Dịch giả: Đỗ Khánh Hoan & Nguyễn Tường Minh
Chương hai

     áng hôm sau như thường lệ, Shinji lại cùng ông chủ thuyền ra khơi đánh cá suốt cả ngày. Bầu trời lúc mờ sáng có nhiều đợt mây mỏng phản ánh trên mặt biển. Phải đi trong khoảng một giờ mới tới nơi đánh cá thường ngày.
Shinji quấn một tấm áo che ngực bằng cao su màu đen, chân đi ghệt cao su chạy lên tới đầu gối, tay mang đôi găng dài cũng bằng cao su. Đứng trên mũi thuyền nhìn về hướng thuyền đi tới tại một góc Thái Bình Dương xa tít dưới bầu trời buổi sớm màu xám tro, Shinji đang nhớ lại khoảng thời gian đêm trước giữa lúc anh rồi ngọn hải đăng và lúc lên giường đi ngủ.
... Trong căn phòng nhỏ, có ngọn đèn dầu leo lét sáng treo trên bếp lò, mẹ và em trai Shinji đang ngồi chờ anh trở về. Thằng em trai năm nay mới mười hai tuổi. Còn bà mẹ, kể từ năm cuối cùng của cuộc chiến - khi chồng bà bị máy bay bắn chết - cho đến lúc Shinji đủ lớn khôn để đi làm việc, trong suốt mấy năm dài, bà đã một mình làm nghề thợ lặn mò ngọc trai để nuôi nấng các con.
“Ông trưởng đài có hài lòng không, con?”
“Dạ có. Ông nói ‘Vào đây! Vào đây’ rồi mời con uống thứ nước gì ấy mà ông ta gọi là cocoa”.
Cocoa là cái gì nhỉ?”
“Một thứ bột đậu của Âu Tây thì phải”.
Người mẹ chẳng biết nấu nướng gì hết. Khi làm cá, bà đem cá tươi hoặc chặt ra từng khúc, - đôi khi đem ngâm dấm - hoặc chỉ đem nướng hay luộc, cả đầu lẫn xương và tất cả... Vì chẳng bao giờ bà rửa cá cho thật sạch nên hai đứa con lắm khi nhai phải cả cát, sạn lẫn với cá.
Trong bữa ăn, Shinji hồi hộp ngóng chờ xem bà mẹ có nói chuyện gì về người con gái mới mặt ấy hay không. Nhưng nếu mẹ anh không phải là người đàn bà hay kể lể thở than thì bà cũng chẳng phải là người ưa những chuyện bàn tán lăng nhăng vớ vẩn.
Sau bữa tối, Shinji và thằng em đi đến nhà tắm công cộng. Ở đấy nữa, anh cũng hy vọng được nghe ngóng một chuyện gì về người con gái ấy. Vì đêm đã khuya, nơi ấy hầu như đã vắng tanh, còn nước tắm thì dơ bẩn. Ông chủ tịch Hợp tác xã Nông nghiệp và ông trưởng chi Bưu điện đang vừa bàn luận chính trị, vừa giầm mình trong bể nước, tiếng hai người cười nói oang oang vang ngân lanh lảnh lên tận trần nhà. Hai anh em Shinji lặng lẽ cúi đầu chào rồi kéo nhau ra tít một góc để tắm nước nóng.
Dù cho Shinji có đợi chờ và dỏng tai nghe ngóng đến đâu đi nữa, anh chàng cũng vẫn chỉ nghe thấy hai người kia nói mãi hết chuyện chính trị rồi sang chuyện đàn bà con gái. Trong lúc đó thằng em trai đã tắm xong và đã đi ra ngoài, vội vã một cách khác thường.
Shinji theo em đi ra ngoài và hỏi nó vì sao mà vội vàng đến thế. Thằng em, tên là Hiroshi, giải thích rằng hôm nay nó và lũ bạn đã chơi trò đánh trận và nó đã cầm thanh kiếm gỗ phang vào đầu đức con ông Chủ tịch Hợp tác xã làm thằng này khóc ầm cả lên nên bây giờ nó muốn tránh mặt.
Từ trước đến giờ, hễ đặt mình xuống giường là Shinji nhắm mắt ngủ ngay lập tức, nhưng lạ lùng thay đêm hôm qua, anh chàng cứ nằm thao thức mãi. Chẳng thể nhớ lại một ngày đau ốm nào từ khi ra đời cho đến nay, anh chàng cứ mơ mơ màng màng băn khoăn tự hỏi không biết đây có phải là điều mà người ta gọi là đau ốm hay không...

*

Đến sáng hôm nay anh chàng vẫn còn thấy khó chịu trong người. Nhưng nhìn biển cả mênh mông rải rộng trước mũi tầu nơi anh đang đứng, tới tít ngoài xa, anh lại dần dần cảm thấy hăng hái trong công việc hàng ngay. Và rồi tâm hồn anh bình lặng trở lại vào lúc nào anh cũng chẳng hay nữa. Con thuyền lắc lư nhè nhẹ theo nhip động cơ rung rung trong khi luồng gió ban mai lạnh buốt thấu xương quất mạnh vào đôi má anh chàng trẻ tuổi.
Ánh đèn trên ngọn hải đăng chót vót trên vách đá cao và dốc bên phải mạn thuyền đã tắt ngúm từ nãy. Dọc theo bờ biển, dưới những cành cây màu nâu xuân sớm, những đợt sóng cồn ở thủy đạo Irako dập dồn trắng xóa trong cảnh sắc buổi sớm trời đầy mây. Hai mỏm đá ngầm trong thủy đạo đã khiến nước biển luôn luôn xoáy ốc cuồn cuộn, sôi sục. Một con tầu lớn hẳn là sẽ phải dò dẫm đường đi rất cẩn thận khi chạy qua thủy đạo nhỏ hẹp nằm giữa hai mòm đá ngầm này; nhưng nhờ tài điều khiển khéo léo của viên thuyền trưởng, chiếc Taihei-maru nhẹ nhàng lướt qua dòng nước xoáy ốc cuồn cuộn. Mực nước tại thủy lộ sâu từ tám mươi đến một trăm tầm [1], nhưng ở phía trên hai mỏm đá ngầm thì chỉ từ mười ba đến hai mươi tầm mà thôi. Chính ở nơi đây có những cái phù tiêu đánh dấu đường ra lối vào Thái Bình Dương và cũng tại chỗ này người ta đã nhận chìm xuống đáy biển vô số những cái hũ để săn bạch tuộc.
Tám mươi phần trăm số thu hoạch hàng năm trên đảo Uta là về bạch tuộc. Mùa săn bạch tuộc bắt đầu từ tháng mười một tây, bây giờ đã sắp sửa nhường chỗ cho mùa săn cá mực sẽ bắt đầu vào dịp xuân phân. Bây giờ là lúc cuối mùa, lúc mà những cái hũ đang nằm chờ dịp may cuối cùng, chờ những con “lạc sao” hay những con “bạch tuộc lạc lõng” khi chúng về ẩn mình dưới đáy Thái Bình Dương để tránh những luồng nước giá lạnh trong vịnh Ise.
Đối với những tay ngư phủ lão luyện trong vùng biển nông bên ngoài hòn đảo phía Thái Bình Dương, địa hình dưới đáy bể thật cũng quen thuộc như là những luồng đất trồng rau trong vườn vậy. Họ vẫn thường nói:
“Chỉ có lũ mù mới bảo đáy bể tối mò chẳng thấy gì hết”.
Chỉ cần nhìn vào la bàn là họ biết rõ ngay phương giác và chỉ cần ngắm những viền núi đổi thay tại những mũi biển ngoài xa là họ biết liền vị trí thuyền mình. Và khi đã biết rõ vị trí của mình họ liền biết ngay địa hình dưới đáy bể. Người ta đã thả rất nhiều sợi dây thừng nhận chìm theo đúng khuôn phép xuống đáy biển, cứ mỗi sợi lại buộc từng nhóm hơn một trăm cái hũ săn bạch tuộc thường được gọi là “sao hồ”; những cái phao nổi buộc liền vào những sợi thừng ấy cứ nghiêng ngửa nhấp nhô theo mực thủy triều lên lên xuống xuống. Trên thuyền của họ, chỉ có ông chủ thuyền là tay lão luyện trong kỹ thuật săn bắt bạch tuộc; còn Shinji và người thanh niên khác tên là Ryuji chỉ có việc đem sút mạnh của mình ra đỡ đần trong những công việc nặng nhọc.
Jukichi Oyama, tay đánh cá bậc thầy, chủ nhân chiếc Taihei-maru, có lớp da mặt giống như da thú đã được gió biển thuộc thật kỹ lưỡng. Những nếp nhăn dơ bẩn trên tay ông đã chen lộn với những vết sẹo - có từ lâu ngày vì vết thương trong khi đánh cá - không làm sao phân biệt được nữa. Ngay cả những nếp nhăn sâu nhất cũng đã bị cháy nắng đen sạm. Ông là người ít khi cười ra tiếng nhưng lúc nào cũng giữ được bình tĩnh. Ngay trong những lúc lớn tiếng ra lệnh trên thuyền, ông cũng chẳng bao giờ cao giọng giận dữ. Trong lúc đánh lưới, ít khi ông rời chỗ của mình tại bục gắn mái chèo phía đầu thuyền, chỉ thỉnh thoảng buông một tay rời khỏi mái chèo để điều chỉnh động cơ.
Đến lúc tiến vào vùng đánh cá họ mới thấy đã có rất nhiều ngư thuyền khác tụ tập ở đó, họ trao đổi với những người kia lời chào hỏi buổi sáng. Lúc tới chỗ đánh cá riêng của mình, ông Jukichi giảm bớt mã lực của động cơ và ra hiệu cho Shinji quấn một vòng đai từ bộ động cơ tới cái trục xoay dài ở mạn thuyền phía trên.
Cái trục xoay này quay một cái ròng rọc chạy dài qua mạn thuyền phía trên. Một trong những sợi thừng buộc các chiếc hũ săn bạch tuộc sẽ được đặt vào cái ròng rọc và con thuyền sẽ từ từ trôi theo trong khi cái ròng rọc kéo một đầu thừng từ dưới nước lên đồng thời cũng thả đầu dây kia chìm lại xuống nước.
Hai người thanh niên sẽ thay phiên nhau mà kéo sợi dây thừng vì sợi dây khi ngấm nước biển thường trở nên nặng nề và hay tuột băng đi nếu không có người ghìm giữ cẩn thận.
Vầng dương nhạt mờ đang lấp ló đằng sau những đám mây phía chân trời trên mặt nước bằng phẳng. Vài con chim đề đang vươn cổ dài ra mà bơi trên mặt nước. Quay nhìn về phía đảo Uta, người ta có thể nom thấy những vách đá dựng đứng ở mặt nam hòn đảo, lấp lánh, trắng phau, phủ đầy phân của bầy chim đề.
Gió lạnh buốt xương nhưng trong khi kéo sợi dây thừng đầu tiên về phía cái ròng rọc, Shinji đưa mắt nhìn mặt biển màu lam sẫm, đồng thời cảm thấy sự hăng hái làm việc chẳng mấy chốc sẽ làm mình đổ mồ hôi thật nhiều. Cái ròng rọc bắt đầu quay và sợi dây thừng ướt sũng nặng nề ngoi lên trên mặt nước. Qua đôi bao tay mỏng manh, Shinji cảm thấy sợi thừng chắc chắn, giá băng đang cứa mạnh vào tay mình. Khi chạy qua chiếc ròng rọc, sợi dây thừng căng thẳng làm bụi nước biển bắn ra tung tóe trông như một con mưa tuyết.
Chẳng mấy chốc, những hũ bắt bạch tuộc tự chúng cũng nổi lềnh bềnh trên mặt nước, phơi màu hũ như màu đất đỏ. Ryuji đang đứng đợi ở chỗ cái ròng rọc. Gặp hũ nào trống rỗng không có con bạch tuộc nào thì anh nhanh nhẹn đổ hết nước ra không để cho va vào ròng rọc rồi lại cẩn thận buộc hũ vào dây thừng mà thả lại xuống biển.
Shinji đứng giang hai chân, một chân đạp lên mũi thuyền, kéo bất kỳ thứ gì ở dưới biển mắc vào lưới. Hết sải!!!15576_15.htm!!! Đã xem 14987 lần.

Đánh máy: casau
Nguồn: casau - VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 17 tháng 6 năm 2015

Truyện Tiếng Sóng ---~~~cungtacgia~~~--- !!!15576_16.htm!!!người đàn bà kia đứng phía ngoài cửa, những khuôn mặt xạm nắng vươn về đằng trước, trông giống như những quả phật thủ, những đôi mắt long lanh hăm hở ghé nhìn vào trong nhà tối om.
Bà trưởng đài hải đăng lại đánh tiếng một lần nữa, giọng vang dội khắp căn nhà.
Ngay sau đó, có tiếng các bậc thang kêu kẽo kẹt và ông Terukichi mặc quần áo ngủ, đi xuống. Hình như Hatsue không có nhà.
“À, bà trưởng đài đấy ư?”, ông Terukichi lầm bầm hỏi trong khi dừng bước một cách đường bệ ngay ở ngưỡng của nhìn thẳng xuống nền nhà bằng đất.
Phần lớn khách tới nhà này đều cảm thấy muốn vắt chân lên cổ mà chạy trốn khi được cái bộ mặt muôn đời lạnh nhạt với mái tóc bạc phơ dựng đứng như bờm sư tử này tiếp đón; chính bà trưởng đài hải đăng lúc này cũng thấy nản lòng tuy nhiên bà cố gắng lấy lại can đảm:
“Tôi muốn hầu chuyện cụ một chút có được không ạ?”
“Thế hử? Vậy thì xin mời bà vào trong nhà”.
Ông Terukichi quay lưng lại rồi nhanh nhẹn bước lên cầu thang. Bà trưởng đài đi theo ông ta đồng thời năm người đàn bà kia cũng rón rén nhón gót mà bước theo sau chót.
Ông Terukichi đi trước, bước vào căn phòng khách phía trong ở trên gác, rồi chẳng một hai gì hết, leo lên ngồi chễm chệ trên cái sập, chỗ ngồi danh dự nhất trong nhà. Ông không tỏ vẻ ngạc nhiên chút nào có tới sáu bà khách đi vào trong phòng. Chẳng thèm để mắt nhìn đến một ai, ông quay mặt nhìn về phía khung cửa sổ mở toang. Hai tay ông cứ mân mê mãi cái quạt trên có in hình mỹ nhân đứng quảng cáo cho một dược phòng ở Toba.
Các cửa sổ trong nhà đều trông thẳng ra hải cảng Utajima. Bên trong đập đá chỉ có một chiếc thuyền của Hợp tác xã. Xa xa, những đám mây mùa hè đang bồng bềnh trôi trên vịnh Ise.
Ánh nắng bên ngoài chói chang đến nỗi căn phòng mình như tối sầm hẳn lại. Bên trên cái sập có treo một bức đại tự do chính ta ông Tri huyện ở Mie viết; phía dưới bức hoành óng ánh như màu sáp ong có con gà trống và một bầy gà mái thân mình đẽo gọt bằng rễ cây sù sì lỏm chỏm, đuôi và mao uốn bằng những cành non nhỏ nhắn xinh xinh.
Bà trưởng đài hải đăng ngồi ở phía bên này cái bàn bằng gỗ tử đàn không trải khăn bàn. Năm người đàn bà kia đã đánh rơi đâu mất lòng hăng hái bạo dạn lúc nãy, lúc này đang ngồi thừ người ra quây thành một góc ngay trước bức rềm che của vào phòng trong, làm như thể họ đang triển lãm những bộ quần áo đơn giản của mình.
Ông Terukichi vẫn tiếp tục nhìn ra cửa sổ, chẳng hề hé miệng nói lấy một lời.
Không khí lặng lẽ, nặng nề, ngột ngạt buổi chiều hè bao trùm lên tất cả, chỉ thỉnh thoảng người ta mới nghe thấy tiếng những con nhặng xanh to tướng đập cánh bay vù vù trong căn phòng.
Bà trưởng đài hải đăng lau mồ hôi trên mặt không biết bao nhiêu lần, mãi rồi mới cất được tiếng nói:
“Tôi muốn được thưa chuyện với Cụ về việc cô Hatsue nhà và cậu Shinji nhà Kubo, và...”
Ông Terukichi vẫn không rời mắt khỏi khung cửa sổ, im lặng một lúc lâu ông mới nói, nghe khó khăn như phải khạc ra từng lời:
“Hatsue và Shinji ư?”
“Dạ vâng...”
Bấy giờ ông Terukichi mới quay nhìn các bà lần đầu rồi nói tiếp, không có vẻ gì là muốn mỉm cười.
“Nếu đó là câu chuyện bà muốn nói thì chuyện ấy đã được giải quyết xong xuôi rồi. Chính Shinji là người tôi chọn làm chồng cho con cháu Hatsue!”
Trong đám đàn bà có tiếng xôn xao như tiếng cái đập nước bị vỡ tung bờ. Tuy vậy ông Terukichi vẫn nói tiếp, chẳng để ý chút nào tới phản ứng của những bà khách trước mặt mình:
“Tuy nhiên, hai đứa dù sao cũng còn ít tuổi quá nên trong lúc này, tôi quyết định chỉ cho làm lễ đính hôn mà thôi. Khi nào Shinji đến tuổi thành nhân tôi mới làm lễ nghi chính thức. Tôi nghe nói cuộc sống của gia đình thằng bé dạo này cũng không được dư dả gì lắm nên tôi sẵn lòng mời bà cụ và cậu em trai nhà thằng bé về đằng này mà ở và rồi sẽ nói chuyện sau, sẵn sàng giúp đỡ cho bà cụ và cậu em chút ít tiền nong mỗi tháng. Tuy định bụng như thế, nhưng tôi vẫn chưa ngỏ một lời nào cho ai hay cả.
Nói thực mà nghe, lúc mới biết chuyện, tôi giận hết sức nhưng sau khi cấm tuyệt không cho hai đứa gặp nhau, thấy con cháu Hatsue cứ ngơ ngẩn, thẫn thờ thì tôi biết là không thể kéo dài như thế mãi mãi. Do đó tôi đã sắp đặt một kế hoạch để cho Shinji và Yasuo cùng lên làm việc trên tầu của tôi và bảo ông thuyền trưởng để ý coi chừng xem trong hai thằng, thằng nào tỏ ra xứng đáng là đàn ông con trai. Tôi nhờ ông thuyền trưởng bàn kín chuyện này với ông Jukichi và tôi nghĩ chắc là ông Jukichi cũng chưa hề tiết lộ cho Shinji biết gì hết. Vâng, dù sao cũng nói gọn cho bà con rõ, ông thuyền trưởng thực lòng yêu mến Shinji và quả quyết là chẳng bao giờ tôi có thể kiếm cho con cháu Hatsue một tấm chồng xứng đáng hơn nữa. Và rồi khi thằng cháu Shinji lập được cái kỳ công ấy ở Okinawa thì tôi đã thay đổi ý kiến và quyết định kén cháu làm chồng cho con bé nhà tôi. Điều đáng kể duy nhất là...”
Đến đây, ông Terukichi cao giọng dằn từng tiếng:
“Điều duy nhất đáng kể ở một người nam nhi là cái khí lực. Có khí lực thì mới đáng mặt con trai và đó mới là cái mà con người trên đảo Uta của chúng ta cần phải có. Gia thế và tài sản đều là chuyện thứ yếu, có phải vậy không, thưa bà trưởng đài? Và cháu Shirýi quả là một thằng con trai có khí lực mạnh mẽ!”. 
--!!tach_noi_dung!!--

Đánh máy: casau
Nguồn: casau - VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 17 tháng 6 năm 2015

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--