Người dịch: Patmol Black
Phần 2
Đính hôn kiểu phù thuỷ.

Vài ngày tiếp theo đó trôi qua thật nhiều bí hiểm với Harry. Mọi người đã phải dốc hết sức kiềm chân Tonks lại khi bà biết được chuyện Lucius Malfoy vượt ngục. Lúc Harry đuổi theo kịp bà, bà đã đi xuống gần nửa cầu thang, với đũa thần trên tay, ánh mắt toé lửa. Harry đã ngu dại mà đi thoả hiệp với bà Naricissa, phía tụi con không được làm điều gì vượt ra ngoài khuôn khổ gia đình, điều kiện được chỉ định rõ ràng trong thư, không thể chối cãi. Còn Tonks đã lại thoả hiệp với Harry trước khi đến đây nên không làm gì khác được. Cậu đồng ý với bà rằng ngay sau khi họ rời khỏi, bà có thể lập tức quay về Bộ Pháp Thuật mà báo tin cho họ biết nơi lẩn trốn của Lucius.
Đương nhiên, đến lúc ấy lão đã biến mất tăm hơi.
Voldemort, cùng xung đột đầu năm ở Bộ Pháp Thuật không hề được nhắc lại thêm lần nào. Thay vào đó, những cuộc thảo luận vui vẻ và lịch sự diễn ra chung quanh các đề tài khác ngoại trừ hai đề tài cần tránh. Họ bàn về việc học tập của Harry, mà cả hai bô lão nhà Malfoy đều tỏ ra lịch sự quan tâm. Quidditch lại là một đề tài được bàn luận sôi nổi và được đề cập đến nhiều nhất. Lucius bày tỏ ý bất bình trước việc Draco liên tục thất bại trong mục đính đánh bại Harry bằng Quidditch, khiến Harry có cơ hội nhắc khéo tới trận giao đấu vừa qua với chiến thắng không được lẫm liệt lắm của Draco.
Câu chuyện dẫn đến nụ cười ấm áp nhất trên mặt Lucius mà Harry từng thấy.
Sáng Giáng sinh, Harry ngạc nhiên vì nhận được nhiều món quà từ gia đình Malfoy. Nhiều bộ quần áo mới toanh được gởi tặng, cũng như bộ cờ phù thủy sang trọng với mấy con cờ có khả năng tự sắp xếp lại sau mỗi lượt chơi, làm bằng ngọc lục bảo với đá ruby. Khá đắc tiền nhưng cũng khá đẹp.
Cậu hơi thấy xấu hổ lúc trao món quà chuẩn bị sẵn dành riêng cho Narcissa, bà này xem chừng không hiểu được nghĩa bóng ẩn dụ liên đới đến dạng hoá thú của Sirius chỉ đến khi Lucius cúi xuống thì thào vào tai bà. Harry thật ngỡ ngàng khi bà mỉm cười niềm nở trước sự hạ nhục cậu cố tình ám chỉ.
Draco thì thầm nói cho cậu nghe rằng trước giờ bà vẫn thán phục sự thông minh sắc sảo cùng khả năng chửi khéo người khác. Phản xạ của bà là ngợi khen Harry có được mấy đức tính tốt đấy đồng thời đã không ngần ngại mà thẳng tay sử dụng chúng chống lại bà. Draco nhận xét rằng bà mong đợi đức tính như vậy ở thành viên gia đình tương lai.
Thật bệnh hoạn không còn gì để nói.
Tonks càng bực hơn khi không thể tìm thấy thần chú, lời nguyền hay bùa ếm gì nơi mấy món quà. Không lời chú, không bẫy, không gì khác hơn là vẻ bề ngoài của chúng. Ngay cả cán chổi thần của Draco (món quà giáng sinh) cũng chính xác như hình dạng bên ngoài...mô đen mới nhất vừa ra đời. Bà tuyệt đối kinh tởm khi không có bất kì mưu mô nào khả dĩ vi phạm hiệp ước giữa Harry với Narcissa. Bà hứa là sẽ nhờ Hội xem xét kĩ càng hơn, trước khi họ trở về Hogwarts.
Đêm Giáng sinh, sau bữa ăn tối thịnh soạn và một đêm trải qua trong căn phòng hội hoạ bàn về các ngày lễ phù thuỷ cùng lịch sử của chúng, Harry nằm thao thức, suy gẫm về buổi lễ sắp sửa xảy ra. Cậu thấy căng thẳng, bất kì ai trong trường hợp này cũng sẽ thấy căng thẳng, nhưng cậu cũng biết sự kết giao cậu chuẩn bị dính vào sẽ ảnh hướng đến cuộc sống của nhiều người, không chỉ riêng mình cậu.
Khi câu thần chú báo thức réo lên đánh thức Draco dậy một giờ đồng hồ trước khi mặt trời mọc, Harry vẫn còn trằn trọc suy nghĩ. Vòng tròn lẩn quẩn trong tâm trí Harry khiến cậu kiệt sức. Kiệt sức, nhưng cậu vẫn không ngủ dược. Draco chỉ thoáng liếc nhìn vẻ mặt Harry cũng đủ biết chuyện gì xảy ra.
"Cậu tính rút lui à?" Draco hỏi bằng giọng nhỏ nhẹ, ngập ngừng. Harry nhìn thẳng vào mắt người yêu để thấy sự sợ hãi ẩn chứa trong ấy. Hiện giờ chỉ có hai đứa ở riêng với nhau, không cần sự giả tạo nào hết. Draco Malfoy, đứa con trai chiếm được tâm tư, tình cảm cậu, Harry thấy ngực mình nhói đau khi nghĩ đến việc bỏ đi.
"Draco, tớ... tớ chỉ không biết". Harry đáp. "Tớ yêu cậu bằng cả con tim...nhưng tất cả những chuyện về ''gia tộc Malfoy'' này làm tớ lo lắng. Tớ không biết liệu tớ muốn hết thảy mọi thứ này hay không. Tớ chỉ biết rằng tớ muốn cậu".
"Nhưng đây không phải chỉ cho ''gia tộc Malfoy''". Draco chỉ ra. "Mà nó còn liên quan đến ''gia tộc Potter'' nữa".
"Ý cậu là?" Harry hỏi, phân vân.
"Ừ thì, cậu cũng biết đám hỏi kết nối hai gia đình lại với nhau". Draco giải thích. "Từ xa xưa, khi hai gia đình máu trong có mối hận thù với nhau, họ thường giải trừ chiến trang bằng hôn nhân, thù hằn cũng theo đó mà tan biến".
"Như vậy thì, mối thù giữa tớ với Voldemort coi như cũng được chấm dứt?" Harry hỏi.
"Không, Voldemort không phải người trong gia đình. Đó là lí do tại sao cha nói rằng ông sẽ không trực tiếp làm hại cậu, kể cả tham dự vào kế hoạch chống lại cậu, và vì sao Voldemort chấp nhận như thế. Đó là phần tập tục cổ truyền của các gia đình máu-trong. Voldemort không thể phản đối chuyện này mà không chống lại lí lẽ trước giờ hắn vẫn dùng để kêu gọi đồng minh. Không, việc này chỉ kết thúc ân oán giữa cậu, cha và mẹ".
"Thế tớ sẽ phải tha thứ việc họ giết Sirius à?" Harry kinh hoàng trước suy nghĩ đó. Cậu cảm thấy như đây là sự phản bội Sirius mà cậu không đời nào chấp nhận được.
"Không, ở đây không nói gì đến vấn đề tha thứ cả". Draco nhìn Harry mỉm cười, mắt sáng lên. "Mọi ý nghĩa của nó chỉ để kết thúc ân oán, và thoả thuận cùng nhau hòa giải, làm lành".
"Voldemort không dính líu gì tới?" Harry hỏi lại!!!8483_19.htm!!! Đã xem 304509 lần.

"Harry, cậu nghĩ gì về chuyện này?" Dumbledore hỏi.
Harry phải mất một lúc để trả lời, vừa suy gẫm những gì vừa được nghe. Lúc cụ Dumbledore kể cho cậu biết sự kiện tang thương, cậu đã thầm trách mình không có mặt ở đó để chống trả lại, nhưng nghe được thông tin này giúp cậu nhận ra rằng bằng một cách mơ hồ nào đó, cậu dường như cũng đã đóng góp chút ít dù vắng mặt. Dù Ron và Hermione trực tiếp chỉ dẫn hầu hết mọi buổi học, nhưng Harry mới chính là người điều hành, tổ chức cái nhóm này. Đột nhiên, cậu nhớ lại điều mà Lucius Malfoy nói với cậu cũng chính tại toà nhà này, trước khi Sirius Black tử nạn.
"Cũng chính tại nơi đây vào năm ngoái, tôi đã phạm sai lầm to lớn, sa vào cái bẫy sắp đặt sẵn bởi Voldemort". Harry điềm tĩnh đáp. Cậu nói đủ lớn để giọng mình đi xuyên suốt căn phòng như đủ nhỏ để ai nấy cũng phải nhoài người tới trước lắng nghe từng chữ. "Voldemort tìm kiếm một lời tiên tri mà chỉ có tôi mới có khả năng lấy được. Tôi chỉ vừa cầm chắc nó trong tay thì Lucius Malfoy bao vây tôi cùng bạn bè. Hắn có nhiều đồng bọn Death Eater hơn là số lượng học sinh có mặt với tôi khi ấy, nên chúng giễu cợt bọn tôi, cố bắt tôi giao lại lời tiên tri đó. Lucius Malfoy đã nói "Đã đến lúc cần phân biệt giữa thực tại với giấc mơ". Đó là lời nói của một Death Eater, nhưng lại chính là những lời ta cần phải ghi nhớ vào lúc này".
"Cậu muốn nói gì, cậu Potter?" Ông Weasley tử tế hỏi.
"Thực tế là Voldemort đã trở lại, và hắn sẽ sử dụng mọi phương thức nhằm khủng hoảng tinh thần mọi người, cho đến khi ta đầu hàng hắn". Harry trả lời bằng giọng mạnh mẽ, đầy tự tin. "Ta có thể đào tạo thêm Auror, lập ra nhiều luật pháp mới mà không có tác dụng gì ngoài việc khiến dân chúng cảm thấy an toàn khi mà tính mạng họ đang bị đe doạ, ta cũng có thể duy trì lòng tin bằng cách tổ chức thêm nhiều buổi họp nữa, nhưng tất cả những thứ này đều không thật sự hiệu quả. Nguyên nhân vì sao lũ Death Eater gặp phải chút phản kháng dù yếu ớt tối qua là vì những người chúng chọn để tấn công đều được chuẩn bị trước phòng trường hợp như vậy. Vâng, tuy họ là học sinh, nhưng họ được chuẩn bị sẵn sàng, và vì họ có chuẩn bị, họ đã thắng lợi, khi mà nhiều phù thuỷ tài năng thất bại. Đêm qua, cô học sinh nhà Hufflepuff mà bốn tháng trước đây chật vật mãi mới tung được câu chú Expelliarmus cơ bản, không những đã có thể tung câu chú ngụy trang, che mắt phức tạp mà còn một chọi một với Death Eater và chiến thắng. Cách duy nhất giúp ta giành thắng lợi trong cuộc chiến này là khi mọi phù thuỷ sống trong thời chiến biết cách tự bảo vệ mình. Một khi ta không cần phải lo nghĩ đến việc bảo vệ họ, ta sẽ thoải mái mà săn lùng rồi trừ khử bọn mất nhân tính trước khi chúng gây thêm tác hại nào nữa".
"Cậu có đề nghị gì, cậu Potter". Một bà phù thuỷ sồn sồn thắc mắc.
"Rất đơn giản". Harry nhỏ giọng. "Ta sẽ cho Auror cùng các giáo viên đủ tiêu chuẩn thành lập lớp huấn luyện tự vệ khắp cộng đồng phù thủy. Sau đó chọn ra những học viên tốt nhất, giao lại trọng trách truyền dạy cho họ sau vài tháng. Như thế các Auror và giáo viên lại có thời gian tập trung vào công việc truy lùng Death Eater của mình".
"Nhưng lực lượng Auror hiện nay không đủ..." Thủ lãnh Auror than phiền, nhưng cụ Dumbledore ngắt lời.
"Tôi có thể cung cấp cho quý vị danh tánh nhiều phù thủy đủ khả năng đảm nhận những lớp học như thế. Hầu hết đều đã theo học ở trường tôi thành ra tôi biết khá rõ khả năng họ. Charlie Weasley là một trong số đó mà tôi có thể nêu tên lập tức, nếu ta dụ được cậu ấy từ bỏ lũ rồng trong một thời gian ngắn".
"Đừng nói rằng ông thiệt tình muốn áp dụng ý tưởng điên rồ của thằng nhóc này!" Lão phù thuỷ cạnh Harry phản đối.
"Tại sao không?" Arthur Weasley hằn học. "Rõ ràng đây là sáng kiến hay!".
"Bởi vì nó không khác gì hơn một Death Eater!" Lão hét, chụp cánh tay Harry, giơ lên cao, chiếc vòng bạc bắt sáng chiếu chói lọi trong phòng, mặt vòng với huy hiệu nhà Malfoy hiện ra rõ rệt. "Nhìn kĩ đi! Nó ngồi đây thuật lại nguyên văn lời nói của một Death Eater mà ta mới nhận tin vừa vượt ngục Azkaban, và còn đeo chiếc vòng cầu hôn từ chính cái gia đình tai tiếng ấy!"
Toàn bộ những ai có mặt trong phòng họp chết sững người, vài người ngồi gần Harry còn thụt lùi, tránh xa cậu. Điên tiết, Harry giật mạnh tay khỏi nắm tay gã đó, đảo mắt nhìn quanh phòng. Nhiều người trông có vẻ sợ sệt, hay không chắc có nên tin cậu nữa không, Harry có thể cảm nhận hậu thuẫn cậu có được đang dần trôi đi. Arthur trông như bị tổn thương, Harry đưa mắt về phía ông, thắc mắc.
"Cậu hứa hôn mà không mời Molly với tôi đến dự sao?" Arthur Weasley ấm ức.
"Xin lỗi, chú Weasley". Harry đáp. "Draco và con, tụi con tính sẽ nói cho chú với cô biết khi hai người tới thăm cuối tuần này"
"Ồ, vậy thì không sao". Ông Weasley mỉm cười. "Nhưng tôi báo trước, cậu nên chuẩn bị tinh thần đón nhận cơn thịnh nộ của Molly thì hơn".
"Cảm ơn nhiều". Nụ cười trên mặt Harry chuyển sang cái chau mày khi cậu quay sang đối diện gã phù thuỷ bên cạnh mình.
"Xin nói rõ cho ngài biết, thưa ngài". Giọng Harry đanh lại như thép. "Tôi đây đính hôn với Draco Malfoy, không phải Lucius Malfoy. Lucius đã có vợ rồi, nên dù tôi có ý định mờ ám gì với ông ấy, mà tôi chẳng nghĩ chuyện này có thể xảy ra, tôi cũng không dám tiếp nhận hận thù từ phu nhân Narcissa, vợ ông. Tuy vậy, tôi yêu con trai ông ta, Draco. Cũng chính là Draco, người đã khước từ dấu hiệu hắc ám, từ chối hậu thuẫn Voldemort. Trước khi ngài thử đem việc cậu ấy hành hung tôi cách đây không lâu làm luận cứ, tôi mạn phép chỉ ra rằng trong giai đoạn đó, Draco đang đau khổ vì cha mình bị tống giam vào ngục, cộng với nhiều khúc mắt khác trong suốt năm năm chúng tôi học chung với nhau tại Hogwarts. Bọn tôi đã giải quyết ổn thoả các xung đột này, trở thành bạn, và hiện đã hứa hôn. Nếu nói Albus Dumbledore nhập bọn với Voldemort còn dễ nghe hơn nói tôi và Draco làm tay sai cho Chúa tể Hắc ám! Voldemort sát hại cha mẹ tôi trước khi tôi có cơ hội nhận biết họ. Hắn cố tìm cách hãm hại tôi ngay từ lúc tôi còn trong nôi! Hắn vẫn tiếp tục âm mưu đó mỗi năm từ khi tôi trở lại thế giới pháp thuật này! Giờ thì tôi nhận ra ngài rồi, thưa ngài! Giáo sư Umbridge cất giữ bức ảnh của ngài trong văn phòng bà ta. Bà xem ngài như tiền bối! Năm ngoái, mỗi lần tôi từ chối nối dối rằng Voldermort vẫn chưa trở lại, bà ta phạt cấm túc tôi, rồi bắt tôi viết bằng cái thứ ngòi viết đã cắt lời nói dối của bà lên trên da thịt tôi! Buổi học nào cũng vậy, bà ta đã không hề làm bất cứ điều gì để giúp bọn học sinh chúng tôi sẵn sàng đối phó với Death Eater cả! Chính là lỗi nơi ngài, và những người như ngài, những người bỏ thời gian trong bốn năm qua để đảm bảo khi Voldemort tiến công tối qua, không một ai có đủ khả năng ứng phó để chống trả lại hắn. Ngài muốn biết vì sao Voldemort không mảy may e ngại phản ứng của Bộ về đợt tấn công? Đó là bởi vì chính ngài đây đã tiếp tay hoàn thành phân nửa công chuyện dùm hắn!"
"Sao nhà ngươi cả gan?" lão phù thuỷ già gầm lên, đứng bật dậy với cây đũa thần trên tay. Harry chỉ nhìn hắn bằng nửa con mắt. "Ngươi xỉ nhục danh dự ta! Nếu không vì chênh lệch tuổi tác, ta đã thách ngươi đấu tay đôi rồi!"
"Ngưng trò lấy tuổi tác của tôi để làm bình phong đi". Harry nhếch mép theo kiểu Malfoy đặc trưng. "Bộ trưởng Fudge, tôi tin ngài có thể đưa ra lệnh ân xá cho phép tôi giao đấu với ông phù thuỷ lẩm cẩm này. Tôi hứa là tôi sẽ không giết ổng đâu".
"Sao nhà ngươi dám!" Lão già gào rú.
"Làm ơn đừng tự lặp lại mình nữa!" Harry lại cười khẩy. "Tôi biết ngài càng lúc càng lú lẫn vì tuổi già, nhưng chẳng lẽ đến mức ngài không thể dùng câu khác để miêu tả mình điên tiết cỡ nào sao? Tôi không hề sợ ngài, thưa ngài. Tôi từng chạm trán Voldemort, mà nếu ngài cho rằng mình mạnh hơn hắn, chắc giờ ngài đang dong người trên lưng con bạch mã mà lao đi cứu cái thế giới phù thuỷ này rồi".
"Nếu giỏi như vậy sao ngươi không đánh bại hắn đi?" Lão già nạt lại. "Ngươi đụng độ với hắn bốn lần rồi, vậy sao hắn vẫn còn lảng vảng?"
"Tôi khó mà tin được một phù thuỷ chững chạc, quyền năng như ngài lại trông đợi vào một thằng bé chỉ mới mười một tuổi làm công việc trừ khử Voldemort cho mình". Harry mỉa mai vặn lại. "Xem ra đây là phần nào đó nguyên nhân vấn đề hiện tại. Người ta chỉ muốn ai khác nhào đầu vào giúp đỡ họ. Nhưng tôi không thể có mặt mọi lúc mọi nơi mà ra tay nghĩa hiệp được. Từ giờ tới lúc ta dồn Voldemort vào đường cùng rồi tiêu diệt hắn, tất cả mọi người đều phải biết cách tự bảo vệ bản thân. Sự kiện đêm qua chứng tỏ rằng chỉ với chút rèn luyện, họ có thể làm nên việc. Đó mới là thứ người ta cần học".
"Tốt, tôi sẽ không có phần trong vụ này!". Giọng lão già âm vang.
"Đơn xin bãi nhiệm của ông có hiệu lực tức khắc". Fudge lên tiếng nhằm ghi điểm với Harry và Dumbledore. Lão phù thuỷ xồng xộc lao ra khỏi phòng, đóng sập cánh cửa phía sau lưng.
"Phương án được đưa ra tham khảo..."Fudge tiếp tục ngay sau khi tiếng vọng phát ra từ cánh cửa vừa đóng đã dứt hẳn. "Có sự phản đối nào nữa không?"
Đã không có phản ứng tiêu cực nào khác, mọi người chuyển sang bàn bạc xem làm thế nào hoàn thiện kế hoạch này. Công cuộc bàn luận diễn ra hết vài giờ đồng hồ, Harry đa phần giữ im lặng, chỉ mở miệng trừ khi được hỏi trực tiếp. Cuối buổi, Fudge, Dumbledore cùng đội trưởng Auror rời phòng họp để tham dự buổi họp báo sau đó, để lại căn phòng dần vơi bớt. Arthur Weasley ở lại nói chuyện với Harry khi mọi người rời đi. Ai nấy đi ngang qua họ đều gật đầu chào hay có lời khen ngợi Harry, cậu lịch sự đón nhận những lời khen ấy.
"Khá ấn tượng đấy, con trai". Arthur rạng rỡ, khi chỉ còn hai người.
"Cám ơn". Harry đáp.
"Sẵn tiện chúc mừng luôn". Arthur chỉ vào chiếc vòng.
"Cảm ơn". Harry đỏ mặt, tự nhiên cảm thấy không có tâm trạng nói chuyện.
"Ửm, tốt, chú phải đi đây. Molly rất nôn nóng trông chờ tin tức buổi họp. Gặp lại con thứ năm tại dinh trang nhà Black!" Arthur vui vẻ nói rồi bỏ đi. Còn mình Harry ngồi lại, mân mê chiếc vòng giết thời gian.
Dumbledore quay lại, hộ tống Harry ra khỏi toà nhà.
Lúc Harry vừa độn thổ về tới biệt thự nhà Black, cậu lập tức chạy nhanh lên phòng mình. Draco ngồi chờ cậu từ lúc nào. Nguyên buổi chiều còn lại trôi qua với cảnh Harry khóc tức tưởi trên vai Draco, còn Draco cố an ủi cậu. Cuối cùng, Harry gục đầu ngủ trong vòng tay Draco, hoàn toàn kiệt sức.
 
--!!tach_noi_dung!!--

Sưu tầm : Phong Anh
Nguồn: TTVNOL
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 12 tháng 11 năm 2006

--!!tach_noi_dung!!--
--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--