CHƯƠNG 2

S au khi đổi sang phi cơ Boeing 747 ở HongKong, bay thêm gần hai mươi tiếng đồng hồ, cuối cùng, phi cơ cũng đã đến phi trường La Mã, lúc đó là tám giờ rưỡi sáng ở La Mã, cách giờ ở Đài Bắc, vừa đúng bảy tiếng đồng hồ.
Chí Tường đưa mắt nhìn vào chiếc đồng hồ lớn ở phi trường, chuyện trước tiên, chàng đưa tay chỉnh lại đồng hồ mình cho đúng theo giờ La Mã.
Đưa mắt nhìn đi, phi trường đầy nghẹt người là người, đều là những khuôn mặt mắt xanh mũi lõ, bên tai chàng vang lên những tiếng ồn ào, toàn là những âm thanh ngoại quốc khác lạ không quen. Trong nhất thời, Chí Tường có một cảm giác không thật, như đang nằm mộng. Sau khi làm xong thủ tục nhập cảnh, lấy xong hành lý - mẹ đúng là mẹ, sắp cho chàng một rương quần áo đủ bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông, lại còn có cả của Chí Viễn nữa. Xách chiếc va li to tướng, cùng những gói lớn gói nhỏ của mẹ cụ bị cho chàng, bước ra khỏi hải quan, chàng đưa mắt dáo dác nhìn chung quanh. Chí Viễn đâu? Một người có chiều cao một thước tám, lại đẹp trai xuất chúng như Chí Viễn, hẳn là không khó kiếm lắm đâu, chàng đưa mắt nhìn ra từng lớp người, từng lớp người chung quanh, lỡ mà Chí Viễn không ra đón chàng, thì không biết phải làm sao đây, lần đầu tiên đặt chân lên xứ lạ quê người, chàng thật sự không tưởng tượng được mình sẽ phải làm thế nào, nếu quả thật có chuyện như thế xảy ra!
- Chí Tường!
Một tiếng kêu quen thuộc, đã lâu lắm không được nghe, đột nhiên vang lên thật thân thiết, nồng nàn bên tai chàng. Chàng quay người lại, chưa kịp nhìn kỷ người trước mặt, đã bị hai cánh tay mạnh mẽ ôm choàng lấy chàng thật chặt. Chàng mừng rỡ kêu lên thật to:
- Anh Hai! Em cứ ngỡ là anh không tới chứ!
Chí Viễn thở ra một hơi dài:
- Không tới?... Làm sao mà anh có thể không tới được chứ? Anh đến đây đã ba tiếng đồng hồ rồi, ngồi đợi ở băng ghế đàng kia đấy, một mặt hút thuốc, một mặt hồi tưởng lại chuyện ngày xưa...
Chàng đưa tay vỗ vào vai Chí Tường một cái thật mạnh, đôi mắt chàng như có vẻ ươn ướt:
-... Ồ, Chí Tường, em cao lớn hơn ngày trước nhiều, cao đến độ anh không còn cách gì vò tóc em được nữa rồi. Và đồng thời, em cũng đẹp trai hơn xưa nhiều, gần như đẹp trai giống như anh ngày xưa vậy đó!
Chí Tường nhìn Chí Viễn, lúc này, chàng mới định thần lại được để quan sát người anh xa cách đã tám năm dài của mình. Ồ, từ hai mươi mấy tuổi cho đến ngoài ba mươi là một khoảng cách thật xa hay sao? Chí Viễn vẫn là một người đàn ông đẹp trai, chỉ có điều là, chàng gầy đi, đầu mày đuôi mắt, đã nhìn thấy những nếp nhăn mờ mờ, chàng cũng đen nhiều hơn xưa, hẳn là mặt trời ở La Mã nóng bức hơn mặt trời ở Đài Loan nhiều. Trông chàng hơi có nét tiều tụy, hơi có chút mệt mỏi, cái sinh hoạt ở ca kịch viện đó nhất định là là lấy ngày làm đêm, lấy đêm làm ngày! Những ngày bình thường, vào giờ khắc như thế này, có thể còn đang là giờ ngủ của chàng! Trên người chàng còn có trộn lẫn mùi thuốc lá và mùi rượu nồng thật mạnh, những người bạn diễn viên của chàng có thể là có một đời sống rất lãng mạn, phóng túng... chàng đưa mắt chăm chú nhìn Chí Viễn, cùng một lúc, Chí Viễn cũng đang đưa mắt nhìn chàng trừng trừng, thế là, đột nhiên, đôi bàn tay của hai anh em, cùng đưa ra nắm lấy nhau thật chặt.
Chí Viễn cất tiếng nói, cổ họng như có chút gì khàn đặc:
- Nói cho anh biết, Ba Mẹ đều khỏe cả chứ!
- Tóc Ba bạc hết rồi, Mẹ thì ngày ngày trách anh...
- Trách anh?
- Trách anh không viết thư về nhà, trách anh viết thư gì mà ngắn như là đánh điện tín, trách anh cho đến bây giờ vẫn chưa chịu cưới vợ... à! Anh Hai, có phải tại vì anh có một cô vợ người Ý, cho nên không dám viết thư về nhà báo tin chứ gì?
- Em nói hoàn toàn đúng rồi đấy!
Chí Viễn cười rộ lên, nụ cười thật thoải mái, cởi mở, trông chàng như có vẻ trẻ hẳn lại như ngày xưa.
Chí Tường mở đôi mắt thật to lên, quay đầu tìm kiếm:
- Thật à? Chị ấy có cùng đi với anh không?
Chí Viễn một tay tiếp lấy chiếc va li từ trên tay chàng, một tay kia lại đưa ra vỗ mạnh lên vai chàng:
- Đừng có ngố như thế chú ạ!... Anh vĩnh viễn không thể lấy vợ ngoại quốc đâu, bọn họ có cái mùi đầm không chịu được!...
Chàng nhướng nhướng đầu, nói:
-... Thôi chúng ta đi! Đi về nhà nghỉ một chốc đã, rồi anh sẽ chở em đi tham quan một vòng thành phố La Mã.
Đi ra khỏi phi trường, đập thẳng vào mặt, là cái nóng oi bức của một ngày vừa bắt đầu, không ngờ mùa Hè của Âu Châu, cũng nóng bức như thế này! Chí Viễn để hành lý trên đất, và nói:
- Em đứng đợi ở đây nhé, anh đi lấy xe đến đây! Xe của anh nằm ở bãi đậu xe.
- Anh có xe à?
Chí Tường hỏi một cách ngạc nhiên, ở Đài Loan, cha mẹ chàng suốt một đời đi dạy học ở trường trung học, không hề bao giờ nghĩ đến chuyện có được một chiếc xe hơi của riêng mình. Thế nhưng, Chí Viễn,... ồ, Chí Viễn là diễn viên ca nhạc kịch, sinh hoạt dĩ nhiên phải hào nhoáng hơn bình thường chứ!
Chí Viễn hơi do dự một lúc, sau đó nói như giải thích một điều gì:
- Chỉ là... một chiếc xe cũ nát mà thôi, ở ngoại quốc, không có xe cũng như không có chân. Sao, trong thư anh không có nói chuyện đó à?
- Thư của anh ngắn vô cùng, có nói gì đâu!
Chí Viễn cười cười, nhưng không hiểu tại sao, Chí Tường cảm thấy nụ cười đó hình như hơi có chút miễn cưỡng, chàng chưa kịp nói gì, Chí Viễn đã bỏ đi lấy xe. Chí Tường nhìn theo dáng anh, chàng trực tiếp cảm nhận được rằng, mình đã nói sai một điều gì đó, thật sự, điều này cũng không thể nào trách được anh chàng đâu! Nhất định là anh ấy rất bận, bận đến độ không có thì giờ để viết thư! Có thể, với đời sống một diễn viên sân khấu như anh ấy, không nhiều thì ít phải có một chút "phóng túng", do đó, khi viết thư, anh đã không đề cập đến, cha mẹ lại là người bảo thủ, hẳn là khó thể chấp nhận. Nghĩ như thế, chàng tự gật gù với mình, cho dù sinh hoạt của anh chàng có như thế nào, anh vẫn luôn luôn là thần tượng trong lòng chàng, chàng sẽ đứng cùng một bên với anh. Nhất định!
Một loạt tiếng kèn xe vang lên, chàng ngẩng đầu nhìn, Chí Viễn đang từ một chiếc "xe" đi xuống. Chàng dương to đôi mắt, nhìn chiếc "xe" đó trân trối. Trời ạ! Thế này cũng gọi là xe sao? Những lời anh Hai nói lại là sự thật! Đó quả thật là một chiếc xe cũ nát như Chí Viễn đã diển tả! Màu sắc nguyên thủy của nó có thể là màu đỏ, thế nhưng, bây giờ không thể nào phân biệt được nó là đỏ hay là nâu, vì thân xe đã bị sét rĩ, loang lỗ đầy khắp mọi nơi, đèn ở đầu xe bị bể, đuôi xe bị móp vào một mảng khá to, thân xe thì lồi lõm không đều... xe cũ nát! Ở Đài Bắc mà muốn tìm ra một chiếc xe như thế cũng không phải là dễ đâu!
Chí Viễn đi đến bên Chí Tường, cúi người xuống khuân hành lý để lên xe, nói:
- Người Ý lái xe không có một chút quan niệm đạo đức nào cả, họ thường hay thích cọ quẹt lung tung! Có xe tốt cũng chẳng ích lợi gì! Nếu như không phải vì chỗ anh ở quá xa ca kịch viện, anh không thèm lái xe làm chi đâu!
Chàng vịn tay vào cánh cửa, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào Chí Tường, như muốn nói điều gì, nhưng lại nuốt trở vào:
- Lên xe đi! Lên xe rồi hẳn nói!
Chí Tường hơi chau đôi chân mày lại, cảm thấy hình như Chí Viễn đang dấu mình điều gì.
Hai người yên lặng lên xe, Chí Viễn rồ máy xe, thoạt tiên, chiếc xe đó kêu lên ầm ầm như đang phẩn nộ, như đang muốn gây gỗ với ai về chuyện gì, sau đó, một loạt tiếng run lập cập, lại một loạt tiếng than vãn, lại thêm một loạt tiếng kêu la... cuối cùng, xe lại bị tắt máy.
Trong miệng của Chí Viễn phát ra những tiếng lầm bầm thật kỳ quái, có thể đó là tiếng Ý, vì Chí Tường nghe mà không hiểu một tiếng nào. Chí Viễn lại rồ máy xe thêm một lần nữa, lại rồ thêm một lần nữa... cuối cùng, chiếc xe đó kêu "vù" một cái, xông thẳng lên phía trước một cách thật anh dũng, suýt chút đã đụng vào đít của chiếc xe đàng trước.
Chiếc xe đã lên đường, Chí Viễn lấy ra một điếu thuốc, đốt lửa lên, một mặt hút thuốc, một mặt lái xe, trên gương mặt chàng có nét do dự, bất quyết, mà cũng vô cùng trầm tư nghĩ ngợi. Chí Tường ngửi mùi thuốc lá tỏa lan trong xe, bất giác mở miệng hỏi:
- Anh Hai, anh hút thuốc dữ lắm không?
- Ồ... cũng không đến nổi nào.
- Thuốc lá không làm hại thanh quản sao?
- Ồ...
Chiếc xe quẹo cua một cái thật gấp, lại suýt chút đâm sầm vào chiếc xe khác đang chạy ngược chiều, Chí Viễn một mặt bóp kèn inh ỏi, một mặt lại thấp giọng lầm bầm những lời nguyền rủa, Chí Tường cảm thấy sợ đến toát mồ hôi lạnh.
- Anh Hai, lái xe ở Ý, hẳn là phải có kỹ thuật rất cao mới được!
- Nếu như em có thể lái xe ở Ý, em sẽ có thể lái xe ở bất cứ nơi nào trên thế giới!
Chí Viễn trả lời, nhìn vào con đường trước mặt, chiếc xe chạy vun vút giữa những chiếc khác cũng đang phóng như bay trên đường lộ. Chàng hít vào một hơi thuốc thật sâu, hàm răng cắn lấy điếu thuuốc, đôi mắt chàng nhìn thật thẳng về phía trước, một lúc thật lâu, chàng lấy điếu thuốc ra, nói bằng một giọng khàn khàn:
- Chí Tường, anh cần nói cho em nghe...
Ánh mắt của Chí Tường đang thả theo cảnh vật phía ngoài cửa xe, những kiến trúc cổ kính của Âu Châu, những ngôi giáo đường với những đường nét chạm trổ thật nổi bật, những hồ phun nước ở góc đường... đột nhiên, chàng thở ra một hơi dài, kêu lên thảng thốt:
- Ồ, Khải Hoàn Môn! Từ trước đến nay, em cứ nghĩ là chỉ có Paris mới có Khải Hoàn Môn chứ! Ồ, đó là gì vậy? Đấu trường phải không? Đó có phải là đấu trường của La Mã thời xưa không? Ồ! Xe ngựa! Thời đại này mà vẫn còn xe ngựa sao? Ồ! Anh Hai, em sắp điên lên rồi, tất cả những thứ này làm cho em sắp điên lên rồi! Anh có thể dừng xe lại không? Em muốn lấy giấy bút ra vẽ những cảnh này...
Chí Viễn nhìn Chí Tường, đôi môi chàng hiện lên một nụ cười yêu mến, chàng nói một cách trầm tư:
- Chí Tường! Thì giờ của em còn nhiều lắm! Bây giờ về nhà nghĩ mệt trước đã, chiều hãy trở ra nữa, đây chỉ mới là ngày thứ nhất ở La Mã của em mà!
Chí Tường cố gắng kềm chế tình cảm phấn khởi đang bộc phát trong người, cảm thấy hơi ngượng ngùng vì sự hăng hái quá sức của mình. Chàng bất giác hỏi bâng quơ một câu:
- Ban nãy hình như anh có chuyện gì muốn nói với em, phải không?
Chí Viễn lại đốt lên một điếu thuốc khác, chàng ậm ừ:
- Ồ... để về nhà rồi nói luôn cũng được.
Đột nhiên, Chí Tường quay đầu lại nhìn Chí Viễn, nói một cách nồng nhiệt:
- Anh Hai, bây giờ anh dẫn em đi xem chỗ này được không?
- Chỗ nào?
- Tòa ca kịch viện mà anh đang biểu diễn hiện giờ! Em muốn được xem những tấm giấy quảng cáo về anh, sân khấu anh hát, chỗ anh ngồi hóa trang...
Những bắp thịt bên mép của Chí Viễn hình như hơi co giật một chút:
- Ồ! Hôm khác đi! Vì hôm nay em đến, đêm qua anh náo nức quá, đến độ cả đêm không ngủ được, bây giờ mệt mỏi quá sức! Vã lại, đã tới giờ ăn trưa rồi!
Ồ! Thì ra là vậy, Chí Tường nhìn anh, thảo nào mà gương mặt anh ấy trông có nét mệt mỏi, thảo nào mà anh ấy hút thuốc lá lia lịa! So với anh Hai, hình như sự vui mừng của chàng có hơi "ích kỷ" một chút.
Vừa đến xứ lạ, cái gì cũng thấy mới mẽ, đối với cái gì cũng cảm thấy hăng hái, còn Chí Viễn thì sao? Hiển nhiên, điều làm cho chàng hăng hái nhất là việc em trai chàng đến nơi. Chí Tường cảm thấy hơi xấu hổ.
Chàng nói lí nhí trong miệng:
- Xin lỗi anh, anh Hai!
Chí Viễn không nói một tiếng nào, mà chỉ đưa tay qua, nắm lấy tay chàng, bóp chặt một cái, an ủi và yêu thương.
Chiếc xe xuyên qua khu phố chợ náo nhiệt, những kiến trúc xinh đẹp dần dần ít đi, xe chạy càng lúc càng xa, Chí Tường nhìn ra ngoài cửa kính xe, nghi hoặc. Trong lòng thầm nghĩ, chỗ ở của Chí Viễn ngó bộ cũng xa quá sức, chắc hẳn, những người có tiền mới ở khu ngoại ô chứ gì! Thế nhưng, chỗ này cũng không thể kể là khu ngoại ô, chiếc xe lướt vào một khu hẽm nhỏ chật hẹp, hai bên con hẽm nhỏ, là những căn nhà thấp lè tè, mọc lộn xộn, có một số giống như những căn nhà cất bất hợp pháp ở Đài Bắc. Phía trước những căn nhà thấp, có những người đàn bà Ý xăn váy đầm, để lộ những bắp chân trần to tướng, đứng ở trước cửa giặt giũ, phơi quần áo, bọn trẻ con chạy tán loạn trên đường, chơi trò rượt đuổi, kêu la ầm ĩ. Chiếc xe lại quanh thêm một cua quẹo, con hẽm lại càng thêm chật, phía trước mặt xuất hiện một căn lầu xiêu xiêu vẹo vẹo, như thể sắp đổ bất cứ lúc nào, có thể, căn lầu này đã được cất từ mấy trăm năm về trước, có thể sắp bị phá vỡ đi... chiếc xe dừng lại, đúng ngay phía trước tòa nhà xiêu vẹo đó.
Chí Viễn nói thật đơn giản và rõ ràng:
- Đến rồi! Lên lầu một, căn phòng phía bên trái, đừng nên đi qua phía bên phải, phía bên phải là một thằng say rượu quanh năm suốt tháng, dây vào hắn không được!
Chí Tường xách lấy hành lý, leo lên lầu một theo như sự chỉ dẫn của anh chàng, không có thang điện, cầu thang làm bằng gỗ, mỗi lần đạp chân bước lên trên, đều phát ra những tiếng kêu kẽo kẹt, làm như mỗi một bước chân đạp lên, đều có thể làm sập cầu thang này bất cứ lúc nào. Lên đến lầu một, Chí Viễn lấy chìa khóa ra mở cửa, Chí Tường yên lặng bước vào. Bên trong phòng, có một mùi ẩm mốc xông thẳng vào mũi. Dưới ánh sáng mờ mờ, Chí Tường đưa mắt quan sát căn "phòng khách" đơn giản đó, một chiếc ghế salon cũ rách, trên đó chất đầy sách báo, tạp chí, một chiếc bàn học, trên đó chỉ có trần trụi một chiếc đèn bàn không có cái chụp phía trên. Mấy chiếc ghế ngồi, một cái bàn ăn. Trên tường, vôi đã loang lỗ nhiều nơi, chỗ nào cũng có vết tích nước đọng vàng vọt. Màn cửa trông thật cũ kỷ, cũ đến độ gần giống như những bối cảnh xa xưa trong phim điện ảnh. Chàng đưa mắt nhìn vào "phòng ngủ", ngay cửa phòng ngủ, đập mạnh vào mắt chàng, là một vật gì đó giống như hai câu đối, dán trên tường. Trên đó là nét chữ từ nhỏ vốn đã được viết thật đẹp của Chí Viễn, viết rằng:
- Xuân đi Thu đến, tuổi trẻ đã dần già,
Góc biển ven trời, chí hùng thành tro bụi!
Chàng ngạc nhiên quay hẳn đầu lại, nhìn trừng trừng vào Chí Viễn, Chí Viễn cũng đang yên lặng nhìn chàng. Hai anh em cứ đứng nhìn nhau như thế, một lúc thật lâu, không ai mở miệng nói một lời, trong phòng yên lặng đến độ có thể nghe được tiếng thở của hai anh em. Sau đó, cuối cùng Chí Tường cũng mở miệng, giọng chàng thật nhẹ, thật cẩn thận, hỏi rằng:
- Anh không hề đóng vai quan trọng trên sân khấu ca nhạc kịch, phải không?
Chí Viễn trả lời bằng một giọng khàn đục:
- Công việc không phải dễ kiếm, nhất là đối với người Á Đông.
- Anh có thật sự làm việc ở ca kịch viện không?
- Đúng vậy.
- Đóng vai phụ phải không?
Chí Viễn im lặng.
Chí Tường tiến đến bên chàng, đưa tay chụp lấy cánh tay của anh mình, gương mặt chàng đỏ bừng, chàng nói bằng một giọng thật kích động, thật lớn tiếng:
- Cho dù anh chỉ đóng vai phụ, hoặc là vai phụ của vai phụ! Anh vẫn là một nhà thanh nhạc vĩ đại! Đối với em, anh vẫn là người anh mà em kính phục nhất! Em đã đến đây rồi, anh em chúng ta sẽ cùng nhau đi về phía lý tưởng mà chúng ta đã có từ bao lâu nay, cho dù có phải leo thật chậm, cũng phải cố gắng leo cho tới cùng! Em sẽ dấu Ba Mẹ chuyện này, thế nhưng...
Chàng chạy đến bên cánh cửa phòng ngủ, đưa tay rứt ngay tờ giấy đó, xé nát đi:
-... Anh vẫn còn hùng tâm tráng chí chứ? Phải không? Anh Hai?
Ánh mắt của Chí Viễn long lanh sáng, nhìn chàng một cách nồng nhiệt:
- Đúng vậy, đều đặt cả vào em đấy, Chí Tường!