– Anh Trường... anh Trường..... Nghe tiếng gọi tên mình Trường ngơ ngác mở mắt thì thấy có bóng người thấp thoáng cạnh giường. Không cần nhìn rõ, anh cũng biết là mình lại bị hồn ma quấy rầy. Khác với những lần trước, anh không tỏ vẻ gì sợ sệt mà hỏi luôn: – Hôm nay cô đã biết tên tôi rồi cơ à?Hồn ma đến trước mặt anh nhoẻn cười:– Thì cũng như anh đã biết tên tôi là Diễm Hương.– Cô tài tình quá đấy. Chẳng lẽ lúc bác Nhàn và tôi nói chuyện cô cũng có mặt ở đấy hay sao?– Đã hiểu tôi là người của thế giới vô hình mà, không ai có thể dấu tôi được bất cứ điều gì cả.Nghe nói vậy, Trường bèn dán mắt vào hồn ma:– Nếu cô cho rằng mình biết được tất cả những điều mà người sống không biết thì hãy nói giùm tôi có phải là Thiên Băng con gái bà Nhàn đã là nạn nhân của ma túy rồi không?– Phải.– Đã lâu chưa?– Một tháng rồi.– Liệu có còn cứu kịp không?– Muộn mất rồi. Cô ta đã thật sự bị nghiện.Trường bỗng trách:– Cô ta cho rằng mình biết được tất cả điều mà người sống đang làm, vậy cớ sao không ra tay cứu Thiên Băng?Hồn ma khoanh tay lại trước mặt anh:– Cứu cô ta làm gì khi tôi còn đang muốn cho trả giá đắt hơn nữa.Trường ngỡ ngàng:– Cô không nghĩ Thiên Băng là em của mình sao?Giọng hồn ma đầy xót xa:– Có bao giờ nó nghĩ rằng tôi là chị nó đâu. Khi còn sống cũng như lúc đã chết nó luôn đối xử với tôi thật tệ bạc.– Chỉ tại tính tình của Thiên Băng hơi xốc nổi.– Anh đừng biện hộ giùm cho nó. Chẳng phải nó vừa xúc phạm đến anh sao?Trường tỏ ra thiện chí:– Nhưng dù sao tôi cũng không thể đứng nhìn Thiên Băng chết mà không cứu.– Anh tốt với nó, nó cũng không tốt lại anh đâu. Còn cứu nó là để trả ân đức ư? Sức anh không kéo nổi nó ra khỏi vũng lầy đã lún sâu tận cổ đâu. Lão ma túy có sức mạnh ghê gớm lắm! Không cẩn thận... coi chừng nó sẽ lôi cả anh theo nữa đấy, anh bạn ạ!Trường nài nỉ hồn ma:– Diễm Hương, cô đừng làm ngơ trước tai họa của người thân. Nếu không coi Thiên Băng là em thì cũng có chút tình của đồng loại chứ.Tiếng cười của hồn ma nghe như sởn óc:– Hắc... hắc... anh nói tới tình đồng loại với tôi e là không còn hợp nghĩa.Bởi tôi là ma... còn nó là người.Trường hiểu mối oán hận gì đó giữa Diễm Hương và mẹ con bà Nhàn chưa được giải tỏa nên dù anh có nói thế nào cũng không xoay chuyển được tình thế.Cần phải tìm hiểu rõ ràng hơn nguyên nhân gây ra sự hiềm thù giữa người sống và kẻ chết. Rồi sau đó anh mới có thể tìm cách mà lý giải giúp Diễm Hương siêu thoát, còn mẹ con bà Nhàn cũng không còn bị ràng buộc bởi mối hận thù với hồn ma đứa con riêng của chồng. Nhưng khai thác thêm từ đâu đây? Liệu hồn ma Diễm Hương có chịu thổ lộ cho anh biết vì sao mà cô ta bị chết? Chẳng biết có đúng như lời bà Nhàn kể là cô ta mất bởi bạo bệnh không?Hồn mà u uẩn bảo với Trường:– Anh đang nghĩ xấu về tôi đấy à?Trường mấp máy bờ môi:– Không. Tôi đang thắc mắc chuyện vì sao cô chết?Hồn ma khẻ nhếch mép:– Anh thật lòng muốn biết ư?Trường gật đầu:– Rất thật lòng. Chỉ sợ cô không thích.........Hồn ma thở dài đầy ai oán:– Anh biết để giúp tôi hay giúp mẹ con Thiên Băng?Trường thật sự bối rối nhưng rồi anh nói:– Tôi không hiểu mình sẽ giúp ai. Thật tình mà nói tôi chỉ muốn tốt cho cả hai.Đột nhiên hồn ma hét lên lanh lảnh bên tai anh:– Vậy thì không đời nào anh biết được chuyện ấy đâu.– Tôi sẽ hỏi bác Nhàn.Hồn ma bật cười gằn:– Bà ta sẽ chẳng bao giờ dám để lộ ra tội ác của mình cho người thứ ba biết.– Cô khẳng định như vậy?– Tất nhiên rồi. Bởi bà ta cũng biết sợ công lý luận tội mà.Trường bỗng đưa ra đề nghị:– Nếu tôi có cách làm cho bác Nhàn thú nhận hết mọi chuyện thì cô phải hoàn giải tất cả những oán hận của lòng mình.Hồn ma liếc ánh mắt sắc lẻm về phía anh:– Một sự cá cược khá hay đấy. Nhưng tại sao anh cứ muốn tiếp tay cho kẻ ác?Trường cắn vào môi mình trước khi để lộ ra cả một tấm lòng nhân ái:– Ai làm ác thì hãy để lương tâm họ trừng trị. Tôi nghĩ có quả báo nhãn tiền mà... hà cớ gì phải bận lòng thù hận họ.Lời Trường vừa dứt, hồn ma đã tiếp luôn:– Thì việc con nhỏ Thiên Băng dùng ma túy không phải là quả báo sao? Tôi mà cứu nó hóa ra tôi làm sai ý trời...Nhưng nghĩ sao đó, hồn ma lại gật đầu:– Thôi được rồi. Tính tôi khi còn sống cũng rất hiền lành và biết thương người. Tôi sẽ cá cược với anh điều vừa rồi để chứng tỏ là người chết cũng có tình như là người sống. Nhưng nói trước nếu anh thua, anh sẽ không được quyền yêu cầu tôi bất cứ điều gì.Rất hoang mang song Trường đã nhận lời. Anh nhìn thấy một đôi mắt rất buồn và cay cú của hồn ma cô gái. Phải chăng cô ta đang luyến tiếc cuộc sống làm người trên dương thế? Không biết trước khi về cõi thiên thu Diễm Hương đã có tình cảm với ai chưa? Nghĩ cũng tội nghiệp cho cô ta, nào ai muốn trở thành hồn ma bóng quế vật vờ trong cái thế giới hư vô đâu. Nhưng phần số đã hết thì làm sao thay đổi được. Không gặp phải kiếp nạn này thì cũng vướng kiếp nạn kia.Trường an ủi hồn ma:– Làm người có nhiều chuyện vui những cũng lắm chuyện buồn. Tôi nghĩ ở thế giới vĩnh hằng linh hồn con người sẽ thanh thản hơn khi không còn gì để vướng bận.Dường như hồn ma đang nhỏ ra những giọt nước mắt, âm điệu thoang thoảng như lời than:– Một người con gái phải chết tức tưởi trong cái lứa tuổi đẹp nhất của cuộc đời thì anh nghĩ có thanh thản được hay không? Tôi cũng muốn sống để được yêu thương như người ta, để được hưởng những niềm vui mà loài người đang có vậy..... Trường buột miệng:– Cô đã từng có bạn trai chưa vậy?Hồn ma đáp khẽ khàng:– Tôi chỉ mới tiếp xúc với anh là người đầu tiên.Tự dưng Trường toát mồ hôi trán. Anh thấy ma nữ này có vẻ muốn kết thân với mình rồi đây. Ôi, không thể được... Trường nghĩ đến lời thằng Toàn cứ khăng khăng quả quyết. Rất có thể ma nữ đã hôn anh chứ không phải Thiên Băng. Rùng mình mấy cái vẫn chưa hết cảm giác gai lạnh. Thì ra anh đã bị người của thế giới bên kia hôn trộm. Lạy trời... sao lại để cái chuyện oái ăm này xảy ra như vậy? Ma mà có tình ý với người thì kể như số phận kẻ đó tiêu đời rồi. Không sợ chết, nhưng anh lại lầm bầm xin xỏ ông trời:“Con còn mẹ cần phải báo hiếu lúc về già. Xin chư vị thánh thần hãy cứu con, đừng để con bị ma nữ này làm hại...”.– Anh thật sự không thương cho số phận của tôi hả?– Đâu có.– Vậy anh đang nghĩ gì về tôi?Trường giống như một người đang hóc một cục xương to:– Tôi... tôị.... Hồn ma buồn ủ rũ:– Tôi biết anh không coi tôi là người.Trường thiểu não nhìn nhận:– Sự thật là như vậy, biết phải làm sao.Hồn ma bỗng ao ước:– Giá mà tôi được sống lại lấy một ngày...– Đừng luyến tiếc những gì không thể quay trở lại.– Nhưng tôi không cam lòng...– Cô vẫn phải chấp nhận thôi.Câu nói của Trường thật nhẫn tâm gây ra sự đau đớn tột độ cho hồn ma của Diễm Hương. Sau một hồi siêu đổ trước mắt anh, hồn ma cô gái bắt đầu biến dạng, nhưng không gây cho anh sự thảng thốt, sợ hãi như lần đầu hội ngộ trong căn phòng này. Trường chỉ có vẻ vừa thương hại, vừa tội.– Diễm Hương. Mong rằng ở hoàn cảnh nào chúng ta cũng vẫn là bạn. Nếu thắng cuộc tôi sẽ đến thắp nhang trước mộ cô để mong cô giữ y lời.Hồn ma Diễm Hương như thật sự bị chới với bởi lời nhắc của Trường. Thì ra anh đã rất khôn khéo trong việc đánh cược vì hy vọng phần thắng sẽ thuộc về mình. Chuyện khai thác người không dễ hơn đối với hồn ma sao? Rồi có ngày bà Nhàn cũng sẽ thố lộ ra, vì chẳng bí mật nào có thể giữ lâu hơn thời gian được. Chỉ sợ khi ấy không còn cơ hội cứu Thiên Băng thôi.– Anh Trường... tôi ghét anh...Hồn ma thốt lên rồi biến nhanh mặc cho Trường réo gọi:– Diễm Hương... Diễm Hương...Trường nhớ mình đã chạy theo nhưng một tia chớp xanh lè kèm theo tiếng nổ khá lớn đã làm anh giật mình quỵ xuống...Không... Trường tung mền ngồi phắt dậy. Một luồng gió thật mạnh và thật lạnh từ cánh cửa sổ phòng tối qua quên không đóng đã ập vào làm anh tỉnh táo sau giấc ngủ muộn khá căng thẳng thần kinh.Thì ra mới vừa rồi anh lại trải qua thêm một cơn mơ. Những cơn mơ cứ tuần tự đến trong giấc ngủ với các sự cố đang có thật ngoài đời.Bên ngoài trời chưa sáng tỏ mặt người. Với thành phố như thế là còn rất sớm nên Trường đành nằm nán lại trong phòng cùng nhiều nỗi lo lẫn lộn. Ôi cuộc sống sao mà không đơn giản. Nó luôn xảy ra những xáo trộn đầy phức tạp khiến hờn, giận, oán, thù cứ đan chéo vào nhau. Bây giờ thì mặt biển mới hiền hòa sau cơn giận của Thủy Thần? Bao giờ thì nắng ấm làm tan đi cơn mưa bão? Tuy không phải người trong cuộc nhưng Trường vẫn thấy buồn và lo cho tình cảnh của bác Nhàn. Giàu sang đó song chưa chắc đã hạnh phúc, nhất là khi biết được rằng đứa con gái duy nhất đã sa vào tay lão hung thần ma túy.