, chẳng dám ngẩng lên. Nó rủa thầm Độc Vật Nương Tử. Thề sẽ không có cảm tình với bất cứ nữ nhân xinh đẹp nào nữa.Cuộc chiến trên lôi đài đã kết thúc bằng chiến thắng của Sa Mạc Chi Vương. Lão đã chém gẫy thanh trường côn và đả thương Thiên Đô Tôn Giả. Như đã bàn bạc từ trước, ban giám đài mời Ô Thước Chân Nhân Lã Long Điền lên đánh trận thứ ba. Sa Mạc Chi Vương được quyền điều tức hai khắc.Kim Mãn Lộ luân chuyển chân khí, chỉ nửa thời gian cho phép đã đứng lên cười ngạo nghễ:- Mời Lã giáo chủ!Ô Thước Chân Nhân như cánh quạ đen lướt lên đài. Mối hận giết Bạch Ô khiến Chân Nhân nóng nảy, tấn công ngay. Lão có vóc người nhỏ bé nên nhẹ nhàng đảo lượn, liên tục giáng xuống những đạo chưởng kình vũ bảo và độc ác.Lục họ Vương ngẩng đầu lên thì trán đã tươm máu. Phiêu Trần xúc động đỡ lão ta dậy rồi trấn an:- Thôi được! Tại hạ sẽ điều tra, nếu đúng như lời lão nói thì tại hạ sẽ tận lực đưa Nhị hoàng tử vào cung.Họ Vương mừng rỡ gạt lện, trao cho chàng tấm sơ đồ phủ đệ của Chu Thanh.Trên đường về, Phiêu Trần hỏi Miêu Vô Mi:- Ý của ngươi thế nào?Họ Miêu hở hững đáp:- Thuộc hạ cho rằng Vương lão rất thực thà. Người gian dối có mùi hăng hắc.Phiêu Trần mỉm cười:- Té ra ngươi nhờ tài đánh hơi mà đoán ra Độc Vật Nương Tử chính là Diệp Tú Châu đấy ư?Họ Miêu ngượng ngùng gật đầu. Về đến khách điếm, Phiêu Trần thuật lại câu chuyện. Hà Vương Gia thở dài:- Lúc đầu ta đã có ý nghi ngờ Chu Thanh là Nhị hoàng tử nhưng không dám chắc chắn lắm. Còn về nhân phẩm của Chu Thanh và Chu Vệ thì đúng như lời Vương đại phu đã nói: nếu Chu Vệ lên ngôi sẽ trở thành bạo chúa tàn ác nhất lịch sữ Trung Hoa.Tỳ Bà Sương cười nhạt:- Vương Gia đã nói vậy thì đêm nay tại hạ sẽ đến phủ Tam hoàng tử lấy đầu gã là xong.Sách Siêu gạt đi:- Theo lời Trần nhi vừa kể thì Chu Vệ đã mời được vài đại cao thủ. Nếu chúng ta hành động mà thất bại thì sẽ khiến Chu Vệ quyết liệt hơn, nguy cho Nhị hoàng tử. Ta đề nghị Trần nhi vào phủ rước Chu Thanh về đây, sau đó mới tấn công nhà Chu Vệ.Cả nhà đều tán thành kế hoạch này, Phỉ nhi cười hăng hắc:- Đây cũng là dịp để Nhị hoàng tử làm quen với Di Bà, biết đâu lại thành duyên nợ?Tưởng câu nói đùa của mình sẽ đuợc tán thưởng, nào ngờ lại bị Tiểu Quận Chúa gõ cán quạt lên đầu, Phỉ nhi kinh hãi la oai oái:- Tiểu tôn có ý tốt mà Di Bà lại nổi giận. Năm ngoái, chẳng phải Vương tằng tổ đã định như thế hay sao?Cậu bé nhăn nhó xoa mãi chỗ đau trên chiếc đầu trọc khiến cả nhà cười vang.Hà Vương Gia vuốt râu cưòi khà khà:- Phỉ nhi ăn đòn là đúng lắm rồi! Ta đâu nói sẽ gã Bích Vân cho hoàng tử?Chiều hôm ấy, Tứ Ác Nhân hộ tống Hà Vương Gia đi thăm bằng hữu đồng liêu. Đám còn lại thì dạo phố, thưởng ngoạn thắng cảnh kinh đô.Tiểu Quận Chúa, Vệ Yên Hà, Tư Đồ Lan thướt tha trong bộ xiêm y mới bằng lụa Hoàng Châu, đeo những món trang sức quý giá. Chúng tinh xảo và lạ mắt khiến đám công nương đế đô phải suýt soa thèm khát.Tú Châu ăn mặc giản dị, không son phấn nữ trang. Nàng bồng A Bảo để nó không làm nhăn chiếc áo đẹp của Yên Hà. Nếu Phiêu Trần không đi bên cạnh nàng và nói những lời tình tứ thì trông Tú Châu chẳng khác một nô tỳ.Chàng thì thầm:- Chỉ mình ta biết nàng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đã đủ chưa?Tú Châu sung sướng đáp:- Tướng công quả là khéo nói.Bỗng chàng cau mày hỏi:- Số nữ trang đắt giá trên người Hà muội ở đâu ra vậy? Sao nàng không có?Tú Châu cười khúc khích:- Trong Sở gia trang có cả một rương đầy những thứ ấy, tại thiếp không thích mang đấy thôi.Phiêu Trần tưởng của Tỳ Bà Sương Khúc Mạc Sầu đem đến nên chẳng hỏi thêm, nếu chàng biết rõ nguồn gốc tất sẽ ngả ngửa ra mà bất tỉnh.Đầu canh một, họ lục đục kéo về khách điếm, quây quần bên bàn ăn. Hà Vương Gia nói liền:- Tả Đô Ngự Sử Đô Sát Viện Ngô Khải Tỷ và Hàng Lâm Thị Tộc Học Sĩ Vi Hồ đã kể cho bổn vương nghe cục diện triều chính hiện nay. Chu Vệ được sự hậu thuẫn của lực lượng cẩm y thị vệ, nên đã phong tỏa phủ đệ các hoàng tử và cửu cung để thụ phong. Chư vị đã có kế sách nào để đưa Nhị hoàng tử đến dự buổi họp cố mệnh đại thần hay chưa?Phiêu Trần gượng cười:- Tiểu tôn định sẽ cõng Nhị hoàng tử đột nhập hoàng cung.Hà Vương Gia xua tay:- Không được! Hoàng cung có đến hàng vạn cấm quân, thị vệ ngày đêm tuần tra nghiêm ngặt, dẫu một con chim bay vào cũng bị phát hiện. Phải tìm phương sách khác thôi.Khổng Tước Thần Ma buông đũa cười hì hì:- Vương Gia nhắc đến chim khiến lão phu nẫy ra một diệu kế.Độc Phụ Nhân cười nhạt:- Lẩn thẩn như lão mà cũng có mưu kế hay sao?Liên Tân Khai đắc ý đáp:- Bà chớ coi thường ta! Hãy lắng tai mà nghe.Thần Ma bèn trình bày kế hoạch của mình. Cả nhà hoan hô nhiệt liệt khiến lão phổng mũi cười chúm chím mãi.Bình Nam Vương nghiêm giọng:- Chúng ta vì xã tắc mà lao tâm khổ trí, nhưng việc này rất trọng đại, quan hệ đến tồn vong của cả hai giòng họ Sở, Hà. Do vậy, phải cố hết sức bảo toàn bí mật, phòng khi thất bại không bị Chu Vệ tru di tam tộc. Khi xuất quân chư vị nên cải trang chứ đừng lộ mặt thật.Kim Nhãn Điêu tán thành:- Vương Gia dạy chí phải! Việc này không thể nhắm mắt làm bừa được. Vạn nhất Chu Vệ lên ngôi, biết bọn ta hỗ trợ Nhị hoàng tử tất sẽ không tha.Dạ Tri Thù Sách Siêu tư lự:- Nếu vậy thì lão phu và Khúc Mạc Sầu sẽ đến hoàng phủ của Tam hoàng tử do thám qua mới được. Khi nắm rõ địch tình mới mong toàn thắng, không di họa về sau.Tỳ Bà Sương đứng phắt lên:- Hay lắm, chúng ta đi thôi.Hai người vào trong thay y phục dạ hành. Họ là những đạo tặc số một võ lâm, cùng phối hợp thì chẳng thể thất bại được.Độc Phụ Nhân Đỗ Thuyên lên tiếng:- Lão thân cho rằng Trần nhi không nên đưa Nhị hoàng tử về đây mà nên an trí nơi khác. Chơi với vua như chơi với hổ, Tư Đồ Lan và Vệ Yên Hà đều xinh đẹp như tiên, chẳng nên để lọt vào mắt kẻ quyền thế.Hạc lão nhân phì cười:- Bà làm như ai cũng háo sắc đến mức đoạt cả vợ của bằng hữu vậy?Nhưng Hà Vương Gia lại tán thành:- Đỗ lão thái bàn rất phải. Lỡ Nhị hoàng tử để mắt đến Tiểu Quận Chúa thì nguy to.Sở Quyền mỉm cười:- Chẳng lẽ Vương Gia đã chọn sẳn rễ quý nên không muốn làm Quốc Trượng?Hà Hiển Trung gật gù:- Đúng vậy! Bổn vương quá rõ nội tình hậu cung nên không muốn con gái mình phải chịu cảnh cá chậu chim lồng, có chồng mà cũng như không. Thiên Tử có đến ba ngàn cung phi mỹ nữ, liệu Hoàng Hậu hưởng được mấy đêm xuân?Phỉ nhi cười hăng hắc:- Vương tằng tổ quả là thông tình đạt lý! Gia phụ chỉ mới có ba vợ mà các bà còn than vắn thở dài, huống hồ gì là Hoàng Hậu.Yên Hà đỏ mặt mắng:- Tiểu quỷ thật lắm lời, dám lạm bàn cả chuyện của trưởng bối. Lát nữa mi sẽ biết tay ta. Mau vào phòng quỳ gối ngay.Thấy Sở Phỉ chần chừ, Tú Châu cười bảo:- Phỉ nhi khỏi phải quỳ, để ta dạy cho ngươi viết vài chữ.Sở Phỉ tái mặt xua tay:- Hài nhi xin quỳ ngay.Cậu bé ba chân bốn cẳng chạy về phòng, chẳng dám nán lại nữa.Cả nhà bật cười, nhưng riêng Phiêu Trần lại cau mày:- Phỉ nhi căn cơ sáng láng, học võ rất nhanh, sao lại gặp khó khăn trong việc học chữ?Tỳ Bà Sương ứng tiếng:- Trời sinh như vậy, văn võ nào có giống nhau.Chợt Ngân Bất Thân Hồ Cát Tường về đến. Lão cười hì hì vòng tay nói:- Bẩm công tử! Thuộc hạ đã đảo một vòng quanh phủ của Nhị hoàng tử ở phía Bắc Thiên Đàn. Phát hiện khá đông những cao thủ giấu mặt.Họ Hồ thông thạo địa hình Bắc Kinh nên Tỳ Bà Sương đem theo.Phiêu Trần tư lự:- Giết chúng mà vào thì không khó, chỉ sợ đả thảo kinh xà, có hại cho kế hoạch ngày mai.Độc phụ nhân Đỗ Thuyên vui vẻ bảo:- Để đại nương dạy cho Trần nhi một trò tiểu xảo của phép Vong Tâm Phất Huyệt. Kẻ bị điểm sẽ mơ màng và khi tỉnh lại thì quên hết mọi việc.Đỗ lão thái đứng lên, yểu điệu đi vào phòng và gọi Phiêu Trần theo. Hạc lão nhân hậm hực:- Trò trẻ con mà cũng giấu giếm làm gì?Đỗ Thuyên lườm lão chồng già rồi ngượng ngùng biện bạch với mọi người:- Tiên sư đã có lệnh cấm nên lão thân chỉ dạy cho một người được thôi.Sở Quyền hỏi Ngân Bất Thân:- Ngươi có biết chỗ nào kín đáo để giấu Nhị hoàng tử hay không?Hồ Cát Tường vòng tay đáp:- Kim lão gia! Thuộc hạ có bằng hữu khắp kinh thành, lát nữa sẽ hướng dẫn công tử đưa Chu Thanh đến chỗ an toàn.Hơn nữa khắc sau, Phiêu Trần trở ra với bộ hắc y. Hai người nhẩy qua cửa sổ xuống vườn, đi về hướng Thiên Đàn. Miêu Vô Mi thản nhiên đi theo vì gã là hộ vệ của Phiêu Trần.Thiên Đàn là nơi các hoàng đế Trung Hoa tế trời và cầu được mùa. Thiên Đàn được xây dựng từ thời đầu nhà Minh (năm Vĩnh Lạc thứ mười tám, cùng lúc với Tử Cấm Thành)Lúc đầu, công trình này có tên là Thiên Địa Đàn. Hơn trăm năm sau, Minh Thế Tôn cho xây Địa Đàn ở phía Bắc hoàng thành để tế đất còn Thiên Đàn cũ chỉ dùng để tế trời.Thiên Đàn được xây trong một khuôn viên rộng hơn ngàn mẩu cổ, gấp bốn lần Tử Cấm Thành. Ba kiến trúc chính nằm theo trục Bắc Nam, gồm: Chính Niên Điện, Hoàng Khung Vũ và Hoàng Khưu Đàn, ngoài ra nơi đây còn có những kiến trúc phụ như Lò Đồng Bát Quái, Đỉnh Đồng, các hành lang, Hoàng Câu Điện.Nửa vạn cây Bách cổ tạo chơ Thiên Đàn vẻ tĩnh mặc, thâm u. Tổng thể Thiên Đàn là một công trình tuyệt mỹ về mặt kiến trúc, là danh thắng và di tích nổi tiếng Trung Hoa.Phủ đệ của Nhị hoàng tử nằm ở phía Bắc Thiên Đàn, lưng gần với bức tường cong, biểu hiện cho trời. Tường Nam Thiên Đàn có góc vuông vắn tượng trưng cho đất.Ngân Bất Thân đã dò tra kỹ nên xác định phía tường giáp Thiên Đàn có rất ít cao thủ của Tam hoàng tử. Thứ nhất là vì Thiên Đàn có quan quân canh gác, đối phương không thể vào nhiều được. Thứ hai là tường sau Vương Phủ cao đến hai trượng nên Chu Vệ cho rằng một kẻ yếu đuối như hoàng huynh của mình khó mà trèo qua.Do đó, Ngân Bất Thân đã đưa bọn Phiêu Trần vào qua lối Thiên Đàn. Ba người thận trọng vượt tường hướng Tây, đi qua Kỳ Niên Điện rồi rẽ trái để đến Nam Vương Phủ.Trăng mười bốn rực rỡ trên cao, trời trong vắt và ngàn sao lấp lánh. Lác đác vài cụm mây trắng nổi trôi, điểm xuyến cho cảnh đêm trăng buổi cuối xuân.Ánh sáng không khăn nổi bước chân khách dạ hành vì tàn lá của những cây Bách hơn trăm năm tuổi rậm rạp, che tối cả một vùng đất dưới gốc.Thủ hạ của Chu Vệ cũng chẳng thể phơi mình dưới ánh trăng nên chia nhau ngồi dưới bóng cây.Bọn Phiêu Trần dừng lại sau rặng hoa Mộc Cần, cách đối phương sáu trượng để quan sát. Chợt Phiêu Trần phát hiện sau mình có tiếng động liền quay phắt lại. Bóng dáng quen thuộc của Tú Châu khiến chàng ngạc nhiên. Mỹ nhân lướt đến ngồi sát Phiêu Trần thỏ thẻ:- Lão gia không an tâm nên sai thiếp đi trợ chiến.Cả nhà đều tán thành ý kiến này. Tỳ Bà Sương bàn rằng:- Nếu quả đúng là có việc ấy thì sẽ có tin về, trinh sát của lão phu gài đầy quanh Kiếm Bảo, chẳng thể không biết một tin tày trời như thế được.Sách Siêu gật gù:- Đúng thế! Cứ chờ tin về rồi sẽ quyết định.Quả nhiên, ngay tối hôm ấy đã có tin từ Nam Dương đến. Gã là thủ hạ của Tỳ Bà Sương nên trao báo cáo cho lão:“Bẩm đại ca! Bang chủ phu nhân của Toàn Cơ bang đột nhiên phát cuồng, bị nhốt trên tầng chót của Kiếm Tháp. Trương Tự Thanh còn ra lệnh truy lùng Linh Xà Lang Quân của Xà Giáo Vân Quý!Khúc Phong kính bút!”Gã này là tiẻu đệ của Tỳ Bà Sương, chỉ huy đội trinh sát ở Nam DươngDạ Tri Thù nghiêm giọng:- Đáng lẽ ngươi phải về trước đoàn người của Hà Nam Tiêu Cục chứ sao lại trễ hơn?Lý Cửu biện bạch:- Tại hạ phụ trách đoạn đường từ Gia Lăng về đây, sáng hôm qua mới nhận được tin, giờ đã đến nơi, việc chậm trễ là do bộ phận phát tin ở Nam Dương hoặc những trinh sát của các cung đường trước đó.Họ Lý nói rất phải vì đường dây liên lạc chia thành nhiều đoạn, từ tổng đàn Toàn Cơ Bang về đến Trường Sa.Khúc Mạc Sầu thấy thủ hạ có vẻ uất ức liền an ủi:- Ngưoi mau mắn như vậy là tốt rồi, đẻ ta kiểm tra những anh em còn lại, giờ hãy vào sau nghĩ ngơi đi.Tú Châu cũng nói theo:- Mời các hạ theo ta!Lý Cửu ủ rũ đi vào hậu viện, trông dáng điệu có vẻ mệt mõi.Phiêu Trần cười buồn:- Nguồn tin đã được xác nhận, sáng mai hài nhi sẽ lên đường.Sở Quyền quắt mắt đáp:- Trần nhi cứ đi trước một bước, ta và mọi người sẽ âm thầm bám theo. Phen này dẫu chết cũng phải cứu cho được Đại Quận Chúa về.Bàn bạc xong, Phiêu Trần vào trong thu xếp hành lý và an ủi thê thiếp. Đêm ấy chàng ngủ ở phòng Vệ Yên Hà, không mang kiếm theo vì phòng chàng đã có Tiêu Tương Thần Nữ thiêm thiếp sau cơn ái ân nồng thắm.Giữa canh tư, Bảo những bật khóc đòi bú khiến Phiêu Trần tỉnh giấc, Yên Hà thì ngủ lại dễ dàng sau kkhi nhét núm vú vào miệng con thơ.Phiêu Trần trằn trọc nghĩ đến thân mẫu, lát sau rón rén trở về phòng. Chàng kinh hãi nhận ra thanh Vô Danh Kiếm không còn để ở đầu giường nữa. Chàng thở phào nhẹ nhõm khi thấy ngực Tư Đồ Lan vẫn nhấp nhô đều đặn chứ không đẫm máu đào. Phiêu Trần lay nàng dậy:- Lan muội! Lan muội!Thần Nữ ngơ ngác ngồi lên, che miệng ngáp rồi cười tình tứ:- Trời còn tối mịt, tướng công vội đi làm gì?Phiêu Trần nhăn mặt nói:- Có ai vào phòng mượn bảo kiếm của ta không?Thần Nữ biến sắc:- Bẩm tướng công không ạ!Chàng lao vút ra ngoài cổng trang hỏi gia nhân:- Đêm qua ai đã rời khỏi gia trang?Một gã đáp:- Bẩm công tử! Lý Cửu khởi hành đầu canh tư để về vị trí, lát sau Miêu hộ vệ cũng xuất trang, dáng điệu rất cấp bách.Tư Dồ Lan đã đánh động nên mọi người đều dậy cả, xúm lại hỏi:- Ai đã lấy trộm Vô Danh Kiếm?Chàng rầu rĩ đáp:- Lý Cửu! May mà Miêu Vô Mi đã đuổi theo. Tiếc rằng chúng ta không biết họ đi về hướng nào?Độc Phụ Nhân lại nghĩ khác:- Hay là chính gã họ Miêu đã lấy? Lão thân chẳng có thiện cảm với gương mặt không có một sợi lông mày của gã.Phỉ nhi bực bội nói ngay:- Bà Bà đừng nghi oan cho Miêu đại ca. Y là bậc anh hùng chứ đâu phải tiểu nhân.Cậu bé dừng lại, cười hề hề:- Còn nếu như vì không có lông mày mà trở thành kẻ xấu thì Bà Bà cũng đâu có cọng nào?Độc Phụ Nhân gương mặt ngượng ngịu:- Lão thân thì khác, trước đâu vẫn có, nhưng vì già cả nên mới rụng đi thôi.Tú Châu xuất hiện sau cùng. Nàng đưa cho Phiêu Trần một chiếc còi bằng đồng, dài gần gang tay:- Tướng công mau nhảy lên nóc sảnh, dồn hết chân khí, thổi một hơi thật dài.Dù không hiểu nguyên do, nhưng chàng rất tin tưởng ái thê nên thi hành ngay. Một âm thanh cao vút và mỏng như tơ lan đi tứ hướng, vì Phiêu Trần quay đủ một vòng.Khổng Tước Thần Ma cười khà khà:- Té ra Châu nhi đã thả cổ trùng vào người gã Lý Cửu. Nhưng sao ngươi lại đoán ra gã là gian tế?Tú Châu mỉm cười:- Khi nghe Sách nhị thúc căn vặn, tiểu nữ cũng sinh lòng nghi ngờ nên hạ thủ để phòng xa, nào ngờ đắc dụng. Néu y còn trong bán kính ba chục dặm tất sẽ ngã lăn ra và bị Miêu hộ vệ bắt sống.Khúc Mạc Sầu hổ thẹn nói:- May mà Tứ muội cơ trí hơn người, nếu không lão phu sẽ phải ân hận!Cuối canh tư, tiếng vó ngựa lọc cọc khua vang và Miêu Vô Mi về đến, cùng với một xác người vắt vẻo phía sau yên.Thấy vai gã rỉ máu, Phiêu Trần vội hỏi:- Ngươi thọ thương có nặng không? Sao không băng bó ngay đi?Thấy chủ nhân quan tâm đến mình chứ không hỏi Thần Kiếm còn hay mất. Họ Miêu nghe lòng ấm áp, nhảy xuống ngựa cười đáp:- Chút thương tích nhỏ này chảng đáng để công tử phải lo lắng.Gã vác Lý Cửu quẳng xuống đất rồi thở dài:- Thuộc hạ đã sinh nghi nên bám theo chặn lại. Nhưng không ngờ bản lãnh của gã này lại rất cao siêu. Với Thần Kiếm trong tay, gã đã áp đảo được thuộc hạ. May mà đối phương bị tự nhiên ngã lăn ra, nếu không cũng chưa biết kết quả thế nào.Tỳ Bà Sương ngơ ngác kêu lên:- Chẳng lẽ đây là người giả? Vì Lý Cửu chỉ thuộc hạng nhị lưu, đâu thể hơn được Miêu hộ vệ?Tú Châu bước đến soi đuốc quan sát rồi cười bảo:- Gã này mang mặt nạ!Đoạn nàng dùng trâm cẩn thận khều một góc rồi lật ra. Chân diện mục của người này trắng trẻo, dễ coi, dù tuổi tác không dưới ngũ thập.Tú Châu quay sang bảo Tỳ Bà Sương:- Khúc dại ca hãy dùng thủ pháp Tỳ Bà Thác Cốt hỏi cung lão này, không được để sót một chi tiết nào cả. Sau này ta cho người giả làm lão mà trà trộn vào Kiếm Bảo để cứu ra Hà gia nương!Ý nghĩ của nàng tuyệt diệu đến nỗi Phiêu Trần tát yêu lên gò má sần sùi:- Châu diệu kế! Nàng đúng là Khổng Minh của ta vậy!Tỳ Bà Tú Sĩ Phó Phúc Thuần đắc ý đáp:- Trò sao bằng thầy được! Để lão phu ra tay cho! Bảo đảm rằng gã sẽ khai đủ lai lịch mười tám đời không sót!Khổng Tước Thần Ma cười nhạt:- Tra tấn sao cho kết quả bằng Miêu Du Thần Pháp của lão phu?Tú Sỉ cười bảo:- Nếu lão còn nhớ trò quỷ ấy thì cứ làm thử xem?Đến sáng thì tù binh đã khai hết những chi tiết quan trọng. Té ra lão ta là Phong Lưu Khách cốc Quân Lạc, một cao thủ hắc đạo Sơn Tây, mới về đầu phục Toàn Cơ Bang. Lão có tài hóa trang rất tài tình nên được Trương Tự Thanh phong chức Đường chủ. Kế hoạc giả làm Lý Cửu đến Sở gia trang trộm kiếm và bắt cóc Bảo nhi cũng do Cốc Quân Lạc đưa ra.Nhưng vì Phiêu Trần ngủ chung với con thơ nên họ Cốc chỉ dám lấy trộm Thần Kiếm mà thôi.Họ Cốc khai rằng Toàn Cơ Bang đã khám phá và bắt gọn bốn người trong đường dây liên lạc của Tỳ Bà Sương từ Nam Dương về Trường Sa nhưng lại không tìm ra Vô Ảnh Điểu Khúc Phong cùng số thủ hạ còn lại.Tỳ Bà Sương cho tập trung toàn bộ thủ hạ, tìm người có chiều cao, dáng vóc tương tự với Cốc Quân Lạc, kẻ được chọn là Ngân Bất Thân Hồ Cát Tường.Họ Hồ là tay đạo chích lừng danh, tinh minh, quỷ quyệt như hồ ly và là đàn em thân tín của Tỳ Bà Sương.Việc tiềm nhập sào huyệt đối phương có tầm quan trọng sống còn cho kế hoạch giải cứu Hà Đại Quận Chúa. Do đó, Hồ Cát Tường phải mất đến mấy ngày để học hỏi phong thái, thói quen cũng như những mối quan hệ của Phong Lưu Khách Cốc Quân Lạc.Mãi đến canh tư sáng mùng một tết Ngân Bất Thân, Trong dung mạo giả, mới rời khỏi Sở gia trang đi Nam Dương. Họ Hồ đã mang theo thanh Vô Danh Kiếm của Phiêu Trần để Trương Tự Thanh khỏi nghi ngờ.Do sự khai báo của Cốc Quân Lạc, Sở gia trang đã bắt trọn tám gã trinh sát của Toàn Cơ Bang ở thành Trường Sa, họ khống chế chúng phải đưa tin giả về tổng đàn cho Trương Tự Thanh.Nhờ vậy, bọn Kim Nhãn Điêu có thể cải trang xuất quân mà không sợ đối phương hay biết. Nhưng mặt khác, Phiêu Trần và Diệp Tú Châu vẫn phải lên đường vào sáng mùng hai để đánh lạc hướng họ Trương. Miêu Vô Mi cũng đồng hành với chủ nhân.Trinh sát Toàn Cơ Bang ở bờ Bắc Trường Giang đã phát hiện phu thê Phiêu Trần sang sông và báo về tổng đàn. Trương Tự Thanh đắc ý, cho khởi động những chiếc bẫy của mình trên đường.Tuy không còn Thần Kiếm trong tay nhưng Phiêu Trần vẫn yên tâm khi có Tú Châu đồng hành, nàng có công lực thâm hậu và tài phóng độc kỳ tuyệt thiên hạ, dẫu đối phương dùng số đông cũng chẳng ngại. Chàng thầm tự hào vì đã chọn được người vợ tài trí vẹn toàn.Trong chuyện ái ân, Tú Châu có đủ những đức tính của Tư Đồ Lan, Vệ Yên Hà. Lúc thì nồng nàng, lúc thì e ấp. Có khi nàng lại gợi cho chàng nhớ đến Hồ ly Tinh Du Huệ.Phiêu Trần biết Tú Châu không còn trinh tiết khi về với mình nên chẳng hỏi han quá khứ của nàng. Có lẽ quá khứ ấy chẳng vui vẻ gì vì Tú Châu không bao giờ nhắc đến. Chàng chỉ biết rằng lòng mình càng lúc càng yêu hương nữ lang xấu xí này hơn.Sáng ngày sau, phu thê Phiêu Trần đến Giang Lăng, vào Khôi Nguyên Lữ Điếm nghĩ trọ. Họ mướn hai phòng đối diện nhau để dễ bề chiếu cố.Cơm rượu được dọn lên, Phiêu Trần nghiêm nghị bảo họ Miêu:- Tuy danh phận là chủ bộc, nhưng Miêu hộ vệ đừng quá khách sáo, cứ ngồi xuống dùng bữa với vợ chồng ta.Miêu Vô Mi tuân lệnh nhưng chỉ ăn hai chén đã buông đũa. Ra ngoài cửa phòng canh gác.Tú Châu cuời bảo:- Tướng công đừng bận tâm, bản chất người Tây Vực là vậy. Chàng bắt gã phải cư xử khác đi, tức là gây khó khăn cho gã đấy.Phiêu Trần cười mát:- Nàng chỉ bằng tuổi ta, sao kiến văn lại rộng rãi như vậy?Tú Châu ngượng ngùng thỏ thẻ:- Thiếp mồ côi, sớm phải bôn ba, lại thường theo tiên sư đi khắp nơi hái thuốc nên thu thập được chút thông tin.Phiêu Trần thở dài:- Ta có linh cả nàng giấu giếm ta điều gì đó?Tú Châu liếc chàng:- Tướng công mới là người thiếu thành thực. Chàng ôm thiếp mà nửa đêm cứ gọi tên Du Huệ vào đấy? Thiếp chưa bắt lỗi tướng công thì thôi.Phiêu Trần lúng túng:- Quả có việc ấy sao? Để sau này ta sẽ kể nàng nghe, giờ thì chưa đến lúc.Tú Châu ranh mãnh nói:- Dù tướng công không tiết lộ, thiếp cũng đoán ra phần nào. Có phải người ấy ở núi Vũ Lăng và đã từng giúp chàng trấn áp độc tính của Tam Sắc Bích Hổ? Hôm ấy trở về Trường Sa, thấy tướng công chỉ trả lời ậm ừ là thiếp và hai nàng kia nghi ngay rồi.Phiêu Trần hổ thẹn đánh trống lảng bằng cách vươn vai ngáp dài và nói:- Không hiểu Lan muội và Hà muội có giữ nổi tiểu quỷã phát hiện tung tích của một toán thích khách, có lẽ Tam hoàng tử đã bắt Vương đại phu, dùng cực hình tra tấn và tìm ra ba chỗ ẩn thân của điện hạ. Xin người ẩn vào trong, để bọn tại hạ đối phó.Miêu Vô Mi nói:- Thuộc hạ sẽ ra xem chúng có mấy tên?Cửa gài bên trong nên họ Miêu có thể tự đi. Trong lúc ấy, Chu Thanh và hai nữ tỳ rút vào cuối thạch thất, nấp sau tủ áo.Miêu Vô Mi trở lại bảo:- Bẩm công tử! Chúng chỉ có ba tên, đã phá được cơ quan đóng mở thạch bản, đang tiến vào đây! Thuộc hạ không gài hai lần cửa để họ vào mà tiêu diệt.Phiêu Trần gật đầu:- Hay lắm! Nhớ không để tên nào thoát cả.Tú Châu quạt tắt hết đèn nến, chỉ để lại một ngọn ở gần cuối thạch thất, vì vậy, phía ngoài này tối om. Bốn người kéo khăn bịt mặt lên, ép sát vào vách chờ đợi.Lát sau, cánh cửa khép hờ bị đẩy ra, ba bóng người ập vào, tiến về phía chiếc giường long phụng ở góc phải thạch thất.Đối phó với thích khách, là những kẻ đi mưu sát, thì chẳng cần phải giữ quy củ giang hồ, bọn Phiêu Trần nhất tề tấn công vào lưng bọn hắc y. Đòn tập kích từ phía sau đã thành công mỹ mãn, bọn sát thủ trúng đòn chết ngay.Đèn nến được thắp lên, Ngân Bất Thân lột khăn bịt mặt của các tử thi. Phiêu Trần nhận ra ba lão già hộ vệ của Sa Mạc Chi Vương.Như vật là Kim Mãn Lộ đã cấu kết với Tam hoàng tử. Nếu Chu Vệ lên ngôi hoàng đế thì sẽ là hậu thuẫn hùng mạnh cho Thần Võ Bang. Phiêu Trần tự hỏi đây là ý riêng của lão hay cả Thược Dược Tiên Tử cũng tham dự vào âm mưu này?Chàng quay sang bảo Chu Thanh:- Nơi này đã lộ, chúng ta phải đi ngay mới được.Nhị hoàng tử gật đầu, nói thêm:- Mong chư vị đưa cả hai cung nữ Tiểu Hạ, Tiểu Thu đi theo. Họ là người thân tín của ta.Hai khắc sau, bẩy người đã sang đến địa phận Thiên Đàn. Bọn mai phục vẫn còn ngơ ngáo chưa tỉnh giấc.Phiêu Trần cõng Chu Thanh, Tú Châu và Vô Mi cõng hai cung nữ, Ngân Bất Thân chạy trước, dẫn đường cho cả bọn dến một tòa trang viện kín đáo, tuy nằm trên trục chính thành Bắc Kinh. Chủ nhân tòa nhà này là một bằng hữu Hắc Đạo của Hồ Cát Tường.An trí xong Nhị hoàng tử, Phiêu Trần để Ngân Bất Thâu lại bảo vệ, rồi cùng Tú Châu về khách điếm.Thì đã cuối canh ba nhưng cả nhà vẫn thức chờ, Tỳ Bà Sương và Dạ Tri Thù đã về trước vài khắc. Mọi người mừng rỡ đón phu thê Phiêu Trần. Sách Siêu nói ngay:- Trần nhi có chạm trán bọn cao thủ Thần Võ Bang hay không?Phiêu Trần gật đầu. Nhấp hớp trà thơm rồi hỏi lại:- Phải chăng Nhị thúc cũng đã phát hiện ra quái sự?Sách Siêu nhăn nhó kể:- Đúng vậy! Ta và họ Khúc lọt vào hoàng phủ của Chu Vệ, ẩn trên nóc khách sảnh nghe ngóng, lòng lo lắng cho các ngươi. Lão Vương Đại Tam ở Trường Xuân Đường đã bị bắt và khai ra tất cả, chỉ trừ việc Chu Thanh gọi ngươi đến Bắc Kinh.Tỳ Bà Sương tiếp lời:- Kim Mãn Lộ đã cử phó bang chủ là Thanh Thủy Đầu Đà Lâm Vô Mộc cùng trăm cao thủ hay nhất đến Bắc Kinh hỗ trợ Tam hoàng tử tranh ngôi vua. Đầu Đà dùng thuật nhiếp hồn tra khảo Vương đại phu, vô tình chẳng hỏi đến việc Nhị hoàng tử có mời ai đến giúp hay không. Nhờ vậy mà chúng không biết bọn ta có mặt vì Chu Thanh Vương. Từ hôm nay mọi người phải ở trong khách điếm, đừng ló mặt ra phố nữa.Phiêu Trần quay lại hỏi Miêu Vô Mi:- Miêu hộ vệ có biết rõ về Thanh Thủy Đầu Đà hay không?Sông Thanh Thủy chảy qua thủ phủ Ngân Xuyên của đất Tây Hạ nên họ Miêu chẳng lạ lùng gì. Gã đáp:- Bẩm công tử! Lâm Vô Mộc tuổi độ gần tám mươi, sử dụng thanh Thiền Trượng nặng sáu mươi cân. Tuy hình dáng thô kệch nhưng lão ta lại là kẻ đa mưu túc trí, xảo quyệt phi thường.Phiêu Trần gật gù kể cho cả nhà nghe cuộc giải cứu Nhị hoàng tử. Tỳ Bà Sương cau mày:- Không thấy thủ hạ trở lại, Thanh Thủy Đầu Đà sẽ đoán ra rằng bên cạnh Chu Thanh có cao thủ. Nếu lão hỏi lại Vương đại phu tất sẽ biết việc Sở hiền đệ có mặt ở Bắc Kinh. Thế lực Cẩm Y Thị Vệ rất lớn, dễ dàng tìm ra và vây bắt chúng ta.Phiêu Trần mang tấm lòng nhân hậu và tinh thần hiệp sĩ nhưng lại chẳng phải kẻ đa mưu túc trí. Chàng thông minh tuyệt đỉnh, từ nhỏ đã nhiễm mùi đạo lý nên kém phần xảo trá, quyền biến, nếu không thì đã sớm nhận ra chân tướng Du Huệ.Chàng biết nhược điểm của mình, vấn kế Dạ Tri Thù:- Nhị thúc! Tình hình khá nguy hiểm, xin người chỉ giáo phương sách đối phó.Sách Siêu trầm ngâm:- Tiên hạ thủ vi cường! Chúng ta không thể cứu Vương Đại Tam vì sợ bứt dây động rừng, nhưng có lẽ phải làm cho lảo câm họng, không khai báo gì được nữa. Chu Vệ ở thế thượng phong, nên việc canh phòng phủ đệ không nghiêm mật lắm.Độc phụ nhân mỉm cười:- Sách lão đệ định giết người diệt khẩu hay sao?- Đâu đến nỗi bất nhân như vậy! Trong túi bảo bối của Châu nhi thiếu gì những chất độc có thể khiến Vương mê man vài ngày.Tú Châu đỡ lời:- Bẩm Nhị lão gia! Loại Tam Nhật Túy rất thích hợp vì khó giải và không có hại.Dạ Tri Thù hài lòng:- Giờ mới là giữa canh tư, ta và Châu nhi cũng là vừa.Tú Châu ngoan ngoãn vào thay hắc y, cùng Sách Siêu đến phủ Tam hoàng tử.