Chương 1

    
ọ tìm ra hắn ở Ponta Porã, một thị trấn nhỏ êm đềm của Braxin, giáp biên giới với Paragoay, nơi miền đất mà người ta vẫn gọi là vùng biên.
Họ thấy hắn sống trong một biệt thự nhỏ ẩn mình trên phố Tiradentes, một đường phố rộng với một hàng cây xanh chạy ở giữa và những cậu bé để chân đất đá bóng trên mặt hè nóng bỏng.
Theo như những gì họ biết thì hắn sống một mình, không kể một người giúp việc đến và đi vào những giờ rảnh rang trong suốt tám ngày mà họ theo dõi.
Có thể thấy rằng hắn đang sống một cuộc sống dễ chịu nhưng chắc chắn là không thừa thãi gì. Ngôi biệt thự khá là khiêm nhường mà bất kỳ một thương nhân địa phương nào cũng có thể có. Ô tô hắn xài là một chiếc VoJkswagen Beetle đời 1983, được sản xuất ở São Paulo cùng với cả triệu chiếc khác. Chiếc xe màu đỏ và đuợc lau chùi bóng lộn. Tấm ảnh đầu tiên của hắn mà họ chụp dược là lúc hắn đang lau xe ngay bên trong cổng.
Họ thấy hắn giảm cân một cách đáng kể so với cái thân hình chừng hơn một tạ mà lần cuối cùng người ta nhìn thấy. Da và cả tóc hắn sẫm màu hơn, cái cằm gọn ghẽ và cái mũi hơi nhọn. Những thay đổi tinh tế. Họ đã phải chi tiền kha khá cho một tay bác sĩ phẫu thuật ở Rio, người đã thực hiện những thay đổi này cách đây hai năm rưỡi.
Vậy là sau bốn năm săn lùng khổ ải, bốn năm với những ngõ cụt, những dấu vết mất hút và những tin tức sai lạc, bốn năm đổ tiền như trút vào cái túi thủng, cuối cùng thì họ cũng đã tìm thấy hắn.
Nhưng rồi họ vẫn chờ đợi. Thoạt đầu thì họ muốn tóm hắn ngay lập tức, gây mê và đưa hắn tới một ngôi nhà an toàn ở Paragoay, trước khi hắn phát hiện ra họ hay một người hàng xóm nào đó trở nên nghi ngờ. Cơn bốc đồng khi tìm ra hắn khiến họ nghĩ tới một hành động nhanh chóng, thế nhưng sau hai ngày thì họ quyết định ẩn mình và chờ đợi. Họ lảng vảng trên phố Tiradentes, ăn mặc như những người địa phương, uống trà dưới bóng cây, tránh nắng, ăn kem, tán gẫu với bọn trẻ, tất cả chỉ để trông chừng ngôi nhà của hắn. Họ bám theo khi hắn chạy xe vào trong phố để mua hàng, và họ đã từ bên kia đường chụp ảnh hắn khi hắn bước ra khỏi tiệm thuốc. Họ đã áp sát hắn ở một cửa hàng rau quả và nghe hắn nói với người bán hàng bằng thứ tiếng Bồ Đào Nha tuyệt hảo, với hơi một chút giọng của một người Mỹ hay một người Đức chịu học gì đó. Hắn mau mau chóng chóng mua hàng và trở về nhà, với cánh cổng đóng kín lại ngay. Chuyến đi chóng vánh này của hắn dã để lại nhiều tấm ảnh cho họ.
Xưa kia hắn cũng đã từng tập chạy, mặc dù trong những tháng trước khi biến mất thì quãng đường chạy của hắn đã rút ngắn lại khi mà thân hình của hắn mập ú lên. Giò đây, hắn đã xuống cân nhiều như vậy thì họ chẳng ngạc nhiên gì khi thấy hắn chạy trở lại. Hắn khóa cổng khi ra khỏi nhà và bắt đầu chạy từ từ trên hè phố Tiradentes. Chín phút cho dặm đưòng đầu tiên, với đoạn đường thẳng tắp và nhà cửa mỗi lúc một cách xa nhau hơn. Ra tới rìa thị trấn thì mặt đường không còn được trải nhựa nữa mà chỉ là đưòng đất và khi vào dặm dưòng thứ hai với-tốc độ tám phút một dặm thì Đanilo bắt đầu túa mồ hôi. Đã chừng giữa buổi sáng và thời tiết tháng Mười lúc này vào khoảng hai mươi tư độ. Hắn tăng tốc độ khi ra khỏi thị trấn, chạy qua một bệnh viện nhỏ với đầy các bà mẹ trẻ và một nhà thờ nhỏ do những người Báptixt dựng lên. Đoạn đường trở nên bụi bặm hơn khi hắn hướng ra ngoại ô với tốc độ bảy phút một dặm.
Việc chạy của hắn là hoàn toàn nghiêm túc và điều đó làm cho họ hết sức hài lòng. Đơn giản là Danilo sẽ chạy thẳng vào tay họ.
Ngay sau hôm tìm ra hắn, một ngôi nhà nhỏ tồi tàn ở ngoại ô Ponta Porã đã được một người Braxin có tên là Osmar đứng ra thuê, và chẳng mấy chốc toàn bộ nhóm truy lùng đã dọn đến. Số lượng ngưòi Mỹ và người Braxin trong nhóm là bằng nhau, với Osmar ra lệnh bằng tiếng Bồ Đào Nha và Guy ra lệnh bằng tiếng Anh. Osmar có thể nói cả hai thứ tiếng này, và đã trở thành người phiên dịch chính thức cho cả nhóm.
Guy, đến từ Washington, là một cựu nhân viên chính phủ được thuê để tìm kiếm Danny Boy, biệt danh mà ngưòi ta đặt cho Danilo Sinva. Với một số cấp, Guy được coi là ngưòi có thực tài, v&agra!!!14134_21.htm!!! Đã xem 34343 lần.

Dịch giả: Nguyễn Bá Long
Nguồn: Thụy An An – HSVForum.vn
Được bạn: mọt sách đưa lên
vào ngày: 4 tháng 1 năm 2013

Truyện Đồng Đạo ---~~~cungtacgia~~~--- !!!14134_20.htm!!!ang đứng trước một hoàn cảnh đầy bất trắc.”
“Được thôi. Có điều phải làm rõ mọi chuyện.”
“Chẳng nhẽ còn chưa rõ sao?"
“Đúng thế. Hiện giờ, chúng tôi thực sự không có vấn đề gì với nguyện vọng ly hôn của thân chủ của ông, và chị ta có thể được nuôi con.”
“Cảm ơn. Các người rộng lượng quá.”
"Trên thực tế, thân chủ của tôi không có dự tính đòi quyền thăm nom đứa trẻ.”
“Được lắm. Sau khi bỏ rơi đứa trẻ trong bốn năm trời, chắc hắn cũng chẳng muốn nhìn lại nó nữa.”
“Có một lý do khác,” Sandy vừa nói vừa mở hồ sơ và lấy ra cái kết quả xét nghiệm ADN. Anh ta đưa một bản sao cho J. Murray. Lão lập tức thôi cười và nheo mắt nhìn mấy tờ giấy.
“Cái gì thế này?” Lão hỏi vẻ nghi hoặc.
“Sao ông không đọc đi đã?” Sandy đáp.
J.Murray móc trong túi ngực ra cái kính và đeo lên. Lão đưa tờ giấy ra xa, tới đúng tầm thì ngừng lại và bắt đầu từ từ đọc. Lão ngây ra sau trang đầu tiên, và đôi vai lão rũ xuống ở cuối trang thứ hai.
“Tai hại quá, phải không?” Sandy nói sau khi J.Murray đọc xong.
“Đừng vội mừng. Tôi chắc chắn là điều này có thể giải thích được ”
"Tôi thì chắc là không. Theo luật Alabama, kết quả xét nghiệm ADN là bằng chứng mang tính kết luận. Bây giờ, dù không phải là người sống chết vói Điều Tu chính thứ nhất như ông, nhưng tôi nghĩ rằng nếu điều này được công bố thì sẽ gây lúng túng cho thân chủ của ông nhiều đấy. Hãy hình dung xem, có chửa với người này trong khi giả bộ sống hạnh phúc với người kia. Tôi e rằng chuyện đó không được hoan nghênh lắm ở dọc vùng bờ biển này đâu.”
“Cứ đăng đi,” J.Murray nói, không có vẻ quả quyết. "Tôi không quan tâm.”
"Tốt hơn là nên trao đổi vói thân chủ của ông trước đã.”
“Đó là điều không có ý nghĩa, theo luật pháp của chúng ta. Ngay cả là cô ta đã ngoại tình, nhưng hắn vẫn tiếp tục chung sống với cô ta sau khi biết chuyện. Như vậy là hắn đã chấp nhận. Hắn sẽ không được phép dùng scandal đó làm lý do trong vụ ly hôn này.”
“Không cần bàn tới chuyện ly hôn nữa. Chị ta có thể được toại nguyện. Quên cả chuyện đứa trẻ đi.”
“Ra vậy, tôi hiểu rồi. Đây là trò tống tiền. Cô ta từ bỏ yêu sách về tài sản của hắn, và hắn sẽ không làm ầm lên nữa.”
“Đại loại là như thế.”
“Thân chủ của cậu điên rồi, và cậu cũng vậy.” Mặt mũi J.Murray đỏ phừng phừng, hai tay nắm chặt lại.
Sandy lạnh lùng lật lật hồ sơ và lôi ra một đòn tiếp theo. Anh đẩy một báo cáo sang phía bên kia bàn.
“Cái gì vậy?” J. Murray hỏi.
“Đọc đi.”
"Tôi không muốn đọc nữa rồi.”
“Được thôi, đó là báo cáo của một thám tử tư, người đã bám theo thân chủ của ông và người tình của chị ta trong một năm trước khi thân chủ tôi biệt tích. Họ đã ở bên nhau, chỉ có hai người, tại nhiều nơi nhưng chủ yếu là ở ngay ngôi nhà của thân chủ tôi, ở trong nhà, và chúng tôi cho là ở trên giường, trong ít nhất là mười sáu dịp.”
“Chuyện lớn quá nhỉ.”
“Hãy xem những cái này,” Sandy nói, và quăng những tấm ảnh màu cỡ 18/24, hai trong số đó là những tấm ảnh khỏa thân, lên trên bản báo cáo kia. J. Murray liếc mắt nhìn, rồi cầm lên để xem kỹ hơn.
Sandy quyết định giúp lão ta hiểu. “Những tấm ảnh này được chụp bên bể bơi tại ngôi nhà của thân chủ tôi trong lúc anh ta đang dự một hội thảo ở Dallas. Có nhận ra ai không?"
J. Murray gắng gượng làu bàu gì đó.
“Còn nhiều nữa,” Sandy nói, và đợi cho qua cơn choáng của J.Murray. "Tôi cũng còn ba báo cáo khác nữa của các thám tử tư. Có vẻ như thân chủ của tôi đã rất ngờ vực.”
Ngay trước mắt Sandy, J. Murray chuyển từ một con diều hâu hung hăng sang một kẻ trung gian ủy mị, một sự thay đổi giống như sự đổi màu ở loài kỳ nhông, thường thấy ở những luật sư đột nhiên thấy mình bị tước hết vũ khí. Lão thở dài sóng sượt với vẻ cam chịu và rũ người xuống trong cái ghế bành. “Đúng là họ chưa bao giờ nói với chúng ta tất cả.” Vấn đề đột ngột chuyển thành chúng ta đối lập với họ. Luật sư chống lại thân chủ của mình. Lão và Sandy giờ đây có vẻ lại chuyển sang cùng một bên, và họ sẽ phải làm gì? Tuy nhiên, Sandy vẫn chưa sẵn sàng với cái liên minh vỏ ngoài này.
“Một lần nữa, tôi không phải người sống chết với Điều Tu chính thứ nhất như ông tự nhận về bản thân mình, nhưng tôi nghĩ rằng nếu những thứ này được đăng tải lên mặt báo thì chắc chắn sẽ làm cho Trudy rất lúng túng.”
J. Murray giơ tay ra ý bảo Sandy đừng nói nữa, và nhìn đồng hồ. “Cậu chắc là không muốn làm một ngụm ư?"
“Đúng thế.”
"Thằng cha kia của cậu vớ được bao nhiêu hả?"
“Tôi thật sự là chưa biết. Và đó không phải là vấn đề quan trọng lúc này. Điều quan trọng là ở chỗ anh ta sẽ còn lại được bao nhiêu khi mọi chuyện đã xong và ngay bây giờ thì không ai biết được.”
“Chắc chắn là hắn phải kiếm được hầu hết cái số chín mươi triệu đó.”
“Anh ta đang bị kiện với con số lớn hơn thế nhiều. Đó ỉà chưa nói tới khả năng về một án tù dài dằng dặc và có thể còn là một cái án tử hình nữa. Vụ ly hôn này, ông Riddleton, là vấn đề nhỏ nhất trong nhũng mối quan tâm của anh ta.”
“Vậy thì sao cậu lại đang đe dọa chúng tôi?”
“Anh ta muốn chị ta im miệng lại, ly hôn rồi xéo đi, và từ bỏ mọi yêu sách trong tương lai đối với anh ta. Patrick muốn điều đó phải được giải quyết ngay bây giờ.”
“Nếu không thì sao?” J. Murray nối lỏng cavát và chùng người xuống thêm nữa. Đã cuối ngày và lão cần phải về nhà. Lão nghĩ một lúc khá lâu, rồi nói tiếp, “Cô ta sẽ mất mọi thứ, hắn có biết vậy không? Cái hãng bảo hiểm kia sẽ làm cho cô ta trắng tay.”
“Không có ai được ở đây cả, ông Riddleton.”
“Để tôi nói chuyện với cô ta đã.”
Sandy thu dọn giấy tờ của mình rồi chậm rãi đi ra cửa. J.Murray gượng một nụ cười buồn bã, và ngay lúc họ đang bắt tay tạm biệt thì Sandy như chợt nhớ ra, đề cập tới cái tin nặc danh mà văn phòng anh nhận được ở New Orleans về việc Lance đang tìm kiếm một sát thủ. Sandy nói thêm là cũng không biết có nên tin hay không nhưng cảm thấy buộc phải trao đổi với viên cảnh sát trưởng và FBI về điều đó.
Họ qua lại vài câu nữa rồi Riddleton hứa sẽ đề cập chuyện này với thân chủ của lão.
--!!tach_noi_dung!!--

Dịch giả: Nguyễn Bá Long
Nguồn: Thụy An An – HSVForum.vn
Được bạn: mọt sách đưa lên
vào ngày: 4 tháng 1 năm 2013

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--