Lời mở
Is demum miser est, cuius nobilitas miserias nobilitat.


Có danh chi để mang sầu

Nỗi niềm sâu kín chẳng cầu giữ riêng.



- Lucius Accius, Telephus

     hông khí trên phố nôn nao, tựa như có hàng ngàn con ruồi vô hình bay vo ve. Đám nhiếp ảnh gia tập trung ngay sau hàng rào cảnh sát, chĩa ống kính vào hiện trường, hơi thở bốc khói. Tuyết rơi đều trên mũ, trên vai áo, những ngón tay đeo găng liên tục phải lau ống kính cho khỏi mờ. Thỉnh thoảng lại rộ lên từng đợt bấm máy lích kích. Cũng chẳng có gì mới, họ đành chụp tạm cái lều bạt trắng dựng lên giữa đường ngay lối vào tòa nhà căn hộ bằng gạch đỏ cao sừng sững, nơi có người vừa rơi xuống từ ban công tầng cao nhất.
Ngay sau đám paparazzi chen chặt là mấy chiếc xe tải trắng lắp đĩa vệ tinh. Cánh nhà báo đứng quanh liên tục nói và nói, nghe có cả tiếng nước ngoài. Trong khi đó, các kỹ thuật viên âm thanh đeo tai nghe lượn qua lượn lại. Giữa những đợt ghi hình, đám phóng viên lại dậm chân tại chỗ cho đỡ rét và liên tục xoa tay lên những cốc cà phê nóng vừa mới được đem về từ hàng nước cách đó vài dãy phố. Để giết thời gian, tay quay phim đội mũ len hết lia máy quay vào lưng của đám nhiếp ảnh gia, lại lia lên phía ban công, quét qua chỗ lều bạt nơi đặt thi thể nạn nhân, rồi lại sửa tư thế để lấy góc rộng, cho thấy sự hỗn độn vừa nổ ra trên con phố Mayfair ngày thường vốn tĩnh lặng và trắng tuyết, với những cánh cửa đen bóng loáng giữa hai cột đá trắng, điểm xuyết những bụi cây cảnh tỉa tót. Lối vào nhà số 18 đã bị niêm phong bằng băng dính, nhưng từ ngoài nhìn vào vẫn có thể thấy được cảnh sát và các chuyên gia pháp y mặc đồ trắng đứng lố nhố ngay sảnh lễ tân.
Các đài truyền hình đã phát tin này vài tiếng trước. Đám đông tụ tập ở hai phía đầu đường bị cảnh sát chặn lại không cho vào sâu thêm, có những người cố tình đến nghe ngóng, cũng có người chỉ tình cờ đi ngang qua trên đường đến sở làm. Nhiều người giơ điện thoại lên cao chụp vài pô rồi mới chịu rời đi. Một cậu trai trẻ không biết ban công nào là nơi vừa xảy ra án mạng, thế là chụp tất các ban công khu đó, cả cái ban công giữa có đặt ba cây cảnh tỉa hình câu chen chúc, rõ là không thể đủ chỗ cho ai nhảy qua được.
Có mấy cô gái vừa mang hoa tới và ngay lập tức lọt vào ống kính máy quay khi các cô đưa hoa cho cảnh sát. Anh cảnh sát nhận hoa cũng không biết phải để ở đâu, liền cẩn thận đặt hoa ở phía sau chiếc xe tải, biết chắc đám máy quay phim vẫn theo sát mình.
Phóng viên của các kênh tin tức 24 giờ liên tục đưa ra bình luận và phỏng đoán quanh mấy chi tiết giật gân ít ỏi.
“… từ căn hộ ở tầng cao nhất, khoảng 2 giờ sáng nay. Nhân viên an ninh của tòa nhà báo cảnh sát…”
“… thi thể nạn nhân vẫn chưa được mang đi nơi khác, khiến cho nhiều người phỏng đoán…”
“… không biết liệu nạn nhân có thực sự ở một mình lúc đó…”
“… nhóm điều tra đã đi vào tòa nhà và sẽ tiến hành lục soát kỹ lưỡng.”
Bên trong lều bạt ngập ánh đèn trắng lạnh lẽo. Hai người đàn ông đang cúi người bên thi thể, chuẩn bị đưa vào túi đựng xác. Đầu cô gái rỉ chút máu ra tuyết trắng. Gương mặt đã dập và sưng, một bên mắt phồng lên, nhăn nhúm, mắt kia chỉ còn là một khe trắng nhờ giữa hai mí mắt sưng húp. Lớp kim sa trên áo cô gái sáng lấp lánh, mỗi khi ánh sáng thay đổi lại gây cảm giác cử động rợn người, như thể cô vừa mới thở lại, hay gồng mình chuẩn bị ngồi dậy. Tuyết vẫn rơi đều, lộp độp trên tấm bạt căng lều.
“Sao đến giờ vẫn chưa thấy chiếc xe cứu thương chết dẫm nào cả?”
Thanh tra Roy Carver đang nổi nóng. Carver bụng phệ, mặt đỏ như thịt bò muối, nách áo sơ mi lúc nào cũng đẫm mồ hôi. Xem ra chút kiên nhẫn của ông đã cạn sạch từ mấy tiếng đồng hồ trước. Ông đã phải ngồi đây với các xác từ lúc người ta mới khiêng vào; chân lạnh đến nỗi không còn cảm giác, đầu óc thì quay cuồng vì đói.
“Xe tới trong hai phút nữa.” Trung sĩ điều tra Eric Wardle bước vào lều, vô tình trả lời câu hỏi của thượng cấp trong khi vẫn nghe điện thoại. “Vừa chuẩn bị chỗ cho xe vào đây.”
Carver cằn nhằn. Ông đang bực mình, lại gặp cái cậu Wardle có vẻ thích thú đám nhiếp ảnh gia. Wardle đẹp trai kiểu hơi trẻ con, tóc nâu dày gợn sóng bám đầy tuyết. Carver biết chắc nãy giờ cậu ta cố tình dây dưa qua lại cho đám ngoài kia tha hồ chụp hình.
“Ít ra đám báo chí cũng sẽ biến khi người ta đem xác đi,” Wardle bình luận, trong khi mắt vẫn dán vào chỗ mấy tay thợ ảnh.
“Chỗ này còn là hiện trường án mạng thì còn lâu tụi đó mới đi,” Carver gằn giọng.
Wardle không trả lời nữa. Carver sôi tiết lên.
“Con hâm đó nhảy lầu. Không có ai ở đó hết. Con mụ mà cậu gọi là nhân chứng đang phê trắng mắt ra…”
“Xe tới rồi.” Wardle nói, rồi mặc cho Carver bực tức, cậu lách ra khỏi lều, cố ý đứng chờ xe ngay giữa rừng ống kính.
Vụ việc nóng hổi này khiến những tin tức về chính trị, chiến tranh và thảm họa bị dẹp qua một bên. Mỗi khi phát tin, người ta lại đưa ra những bức ảnh của nạn nhân với gương mặt không tì vết và cơ thể hoàn hảo, cân đối như tượng. Chỉ trong vòng vài tiếng, mấy chi tiết ít ỏi được biết cho tới lúc đó đã lan tỏa như một thứ virus đến hàng triệu người: nào là vụ cãi nhau nơi công cộng với anh người yêu nổi tiếng, chuyện bỏ về nhà một mình, tiếng hét và cuối cùng là cú ngã chí mạng…
Tay người yêu của nạn nhân sau đó đã lánh ngay vào trại cai nghiện. Cảnh sát không đưa ra bình luận nào. Tất cả những người có gặp nạn nhân buổi tối hôm đó đều bị truy tới cùng. Hàng ngàn cột báo, bao nhiêu tiếng đồng hồ tin tức truyền hình, lại thêm người đàn bà liên tục thề thốt là có nghe thấy tiếng cãi nhau trước khi nạn nhân rơi xuống cũng được nổi tiếng lây trong vài ngày ngắn ngủi. Bà ta cũng được đăng một tấm hình be bé ngay bên cạnh ảnh chân dung của nữ nạn nhân xinh đẹp.
Nhưng rồi đám đông chỉ còn thiếu nước rên lên vì thất vọng, vì cảnh sát cho rằng nhân chứng nói dối, rồi sau đó chính bà ta cũng lên đường vào trại cai nghiện. Nghi can số một quay trở lại, như hai bức tượng trong đồng hồ cuckoo, ông đi ra thì bà phải đi vào, không thể nào xuất hiện cùng lúc.
Kết luận cuối cùng là tự tử. Sau phút giây chưng hửng tạm thời, câu chuyện lại nổi lên. Người ta viết nạn nhân mất thăng bằng trong cuộc sống, tinh thần bất định, không thể thích nghi với vị trí siêu sao mà sắc đẹp và tính cách hoang dại đã đặt cô vào. Nào là cô bị đẩy vào giữa tầng lớp giàu có mà vô luân, rồi bị chúng làm hư hỏng. Rồi thì lối sống suy đồi cộng với nhân cách yếu đuối đã làm cô sa ngã.
Cô gái đã thở thành một bài học đạo đức, sặc mùi hỉ hả trên bi kịch của kẻ khác. Báo chí liên tục tung các ẩn dụ kiểu Icarus[1] đến nỗi tạp chí Private Eye[2] cũng phải làm một bài.
[1. Icarus là một nhân vật trong thần thoại Hi Lạp, vốn là con của nghệ nhân bậc thầy Daedulus. Icarus mang đôi cánh bằng sáp do cha làm để bay lên, nhưng không nghe lời cha mà bay quá gần mặt trời. Đôi cánh tan chảy, Icarus rơi xuống biển. Câu chuyện về Icarus hay được dùng để nói đến những tham vọng mù quáng. - ND]
[2. Tạp chí xuất bản ở Anh Quốc, chuyên châm biếm các sự kiện thời sự. - ND]
Cuối cùng, mọi ồn ào đều nguội lạnh, đến cả đám nhà báo cũng không còn gì để nói; dù sao tới lúc đó thì người ta cũng đã nói quá nhiều rồi.