Chương I

Nhân sinh như thử
Phù sinh như tư
Tôi chỉ là một tiểu quỷ nhỏ bé, một tiểu quỷ như hàng trăm hàng ngàn hàng vạn tiểu quỷ khác. Nhưng giờ tôi là một tiểu quỷ đặc biệt. Bình thường, từ cõi nhân gian trở về chốn này, chúng tôi, hoặc được đưa tới Uổng Tử thành, vĩnh viễn không thể siêu sinh, hoặc được gom lại rồi chờ cơ hội đi đầu thai kiếp khác. Mỗi khi chờ đợi, lòng chúng tôi đều vô cùng hồi hộp. Người ta thường nói, chết là hết, không đúng, những gì chúng tôi đã làm tại nhân gian, dẫu người trần gian không biết, nhưng dưới này đều ghi lại đầy đủ, được phán xét bình luận công tội hết sức công bằng.
Ngày hôm ấy, tôi đang ngồi với chúng quỷ thì Bạch Vô Thường đại ca đến.
Vốn dĩ tôi chỉ là một tiểu quỷ thấp bé, hèn kém, làm sao tôi có thể có cơ hội được gặp tới người, chứ đừng nói tới việc gọi người là đại ca. Nhưng khi người đến tìm tôi, chính người đã kêu tôi gọi người là đại ca.
Rồi đại ca đưa tôi đi.
Bọn tiểu quỷ cứ xôn xao nhìn tôi, ý chừng vô cùng kinh ngạc. Tôi cũng rất kinh ngạc, không hiểu vì lẽ gì mà đích thân đại ca lại đến tìm tôi.
Bình thường, như tôi đã nói, chúng tôi chỉ có hai nơi, hoặc là tới Uổng Tử Thành, vĩnh viễn không siêu sinh, hoặc là đi đến gặp Mạnh Bà, uống Mạnh Bà Thang rồi đi đầu thai kiếp khác. Chắc chắn tôi không phải tới Uổng Tử Thành, không phải vì tôi tự tin là kiếp trước tôi không làm điều gì sai trái tội lỗi, mà chỉ là, chúng tôi vừa đi qua Uổng Tử Thành mất rồi. Nơi ấy sao mà lạnh lẽo đến thế. Tường thành sừng sững, rêu phong phủ xám xịt, khí lạnh bốc lên ngùn ngụt, thoang thoảng có những tiếng rên rỉ kêu khóc văng vẳng lại đến rợn người. Trên tường thành có một vài bóng quỷ cô hồn, mờ mờ như sương khói, mắt vọng về chân trời xa xa như nuối tiếc, như mong chờ. Hình như thoáng có một ánh mắt nhìn xuống chỗ tôi, xa lắm, tuy tôi không trông rõ nhưng vẫn có thể cảm nhận được, cái tia sáng lạnh lẽo ấy làm tôi thấy rùng mình. Tự nhiên tôi đi sát lại gần đại ca Bạch Vô thường, cũng không dám thở mạnh. À, mà tôi không biết động tác đó có gọi là nín thở hay không, vì thực ra tôi chỉ là một linh hồn, một tiểu quỷ, làm gì có cơ thể mà rùng mình hay nhịn thở. Nhưng ánh mắt đó thực sự làm tôi run sợ, và tôi gần như nép vào cạnh đại ca.
Bạch đại ca quay lại nhìn tôi thoáng vẻ ngạc nhiên, rồi đôi vành môi mỏng dính nhợt nhạt chợt kéo giãn ra thành một nụ cười (ấy là tôi đoán thế, chứ tôi không rõ đó có gọi là một nụ cười hay không). Rồi đại ca vẫn từ tốn đi trước, mặt không nhìn tới tôi, cũng chẳng nhìn lên trên thành, vẻ rất thản nhiên tựa như đó là một chuyện quá ư là bình thường. Tôi líu ríu đi theo đại ca, lòng nửa hồi hộp, nửa hổ thẹn. Xét cho đến cùng thì việc họ không ưa tôi cũng đúng, vì tôi còn được đi đầu thai, họ thì mãi mãi phải ở lại nơi đó.
Bạch Vô Thường đại ca lại dẫn tôi đi qua Chuyển Luân Đài. Tôi biết chỗ này. Sau khi người ta (hồn quỷ - lẽ ra phải nói thế, nhưng tôi cứ quên tôi không còn là một con người) uống Mạnh Bà Thang, người ta sẽ được đưa đến Chuyển Luân Đài để đi đầu thai sang kiếp khác. Lẽ ra nếu tôi không bị giam vào Uổng Tử Thành, tôi sẽ được lên Chuyển Luân Đài, nhưng không hiểu sao đi qua nơi đó rồi mà đại ca vẫn không dừng lại. Vậy thì tôi sẽ được đi đâu, tôi vì sao lại không vào cả hai nơi đó. Lẽ nào còn một chốn nữa mà tôi vẫn chưa từng được nghe nói đến
Tôi không kìm lại được nữa, níu tay Bạch đại ca lại hỏi:
- Bạch Vô Thường đại ca, chúng ta đang đi đâu đây ạ?
Không quay lại nhìn tôi, cũng không tăng giảm cước bộ, đại ca chỉ nói khẽ một tiếng:
- Về nhà ta.
Chẳng thà tôi không hỏi, chẳng thà đại ca không trả lời, tâm trí tôi còn được chút gì đó sáng sủa hơn một chút. Đại ca trả lời xong, tôi lại càng mơ mơ hồ hồ, nhưng lại không dám hỏi lại. Nhà ta là nhà ai, là nhà tôi chăng, lẽ nào dưới chốn này tôi lại có nhà, điều này thì tôi không tin đâu. Nhưng nếu không phải nhà tôi thì là nhà ai. Hay là nhà đại ca??? Không thể tin được. Đại ca muốn đưa một tiểu quỷ như tôi về nhà làm gì. Tôi không dám nghĩ tiếp nữa, nếu tôi còn da còn thịt tất mặt tôi sẽ đỏ bừng lên, vì những ý nghĩ đó tuyệt nhiên không thể nào nghĩ ra cho được.
Rồi thì đại ca cũng dừng lại trước một căn nhà nho nhỏ. Đại ca quay lại nhìn tôi rồi đẩy cửa bước vào:
- Đây là nhà ta.
Chắc chắn là Mạnh Bà là một người cực kỳ cẩn thận, cho nên hàng triệu triệu, hàng tỷ tỷ quỷ nam nữ xuống chốn này rồi quay ngược trở lại nhân gian, mà vẫn không ai có thể biết được căn nhà của Bạch Vô Thường nó như thế nào. Hoặc giả cho đến nay mới chỉ có tôi là người duy nhất được tới nơi này, cho nên cũng chỉ mình tôi biết căn nhà của đại ca trông ra làm sao. Mà cũng có thể căn nhà đó bình thường quá, nó chẳng có điểm nào đặc biệt hay kỳ quặc mà người ta không cố tình thì cũng chẳng vô tình lưu giữ vào trong bộ nhớ.
Và tôi đương nhiên không phải là người (quỷ) đặc biệt, cho nên tôi cũng không chú ý lắm đến căn nhà đó.
Vì trong giây phút đó, đầu óc tôi đang mải nghĩ đến một chuyện khác.
Thì làm sao tôi có thể nghĩ đến cái gì khác cơ chứ, khi mà cái giả thuyết của tôi bất thình lình trở thành sự thật. Đúng là Bạch Vô Thường đại ca đang dẫn tôi về nhà, không, tôi đã dùng sai thì của động từ, kể từ giây phút này, cái giây phút tôi bước chân qua cửa nhà đại ca, tôi phải dùng chữ “đã” mới đúng. Bạch Vô Thường đại ca đã dẫn tôi về nhà, đúng từng chữ một, bằng chữ in hoa, với ý nghĩa chân thực và trong sáng nhất, không cường điệu, không thậm xưng, không bóng bẩy gì hết.
Căn phòng khá ư là nhỏ bé, nói chung giành cho một người thì như thế cũng là vừa đủ. Không có đồ trang trí, tường nhà trống trơn, trong căn phòng chỉ có một chiếc giường đơn nhỏ và một cái ghế. Bạch đại ca kêu tôi ngồi xuống, tôi nhìn quanh, cuối cùng rón rén ngồi xuống mép giường. Đại ca kéo cái ghế độc nhất đến trước mặt tôi, nhìn tôi chăm chú, cuối cùng nói:
- Tạm thời muội ở lại đây nhé.
Câu hỏi buột ra khỏi miệng nhanh như chớp làm tôi không kịp lưu giữ lại:
- Tại sao lại thế?
Bạch đại ca không trả lời, chỉ đứng dậy rồi nói:
- Muội cứ ở nhà nhé, ta phải đi có việc, tối ta sẽ về.
Tối hôm ấy, Bạch đại ca đã không về.
Trong căn nhà tối om, chỉ có một mình tôi bơ vơ, tôi bất giác cảm thấy vô cùng trống trải. Những kí ức cũ cứ lần lượt quay trở về, làm tôi cảm thấy vô cùng nuối tiếc. Mới ngày nào tôi còn được tự do vui sống dưới bầu trời xanh trong veo, dưới ánh nắng vàng rực rỡ, được ngắm mây ngắm mưa, lắng nghe chim hót. Thế mà giờ đây, tôi đang phải ở cái chốn này, âm u lạnh lẽo, đơn lẻ một mình.
Chẳng hiểu Bạch đại ca đưa tôi về đây làm gì, liệu tôi có được chuyển sinh, hay vĩnh viễn tôi sẽ phải giam mình trong Uổng Tử thành. Than ôi, tôi có biết bao nhiêu điều cần hỏi, cần giải đáp, vậy mà Bạch đại ca mãi vẫn chưa về.
Ngày hôm sau, Bạch đại ca cũng chưa về.
Tôi đi đi lại lại trên con đường nhỏ trước cửa nhà. Không gian xung quanh tôi mờ mờ ảo ảo. Cái thế giới này là như thế, chìm sâu dưới lòng đất tối tăm, làm gì có chút ánh sáng nào đâu. Phia đằng xa, Uổng tử thành hiện ra sừng sững, những đốm lửa leo lét trôi phiêu phiêu trên tường thành. Ở nơi đó, có bao nhiêu vong quỷ đang ngày đêm ngóng trông một cách vô vọng ngày trở về trần gian? Họ vĩnh viễn không được tái sinh, họ biết, nhưng sao họ vẫn không ngừng trông ngóng? Có lẽ, vì nơi đó, họ dẫu từng đau khổ nhưng vẫn đầy những hạnh phúc. Người không biết quý mạng sống của mình thì không bao giờ được tái sinh, biết là như thế, nhưng có phải họ muốn thế đâu. Có những lý do, những nỗi đau khổ làm họ không có cách gì để tồn tại, để rồi, họ chỉ còn cách tự chọn lấy cái chết. Than ôi, con người có bao giờ biết thế nào là đủ, chỉ đến khi vào đến nơi này, họ mới nhận ra, chỉ cần được thấy ánh sáng mặt trời thôi cũng là niềm hạnh phúc vô bờ.
Nhân quả, luân hồi, gieo nhân nào phải gặt quả đó, nhưng liệu có cơ hội nào để họ chuộc lỗi hay không?
-------
Ngày thứ ba, Bạch đại ca đã trở về. Thực ra tôi cũng chẳng biết đại ca về từ lúc nào. Bạch Vô Thường là quỷ câu hồn, vô hình vô ảnh, đến đi không ai hay biết, thì một tiểu quỷ nhỏ nhoi như tôi sao có thể biết cho được. Chỉ là khi tôi mở mắt ra, đại ca đã ở đó.
Đại ca ngồi trên cái ghế, lưng xoay lại phía tôi, thế mà khi tôi mở mắt ra, ngay lập tức đại ca đã biết. Đại ca lập tức quay mình trở lại, nhìn tôi có chút gì u uẩn. Tôi vội vàng nhỏm dậy, miệng lúng búng muốn chào mà không ra tiếng, muốn hỏi mà không ra lời, ngàn vạn điều muốn nói mà thốt không nên câu. Bạch gia nhìn tôi thở dài:
- Tiểu muội, ngủ có ngon không?
Tôi gật vội đầu, cố gắng nuốt một hơi để trấn tĩnh:
- Bạch đại ca, mấy hôm nay đại ca đi đâu vậy. Sao đại ca lại bảo muội ở đây. Rốt cuộc sau này muội sẽ ra sao?
Bạch gia vẫn nhìn tôi, im lặng hồi lâu rồi mới nói:
- Này muội, hôm nay ta dẫn muội đi đầu thai.
Tôi mừng rỡ nhỏm dậy, suýt nữa thì ngã bổ nhào vào Bạch Vô Thường. Thế là tôi cũng được đi đầu thai, chẳng bao lâu nữa tôi sẽ được trở lại với nhân gian tươi đẹp của tôi.
Bạch Vô Thường vẫn nhìn tôi với vẻ buồn rầu, làm niềm vui của tôi bỗng xẹp mất một nửa. Lẽ nào, lẽ nào đại ca không muốn tôi chuyển kiếp.
Ba ngày ở đây, tôi đã nếm trải đủ nỗi cô đơn vắng lặng. Tôi không thể chịu đựng nổi cái cảm giác đó. Nhưng… nhưng… từ trước đến giờ Bạch đại ca vẫn ở đây một mình. Có phải vì thế mà Bạch đại ca không vui chăng. Lẽ nào tôi có thể bỏ Bạch ca ở lại đây, mà vui vẻ đi chuyển kiếp.
Bạch gia đột nhiên nói:
- Này muội, ta không phải buồn vì muội đi chuyển kiếp đâu. Muội được vui thì ta cũng vui theo mà, hiểu không?
Tôi nhìn đại ca, không tin lắm. Nếu không phải vì tôi đi mất mà Bạch ca đau buồn, thì vì cái gì. Chẳng lẽ vì đại ca câu hồn không đủ, bị Diêm Vương quở phạt hay không?
Bạch gia đột ngột giơ tay như muốn vuốt tóc tôi, nhưng rồi lại rụt tay lại:
- Muội đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó. Ôi, chỉ vì ánh mắt này mà tiểu quỷ kia phải trầm luân mấy nghìn năm.
Tôi lại càng hoang mang. Ánh mắt nào, tiểu quỷ nào, ánh mắt của tôi thì có liên quan gì đến ai, mà ai phải trầm luân mấy nghìn năm vậy.
Bạch gia nhìn tôi vẻ thương hại:
- Muội cũng chẳng có lỗi gì, chỉ là tên tiểu quỷ kia quá đa tình mà thôi. Thật là nghiệt căn, nghiệt căn, chấp nê muôn kiếp không thể quay đầu. Than ôi, sao đường ngay lối thẳng không đi, lại cứ đâm quàng vào hang sâu ngõ thẳm như vậy chứ.
Tôi níu tay Bạch ca, tròn mắt ngạc nhiên:
- Đại ca nói gì mà muội không hiểu, tiểu ngạ quỷ nào, nghiệt căn nào?
Bạch ca lại thở dài:
- Muội biết để làm gì, vì lát nữa thôi, Mạnh Bà Thang của Mạnh bà cũng làm muội quên hết mà thôi.
Tôi vẫn níu tay áo Bạch Vô Thường nằn nì:
- Đại ca làm tiểu muội không hiểu gì hết. Muội muốn biết, muốn biết thật mà.
Bên ngoài cửa, gió từ đâu chợt ùa vào qua cánh cửa chưa khép chặt, lạnh lẽo, âm u. Bạch gia nhìn cánh cửa, nhìn tôi, ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Này muội, muội có biết, một nghìn năm trăm năm trước, muội vốn là một uổng quỷ, vốn dĩ phải trầm luân vĩnh viễn trong Uổng Tử Thành hay không....
Giọng của Bạch Vô Thường trầm trầm, buồn bã, giá như tôi còn là một con người, giá như tôi còn nước mắt để rơi, còn tim để đau, thì tôi không thể không rơi nước mắt. Người ấy, người ấy chỉ một ngạ quỷ nhỏ nhoi hèn kém, vậy sao có thể đánh đổi năm trăm năm đạo hạnh của mình chỉ để cho tôi được siêu sinh. Rồi người ấy, chỉ vì nhớ nhung tôi mà lại sẵn sàng đánh đổi cả nghìn năm đạo hạnh, chỉ mong cầu lấy một đoạn nhân duyên ngắn ngủi với tôi.
Sao người ta phải khổ như thế.
Sao tôi chẳng nhớ gì về những chuyện đó, tôi lang thang trên đường đi vào Uổng Tử Thành cây đèn dẫn đường bị tắt, rồi tiểu ngạ quỷ tốt bụng ra dẫn tôi đi..., lẽ nào tôi lại quên sạch về người ấy như thế chăng.
Mạnh Bà Thang, Mạnh Bà Thang, hay cho loại thuốc lú đó, nó đã làm tôi trở thành một kẻ vô tình bất nghĩa.
Một nghìn năm đạo hạnh của người đã dùng để đánh đổi lấy vài năm duyên phận với tôi. Tôi, tôi phải làm cách nào để trân trọng đoạn duyên phận đó đây.
Bạch Vô Thường đại ca nhìn tôi lắc đầu:
- Vô ích mà thôi. Sau khi uống Mạnh Bà Thang, muội sẽ quên sạch những gì ta đã nói. Ôi, đó là số phận rồi, muốn cũng chẳng thay đổi được.
Tôi nôn nóng nắm lấy tay áo Bạch Vô Thường:
- Có chuyện gì sẽ xảy ra hả đại ca? Không phải tiểu ngạ quỷ ca ca đã đem đánh đổi một nghìn năm đạo hạnh để được gặp muội hay sao. Lẽ nào hai bọn muội không thể gặp nhau, không thể bên nhau?
Bạch Vô Thường chỉ lắc đầu:
- Thiên cơ bất khả lậu, ta không thể nói gì hơn, luật trời nghiêm lắm. Muội hãy chuẩn bị đi, đã sắp đến giờ rồi, ta sẽ đưa muội đi một đoạn.
Bạch gia cầm ngọn đèn nhỏ đi trước, tôi lầm lũi đi theo sau. Khép lại cánh cổng, tôi nhìn căn nhà thêm một lần nữa rồi rảo bước đi theo đại ca. Nếu nó đã là số phận, thì tôi cũng chẳng có cách nào chống chọi lại, biết trước cũng đâu ích gì.
Chỉ còn cách hy vọng rằng nó sẽ tốt đẹp mà thôi.
Con đường quay trở lại Chuyển Luân Đài, vốn dĩ tôi đã đi qua một lần. Tôi có trí nhớ khá tốt, cho nên dẫu ánh đèn của Bạch Vô Thường đại ca chỉ leo lét, tôi cũng không bị vấp ngã.
Ngọn đèn của Bạch Vô Thường đại ca trong giây phút này sao cũng cô độc và bi ai như thế.
Phía đằng xa, Uổng Tử Thành vẫn đứng sừng sững, những vong quỷ vẫn giơ cao những ngọn đèn leo lét, âm u buồn bã.
Bạch gia đột nhiên dừng lại, trao ngọn đèn cho tôi:
- Phía trước là Chuyển Luân Đài rồi, ta tiễn muội đến đây thôi.
Tôi cầm lấy ngọn đèn, bấn bíu nhìn Bạch ca thêm một lần nữa rồi quay mình quả quyết bước đi. Đằng sau tôi, tôi biết, ánh mắt Bạch ca đang nhìn tôi lưu luyến
Tôi đã không thể quay đầu lại được rồi.
Chuyển Luân Đài nằm sừng sững trước mặt tôi, uy nghiêm. Dưới chân đài là lò thuốc của Mạnh Bà, đang sôi sùng sục, nhưng xung quanh không có một ai. Tôi ngơ ngác không biết phải làm gì, liệu tôi có được quyền tự múc Mạnh Bà Thang ra uống hay không.
Đột nhiên, một bàn tay chạm nhẹ vào tôi. Quay lại, tôi thấy Bạch gia đã ở bên cạnh tôi từ lúc nào. Sắc mặt đại ca có vẻ mừng rỡ. Đại ca cứ lẩm nhẩm:
- Thật kỳ lạ, không hiểu Mạnh Bà đột nhiên đi đâu. Có lẽ đây chính là số phận đã định sẵn, muốn tiểu muội muội không quên những chuyện đã xảy ra chăng.
Tôi hoàn toàn không hiểu gì cả, chỉ nhìn Bạch đại ca với vẻ ngạc nhiên. Bạch gia liền đẩy mạnh vào lưng tôi:
- Mau đi lên Chuyển Luân Đài, trong khi Mạnh Bà chưa trở về. Nhớ nhé, tiểu ngạ quỷ đã nhớ nhung quyến luyến muội suốt mấy nghìn năm, đừng phụ lòng nó.