Ngày qua ngày...Hoa Lam vẫn ở nhà dì Lệ Hằng đi học. Cô cảm thấy một bầu không khí quá nặng nề và bận rộn. Vì thương dì Hằng nên mọi việc Hoa Lam đều làm hết. Còn Bích Ngân chỉ biết có ăn học mà thôi.Vì quần quật với công việc suốt ngày nên Hoa Lam không có thời gian xem lại bài vở. Vì vậy, đêm nào cô cũng thức thật khuya. Càng ngày, cô càng gầy đi rất rõ.Bà Hằng đi dạy về. Bà đi lượn ra nhà bếp. Thấy Hoa Lam đang bận bịu nấu cơm, bà hỏi:- Bích Ngân đâu rồi con?Hoa Lam lễ phép:- Dạ, chắc Bích Ngân còn ở trong phòng.Bà Hằng có vẻ bực bội:- Dì đã dặn nó rồi. Phải cơm nước phụ với con, sao bây giờ nó còn ở trong phòng làm gì?Hoa Lam bênh vực:- Chắc là Bích Ngân đang xem lại bài vở, dì ạ.Bà rắn rỏi hỏi:- Còn con, con cũng đi học chớ bộ. Hai chị em nấu nướng, dẹp dọn xong thì học bài có muộn màng gì đâu.Hoa Lam ấp úng:- Dạ.. tại vì lớp con hôm nay không có bài học. Còn chi. Bích Ngân thì bài vở rất nhiều ạ. Vì vậy, con kêu chỉ đi học đó dì.Bà Hằng nhìn Hoa Lam đầy yêu thương:- Con lúc nào cũng bênh vực, lo lắng cho nó hết, riết rồi nó thật là khó dạy, con có hiểu không?Nhìn cặp mắt đượm buồn của Hoa Lam, bà càng thương cô hơn. Bà nhẹ giọng:- Dì có mua cho con hộp sữa nè. Lúc này, dì thấy con ốm lắm, ráng uống bồi bổ vô thêm để có sức học hành. Uống hết rồi dì mua thêm nữa.Nhìn hộp sữa Cô Gái Hà Lan loại lớn mà dì Hằng để trên bàn, Hoa Lam xúc động:- Con cám ơn dì.- Con nói như vậy không sợ dì buồn à? Ở nhà này, con làm biết bao nhiêu là việc. Mai mốt, con không được nói như vậy nữa. Nghe chưa?Dì Hằng thật giống mẹ của cô. Cô mỉm cười hạnh phúc:- Vâng. Con xin lỗi dì.Bà Hằng vuốt nhẹ lên tóc cô:- Con ngoan lắm. Con có lỗi gì đâu. Dì rất thương con, Hoa Lam ạ.Nói xong bà đi thẳng vào phòng, vì sơ. Hoa Lam nhìn thấy những giọt nước mắt yêu thương của bà.Còn Hoa Lam, cô cũng đứng ngẩn ngơ với tình cảm trào dâng. Rồi Hoa Lam tiếp tục công việc của mình. Cô nhặt những cọng rau nhut thật kỷ. Bỏ hết tất cả mắt, chỉ lấy khoản giữa thật giòn của nó thôi. Đó là bà Hằng đã dạy cho cô. Bỗng tiếng của Bích Ngân sang sảng:- Lại tâu với mẹ tao nữa à? Thật là ích kỷ.Hoa Lam phân minh:- Em có nói gì đâu.Để mạnh nồi nước lên bếp, Bích Ngân lập lại:- Không nói, vậy chứ ai vào đây nói mà bả la tao?Hoa Lam vẫn giải thích:- Em không có nói thật mà, tại dì hỏi mà thôi.Bích Ngân lại đay nghiến:- Hỏi để có dịp cho mày tâu, đúng không? Đồ nhỏ nhen ích kỷ!Hoa Lam với những giọt nước mắt:- Em không có như vậy.Chợt nghe tiếng chân người, Bích Ngân rít giọng:- Nín mau!Bích Ngân cứ ngỡ là mẹ. Nếu mẹ mà thấy Hoa Lam giọt ngắn, giọt dài như vậy, thì mẹ sẽ cho cô thêm một trận nữa. Nhưng không phải, khi cô nghe giọng của Nhật Nam:- Dì Hằng ơi! Có dì ở nhà không?Nghe quá rõ, Bích Ngân đỏng đảnh:- Mau lên gặp Nhật Nam đi. - Rồi giọng cô đanh đá hơn - Muốn gặp Hoa Lam thì nói thẳng ra đi, còn làm bộ làm tịch gọi dì Hằng này, dì Hằng nọ. Thật đáng ghét quá!Thấy Hoa Lam vẫn ngồi im nhặt những cọng rau nhut. Bích Ngân cảm thấy khó chịu bởi tánh bướng bỉnh của Hoa Lam, nhưng Bích Ngân đành phải ngọt ngào. Bởi vì Nhật Nam đeo đuổi Hoa Lam vẫn có lợi cho cô, khi Thanh Vân trở về đây, nên cô dịu giọng:- Mau ra phòng khách đi Hoa Lam.Bích Ngân vừa nói xong thì bà Hằng cũng vào đến. Bà ung dung nói:- Nhật Nam muốn gặp con kìa, Hoa Lam.Hoa Lam đứng lên rửa vội đôi bàn tay:- Vâng. - Rồi cô e ngại nhìn sang Bích Ngân - Chị nấu canh giùm em nhe?Bích Ngân tức tối:- Lúc nãy, chị đã bảo em lên phòng khách đi, Nhật Nam đang tìm em kìa, có đúng không?Hoa Lam gật đầu:- Vâng. Chị có nói, nhưng em cảm thấy khó chịu khi để chị nấu một mình, nên em thật tình nói vậy thôi.Như đã hiểu hết, bà Lệ Hằng vấn an:- Dì hiểu hết. Con cứ lên nói chuyện với Nhật Nam đi. Có dì ở đây rồi, con an tâm chưa?- Vâng, thưa dì.Nói xong, Hoa Lam cúi đầu đi lên phòng khách. Lòng cô vẫn trĩu nỗi buồn vì Bích Ngân lúc nào cũng nặng lời với cô. Hình như Bích Ngân đối với cô chẳng có chút tình người.Nhật Nam nhìn thấy gương mặt buồn hắt hiu của Hoa Lam, anh hỏi:- Có chuyện gì xảy ra với em nữa à?Hoa Lam gượng cười:- Không có gì cả.- Sao em buồn quá vậy?Vừa nói, Nhật Nam nhìn Hoa Lam bằng cặp mắt dò xét.Hoa Lam lảng tránh:- Em vẫn vậy mà.Nhật Nam năn nỉ:- Em không thể tâm sự với anh được sao? Em không tin tưởng ở anh, ha? Lam?Hoa Lam buông tiếng thở dài. Chẳng lẽ nói với anh tất cả ư? Nói để làm gì? Có phải để anh thương hại em không? Em không muốn vậy đâu, anh Nam ạ. Em có thể chịu đựng tất cả. Nghĩ vậy, cô nói:- Tại anh quá lo cho em, nên anh nghĩ vậy thôi. Chớ dì Hằng và Bích Ngân cũng tốt với em lắm. Còn dượng Hoàng thì đi công tác suốt, nên em ở đây thật thoải mái.Nhật Nam lắc đầu:- Anh không tin. Không phải anh nhiều chuyện, nhưng em nhìn lại mình đi. Có phải em gầy nhiều lắm không? Còn nữa, học trong lớp sao em học tệ như vậy? Anh nhớ không lầm, em là người con gái rất siêng năng mà.Hoa Lam rất sợ dì Hằng nghe được, cô năn nỉ:- Anh Nam! Em nghĩ anh nói ở đây, dì Hằng nghe được sẽ buồn em. Sau này, em sẽ cố gắng học hơn, em không bỏ bê nữa đâu.Hoa Lam nói để có lý do vậy thôi, chớ thật ra cô không có thời gian. Cô cố gắng làm bài, nhưng cũng không kịp dù đêm nào cô cũng thức rất khuya. Nhật Nam lắc đầu:- Em đã hiểu sai ý anh rồi. Không phải là anh bảo em lười biếng đâu, nhưng vì em quá vất vả, phải không? - Rồi anh đề nghị - Hay là em qua anh ở đi Hoa Lam.Hoa Lam từ chối ngay:- Không được đâu anh Nam ạ. Em ở đây cũng tốt lắm rồi.Đôi mắt anh nhìn thẳng vào đôi mắt Hoa Lam một cách chân thành, giọng anh rất nhỏ:- Hoa Lam! Em hãy tin tưởng ở nơi anh. Anh chỉ muốn em được sung sướng, có thời gian để lo việc học hành. Còn chuyện tương lai thì vội gì, phải không Lam?Nhớ đến nụ hôn hôm nào, Hoa Lam vẫn còn e thẹn, nên cô khẽ đáp:- Cám ơn anh Nam đã quan tâm. Lỗi là do em không cố gắng học. Em hứa với anh, sau này em sẽ học tiến bộ hơn. Em vẫn ở đây với dì Hằng, em không thể rời bỏ dì được đâu.Nhật Nam nói thẳng:- Nhưng Bích Ngân, cô ấy đối xử với em thật là tệ.Hoa Lam vẫn bênh vực cho Bích Ngân:- Không đâu anh, chi. Ngân đối xử với em cũng tốt lắm.Nhật Nam gãi gãi đầu:- Em tốt bụng quá, Hoa Lam ạ. Em quá khép kín, chẳng muốn để anh chia sẽ cùng em. Anh nghĩ anh thật tệ, không đáng để em tin cậy.Hoa Lam thổn thức:- Anh Nam ơi! Anh tốt lắm, em hiểu anh mà. Anh hãy thông cảm cho em, em không thể nghe lời anh được.Nhìn cặp mắt u buồn của Hoa Lam, Nhật Nam nghe tim mình tan nát. Anh muốn chia sẽ với cô, anh muốn lo lắng cho cô, nhưng cô đều từ chối. Tại sao vậy Hoa Lam? Có phải trong tim em không có hình bóng của anh, đúng không em?Nhật Nam muốn hỏi thẳng Hoa Lam như vậy, nhưng anh không nói nên lời. Anh vẫn không hiểu vì sao như vậy.Có phải chăng là do nụ hôn vừa rồi mà cô đã tránh gặp anh mấy tuần, làm cho anh hối hận và tự dằn vặt mình cho đến tận hôm nay. Bởi vậy, bao câu yêu thương chân thật mà anh đã dành cho cô, anh đành cất giữ nó trong tim.Giây lâu, Hoa Lam ngẩng đầu lên, hỏi anh:- Anh sang đây để nói với em bao nhiêu đó thôi ư?Nhật Nam với đôi mắt xa xăm anh nhủ thầm: "Còn nhiều điều hứa hẹn yêu thương anh không thể nói nên lời, em hiểu anh không ha? Lam?"Tìm cho mình một điếu thuốc để quên đi nỗi buồn, anh đổi giọng:- Thanh Vân có gởi thư cho em - vừa nói, Nhật Nam vừa lấy lá thư trong túi áo đưa cho Hoa Lam. Thư vẫn còn dán kín.Hoa Lam ngạc nhiên hỏi:- Anh Vân chỉ gửi cho em thôi à? Không có gởi cho chi. Ngân, hả anh Nam?Nhật Nam thờ ơ với điếu thuốc trên môi:- Chắc là không rồi, vì anh chẳng nghe nhắc đến Bích Ngân.Hoa Lam vô tư:- Sao kỳ vậy?Nhật Nam nói với làn khói thuốc:- Em không hiểu thật sao?Hoa Lam hờn trách:- Anh Vân cũng kỳ thiệt. Chỉ có em và Bích Ngân ở chung, mà anh Vân chỉ gửi thư cho mình em. Anh ấy không sợ chi. Ngân buồn sao?Nhìn lá thư, Nhật Nam không biết là Thanh Vân viết gì trong đó. Nhưng anh vẫn lo sợ đó là một lời tỏ tình hay một lời hứa hẹn, thì anh sẽ đau khổ lắm. Nhưng nếu thật sư. Thanh Vân thích Hoa Lam cũng như anh, và nếu thế thì một trong hai phải có người thất bại. Có nên chiến đấu để tranh giành không, hay là anh sẽ hy sinh? Nhưng không phải hy sinh nào cũng tốt đẹp. Anh hy sinh khi Hoa Lam đồng ý chấp nhận tình yêu với Thanh Vân thì mới có ý nghĩa. Nghĩ vậy, anh nói:- Anh về đây. Nếu em có viết thơ gửi cho Thanh Vân thì vài ngày nữa, đem qua cho anh.Hoa Lam tỏ vẻ suy nghĩ:- Không biết em có viết hay không? Nếu viết thì em sẽ nhờ anh.Hoa Lam nói vậy để mong Nhật Nam cho cô một lời khuyên, cô vẫn muốn biết ý anh thế nào. Đôi khi, cô muốn tìm hiểu về anh, nhưng cô cảm thấy anh thật là bí mật. Từ nụ hôn trước, Hoa Lam thấy anh thường giữ khoảng cách với cô hơn. Vì vậy có đôi lúc, cô nghe lòng mình chùng lại với nỗi ưu tư, nhưng anh vẫn lặng thinh. Từ đó, cô cố quên đi nụ hôn, mà đúng ra cô đừng nên nhận.Hai người vẫn lặng thinh, mỗi người theo ý nghĩ của riêng mình. Tại sao họ không đến với nhau? Tại sao họ lại không xóa cái khoảng cách không đáng kia chứ? Chỉ một lời nói của Nhật Nam, một lời tỏ tình mà anh chưa nói được. Có lẽ anh chờ đợi thời gian. Có lẽ thế.
*
Hoa Lam đọc xong lá thư, cô xếp lại như cũ. Có những câu làm cho Hoa Lam suy nghĩ."Về đây rồi, anh rất nhớ ơ? Việt Nam, trong đó có em, Hoa Lam ạ... Một ngày gần đây, anh sẽ về nước và sẽ đem đến cho em một bất ngờ. Em hãy chuẩn bị tinh thần đi nhé, Hoa Lam."Lời trong thư nói không rõ ràng lắm, nhưng cô hiểu hay không, cô cũng hiểu rõ lòng mình. Cô chỉ cảm thấy Thanh Vân rất gần gũi với cô, cô chỉ hiểu vậy. Còn tình yêu đối với anh thì cô chưa nghĩ đến. Cô để lá thư vào phong bì của nó. Cô quyết định không viết thư cho anh, vì lòng cô không muốn.Bỗng lời nói của dì Hằng làm gián đoạn sự suy nghĩ của Hoa Lam:- Con không ngủ trưa à?- Dạ, tại con không ngủ được. - Vừa nói, Hoa Lam vừa nhìn lên dì Hằng bằng cặp mắt tâm sự.Dì Hằng hỏi Hoa Lam như con gái của mình:- Con có tâm sự ha? Hoa Lam?Hoa Lam khẩn khoản:- Dạ không.- Con không tin tưởng dì à? Có tâm sự gì, hãy nói thật dì nghe. Dì có thể giúp gì được cho con không?Nghĩ dì Hằng như mẹ của mình, Hoa Lam đưa bức thư của Thanh Vân cho bà. Cô nói nhỏ:- Anh Vân có gửi thư cho con nè dì.Cầm lá thư, bà Hằng hỏi:- Vì lá thư này mà con suy nghĩ à?Hoa Lam chậm rãi gật đầu và cô nói:- Dì hãy xem đi.Bà Hằng lịch sự:- Dì không muốn xem. Con kể cho dì nghe được chứ?Hoa Lam diễn tả:- Những lời nói của anh Thanh Vân không rõ ràng, rất là khó hiểu.Nghe Hoa Lam tâm sự như vậy, bà Lệ Hằng buộc phải đọc sơ qua bức thơ. Đoc xong, bà buông gọn:- Thanh Vân đã có cảm tình với con. Đây không phải là lời tỏ tình, nhưng là một lời hứa hẹn. Con nghĩ thế nào, ha? Hoa Lam?Hoa Lam nói thật lòng:- Con cảm thấy anh Thanh Vân rất gần gũi với con. Con chỉ nghĩ thế thôi.- Còn Nhật Nam? Con nghĩ gì về cậu ấy?Rất khó trả lời với một câu hỏi đơn giản như vậy, Hoa Lam chỉ muốn nói thật lòng mình với dì Hằng, cô không muốn nói dối:- Đối với anh Nam, thật lòng con cũng mến anh ấy lắm, nhưng con không hiểu được tình cảm của anh Nam có dành cho con hay không. Đôi lúc, anh rất là lo lắng cho con, nhưng đôi lúc, anh thật là xa lạ. Bởi vậy, con không hiểu được anh.Nghe qua, bà Hằng khuyên nhủ:- Tốt nhất là con hãy vô tư, đừng nên suy nghĩ gì cả, hãy chú tâm vào việc học. Còn chuyện gì đến, nó sẽ đến, con ạ.Hoa Lam gật đầu ngoan ngoãn:- Vâng, con hiểu.Đôi mày nhíu lại, bà Hằng dặn thêm:- Dì nhắc con điều này, Thanh Vân và Nhật Nam là đôi bạn thân. Con phải đối xử thật khéo. Nếu có một người tỏ tình với con thì con cũng đừng nên giấu người kia khi con chấp nhận. Và con chỉ chọn một trong hai mà thôi, con nhớ chứ?Hoa Lam vẫn lặng thinh. Bà Lệ Hằng nói tiếp:- Dì thấy hai đứa nó có tình cảm với con, con biết giá trị của con rồi chứ Hoa Lam? Con thật tuyệt vời!Hoa Lam e thẹn:- Dì quá khen con. Con chưa được như vậy đâu, dì ạ.Bà Lệ Hằng nhìn Hoa Lam trìu mến:- Con quá khiêm tốn - bà ao ước - phải chi Bích Ngân chỉ bằng một nửa của con là dì vui rồi. Còn đằng này.. nó thật là rỗng tuếch. - Nói xong, vẻ mặt bà Hằng ánh lên nét đau khổ. Hoa Lam an ủi:- Dì Hằng à! Chi. Ngân cũng đẹp lắm chứ. Trong lớp, rất nhiều người thích chỉ. Dì đừng buồn như vậy, nhe dì.Nghe Hoa Lam nói, bà Lệ Hằng càng đau khổ hơn:- Nó chỉ có hình thức bên ngoài thôi. Dì hiểu nó mà, con đừng an ủi dì. Thấy nét mặt đau khổ của dì Hằng, Hoa Lam cảm thấy mình có trách nhiệm đối với Bích Ngân. Mình có cách nào để giúp đỡ Bích Ngân không? Chưa hẳn con người Bích Ngân như vậy. Có thể do một lý do nào đó mà dì Hằng mới đánh giá Bích Ngân quá rỗng tuếch. Chứ thực tế trong lớp, bạn bè cũng thích chỉ lắm mà. Như chợt hiểu ra, Hoa Lam tự hỏi: "Không lẽ tại mình? Bởi sự có mặt của mình trong căn nhà này mà Bích Ngân mới sanh tật như vậy?" Nghĩ đến đây, Hoa Lam cảm thấy nặng nề hơn.Hoa Lam nhìn dì Hằng, nói lên ý nghĩ của mình:- Dì Hằng à! Con nghĩ chắc có một lý do nào đó làm cho con người chi. Ngân thay đổi như vậy. Chớ lúc trước, chi. Ngân rất dễ thương, đúng không dì?Bà Lệ Hằng khẩn khoản gật đầu:- Bởi vì lúc trước không có ai, nên dì mới không hiểu rõ nó. Từ khi có con, nó mới thật là kỳ quặc. Lười biếng, nhỏ mọn, đủ tật xấu. Dì dạy nó cũng không được, không nghe. Đôi lúc, dì muốn bỏ mặc cho nó, dì chẳng muốn nói tới.Hoa Lam hỏi thật dì Hằng:- Dì ơi! Hay là tại con hả dì?Bà Hằng yêu thương nhìn Hoa Lam:- Làm sao mà tại con được chứ? Con ở đây con làm hết mọi việc cho nó, nó còn muốn gì hơn.Hoa Lam đã hiểu ra. Chỉ vì chuyện tình cảm mà Bích Ngân đối xử với cô như vậy. Mà thật ra, mình đâu có tranh giành gì với chi. Ngân. Vậy là từ đây về sau, mình sẽ cố gắng giúp đỡ cho chi. Ngân về vấn đề tình cảm. Hoa Lam nhủ thầm: " Bằng mọi cách, cô phải giúp đỡ Bích Ngân ". Nghĩ vậy, cô nói:- Dì ơi! Chi. Ngân có thể thay đổi được mà. Để con sẽ khuyên nhủ chị ấy.Đôi mắt bà Hằng ánh lên niềm hy vọng. Bà cũng thầm mong cho Hoa Lam làm được điều đó. Bà mong như vậy.Gõ nhẹ cánh cửa phòng của Bích Ngân, Hoa Lam nhỏ giọng:- Chi. Bích Ngân! Cho em vào, được không?Giọng Bích Ngân khó chịu:- Có chuyện gì không?- Em muốn nói chuyện với chị.Bích Ngân vẫn lạnh lùng:- Cứ vào đi.Hoa Lam đẩy nhẹ cửa bước vào. Nhìn thấy Bích Ngân nằm dài trên nệm. Cô đang dán mắt vào cuốn Thời Trang Trẻ. Hoa Lam rón rén ngồi thật nhẹ, cô hỏi:- Chị đang xem báo à?Chẳng thèm nhìn Hoa Lam, Bích Ngân cộc lốc đáp:- Ừ.Để cho Hoa Lam ngồi thật lâu, Bích Ngân cao giọng:- Có chuyện gì?Đưa lá thư ra, Hoa Lam nói:- Anh Vân có gửi thư về cho em.Thật máy móc, Bích Ngân để mạnh cuốn báo xuống nệm. Cô ngồi dậy, hỏi:- Gửi hồi nào vậy?- Ngày hôm qua. Anh Nam đem sang cho em đó.Cầm lá thư từ tay Hoa Lam, Bích Ngân đọc ngấu nghiến. Nét mặt cô càng lúc càng đanh lại:- Đã hồi âm rồi chứ?Hoa Lam lắc đầu:- Em không có viết thư cho anh Vân.Bích Ngân cười chua chát:- Sao vậy?- Em không thích.Bích Ngân vẫn nói trống không:- Có phải vậy không đó?Với cặp mắt sâu sắc, Hoa Lam nắm lấy tay Bích Ngân, ngập ngừng:- Chi. Ngân! Chị đừng giận em nữa. Em đã hiểu tại có mặt em ở đây mà chị phải chịu nhiều đau khổ do em gây ra, em cũng không muốn như vậy đâu. Em nói thật lòng em đó.Rút tay mình ra khỏi tay Hoa Lam, cặp mắt Bích Ngân giận dữ:- Đừng có qua đây mà mai mỉa tôi. Tôi biết cô đẹp và quyến rũ lắm. Tôi lúc nào cũng là kẻ thất bại trước mặt cô. Vì vậy từ đây về sau, cô hãy tránh xa tôi ra, càng xa càng tốt.Hoa Lam lắc nhẹ tay Bích Ngân, cô năn nỉ:- Chi. Ngân! Em không có ý đó đâu, chị đã hiểu lầm em rồi.Bích Ngân lại cười khan:- Hiểu lầm à? Tôi đã đi guốc trong bụng cô, nhưng cô đừng có tự đắc. Chỉ một lá thư như vậy, chưa chắc cô là người thắng cuộc đâu - Đôi môi Bích Ngân run lên, cô nói tiếp - Bao giờ cô thực sự bước lên xe hoa cùng Thanh Vân thì lúc đó, tôi sẽ chấp nhận mình là người thua cuộc.Hoa Lam với cặp mắt ướt đẫm bởi những lời nói của Bích Ngân. Nhưng cô vẫn không nản chí, giọng cô dịu dàng hơn:- Chi. Ngân! Thực sự em không phải như chị vừa nói đâu. Em không thích anh Vân. Em chỉ muốn giúp đỡ cho chị thôi, nếu thật tình chị thích anh ấy.Vì muốn cho Bích Ngân vui và cô bỏ đi bản tánh ba gai của mình, nên Hoa Lam nghĩ: "Nếu thực sư. Bích Ngân thích Thanh Vân, thì cô sẽ giúp đỡ bằng mọi cách, dù rằng cô cũng nghe mất mát một cái gì đó mà cô không hình dung được."Dù đang tìm mọi cách để đối chọi với Hoa Lam về mọi phương diện học hành, tình cảm, sắc đẹp.. nhưng giờ đây, nhìn thẳng vào đôi mắt chân thật của Hoa Lam, Bích Ngân nghe lòng mình có một chút ăn năn.Đôi mắt cô dịu dàng hơn khi nhìn Hoa Lam, rồi cô khẽ hỏi:- Có thật sự tốt như vậy đối với tôi không?Hoa Lam mừng thầm. Cô gật đầu, vẻ cởi mở:- Em nói thật mà.Bích Ngân nghe lòng mình chùng lại, pha chút hối hận khi nhìn sâu vào cặp mắt chân thật của Hoa Lam.Hoa Lam nghĩ là đã lay chuyển được lòng của Bích Ngân về việc đối xử với mình nên Hoa Lam ngọt ngào hơn:- Em không viết thư cho Thanh Vân, chị thấy có được không? Bao giờ anh Vân về đây rồi, chị em mình sẽ có cách làm cho anh thương chị. Chị có bằng lòng không?Như trở về con người thật của mình, Bích Ngân cũng dịu dàng:- Em không thương anh Vân thật chứ? Hoa Lam lắc đầu, cười hồn nhiên:- Em nói thật mà.Bích Ngân hỏi tiếp:- Vậy em có thích Nhật Nam không?Hoa Lam nhìn ra khung cửa sổ:- Em cũng không hiểu rõ lòng mình. Có đôi lúc em nhớ đến đôi mắt của anh ấy dành cho em, rồi đến những lời nói, những cử chỉ nó lại hiện rõ trong em.Như tâm sự, Bích Ngân hỏi tiếp:- Nhưng Nhật Nam có nói lời tỏ tình với em chưa?Hoa Lam cúi đầu khi nhớ đến nụ hôn, nhưng lời tỏ tình thì không có, nên cô đáp vội:- Anh ấy chưa nói gì với em cả.Như đã hiểu được tâm sự của Hoa Lam, Bích Ngân gợi ý:- Chị thấy anh Nam cũng tốt lắm. Nếu em yêu anh, chắc em sẽ không đau khổ đâu.Hoa Lam cười tươi:- Cám ơn chị đã lo cho em.- Rồi cô nắm nhẹ tay Bích Ngân, giọng thổn thức - Chi. Ngân! Chị em mình mãi mãi yêu thương nhau, nhé chị. Chắc là dì Hằng mừng lắm khi thấy chị em mình thân nhau như thế này.Bích Ngân nhớ lại. Đã từ lâu, có đôi khi nằm một mình trong phòng nghe từng hạt mưa tí tách với nỗi cô đơn, Bích Ngân ngẫm nghĩ về hành động của mình đối với Hoa Lam, cô âm thầm ân hận. Nhưng vì bản tánh háo thắng trong cô nhiều hơn, nên cô không chấp nhận sự thất bại. Với bất cứ thủ đoạn nào, cô phải là người chiến thắng.Giờ đây, với lòng chân thật của Hoa Lam đã làm cho Bích Ngân quay lại với con người thật của mình. Giọng Bích Ngân thật êm:- Hoa Lam! Em hãy bỏ qua mọi chuyện đi nhé. Chị thật là người có lỗi. Từ đây về sau, chị em mình sẽ sống tốt hơn. Và ba me chị sẽ không thất vọng về chị nữa đâu.Hoa Lam ôm chầm lấy Bích Ngân với những giọt nước mắt hạnh phúc:- Chi. Ngân! Em thật mừng và hạnh phúc lắm.Bích Ngân cũng đưa tay lau đi những giọt nước mắt của mình, giọng thật ấm:- Chị cũng vậy, Hoa Lam à.Chiều nào cũng vậy, trong phòng khách nhà bà Lệ Hằng rộn rã tiếng cười thật là hạnh phúc. Ông Hoàng nói với vợ:- Tôi cứ nghĩ nhà mình có hai đứa con gái đấy, mình ạ.Bà Lệ Hằng cũng hạnh phúc không kém chồng:- Em cũng nghĩ vậy. Sau này, mình sẽ thay cho Hoài Thu mà gả chồng cho Hoa Lam luôn, nhe ông.Ông Hoàng cười khà khà:- Vậy thì còn gì bằng. Nghe dì dượng tính như vậy, con thấy có được không, Hoa Lam?Hoa Lam ngoan ngoãn:- Dì dượng lo cho con, con cám ơn lắm.Bà Hằng trách móc:- Con lại khách sáo nữa rồi, không sợ dì dượng buồn à?Gương mặt Hoa Lam tràn đầy hạnh phúc:- Con xin lỗi.Bích Ngân ngồi kế bên Hoa Lam, cô dịu dàng:- Lại xin lỗi nữa, em thật là đáng đánh đòn mà. Cả nhà đang vui lại xin lỗi, nhớ đừng bao giờ lập lại câu đó, nghe không?Hoa Lam mỉm cười:- Vâng, em nhớ.Chỉ những gói quà trên bàn, ông Hoàng nói với Bích Ngân:- Quà ba mua về đó. Một chút hai chị em chia nhau đi nhe, Bích Ngân.- Dạ. - Rồi Bích Ngân nói với Hoa Lam - Em thích món nào thì em cứ lấy, còn lại để chị dùng.Hoa Lam lắc đầu, đôi mắt rạng rỡ:- Chị cho em món nào thì em lấy món đó, em không lấy trước đâu.Nói xong, Hoa Lam nhớ lại những lần trước, Bích Ngân chọn những chiếc áo thật xấu, thật quê để cho cô. Hôm nay, chị đã thay đổi quá nhiều, Hoa Lam cảm thấy thật hạnh phúc với tình thương mà Bích Ngân đã dành cho cô thật sự.Bích Ngân dễ chịu:- Em cứ việc lấy đi, đồ chị nhiều lắm rồi.Hoa Lam vẫn từ chối:- Không. Em không lấy trước đâu, chi. Ngân à.Nhìn cử chỉ của Bích Ngân và Hoa Lam, bà Hằng rất hài lòng. Bà nhìn họ bằng cặp mắt thương yêu, và bà can thiệp:- Chút nữa, hai chị em đem lên phòng coi đứa nào mặc bộ đồ nào vừa y thì lấy. Mẹ tính như vậy, có được không?Ca? Bích Ngân và Hoa Lam đều đáp khẽ:- Vâng a.Bà Hằng đứng lên nhìn ông Hoàng, nói:- Ông có vào trong không?Ông Hoàng cũng đứng lên nhìn bà Hằng, nói:- Bà lấy đồ để sẵn trong nhà tắm cho tôi nhé.- Tôi biết rồi, ông à - Bà đi thẳng vào phòng mình.Bích Ngân nhìn Hoa Lam mỉm cười khi thấy hạnh phúc hiện rõ trên nét mặt của ba mẹ cô. Giây phút này cô thật là sung sướng. Một phần cũng nhờ có Hoa Lam vun đắp thêm hạnh phúc cho gia đình cô. Càng gần gũi Hoa Lam, Bích Ngân cảm thấy có một cái gì đó rất cao quý ẩn hiện chung quanh người con gái hoang dã này.Vẫn nét mặt hạnh phúc, Bích Ngân rụt rè:- Chị em mình lên phòng xem đồ đi, Hoa Lam.Hoa Lam nói với nét mặt rạng ngời:- Vâng. Để em ra khóa cổng rào lại.Vừa nói xong, Hoa Lam định bước đi thì có tiếng chân người đi vào. Ca? Hoa Lam và Bích Ngân đều ngạc nhiên bởi đó chính là Thạnh Vân.Thạnh Vân cười thật tươi. Anh hỏi khi thấy nét mặt đầy ngạc nhiên của hai người con gái:- Bộ anh lạ lắm sao mà Hoa Lam và Bích Ngân nhìn anh dữ vậy?Hoa Lam định trả lời, nhưng cô không nói. Cô cố ý để cho Bích Ngân nói trước.Còn Bích Ngân cũng vậy. Cô định nói, nhưng rồi cô lại nhường cho Hoa Lam. Thành ra, cả hai đều im lặng.Thạnh Vân càng ngơ ngác hơn:- Có chuyện gì mà sao hai người lặng thinh vậy?Cùng một lúc, ca? Hoa Lam và Bích Ngân đều trả lời:- Em định nhường cho...Hoa Lam lại im lặng. Bích Ngân nói tiếp:- Em định để cho Hoa Lam nói trước.Hoa Lam nhoẻn miệng cười:- Còn em thì định để cho chi. Bích Ngân nói trước.Thanh Vân vui vẻ hơn:- Vậy cả hai ngồi im để cho anh phải ế độ, không tội nghiệp anh sao?Nghe Thanh Vân trách móc như vậy, Hoa Lam hỏi thăm:- Anh về lúc nào vậy anh Vân?Thanh Vân vẫn mỉm cười, đôi mắt anh nhìn Hoa Lam thật trìu mến:- Anh mới về lúc chiều.- Có một mình anh về à? - Hoa Lam hỏi tiếp.Thanh Vân gật đầu:- Chỉ có một mình anh về thôi. Bao giờ anh lo mọi chuyện xong thì ba anh mới về.Nghe qua, Hoa Lam chẳng thắc mắc làm gì. Giờ cô đã được sống trong một mái nhà hạnh phúc, cô chẳng ước ao gì hơn.Thanh Vân ngắm Hoa Lam thật lâu, anh khen:- Hôm nay, anh thấy em đẹp ra đó Hoa Lam ạ.Hoa Lam nói với ánh mắt long lanh:- Em thật hạnh phúc và nhất là chi. Bích Ngân đây rất mến em.Nhớ đến Bích Ngân, Thanh Vân mới nhớ đến sự hiện diện của cô. Thanh Vân thầm khen, hôm nay sao Bích Ngân lại đoan trang đến thế làm cho anh quá ngạc nhiên. Anh quan sát cô kỹ hơn. Gương mặt cô để thật tự nhiên, không phấn son như trước nữa. Cô ngồi đó với vẻ mặt thật hiền. Anh đánh giá:- Hôm nay, Bích Ngân thay đổi quá. Thật là lạ.Bích Ngân tư lự:- Cuộc đời phải có nhiều biến đổi. Lúc xấu, lúc tốt mới thích chứ. Cứ im lìm trôi như một dòng sông thì có ý nghĩa gì.Chẳng ngại ngùng, Thanh Vân liền khen:- Em rất tiến bộ đó, Bích Ngân ạ.Khi nghe Thanh Vân nói như vậy, Bích Ngân càng ngại ngùng khi nhớ đến cử chỉ sổ sàng của mình lần trước. Cô quyết định từ đây sẽ cho anh nhận thấy và không đánh giá thấp về cô nữa, nên cô nói:- Tất cả những gì em thay đổi đều nhờ vào lòng thành của Hoa Lam đối với em. Nhờ đó mà em mới được như ngày hôm nay.Hoa Lam nhăn mặt tỏ vẻ không đồng ý:- Sao chị lại nói như vậy, hả chi. Ngân?Bích Ngân vẫn thản nhiên:- Vì tất cả những gì chị nói đều là sự thật mà.Đã từ lâu, Bích Ngân không ý tưởng mơ mộng cao sang nữa. Cô đã cố quên hết những chuyện đã qua. Luôn ca? Thanh Vân, cô cũng không muốn nhắc đến. Và cô nghĩ bây giờ mình vào trong là đúng lúc nhất, nên cô đứng lên, nói:- Anh Vân ngồi chơi với Hoa Lam nhé, em vào trong có chút việc.Hoa Lam càng ngạc nhiên hơn. Đã từ lâu, cô mong Thanh Vân về để cô tìm mọi cách bắc nhịp cầu cho hai người. Bỗng nhiên giờ đây, Bích Ngân lại muốn rút lui. Cô nhạnh chân đứng lên trước Bích Ngân, cô nói:- Chị ngồi tiếp anh Vân đi, để em đi lấy nước cho. - Rồi cô đi thật nhạnh ra sau.Bích Ngân buông tiếng thở dài. Cô đã hiểu ý của Hoa Lam. Hoa Lam vẫn còn hiểu lầm cô, cứ ngỡ cô vẫn còn ý định mơ mộng về Thanh Vân. Hoa Lam đã hiểu lầm cô như vậy, nhưng thật ra cô đã bỏ ý định đó từ lâu và cô đang sống thật với con người của mình. Đối với Thanh Vân bây giờ, cô chỉ xem như là bạn. Cô cũng biết Thanh Vân rất thích Hoa Lam, nên cô không muốn Thanh Vân cũng hiểu lầm cô như vậy. Cho nên, cô gợi chuyện:- Anh Vân về đây chơi hay có mục đích gì không?Những thay đổi của Bích Ngân đã làm cho Thanh Vân tin tưởng hơn, anh tâm sự:- Về nước lần này, anh dự định sẽ cưới vợ. Em có ý kiến gì không?Bích Ngân như hiểu ra, cô hỏi:- Anh định cưới Hoa Lam, đúng không?Thanh Vân ngạc nhiên:- Em hiểu anh thật hả, Bích Ngân?Bích Ngân gật đầu:- Em hỏi thật mà. Nếu đúng như vậy thì em sẽ giúp đỡ cho anh.Thanh Vân mừng rơn:- Em nói thật chứ?Bích Ngân lại gật đầu và cô chẳng tỏ vẻ gì đau khổ. Giờ đây, cô thấy thật an phận. Cô chỉ muốn đem lại hạnh phúc đến cho mọi người mà thôi. Cô dịu dàng nói:- Anh yêu Hoa Lam thật chứ?Thanh Vân từ tốn:- Anh vẫn chưa nói lời tỏ tình với cô ấy, nhưng anh cảm thấy Hoa lam rất hợp với anh. Có một cái gì đó rất gần gũi làm cho anh luôn nhớ đến cô ta.Bích Ngân gặng lại:- Vậy có đúng là t/y không?Gương mặt Thanh Vân hân hoan:- Chỉ có t/y mới làm cho anh nhớ nhung đến thế.- Bao giờ anh ngỏ lời cùng Hoa Lam? - Bích Ngân hỏi Thanh Vân.Thanh Vân nở nụ cười tự tin:- Một ngày gần nhất.Bích Ngân cũng mỉm cười hứa hẹn:- Em sẽ nói trước cho anh ngày hôm nay, có được không?Thanh Vân vui vẻ:- Nếu em thấy thuận tiện.- Chẳng có gì trở ngại đâu, anh Vân ạ.- Vậy thì tốt lắm, anh cảm ơn em trước đó.Thanh Vân vừa nói vừa nhìn Bích Ngân bằng cặp mắt ngờ vực với lòng tốt của cô.Bích Ngân hiểu ngay:- Anh không tin em à? Thực sự em đã thay đổi rồi. Em không còn như xưa đâu, anh hãy yên tâm.Nói xong, đôi mắt cô ánh lên niềm tự hào về sự thay đổi của mình.Thanh Vân thực sự đã tin hơn:- Nếu vậy anh cần phải cám ơn em nhiều hơn mới đúng chứ.Bích Ngân khoát tay:- Miễn sao anh đừng khinh em như ngày xưa là được rồi. Em chỉ mong có thế.Thanh Vân gật gù:- Vậy thì em hãy tự tin lên. Thực sự hôm nay anh đã có cái nhìn khác về em. Em rất đáng được tôn trọng.- Anh nói thật chứ?- Anh nói dối em có lợi gì đâu? Anh là người rất ngay thẳng, em hiểu anh từ lâu rồi mà - Thanh Vân đứng lên, nói tiếp - Bây giờ anh về. Anh gửi Hoa Lam cho em đó, hãy chăm sóc cô ấy hộ anh.Bích Ngân chỉ mỉm cười:- Được rồi, em sẽ làm tròn nhiệm vụ.Bích Ngân ngồi suy tư một mình. Cô không buồn mà cũng không vui. Cô cảm thấy cuộc sống mình rất có ý nghĩa. Rồi cô lại mỉm cười với nụ cười rạng rỡ.Như không tin lời Thanh Vân nói, Nhật Nam hỏi lại:- Cậu nói gì, mình nghe không rõ?Thanh Vân lập lại rất chậm:- Mình về nước lần này, mình sẽ cưới vợ.Với sự nghi ngờ, Nhật Nam hỏi thêm:- Cậu định cưới ai? Xa hay gần?Thanh Vân cười nhếch môi:- Rất gần. Cô ấy, cậu cũng quen nữa.Nhật Nam ngập ngừng:- Không lẽ là...Thanh Vân tiếp lời bạn:- Là Hoa Lam đó, cậu ạ.Nhật Nam nghe hụt hẫng. Anh hỏi lại:- Cậu nói thật đấy ư?Thanh Vân vỗ nhẹ vào vai bạn:- Thật chứ. Hoa Lam là người vợ mình đang tìm. Một ngày gần đây, mình sẽ nói chuyện với Hoa Lam. Nếu Hoa Lam đồng ý, mình sẽ gọi điện cho ông già về làm đám cưới ngay.Nhật Nam buồn bã nói:- Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?- Mình đã suy nghĩ rất kỹ. Từ khi mình về bên ấy, mình cảm thấy Hoa Lam có một cái gì đó làm cho mình khó quên, và rất buồn khi không có cô ấy bên cạnh.Nhật Nam dõi theo câu chuyện:- Vẫn chưa có lời tỏ tình?Thanh Vân xác nhận:- Chưa. Cho nên giờ đây, mình phải tranh thủ.Nhật Nam càng buồn hơn với lời chúc mừng bạn:- Vậy mình chúc cho cậu được toại nguyện.Thanh Vân vẫn vô tư:- Hôm nay cậu khách sáo quá nhỉ. - rồi Thanh Vân căn dặn - Có gặp Hoa Lam, nhớ nói hộ mình vài tiếng nhé. Mình nghĩ, chắc Hoa Lam cũng không từ chối đâu.Nhật Nam dựa lưng vào ghế, anh nói với đôi mắt xa xăm:- Mình cũng nghĩ vậy. Cậu là người có đầy đủ các tiêu chuẩn mà những cô gái thời nay đang mong đợi.- Nhưng Hoa Lam không giống họ đâu, đúng không bạn? - Thanh Vân hỏi lại, và anh nói tiếp - Nhưng mình sẽ chinh phục cô ấy cho đến bao giờ cô ấy bằng lòng thì thôi.Nhật Nam buông xuôi:- Vậy cũng tốt.Giờ đây, Thanh Vân mới để ý cử chỉ của bạn, anh hỏi:- Hình như cậu có vấn đề à, hay là cậu muốn bệnh? Xem cậu bơ phờ quá.Nhật Nam cười gượng:- Tại đêm hôm qua mình về khuya quá nên bị mất ngủ vậy mà - Không muốn Thanh Vân phát hiện nỗi buồn của mình, Nhật Nam gợi chuyện - Kỳ này về, bao giờ cậu đi?Thanh Vân nói tỉnh bơ:- Bao giờ xong đám cưới.Hiểu được quyết định của bạn như vậy, Nhật Nam thấy mình cần phải nhượng bộ. Anh cần phải hy sinh tình yêu của riêng mình để cho Thanh Vân được vui. Rồi đây hằng đêm, anh sẽ thổn thức vì thương nhớ Hoa Lam. Cũng may cho anh là lời t/y anh chưa ngõ. Chỉ có một nụ hôn mà nó làm anh nhớ cô da diết, nhớ đến điên cuồng. Với những cô gái khác, nụ hôn đối với anh đâu có ý nghĩa gì. Chỉ riêng Hoa Lam là làm cho anh nhớ nhung đến như vậy.Nhưng từ giờ phút này, Hoa Lam không phải là của anh nữa rồi. Bao nhiêu ý tưởng trong anh đã sụp đổ, anh chán tất cả. Anh còn ở lại đây làm gì nữa? Càng thêm đau khổ khi nhìn thấy hai người suốt ngày quây quần bên nhau thì làm sao anh sống nổi. Anh sẽ về nhà mình để chôn chặt nỗi buồn riêng. Nghĩ vậy, anh nói:- Mình định về nhà sống, cậu ạ.Thanh Vân hỏi bâng khuâng:- Sao vậy? Buồn tớ điều gì hả? Tớ có sai chuyện gì thì nói nhau nghe chớ.Nhật Nam lắc đầu:- Cậu có sai gì đâu. Tại mình muốn về nhà, vì ba mẹ mình cũng già rồi, mình không muốn họ buồn mình nữa, chỉ có vậy thôi.Thanh Vân nhìn bạn bằng cặp mắt ngưỡng mộ:- Phải vậy không đó?- Thật mà. Giờ mình đã hiểu ra đó là điều mình cần làm nhất. Vì đời người sống đâu có bao nhiêu năm. Mình không muốn sau này, mình sống trong hối hận.Thanh Vân đã tin lời nói của Nhật Nam là thật, anh trầm trồ khen:- Lần này mình về đây có nhiều chuyện thật bất ngờ. Như Bích Ngân đã thay đổi bản tánh. Cô ấy làm mình không thể ngờ đó là Bích Ngân hôm nào. Còn bạn, bạn cũng gây cho mình quá bất ngờ đó, Nhật Nam ạ.Nhật Nam chỉ mỉm cười. Anh tự nhủ: "Còn bạn gây cho mình bất ngờ hơn. Sao bạn không chọn ai khi bạn có điều kiện như vậy mà bạn chọn ngay Hoa Lam, người mà mình yêu thương nhất? Bạn có hiểu mình không hả, Thanh Vân?"Nhật Nam chỉ thổn thức riêng mình. Một tiếng nổ lớn với miệng chai sủi bọt, Hoa Lam ngạc nhiên:- Cái gì thế? Champagne à?- Vâng.Rồi Thanh Vân rót rượu vào bốn cái ly cao để trước mặt mọi người, anh mỉm cười:- Nào! Mời các bạn.Bích Ngân cũng đã uống qua loại rượu này cô tự nhiên nâng ly của mình. Chỉ có Hoa Lam là chưa được uống lần nào nên cô vẫn ngập ngừng.Thấy vậy, Thanh Vân giải thích:- Hoa Lam uống đi. Nó nhẹ lắm, như nước ngọt thôi, không say đâu.Hoa Lam nói với đôi mắt đầy lo lắng:- Nhưng mà em chưa uống rượu bao giờ.- Uống thử đi, rồi em sẽ biết. Không có đắng, cay gì lắm đâu - Thanh Vân vẫn khuyến khích.Hoa Lam nâng ly lên, hớp một hớp nhỏ. Rượu có vẻ chua, Hoa Lam nhã nhặn:- Em thấy rượu không ngon một tí nào cả.Thanh Vân vẫn quan tâm Hoa Lam:- Tại em uống chưa quen nên em thấy vậy. Khi uống quen rồi, em cũng sẽ thích thôi. Vì đôi lúc mình rất cần nó những khi buồn.Hoa Lam miễn cưỡng đồng ý:- Vậy à.Nhật Nam uống cạn ly của mình với bao ngổn ngang tâm sự. Anh nhìn Hoa Lam với ánh mắt vừa yêu thương, vừa xa cách. Anh chẳng nói gì, anh chỉ nhìn cô như vậy.Còn Hoa Lam, cô cảm thấy như tan biến trước cặp mắt của anh. Cô thật khó xử, bởi lúc nào Thanh Vân cũng ân cần với cô. Mục đích của cô hôm nay qua đây dự tiệc là cô muốn làm một điều gì đó cho Bích Ngân. Cô đang mong có điều kiện để cô thực hiện.Nhìn sang Bích Ngân, Hoa Lam mời mọc:- Mình uống chứ chi. Ngân, cả hai anh nữa.Hoa Lam nói xong, mọi người đều nâng ly uống cạn.Tuy Hoa Lam mới uống rượu champagne lần đầu, nhưng cô nghĩ nó sẽ không làm cho cô say được. Bởi vì nó rất nhẹ, nhẹ hơn rượu cần mà cô thường uống.Bích Ngân theo dõi mọi người. Nhìn ánh mắt của Nhật Nam dành cho Hoa Lam, cô đã hiểu được tâm sự của anh. Cô chỉ biết an ủi anh qua những ly rượu mà thôi.- Anh Nam! Nâng ly lên đi, em mời anh đó.Nhật Nam chỉ mong có thế là anh uống cạn.Hết ly này đến ly khác. Vừa uống xong, Nhật Nam lại mời mọi người. Cứ thế mà anh uống. Anh muốn đêm nay anh sẽ say thật say.Nhìn ly rượu đầy, Hoa Lam cố tình né tránh:- Em không uống được nữa rồi.Thanh Vân tỏ vẻ chiều chuộng:- Vậy thì em cứ ăn đi, anh sẽ uống cho em, có được không hai bạn? - Thanh Vân hỏi Bích Ngân và Nhật Nam Hoa Lam ra vẻ khó chịu:- Vì không quen uống nên em cảm thấy rất là khó chịu - Rồi cô năn nỉ - Anh Nam và chi. Ngân cho Thanh Vân uống hộ em đi nhe.Nhật Nam buồn trong lòng, nhưng anh khoát tay:- Được. Em cứ ngồi đây nhìn tụi anh uống là tốt rồi - Anh nhìn sang Bích Ngân bắt buộc - Bích Ngân! Em cũng phải uống nhe. Vì nếu em không uống, em cũng sẽ buồn lắm.Câu nói của Nhật Nam với y nghĩ là Bích Ngân vẫn có ý tưởng mong đợi Thanh Vân, cho nên Nhật Nam nghĩ tâm sự của Bích Ngân cũng giống như anh bây giờ.Thanh Vân cứ nghĩ mọi người đã hiểu anh, và mọi người muốn vun đắp cho anh và Hoa Lam, nên anh cười tươi, nói:- Hoa Lam! Ba anh mới điện về lúc chiều. Ông nói một tuần nữa, ông sẽ về để lo chuyện cho chúng ta.Hoa Lam nghe lạc lõng bởi cái nhìn của Nhật Nam. Cô phân vân với câu nói vừa rồi của Thanh Vân. Chuyện của chúng ta là chuyện gì? Anh vẫn chưa ngõ lời cùng cô mà. Anh có nghĩ là cô sẽ từ chối lời cầu hôn của nh không, mà lại tự tin như vậy chứ? Anh thật là tự cao. Hoa Lam lại nghĩ câu nói đó chẳng có phải là lời tỏ tình hay lời cầu hôn. Cô chỉ nghĩ nó là một câu hỏi bâng quơ, tất cả có thể thay đổi. Hoa Lam tin như vậy khi mọi người có vẻ say khướt.Thanh Vân nói với giọng nhừa nhựa:- Hoa Lam! Em có nghe anh nói không?Hoa Lam tỉnh táo:- Vâng, em nghe.Thanh Vân vỗ tay hoan hỉ:- Vậy là mình cảm ơn Bích Ngân và Nhật Nam nhé. Hai người đã giúp đỡ mình rất nhiều.Một chai champagne nữa được khui ra, bọt tung trắng xóa.Hết chai này rồi đến chai kế tiếp. Hoa Lam giờ đây chuyển thành người phục vụ. Cô muốn cho mọi người say hết, và cô sẽ hành động theo ý định của mình. Cô quyết định sẽ làm cho Bích Ngân vui, cô sẽ làm được điều đó.Cô rót rượu vào ly cho từng người:- Uống đi anh Vân.- Uống đi chi. Ngân.Và cô đi sang bên Nhật Nam. Cô rót rượu đầ`y ly của Nhật Nam. Thấy Nhật Nam vẫn lạnh lùng, Hoa Lam cũng nghe tim mình tê tái. Cô nói:- Anh Nam! Em có thể mời anh ly này, được không?Nhật Nam khô khan:- Với ý nghĩ gì?Hoa Lam nghe lòng mình chùng xuống:- Tùy anh.Nhật Nam cười khan:- Vậy thì anh nghĩ mình sẽ thật hạnh phúc khi uống ly rượu này.Bao lời nói của anh đều gửi theo từng giọt rượu, và anh ngọt ngào:- Em hay uống trước đi.- Vâng.Hoa Lam đáp khẽ rồi cô uống vơi đi phân nửa phần rượu trong ly của anh.Bích Ngân đã hiểu tâm sự của Nhật Nam. Cô muốn nói thêm điều gì đó để an ủi anh, nhưng cô không thể nói thành lời vì cô đã quá say. Cô cố gắng ngồi như vậy là tốt lắm rồi.Điện thoại của Nhật Nam rung lên, anh lấy máy ra nghe:- Vâng.-..- Tôi sẽ đến ngay.Anh tắt máy và nhìn mọi người, nói:- Thanh Vân à! Mình phải đến nhà hát ngay, bởi vì tay chơi đàn hôm nay đã bệnh, không thể đến được. Mình phải đến đó ngay. Chỉ còn 15 phút nữa là đến buổi diễn rồi.- Mình cũng buồn thật khi cậu đi. Nhưng mình không cầm cậu ở lại đâu, vì đó là công việc mà.Hoa Lam tranh thủ:- Vậy thì hai anh uống tiếp một ly để chia tay chớ. Chi. Ngân cũng tham gia nhé.Hoa Lam chỉ rót cho Bích Ngân nửa ly.Thanh Vân nâng ly lên, nhìn anh đã say khướt:- Nào! Chúng ta uống. Tụi mình sẽ chờ cậu về đó.- Được rồi, mình sẽ tranh thủ về với các bạn.Nhật Nam để chiếc ly đã cạn rượu lên bàn. Anh bước đi và không quên nhìn Hoa Lam với ánh mắt sâu sắc.Thanh Vân nói với nét mặt vẫn rạng ngời hạnh phúc:- Bích Ngân! Anh cảm ơn em nhé. Bích Ngân gật gật đầu:- Được rồi. Cảm ơn gì mà nhiều quá - giọng cô nhừa nhựa, và cô thách thức - Anh có uống nữa, được không? Nếu không thì em và Hoa Lam về đây.Thanh Vân nhừa nhựa chẳng kém gì Bích Ngân:- Được chứ. Anh sẵn sàng phục vụ em.Bích Ngân ra lệnh:- Hoa Lam! Rót nữa đi em. Hôm nay phải uống thật say mới được, vì ngày vui của em mà.- Vâng.Và Hoa Lam cứ tiếp tục rót rượu vào ly, cho đến khi Bích Ngân gục đầu xuống bàn.Còn Thanh Vân đứng lên, dáng anh ngã nghiêng, giọng anh lè nhè:- Hoa Lam! Em đâu rồi? Hôm nay là ngày vui, phải không em? Em ơi! Anh đã gửi hình anh và em chụp chung về cho ba anh xem rồi. Ba anh chẳng nói gì, ba nói hãy chờ ba về. Chắc là ba đồng ý rồi, Hoa Lam ạ.Thanh Vân đi tới đi lui như muốn té. Hoa Lam đang dọn ly chén, cô bỏ ngay chạy đến bên anh:- Anh Vân! Anh ngồi xuống đi, té bây giờ.Thanh Vân lắc lư:- Anh muốn vào phòng nghỉ. Em hãy đưa anh vào phòng để anh nghỉ, Hoa Lam ạ.Hoa Lam nói với gương mặt khó xử:- Em biết phòng anh ở đâu mà em đưa?- Vừa lên lầu là gặp phòng anh ngay. Thôi, để anh tự đi cũng được.Vừa nói, Thanh Vân vừa bước đi, dáng xiêu vẹo. Anh bước từng bước lên cầu thang.Thấy vậy, Hoa Lam không đành lòng. Cô đi theo anh, nắm lấy cánh tay anh, đưa anh lên lầu.Gió từ bên ngoài thổi vào mát rượi. Hoa Lam đẩy nhẹ cánh cửa căn phòng đầu. Đèn đã được bật sáng từ lúc nào. Cả tiếng máy lạnh vẫn kêu rè rè nghe thật êm tai. Dìu Thanh Vân lại chiếc giường đôi bằng gỗ mun bóng loáng, cô ấn Thanh Vân ngồi xuống.Còn một chút tỉnh táo trong anh, Thanh Vân cố nắm cánh tay Hoa Lam. Anh lên tiếng:- Hoa Lam! Hãy ở lại đây với anh. - Vừa nói, anh vừa kéo cô xuống giường cùng anh.Một hành động thật bất ngờ của Thanh Vân làm cho Hoa Lam ngã xuống khi cô chẳng đề phòng. Với một ý thức tự chủ, Hoa Lam bật ngồi dậy, thoát khỏi cánh tay rắn chắc của Thanh Vân. Cô đứng dựa vào tường mà nghe tim mình đập mạnh.Thanh Vân với đôi mắt khép kín, miệng anh vẫn ngọt ngào:- Hoa Lam! Hãy ở lại đây với anh, đừng bỏ anh đi nhé em.Rồi anh đưa tay như tìm kiếm.Bất chợt, Hoa Lam có một ý nghĩ táo bạo. Thanh Vân say, Bích Ngân cũng say. Nếu thực sự cô muốn cho hai người bị ràng buộc với nhau thì đây là điều kiện để cho cô thực hiện.Cô liền bước vội xuống những bậc thang và khi cô đã trở lên thì Bích Ngân đang say khướt trong vòng tay của cô.Đê? Bích Ngan nằm xuống kế bên Thanh Vân, Hoa Lam nói một mình:- Chi. Ngân! Không phải em ác với chị đâu. Với lòng chân thành, em chỉ muốn cho chị được hạnh phúc và sung sướng mà thôi. Chị hãy tha lỗi cho em nhé. Em đã xác định lại lòng mình. Từ giờ phút này, em sẽ xem anh Vân như người anh mà thôi.Giọng Thanh Vân vẫn nhừa nhựa:- Hoa Lam! Em ở đây với anh chứ...Anh xoay qua như tìm kiếm. Bích Ngân nằm đó, anh cứ ngỡ là Hoa Lam. Anh ôm nhẹ cô vào lòng với lời tha thiết:- Anh yêu em.Nghe đến đây, Hoa Lam không dám đứng đó nữa. Cô vội vã bước ra, khép kín cửa phòng. Cô bước từng bước nhẹ tênh xuống lầu và ngẫm nghĩ lại việc cô làm có đúng không và hậu quả nó sẽ ra sao. Cô đang thầm lo lắng.Về đến nhà với chiếc giường quen thuộc, Hoa Lam không thể nào chợp mắt được bởi hành động vừa rồi của mình. Cô ngồi đó, một mình đối mặt với bóng đêm. Cô đi ra ngoài phòng khách, một mình ngồi với bình trà. Cô lo nghĩ ngày mai khi dì Hằng, dượng Hoàng về đây biết rõ mọi chuyện rồi Bích Ngân sẽ ra sao? Thanh Vân có đồng ý cưới Bích Ngân hay không khi hai người đã lỡ như vậy?Hoa Lam mỉm cười với ý nghĩ, Thanh Vân sẽ đồng ý. Lúc đó, Bích Ngân sẽ là một cô dâu thật đẹp, thật sang trọng, rồi Bích Ngân sẽ theo chồng sang Úc. Cô sẽ đưa tiễn Bích Ngân ra sân bay, cô sẽ vẫy tay chào và hẹn ngày gặp lại.Đôi mắt Hoa Lam lại tối sầm khi nghĩ đến, nếu như Thanh Vân không đồng ý mà tỏ vẻ khinh miệt Bích Ngân thì mọi hậu quả cô sẽ phải hứng chịu. Hoa Lam lắc mạnh đầu. Cô không nghĩ đến giả thuyết này.Ngoài kia, trời đã dần dần sáng tỏ. Những người quét dọn đường phố đã làm xong nhiệm vụ của mình. Hoa Lam vẫn ngồi đó với những suy nghĩ và suy nghĩ.Lại nghe tiếng chuông đổ từ nhà thờ Đức Bà, Hoa Lam bước vội ra sân. Cô lâm râm cầu nguyện cho việc cô làm vừa rồi đừng đem đến sự đau khổ mà hãy đem đến sự hạnh phúc cho Thanh Vân và Bích Ngân. Cô cứ đứng như vậy mãi cho đến sáng với lời cầu nguyện tận đáy lòng.Thanh Vân nghe hạnh phúc của đêm qua còn đọng lại. Mùi trinh nữ vẫn còn phảng phất quanh anh. Anh nghiêng qua ôm nhe. Bích Ngân vào lòng, giọng anh tha thiết:- Hoa Lam! Em thật là tuyệt vời.Bích Ngân vẫn còn ngủ say. Cô chỉ có cảm giác yêu thương của một người đã dành cho cô. Cô chỉ cảm nhận rằng, người đó yêu cô lắm.Lại một lời nói nữa vang lên:- Dậy đi em yêu, đã sáng lắm rồi.Bích Ngân bừng tỉnh khi vòng tay của một thanh niên ôm nhẹ eo cô. Cô vội mở mắt ra nhìn quanh. Một căn phòng xa lạ và sang trọng.Nhìn sang thấy Thanh Vân nằm đó, mắt vẫn nhắm kín. Gương mặt anh đang tì nhẹ lên bờ vai trắng mịn của cô. Cô bàng hoàng nhớ lại.Chuyện gì đã xảy ra, sao bây giờ mình lại ở đây? Cô tự giận mình và cô bật ngồi dậy với chiếc khăn quấn quanh người, giọng cô uất nghẹn:- Tại sao tôi lại ở đây?Thanh Vân cũng đã thức từ lâu, nhưng anh không muốn rời xa Hoa Lam. Anh muốn được ở bên cô mãi mãi. Chợt nghe giọng nói quen quen của Bích Ngân, anh liền mở mắt ra nhìn.Thật bất ngờ khi Bích Ngân ngồi đó với những giọt nước mắt viền quanh mi. Cô tức tưởi lập lại:- Tại sao tôi lại ở đây?Thanh Vân còn bất ngờ hơn cô gấp trăm lần. Ai sẽ trả lời cô đây khi Thanh Vân hoàn toàn mù tịt? Thanh Vân ngơ ngác, tự chủ trả lời:- Tại sao Bích Ngân lại ở đây, tôi cũng đang muốn biết.Bích Ngân vẫn tức tưởi:- Anh nói vậy nghĩa là sao?Thanh Vân lắc đầu:- Hoàn toàn anh vô tội. Anh không biết gì cả. Bích Ngân! Anh không có ý đó.Bích Ngân úp mặt vào đôi tay mình. Cô nức nở:- Vậy tại sao tôi lại ở đây? Chẳng lẽ anh cho rằng, tôi tự nguyện lên đây à?Thanh Vân cố nhớ lại, nhưng anh không nhớ gì cả:- Anh không có nói em như vậy, nhưng anh vẫn không hiểu tại sao? Nếu đổ lỗi cho anh thì cũng không đúng, vì anh không hề có ý định đó. Em hiểu anh chứ Bích Ngân?Bích Ngân nghẹn ngào:- Em rất hiểu. Em hiểu anh không yêu em, anh chỉ yêu Hoa Lam mà thôi, đúng không? Và anh cứ ngỡ em là Hoa Lam của anh đêm qua chứ gì? Em hiểu rõ như vậy.Thanh Vân gật đầu:- Anh không phủ nhận điều em vừa nói, nhưng em hãy hiểu cho anh. Lỗi hoàn toàn không phải do anh.Bích Ngân cảm nhận như cô bị xúc phạm, xúc phạm một cách gián tiếp. Rõ ràng cô chưa hề đổ lỗi cho anh, nhưng anh muốn chối bỏ những gì đã xảy ra. Có phải anh sợ cô bắt buộc anh cưới cô ư? Vậy là anh đã lầm. Quá lầm cô rồi. Tự ái lại dâng cao khi bị xúc phạm như vậy, và cô càng tự trọng hơn với nụ cười chua chát trên môi. Bích Ngân mỉa mai:- Anh đang lo lắng đấy ư? Anh hãy yên tâm, tôi không bắt buộc anh cưới tôi đâu mà anh vội vàng quên hết. Thực sự, tôi chỉ muốn tìm ra nguyên nhân tại sao tôi lại ở đây. Tôi chỉ muốn biết rõ ràng mọi chuyện và tôi muốn chứng minh cho anh hiểu là lỗi không phải do tôi.Thanh Vân cảm thấy vụng về hơn bởi những lời nói vừa rồi của Bích Ngân. Chối bỏ cô, anh hoàn toàn không có ý đó. Nhưng cưới cô chỉ vì đã xảy ra như vậy thì anh lại càng không muốn hơn. Bởi vì anh nghĩ, hôn nhân đối với anh phải có tình yêu. Mọi chuyện đối với anh bây giờ thật là mâu thuẫn.Thấy nét mặt vừa âu sầu, vừa bất chấp của Bích Ngân, Thanh Vân cảm thấy ngại ngùng. Đưa mắt nhìn theo làn khói thuốc, anh cố lựa lời để xoa dịu Bích Ngân:- Thực sự em và anh đều không muốn thế. Bích Ngân! Em nói đi, anh phải làm sao để em đừng bị thiệt thòi?Đã yên tâm với bộ đồ của mình, Bích Ngân không còn e ngại nữa. Cô đi về phía cửa sổ, dõi mắt qua màn kiếng để nhìn sang nhà mình. Mọi vật vẫn yên lặng. Cô tự hỏi: "Hoa Lam đang làm gì? Tại sao đêm qua Hoa Lam không gọi cô về mà bỏ cô ở lại như vậy chứ? Để giờ đây cô phải dở khóc dở cười, lại nghe những lời thương hại của Thanh Vân. Cô thật nhục nhã ".Như sơ. Bích Ngân đi về khi mọi việc chưa giải quyết xong, Thanh Vân lập lại:- Bích Ngân! Em nói đi, anh phải làm gì để em đừng bị thiệt thòi?Bích Ngân hất mặt lên:- Tôi không cần anh bồi thường hay bắt buộc anh phải cưới tôi. Tôi chỉ muốn anh tìm ra sự thật là tại sao tôi lại ở đây. Còn mọi việc, tôi nghĩ là rất đơn giản như chưa có gì xảy ra.Nói xong, Bích Ngân đi ra khỏi phòng. Cô vẫn ngẩng cao đầu dù rằng cô đã mất mát rất nhiều, nó đã làm lòng cô tê tái.Còn Thanh Vân vẫn nằm đó với những bâng khuâng. Giờ đây, Thanh Vân nhớ lại cử chỉ của Bích Ngân lúc nãy, anh cảm thấy xót xa. Bởi Bích Ngân đã dâng hiến cho anh trọn vẹn mà không một lời đòi hỏi. Cô chỉ muốn anh hiểu rằng, điều đó đối với cô là ngoài ý muốn. Cô chỉ muốn tìm ra sự thật mà thôi.Đôi mắt buồn rười rượi của Bích Ngân đã tồn tại trong lòng Thanh Vân kể từ đây.Đúng vậy, anh đang lo nghĩ về cô.Mọi sinh hoạt của Bích Ngân hàng ngày, Hoa Lam đều để ý. Cơm nước xong là Bích Ngân rút êm vào phòng của cô. Đôi mắt cô lúc nào cũng chất chứa nỗi buồn.Hoa Lam nhớ lại đôi mắt của dì Hằng nhìn Bích Ngân đầy quan tâm:- Bích Ngân! Mẹ đưa con đi bác sĩ nhé.Lúc đó, Bích Ngân cười gượng:- Con không có bệnh gì đâu mẹ à. Mẹ đừng quá lo lắng.Bà Hằng tỏ vẻ đau khổ:- Mẹ chỉ có một mình con, không lo cho con thì lo cho ai đây? Con nhìn lại mình xem, lúc nào đôi mắt cũng buồn bã, và con gầy đi nữa.Bích Ngân chối quanh:- Tại con thức khuya để học bài đó mẹ.- Mẹ dặn con rồi, đừng có thức khuya nữa. Ngày mai, mẹ sẽ mướn người làm cho con và Hoa Lam chăm lo học hành, và bảo vệ sức khỏe mới được.Bích Ngân có vẻ chịu cực:- Mẹ ơi! Công việc nhà mình có là bao đâu. Giặt đồ thì có máy giặt rồi. Nấu nướng toàn là bếp điện với bếp gas không. Mẹ mướn người lạ vào nhà mình càng thêm phức tạp. Không phải tại làm việc nhà mà con gầy đâu, mẹ đừng quá lo lắng như vậy.Hoa Lam nhớ đến đây, đôi mắt cô đỏ hoe. Bích Ngân giờ đây đã thay đổi hoàn toàn, thật đáng thương, thật đáng trọng làm sao.Đã hơn một tuần lễ rồi, Bích Ngân như không muốn nói chuyện với ai. Cô âm thầm đi học và sinh hoạt riêng cho mình. Còn Thanh Vân cũng chẳng sang đây. Hoa Lam tự hỏi vậy là sao chứ? Chẳng lẽ anh rủ bỏ tất cả việc anh làm hay sao? Vì chỉ một lý do đơn giản là không phải do anh, anh là người vô tội.Nhìn sang phòng Bích Ngân vẫn còn sáng, Hoa Lam có cảm giác đau khổ hối hận. Giờ đây, cô sẽ nhận lỗi với Bích Ngân.Rất tự nhiên, Hoa Lam đẩy cửa bước vào. Bích Ngân nằm trên giường với những giọt nước mắt. Cô chẳng hay Hoa Lam đi vào phòng mình. Cho đến khi Hoa Lam lên tiếng:- Chi. Ngân!Bích Ngân lau nhanh những giọt nước mắt còn đọng lại, cô cười gượng:- Có chuyện gì mà vào phòng chị đột ngột vậy, Hoa Lam?Hoa Lam ào đến quỳ dưới chân giường:- Chi. Ngân! Chị hãy tha lỗi cho em.Bích Ngân đỡ Hoa Lam đứng lên với vẻ mặt suy nghĩ:- Em có lỗi gì đâu mà em bảo chị hãy tha lỗi cho em. Chị buồn là có lý do riêng của chị, đâu có ảnh hưởng gì đến em.Hoa Lam nghẹn ngào:- Tất cả mọi việc là do em làm để đưa đẩy chị đến đau khổ như vậy, em thật chẳng ra gì.Bích Ngân với đôi mắt đen long lanh, cô đã ngầm hiểu:- Em nói vậy nghĩa là sao?Khó khăn lắm, Hoa Lam mới nói được sự thật:- Đêm đó, em đã đưa chị lên phòng Thanh Vân. Em đã điên rồi.Bích Ngân ngồi lùi ra, cô hỏi lại:- Em nói gì?- Đêm đó, em đã đưa chị lên phòng Thanh Vân... - rồi Hoa Lam thổn thức - Chi. Ngân! Em đã hại chị rồi, nhưng vì em muốn tốt cho chị. Em muốn cho Thanh Vân cưới chị nên em mới hành động như vậy chứ em không có ý xấu gì cả. Chi. Ngân! Chị hiểu cho em.Bích Ngân đã lấy lại bình tĩnh:- Vậy là mọi việc đều do em đạo diễn. Em đã làm cho chị dở khóc dở cười. Hoa Lam ơi! Sao em lại ngu khờ như vậy chứ?Nói xong, Bích Ngân bật khóc. Trách ai đây khi mọi việc đã rồi? Bích Ngân đã hiểu rõ lòng của Hoa Lam. Chỉ vì muốn tốt cho mình mà Hoa Lam mới hành động điên khùng như vậy. Giờ đây, mọi chuyện đã lỡ rồi. Nghĩ thế, Bích Ngân cố gắng chập nhận sự thật:- Hoa Lam! Chị hiê?u em mà. Em đừng có ray rứt như vậy. Có phải trong lòng em lúc nào cũng mong cho chị và Thanh Vân đám cưới không? Em muốn nhường Thanh Vân cho chị nên em làm mọi việc rối ren thêm. Hoa Lam ơi! Em thật là khổ! Thanh Vân chỉ yêu em thôi, em nhớ điều này nhé.Hoa Lam nắm tay Bích Ngân thật chặt, đôi mắt cô sáng quắc:- Em sẽ gặp Thanh Vân, em sẽ buộc anh ấy phải cưới chị. Anh ấy phải chịu trách nhiệm về hành động của mình. Anh ấy phải cưới chị. Phải cưới chị thì anh ấy mới đáng tôn trọng.Bích Ngân lắc đầu:- Em đừng có ngu ngơ như vậy. Thanh Vân là người sống ở nước ngoài nên có cuộc sống rất buông thả. Chuyện đêm đó chỉ là chuyện bình thường đối với họ, em hiểu chưa, Hoa Lam?Hoa Lam cũng lắc đầu, nhưng đôi mắt cô tràn đầy hy vọng:- Không đâu. Anh Vân không thể là người như vậy được. Bởi vì hàng đêm em đã cầu nguyện cho Thanh Vân và chị được đẹp đôi. Em tin tưởng như vậy lắm, chi. Ngân à.Với nụ cười buồn, Bích Ngân nói:- Cám ơn em đã lo lắng cho chị, nhưng chị sẽ không sao đâu. Cho dù anh Vân không cưới chị đi nữa thì chị vẫn phải tồn tại trên xã hội này. Và tương lai chị vẫn còn ở phía trước, phải không em?Hoa Lam lại khóc sướt mướt:- Chi. Ngân! Thà chị nặng nhẹ em, em còn cảm thấy dễ chịu hơn. Còn đàng này, một mình chị hứng chịu, em lại càng đau khổ hơn.Bích Ngân khuyên nhủ, nhưng lòng cô tựa băng giá:- Hứa với chị là đừng bao giờ nhớ đến chuyện này nhé, Hoa Lam. Hãy cho nó trôi theo thời gian thì mình mới cảm thấy được nhẹ nhàng - rồi Bích Ngân căn dặn - Em hãy giữ kín chuyện này. Không được để cho ba mẹ chị biết nghen.Hoa Lam vẫn gật đầu với những giọt nước mắt:- Chi. Ngân ơi! Em thật là xấu xa.Đưa tay lau những giọt nước mắt cho Hoa Lam, Bích Ngân ôn tồn:- Giờ đây chị muốn được nghỉ ngơi.Bích Ngân nói thế bởi vì cô không muốn nhìn những giọt nước mắt vô tình từ đôi mắt buồn và ân hận của Hoa Lam. Rồi cô nói tiếp:- Em có thể ở lại đây ngủ cùng chị, được không?Hoa Lam gật đầu không suy nghĩ. Dù biết rằng đêm nay cũng như những đêm trước, cô khó mà ngủ được, nhưng Hoa Lam cảm thấy được nằm bên cạnh Bích Ngân, nghe từng hơi thở bình yên của cô thì Hoa Lam cũng tạm yên lòng.*
Một tuần lễ đã trôi qua, Thanh Vân nghe mình già thêm mấy tuổi với bao suy nghĩ mà anh chưa chọn được đáp án.Anh cảm thấy ray rứt khi nhớ đến cặp mắt chịu đựng của Bích Ngân. Kể từ đêm đó, nhiều lần anh muốn gặp cô, nhưng cô đều lãng tránh. Đôi khi anh muốn sang nhà cô, nhưng anh lại ngần ngại khi gặp Hoa Lam và ca? Bích Ngân.Trong anh có một suy nghĩ muốn bù đắp sự thiệt thòi kia bằng những đồng tiền, nhưng anh thầm hiểu Bích Ngân sẽ không bao giờ chấp nhận.Còn cưới Bích Ngân với lý do như vậy có oan cho anh lắm không khi hai người chưa có tình yêu?Có tiếng chân người đi vào, Thanh Vân nhìn ra cửa. Thì ra là Hoa Lam. Anh ngồi lại ngay ngắn và anh cố tạo cho mình vẻ bình thường:- Em mới sang à? Ngồi đi Hoa Lam.Hoa Lam ngồi xuống, cô lạnh lùng:- Em qua đây để nói rõ với anh một việc.Cô suy nghĩ, nhưng Thanh Vân hỏi:- Việc gì, em cứ nói.- Vì thương chi. Bích Ngân nên đêm hôm đó em đã hại chỉ. Chính em đã đưa chi. Ngân lên phòng của anh với ý nghĩ đơn giản là anh sẽ cưới chi. Ngân, vì mọi việc đã lỡ. - Cô buồn bã nói tiếp - Nhưng em không ngờ anh lại lạnh lùng đến như vậy, xa lạ đến như vậy. Làm cho chi. Ngân đau khổ biết bao nhiêu trong khi đó em là người gây ra tội lỗi.Nghe qua, Thanh Vân thật bất ngờ. Anh chỉ nhìn Hoa Lam mà chẳng nói được gì.Hoa Lam với nước mắt viền mi, cô năn nỉ:- Anh Vân! Anh hãy cưới chi. Bích Ngân. Anh đưa ra điều kiện gì, em cũng bằng lòng cả. Thanh Vân không ngờ họ lại thương nhau đến thế, và anh muốn thử lòng Hoa Lam:- Điều kiện nếu hy sinh cả bản thân em, em có tiếc không?Hoa Lam đáp nhanh:- Không. Tôi chấp nhận tất cả, anh hãy ra điều kiện đi. Chỉ mình tôi và anh biết thôi, rồi anh cho tôi hay sau. Giờ tôi phải về để chi. Ngân nghỉ ngơi.Nói xong, Hoa Lam đi thẳng ra cửa.Thanh Vân đưa mắt nhìn theo với bao suy nghĩ rối bời bởi quyết định vừa rồi của Hoa Lam. Cô làm cho anh càng ngỡ ngàng hơn. Cô dám hy sinh cả cuộc đời mình để đổi lấy sự lỗi lầm do mình đã gây ra. Anh sẽ làm gì đây? Anh vẫn chưa quyết định được.Ông Sĩ Nguyên bước xuống xe. Ông vẫn còn đứng đó nhìn lại căn nhà mà đã gần 10 năm nay, ông chưa một lần về thăm. Nhìn cảnh vật chung quanh, ông buông gọn:- Đã thay đổi nhiều quá.Thanh Vân nhắc nhở:- Vào nhà đi ba.Ông Sĩ Nguyên rảo bước theo Thanh Vân, nhưng đôi mắt ông nhìn mông lung lắm. Ông muốn ngắm mãi cảnh ngày xưa.Vừa ngồi xuống ghế xa lông, ông Sĩ Nguyên chợt nhớ đến điều thôi thúc ông về đây. Đó là cô gái chụp chung với Thanh Vân mà Thanh Vân định cưới làm vợ. Cô gái đó có gương mặt, vóc dáng và nhất là đôi mắt rất giống một người mà hai mươi mấy năm rồi, ông chưa quên được. Vì thế, ông muốn tìm rõ lai lịch cô gái kia. Ông hỏi Thanh Vân:- Con định cưới cô gái mà con gửi hình về cho ba xem đó, phải không?Đã lỡ gửi thư nói với ba như vậy rồi, và ba đã về đây thì làm sao Thanh Vân nói khác được dù mọi việc đang rối trong lòng anh. Vì vậy, anh đành nói dối:- Vâng. Con định cưới cô gái đó, ba à.Ông Sĩ Nguyên dò hỏi:- Nhà cô gái đó ở đâu?- Dạ, ở trên Tây Nguyên.Nghe qua, ông Sĩ Nguyên bàng hoàng. Ông nghĩ không lẽ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Chẳng lẽ con của người con gái ngày xưa đã cho ông trú mưa qua đêm giờ đã có con lớn như vậy. Còn chồng cô ấy làm gì, ông đang muốn biết.- Cô gái ấy tên gì? Con có đến nhà cô ấy chưa?Thanh Vân cảm thấy khó khăn khi trả lời với ông Sĩ Nguyên vì thực tế không được như anh muốn:- Cô gái đó tên là Hoa Lam. Con có lên nhà cô ấy một lần để đi tham quan những khu "rừng ma" đó ba.Nghe Thanh Vân nói, ông Sĩ Nguyên nhớ lại lúc đó ông cùng đám bạn sinh viên của ông đi lên Tây Nguyên để nghiên cứu về những động vật quý hiếm ở nước ta.Khi đến một buôn làng, mọi người chia tay nhau đi rồi hẹn chiều sẽ gặp lại. Ngờ đâu, buổi chiều đó mưa thật lớn, mưa như trút nước. Sĩ Nguyên đi lạc vào một làng thì trời đã tối hẳn. Từ xa thấy ánh đèn dầu leo lét, Sĩ Nguyên mừng thầm. Anh nghĩ rằng anh đã có chỗ trú chân qua đêm, anh liền đi đến nơi đó. Đến nơi, anh mới nhận ra đây là một trường học với những mái tranh và những bàn gỗ thật đơn giản. Đi qua những lớp học thì đến một dãy nhà lợp bằng tranh, vách đất. Anh nghĩ chắc đây là nhà ở của giáo viên. Anh liền kêu cửa với giọng run vì lạnh:- Có ai ở nhà không?Vẫn im lặng, không có tiếng trả lời. Sĩ Nguyên đứng ngoài hiên, những giọt mưa đổ xuống từ mái tranh làm cho anh càng ướt sũng hơn. Anh cố gọi lớn:- Có ai ở nhà không?Giọng một cô gái vang lên trong vắt:- Ông muốn tìm ai?- Tôi là người đi lỡ đường. Cô có thể cho tôi trú qua cơn mưa này, được không? Tôi lạnh lắm.Cô gái tin tưởng:- Vâng, tôi sẽ mở cửa ngay. Ông chờ tôi một chút nhé.Năm phút sau, tiếng cửa bằng cây bật mở ra. Một cô gái có dáng người cân đối đứng nhìn Sĩ Nguyên:- Anh vào để mưa ướt hết.Sĩ Nguyên lịch sự gật đầu chào, rồi anh đi theo cô gái vào nhà.Nhà cũng đơn sơ, chỉ có cái bàn ở giữa, hai cái gương nhỏ ở hai bên. Cô gái chỉ cái ghế duy nhất ở trong nhà, mời anh:- Mời anh ngồi. Chắc là anh từ xa đến đây?Sĩ Nguyên đưa tay vuố mái tóc ướt của mình, giọng anh vẫn còn run:- Vâng, tôi từ thành phố lên đây. - rồi nhìn trên bàn đầy giáo án, Sĩ Nguyên hỏi - Còn cô, chắc cô là cô giáo?- Vâng.Dưới ánh đèn dầu, Sĩ Nguyên nhìn kỹ cô gái ngồi đối diện với mình. Cô đẹp như một bức tranh, thật mộc mạc và giản dị. Đôi mắt anh chẳng muốn rời xa. Thấy cô gái có vẻ ngại ngùng, Sĩ Nguyên gợi chuyện:- Cô ở đây có một mình sao?Với ánh mắt ấm áp của người đàn ông lạ sao mà nó thu hút cô đến lạ kỳ. Cô cố lấy vẻ tự nhiên:- Tôi ở đây có hai người. Bạn tôi vừa về lúc chiều, sáng mai nó lên.Sĩ Nguyên hỏi, giọng gần gũi:- Ở đây một mình, cô không sợ sao?Cô gái kiêu hãnh:- Tôi không sợ gì cả. Vì chung quanh đây cũng có người quen. Tuy không gần gũi lắm, nhưng gọi họ cũng nghe.Bên ngoài, mưa càng ngày càng réo rắt và nặng hạt. Sĩ Nguyên và cô gái lạ đã nói hết chuyện này đến chuyện khác mà trời cứ mưa, mưa mãi.Cố kềm cơn buồn ngủ, nhưng Sĩ Nguyên không kềm được. Anh thở mạnh ra và nhìn đồng hồ.- Đã hơn 10 giờ đêm rồi, tôi phải ra đi để cô ngủ chứ.Cô gái buồn buồn:- Mưa thế này, anh đi đâu?- Tôi sẽ sang phòng học kế bên.Cô gái nói với đôi mắt đầy lo lắng:- Phòng đó dột và tạt lắm, không thể ngủ được đâu. Với lại, muỗi nhiều lắm - Như suy nghĩ, rồi cô gái nói tiếp - Nếu anh không ngại thì cứ ở lại đây. Nhà này có hai giường mà. Tôi không sợ, anh sợ gì.Sĩ Nguyên mỉm cười:- Nếu cô tin tưởng thì tôi sẽ ở lại.Cô gái cũng mỉm cười:- Từ lúc đầu, tôi đã thấy anh là người tốt rồi.- Vậy thì cảm ơn cô.Ngoài trời vẫn mưa như trút nước. Cô gái vẫn nằm trên giường của mình mà đầu óc cô trống rỗng, bởi giường bên kia khói thuốc của người đàn ông lạ vẫn bay quanh quẩn. Có thể ông ấy không ngủ được, cô gái nghĩ như vậy.Nhìn chăm chăm vào góc trần nhà, cô gái không tin vào mắt mình. Một con rắn đang bò dần xuống giường cô.Nét mặt tái vì sợ và cô la lơ"n:- Rắn! Rắn, ông ơi!Sĩ Nguyên vẫn chưa ngủ. Anh liền ngồi dậy nhìn theo tay cô gái. Thấy con rắn màu đất nó đang bò dần xuống mép giường cô.Cô gái có vẻ sợ lắm, nhưng cô vẫn ngồi đó chịu đựng. Nhìn quanh nhà, Sĩ Nguyên chẳng thấy gì khác ngoài cái ghế. Tay nhấc mạnh nó lên, anh bước nhẹ lên giường nơi cô gái đang ngồi.Gần kế bên con rắn, Sĩ Nguyên đập mạnh vào tường, nhưng con rắn lẹ hơn. Nó lại quay trở lên mái nhà, còn cái ghế trong tay Sĩ Nguyên rớt xuống đất.Con rắn vẫn bò quanh quẩn trên mái nhà. Chắc có lẽ nó tìm đường bò ra ngoài. Càng nhìn nó, cô gái càng sợ hơn. Thấy Sĩ Nguyên còn ngồi đó, cô chồm tới ôm chặt lấy anh.Dưới ánh đèn dầu, thấy vẻ sợ sệt in rõ trên nét mặt cô gái, Sĩ Nguyên ôm cô vào lòng, dỗ dành:- Không sao đâu. Nó không có cắn mình đâu.Vẫn nhìn thấy con rắn trên mái nhà, cô gái lớn giọng:- Anh đuổi nó đi đi.Cô gái nói xong thì con rắn cũng chui dần ra ngoài từ từ. Chỉ còn lại cái đuôi nhỏ xíu rồi mất hẳn.Con rắn bò đi đã lâu mà cô gái vẫn chưa hết sợ. Cô vẫn nằm im trong tay Sĩ Nguyên một cách thân mật, Sĩ Nguyên không nghe lạnh lẽo nữa. Một mùi hương thoang thoảng đã dìu anh tìm đến đôi môi cô gái một cách không suy nghĩ.Cô gái kia đã chấp nhận nụ hôn của anh với đôi mắt thật hiền và lạc lõng. Anh càng siết chặt cô hơn. Bên ngoài, mưa vẫn đổ như trút nước...Tiếng gà gáy sáng, Sĩ Nguyên bừng tỉnh dậy. Bên anh, cô gái vẫn ngủ yên, vẫn nét mặt dịu dàng không chút lo lắng dù đêm qua đã trao cho anh trọn vẹn đời con gái, cô vẫn vô tư.Đốt cho mình điếu thuốc, Sĩ Nguyên cảm thấy ân hận khi anh đã làm một chuyện thật đáng nguyền rủa. Tại sao anh lại nhẫn tâm đến thế? Tại sao anh lại đê hèn đến thế? Anh nhớ đến vợ và con trai anh đang ở nhà mong chờ, và đây một cô gái trinh nguyên đã bị anh vùi dập. Khi cô tỉnh dậy, cô sẽ nghĩ gì về anh đây?Sĩ Nguyên cứ ngồi như vậy hút hết điếu này đến điếu khác, mà cô gái vẫn chưa thức dậy.Trời đã sáng hẳn, Sĩ Nguyên lay nhẹ cánh tay cô gái, anh gọi khẽ:- Em ơi, em!Sĩ Nguyên ngượng ngùng với câu nói của mình bởi vì tên cô, anh vẫn chưa được biết.Chớp nhẹ hàng mi dầy đặc, môi cô gái điểm một nụ cười. Giờ đây, Sĩ Nguyên mới có dịp ngắm kỹ cô hơn. Chỉ có một nụ cười của cô mà anh đã muốn ôm cô vào lòng và hôn lên gương mặt kia những nụ hôn âu yếm. Còn đôi mắt vô tư kia như đã hiểu được lòng anh. Cô ngồi dậy nhìn xuống đất, thấy những tàn thuốc vứt đầy, cô dịu giọng:- Anh đã hối hận việc anh làm ư?Sĩ Nguyên không trả lời cô gái mà anh nói:- Anh tên Sĩ Nguyên. Còn em, hãy cho anh biết tên để dễ nói chuyện hơn?- Em là Hoài Thu, cô giáo dạy học ở đây. - Rồi Hoài Thu nở nụ cười an phận. Cô hỏi anh - Em nghĩ không lầm, chắc anh Nguyên đã có vợ rồi.Không muốn lừa dối cô, Sĩ Nguyên gật đầu:- Đúng. Anh đã có vợ và một đứa con. Chuyện đêm qua, anh thật là bỉ ổi.Gương mặt Hoài Thu vẫn tỉnh táo khi nghe Sĩ Nguyên xác nhận điều cô nói là sự thật. Cô cảm thấy việc đêm qua cũng do cô. Tại sao cô lại sợ rắn đến như vậy? Cô chẳng nghĩ gì ngoài có người đang che chở cho cô, rồi cô đã trao cho anh tất cả khi chưa biết tên anh để giờ đây cho anh khó xử. Nghĩ vậy, Hoài Thu chấp nhận hy sinh:- Anh Nguyên à! Chuyện đã như vậy cũng đâu chỉ tại anh. Thực sự, tôi cũng không hiểu được mình đã làm gì và tôi cũng chẳng ân hận gì. Anh đừng có đau khổ như vậy.Sĩ Nguyên chỉ biết nhận tội:- Hoa1i Thu! Anh thật là hèn hạ khi không kềm được lòng mình. Nếu nói là yêu em thì thật là vô lý, vì ta chỉ mới gặp nhau thôi. Nhưng từ nơi em có một cái gì đó đã cuốn hút lấy anh, làm cho anh quên hết thực tế, quên đi mình đã có trách nhiệm, có gia đình. Anh quên hết mọi thứ trên đời, anh chỉ biết có em mà thôi.Nói xong, Sĩ Nguyên nắm nhẹ đôi bàn tay của Hoài Thu, anh dịu dàng:- Hoài Thu! Hãy tha lỗi cho anh nhé - Rồi anh hứa hẹn - Em hãy ở đây chờ anh. Một ngày không xa, anh sẽ lên đây. Em phải chờ anh nhé.Anh lại ôm cô vào lòng như không muốn rời xa.Hoài Thu im lặng trong vòng tay anh. Cô nghe tim mình gõ nhịp yêu thương. Cô thầm hỏi tại sao cô lại dễ dàng yêu anh như vậy và cô có đúng hay không?Cô đã sai vì anh đã có vợ rồi. Nghĩ vậy, Hoài Thu đẩy nhẹ anh ra, cô vuốt lại mái tóc:- Anh Sĩ Nguyên! Em đã sai. Giờ đây chúng ta đi lại con đường đúng. Anh hãy quên tất cả đi và em cũng vậy. Vì anh còn trách nhiệm của anh. Còn em thì có tương lai của em, đúng không anh?Đôi mắt Sĩ Nguyên buồn rười rượi:- Nhưng em đã bị thiệt thòi, anh không muốn như vậy.Hoài Thu nhẹ lắc đầu:- Nhưng em đã chấp nhận rồi. Anh đừng suy nghĩ gì thêm nữa, Sĩ Nguyên ạ.Muốn tránh xa anh, cô vội vã bước xuống giường, tìm những công việc để làm, không muốn nói chuyện với anh nữa.Rồi anh lại phải lên đường và có lời hứa hẹn cùng cô, nhưng lúc ấy, cô chẳng quan tâm đến.Nhớ đến đây, ông Sĩ Nguyên khẽ thở dài, vì ông đã có một sự nghi ngờ không rõ lắm. Ông dò hỏi tiếp:- Cô gái kia có anh em gì không? Con cái của ai?Thanh Vân trả lời đúng sự thật:- Hoa Lam chỉ có một mình. Ba cô ấy đã chết từ khi cô ấy còn nhỏ. Chỉ còn một người mẹ thật là dịu dàng và giản dị.Nghe qua, ông Sĩ Nguyên muốn gặp ngay người đàn bà đó. Có phải là Hoài Thu của ngày xưa không, mà sao Hoa Lam lại giống như vậy? Ông muốn biết ba của Hoa Lam là ai, tại sao lại chết trẻ đến thế?Ông nhìn Thanh Vân gút lại:- Vậy bao giờ cha con mình lên nhà cô gái đó?Thanh Vân đành phải trì hoãn khi anh đang rối ren vì chưa giải quyết với Bích Ngân. Và anh chắc rằng, giờ đây Hoa Lam cũng không đồng ý lấy anh, anh chắc như vậy. Anh nói:- Ba à! Ba mới về còn mệt lắm, nghỉ ngơi vài ngày cho khỏe rồi hẵng tính, ba nhé.- Nghỉ một ngày là ba khỏe rồi. Con nói với cô gái ấy chuẩn bị đi. Ba hôm nữa, chúng ta sang bên đó.Ông Sĩ Nguyên quyết định như vậy. Nói xong, ông đi về phòng mình để nghỉ ngơi.Còn lại một mình Thanh Vân với nỗi lo lắng. Nếu anh nói thật với ba anh tất cả mọi việc thì ba anh sẽ buộc anh cưới Bích Ngân ngay, vì ông là người đạo đức. Kể từ khi mẹ anh mất đến nay, ông vẫn không cưới vợ. Anh nghĩ ông vẫn còn nhớ đến mẹ anh.Chỉ còn hai ngày nữa thôi, anh phải tìm ra giải pháp. Còn nếu không thì buộc lòng anh phải nói thật với ông mọi chuyện. Còn chuyện cưới Bích Ngân, anh chưa nghĩ đến, dù Hoa Lam đã đưa ra một điều kiện hoàn toàn có lợi cho anh.Nhưng anh không quên được gương mặt trầm buồn của Bích Ngân sáng hôm đó. Nó làm cho anh không quên được cô.*
- Nhật Nam! Chuyện xảy ra như vậy đó, cậu tìm cách giải quyết giùm mình đi.Thanh Vân nói với điếu thuốc trên môi.Nhật Nam có vẻ suy nghĩ khi nghe Thanh Vân kể hết mọi chuyện. Anh nhận xét:- Không ngờ Hoa Lam lại suy nghĩ nông cạn như vậy. Nhưng dù sao, mình vẫn thấy tội nghiệp cho Bích Ngân quá.Thanh Vân cũng lý lẽ:- Chẳng lẽ chỉ vì tội nghiệp Bích Ngân mà mình phải cưới cô ấy sao? Thật sự, mình chưa nghĩ đến.Nhật Nam hỏi bạn:- Vậy đối với Hoa Lam?- Mình vẫn thích Hoa Lam như ngày nào. Nhưng Hoa Lam lại có những hành động thật khó hiểu. Cô ấy có thể đánh đổi tất cả với điều kiện mình phải cươi Bích Ngân.Nghe qua, Nhật Nam phật ý, anh buông gọn:- Thật điên rồ!Nhìn cử chỉ của bạn, Thanh Vân cảm nhận được Nhật Nam hình như rất quan tâm đến Hoa Lam. Anh muốn biết rõ hơn, nên anh hỏi:- Sao bạn lại nống giận khi nghe qua ý định của Hoa Lam?Nhật Nam nói thẳng:- Cô ấy đánh đổi như vậy cũng đâu có ích gì khi cậu không muốn chứ?Thanh Vân cũng nổi nóng:- Mà chẳng lẽ mình lại bằng lòng với ý nghĩ hèn hạ như vậy sao? Chỉ thỏa mãn rồi mình sẽ được gì khi phải cưới Bích Ngân?Nhật Nam ngồi thừ ra đó với ý nghĩ: Anh sẽ nói thật với Thanh Vân rằng, anh đã yêu Hoa Lam từ lâu lắm, nhưng vì biết Thanh Vân cũng có ý định như anh. Và vì tình bạn đã lâu nên anh không muốn tranh giành. Chỉ muốn cho Thanh Vân được toại nguyện bên Hoa Lam, anh đành phải vùi chôn đi mơ ước của riêng mình. Nghĩ vậy, Nhật Nam từ chối nói:- Mình sẽ nói thật với cậu điều này. Từ lâu rồi, mình đã yêu Hoa Lam. Mình đã trao cho cô ấy một nụ hôn, còn lời tỏ tình thì mình chưa ngõ. Rồi mình phát hiện ra cậu cũng giống mình, mơ tưởng đến Hoa Lam. Mình cảm thấy cậu có đầy đủ điều kiện hơn mình. Cậu sẽ đem đến cho Hoa Lam nhiều hạnh phúc, nên mình đành im lặng với nỗi sầu riêng.Thả làn khói thuốc, Nhật Nam nói tiếp:- Còn bây giờ, chuyện đã lỡ như vậy rồi, mình nghĩ, chẳng bao giờ Hoa Lam đồng ý lấy cậu đâu. Cô đã chọn rồi con đường đó, cô ấy muốn hy sinh cho Bích Ngân tất cả.Nghe qua, Thanh Vân sững người. Anh hỏi lại:- Cậu nói thật chứ?Nhật Nam gật đầu:- Vâng, đó là sự thật. Mình yêu cô ấy từ lúc cậu chưa về đây. - Đôi mắt nhìn xa xăm nhớ về kỷ niệm, Nhật Nam nói tiếp - Buổi đầu tiên mình quen cô ấy rất tình cờ. Cô ấy đâm vào xe mình khi vừa ra khỏi cổng.Vừa lắng nghe, vừa suy nghĩ, Thanh Vân hỏi lại:- Nhưng Hoa Lam có yêu bạn không?Nhật Nam lắc đầu:- Mình không hiểu được. Hoa Lam rất trầm tư và sầu lặng. Nhiều lúc mình muốn tỏ tình, nhưng mình sợ đánh mất đi tình bạn, đánh mất đi sự hồn nhiên mộng mơ của Hoa Lam, nên mình đành im lặng cho đến khi cậu về đây.Thanh Vân hỏi tiếp chẳng ngại ngùng:- Còn nụ hôn... đã lâu chưa?- Mình trao cho cô ấy nụ hôn là lúc cậu về lần trước. Cô ấy không từ chối, nhưng có vẻ sợ sệt lắm.Thanh Vân nói thêm:- Có dịp như vậy, sao cậu không tỏ tình luôn?Nhật Nam cúi đầu buồn bã:- Vừa đón nhận nụ hôn xong, Hoa Lam lại lặng lẽ ra về. Còn mình thì đứng thẫn thờ ngoài vườn hồng mà nghe nhịp đập của con tim.Thanh Vân kết tội:- Như vậy mà cậu lại giấu mình, cậu thật là quá đáng. Cậu nghĩ lại xem nếu như mình và Hoa Lam đám cưới, có phải cậu đau khổ lắm không? Cậu cũng giống như Hoa Lam vậy, cậu điên mất rồi.Nhật Nam bình tĩnh nói:- Mình sẽ chấp nhậ.n hy sinh cho Hoa Lam được hạnh phúc và cho cậu đừng khó xử. Nếu như sự việc của cậu và Bích Ngân đêm đó đừng xảy ra.Thanh Vân nghe nóng mũi, anh nói gọn:- Thì có lẽ giờ này mình đang hạnh phúc, còn cậu thì đang trong men rượu để tìm quên chứ gì? - Rồi anh đập mạnh vào vai Nhật Nam, mắng yêu - Thằng bạn ngốc của tôi ơi.Với bản tánh là một người tình nghĩa và có học thức, Thanh Vân nhận định được anh cần phải làm gì. Anh và Hoa Lam cũng chưa có tình yêu, chỉ mới mến cô thôi. Anh sẽ cố sửa đổi, xem cô như một người bạn, một người em gái. Anh sẽ làm được điều này với quyết tâm của mình. Nghĩ vậy, anh nói:- Về ý định mình sẽ cưới Hoa Lam, giờ đây mình sẽ gạt bỏ qua một bên. Chắc có lẽ mình và cô ấy không duyên nợ nên ông trời mới xui khiến mọi việc xảy ra như vậy. Còn cậu, nếu có yêu Hoa Lam thật lòng thì cậu hãy chủ động lên. Để mất cô ấy, cậu sẽ hối hận một đời đó - Như từng trải, Thanh Vân hướng dẫn - Nếu bây giờ cậu tỏ tình với Hoa Lam thì không thích hợp đâu. Cậu hãy thư thả chờ cho mọi việc lắng xuống, thì lời tỏ tình kia mới có kết quả.Nhật Nam nhìn bạn một cách chân tình:- Thanh Vân! Cậu nghĩ như vậy thật chứ? Cậu buồn, mình vui được sao? Nếu vậy, để cho trọn tình, trọn nghĩa mình cũng sẽ cố quên Hoa Lam như cậu vậy. Trên đời này, đâu chỉ có mình Hoa Lam. Mình quyết định sẽ cố quên cô ấy.Thanh Vân phản kháng:- Cậu đừng có dại khờ như vậy. Nhìn ánh mắt cậu là mình đã hiểu rồi. Cậu không quên Hoa Lam dễ dàng như mình đâu. Từ xưa đến giờ, cậu thì rất chung tình, còn mình thì hình như không được có bản tánh đó. Tình yêu đối với mình như ánh chớp sáng lên đó rồi cũng sẽ tắt đó, đúng không Nhật Nam?Nhật Nam lặng thinh không phản ứng, vì những lời nói của Thanh Vân rất đúng. Không muốn cho tình bạn phôi pha, nên anh chẳng hứa hẹn gì:- Những chuyện sắp tới, mình không muốn nghĩ đến, và mình không muốn nhắc đến Hoa Lam trong lúc này. Mình vẫn muốn tình bạn của mình vẫn mãi mãi như xưa, Thanh Vân ạ.Thanh Vân chặt lòng:- Mình nói thật nhe, dù cậu và Hoa Lam có yêu nhau hay không cũng không ảnh hưởng gì đến tình bạn của chúng mình. Cậu đừng suy nghĩ vẩn vơ nữa, cậu có đồng ý không?- Mình tin cậu, nhưng mình không muốn nhắc đến chuyện ấy nữa, cậu có đồng ý không?Thanh Vân gật đầu:- Nếu cậu muốn như vậy, tớ sẽ chiều. Nhật Nam! Mình nhớ cậu có ý kiến để dàn xếp với ba của tớ. Tớ không biết phải nói với ông thế nào đây, khi ông quyết định ba ngày nữa là lên nhà Hoa Lam.Nhật Nam khuyên:- Hay là mình nói với ông khi khác hẵng đi, có được không?Thanh Vân lắc đầu:- Ông không đồng ý đâu. Hình như ông nôn nao lắm về chuyện đám cưới của mình. Nếu biết trước mọi việc rắc rối như vậy, mình chẳng thèm gửi hình, gửi thư qua bển làm gì, để bao giờ ông về cũng được.- Nhưng bây giờ đã lỡ rồi, mình phải tìm cách giải quyết chứ. Có thể mình dùng chuyện rằng: Mùa này là mùa mưa, đi lên đó rất khó khăn, nên hoãn lại vài tháng nữa. - Nhật Nam đề nghị.Thanh Vân lắc đầu:- Nếu dùng chuyện như vậy, mình chắc là ông sẽ không đồng ý đâu, Nhật Nam ạ.Nhật Nam chau mày:- Vậy thì phải tìm cách nào đây? Không lẽ, phải nói thật sao? - Suy nghĩ một lúc rồi Nhật Nam nói tiếp - Hay là để mình gặp Hoa Lam, coi ý của cô ấy thế nào.Thanh Vân buông xuôi:- Nếu gặp Hoa Lam mà không giải quyết được gì, mình đành phải nói thật mọi chuyện thôi. Rồi mọi chuyẹn để ông quyết định.Bất ngờ, Nhật Nam hỏi:- Nếu ông quyết định bạn cưới Bích Ngân thì sao?- Còn sao nữa? Chấp nhận dù biết rằng không hạnh phúc.Nhật Nam khuyên nhủ:- Cậu hãy thả lòng mình thử xem. Bích Ngân cũng đâu có tệ. Sau này, cô ấy đã sửa đổi rất nhiều. Cậu hãy bỏ đi những thành kiến ban đầu và hãy thử chấp nhận cô ấy một thời gian.Với lời khuyên nhủ của bạn, Thanh Vân chỉ nhìn làn khói thuốc. Anh không có ý kiến gì, đồng ý hay không? Anh cố quên đi chuyện đêm nào thì lòng anh càng ray rứt hơn. Dù biết lỗi không phải do anh, nhưng anh cảm thấy anh cũng có phần nào trách nhiệm.Đôi bạn im lặng để tìm ra một giải pháp hợp lý mà không có kẻ cười, người khóc. Họ có thể làm được điều này không?Câu trả lời là thời gian sẽ nói lên tất cả.Hoa Lam bước vào nhà. Ông Sĩ Nguyên càng ngỡ ngàng hơn vì đó là vóc dáng của Hoài Thu của 20 mấy năm trước. Ông nhìn cô không chớp mắt, cho đến khi Hoa Lam lên tiếng:- Dạ, thưa bác. - Cô gật đầu thật lễ phép.Nhìn cô gái xa lạ mà Sĩ Nguyên cảm thấy rất gần gũi với ông. Ông chỉ nghĩ bởi vì ấn tượng của Hoài Thu ngày xưa còn đọng lại trong ông, nên ông nghĩ thế.Thấy ba vẫn tư lự, Thanh Vân nhắc nhở:- Ba à! Hoa Lam đã thưa ba rồi kìa.Chợt nhớ, ông Sĩ Nguyên nở nụ cười:- Ngồi xuống đi cháu.Hoa Lam khẽ đáp:- Dạ.Cô thầm lo lắng. Ánh mắt người đàn ông này nhìn cô như quan sát, như gần gũi pha nỗi riêng tư làm cho cô thật ái ngại. Hôm nay, cô qua đây theo yêu cầu của Thanh Vân và Nhật Nam. Họ đã năn nỉ cô hết lời vì ông Sĩ Nguyên muốn gặp cô. Dù cô và Thanh Vân có đám cưới hay không thì ông vẫn muốn thế.Hoa Lam đi thẳng vào vấn đề:- Dạ, cháu xin lỗi. Hình như bác rất muốn gặp cháu?Ông Sĩ Nguyên gật đầu khen:- Cháu rất thẳng thắn. Bác muốn gặp cháu có một vấn đề riêng. Còn chuyện giữa cháu và Thanh Vân, Thanh Vân đã kể sự thật cho bác nghe rồi. Cháu đừng lo lắng cho Bích Ngân nữa, bác có cách dàn xếp.Nghe qua, Hoa Lam mừng lắm:- Dạ. Cháu cám ơn bác đã quan tâm. Chuyện của chi. Ngân và Thanh Vân, ba mẹ chi. Ngân vẫn chưa biết, mong bác giữ kín giùm cho họ đừng buồn - Rồi cô nói rất tự nhiên - Bác có muốn gặp chi. Ngân không? Cháu sẽ chạy về nhà gọi chị ấy sang đây ngay. Chi. Ngân dễ thương lắm, bác ạ.Nhìn cử chỉ, lời nói của Hoa Lam, ông Sĩ Nguyên khen:- Cháu tốt với bạn quá, thật là cao quý.Hoa Lam cúi đầu từ chối:- Lỗi là do cháu đã gây ra nên cháu muốn chuộc lại lỗi lầm của mình, nhưng cháu chưa làm gì được. Cũng may gặp bác là người rộng lượng, thương và thông cảm cho chi. Ngân, nên cháu sẽ mang ơn bac suốt đời.Lời nói, ánh mắt của Hoa Lam sao giống hệt Hoài Thu. Ông Sĩ Nguyên khẳng định, Hoa Lam và Hoài Thu phải có mối quan hệ nào đó. Ông khẳng định như vậy.Để cho cô gái này đặt niềm tin ở mình, ông nói tiếp:- Khi bác nghe Thanh Vân kể rõ mọi việc đêm hôm đó, bác thầm khen cháu thật là người bản lĩnh, và bác muốn gặp cháu ngay. Hoa Lam biết ông muốn nhắc lại mục đích của ông. Lúc nãy, Hoa Lam không quan tâm. Cô chỉ muốn biết rõ, ông sẽ dàn xếp như thế nào về Thanh Vân và Bích Ngân. Cô chỉ muốn biết có thế thôi, nên cô hỏi:- Bác sẽ dàn xếp thế nào về anh Vân và chi. Ngân?Trầm tư một lúc, ông Sĩ Nguyên nói:- Tuy chưa nói chuyện với Thanh Vân, nhưng bác đã quyết định rồi. Dù Thanh Vân có đồng ý đám cưới với Bích Ngân hay không thì bác vẫn tổ chức. Có hai trường hợp xảy ra. Nếu Thanh Vân đồng ý, thì hai đứa nó sẽ sống với nhau. Còn nếu Thanh Vân không đồng ý, thì vẫn cưới. Khi sang Úc rồi, tụi nó sẽ ly dị. Bác sẽ tìm cho Bích Ngân một tấm chồng đàng hoàng, tử tế để nương tựa, và bác sẽ có trách nhiệm lo lắng cho Bích Ngân. Thật sự, bác không muốn người con gái nào đau khổ vì bị bất hạnh như vậy.Hoa Lam hồn nhiên khen:- Bác thật là quân tử! Anh Vân thật có phước khi có một người cha như bác.Nhưng đôi mắt Hoa Lam bỗng tắt hẳn niềm vui khi nhớ đến ba mình. Cô không biết mặt mũi ba ra sao. Ba có giống như bác đây không, hay ba là một người đàn ông không tốt?Nói chuyện với Hoa Lam, ông Sĩ Nguyên cảm thấy rất thích thú, rất hợp với ông. Mọi vui buồn của cô, ông đều nắm bắt. Ông hỏi cô:- Có chuyện gì mà bỗng nhiên cháu buồn vậy?Hoa Lam thật tình, cô tâm sự:- Nói chuyện với bác, bỗng nhiên cháu nhớ đến ba cháu. Không biết ba cháu có được như bác đây không? Vì vậy nên cháu cảm thấy buồn.Được dịp, ông Nguyên hỏi tiếp:- Từ nhỏ đến lớn, cháu không biết mặt ba à?Hoa Lam buồn bã gật đầu:- Nghe mẹ kể lại, vừa sinh cháu ra là ba cháu đã qua đời.Ông Sĩ Nguyên đã ngờ vực, nhưng ông vẫn giữ trong lòng:- Tội nghiệp cháu lắm - rồi ông hỏi chân tình - Bác có thể bù đắp gì cho cháu, ha? Hoa Lam?Hoa Lam nhìn ông với đôi mắt biết ơn:- Bác giúp chi. Bích Ngân như vậy là bác đã bù đắp cho cháu nhiều rồi, cháu không cần gì nữa cả.Thanh Vân nãy giờ vào trong để cho ba anh và Hoa Lam được tự nhiên. Giờ anh đi ra, thấy vẻ mặt hai người rất hân hoan, anh cũng mừng thầm. Anh hiểu là mọi việc sẽ tốt đẹp khi đã có ba anh nhúng tay vào. Anh nhìn Hoa Lam thân mật:- Chắc là em không còn lo lắng cho Bích Ngân nữa chớ?Hoa Lam gật đầu, rồi cô trả miếng:- Nhưng anh phải lo đó.Thanh Vân ngạc nhiên, anh hỏi ba:- Ba xắp xếp thế nào, vậy ba?Ông Sĩ Nguyên khẽ đáp:- Con và Bích Ngân sẽ đám cưới.Thanh Vân bắt bẻ:- Nếu muốn như vậy, ba phải bàn với con trước chứ. Chuyện tương lai của con, sao ba lại quyết định một mình? Trong khi đó, ba chưa gặp mặt Bích Ngân một lần.- Ba đã nhìn thấy cô ấy những buổi chiều ngồi trên ghế đá thật là đáng thương. Ba sẽ cứu vớt đời Bích Ngân như tình cha con vậy.Thanh Vân vẫn bảo vệ mình:- Ba có nghĩ là đám cưới kia sẽ chẳng có hạnh phúc. Ba có nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra không?Giờ đây, ông Sĩ Nguyên mới giải thích rõ ràng:- Ba chỉ cần con đám cưới với Bích Ngân thôi. Nếu con không thích Bích Ngân thì ba sẽ nhận cô ấy làm con nuôi. Khi sang Úc rồi, hai đứa sẽ ly dị. Ba sẽ tìm cho cô ấy một tấm chồng thật xứng đáng.Với lý do chặt chẽ của ba, Thanh Vân đành phải chấp nhận, anh không thể nào từ chối được.Đã có mặt Thanh Vân, coi như anh đã bằng lòng, Hoa Lam mừng lắm. Cô khỏe khoắn:- Nếu chi. Bích Ngân biết bác thương chị như vậy, chắc chị sẽ mừng lắm và chỉ sẽ không buồn bã nữa đâu.Chuyện đã vậy rồi dù muốn hay không, Thanh Vân vẫn phải chấp nhận. Với ý nghĩ làm chú rể bên cạnh Bích Ngân, Thanh Vân nghe hụt hẫng, dù chỉ là một đám cưới hình thức mà thôi. Nghĩ đến đó, anh buồn bực đứng lên, đi vào trong.Hoa Lam nhìn theo, cô cũng thông cảm cho anh. Và cô lại nghĩ thầm: " Đâu còn con đường nào khác, hả anh Vân? Bác muốn như vậy, nghĩ kỹ ra anh cũng đâu có mất mát gì ".Hiểu được ý con, ông Sĩ Nguyên trầm tĩnh:- Nó là vậy đó, nhưng bên trong nó có một tấm chân tình. Bác nghĩ là nó sẽ không bo? Bích Ngân đâu. Bác tin chắc như vậy đó.- Được như vậy thì tốt quá. Đêm nào cháu cũng cầu nguyện cho hai người yêu nhau và sống bên nhau mãi mãi.Trở lại mục đích của mình, ông Sĩ Nguyên dò hỏi:- Bác muốn lên Tây Nguyên chơi, cháu có thể làm hướng dẫn viên cho bác không?Hoa Lam lẹ làng gật đầu:- Cháu sẵn sàng bằng lòng. Nếu tiện đường, cháu sẽ mời bác ghé qua nhà cháu chơi, được không bác?Ông Sĩ Nguyên cười khà:- Nếu cháu tốt bụng như vậy thì làm sao bác từ chối được chứ. - Rồi ông nôn nao nói tiếp - Có thể hai ngày nữa, bác cháu mình đi, được không?Hoa Lam gật đầu:- Dạ, được ạ. Bác chỉ đi một mình à?Ông Sĩ Nguyên tính toán:- Nhật Nam sẽ đi với bác. Còn Thanh Vân ở nhà lo công việc.Nghe ông Sĩ Nguyên nói có Nhật Nam cùng đi, Hoa Lam bỗng nghe tim mình đập mạnh. Cô vẫn không hiểu vì sao cô thường nhớ đến đôi mắt của anh dành cho cô như gửi gấm điều gì. Cô lo lắng khi gần bên anh. Cô sợ những lời nói thật của anh sẽ làm cho cô tan biến. Rồi cô tự hỏi lòng: "Cô lo lắng như vậy có đúng không? Hay ngược lại, lời của anh nói ra sẽ làm cho đời cô thay đổi. Dưới chân cô, muôn hoa đua nở. Chung quanh cô toàn một màu hồng".Nghĩ đến đây, đôi má Hoa Lam ửng hồng. Không cần nói gì, ông Sĩ Nguyên cũng đã hiểu được. Ông mừng thầm vì mọi việc không rắc rối như ông đã nghĩ. Ông lại nở nụ cười.*
Gần đến nhà, Hoa Lam càng thắc mắc hơn bởi ông Sĩ Nguyên đề nghị đưa ông đến nhà cô trước, còn đi đâu thì kế hoạch sẽ tính sau.Nhà vẫn khóa cửa im lìm. Hoa Lam nghĩ, vậy là mẹ vẫn đi dạy chưa về. Cô mở cánh cửa, mời:- Mời bác và anh Nam vào nhà. Có lẽ mẹ cháu đi dạy chưa về.Ông Sĩ Nguyên nhìn ngôi nhà đơn sơ giản dị. Nếu đúng là Hoài Thu ở đây thì cô thật đáng thương. Đưa mắt tìm kiếm một vật gì đó để lòng ông khỏi nôn nao khi đợi Hoài Thu về. Nhìn sang nơi vách ván, ông thấy những tấm bằng khen treo thẳng tắp. Ông đi đến đọc thật nhanh và vắn tắt:"Giấy Khen: Tặng cho bà Nhạn Hoài Thu. Đã có thành tích xuất sắc trong năm học..."Mừng muốn ngất xỉu, vì Sĩ Nguyên chắc chắn, ông sẽ gặp lại người xưa qua những tháng năm tìm kiếm.Bỗng có tiếng chân người đi vào, ông ngoảnh mắt ra nhìn. Ông muốn chạy đến ôm ngay, nhưng chân ông lại chôn tại chỗ.Còn Hoài Thu cứ ngỡ là chỉ mình Hoa Lam về thôi, nên bà thật tự nhiên.Bước vào nhà nhìn người đàn ông lạ, tất cả sách vở trên tay bà rơi xuống. Bà cũng đứng đó như ông.Nhật Nam và Hoa Lam đưa mắt nhìn nhau với vẻ ngạc nhiên. Cuối cùng ông Sĩ Nguyên lên tiếng:- Hoài Thu đó, phải không?Hoài Thu cũng ngập ngừng:- Sĩ Nguyên.. Có phải là anh?Sĩ Nguyên gật đầu rồi ông chạy đến bên bà Hoài Thu. Ông nắm lấy cánh tay bà:- Hoài Thu! Em vẫn như xưa.Hoài Thu gỡ tay Sĩ Nguyên ra, bà điềm tĩnh:- Sao anh lại lên đây? Anh đi với Hoa Lam à? - Rồi bà chỉ bộ bàn ghế đơn sơ - Anh ngồi đi, anh Nguyên.Khi mọi người ngồi quanh bàn, Hoa Lam thắc mắc:- Mẹ có quen với bác Nguyên hả mẹ?Nghe con hỏi, đôi mắt bà Hoài Thu ửng đỏ. Chuyện đã gần 20 mấy năm rồi. Sau đêm mưa gió đó thì bà đã trở thành một người mẹ. Bà đã dời đi một nơi thật xa để chôn vùi quá khứ và giấu kín mọi chuyện.Rồi bỗng nhiên hôm nay người cũ lại trở về. Chắc là ông không biết gì đâu, về giọt máu của ông ngày xưa sau đêm mưa gió đó. Chỉ có một mình Lệ Hằng biết rõ sự thật mà thôi. Vậy là bà cần phải giấu hết mọi chuyện, bà từ tốn trả lời Hoa Lam:- Ừ. Khi xưa bác Nguyên đây có ghé trường học mẹ một lần.Hoa Lam lại thắc mắc:- Vậy sao đến đây, bác Nguyên không nhớ?Hoài Thu giải thích:- Trường ngày xưa mẹ mới lên dạy cách đây xa lắm, làm sao bác Nguyên biết được khi bác Nguyên chưa đến đây lần nào.- Vậy mà con cứ tưởng là trường này.Giờ đây Hoa Lam mới để y 'đến gương mặt tái xanh của mẹ, cô lo lắng:- Mẹ có khỏe không? Sao gương mặt mẹ xanh quá?Hoài Thu cười gượng:- Mẹ chỉ mệt chút thôi, uống nước vào là mẹ sẽ khỏe ngay.Riêng Nhật Nam nãy giờ anh đã để ý bác Sĩ Nguyên và dì Hoài Thu. Hai người như muốn nói rất nhiều điều. Anh có cảm nghĩ là họ không chỉ là đôi bạn bình thường đâu, mà hình như họ có cái gì đó rất gắn bó. Cho ý nghĩ của mình là đúng, Nhật Nam rủ rê:- Hoa Lam à! Dẫn anh ra tham quan khu vườn của em đi. Anh rất thích ăn những loại trái cây do chính tay em trồng đó.Vừa nói, Nhật Nam vừa nhìn Hoa Lam với cặp mắt như ra lệnh, cô đừng nên cãi lời anh.Hoa Lam đồng ý ngay:- Nếu anh muốn, em sẽ sẵn sàng đi. Nào! Anh em mình cùng đi.Vừa nói xong, Hoa Lam và Nhật Nam đã đi ngay ra sau vườn. Chỉ còn lại hai người, ông Sĩ Nguyên thân mật:- Hoài Thu! Sau đêm mưa gió đó. Một năm sau, anh có đến tìm em, nhưng người ta chỉ nói em nghỉ dạy và đã về thành phố sống. Anh buồn bã trở về, chẳng biết tìm em ở đâu. Cho đến khi Thanh Vân gửi hình Hoa Lam về, bảo anh cưới Hoa Lam cho nó. Lúc đầu nhìn tấm hình, anh nghĩ ngay nó là con của em, vì nó giống em như đúc.Hoài Thu càng biến sắc hơn khi nghĩ rằng Sĩ Nguyên là ba của Thanh Vân. Nếu vậy thì không thể nào cho hai đứa nó cưới nhau được. Bởi vì nó là hai anh em cùng cha khác mẹ. Nghi ngờ sự suy nghĩ của mình, Hoài Thu hỏi lại:- Anh là gì của Thanh Vân?Ông Sĩ Nguyên mỉm cười:- Anh là ba của Thanh Vân.Hoài Thu hỏi tiếp:- Anh lên đây làm gì? Có phải để cưới Hoa Lam cho Thanh Vân không?Nghe Hoài Thu hỏi, ông Sĩ Nguyên buồn hiu:- Nếu được như vậy thì tốt quá. - rồi ông giải thích thêm - Đàng này, mọi chuyện đã đổi khác, không phải cưới Hoa Lam mà cưới Bích Ngân. Chắc em cũng biết cô gái đó chứ?Nghe nhẹ như vứt được gánh nặng ngàn cân, Hoài Thu gật đầu:- Vâng, em biết - rồi bà hỏi tiếp - Hình như anh đang sống ở nước ngoài và vợ anh làm gì?Đôi mắt ông Sĩ Nguyên buồn bã:- Vợ anh đã mất khi Thanh Vân vừa tròn một tuổi.Hoài Thu hỏi thêm:- Em hỏi còn vợ của anh bây giờ đang làm gì?Ông Sĩ Nguyên đáp nhạnh:- Anh vẫn sống một mình - rồi ông hỏi lại - Còn ông xã em sao lại mất sớm vậy, Hoài Thu?- Hoa Lam nói với anh à?- Đúng vậy. Anh đã hỏi Hoa Lam. - Nhìn quanh ngôi nhà có vẻ đơn chiếc, ông Sĩ Nguyên nói tiếp - Em sống như vầy rồi ai đỡ đần cho em, lúc em bệnh hoạn? Sao em không bước thêm bước nữa?Hoài Thu nói, giọng buồn buồn:- Đã hai mươi mấy năm trôi qua, em có sao đâu. Em nghĩ chắc là duyên nợ đến đó thôi, nên em chấp nhận sống lẻ loi một mình - rồi Hoài Thu hỏi ngược lại ông - Còn anh, sao anh không bước thêm bước nữa để có người bầu bạn?Đôi mắt ông Sĩ Nguyên xa vời:- Từ đêm hôm đó, anh luôn bị lương tâm cắn rứt. Khi vợ anh mất đi, anh chỉ nhớ đến em. Anh chỉ muốn gặp em làm một việc gì đó để bù đắp cho em, nhưng em hoàn toàn biệt tăm. Cho đến khi anh gặp Hoa Lam, anh cũng không nói gì về chuyện của chúng ta ngày xưa. Anh chỉ nói là anh muốn đi du lịch trên Tây Nguyên, nhờ nó làm hướng dẫn viên cho anh. Nhưng thật ra, lòng anh nôn nao muốn lên đây tìm em xem cuộc sống em thế nào. Anh có thê/ giúp đỡ gì cho em không?Ngừng giây lâu, ông nói tiếp:- Anh có thê/ giúp đỡ gì cho em, ha? Hoài Thu?Hoài Thu nhìn xuống chân bàn, lòng nặng trĩu. Con gái anh đó, anh có biết không? Mộ.t mình em đã gồng gánh để nuôi con. Em thường mong được gặp anh một lần để em nói sự thật. Nhưng giờ đây, thấy anh sang trọng như vậy, mọi niềm tin của em ở nơi anh đều biến mất, chỉ còn lại một nỗi sầu.Thấy Hoài Thu vẫn lặng thinh, ông Sĩ Nguyên nhắc lại:- Nếu cần gì, em đừng ngại. Hãy nói thật đi, anh sẽ giúp đỡ cho em.Giờ đây, Hoài Thu ngẩng cao đầu:- Em không thiếu thốn gì đâu, cuộc sống em như vậy đã quen rồi.Ông Sĩ Nguyên thành thật:- Còn Hoa Lam? Nhà nội nó ở đâu mà em phải gửi nó ở nhà bạn vậy? Chẳng lẽ bên nội không còn ai sao? Anh hỏi như vậy, em đừng nghĩ anh tò mò nhé. Thật tình anh chỉ muốn giúp đỡ em và Hoa Lam thôi.Hoài Thu nói thật tâm trạng của mình:- Em không biết ai, ngoài mình anh ấy.- Chẳng lẽ em không quan tâm tới bên chồng? - Sĩ Nguyên vừa nói, vừa có vẻ suy nghĩ.Hoài Thu cười buồn:- Không phải tại em như vậy, mà tại vì em không có điều kiện.Sĩ Nguyên như hiểu ra:- Vậy à.Sơ. Sĩ Nguyên hỏi tới rồi mình sẽ nói lỡ ra sự thật, nên bà chuyển sang chuyện khác:- Anh về bên này chơi bao giờ anh đi vậy, anh Nguyên?- Khi nào lo xong mọi chuyện, anh mới trở về bên ấy - Không muốn bỏ qua chuyện của Hoa Lam, ông đề nghị - Anh có đề nghị này, em đừng tự ái thì anh sẽ nói ra.Hoài Thu tỏ vẻ suy nghĩ:- Được, nếu không súc phạm đến danh dự của em.- Không đâu, em hãy an tâm - rồi đôi mắt ông đầy sự thông cảm - Anh tự thấy Hoa Lam ở bên nhà bạn em không được thoải mái lắm. Hay là em cho nó sang nhà anh ở. Vừa rộng rãi, vừa tiện cho việc học hành.Hoài Thu lắc đầu:- Không được đâu, làm như vậy, Lệ Hằng sẽ buồn em.Ông Sĩ Nguyên năn nỉ:- Em hãy để anh sắp xếp.Câu nói này của ông làm cho Hoài Thu lo lắng hơn. Nếu Lệ Hằng mà biết rõ Sĩ Nguyên là người đàn ông ngày xưa, Lệ Hằng sẽ nói thật tất cả với Sĩ Nguyên thì sao? Bà rất sợ điều này sẽ xảy đến. Khi biết được như vậy, Hoa Lam có còn tôn sùng bà không? Có hận bà không? Bà không muốn thế. Bà muốn mọi việc được khép lại như cũ. Nghĩ vậy, bà đề nghị:- Chuyện của Lệ Hằng, để em gặp cô ấy rồi sắp xếp. Nếu cô ấy đồng ý thì em sẽ cho Hoa Lam sang nhà anh ở.Ông Sĩ Nguyên đồng ý với một đề nghị:- Nếu em nói mà Lệ Hằng không đồng ý, thì đến lượt anh sẽ thuyết phục cô ấy nhé.Bắt buộc Hoài Thu phải gật đầu:- Được.Ông Sĩ Nguyên lại tự nhiên:- Vậy, vài ngày nữa, em về thành phố với tụi anh luôn chứ?Hoài Thu đắn đo:- Để em xin phép thử xem.- Anh nghĩ, xin phép năm chắc sẽ được thôi.Hoài Thu nói lên nỗi khó khăn:- Được thì được, nhưng phải nhờ người dạy thế.Sĩ Nguyên cười an ủi:- Anh nghĩ bạn bè em sẽ giúp đỡ em thôi. Họ không dại gì từ chối một người đàng hoàng như em vậy.Từ lúc nói chuyện đến giờ, ông mới nhìn thấy được nụ cười của Hoài Thu. Nụ cười vẫn đẹp và e ấp như ngày nào, làm cho ông nhìn mãi.Hoài Thu chợt lo lắng khi bắt gặp đôi mắt Sĩ Nguyên nhìn mình. Cặp mắt nhìn cô vẫn giống như cặp mắt của buổi sáng hôm nào...Như muốn cắt đứt sự suy nghĩ về câu chuyện ngày xưa, Hoài Thu đứng lên:- Anh Nguyên nằm đây nghỉ ngơi đi nhe, em đi nấu cơm.Sĩ Nguyên muốn cản Hoài Thu lại, nhưng bà đã mất hút sau cánh cửa.Ngoài vườn, dưới gốc ổi sum suê trái, Hoa Lam đang đùng đưa trên một nhánh cây bóng loáng vì mòn. Chứng tỏ nơi đây là nơi ẩn náo của cô thường xuyên lắm.Cắn mạnh trái ổi vừa chua vừa ngọt, Hoa Lam hồn nhiên kể:- Anh Nam biết không? Cây ổi này là chỗ trú ngụ của em đó. Mỗi buổi trưa buồn, em ra đây với chén muối ớt thật cay thì mọi chuyện đều tan biến hết.Vừa nói xong, cô bé đưa cho Nhật Nam một trái ổi vàng mọng.- Anh ăn thử xem có ngon không?Nhật Nam cũng thích ăn ổi và nhất là loại ổi sẽ như thế này. Anh liền đưa lên môi cắn làm hai, vừa nhai vừa thưởng thưc. Anh nhận xét:- Ừ. Ổi này ngon thật đó. Vì chua chua, ngọt ngọt mà hạt thì ít, ngon thật đó. Bẻ thêm cho anh vài trái nữa đi, Hoa Lam.Không biết do vô ý, hay là do ông trời sắp đặt, Hoa Lam đưa tay để bẻ những trái ổi ngon ngoài xa. Vì trèo lên hơi cao mà nhánh ổi thì nhỏ.. Một tiếng "rắc" vang lên, Hoa Lam đã rớt xuống ngay chỗ Nhật Nam đang ngồi.Khi vừa nghe tiếng động mạnh, đột nhiên Nhật Nam nhìn lên. Thật nhanh, anh đã đón cô rất gọn trong vòng tay mình.Vẫn đê? Hoa Lam trong vòng tay, Nhật Nam nhìn cô với cặp mắt thiết tha, giọng anh lo lắng:- Em có sao không?Hoa Lam nghe rõ nhịp đập của tim anh. Trong vòng tay anh, cô cảm thấy bình yên. Cô cũng nhìn anh với ánh mắt long lanh, dịu dàng. Cô đáp:- Anh lo cho em thật ư?- Tại sao em hỏi vậy? Em không hiểu lòng anh, hay là em không muốn hiểu?Không nhìn vào đôi mắt anh nữa, cô e thẹn:- Anh có nói gì với em đâu, làm sao em hiểu được.Nhật Nam ngọt ngào:- Có cần phải nói thành lời không, khi con tim anh đã dành trọn cho em rồi? - Anh lại thì thầm - Hoa Lam! Anh yêu em từ lâu lắm.Nói xong, đôi môi anh nhẹ nhàng tìm đôi môi cô với sự thiết tha và rung động của tim mình.Hoa Lam với đôi má ửng hồng, cô đẩy nhẹ anh ra:- Anh khôn quá đi. Anh xấu quá đi. Yêu em từ lâu mà đến bây giờ mới nói, để cho người ta mãi mong chờ.Vẫn đê? Hoa Lam ngồi trong lòng mình, anh nói:- Em cũng yêu anh lắm, phải không Hoa Lam?Hoa Lam ngây thơ:- Em cũng không biết nữa. Em chỉ biết khi vắng anh thì em rất nhớ anh và em rất buồn khi không được gặp anh - rồi cô nũng nịu - Nhưng em vẫn còn giận anh một việc.Nghe qua, Nhật Nam lo lắng:- Việc gì, em nói cho anh biết đi?Hoa Lam cựa quậy như trẻ con:- Em không nói đâu.Nhật Nam năn nỉ:- Nếu em không nói, thì làm sao anh biết lỗi mà sửa chửa. Nói đi em yêu.Hoa Lam ấp úng:- Anh có nhớ buổi chiều.. ở vườn hồng không?- Anh nhớ. Buổi chiều đó là một buổi chiều quan trọng nhất đời anh. Anh sẽ nhớ mãi, bởi vì anh đã trao cho em một nụ hôn đầu tiên.- Nhưng là "nụ hôn không lời", đúng không anh? Không một lời tỏ tình, không một lời hò hẹn, làm cho em vừa bất ngờ, vừa ôm ấp - Rồi Hoa Lam như hờn giận - Em thật là ghét anh.Nhật Nam nở nụ cười hạnh phúc:- Em biết không? Anh muốn nói lời tỏ tình với em lắm, nhưng anh sợ em sẽ từ chối, vì lúc đó em quá ngây thơ.Hoa Lam chu môi hỏi:- Còn bây giờ?Nhật Nam vuốt nhẹ chóp mũi cô:- Còn bây giờ thì em vừa ngây thơ, vừa trong sáng. Em làm cho anh quên hết mọi việc trên đời, chỉ nhớ mình em mà thôi.Nhìn đôi mắt thiết tha của Nhật Nam và đôi môi anh như muốn nhận chìm cô lần nữa. Cô vội vã đứng lên với lời thì thầm thật dễ thương:- Mình vào nhà đi anh, trời cũng sắp mưa rồi.Nói xong, Hoa Lam nắm lấy tay anh dắt đi. Đôi mắt cô nhìn anh đầy sự hứa hẹn của mai sau.Lần nào cũng vậy, khi Hoài Thu về đây chơi thì Lệ Hằng và Hoài Thu tâm sự như đôi bạn trẻ.Hôm nay, ông Hoàng đã đi công tác xa. Nằm chung với bạn trong phòng, Hoài Thu đang tìm cách để nói chuyện với Lệ Hằng. Chỉ nhìn vào đôi mắt bạn, Lệ Hằng đã đoán ra:- Có chuyện gì vậy, ha? Thu?Hoài Thu ấp úng:- Mình không biết nói thế nào để cho bạn hiểu.Lệ Hằng hỏi gặn lại:- Nhưng về chuyện gì mới được?Hoài Thu quanh co:- Hoa Lam ở đây hoc cũng tốt.- Điều đó mình hiểu, mình sẽ tạo cho nó có điều kiện hơn.Lệ Hằng cứ ngỡ là Hoài Thu lo lắngcho việc học của Hoa Lam nên bà hứa thêm như vậy.Hoài Thu lắc đầu:- Ý mình không phải nghĩ vậy đâu, mình biết bạn rất tốt. Nhưng vừa qua, ba của Thanh Vân có đề nghị là mình cho Hoa Lam sang ở bên đó, bạn thấy thế nào?Không giận bạn, nhưng bà Lệ Hằng lại có suy nghĩ. Thứ nhất là ông ta là người có tốt hay không? Có thể ông muốn lợi dụng điều gì đó. Thứ hai là phải có lý do gì nên ông mới có đề nghị như thế. Quan sát bạn lần nữa, bà Hằng hỏi:- Bạn có đặt vấn đề tại sao ông ta lại tốt như vậy không? Và bạn có tin tưởng ông ta hơn mình không? Chắc chắn là không rồi. Chỉ trừ một điều là, ông ấy có quen với bạn.Hoài Thu đành phải xác nhận:- Mình có quen với ông ta, nhưng từ lâu lắm rồi.Lệ Hằng cố nhớ lại và hỏi:- Ai vậy, mình có biết không?Hoài Thu lấp lửng:- Bạn không biết đâu. Mình quen ông ta cũng chỉ tình cờ thôi, và không thân cho lắm.Nhìn đôi mắt tròn trạnh của bạn, bỗng nhiên Lệ Hằng có sự ngờ vực. Có thể nào là người đàn ông đó không? Nhưng chẳng lẽ là người đàn ông đó mà Hoài Thu lại giấu mình. Giấu mình cũng đúng. Nếu người đàn ông kia sẽ biết Hoa Lam là con của ông ta, chắc ông ta sẽ đau khổ lắm. Thà rằng ông ấy đừng biết thì hơn. Lệ Hằng hiểu bạn, chẳng qua là Hoài Thu lại muốn hy sinh một lần nữa, ôm những đau khổ chỉ một mình. Được. Nếu thật đúng như vậy, thì mình sẽ tìm hiểu và biết ngay.Để cho Hoài Thu đừng nghi ngờ ý nghĩ của mình, Lệ Hằng tỏ vẻ dễ dãi, nhưng kèm theo một đề nghị thật thực tế:- Trước khi Hoa Lam sang ở bên đó, mình muốn gặp ông ta. Có như vậy mình mới an tâm được, bạn thấy có được không?Hoài Thu có vẻ suy nghĩ và hứa với bạn:- Được. Ngày mai, mình sẽ mời ông ấy sang đây.Lệ Hằng mỉm cười thỏa mãn:- Vậy bạn có lo lắng gì nữa không?Hoài Thu cười gượng:- Mọi việc mình đều nhờ bạn quyết định. Nhiều lúc, mình cảm thấy mình thật là tệ.Lệ Hằng nhìn bạn yêu thương:- Bạn chẳng tệ gì đâu. Bạn là người chỉ biết hy sinh cho người khác, thật là đáng quý.Hoài Thu cũng mỉm cười, vì Lệ Hằng đã hiểu bà. Bà khiêm tốn:- Bạn chỉ biết khen mình thôi. Còn bạn, bạn cũng thật đáng quý.Như đôi bạn trẻ, Lệ Hằng tung chăn ra trùm kín hai người. Bà tắt đèn, nói:- Khuya rồi! Mình ngủ nhé Thu. Chuyện gì nó đến, nó sẽ đến.Ngày hôm qua, ông Sĩ Nguyên sang nhà bà Lệ Hằng. Theo dõi từng cử chỉ, từng lời nói cộng với ánh mắt mà ông dành cho Hoài Thu, Lệ Hằng ngầm hiểu: Không chỉ hai người là tình bạn đơn thuần như Hoài Thu đã nói. Vì vậy hôm nay, bà cố tình hẹn ông Sĩ Nguyên để bà hỏi về những vấn đề bà nghi vấn.Nhìn quanh, thấy Sĩ Nguyên ngồi ở góc bàn sau cùng, bà Lệ Hằng đi vào. Bà mỉm cười:- Chắc là anh Nguyên mới đến?Ông Sĩ Nguyên cũng vui vẻ:- Vâng, tôi cũng vừa đến. Lệ Hằng uống gì?- Cho em ly cam vắt.Gọi nước xong, ông vào vấn đề ngay:- Chắc là có chuyện gì quan trọng nên Lệ Hằng mới hẹn anh ra đây?Bà Lệ Hằng gật đầu:- Vâng. Nhưng câu chuyện em sắp nói ra, nó sẽ ảnh hưởng đến đời tư của anh, anh thấy có tiện không?Sĩ Nguyên cười thoải mái:- Lệ Hằng cứ tự nhiên, anh không nghĩ gì đâu.Lệ Hằng có vẻ thích thú với sự phóng khoáng của Sĩ Nguyên, bà hỏi:- Em muốn nói thật với anh về tình cảm của anh và Hoài Thu. Có phải chỉ đơn thuần là tình bạn, hay là...Lệ Hằng ngập ngừng thì Sĩ Nguyên tiếp lời:- Anh nói thật nhé. Tình cảm của anh và Hoài Thu rất khó diễn tả. Nếu bảo là yêu nhau thì cũng không đúng, còn nói lừa dối nhau thì cũng sai. Bởi vì đêm hôm đó, hai người đều tình nguyện.Nghe qua, bà Lệ Hằng bàng hoàng. Vậy Hoa Lam là con của người đàn ông này sao? Nếu như vậy thì ông ta chẳng biết gì. Lệ Hằng suy nghĩ: "Mình có nên nói cho ông ta biết hay không?"Thấy bà Lệ Hằng là lạ, ông Sĩ Nguyên quan tâm:- Hình như em bất ngờ với một chuyện gì, phải không?Chưa vội trả lời ông Sĩ Nguyên, bà Lệ Hằng vẫn suy nghĩ, trước khi nói sự thật cho Sĩ Nguyên biết. Nếu ông không có vợ thì thật là đơn giản. Còn nếu ông có vợ thì chuyện càng phức tạp thêm. Nghĩ vậy, bà hỏi thăm:- Anh Nguyên về Việt Nam, sao không dẫn bà xã về đây chơi?Ngồi nói chuyện với bà Lệ Hằng nãy giờ, Sĩ Nguyên cảm thấy rất lạ, bởi vì không có chuyện rõ ràng. Vừa nói chuyện này lại bắt sang chuyện khác, còn câu hỏi của mình thì coi như chẳng nghe, nhưng ông vẫn trả lời lịch sự:- Từ khi mẹ của Thanh Vân mất đi, anh chỉ sống có một mình. Vì vậy, đâu có ai mà dẫn về đây chơi, ha? Lệ Hằng?- Vậy mà em cứ tưởng, phía sau anh là một người đàn bà rất khéo léo cho nên anh mới thành đạt như vậy - Rồi bà lại hỏi thêm - Có khi nào anh nhớ đến Hoài Thu không?Như tâm sự, ông Sĩ Nguyên nói:- Sau đó một năm, anh có lên Tây Nguyên để tìm Hoài Thu, nhưng mọi người nói cô ấy đã về thành phố sống. Cho đến khi nhận được tấm hình của Hoa Lam giống Hoài Thu như hai giọt nước, anh liền trở về đây mới gặp được cô ấy.Lệ Hằng lại hỏi:- Anh có biết ba của Hoa Lam là ai không?- Làm sao anh biết được. Ông ấy mất lúc Hoa Lam còn nhỏ mà.Giờ đây, Lệ Hằng nói thật rõ ràng:- Tất cả mọi chuyện về ba của Hoa Lam đều là bịa đặt.Chợt hiểu, Sĩ Nguyên thoáng ngỡ ngàng. Ông ngập ngừng:- Chẳng lẽ Hoa Lam là.. là...- Đúng. Hoa Lam chính là con ruột của anh. Trong chuyện này, chỉ có một mình em và Hoài Thu biết thôi, anh Nguyên à.Sĩ Nguyên lại lấp lửng:- Vậy tại sao Hoài Thu lại giấu anh, không cho anh nhìn con gái của anh chớ?Lệ Hằng nhỏ giọng:- Bởi vì cô ấy muốn hy sinh. Cô ấy không muốn anh bị hối hận, không muốn anh bị vướng bận mà thôi.Ông Sĩ Nguyên lớn tiếng:- Em nghĩ xem, Hoài Thu hy sinh như vậy có đáng không? Dù gì thì Hoa Lam vẫn là con ruột của anh mà. Bởi vậy anh thấy rất dễ gần gũi với Hoa Lam - rồi ông âu sầu - Hoa Lam ơi! Hãy tha lỗi cho ba. Còn Hoài Thu, anh không trách em đâu. Anh chỉ trách em sao ôm bao nhiêu thiệt thòi về mình, không để anh san sẻ cùng em.Bà Lệ Hằng khều cánh tay ông, bà nhắc nhở:- Anh Nguyên! Đừng buồn rầu như thế, mọi người nhìn mình kìa. Anh Nguyên! Anh đã biết rõ sự thật rồi, thì bổn phận làm chồng, làm cha, anh phải có trách nhiệm.Như tỉnh lại sau cơn mơ, ông Sĩ Nguyên gật đầu.- Anh hiểu. Anh phải gặp Hoài Thu và Hoa Lam ngay. Anh không thể ép lòng mình được nữa.Nói xong, ông gọi tính tiền và cùng bà Lệ Hằng rời khỏi quán một cách vội vã. Hoài Thu một mình ngồi trên ghế đá nhìn bầu trời đầy sao. Bà cảm thấy an tâm khi mọi việc đã giấu kín.Chợt có tiếng chân người từ ngoài cổng đi vào. À! Thì ra là Sĩ Nguyên, bà đã nhận ra ông.Ông đến bên bà như có hẹn trước với đóa hồng trên tay, giọng ông thật êm:- Hoài Thu! Hãy tha lỗi cho anh! - Và ông trao cho bà đóa hồng nhung thật rực rỡ.Hoài Thu có vẻ ngơ ngác. Xong, bà bình tĩnh hỏi:- Anh Nguyên! Sao hôm nay anh lạ quá vậy?Sĩ Nguyên năn nỉ:- Em hãy nhận đóa hồng này, kèm theo lời xin lỗi của anh. Anh đã để em đau khổ hai mươi mấy năm nay, anh thật là đáng nguyền rủa.Vậy là Sĩ Nguyên đã biết sự thật. Chẳng lẽ Lệ Hằng đã nói với Sĩ Nguyên? Nhớ lại cử chỉ của Lệ Hằng từ ngày hôm qua cho đến hôm nay, thật đáng nghi vấn lắm. Nhưng Hoài Thu cố tình hỏi lại:- Anh nói gì, em không hiểu?Sĩ Nguyên nói với cặp mắt cầu xin:- Lệ Hằng đã nói tất cả sự thật với anh rồi. Hoài Thu ơi! Em đừng nên giấu nữa. Em hãy cho anh một cơ hội để anh lo lắng, chăm sóc cho em và con, nghe em?Nhìn dáng ông đứng đó với đóa hồng trên tay, Hoài Thu cảm thấy vừa ngọt ngào vừa chua xót, vừa cảm thấy ông thật gần gũi vừa cảm thấy ông thật xa vời. Biết nói gì đây khi hai người có một mắc xích quá rõ rệt. Đó là Hoa Lam bằng xương và bằng thịt và đang hiện diện trên đời này.Thấy ông vẫn đứng mãi, bà Hoài Thu dịu dàng:- Anh ngồi xuống đi, anh Nguyên.Sĩ Nguyên vẫn đứng, nhưng ông nói rất nghiêm chỉnh:- Bao giờ em bằng lòng tha lỗi cho anh, thì anh mới cảm thấy xứng đáng ngồi với em. Còn bằng không, anh sẽ đứng đây mãi.Hoài Thu khó chịu:- Mình đã lớn rồi, còn gây khó dễ cho nhau làm gì nữa. Anh cũng chẳng có lỗi gì, anh đâu có muốn thế, đúng không?Sĩ Nguyên gật đầu:- Em đã hiểu anh. Dù anh không muốn, anh vẫn có phần trách nhiệm - rồi ông nói như ru - Hoài Thu! Hãy tha lỗi cho anh nhe.- Em đã nói rồi, anh nào có lỗi gì đâu.Nhìn gương mặt dịu hiền của bà Hoài Thu, ông ngầm hiểu là bà đã không còn giận ông nữa, nên ông đưa đóa hồng cho bà:- Nếu em nói vậy thì em nhận đóa hồng này, gọi là em đã tha thứ cho anh.Không thể từ chối được ánh mắt cũng lời nói của Sĩ Nguyên, Hoài Thu đành đưa tay đón nhận đóa hồng một cách trân trọng.Nhìn Hoài Thu ôm đóa hồng trong tay, Sĩ Nguyên mừng rỡ. Ông ngồi xuống với lời đề nghị chân thật:- Hoài Thu! Chúng ta xây dựng lại từ đầu nhé?Hoài Thu từ chối:- Gần 20 mấy năm qua, em đã quen sống một mình rồi. Vả lại, anh và em cũng đã lớn tuổi, mình nên xem nhau là bạn thì tốt hơn.- Còn con của chúng ta? Chúng ta phải ở bên nhau để nó có đủ cha và mẹ. Chẳng lẽ em đành lòng để cho nó sống thiếu anh hoặc thiếu em sao?Sĩ Nguyên nói xong, gương mặt ông thật buồn. Rồi ông lại năn nỉ:- Hoài Thu! Giờ đây biết rõ mọi chuyện, anh không thể nào sống thiếu em hoặc thiếu Hoa Lam được. Em hãy suy nghĩ lại đi Hoài Thu.Nghe Sĩ Nguyên nhắc đến Hoa Lam, Hoài Thu cảm thấy mình có lỗi với con, vì mình không nói thật với nó. Nó cứ nghĩ là cha mình đã mất rồi. Giờ đây, sự thật đã an bài, nó có thể chấp nhận được hay không? Đó là điều mà bà đang lo lắng.Nhìn nét mặt của Hoài Thu, ông Sĩ Nguyên đã hiểu. Ông nói:- Em sợ sự thật sẽ làm cho Hoa Lam khó mà chấp nhận được, phải không?Hoài Thu nhẹ nhàng gật đầu:- Em sơ. Hoa Lam sẽ không chịu nổi cú sóc này.Ông Sĩ Nguyên mỉm cười:- Em hãy an tâm, anh đã gặp Hoa Lam lúc nó rời khỏi trường. - Ông nhớ lại....Lúc chiều, ông đứng ở cổng trường đợi Hoa Lam tan học. Hai người đi đến một quán nước gần đó. Ông nói:- Hoa Lam! Bác sẽ nói với cháu một sự thật mà nó có liên quan đến ba người.Hoa Lam vẫn vô tư:- Bác cứ nói, cháu nghe đây.Ông Sĩ Nguyên hỏi thêm:- Cháu không muốn biết ba người đó là ai à? Ba người đó kết hợp lại thành một gia đình đó cháu. Nếu họ biết được và họ hiểu nhau, chắc sẽ hạnh phúc lắm.Hoa Lam thắc mắc:- Nếu cùng chung một gia đình, sao họ không biết nhau, hả bác?Khuấy đều ly cà phê, ông nói:- Vì hoàn cảnh mà họ phải xa nhau - rồi ông hỏi - Thật sự, cháu không muốn biết họ là ai sao?Hoa Lam vẫn không nghĩ trong ba người kia lại có mình, cô an phận:- Bác nói đi, cháu nghe đây.Ông nhìn cô bằng ánh mắt thương yêu:- Ba người đó, người thứ nhất là cháu, rồi Hoài Thu, rồi bác.Nói xong ông nhìn cử chỉ của Hoa Lam. Cô ngồi đó bất động, đôi mắt nhìn ông chăm chú. Thật lâu, cô mới nói nên lời:- Bác nói gì hả bác Nguyên?Ông lập lại rất rõ ràng:- Ba người đó chính là bác đây, rồi mẹ cháu, và đến cháu. Có nghĩa là.. - giọng ông nghẹn ngào - Hoa Lam! Con chính là con ruột của ba đây.Hoa Lam vụt hét lớn:- Tôi không tin đâu. Không thể nào sự thật như vậy được. Mẹ tôi nói, cha tôi đã mất lâu rồi.Sĩ Nguyên lại thổn thức:- Nhưng đó là sự thật. Hoa Lam! Những gì đã xảy ra một cách vô tình, chính ba đây mới biết được ngày hôm qua thôi. Ba cảm thấy mình không xứng đáng làm ba của con. Hoa Lam ơi! Con nói đi, ba phải làm sao đây? - Ông nói xong, nhìn gương mặt ông tối sầm.Hoa Lam vẫn ngồi đó lặng lẽ. Nhìn gương mặt đau buồn của ông, Hoa Lam nghe tim mình thắt lại. Cô cảm nhận được tình phụ tử đang vây lấy cô. Cô muốn ôm lấy ông ngay để gọi tiếng "ba" mà cô hằng mong ước.Nhưng không. Cô dằn lòng với đôi mắt thật sáng, cô hỏi:- Ai đã nói với... ông điều này? - Ngập ngừng, Hoa Lam đành phải dùng tiếng ông dù trong lòng cô không muốn.Ông Sĩ Nguyên cam chịu, ông giải thích:- Chính dì Lệ Hằng mới nói với ba ngày hôm qua. Hôm nay, ba đến tìm con ngay, con gái ạ. Nếu con muốn biết rõ, con hỏi lại dì Hằng, dì Hằng sẽ giải thích thêm. Đến bao giờ con cảm thấy tha thứ lỗi cho ba thì ba cũng phải chờ đợi, nhưng ba vẫn tin tưởng là con sẽ hiểu ba hon.Thật thế, lòng Hoa Lam đã khác sau vẻ đức tính tốt của Sĩ Nguyên. Lần đầu tiên gặp ông, cô đã có ấn tượng tốt về ông. Từ chuyện của Thanh Vân và Bích Ngân, ông xử lý đạo lý lắm.Hoa Lam nhìn ông với ánh mắt đầy kính trọng. Dù rằng chuyện ngày xưa cô chưa rõ lắm, nhưng cô không thể làm cho ông đau khổ, bởi vì ông là người rất tốt cô tin tưởng như vậy.Bắt gặp ánh mắt của Hoa Lam nhìn ông, Sĩ Nguyên đã hiểu hết. Ông mừng rỡ đứng lên, dang hai tay, miệng nở nụ cười:- Con gái! Hãy đến đây con. Con đã hiểu ba rồi, đúng không? Ba đã đọc được điều đó trong mắt con.Với lời nói ngọt ngào của ông, Hoa Lam ùa vào lòng ông, giọng nghẹn ngào:- Ba! Ba...- Con gái yêu quý của ba.Ông vuốt tóc cô với một tình cảm dạt dào.Hoa Lam ngước nhìn ông bằng cặp mắt đầy vẻ tôn thờ.- Ba ơi! Mẹ con đã biết chuyện này chưa ba?Ông vẫn nhẹ nhàng vuốt mái tóc suông mướt của Hoa lam:- Mẹ con vẫn chưa biết. Tối nay, ba sẽ qua nhà dì Hằng để nói chuyện với mẹ con. Con đừng lo lắng quá, mẹ con sẽ hiểu ba như con vậy.Hoa Lam trở lại nét hồn nhiên:- Ba ơi! Tối nay, con sẽ ủng hộ ba. Mẹ sẽ tha thứ cho ba thôi.Nhớ đến đây, ông Sĩ Nguyên nói tiếp:- Lúc con vừa tan học, anh đã nói chuyện với con. Và con đã hiểu anh rồi, em ạ.Ông vừa nói dứt lời thì Hoa Lam cũng ra tới. Cô sà vào lòng mẹ:- Mẹ ơi! Hãy bỏ qua mọi việc đi mẹ, ba cũng đâu có muốn như vậy. Mọi việc chỉ xảy ra một cách vô tình thôi. Dì Hằng đã kể con nghe hết, mẹ đừng gánh hết đau khổ một mình nữa. Mẹ hãy chia sẽ với ba nghe mẹ.Giọt nước mắt hạnh phúc nhẹ nhàng rơi xuống má, Hoài Thu vẫn lặng im để cảm nhận được hạnh phúc tràn về. Bà đưa mắt nhìn Sĩ Nguyên, roi nhìn sang Hoa Lam bằng ánh mắt yêu thương.Ông Sĩ Nguyên cũng nghe lòng dâng lên một sự ngọt ngào dịu êm mà ông không tưởng tượng đến. Ông nhẹ nắm tay bà:- Hoài Thu! Ta xây dựng lại từ đầu, nhé em. Em gật đầu đi Hoài Thu!Hoa Lam tiếp lời:- Mẹ gật đầu đi mẹ. Gật đầu cho con và ba được vui.Bà Hoài Thu lặng lẽ gật đầu, đôi mắt bà nhìn xuống để giấu đi những giọt nước mắt hạnh phúc tuôn rơi.Sĩ Nguyên đã nhìn thấy, ông âu yếm:- Đừng khóc nữa em. Anh sẽ không để cho em đau khổ nữa đâu. Hãy quên hết những đau khổ đi em, gia đình mình đang sum họp hạnh phúc mà.Hoa Lam lau khô những giọt nước mắt trên má mẹ. Cô nũng nịu:- Mẹ ơi! Hãy vui lên mẹ. Ba nói rằng, đã lâu lắm rồi ba không thấy mẹ cười. Chỉ một nụ cười của mẹ là ba có tất cả những gì quý giá nhất trên đời này.Nghe câu nói ví von của con gái, Hoài Thu nở ngay một nụ cười thật dịu dàng. Bà cốc yêu con, giọng đe dọa:- Con đã phản bội mẹ từ lúc nào vậy, hả con gái yêu quý?Hoa Lam reo lên:- Ba ơi! Mẹ đã tha thứ cho ba và quên hết mọi việc rồi - cô dài giọng - Cho dù con có phản bội mẹ để gia đình ta hạnh phúc, thì con không có lỗi gì.Ông Sĩ Nguyên cũng mỉm cười hạnh phúc, tay ông vẫn nắm chặt tay bà, giọng ông âu yếm:- Hoài Thu! Giờ đây em là tất cả của đời anh. Bất ngờ này đã đem đến cho anh một hạnh phúc thật lớn, em yêu ạ.*
Chiều xuống dần.Hoa Lam ngồi một mình ở phòng khách. Cô nhớ lúc sáng, mẹ với chiếc soiree màu trắng, một lớp phấn hồng và một chút son mà mẹ như con gái 30 thật xinh đẹp và dịu dàng. Còn ba thì thật phong độ với bộ veston màu đen. Nhìn hai người, Hoa Lam cảm nhận được hạnh phúc len nhẹ trong đôi mắt họ.Cô nhớ lại khi ba nói với mẹ bằng giọng nghiêm chỉnh:- Chúng mình tổ chức đám cưới nhe em?Lúc đó, mẹ cô với đôi mắt bất ngờ và lo lắng. Bà hỏi lại:- Anh nói gì, hả anh Nguyên?- Anh muốn chúng ta làm đám cưới. Anh đã đặt tiệc rồi, làm rất đơn giản thôi, chỉ mời những người thân quen. Anh muốn nhìn thâ"y em là cô dâu của anh dù rằng đã muộn màng - Ngừng giây lát ông nói tiếp - Chiều nay, chúng ta đi mua áo cưới. Em thấy thế nào, ha? Hoài Thu?Hoa Lam nhớ gương mặt mẹ lúc đó đỏ hồng nhìn sang cô, cô liền góp ý:- Ba nói đúng lắm. Tuy mẹ là một cô dâu muộn màng, nhưng dễ gì ba tìm được, phải không ba? Con nghĩ mẹ nên nghe lời ba thì mẹ sẽ mãi mãi hạnh phúc.Hoài Thu không thể nói gì hơn ngoài những câu hờn giận đầy yêu thương:- Cha con ông lúc nào cũng là đồng minh của nhau. Tôi đây chỉ còn biết đồng ý mà thôi.Giờ đây mẹ cô đã về nhà với ba cô. Tuy qua một ngày mệt mỏi nhưng cô mừng cho hạnh phúc của hai người.Chợt giọng Thanh Vân vang lên:- Suy nghĩ gì mà trông em vui quá vậy, em gái?Hoa Lam nói thật:- Em đang nhớ đến mẹ.Thanh Vân ngọt ngào hỏi tiếp:- Có nhớ đến ba của tụi mình không?Biết là Thanh Vân trêu mình, Hoa Lam trả miếng:- Em chỉ nhớ ba em thôi. Còn ba anh, em đâu có biết.Thanh Vân vẫn dịu ngọt:- Đừng có xa lạ với anh như vậy mà. Từ lúc anh nghe ba kể lại sự thật, anh cảm thấy thương em và thương dì Thu vô cùng. Ngoài ra, anh không có ý nghĩ nào khác cả, dù sao chúng ta cũng là anh em cùng cha mà. Nếu anh có sai gì thì em cứ góp ý, anh hứa sẽ sửa đổi.Vừa nói xong, anh lấy trong túi áo ra một hộp đồ, đưa cho Hoa Lam, anh nói:- Khi đi mua tặng dì Thu một món quà để làm kỷ niệm, anh cũng đã mua cho em một món. Em hãy mở ra xem đi.Hoa Lam với đôi mắt vẫn tinh nghịch, cô cầm lấy liền mở ra xem. Một chiếc nhẫn đính kim cương lấp lánh, trông thật đơn giản. Cô liền trả lại cho Thanh Vân:- Anh mua làm chi thứ đắt giá này, em không nhận đâu.Thanh Vân cởi mở:- Từ lúc biết em là em gái của anh, anh càng yêu mến em hơn. Món quà này có đáng là bao nhiêu so với tình ruột thịt của anh và em - rồi anh cầm tay Hoa Lam, đeo nhanh vào ngón giữa, giọng anh rất hiền - Em nhận đi, coi đây là món quà anh trai ra mắt em gái vậy, có được không?- Được chứ, nếu anh thật lòng với em gái anh - Muốn nhắc lại câu chuyện lúc nãy, cô hỏi - Vừa rồi anh nói gì, anh có nhớ không?Thanh Vân gật đầu:- Nhớ chứ.- Anh nhắc lại thử xem.Hoa Lam vừa nói vừa ngắm chiếc nhẫn. Cô có vẻ thích lắm, vì nó vừa khít ngón tay của cô.Thanh Vân nói ngay:- Anh hứa lúc nào cũng yêu quý em.Đôi mắt Hoa Lam lại tinh nghịch, cô nhắc lại:- Anh còn nói rằng, nếu anh có gì sai thì em góp ý, anh sẽ sửa đổi, có đúng không?Thanh Vân mạnh dạn:- Không sai.Hoa Lam nhấn mạnh:- Vậy thì anh nghe đây. Chi. Bích Ngân có gì không tốt mà anh không bằng lòng cưới chị ấy?Thanh Vân phùng má:- Ai nói với em như vậy, oan cho anh quá đi. Anh nói cho em mừng nè. Với sự phân tích của ba và sự suy nghĩ của anh, anh ra quyết định là sẽ cưới Bích Ngân trong năm nay. - Như người anh cả, Thanh Vân phê phán - Em thật vô ý quá. Em không thấy anh và Bích Ngân chụp hình chung với ba và dì Thu một tấm hình thật là tuyệt vời sao?Nghe qua, Hoa Lam mừng lắm. Cô đấm nhẹ vào vai anh:- Vui như vậy mà không nói cho em biết, thật xấu quá đi.Thanh Vân cốc yêu lên đầu Hoa Lam:- Em thật là tài khôn, báo hại cho anh phải cưới vợ giống hệt như ý anh mong muốn.- Nhờ vậy mà anh cám ơn em bằng chiếc nhẫn này, đúng không?Thanh Vân giả vờ nói:- Muốn nghĩ sao cũng được. Anh qua đây còn một lý do chính nữa là: tuân lời của ba qua đây triệu em về nhà - rồi anh kề tai Hoa Lam nói thật nhỏ - Đừng ở đây hoài, tốn cơm nhà vợ tương lai của anh, hiểu chưa cô nương?Nghe xong, Hoa Lam đấm thình thịch vào lưng Thanh Vân. Mặt cô ánh lên niềm tự hào về người anh cùng cha với mình.Lấy lại nét mặt nghiêm nghị, Thanh Vân nói tiếp:- Còn một việc quan trọng hơn, anh cần nói cho em biết.Gương mặt Hoa Lam nghênh chiến:- Nói đi, em sẵn sàng nghe đây.Thanh Vân nói rõ ràng từng tiếng một:- Có một người đang chờ em ở nhà. Người đó nói là có rất nhiều kỷ niệm với em. Trong những kỷ niệm đó, có một điều làm cho anh ấy không thể quên được. - Nói đến đây, Thanh Vân ngập ngừng không nói tiếp.Hoa Lam có vẻ suy nghĩ:- Chuyện gì mà không thể quên được vậy ta? - Như không nhớ ra, Hoa Lam nhìn sang Thanh Vân năn nỉ - Anh nhắc cho em đi, anh Vân.Thanh Vân tỏ vẻ cao thượng:- Được, anh sẽ nhắc em. Nhưng em hứa phải nghe lời anh, và không được giận anh đó.Hoa Lam gật đầu:- Được, em hứa.- Vậy thì em nghe đây - Giọng anh trêu cô - Người ấy nói là trong kỷ niệm kia, có một nụ hôn.. Nụ hôn... không lời... làm cho anh ấy nhớ em hằng đêm.Biết mình đã thua cuộc, cô liền đứng lên, hờn dỗi định bỏ đi thì Thanh Vân đã kéo cô ngồi xuống:- Hứa với anh rồi mà quên sao em gái? Giờ hãy nghe lời anh đi về nhà, ba, dì Thu và có ca? Nhật Nam đang đợi em về dùng cơm đó.Không thể làm gì khác hơn được, Hoa Lam đứng lên, nói yếu xìu:- Anh phải chờ em lấy một vài vật dụng cần thiết chứ.Thanh Vân gật gật đầu:- Lấy đi, anh ngồi đây đợi em.Thanh Vân nói xong, Hoa Lam đã mất hút sau cánh cửa.Tiễn Thanh Vân và Bích Ngân ra tận sân bay, mọi người đều bịn rịn. Bà Lệ Hằng nhìn con gái âu yếm:- Qua bên đó, nhớ điện về cho mẹ ngay nhé, Bích Ngân.Bích Ngân nắm lấy tay mẹ:- Vâng. Mẹ ở lại ráng giữ gìn sức khỏe - rồi cô nhìn sang ông Hoàng, nói - Ba hãy chăm sóc cho mẹ nhe ba - cô nắm lấy hai tay Hoa Lam gửi gấm - Hoa Lam! Hãy chăm sóc ba mẹ hộ chị nhe em.Hoa Lam không kềm được lòng, những giọt nước mắt lại rơi rơi:- Vâng, chị hãy an tâm. Em sẽ chăm sóc dượng Hoàng và dì Hằng như chị vậy.Bà Hằng đi đến Thanh Vân, nghẹn ngào nói:- Thanh Vân à! Bích Ngân từ nhỏ đến lớn, nó rất được nuông chiều. Giờ đây, mẹ gửi gấm nó cho con. Con hãy thương yêu nó và tha thứ những lỗi lầm nếu nó có sai phạm. Thanh Vân! Mẹ chỉ có một mình Bích Ngân thôi.Thanh Vân nói với vẻ kính trọng:- Mẹ đừng lo lắng như vậy. Con hứa sẽ che chở cho Bích Ngân suốt cuộc đời này. Thỉnh thoảng, con sẽ cùng cô ấy về đây thăm ba mẹ.Nhìn con trai giờ đã chững chạc, lớn khôn, ông Sĩ Nguyên căn dặn thêm:- Con nhớ về bên đó quản lý công ty cho tốt. Nếu có gì vướng mắc thì điện về cho ba hay. Nhớ rút số tiền ở ngân hàng gửi về đây cho ba ngay.Thanh Vân gật đầu:- Vâng, con nhớ.Hoa Lam nhìn đồng hồ. Thấy gần hết thời gian, cô dặn thêm:- Anh Vân nhớ chăm sóc chi. Ngân cẩn thận.Thanh Vân mỉm cười:- Anh biết rồi, em gái ơi - Và anh nhìn sang Nhật Nam, nói - Bao giờ làm em rể, nhớ cho tôi hay trước đó nghe, ông tướng.Nhật Nam bắt tay bạn thân thương:- Đi nhớ giữ gìn sức khỏe. Còn chuyện đó sẽ đến với một ngày không xa.Mọi người đã lần lượt vào trong, Thanh Vân và Bích Ngân cũng đi theo họ.Giờ đây, bà Hoài Thu dặn dò:- Hai con nhớ bảo trọng.Bà nói xong, cánh cửa đã khép lại.Khi xe quẹo vào trong sân, ông Sĩ Nguyên mời mọc:- Mời anh, chi. Hoàng vào uống nước rồi về.Vì tình sui gia càng khắng khít hơn, ông Hoàng nói với vợ:- Mình vào nhà anh sui rồi về nhe, bà xã.Bà Hằng gật đầu với vẻ mặt buồn hiu vì xa con gái.Trong phòng khách, ông Sĩ Nguyên ngồi cạnh bà Thu, ông Hoàng ngồi cạnh bà Lệ Hằng. Còn Nhật Nam thì ngồi kế bên Hoa Lam. Mọi người uống nước trò chuyện, bỗng có tiếng xe đổ ngoài cổng. Ông bà Nghĩa đi vào rất tự nhiên. Thấy ba me, Nhật Nam nói với mọi người:- Ba mẹ của con hôm nay đến đây chơi cho biết hai bác.Ông Sĩ Nguyên cười khà:- Vậy thì tốt quá.Ông vừa nói xong thì ông bà Nghĩa vừa vào tới. Hoa Lam cùng Nhật Nam ra sau. Ông Sĩ Nguyên lịch sự đứng lên, bắt tay ông Nghĩa và mời:- Mời anh chị ngồi.Ông Nghĩa đáp:- Vâng, cám ơn anh - ông thân mật hỏi - Hình như mọi người vừa đi đâu về?Ông Sĩ Nguyên cười ồ:- Gia đình chúng tôi vừa đưa con trai, con dâu sang Úc.Ông bà Nghĩa nói chuyện vòng vo một lúc rồi vào vấn đề chính:- Hôm nay, tôi và bà xã tôi qua đây, với mong muốn là được kết thông gia với anh chị.Đã quen với lối sống văn minh, ông Sĩ Nguyên rất dễ tính về vấn đề này. Với lại, ông đã nghe Nhật Nam thưa chuyện trước nên đối với ông, đó là chuyện tốt đẹp. Ông cười, nói:- Chuyện kết thông gia với anh chẳng có gì trở ngại, hay khó dễ gì. Bao giờ hai đứa nó định ngày, thì anh và tôi cho đám cưới là xong.Ông bà Nghĩa mừng rỡ:- Vậy là mọi chuyện tốt đẹp rồi. Vậy mà trên đường đi, bà xã tôi cứ nơm nớp lo sợ.Họ nói chuyện càng lúc càng hợp tánh nhau, nét mặt ai cũng hân hoan. Khi họ cáo từ ra về, Nhật Nam và Hoa Lam tiễn ông bà Nghĩa ra đến tận cổng. Bà Nghĩa nhìn Hoa Lam, nói thân thương:- Bác về nhé. Bác đã dặn Nhật Nam rồi, ngày mai nó có trách nhiệm chở con đến nhà bác chơi cho biết.Hoa Lam gật đầu:- Dạ, con nhớ ạ.Nói xong, hai ông bà bước lên xe đã chờ sẵn.Chiếc xe đã mất hút sâu, Hoa Lam và Nhật Nam đi vào phòng khách. Không thấy ba mẹ đâu, biết ba mẹ đã về phòng nghỉ. Cô vừa ngồi xuống thì Nhật Nam đã đến ngồi kế bên cô. Anh răn đe với đôi mắt âu yếm:- Em đã nghe ba mẹ hứa chưa? "Bao giờ hai đứa nó định ngày thì mình sẽ tổ chức cưới" - có vẻ suy nghĩ, Nhật Nam nói gọn - Vậy anh định một tuần lễ sau, có được không em yêu? - Vừa nói anh vừa vòng tay ôm nhẹ bờ vai của Hoa Lam.Hoa Lam ngại ngùng:- Ba mẹ thấy bây giờ.Nhật Nam vuốt chóp mũi cô, anh nói:- Có gì đâu mà em ngại ngùng như vậy. Văn minh một chút đi em ơi.Vừa nói, anh vừa kéo Hoa Lam vào lòng và đặt lên đôi môi kia một nụ hôn thật dài và âu yếm.Không dám nhìn thẳng vào mặt anh với nụ hôn còn ngây ngất, Hoa Lam vẽ những đường cong cong trên bàn bằng ngón tay của mình.Nắm tay cô lại, Nhật Nam tiếp tục trêu:- Em càng mắc cỡ lại càng xinh xắn và càng thấy tội nghiệp. Đâu có ông xã tương lai nào để bà xã tương lai của mình như vậy mãi, phải không em?Hoa Lam hờn dỗi:- Anh nói thì nghe hay lắm, nhưng toàn là ức hiếp em không.- Sao em lại vu khống anh như vậy? - nháy nháy nhìn Hoa Lam, anh nói - Nếu không nhờ nụ hôn thì anh và em chưa chắc được yêu nhau như ngày hôm nay.- Anh đừng nhắc đến nụ hôn nữa, em mắc cỡ lắm, anh yêu ạ. Lại ôm Hoa Lam vào lòng, Nhật Nam khen:- Một câu thật tuyệt vời. Anh hứa với em, từ đây cho đến ngày cưới, anh sẽ không nhắc nữa. Nhưng đêm tân hôn, em không được cấm anh nhắc đó nghe. Vì có nụ hôn đó mới có ngày hạnh phúc của chúng ta, đúng không em?Hoa Lam lẳng lặng gật đầu.Nhật Nam nắm nhẹ từng ngón tay thon nhỏ của cô, anh hỏi:- Bao giờ chúng ta làm đám cưới, hả em yêu?Nhớ lại lời ba nói hôm qua, Hoa Lam hỏi Nhật Nam:- Anh có thể cùng em lên Tây Nguyên sống, được không?Nhật Nam thắc mắc:- Vì sao?Hoa Lam mơ màng:- Ba em có dự định khi anh Thanh Vân gửi tiền về đây, ba sẽ xây dựng một trường dân lập thật lớn ở gần trường mà mẹ đang dạy bây giờ. Để cho dân cư ở đó có đủ điều kiện học hành hơn. Ba má em cũng sẽ lên đó ở luôn, thỉnh thoảng mới về đây thôi.Làm như vẻ khó xử, Nhật Nam ấp úng:- Nếu vậy thì...Hoa Lam buồn thiu:- Em biết trước khi nói ra, em nghĩ anh sẽ từ chối mà.Đưa tay nâng nhẹ cằm Hoa Lam, anh nói:- Hãy vui lên đi, em yêu ạ. Làm sao anh có thể từ chối một việc làm có ý nghĩa như vậy. Anh sẽ ủng hộ luôn cả hai tay.Hoa Lam cong môi, nói:- Còn ba me anh thì sao?Nhật Nam thẳng thắn:- Ba mẹ anh sẽ ủng hộ như anh, vì ba anh là nhà giáo. Từ khi bước chân vào đời, ông rất thích làm những việc có ý nghĩa như vậy.Nói xong, anh nhìn gương mặt Hoa Lam thật lâu cho đến đôi môi cô nở nụ cười. Ánh mắt cô trao cho anh tình yêu thương ngọt ngào. Cô đã tặng anh một nụ hôn nhẹ nhàng và êm ái.Hết