CAO HÀNH KIỆN (1940~) (Xa trạm/Chezhan)NHÂN VẬT Người trầm mặc: tuổi trung niên Ông già: ngoài sáu mươi Cô gái: hai mươi tám tuổi Thằng lỗ mãng: mười chín tuổi Người đeo kính: ba mươi tuổi Bà mẹ: bốn mươi tuổi Sư phó: bốn mươi lăm tuổi Mã chủ nhiệm: năm mươi tuổi (Tuổi tác của nhân vật đều là tuổi vào lúc xuất hiện) ĐỊA ĐIỂM Một trạm xe buýt ở ngoại ô thành phố (Một bảng trạm xe buýt được đặt ngay giữa sân khấu. Bởi vì dạn dày sương gió lâu ngày, vết chữ trên bảng đã không còn rõ ràng nữa. Cạnh trạm xe có một dãy lan can sắt, hành khách đợi xe đứng xếp hàng bên trong lan can. Lan can sắt có hình thập tự, đông tây nam bắc mỗi đầu dài ngắn không đều nhau, mang một ý nghĩa tượng trưng, biểu thị một ngã tư đường, cũng có thể là một điểm giao thoa mà cũng có thể là một điểm trên đường đời của các nhân vật. Các nhân vật có thể lên sân khấu từ bất cứ phía nào. Người trầm mặc xách bao bước lên sân khấu. Ông đứng lại đợi xe. Ông già tay không bước lên.) Ông già: Xe vừa qua à? (Người trầm mặc khẽ gật đầu.) Ông già: Bác vào thành phố à? (Người trầm mặc gật đầu.) Ông già: Trưa thứ bảy mà vào thành phố thì phải đi sớm, còn mà đợi tan sở rồi mới đón xe thì không bắt kịp đâu. (Người trầm mặc mỉm cười.) Ông già: (Quay đầu nhìn) Chẳng thấy bóng dáng xe đâu cả. Vào trưa thứ bảy ai cũng muốn vào thành phố, xe lại càng thưa chuyến. Mình chỉ cần trễ một bước, là gặp ngay giờ "cao điểm", thành ngữ mới lạ! Đúng lúc mọi người tan sở là ồn ào đông đúc ngay, phải ra sức mà chen lấn, nhưng mà cỡ ông thì còn sức, còn cỡ như vào tuổi tôi thì vô phương! Cũng may mà tôi kể như sớm được một bước, những người tan sở lượt đầu vẫn còn chưa động ổ! Ngay cả ngủ trưa tôi cũng không dám. (Thở phào nhẹ nhõm, ngáp.) Nếu như chiều này mà không có công chuyện trong thành phố, không thể không đi, không đời nào tôi lại xông pha vào cái "cao điểm" này. (Rút thuốc lá ra.) Ông có hút thuốc không? (Người trầm mặc lắc đầu.) Không hút mà hay. Đã tốn tiền mà còn nám cả cổ họng. Muốn hút thuốc ngon cũng mua không nổi. Vừa nghe có thuốc đến "Đại Tiền Môn", người đứng xếp hàng đã đến tận ngoài lộ, còn quanh co mấy vòng, y như thể con giun dài. Mỗi người chỉ được giới hạn mua hai hộp. Mình vừa xếp hàng đến nơi, anh bán hàng đã đanh mặt bỏ đi. Mình có hỏi, anh ta cũng chẳng thèm đếm xỉa đến mình. Như thế là "phục vụ khách hàng" đó sao? Chỉ được cái giả bộ bề ngoài. Thuốc lá "Đại Tiền Môn" thật ra lèn theo cửa sau ra hết! Cũng y như đáp xe buýt vậy. Mình theo qui củ đứng xếp hàng, thế nào cũng có một anh lẻn ngay vào trước mặt mình, vẫy tay với tài xế, thế là cửa xe mở. Họ là những hành khách "quan hệ tay trong." Hừ, mấy cái chữ nghe dễ giận. Đến lúc mình vừa xông lên, cửa xe đã đóng sập lại rồi. Đó gọi là "phục vụ hành khách" đấy, mình không trừng mắt thì còn biết làm gì? Ai cũng trông thấy nhưng mà chả biết phải làm sao! (Nhìn về bên hông khán đài.) A, có ai đến kìa, bác đứng ngay đầu, tôi xếp hàng sau lưng bác, chứ lát nữa xe đến là loạn cả lên ngay. Ai có sức mạnh là chiếm trước một chỗ ngồi. Điều ấy đã trở thành lề thói rồi. (Người trầm mặc mỉm cười.) (Cô gái cầm ví bước vào sân khấu, đứng lại ở một chỗ cách họ hơi xa. Thằng lỗ mãng bước vào, nhảy phắt lên lan can sắt ngồi, móc trong túi áo ra một điếu thuốc có đầu lọc rồi bật lửa lên châm.) Ông già: (Quay về phía người trầm mặc.) Thấy chưa, tôi đã nói mà, cái lề thói đó. (Người trầm mặc dùng ngón tay gõ lên lan can sắt biểu thị sự đồng ý.) Thằng lỗ mãng: Đợi bao lâu rồi? (Ông già giả bộ không nghe thấy.) Thằng lỗ mãng: Bao lâu thì mới có một chuyến? Ông già: (Bực bội) Đi mà hỏi công ty xe buýt á. Thằng lỗ mãng: Diễu thật, tôi hỏi bác mà. (Người trầm mặc rút một cuốn sách từ trong túi ra, bắt đầu đọc.) Ông già: Hỏi tôi? Tôi đâu có phải là quản lý. Thằng lỗ mãng: Tôi hỏi bác đợi bao lâu rồi? Ông già: Này cậu, không có cái lối hỏi như thế. Thằng lỗ mãng: (Tỉnh ngộ.) Thưa cụ. Ông già: Tôi không phải là cụ của cậu. Thằng lỗ mãng: (Châm biếm.) Vậy thì thưa ngài... Ông già: Không cần phải như thế. (Thằng lỗ mãng cụt hứng, bắt đầu thổi sáo, liếc xéo Ông già, hai chân đong đưa.) Ông già: Đây là để cho khách đợi xe tựa tay, không phải là chỗ để ngồi. Thằng lỗ mãng: Ngồi một chút thì đã sao? Đâu có phải là làm bằng rơm đâu. Ông già: Cậu không thấy là cái lan can này nghiêng rồi sao? Thằng lỗ mãng: Bộ tôi ngồi làm nó nghiêng à? Ông già: Nếu ai cũng ngồi lên nó rồi lắc lư, làm sao mà không nghiêng cho được? Thằng lỗ mãng: Thế cái này của nhà bác à? Ông già: Chính bởi vì nó là của công mà tôi ph!!!5850_4.htm!!!
Đã xem 12386 lần.
http://eTruyen.com