Hồi 18
Tỏ lộ thần oai, tiễu trừ ác đồ

    
êm Trung Nam sơn...
Một bóng người lần bước như một tên đạo chích. Y đi bằng mũi giầy, êm như một con mèo hoang lần từng bước rập rình con mồi béo bở.
Y bước đến cửa phòng Khả Ngọc, ghé mắt nhìn vào, người này là Khôi Tấn Nguyên. Y cau mày khi thấy trong phòng không có dáng ngọc thướt tha. Y dõi cặp mắt háo hức chiếu về phía tấm rèm che sắc hồng, cặp mắt nhìn tưởng như muốn lòi ra để đục thủng tấm rèm ấy.
Khôi Tấn Nguyên khẽ đẩy cửa. Y ngạc nhiên hơn khi cửa phòng Khả Ngọc không cài phía trong. Trong lòng như mở cờ, họ Khôi nghĩ rằng, có lẽ giai nhân đang nằm duỗi dài trên chiếc trường kỷ kia để chờ y. Chắc chắn nàng phải chờ họ Khôi thôi, vì y đang nắm giữ sinh mạng đại ca của nàng mà.
Khôi Tấn Nguyên nhoẻn một nụ cười nham hiểm, vừa đắc ý, vừa thỏa thuê.
Y lần những bước êm đềm đến bên tràng kỷ, rồi cất tiếng khẽ gọi:
- Ái thê... Ái thê...
Bên trong vẫn im lặng như tờ. Đến lúc ấy, Khôi Tấn Nguyên mới để ý và không thấy chiếc hài của Khả Ngọc đâu.
Y kéo mạnh chiếc rèm hồng.
Không thấy Khả Ngọc đâu, y dằn mạnh tay xuống nói:
- Hừ... Coi bọn bây trốn đi đâu?
Khôi Tấn Nguyên hầm hầm, sải bước ra khỏi phòng. Y xăm xăm tiến về phía phòng của Trường Phong. Thấy ánh nến còn cháy, và có bóng người đứng bất động, Khôi Tấn Nguyên đạp tung cửa phòng.
Y sững sờ khi thấy đấng giai nhân xoay lưng về phía mình. Khả Ngọc vận trang phục trắng toát chẳng khác gì bóng ma nữ sắc trong truyện Liêu Trai Chí Dị.
Khôi Tấn Nguyên nhìn về tràng kỷ. Gã nhận ra Trường Phong đang nằm ngủ vùi, tưởng chừng như đã bị điểm huyệt hôn mê. Lòng khấp khởi mừng thầm, gã tự trách mình đã nghi oan cho nàng.
Khôi Tấn Nguyên bước đến sau lưng Khả Ngọc.
Hắn khẽ gọi:
- Khả Ngọc cô nương.
Hắn giật mình khi đôi vai Khả Ngọc lắc nhẹ một cái, thân ảnh đã phiêu phiêu lướt ra cửa. Tuyệt nhiên nàng không hề quay lại nhìn họ Khôi.
Bàn tay của nàng đưa ra sau ngoắc Khôi Tấn Nguyên.
Vị Chưởng môn Chung Nam sơn như bị thôi miên thả bước theo chân nàng.
Ra đến cửa, Khôi Tấn Nguyên nhoẻn miệng cười:
- Khôi mỗ muốn gần Khả muội.
Khôi Tấn Nguyên khép cửa rồi bước đến cạnh bên Khả Ngọc:
- Ta cứ ngỡ nàng và vị đại ca kia bỏ đi xuống núi rồi. Nếu nàng bỏ đi, thì ta quyết không để cho hai người thoát được đâu.
Khôi Tấn Nguyên đặt tay lên vai Khả Ngọc. Miệng nở nụ cười tươi như bắt được báu vật vô giá trên đời, giọng của y càng khả ố:
- Mới gặp nàng, Khôi mỗ đã say đắm rồi.
Khả Ngọc từ từ quay mặt lại.
Khôi Tấn Nguyên hí hửng bao nhiêu nhưng lúc chạm vào tinh nhãn của nàng, sự thỏa thuê thoáng chốc tan biến như bông gặp trời mưa.
Ánh thu ba của Khả Ngọc sáng ngời biểu thị một nội khí vô cùng khoáng hậu, khiến Khôi Tấn Nguyên bất giác lùi lại một bước. Khả Ngọc điểm tinh nhãn vào mặt họ Khôi lạnh lùng nói:
- Đã thấy mặt giai nhân sao ngươi lại thối bộ?
- Tại sao nàng nhìn ta bằng ánh mắt đó?
- Ánh mắt của ta như thế nào, nó không đẹp hay sao?
- Ánh mắt của nàng rất đẹp, nhưng lại tràn đầy sát khí.
Khả Ngọc bật cười khanh khách:
- Ngươi đã nhận ra mắt ta đầy sát khí à?
- Còn hơn nữa.
- Thế thì ngươi nhìn đúng rồi đó. Khi ta nhìn ai mà lộ hung quang, sát khí thì người đó phải chết.
Khôi Tấn Nguyên lắc đầu. Gã nghe Khả Ngọc nói mà không tin:
- Nàng nói sao? Nàng muốn giết ta?
- Không sai.
- Nàng có thể giết được ta sao? Nàng thị vào võ công của mình. Ha... Ha... Ha... Ha... ta nằm mơ cũng không tin nổi một cô gái yếu đuối như nàng mà lại đòi dụng võ công giết Khôi mỗ. Hai ngàn dặm quanh ngọn Chung Nam sơn này, chưa một ai giữ mạng sau mười hiệp đấu với họ Khôi, thế mà một cô gái!!!13942_17.htm!!! Đã xem 109124 lần.

Đánh máy: casau, James Jee
Nguồn: James Jee . VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 4 tháng 9 năm 2012

Truyện Huyết Ảnh Ma Tôn Hồi 1 Hồi 2 tênh.
Khôi Tấn Nguyên dựng đứng Ngọc Thiết trượng nhìn theo bóng Cổ Thư Thư. Gã cười khẩy một tiếng, buông lời khinh thị:
- Lũ chuột nhắt mà cũng đòi đọ sức với Khôi mỗ này à?
Khôi Tấn Nguyên quay lại Khả Ngọc và Trường Phong nói:
- Các ngươi đã thấy oai lực của Ngọc Thiết trượng rồi còn muốn vào vùng thánh địa của Chung Nam môn nữa không?
Trường Phong nhìn Khả Ngọc.
Khả Ngọc mỉm cười, nói với Khôi Tấn Nguyên:
- Võ công của Chưởng môn là tuyệt luân cái thế, chúng tôi tâm phục khẩu phục. Nhưng vì có chuyện phải vào điện Trúc Lâm cư sĩ, có lẽ người không vì một chút chuyện nhỏ nhặt của kẻ hồ đồ mà ngăn cản...
Khôi Tấn Nguyên cười nắc nẻ:
- Nói rất hay... Rất hay. Ta sẽ cho nhị vị nhập Trúc Lâm tịnh xá.
Khôi Tấn Nguyên quay sang Trường Phong hỏi:
- Khôi mỗ đoán không lầm, gã công tử đi với cô nương đây đã trúng phải độc vật cổ trùng, và các vị muốn nhờ Thái sư thúc lấy độc vật ra phải không?
Khả Ngọc không ngờ Khôi Tấn Nguyên chiêm nghiệm dung mạo của Trường Phong đã biết chàng trúng cổ độc, thì lão Thái sư thúc của gã chắc có cách lấy được độc trùng ra.
Không giấu giếm, Khả Ngọc đáp:
- Chưởng môn có nhãn quan vô cùng tinh tường. Đúng như vậy, Âu đại ca của Khả Ngọc tiểu nữ bị trúng Bá Huyền độc trùng, muốn nhờ Thái sư thúc trục độc vật ra.
Khôi Tấn Nguyên nghe nàng nói cười tiếp:
- Ta đoán không sai...
Gã ngắm Khả Ngọc từ đầu đến chân giọng khả ố:
- Khả cô nương đúng là một giai nhân.
Khả Ngọc nheo mày. Nàng nghe Khôi Tấn Nguyên nói mà đoán ngay ý nghĩ trong đầu gã.
Khả Ngọc nhã nhặn đáp:
- Khôi chưởng môn quá khen, Khả Ngọc không dám nhận.
- Ta khen thật đấy. Vì cô nương mà Khôi mỗ phá lệ một phen, đồng ý cho cô nương và vị công tử này nhập Trúc Lâm tịnh xá, nhưng với một điều kiện.
- Xin Chưởng môn cứ nói. Nếu không ngoài khả năng Khả Ngọc này sẽ hầu tiếp.
Khôi Tấn Nguyên gật gù nhìn nàng:
- Khôi mỗ rất thích nhan sắc của Khả Ngọc cô nương, nếu như cô nương đồng ý làm phu nhân của ta, thì vị công tử kia coi ngọn Chung Nam sơn này là nhà của mình, và cứ tự tiện vào Trúc Lâm tịnh xá bái kiến Thái sư thúc để thỉnh cầu người trục độc vật trong người ra.
Trường Phong nghiêm mặt nói:
- Không được... Khôi chưởng môn tính bức ép Khả Ngọc sư muội của tại hạ à? Trường Phong này không...
Khả Ngọc bóp tay chàng, rồi cướp lời:
- Chưởng môn đừng nóng... Âu huynh của tiểu nữ nhất thời nghe Khôi chưởng môn cầu thân nên bị sốc mà thốt ra mấy lời như vậy. Mong Chưởng môn bỏ qua.
Khôi Tấn Nguyên gật gù:
- Cô nương nhìn xa trông rộng, nhưng gã công tử này xem chừng nhãn quang quá hạn hẹp, giống với gã họ Thiết khi nãy. Vậy lời đề nghị của Khôi mỗ, cô nương nghĩ sao?
Trường Phong quay phắt qua Khả Ngọc nói:
- Ngọc muội... Ta thà chết vì độc trùng. Chúng ta đi thôi. Huynh không muốn lưu lại đây phút giây nào nữa cả.
Chàng nắm tay Khả Ngọc chực kéo đi.
Trường Phong vừa dợm bước thì đã thấy Ngọc Thiết trượng chắn ngang ngực mình.
Khôi Tấn Nguyên trừng trừng nhìn chàng cao giọng:
- Ngươi đã lên đây rồi sao lại muốn đi. Sinh mạng ngươi không quý à?
- Ta không phải là kẻ tham sống sợ chết mà bán đứng Ngọc muội của mình. Ta nghĩ ngươi đã là Chưởng môn một phái đường đường cũng là đại trượng phu của giang hồ võ lâm mà lại bức hiếp kẻ cô thế như chúng ta.
Khôi Tấn Nguyên vuốt chòm râu quai nón nói:
- Ngươi không vì sinh mạng mình sao lại mò lên Chung Nam sơn này để làm gì?
- Ta nghĩ lên đây để gặp người quân tử, nhưng không ngờ... Giờ thì ta chẳng thiết nhập vào Trúc Lâm tịnh xá đâu. Ngươi hãy tránh xa.
Trường Phong dứt câu sấn bước tới. Ngọn Ngọc trượng của Khôi Tấn Nguyên hất nhẹ một cái vào ngực chàng. Trường Phong ngã ngửa ra sau. Hai tay chới với.
Khôi Tấn Nguyên đằng hắng, nhìn sững vào Trường Phong cười lớn nói:
- Chỗ này đâu phải cho ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Bây giờ Khôi mỗ ta cho ngươi một trượng về chầu Diêm chúa rồi giữ vị tiểu cô nương này lại đây cũng được.
Gã cười hề hề tiếp:
- Thứ nhãi nhép như ngươi, thì Khôi mỗ chỉ cần phủi tay một cái, hồn ngươi đã chu du Địa phủ ngay lập tức.
Trường Phong nằm dưới đất nhìn Khôi Tấn Nguyên bằng cặp mắt hằn học. Chàng nghĩ thầm: “Nếu như ta không bị ba vị kỳ nhân bế huyệt, đoạn khí thì ngươi có dám lớn mặt với Huyết Ảnh Ma Tôn hay không?”
Tức mình không làm sao vận công đả khí được, chàng bất giác nghiến răng ken két, rồi buông những lời lạnh nhạt vô cảm:
- Ta không ngờ Chưởng môn Chung Nam lại đê tiện như vậy. Nào ngươi hãy ra tay đi, còn chần chờ gì nữa?
Khôi Tấn Nguyên cau mày:
- Ngươi muốn chết thật à?
- Khi nào Trường Phong này chết thì ngươi mới có thể chiếm được Khả Ngọc.
Khả Ngọc đỡ Trường Phong ngồi lên. Nàng nhìn Khôi Tấn Nguyên nói:
- Khôi chưởng môn, nếu ngài hạ thủ Âu đại ca thì Khả Ngọc này sẽ tự cắn lưỡi chết theo chàng. Còn nếu như Chưởng môn đáp ứng yêu cầu của ta, thì ngài sẽ thỏa mãn tâm nguyện.
Khôi Tấn Nguyên gật đầu:
- Được rồi... Khôi mỗ sẽ thỏa mãn tâm nguyện của cô nương.
Khôi Tấn Nguyên quay lại bọn thuộc hạ ra lệnh:
- Hãy dọn thư phòng cho Khả Ngọc cô nương và Âu...
Khôi Tấn Nguyên lượng lự rồi quyết định nói luôn:
- Âu Trường Phong túc hạ nghỉ ngơi.
Gã quay lại nhìn Khả Ngọc tủm tỉm cười:
- Khôi mỗ thỉnh cầu Khả Ngọc muội và Âu đại ca vào phòng an nghỉ.
Khả Ngọc mỉm cười, nói:
- Đa tạ Chưởng môn.
Trong khi nàng nói thì Trường Phong ngoảnh mặt chỗ khác. Chàng ngỡ như những lời nói vừa rồi của Khả Ngọc đang là những gáo nước sôi rát bỏng đổ thẳng vào trái tim mình. Quá ức vì sự bất lực của mình, Trường Phong ói luôn một bụm máu, ướt đẫm tay áo thư sinh.
Khả Ngọc hốt hoảng nâng đầu chàng lên lo lắng:
- Đại ca...
Trường Phong nghiến răng nói:
- Khả Ngọc... Trường Phong có chết cũng được, nhưng muội không được bán rẻ mình cho thứ người đê tiện.
- Đại ca... Đại ca hãy bình tĩnh.
Khả Ngọc truyền âm nhập mật nói vào tai Trường Phong:
- Đại ca yên tâm đi... Những hạng người như Khôi Tấn Nguyên chưa đáng để muội nhìn tới. Muội đã nói với đại ca lúc ở dưới chân núi, chúng ta phải tùy cơ ứng biến, đại ca hiểu muội chứ?
Trường Phong nhướng mắt nhìn nàng.
Khả Ngọc mỉm cười. Nàng quay lên nói với Khôi Tấn Nguyên:
- Tiểu nữ nhờ Khôi chưởng môn cõng giúp Âu đại ca vào thư phòng.
Khôi Tấn Nguyên lúng túng vô cùng, chẳng lẽ y đường đường là một Chưởng môn một phái lẫy lừng trong thiên hạ lại è lưng ra cõng một người vô danh như gã công tử này sao, nhưng... ánh mắt cầy khẩn của giai nhân khiến lòng tự trọng của y thoáng chốc tan ra mây ra khói.
Khôi Tấn Nguyên thở hắt ra một tiếng, cúi xuống cõng Trường Phong lên lưng. Gã hậm hực nói với chàng:
- Vì nàng mà Khôi mỗ mới để cho ngươi đè đầu cưỡi cổ.
--!!tach_noi_dung!!--

Đánh máy: casau, James Jee
Nguồn: James Jee . VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 4 tháng 9 năm 2012

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--