2 -Căn hộ hai phòng ở tầng ba một khu nhà tập thể cao tầng. Phòng ngoài có cửa sổ nhìn ra mặt đường. Chủ nhà là hai vợ chồng nhà thơ già. Nhà thơ ngoài 70, vóc hạc mình mai. Râu tóc bạc phơ, trông càng hợp với cảnh vật lúc bấy giờ. Nhà thơ ngồi bên cửa sổ trông ra bầu trời mưa. Trăng thượng tuần bàng bạc. Không gian như rộng thêm ra. Đêm về khuya bốn bề im ắng. Giờ này có lẽ chỉ mình nhà thơ còn thức. Chốc chốc tiếng ễnh ương ộp oạp, tiếng quẫy đuôi của một chú cá ăn khuya càng tăng thêm vẻ tĩnh mịch của khu nhà trước đây vốn là hồ ao. Nhà thơ bỗng nói vọng vào trong: - Thật tiếc cho bà. Giá vừa rồi bà được nghe câu chuyện của họ. - Còn ai đi ngoài đường vào giờ này nữa. Ông có biết bây giờ là mấy giờ không? Tôi đã ngủ được một giấc đẫy rồi. - Cho nên bà mới không nghe được câu chuyện vua Thủy tề kén rể cho con gái út. - Ông lại lẩm cà lẩm cẩm rồi. Đến khổ, ban ngày đọc viết cho lắm vào, đêm toàn mê với sảng. - Hừ, cứ được mê như tôi. Ông lẩm bẩm một mình. Lại còn chúc thức ngon mới tuyệt chứ. Này, đố ai tìm được mấy tiếng đó trong kho từ vựng nhân loại. Vậy mà ai đó bảo ngàn năm nay thiên hạ nói hết, viết hết cả rồi, những điều hay cả những điều dở, khó có thể thêm hay bớt một chữ. Ôi những ý nghĩ tội nghiệp. Họ đâu biết cái mới, cái lạ không ngừng sinh sôi nảy nở... Ôi, giá mình được đi du lịch cùng chú chép... Vợ nhà thơ từ buồng trong ra, tay cầm áo khoác nhẹ nhàng choàng cho chồng: - Ông đi nằm đi kẻo mai ốm lại khổ cái thân già này. Ông lão nằn nì: - Bà cho tôi ngồi thêm một tẹo nữa, trời, trăng đẹp quá. Lại trăng trong mưa nữa, bà có thấy không gian cứ như đúc bằng thủy tinh sợi. Những sợi trăng lung linh. - Già rồi mà còn trăng với hoa. Ông tưởng ông còn trẻ lắm đấy à? - Mới xấp xỉ 70 ăn nhằm gì. Bà xem tôi sẽ sống tới năm 2000. Này, bà biết không, nhất định tôi sẽ dự đêm giao thừa của hai thế kỷ. Chắc chắn giây phút đó sẽ hết sức kỳ diệu. - Được rồi, tôi sẽ dành rượu ngon cho ông uống suốt đêm giao thừa hôm đó. Cho ông tha hồ thức suốt đêm. Nhưng bây giờ xin ông đi ngủ cho tôi còn đóng cửa. - ấy chết, hiếm khi thành phố có một đêm trăng mưa đẹp như hôm nay. Dường như càng về già ông càng mắc phải căn bệnh kỳ lạ, bệnh si trăng. Bà nghe loáng thoáng ngày xưa bên Tàu có ông nhà thơ mê trăng một hôm uống rượu trên thuyền, thấy trăng dưới nước, bỏ bầu rượu nhảy xuống đáy sông ôm trăng rồi không bao giờ trở lên nữa. Lạy Phật, đúng là ông ta điên Trăng chứ có là vàng cũng không ai dại thế. Bà nhẹ nhàng dỗ ông: - Nào đi ông, mưa chứ có gì mà xem. - Bà không trông thấy chứ ngoài kia người đi đông vui như trẩy hội. Chẳng cần nhìn ra bà cũng biết ngoài đường giờ này chẳng có ma nào cả. Nhưng bà không nói điều đó ra, vì thế nào ông cũng bảo bà cả đời chẳng thấy gì ngoài đĩa rau muống luộc. - Thôi, ông vào ngủ đi. Sáng mai tôi nấu cho nồi canh riêu thật ngon. Ông tủm tỉm cười. Bà ấy lại giở ngón tủ ra rồi. Ông đứng dậy để vợ dìu vào buồng trong. Đúng, đến nước này thì ông chịu thua. Không phải vì ông thích món riêu cua mà chính vì ông cảm tấm lòng đôn hậu chân chất của bà...