Người cung thủ không chia xẻ với những người khác niềm hân hoan của cây cung và mũi tên không bao giờ biết chính phẩm chất và nhược điểm của nó. Vì thể, trước khi bắt đầu bất cứ điều gì, hãy tìm ra những đồng minh của mình, những người thích thú với những việc mình đang làm. Tôi không đang nói ‘hãy tìm ra những người cung thủ khác’. Tôi đang nói rằng: hãy tìm những người với những khả năng khác, bởi vì phương hướng của cây cung thì không khác với bất cứ cung cách nào khác mà nó đi với sự hăng hái nhiệt tình. Đồng minh của mình sẽ không cần thiết là những loại người để mọi người ngưỡng vọng hay là những người khác nói rằng: ‘Chẳng có ai hơn được.’ Trái lại, họ là những người không sợ phạm phải sai lầm và, vì thế, những ai vấp phải lỗi lầm, điều mà tại sao việc làm của họ thường đi đến chỗ không được công nhận. Tuy thế, họ đúng là loại người chuyển hóa thế giới và sau nhiều sai lầm, họ tìm được cách để làm những việc mà có thể làm nên một sự khác biệt thật sự trong cộng đồng của họ. Họ là những người không thể ngồi khoanh tay chờ đợi cho những sự việc xảy ra để quyết định thái độ nào nên chấp nhận; họ quyết định khi họ hành động, cảnh giác sáng suốt rằng điều này có thể đem đến sự hiểm nguy cao độ. Sống với những người như thế là quan trọng cho một cung thủ bởi vì anh ta cần nhận thức rằng trước khi đối diện với mục tiêu, anh ta phải trước nhất cảm thấy tự do thoải mái đủ để thay đổi phương hướng khi anh ta đưa cây cung lên trước ngực. Khi anh ta mở bàn tay và buông dây cung, anh ta nên nói với chính mình rằng: “Khi tôi giương cung, tôi du hành qua một con đường dài. Bây giờ, tôi buông mũi tên này và biết rằng tôi nhận lấy những sự mạo hiểm cần thiết và đem đến sự tuyệt hảo của tôi.’ Người đồng minh tốt nhất là những ai không suy nghĩ giống như những người khác. Đấy là tại sao khi chúng ta tìm những kẽ đồng hành với những ai chúng ta có thể chia sẻ sự nhiệt tình hăng hái của chúng ta vể nghệ thuật bắn cung, tin tưởng sự trực giác của chúng ta và không để ý đến bất cứ điều gì khác mà những kẻ khác có thể nói đến. Người ta luôn luôn phán xét kẻ khác bằng sự đo lường với khuôn thước giới hạn của họ, và ý kiến của những người khác thì thường đầy dẫy những thành kiến và sợ hãi. Hãy đến với tất cả những ai đấy luôn thể nghiệm, mạo hiểm, tổn thương và rồi lại tiếp tục mạo hiểm. Xa lánh những kẻ quả quyết những sự thật, những kẻ phê phán bình phẩm những ai không suy nghĩ giống như họ, người ta chẳng bao giờ một lần làm một hành động ngoại trừ họ chắc chắn là họ sẽ được tôn trọng vì hành động như thế, và họ thích những điều chắc chắn đến những điều nghi ngờ. Hãy đến với những ai cởi mở và không sợ hãi bị khốn khổ: họ thấu hiểu rằng con người có thể chỉ thử thách một lần họ bắt đầu nhìn ở những gì những thành viên của họ đang làm, không phải để phán xét họ, nhưng để gợi thán phục vì sự cống hiến và can trường của họ. Chúng ta có thể nghĩ rằng nghệ thuật bắn cung sẽ không có gì thích thú đến một người thợ làm bánh hay một nông dân, nhưng tôi có thể cam đoan với cậu rằng họ sẽ giới thiệu bất cứ điều gì họ thấy trong những gì họ làm. Chúng ta cũng sẽ làm giống như thế: chúng ta sẽ học những điều hay đẹp ở người thợ làm bánh, cách xử dụng đôi tay chúng ta và làm thế nào để có một sự pha trộn, nhào nắn các thành phần của công thức làm bánh cho đúng mức. Chúng ta sẽ học từ những nông dân để có sự kiên nhẫn, để làm việc cần cù, để tôn trọng mùa màng thời tiết và không chửi gió mắng mưa, nguyền rủa giông bảo, bởi vì điểu ấy chỉ tốn thời gian. Hãy đến với những ai mềm mại như gỗ của cây cung và những ai thấu hiểu những dấu hiệu chỉ dẫn mầu nhiệm trên đường đi. Họ là những người không do dự ngập ngừng để thay đổi phương hướng khi họ gặp phải những chướng ngại không thể vượt qua, hay khi họ thấy một cơ hội tốt hơn. Họ có những phẩm chất của nước: chảy quanh những tảng đá, tiếp nhận chiều hướng của dòng sông, đôi khi thu mình trong những hồ ao cho đến khi lòng chúng được chứa đầy để tràn đi, và chúng có thể tiếp tục con đường của chúng, bởi vì nước chẳng bao giờ quên rằng biển cả đại dương là nơi chốn và sớm hay muộn gì chúng cũng phải đến. Hãy đến với những ai chẳng bao giờ nói rằng: ‘Đúng, đấy là nó, tôi sẽ không đi xa hơn nữa,’ bởi vì chắc chắn như mùa xuân tiếp theo mùa đông, không có điều gì chấm dứt; sau khi đạt đến mục tiêu, chúng ta phải bắt đầu lại, luôn luôn xử dụng mọi thứ mà chúng ta đã học được trên bước đường cuả cuộc sống. Hãy đến với những ai hoạt động với lòng nhiệt tình hăng hái, và bời vì bạn có thể hữu ích cho họ như họ đối với bạn, hãy cố gắng để thông hiểu những phương pháp cùng dụng cụ của họ và làm thế nào để những kỷ xảo của họ được cải thiện. Do thế, thời điểm đã đến, để gặp cây cung, mũi tên, mục tiêu, và phương thức cùng con đường của bạn. CÂY CUNG Cây cung là cuộc sống: cội nguồn của tất cả những năng lực. Mũi tên sẽ bay đi một ngày nào đấy. Mục tiêu là con đường dài phía trước. Nhưng cây cung sẽ ở lại với bạn, và bạn phải biết quán sát sau lưng nó. Nó đòi hỏi những thời điểm không hoạt động – một cây cung luôn luôn là vũ lực và dốc hết sức lực nên có thể đánh mất sức mạnh của nó. Vì thế, hãy cho phép nó có thời gian để ngơi nghĩ, để khôi phục lại sự ổn định vững chắc của nó; thế thì, khi bạn giương dây cung, cây cung sẽ mãn nguyện, với tất cả sức mạnh nguyên vẹn vốn có của nó. Cây cung không có lương tâm cũng không có linh tính: nó là một sự nối dài của cánh tay và khát vọng của người cung thủ. Nó có thể phục vụ để giết chóc hay để thiền định. Vì thế, hãy luôn luôn rõ rệt và trong sáng trong ý định của bạn. Cây cung thì mềm mại, uyển chuyển, nhưng có giới hạn của nó. Giương cung quá tiểm lực của nó sẽ làm gãy cung hay làm kiệt lực cánh tay cầm nó. Do vậy, hãy cố gắng để sống hòa hiệp cũng như điều độ với khí cụ của bạn và không bao giờ đòi hỏi những gì quá mức khả năng mà nó có thể cống hiến. Cây cung ngơi nghĩ hay nằm trên tay người cung thủ, nhưng cánh tay chỉ đơn thuần là nơi mà tất cả những cơ bắp của cơ thể, tất cả những ý định của người cung thủ, và tất cả nổ lực của bắn cung là tập trung. Vì thế, để duy trì tư thế lịch lãm trong khi giương cung, hãy chắc chắn là mỗi bộ phận chỉ làm những gì cần thiết và chớ phung phí năng lượng của bạn. Bằng cách ấy, bạn sẽ có thể bắn nhiều mũi tên mà không mệt mỏi. Để thấu hiểu cây cung của bạn, nó phải trở thành một bộ phận của cánh tay bạn và là sự nối dài tư tưởng của bạn. MŨI TÊN Mũi tên là ý chí. Nó là sự kết hợp sức mạnh của cây cung với trung tâm của mục tiêu. Ý chí phải trong suốt như pha lê, ngay thẳng và cân bằng. Một khi mũi tên lìa cung, nó sẽ không trở lại, vì thế thà làm gián đoạn một cú bắn, bởi vì những động lực hướng tới nó thì không đủ chính xác và đúng đắn, hơn là hành động một cách thiếu cẩn trọng, đơn giản bởi vì cây cung đã được giương hoàn toàn và mục tiêu đang chờ đợi. Nhưng đừng bao giờ kìm lại việc bắn mũi tên nếu tất cả sự tê liệt bạn là sự sợ hãi việc làm nên một sai sót. Nếu bạn đã làm những động tác đúng, mở tay ra và buông dây cung. Ngay cả nếu mũi tên không trúng mục tiêu, bạn sẽ học làm thế nào để cải tiến sự nhắm đến mục tiêu của bạn trong lần tới. Nếu bạn chẳng bao giờ liều lĩnh, bạn sẽ không bao giờ biết những gì cần thiết để thay đổi và cải tiến. Mỗi mũi tên bắn đi để lại một kinh nghiệm trong tim bạn, và tổng cộng những kinh nghiệm ấy sẽ làm cho bạn bắn cung ngày càng tốt hơn. MỤC TIÊU Mục tiêu là đối tượng cần được đạt đến. Nó được chọn bởi người cung thủ và mặc dù nó là một quãng đường dài, chúng ta không thể phàn nàn nó khi chúng ta bắn không trúng mục tiêu. Trong điều này nằm trên điều xinh đẹp của phương cách của cây cung: bạn có thể chẳng bao giờ bào chửa cho chính mình bằng cách nói rằng đối thủ thì mạnh hơn bạn. Bạn là người đã chọn mục tiêu và bạn chịu trách nhiệm vì nó. Mục tiêu có thể lớn hơn, nhỏ hơn, phía phải hay phía trái, nhưng bạn phải luôn luôn đứng trước nó, tôn trọng nó và mang nó gần hơn trong thâm tâm. Chỉ khi nào nó ở tại đầu mũi tên thì bạn mới nên buông dây cung. Nếu bạn nghĩ mục tiêu như kẻ thù, bạn có thể bắn trúng mục tiêu một cách thiện xạ, nhưng bạn sẽ không nâng cao bất cứ điều gì trong lòng bạn. Bạn sẽ đi qua cuộc đời cố gắng duy nhất để đặt một mũi tên trong trung tâm của một mãnh giấy hay gỗ, điều thật sự không có điểm nào, hay mục tiêu vô hình trên bia ngắm cũng vô hình. Và khi bạn bên cạnh cùng với những người khác, bạn sẽ dành thời gian của bạn phàn nàn rằng bạn chưa bao giờ làm bất cứ điều gì thích thú. Đấy là tại sao bạn phải chọn một mục tiêu cho bạn, hành động tích cực nhất để đạt mục tiêu, và luôn luôn quan tâm nó với sự tôn trọng chân giá trị; bạn cần biết nó ý nghĩa là gì và năng nổ, rèn luyện cùng trực giác ít nhiều thế nào được yêu cầu cho phần của bạn. Khi bạn nhìn vào mục tiêu, đừng tập trung vào nó mà thôi, nhưng trên mọi thứ xảy ra chung quanh nó, bởi gì mũi tên, khi nó được bắn đi, nó sẽ bị ảnh hưởng bởi những nhân tố như gió, sức nặng, và khoảng cách nếu bạn không lường chúng, bạn sẽ thất bại. Bạn phải hiểu mục tiêu. Bạn cần hỏi bạn luôn luôn rằng: “Nếu mình là mục tiêu, mình sẽ ở chỗ nào? Nó muốn được bắn trúng như thế nào, để cho người bắn cung một niềm danh dự mà người ấy đáng được hưởng? Mục tiêu chỉ tồn tại nếu người bắn cung tồn tại. Những gì minh chứng cho sự hiện diện của nó là khát vọng của người bắn cung để bắn trúng nó, bằng khác đi nó chỉ đơn thuần là một mục tiêu vô tri giác nhạt nhẽo, một mãnh giấy hay gỗ tầm thường vô nghĩa. Đúng như mũi tên tìm mục tiêu, vì mục tiêu cũng tìm mũi tên, bởi vì mũi tên đã cho ý nghĩa cho sự hiện diện của nó; nó không là chỉ là một mãnh giấy đơn thuần nữa; đối với người bắn cung, nó là trung tâm của vũ trụ. TƯ THẾ Một khi bạn đã hiểu cây cung, mũi tên và mục tiêu, bạn phải có sự trầm tĩnh và tao nhã cần thiết để học cách bắn cung như thế nào. Sự trầm tĩnh đến từ trái tim. Mặc dù trái tim thường bị thiên lệch bởi những tư tưởng mông lung, nó biết rằng – qua một tư thế đúng – nó sẽ có thể hành động một cách tốt nhất. Sự tao nhã lịch lãm cừ khôi không là những gì hời hợt cạn cợt, nhưng là cung cách mà người ấy có thể làm để vinh danh đến đời sống và việc làm của mình. Nếu bạn thỉnh thoảng thấy tư thế không thoải mái, đừng nghĩ nó là sai hay giả tạo; nó là thực tế bởi vì nó thì khó khăn. Nó cho phép mục tiêu cảm thấy vinh dự bởi chân giá trị của người bắn cung. Sự lịch lãm tao nhã cừ khôi không là tư thế thoải mái nhất, nhưng nó là tư thế tuyệt nhất nếu cú bắn được toàn hảo. Sự cừ khôi được đạt đến khi mọi thứ thừa thải được loại bỏ, và người bắn cung khám phá ra tính đơn giản và tập trung; tư thế giản dị hơn và càng điềm tỉnh hơn, thì càng đẹp hơn. Tuyết đáng yêu bởi vì nó chỉ có một màu, biển cả đáng yêu bởi vì nó xuất hiện là một bề mặt hoàn toàn bằng thẳng, nhưng cả biển và tuyết thì sâu sắc và biết những phẩm chất của chính nó. CẦM MŨI TÊN NHƯ THẾ NÀO Đề giữ mũi tên liền lũy với mục tiêu của chính bạn. Bạn phải nhìn suốt chiều dài của mũi tên, kiểm soát những sợi lông điều khiển hướng bay của nó ở đúng vị trí, và chắc chắn mũi tên là sắc bén. Bảo đảm rằng nó thẳng và nó không bị bẻ cong hay hư hại bởi lần bắn trước đây. Trong sự mộc mạc và nhẹ nhàng của nó, mũi tên có thể xuất hiện mong manh, nhưng sức mạnh của người bắn cung có nghĩa nó có thể mang năng lượng của thân thể và tâm tư người bắn một con đường dài. Huyền thoại của nó là một mũi tên một lần đánh đắm một chiếc thuyền, bởi vì người bắn cung biết nơi nào gỗ mong manh nhất và thế là nó tạo nên một lỗ hỗng cho phép nước tuồn một cách im lặng vào lỗ ấy, vì vậy làm tan vở đe dọa của những ai muốn xâm chiếm ngôi làng cuả ông ta. Mũi tên là ý định rời khỏi tay người bắn cung và cắm vào mục tiêu, là thế đấy, nó tự do trong đường bay của nó và sẽ theo hướng đã được chọn cho nó khi nó được thả ra. Nó sẽ bị ảnh hưởng của gió và bởi lực hấp dẫn, nhưng đấy là phần của hướng bay mũi tên; một chiếc lá không ngừng là chiếc lá chỉ bởi vì một cơn bảo kép nó ra khỏi cành cây. Ý định của một người nên là toàn hảo, thẳng thắn, bén nhọn, vững vàng, và chính xác. Không ai có thể làm nó ngừng lại khi nó xuyên qua không gian chia cách nó với mục tiêu. NẮM GIỮ CÂY CUNG Hãy giữ sự trầm tĩnh và thở sâu. Mỗi thời khác sẽ được chú ý bởi những đồng minh của bạn, họ sẽ giúp đở nếu bạn cần. Nhưng đừng quên rằng đối thủ của bạn cũng đang theo dõi bạn, và hắn ta biết sự khác nhau giữa cánh tay vững vàng và cánh tay không vững vàng: vì thế, nếu bạn căng thẳng, nên thở sâu, bởi vì điều ấy sẽ giúp bạn tập trung ở mỗi giai đoạn. ở thời khắc khi lấy cung lên và đặt vào vị trí - một cách lịch lãm – trước thân thể bạn, hãy cố gắng tỉnh táo trong tâm thức bạn từng giai đoạn nó sẽ đưa đến sự chuẩn bị cho mũi bắn ấy. Nhưng làm điều này mà không căng thẳng, bởi vì không thể giữ tất cả nhưng quy tắc trong đầu bạn; với một tâm tư tĩnh lặng, khi bạn ôn lại từng giai đoạn, bạn sẽ thấy một lần nữa tất cả những thời điểm khó khăn và làm thế nào để vượt thắng chúng. Điều này sẽ cho bạn sự tin tưởng và cánh tay bạn không run nữa. GIƯƠNG DÂY CUNG NHƯ THẾ NÀO Cây cung là một nhạc khí, và âm thanh của nó được biểu lộ từ dây cung. Dây cung là một vật lớn, nhưng mũi tên chỉ chạm vào một điểm trên nó, và tất cả những kiến thức cùng kinh nghiệm của cung thủ nên tập trung vào một điểm nhỏ bé ấy. Nếu người bắn cung nghiêng nhẹ bên phải hay bên trái, nếu điểm ấy là ở trên hay ở dưới đường đi của cú bắn, ông ta không bao giờ bắn trúng mục tiêu. Vì thế, khi bạn giương cung, hãy giống như một nhạc công xử dụng nhạc khí. Trong âm nhạc, thời gian thì quan trọng hơn không gian; một tập họp những nốt nhạc trên giấy không có nghĩa gì cả, nhưng nhạc công hay người có thể đọc những gì được viết ở đấy có thể chuyển biến những dòng nốt ấy thành âm thanh và nhịp điệu. Giống như người xạ thủ minh chứng sự hiện diện của mục tiêu, vì thế mũi tên chứng minh sự hiện diện của cây cung: bạn có thể vứt một mũi tên với cánh tay của bạn, nhưng cây cung không có một mũi tên thì không dùng vào việc gì được. Vì thế, khi mở cánh tay bạn ra, đừng tự nghĩ như bạn kéo cung. Hãy nghĩ về mũi tên như một trung tâm tĩnh lặng và bạn đang cố gắng để mang phần cuối của cây cung và dây cung gần lại với nhau. Chạm vào dây cung một cách lịch lãm; yêu cầu sự hợp tác của nó. NHÌN VÀO MỤC TIÊU NHƯ THẾ NÀO Nhiều nhà bắn cung phàn nàn rằng, mặc dù đã thực tập nghệ thuật bắn cung đã nhiều năm, họ vẫn cảm thấy trái tim họ đập một cách băn khoăn, cánh tay họ run rẩy và ý định của họ thất bại. Họ cần hiểu rằng một cây cung hay một mũi tên không thể thay đổi gì, nhưng nghệ thuật bắn cung làm cho sai sót của chúng ta rõ ràng hơn. Một ngày nào đấy khi bạn chẳng còn yêu đời nữa, ý định của bạn sẽ rối loạn, và khó khăn. Bạn sẽ thấy rằng bạn thiếu một sức mạnh để kéo giây cung hoàn toàn, rằng bạn không thể làm cho cây cung uốn cong như nó phải là. Và khi bạn thấy rằng ý định của bạn thì nghèo nàn ở buổi sáng ấy, bạn sẽ cố gắng để tìm hiểu nguyên nhân nào đã làm nên tính mơ hồ như thế; điều này có nghĩa là bạn đối diện với vấn đề đang làm khó khăn cho bạn, cho đến lúc ấy, nó vẫn còn ẩn nấp. Chiều hướng ngược lại cũng có thể xảy ra: mục tiêu của bạn là đúng đắn chân thật, dây cung rung lên như một nhạc khí, những con chim đang hót vang chung quanh. Rồi thì bạn nhận ra rằng bạn đang hành động một cách tuyệt nhất. Mặc dù thế, đừng cho phép bạn bị lôi cuốn bởi kết quả mà bạn đã bắn trong buổi sáng, cho dù nó xấu hay tốt. Còn rất nhiều ngày phía trước, va mỗi mũi tên là một đời sống trong chính nó. Hãy dùng những thời khắc bất hạnh, rủi ro, thất bại để khám phá những gì làm bạn giao động. Hãy lấy những thời điểm hạnh phúc, may mắn, thành công để tìm ra con đường của bạn đến sự an bình nội tại. Nhưng đừng rút lui cả sự sợ hãi hay mừng vui: con đường của một cây cung không có chấm dứt. THỜI KHẮC CHO TÊN LÌA CUNG Có hai loại buông tên. Trước tiên là cú bắn với một sự chính xác tuyệt hảo, nhưng không có bất cứ một tâm linh nào. Trong trường hợp này, mặc dù người bắn cung có có một sự tinh thông tuyệt vời về kỷ thuật, ông ta đã tập trung duy nhất trên mục tiêu và do bởi điều này ông ta không tiến hóa, ông ta trở nên chai cứng, nhạt nhẽo, ông ta không tìm được cách để lớn lên, và, một ngày nào đấy, ông ta sẽ từ bỏ phương cách của cung tên bởi vì ông ta thấy rằng mọi thứ đã trở nên đơn thuần như thói quen thường ngày. Thứ hai là cú bắn mà người ấy hành động với tâm linh. Khi mục tiêu của người bắn cung được chuyển biến trong đường bay của mũi tên, tay của ông ta mở ra vào đúng thời điểm, âm thanh của dây cung như tiếng chim kêu, và động tác bắn cung là điều gì trên một khoảng cách kích thích, khuấy động, gợi hứng-ngược đời đúng mức- một sự trở lại và hòa nhập vào chính mình. Bạn biết nổ lực nó cần để giương cung, để thở một cách đúng đắn, để tập trung vào mục tiêu, để được trong sáng ý định của bạn, để duy trì tư thế lịch lãm, để tôn trọng mục tiêu, nhưng bạn cũng cần hiểu rằng không có điều gì trên thế giới này ở lại với chúng ta dài lâu: tại một thời điểm cho phép, bạn sẽ phải buông tay và cho phép ý định của bạn theo nhân duyên, theo điều kiện, theo ước mơ, theo định ước, hay theo định mệnh của nó. Vì thế, mũi tên phải lìa cung, cho dù bạn yêu tất cả những bước đã hướng bạn đến tư thế lịch lãm, và ý định đúng đắn bao nhiêu; và cho dù bạn đã cảm hứng những cánh lông, mũi tên, sự bén nhọn của nó bao nhiêu. Tuy nhiên, nó không thể lìa cung trước khi người bắn cung sẵn sàng để bắn, bởi vì sự bay của nó sẽ là quá vội. Nó không thể lìa cung sau khi tư thế và tập trung chính xác đã được đạt đến bởi vì thân thể sẽ không thể chịu đựng tác động và cánh tay sẽ bắt đầu rung lên. Nó phải lìa cung tại thời điểm khi cây cung, người bắn và mục tiêu ở tại cùng một điểm trong vũ trụ: đấy được gọi là sự cảm hứng.