oàng hôn. Trận giông như từ trên núi đổ xuống và tràn ra khắp nơi. Từng đợt gió mạnh quất vào những bức tường cũ kỹ của ngôi tu viện. Không khí nơi nơi lạnh buốt. Hai bóng người đàn ông ngồi cách xa nhau ở phía dưới ngọn tháp cao nhất của ngôi tu viện bỗng nhiên dứt chuyện vãn, để tai nghe gió gào bên ngoài mỗi lúc mỗi lớn hơn. Ánh sáng ngọn nến lung linh chập chờn vẽ lên vách những hình bóng quái dị. Người đàn ông trẻ hơn, sau khi nhìn những hình bóng kỳ quái trên vách, cất giọng mệt mỏi: - Lạ nhỉ! Không lý gì lại có biến trong đêm nay sao? Người kia lạnh lùng đáp: - Đại hội hôm nay sẽ diễn ra lắm chuyện lạ. - Nhưng các quan khách… - Đừng lo. Lần này sẽ là lần cuối cùng. Sau hồi đối thoại ngắn ngủi, cả hai im lặng nghe gió gào, sét đánh và mưa tạt mạnh vào các bức bình phong. Người đàn ông trẻ hơn lại lên tiếng: - Tôi không ngại gì chuyện đó. Nhưng tôi cho anh hay là dường như tôi đã nhìn thấy khuôn mặt rầu rĩ ấy ít nhất một lần rồi. Nhưng bắt gặp ở đâu và vào lúc nào thì thật tình tôi không nhớ rõ nữa. Chính điều đó làm cho tôi thắc mắc. - Anh chỉ làm cho tôi tức mình thêm thôi. Thanh niên kia nhíu đôi mày có vẻ khó chịu: - Nhưng lần này chớ giết hắn làm gì. Người lớn tuổi cắt ngang câu nói: - Mọi việc tuỳ ở y thị. Nói xong, hắn đứng dậy, nói thêm: - Thôi xuống đi thôi, kẻo người ta lại để ý đến sự vắng mặt của chúng ta. Hơn nữa, chúng ta cũng không được phép quên vai trò của chúng ta. Người nhỏ tuổi bước theo. Bên ngoài, mưa bão mỗi lúc mỗi dữ dội hơn. Một tiếng sét nghe long óc. Cơn cuồng phong đang tiến gần… Trong lúc đó, dưới chân núi chạy dài theo tỉnh Hàn Nguyên, chính tiếng sét long trời lở đất đó cũng làm cho phán quan Dịch Nhân Tiết sửng sốt ngửng cao đầu lên nghe ngóng. Phán quan đưa mắt nhìn ra bên ngoài, một màu đen thẳm bao trùm vạn vật. Ngài co rút mình sâu vào một góc chiếc xe ngựa. Và sau khi lấy thân áo lau đôi mục kính, ngài phán cho hai gia nhân đang ngồi co ro trong chiếc áo tơi bằng lá ở phía mui xe: - Chúng ta không thể nào đi tới Hàn Nguyên trong đêm nay, thôi hãy ngủ đêm lại trong xe. Hãy tìm một ngôi nhà nào gần đây và lo việc cơm nước đi. Tên xà ích già đưa tay quấn chặt lại cái khăn quàng cổ, lễ phép: - Bẩm quan lớn. Con thầm nghĩ ở lại đây thật là bất tiện. Con hiểu rất rõ về những trận cuồng phong ở nơi này, nhất là những cơn giông bão đó xảy ra vào mùa thu. Bây giờ cơn giông chỉ mới khởi đầu. Khuya nay, gió mưa sẽ kinh khủng hơn. Con trộm nghĩ bão lớn có thể đưa cả chiếc xe này xuống vực thẳm thì nguy khốn lắm! Tên xà ích thứ hai tiếp lời: - Dạ bẩm quan lớn, hơn nữa gần đây cũng chẳng có một ngôi nhà nào. Hay hơn hết, chúng ta xin vào trú ngụ trong ngôi tu viện cổ kính, nhưng con… Một tia chớp loé lên. Vệt sáng kéo dài lâu đến một vài giây đủ cho vị phán quan nhìn thấy màu xanh của những ngọn núi bao quanh và ở phía bên kia vực thẳm mái ngói màu đỏ thẫm của ngôi tu viện cũ ẩn hiện dưới những tàng cây cổ thụ. Liền đó một tiếng sét khác tiếp theo long tai nhức óc. Tất cả lại chìm vào màn đêm dày đặc. Vị phán quan đưa tay vuốt chòm râu dài ngang ngực. Sau một giây lưỡng lự, ngài phán: - Gia nhân. Một người hãy chạy mau đến ngôi tu viện kia và trình với hoà thượng trụ trì, nói rằng có phán quan tỉnh Hàn Nguyên muốn xin trọ lại tu viện đêm nay và hãy cho ta mượn lối một chục chú tiểu đem cáng lại đưa mấy thiếp của ta cùng hành lý lại tu viện, mau lên! Tên xà ích già định nói gì đó nhưng vị phán quan đã quát lớn: - Ô kìa! Còn đợi chi nữa? Đứng dậy, đi mau lên! Hắn đứng dậy rồi cùng rủ đồng bọn đi theo. Hai bóng người chìm vào bóng đêm, xa xa người ta thấy hai ngọn đèn do họ cầm trở thành hai cái chấm đỏ nhảy múa trong màn đêm dày đặc. Vị phán quan lui mình sâu vào trong, với tay kéo cái màn trước mặt. Ba vị thiếp của phán quan ngồi trên một gói mền được cẩn thận bọc trong tấm vải lớn. Hạt mưa tuy không tạt được vào trong xe nhưng từng luồng gió giá rét lọt vào làm cho các thị nữ run lên như cầy sấy. Bọn họ nép mình sát bên nhau mỗi lần nghe tiếng sấm dậy. Vị phán quan ngồi trên một cái rương đựng quần áo. Người thiếp đầu lên tiếng: - Xin chàng chớ có bước xuống xe trong lúc này. Phán quan chậm rãi: - Ta muốn giúp Tào Can và hai tên xà ích một tay, nhưng mọi cố gắng của ta trở nên vô ích. Cái trục bánh xe đã bị bể rồi. Chỉ còn cách tìm trục mới thay thế vào. Mấy con ngựa xem chừng cũng đã kiệt sức. Cơn giông chỉ mới khởi đầu mà đã tàn phá mạnh mẽ quá mức. Khôn ngoan hơn hết là đêm nay hãy tìm tạm trú ở tu viện Chiêu Vân, hơn nữa, chung quanh đây lại không có một ngôi nhà nào cả. Người thiếp thứ hai hỏi: - Có phải toà nhà mái lợp ngói đỏ lẫn ngói xanh nằm bên kia phải không? Dường như có lần chúng ta dã đi qua đây rồi? Phán quan đáp: - Lẽ dĩ nhiên là chúng ta đã đi qua nơi đây một lần rồi. Ta xem ra có vẻ tiện lợi lắm vì dù sao thì đây cũng là ngôi tu viện lớn nhất trong tỉnh Hàn Nguyên này. Tín đồ nam nữ dập dìu đến đây trong những ngày lễ lớn. Người thiếp thứ ba trao cho phán quan một chiếc khăn. Phán quan cầm lấy lau mặt và lau luôn cả bộ râu. Người thiếp thứ nhất nối lời: - Được thăm viếng một ngôi tu viện lớn và nổi tiếng lâu đời như vậy thì cũng thích thú lắm chứ! Nhưng chỉ ngại là tu viện ấy có ma… Bà ta rùng mình một cái. Bà thiếp thứ ba là người vợ đẹp nhất trong số ba người vợ của vị phán quan. Phán quan Dịch Nhân Tiết nhíu đôi lông mày: - Đừng có sàm ngôn. Đó là một tu viện như tất cả các tu viện khác. Chúng ta sẽ ăn buổi tối trong phòng của chúng ta và chúng ta sẽ đi ngủ sớm. Ta hy vọng là lúc rạng đông các gia nhân có thể thay xong cái trục bánh xe và chúng ta đến tỉnh lỵ Hàn Nguyên có lẽ là vào lúc xế trưa. Người thiếp thứ hai luôn luôn băn khoăn lo lắng về lũ con thơ: - Không biết mấy đứa nhỏ, chúng sẽ ra sao trong lúc này? Phán quan với giọng an ủi: - Thiếp chớ lo ngại. Đã có gia nhân chăm sóc cho chúng. Phán quan tiếp tục trao đổi những chuyện vặt với ba người vợ thì bỗng nhiên có tiếng la lối om sòm báo tin có trên chục chú tiểu ở tu viện Chiêu Vân đến. Tào Can đưa khuôn mặt hốc hác nhìn vào xe cho biết có bốn cái cáng đã sẵn sàng rước phán quan cùng ba bà đi về tu viện. Đoàn gia nhân bước xuống. Hai tên xà ích tháo giây cương cho ngựa. Phán quan ra lệnh cho họ lấy những tảng đá lớn chận vào bánh xe. Cả đoàn người bước đi chậm chạp, dưới trời mưa nặng hạt. Khi cả đoàn người bước lên cây cầu bắc qua một cái vực thẳm, Tào Can lên tiếng: - Bẩm quan lớn. Năm ngoái có ba thiếu nữ đã bị chết một cách bí mật ở trong tu viện này, vậy quan lớn có nghĩ đến việc ở lại thêm một ngày trong tu viện để mở cuộc điều tra không ạ? Dịch Nhân Tiết đáp: - Ta có nghĩ đến điều đó. Nhưng đến đây để làm công việc ấy thì ta không dẫn theo cả ba người vợ của ta như thế này. Mấy chú tiểu nhờ quen thuộc đường sá nên bước rất nhanh. Lúc này họ đã bước lên những bậc tam cấp chạy quanh co theo những thân cây to lớn. Dịch Nhân Tiết phải khó nhọc nhìn theo họ và ông tỏ ra vui mừng khi nghe tiếng cửa mở. Thoáng chốc đoàn người đã lọt vào tiền đình của tu viện, bốn bề là những bức tường cao chót vót. Trèo thêm một bậc tam cấp khác, họ đặt cáng và xếp các gói hành lý xuống. Hai hàng tu sĩ mặc áo vải màu lam cầm đèn đứng chờ đón rước vị phán quan. Lúc cánh cửa lớn vừa được kéo lại thì Dịch Nhân Tiết bỗng nhẹ rùng mình. Ông lẩm bẩm: - Có lẽ ta bị cảm vì trận mưa này? Vừa lúc ấy một chú tiểu bước lại trước phán quan, cúi đầu. Dịch Nhân Tiết nói xã giao: - Ta mong rằng cuộc viếng thăm bất ngờ này không làm bận rộn đến hoà thượng nhiều. - Bẩm quan lớn. Đây là một hân hạnh lớn cho tu viện của chúng tôi. Thật là một hân hạnh to tát vì sự hiện diện của quan lớn trong ngày lễ lớn hôm nay lại càng thêm có ý nghĩa. Hôm nay chúng tôi làm lễ kỷ niệm thứ 203, ngày xây cất tu viện này. - Ta lấy làm buồn mà không biết đến điều đó, nhưng thôi, ta xin chúc tu viện mỗi ngày mở rộng thêm trong việc thu hút đón chào các tín đồ từ bốn phương lui tới. Một cơn gió lạnh thổi tới cắt ngang câu nói của vị phán quan. Ông đưa mắt nhìn âu yếm ba người vợ và lũ gia nhân đang hì hục tháo các rương hành lý. Dịch Nhân Tiết nhìn sang chú tiểu: - Bây giờ tiểu hãy dẫn ta tới phòng dành cho ta vì ta cần thay áo quần. Chú tiểu nhanh nhẩu: - Bẩm quan lớn. Chúng con sẵn sàng cả rồi. Xin mời quan lớn bước theo. Vì không muốn để quan lớn bị mưa ướt một lần nữa nên xin quan lớn chịu khó cuốc bộ một chặng đường khá dài nữa. Chú tiểu cầm đèn bước trước. Đoàn người bước theo sau. Chú hạ thấp ngọn đèn như có ý soi sáng các bậc thang để cho vị phán quan vững bước. Ở cuối đoàn có một chú tiểu khác cầm một cây sào dài, đầu ngọn sào có gắn một cây đèn. Lúc đoàn người đặt chân vào hành lang từng lầu thứ nhất, tai họ hết còn nghe gió gào thét nữa. Dịch Nhân Tiết lẩm bẩm: - Những bức tường này có lẽ khá dày đấy nhỉ? Tào Can thưa: - Vào thời buổi ấy người ta dám chi tiêu rất lớn vào những vụ xây cất như thế này. Đoàn người lại phải bước lên một bậc tam cấp nữa. Tào Can lại nói: Tuy nhiên, các kiến trúc sư thời ấy lạm dụng đến việc xây quá nhiều các bậc tam cấp. Đoàn người bước lên tầng thứ hai. Chú tiểu lại hì hục đẩy cánh cửa gỗ nặng nề. Hai hàng đèn lồng soi sáng một hành lang dài. Về phía trái hành lang có nhiều cửa sổ hẹp. Chú tiểu dẫn đầu quay lại: - Bẩm quan lớn. Chúng ta hiện ở tầng lầu thứ hai ở mặt cánh đông của tu viện. Chiếc cầu thang mà quan lớn nhận thấy ở phía trái bước xuống đại phòng của tầng trệt. Nếu chịu khó lắng tai nghe thì quan lớn có thể nghe được tiếng nhạc do các diễn viên đang cử trong lúc này. Dịch Nhân Tiết để ý nghe. Có tiếng trống xa xa nhưng mưa bão đập mạnh vào những tấm liếp át hẳn mọi âm thanh khác. Cuồng phong mỗi phút gia tăng thêm cường độ. Dịch Nhân Tiết gật đầu vừa ý. - Quyết định của ta vào tạm trú ở ngôi tu viện nầy thật đúng lúc! Chú tiểu quay lại: - Sau khi đi vòng quanh nơi này chúng ta sẽ bước đến căn phòng dành riêng cho quan lớn nghỉ ngơi. Chúng con cũng mong rằng căn phòng không đến nỗi thiếu tiện nghi gì cho lắm. Chúng con sẽ dẫn quan phụ tá đến một căn phòng khác. Căn phòng đó ở tầng lầu thứ nhất. Ở đó, còn có nhiều vị tân khách khác nữa. Dịch Nhân Tiết quay lại nhìn ba bà vợ của ông, bỗng một cơn lốc dữ dội đập vào tấm liếp. Nước mưa xối xả đổ xuống. Dịch Nhân Tiết đưa tay chực khép lại cánh cửa nhưng một cảnh tượng kỳ lạ diễn ra trước mặt làm cho vị phán quan khựng lại. Chỉ cách lối ba thước, nơi một toà nhà đối diện, một cánh cửa sổ cũng được mở ra để cho nhìn thấy một căn phòng trông có vẻ thiếu ánh sáng. Vị phán quan nhìn rõ một người đàn ông ôm trên tay một thiếu phụ thân hình loã lồ. Người đàn ông đang tìm cách đưa cao thiếu phụ kia. Căn phòng tranh sáng tranh tối, nên Dịch Nhân Tiết chỉ nhìn thấy phía sau lưng của người đàn ông. Một cái lưng khá vạm vỡ. Người này lại đội trên đầu một cái mũ bằng sắt. Còn người đàn bà, tay phải che mặt, tay trái buông thõng xuống dường như y thị bị cụt tay. Bỗng người đàn ông liệng mạnh người đàn bà ra phía sau. Giữa lúc đó, một cơn gió mạnh khác thổi tới đóng sầm cánh cửa sổ làm cho vị phán quan giật mình phải thụt đầu vào phía trong. Từng vòi nước ào ào đổ xuống làm cho Dịch Nhân Tiết đến tối tăm cả mặt mày. Đến khi Dịch Nhân Tiết kịp mở lại cánh cửa thì Tào Can và chú tiểu đã đứng sẵn bên cạnh. Chú tiểu vừa đưa tay giúp Dịch Nhân Tiết mở cánh cửa, miệng lẩm bẩm như có vẻ xin lỗi: - Bẩm quan lớn để cho chúng con lo các việc ấy. Dịch Nhân Tiết không nói năng gì. Nhưng khi đoàn người đi qua, Dịch Nhân Tiết hỏi chú tiểu: - Toà nhà đối diện với toà nhà này dùng để làm gì? - Bẩm quan lớn. Đó là nơi chứa đồ dùng. Dịch Nhân Tiết chưa hết ngạc nhiên, hỏi tiếp: - Lúc nãy, ở phía bên kia, cửa sổ được mở ra, bây giờ có ai đóng lại rồi, có phải như vậy không? Chú tiểu nghe nói dựng tóc gáy: - Một cánh cửa sổ được mở ra? Bẩm quan lớn. Quan lớn có nhìn lầm chăng? Phòng chứa vật dụng không hề có một cửa sổ nào cả. Bức tường đối diện hoàn toàn dày đặc. Nếu quan lớn muốn được thấy rõ tận mắt, xin quan lớn hãy theo chúng con.