Ðây nói về Lý Cẩm Luân hiệp cũng chư huynh đệ thẳng đến Long Khánh am ra mắt Ngũ Mai, cáo bẩm về chuyện ngày trước, và khẩn cầu người tìm phương giãi cứu trong bọn mình, ơn ấy cảm đội không cùng. Nói rồi liền quì móp xuống đất mà lạy. Ngũ Mai đỡ dậy, lấy lời an ủi và đáp rằng:- Việc ấy có ta đây liệu chẳng can chi mà sợ. Khi ấy Ngũ Mai liền thân hành hiệp với bọn anh hùng thẳng đến công sở Cẩm Luân đường, hỏi thăm tên giử cửa thì mới hay là Phùng Ðạo Ðức đã đến Tây Thiền tự tìm Huệ Càng mà báo cừu, cả thảy nghe nói hoảng kinh, lập tức bôn hành thẳng qua chốn ấy ; khi đi vừa đến Thuận Mẫu kiều, xảy thấy Huệ Càng dung ruổi bôn ba đến đó, gảy lọi hết một tay, mặt mày thì điếng ngắt thở chẳng ra hơi. Còn Phùng Ðạo Ðức rượt theo đã bén gót, lại dụng quờn tận lực đánh tới.Khi Bát Tý Na Tra rượt Huệ Càng đến Thuận Mẫu kiều thớt đ theo kịp bên chưn ; trong lòng cả mừng bèn dụng thần lực cử quờn đánh tới, ngó thấy chín ghê.Vả chăng Hụệ Càng đã bị thương rồi chống trả sao nổi, dầu có da đồng cốt sắt đở cũng không nổi một quờn ấy. Lúc ấy Ngũ Mai vừa đến, thấy tình hình như vậy biết là không xong, lật đật xông đến, triển khai tay mặt đưa ra đở và nói rằng: - Có Ngũ Mai đây, hiền đệ xin khá bớt tay.Nhơn bởi có lòng giải cứu Huệ Càng cho khỏi chết, nên dùng hết sức bình sanh đở ra mạnh quá, làm cho Bát Tý Na Tra phải dội lại hơn mười bước và hai tay rũ liệt. Ấy bởi xuất kỳ bất ý khiến cho Bát Tý hoảng kinh. Ngũ Mai giả lả vui cười, bước đến tiếp rước mà tỏ lời ngon ngọt như vầy: - Vì ta sợ e em giết chết Huệ Càng nên mới mạo phạm đến em, xin chớ ưu phiền. Nói rồi liền chắp tay xá một cái và xin lỗi.Bát Tý Na Tra Phùng Ðạo Ðức bèn nghĩ thầm: - Nguyên ta cùng ngươi xưa học một thầy thì sớm bíết người tài hơn mình, nay gặp ta đây đỡ sơ ra một cái còn chịu không nổi thay, nếu người dùng tận lực thì ta chống chỏi sao cho lại, và người ở với Chí Thiện rất nên thiết nghĩa, lại thương kẻ môn đệ của Chí Thiện bội phần, tánh ưa giúp kẻ lâm nguy, đánh chết thấy trò vợ chồng Lôi Lão Hổ, nay người đến trợ Huệ Càng, bằng ta không kiến cơ ắt là lâm hại. Khi thầm nghĩ rồi, bèn lật đật cúi đầu và tỏ rằng: - Bần đạo đầu dám chấp trách sư huynh, chẳng bịết sư huynh đến chốn nầy đã bao lâu, xin tỏ cho tôi rõ biết? Ngũ Mai đáp rằng: - Bần đạo vân du tình cờ đến đây, xãy gặp hiền đệ chốn nầy, chẳng hay Huệ Càng với em cừu thù về sự gì mà em ra tay độc thũ dường ấy? Bát Tý Na Tra rơi lụy khóc ròng tỏ đầu đuôi việc trước cho Ngũ Mai nghe, xin phân xữ công bình, đặng giải oan cho kẻ đệ tử của mình, ơn ấy dám đâu xao lãng. Ngũ Mai đáp rằng: - Xét lại vụ nầy, tại Hóa Giao tham ăn tiền bạc, chẳng kể niềm đồng đạo, không đếm xĩa nghĩa đệ huynh, do tại hiền đệ không lòng hiểm sát, ngộ thích ngoại nhơn, lại xui giục Anh Bố, Ðại Bàng hạ sơn báo cừu, vả chăng Huệ Càng là người hiếu tử có chí lớn báo cừu cho cha nó, chẳng can hại dính dấp cùng Võ Ðưong sơn và cũng không có lòng dễ khi dối trá đến em. Còn như ngày trước, hai đàng tranh đấu với nhau thì tánh mạng hệ trọng đâu dám nhượng nhau, kia thác, đó sống, đó sống đây thác, ấy là lẻ thường, nay em xuống đây báo cừu, đánh Huệ Càng gảy lọi một tay, tuy là chưa chết, song đã thành một đứa tật nguyền, tưởng lại hờn ấy cũng đã tiêu. Nếu nghe lời ta phân xử, trước là nghỉ tình Chí Thiện là người đồng sư học đạo cùng em, sau lại tưởng tình đây hết lòng can gián, rồi sẽ khiến cho chư huynh đệ Huệ Càng đậu tiền bạc lại châu cấp cho bọn gia quyến của Hóa Giao, Anh Bố, Ðại Bàng bớt nổi ưu phiền, và chung nhau một muôn đồng bạc làm chay siêu độ ba hồn, còn chúng nó cũng phải đến trước mặt em mà thĩnh tội, cũng là chẳng đặng tranh đấu cùng phe Cẩm Luân đường nữa, theo ý ta phán đoán như vậy, em có nghe cùng không thì mặc ý em. Bát Tý nghe qua thầm nghĩ trong bụng rằng: - Nếu không tuân theo lời thì chống cự cũng chẳng lại, bởi tại Hóa Giao là đứa súc sanh ham ăn tiền bạc mới dấy họa to, chi bằng nhẫn nhục kiến cơ thì tánh mạng mới đặng vẹn toàn. Thầm nghĩ rồi liền đáp rằng: - Theo lời sư huynh dạy biểu, tôi đâu làm cải, song ba tên môn đệ của tôi chết tại tay Huệ Càng rất ức, bởi tại phe nó đông nên bày mưu ám toán, hảm hại học trò của tôi thác rất thãm thiết, chớ chi dùng quờn tranh đấu, đánh không lại Huệ Càng, rủi ro có chết cũng cam tâm vô oán, nay lại tha Huệ Càng, ắt là bị chúng cười chê, xin sư huynh xét lại. Ngũ Mai đáp rằng: - Ðời thạnh trị thời bình, chẳng lẻ muốn dấy động cho kham, dấy việc báo cừu cho được ; tính như vậy thì việc báo cừu giết bỏ nhau luôn luôn biết năm tháng ngày giờ nào cho dứt. Làm như vậy một là coi phép nước như không, hai là đạo tu hành gây dữ như em làm vậy sẽ bị thiên hạ sĩ tiếu trên đời ; nay em quyết tình muốn đánh chết Huệ Càng, dầu ta đây không có ngú ngàng đến mặc dầu, song Chí Thiện hòa thượng cũng chẳng dung em, vậy xin em hãy tỉnh ngộ nghe theo lời ta can gián, kẻo mất niềm hòa khí. Bát Tý Na Tra chẳng biết tính làm sao, cực chẳng đã nên phải nghe theo.Còn phe Cẩm Luy đã lâu ngày mới gặp nhau đây, liền đở dậy kéo lại đứng gần một bên tỏ những lời yêu dấu như vầy: - Từ ngày bà dạy cháu luyện tập võ kinh, cách xa tính đà hai năm, nay cháu đã trưởng thành, diện mạo khôi ngô hơn trước rất nhiều! Còn mẹ cháu mạnh giỏi thế nào, bây giờ cư trú nơi đâu? Thế Ngọc thưa rằng: - Từ ngày mẹ con tôi theo cha tôi qua Nam kinh trở về, thì chư ngụ tôi tĩnh này và giúp Hồ Huệ Càng đánh Cơ Phòng, trả thù cho cha, khi ấy Cơ Phòng viện ba người học trò của tam sư thúc hạ san. Ba người chẳng tưởng nghĩa đồng đạo cùng nhau, tưởng bạc tiền là hơn, xem người dưng là trọng, thị kẻ đồng môn như thù nghịch, nên bị Huệ Càng sát hại, gây ra việc oan gịa, nên tôi e tam sư thúc ắt sẽ không dung. Còn bọn tôi đây là học trò Thiếu Lâm tự, thọ giáo cùng nhị sư bá là Chí Thiện thiền sư.Khi Thế Ngọc thưa nhón ít lời, thì thiên hạ mới nay là một nhà với nhau mà ra, nên không cần gì ở đó coi nữa, liền rủ lần nhau ra về.Còn Tiểu Vân, Triểu Đường bứoc đến trước, ra mắt cùng bọn học trò Thiếu Lâm tự, Ngũ Mai khiến Tiểu Vân lấy ra vài hườn thuốc ở trong rương, là thuốc của mình chế luyện trị về bịnh bị té, bị đánh gọi là "Hườn hồn như ý đơn" trao lại cho Phương Thế Ngọc đem xuống ghe trị bịnh Ðồng Thiên Cân, Lý Cẩm Luân. Thế Ngọc vâng theo lời dạy lập tức chạy riết xuống thuyền cho hai người ấy uống, trong giây lát mạnh lại như cũ.Thế Ngọc bèn thuật lại đầu đuôi cho hai người nghe ; hai người thất kinh, vì bởi sực nhớ lại lời thầy mình đã có nói rằng: công phu võ nghệ của đại sư bá giỏi hơn thầy mình. Nay thuốc uống nầy chế luyện càng hiệu nghiệm hơn thuốc của bọn ta nhiều lắm.Khen rồi dắt nhau đến Già Lam điện ra mắt lạy tạ Ngũ Mai về sự làm ơn cho thuôc.Ngũ Mai đở dậy, mời ngồi hai bên trà nước, chuyện vãn một hồi, rồi bọn anh hùng đứng đậy hết lòng mời thĩnh Ngũ Mai xuống thuyền trở về võ quán thết đải, mà tỏ sự hiếu kính của mình. Ngũ Mai thấy bọn hào kiệt nầy; mọi người đều vạm vở khôi ngô, oai phuông lẫm lẫm, như hổ, như long thì có lòng mừng, bèn nhậm lời mời thỉnh, liền khiến Tiểu Vân tém dẹp các đồ quân khí, thâu tóm võ trường, chĩnh bị vềt liệu tùy thân, từ biệt Hải Tràng tự, từ giã đạo hữu, sư huynh, sư điệt, liền hiệp với bọn hào kiệt Thiếu Lâm thẳng chĩ xuống thuyền.Ngày ấy Ngũ Mai không dùng đồ mặn, cho nên Hồng Hi Quan phải khiến người cần cấp dọn tiệc chay thết đãi.Bọn thấy trò ngồi dự tiệc bàn giữa còn chư huynh đệ Thiếu Lâm thì ngồi hai bên luân phiên rót rượu khuyên mời, ngày ấy du thuyền tại Hải châu, tinh đình thã trôi theo giòng nước, ăn chơi du ngoạn, một là xem long thuyền đưa bơi mặt nước, hai là coi sơn thủy giải buồn. Tuy bà Ngũ Mai hằng năm đều có đến Dương thành, song chẳng có lần nào du ngọan cao hứng như ngày nay, cho nên thầy trò nương dịp vầy đoàn, hoan lạc đồng tình bã trản vui say.Khi rượu đã xoàng xoàng thì Ngũ Mai hỏi chúng sư điệt rằng: - Khi tại Già Lam điện có thiên hạ đông, ta không có hỏi thăm về bọn ngươi làm sao sanh ra cừu oán với học trò của tam sư thúc? Vã chăng nó với bọn ta là người đồng môn, sao chẳng tưởng tình nhau, nở lòng nào giết tuyệt mạng người chẳng kiêng phép nước hay sao? Vậy bọn bây khá tỏ hết tính hình cho ta biết ai phải ai quấy, phòng khi tam sư thúc đến báo cừu thì có ta khuyên giải, vì Tam sư thúc hiệu là Bát tý na tra vốn người rất nên dữ tợn, bọn bây há chẳng biết hay sao?Bọn anh hùng nghe mấy lời Ngũ Mai nói thì cả mừng bèn thưa rằng: - Nay đại sư bá có lòng chiếu cố thương đến bọn tôi thi ơn kia đức nọ ví tày trời, nghĩa nặng ân dày tợ núi.Lúc ấy Hồ Huệ Càng rơi lụy khóc ròng, bèn bước lại quì một bên bà Ngũ Mai thưa rằng: - Nay kẽ đệ tử bị kẻ sát phụ oán cừu, may nhờ chư huynh đệ giải cứu, nay khỏi họa đoan, xin sư bá mở lượng từ bi cứu đệ tử một phen, ơn ấy ngàn đời khắc cốt ghi tâm. Ngũ Mai đở đậy nói rằng: - Chớ nên khóc lóc, hãy tỏ sự oán cừu cho ta nghe cặn kẻ, ta sẽ toan tính cho ngươi.Huệ Càng bèn tố trần về việc ngày trước Cơ Phòng đánh chết cha mình, sau nữa gần tuyệt mạng đến mình, may nhờ anh em Thế Ngọc giải cứu đem thẳng lên chùa Thiếu Lâm tự học nghề cùng Chí Thiện thiền sư vừa được đôi năm, song bởi gấp việc báo cừu cho cha, mới lén trốn về. Lại nói rằng: - Thầy tôi sợ tôi có sơ sẩy làm nhục đến thầy tôi, nên thầy tôi sai chư huynh đệ hạ san tương trợ. Ðến sau bọn Cơ Phòng viết trường hồng (thiệp đỏ) thĩnh Ngưu Hóa Giao, Lữ Anh Bố, Lôi Ðại Bàng đến tuyệt hại mạng tôi, song nhờ chư huynh đệ ám trợ nên mới thành công. Nay tôi nghe Cẩm Luân đường đem trọng lễ lên Võ Ðương sơn cầu khẩn Bát Tý Na Tra, nếu người đến đây thì ắt là mạng tôi hưu hĩ, nhưng mà thân nầy đâu quán tử sanh, ngặt vì mẹ tôi già cả tuổi đã tám mươi không người phụng dưởng, xin đại sư bá thi ân, đoái thương niềm đệ tử, cứu mạng một phen, ơn ấy tôi đâu dám phụ. Ngũ Mai nghe qua liền gặt đầu thở ra vào khen rằng: - Lòng ngươi chí hiếu, lập chí báo cừu chẳng nài sống thác, thiệt nên trang chí khí. Vậy thì ta phải ở nán lại đây khuyên giải cho ngươi, như hậu nhựt có gặp tam sư thúc, thì phải thành lòng thĩnh tội, ngươi chớ tự thị dõng cường, hãy xuống nước nhỏ, tiên lễ hậu binh, thì ta sẽ bày phân giải nạn cho. Bọn hào kiệt nghe nói cả mừng ; lúc ấy trời vừa tối thì thuyền đà vừa đến bến Tây pháo đài, xúm nhau đưa thầy trò Ngũ Mai đến Long Khánh am rồi mới dắt nhau trở về đến võ quán.Qua rạng ngày bọn anh hùng đem ba cái kiệu đến Long Khánh am rước thầy trò Ngũ Mai đến Quang Hiếu tự bái yết phật Như Lai xong rồi, đàm đạo với nhau trong giây lát, liền cáo từ thẳng qua võ quán, khi đến nơi chúng anh hùng tiếp rước một cách trọng kính và cầu xin chỉ điễm quờn khước công phu.Ngũ Mai nhậm lời tận tâm truyền dạy các miếng bí yếu.Lúc ấy vợ chồng họ Miêu đặng tin Ngũ Mai ở tại Quang Hiếu tự, liền đến ra mắt lạy tạ ơn người tháp cứu năm trước.Từ ấy bà Ngũ Mai ở đó, ban ngày dạy dỗ võ kinh, tối lại về am mà nghĩ. Nói về Bát tý na tra Phùng Ðạo Ðức vừa đến Dương thành, ngồi kiệu thẳng đến hội quán Cẩm Luân đường, thì bọn nầy ra cung nghinh rước vào xúm nhau lạy tạ, liền bày tiệc kính dâng, khi ấy Phùng Ðạo Ðức khiến ngươi lập tức viết trường hồng đưa đến Quang Hiếu tự và Tây Thiền tự tỏ cho Huệ Càng hay đặng đến nạp mạng ; khi trường hồng đừ nơi bọn anh hùng thất kinh. Ngày ấy Ngũ Mai chưa đến võ quán, còn Huệ Càng mắc ở Tây Thiền tự luyện tập học trò của mình.Bởi vậy, Lý Cẩm Luân nhóm chư huynh đệ lại thuong nghị cũng nhau rằng: - Bọn ta khá mau đến Cẩm Luân đường trước là chịu tội, sau nữa dọ thám tình ý tam sư thúc dường nào, rồi sẽ toan tính .Ai nấy đều ưng ý, mới rũ nhau kéo đến đó cậy người giử cửa vào thưa giùm, nói rằng: - Bọn Thiếu lâm tự đến thỉnh tội cùng tam sư thúc. Phùng Ðạo Ðức còn đang uống rượu, xãy nghe nói làm vậy liền khiến người đòi vào.Bọn anh hùng nghe đòi thì Lý Câm Luân làm đầu đảng, dẫn nhau kéo rốc vào ra mắt lạy tạ.Phùng Ðạo Ðức liền hỏi rằng:- Trong bọn bây đứa nào tên là Hồ Huệ Càng, dám cả gan hảm hại kẻ đồ đệ của ta, nay lại đến đây ra mắt ta là ý gì?Cẩm Luân thưa rằng: - Huệ Càng đã trở về Tân Hội không có ở chốn nầy, nay bọn tôi nghe sư thúc đến đây, trước là viếng thăm, sau cam chịu tội. Còn về việc đánh chết Hóa Giao, Anh Bố và Ðại Bàng, thì bọn tôi vô can, vậy xin sư thúc mở lòng từ bi, tưởng niềm đồng đạo với thầy tôi, nhiêu thứ cho bọn tôi một phen, ơn ấy ngàn đời muôn kiếp không quên. Phùng Ðạo Ðức nạt lớn và mắng rằng:- Bọn bây là đồ súc sanh, hùa nhau ám trợ Huệ Càng, tuyệt mạng đồ đệ của ta, lại còn đến đây xảo ngữ, ngoa ngôn, phải bây tưởng ta là sư thúc, thì đâu nỡ hại môn đệ của ta, bây khá mau trỡ về kêu Huệ Càng đến Nguyệt đài nạp mang ; lời tục có nói ráng: Giết người thường mạng, vay phải có lời, điều ấy là lẽ thường, có khó chi đâu. Phùng Ðạo Ðức mắng cho một hơi, ai nấy ngậm câm mà chịu không chổ trả lời, mắc cở lui ra thương nghị cùng nhau rằng: - Sự nầy liên họa tới bọn ta, ắt là không xong, vậy chúng ta phải mau mau đến cầu đại sư bá thiết kế giải cứu mới xong cho. Tính rồi lập tức thẳng đến Long Khánh am. Khi bọn anh hùng về rồi, thì Bạch An Phước là người của phe Cam Luân đường bẩm cùng Phùng Ðạo Ðức rằng: - Huệ Càng ở tại Tây Thiền tự chớ chưa về Tân hội, bởi sợ thầy nên ẩn mặt chốn ấy, ắt là chẳng dám đến Nguyệt đài tỷ võ, chi bằng bọn tôi dẫn thầy đến đó bắt nó đập chết mà trả cừu cho xong việc. Ai nấy nghe qua đều khen là lời nói có lý. Ðạo Ðức bèn y theo lời An Phước, liền biểu An Phước dẫn đưong và dắt Ngưu Cường theo mình thẳng đến Tây Thiền tự gặp Hồ Huệ Càng đang ở tại Võ quán dạy học trò. Huệ Cang liếc mắt xem thấy An Phước dẫn một ông đạo sĩ đến cửa thì trong lòng nghi quyết ông ấy là Bát Tý Na Tra lật đật bước xuống thềm nghinh tiếp và thưa rằng: - Ông có phải la tam sư thúc chăng? Kẻ đệ tử tiếp rước trì diên, cúi xin sư thúc miễn tội.Hỏi rồi quì móp xuống đất: - Ðạo Ðức thầy Huệ Càng thì trong lòng sùng sục như hỏa thiêu tâm, muốn xáng xuống một quờn cho chết thì mới vừa lòng, song thấy tình hình Huê Càng cúc cung quì móp làm vậy thì giảm bớt nỗi hờn, và không đành ra tay độc thủ, nhưng không nguôi nổi oan cừu, bèn nạt lớn lên mắng rằng: - Ðồ súc sanh, ai là tình sư thúc của mi, mà mi hòng gọi sư thúc, chớ như ngươi sớm biết ta là nghĩa sư thúc cùng ngươi, thì ngươi chảng nỡ ra tay độc thũ hảm hại đồ đệ của ta, nay ta đến đây tìm ngươi mà trả hận ngày xưa, như ngươi có giỏi thì chờ dậy đương cự cùng ta, chớ đừng có làm bộ cúm núm, xão ngử ngoa ngôn mà dối trá với ta.Nói rồi liền nhãy a lại đạp Huệ Càng. Huệ Càng trớ qua một bên liền cất tiếng thưa rằng: - Xin sư thúc bớt cơn lôi đình, dung cho đệ tử trần thiết một lời, dầu có chết cũng cam bụng chịu.Ðạo Ðức mắng rằng: - Mi là đó nghiệt chướng, oan cừu ví tợ đất trời, sông biển rửa hờn đà chẳng sạch; dầu ngươi nói xuôi như nước đổ, ngôn ngử tợ gỡ thoi, ta cũng chẳng đem vào lòng vào dạ chút nào.Huệ Càng cáo nài rằng: - Vã chăng tiền nhựt Ngưu Hóa Giao tham tiền bạc của Cẩm Luân đưòng, tự thị bản lảnh cao cường, ra sức gánh vác việc của người dưng, chẳng tưởng niềm đồng đạo cùng nhau, khi thị tôi chẳng ra gì, tôi cũng đã hết lời khẩn cầu khuyên giải , bởi sợ đồng môn đạo hửu xích mích cùng nhau, song Hóa Giao tưởng tiền bạc là hơn, không kể lời trái phải, muốn kết việc sanh tử cùng tôi, cực chẳng đã phải tỷ võ cùng nhau, dầu chí thân cốt nhục đâu dám nhiêu dung, bởi do tại viết trường hồng mà loan thệ, ai chết nấy chịu, cố ý sát hại tôi cho tuyệt mạng, nên tôi phải gắng gượng chống đương rủi lỡ tay đánh chết Hóa Giao, chẳng khác nào cởi cọp lỡ vời, thế bất đắc dĩ mới ra cớ ấy.Ðến sau Anh Bố và Ðại Bàng quyết tình báo cừu muốn giết tôi mà trã hận, lúc ấy mạng tôi như sợi chỉ mành, nhờ trời ủng hộ nên mới được toàn thân, nay ba vị sư huynh táng mạng thì tội tôi trọng đại như thiên xin sư thúc mở lượng từ bi rộng dung đệ tử. Phùng Ðạo Ðức không thèm đem vào tai chút nào, lộng quờn đánh tới như mưa bấc, chơn đá tưng bừng, quyết tình hại Huệ Càng cho đã nư giận, song Huệ Càng sớm biết, nên sẳn ý đề phòng, túng thế phải gắng sức chống trả đánh lại trong mười hiệp có dư, thì Phùng Ðạo Ðức thầm nghĩ rằng: - Thằng nầy thiệt giỏi, các miếng võ nghệ luyện rất tinh thông, hèn chi ba tên học trò mình chết cũng phải.Khi ấy Ðạo Ðức giả tuồng sơ sẩy dẫn dụ Huệ Càng, liền biến ra một đường quờn rất hiễm nghèo. Miếng ấy gọi là: Tạo thiết giáp thủ, đánh xuống gảy lọi tay trái Huệ Càng.Huệ Càng chịu không nổi hoảng kinh ôm cánh tay gảy chạy dài. Bạch An Phước đón lại, bị Huệ Càng đá cho một đá, té ngửa lăn bò. Ngưu Cường thấy Huệ Càng bị trọng thương mà còn dỏng mạnh dường ấy, nên không dám đón lại, sọ e bị bịnh như Bạch An Phưóc. Còn Phùng Ðạo Ðức thì rượt riết theo Huệ Càng.Huệ Càng hoãng kinh đâm đầu chạy bất kể đường xá, khi chạy đến Thuận mẫu kiều thì Ðạo Ðức rượt theo gần kịp, coi vọi rất nên nguy cấp.