Trời còn chưa sáng, Đường Khẩn trong mông lung mơ hồ đột nhiên nghe thấy tiếng chìa khóa và xích sắt, gã vội đề cao cảnh giác, nhảy dựng lên đứng vào một góc phòng. Cửa sắt bật mở, bảy tám tên ngục tốt tràn vào, kẹp tay kẹp chân Đường Khẩn đẩy ra bên ngoài. Đường Khẩn tức giận quát:– Các người muốn làm gì?Nhưng gã đã bị ngục tốt đẩy ra ngoài. Đường Khẩn muốn phản kháng, song biết người đã rơi vào tình cảnh này, giãy dụa cũng không có tác dụng gì, đành thở dài một tiếng, để cho chúng đẩy ra ngoài.Đường Khẩn bị đẩy ra ngoài, chỉ thấy người một người đứng trong chỗ kín nhìn chòng chọc vào gã, chính thị là Long Diêm Vương.Đường Khẩn biết mình lọt vào tay người này thì không còn hy vọng nào nữa, chẳng nói một lời, chỉ dùng ánh mắt gầm ghè nhìn lại hắn.Long Diêm Vương cười lên hăng hắc, vẫy tay ra lệnh cho bọn ngục tốt đẩy Đường Khẩn về phía trước. Đi được bảy tám đạo hành lang, một số phạm nhân ở trong phòng giam bị tiếng xích sắt làm tỉnh giấc, mở mắt thấy tình hình như vậy đều không dám lên tiếng.Lúc Đường Khẩn sắp bị giải ra ngoài, có đi qua một gian phòng bị bảy tám chiếc khóa lớn khóa chặt. Đột nhiên bên trong truyền ra một giọng nói trầm trầm:– Các ngươi định làm gì với y?Mấy tên ngục tốt vốn hung tợn dữ dằn, ngang ngược bá đạo, nhưng vừa nghe tiếng nói này đều không tự chủ được, nhất tề dừng lại, không dám đi về phía trước nữa. Một tên ngục ban đầu tương đối có kinh nghiệm bước lên thấp giọng nói:– Quan... Quan đại ca... huynh sớm...Người trong lao phòng trầm mặc hồi lâu, không nói tiếng nào.Một tên khác phân trần:– Chúng tôi... chúng tôi cũng chỉ là... chỉ là phụng mệnh hành sự mà thôi...Thanh âm trầm trầm trong lao phong lập tức hỏi lại:– Phụng mệnh hành sự? Từng người từng người một đều đi mà không về? Lý Ngạc Lệ không nên làm quá đáng như vậy!Mấy tên ngục tốt đưa mắt nhìn nhau không dám đáp lời. Trong bóng tối, Đường Khẩn vận hết mục lực quan sát, chỉ thấy lao phòng này không có gì khác so với những lao phòng bình thường khác, chỉ là đặc biệt chật chội, đặc biệt kiên cố hơn mà thôi.Thần sắc Long Diêm Vương có chút bất định, đằng hắng một tiếng rồi nói:– Quan... Quan gia, đây là quy tắc trong nhà lao, chúng tôi chỉ phụng mệnh hành sự, ngài... ngài đừng quản vào thì hơn!Người bên trong đột nhiên quát lớn một tiếng, âm thanh rổn rảng như chuông đồng:– Long Tự Phá!Long Diêm Vương giật mình, bị tiếng quát làm thối lui hai bộ, chỉ nghe người bên trong quát hỏi:– Ngươi cho ta uống mê dược, phế đi hai chân ta, sau đó còn cung hình, đây có phải là chủ ý của ngươi không?Thần sắc Long Diêm Vương biến đổi liên tục, cẩn thận nhìn xem các ổ khóa của gian lao phòng đó không có gì khác thường rồi mới dám đáp lời:– Quan... Quan đại ca... tôi... tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ...!Người bên trong cười khổ một tiếng, sau đó hít một hơi dài như để lấy lại bình tĩnh:– Được, Long Tự Phá, ta không trách ngươi, ngươi chỉ cần nói cho ta biết có phải là Lý Ngạc Lệ không?Long Diêm Vương ấp úng:– Lý... Lý đại nhân... ông ấy...Quan Phi Độ tức giận gầm lên:– Nói! Là Lý Ngạc Lệ hay Lý Trù Trung?Tiếng gầm này vang động khắp hành lang, làm cho Long Diêm Vương sợ đến đánh rơi cả chìa khóa. Chín phần mười số phạm nhân trong Thanh Điền đại lao cũng bị tiếng gầm này đánh thức.Long Diêm Vương run giọng:– Ngươi... Quan đại ca. Ta biết ở trên giang hồ ngươi có danh vọng, có địa vị...nhưng một khi đã vào đây thì đều phải nghe theo Lý đại nhân, Lý công tử. Đại nhân vốn rất chiếu cố đến ngươi, nhưng mà...Cổ họng Quan Phi Độ phát ra tiếng gầm gừ, chua chát nói:– Những phạm nhân nữ trong này cũng là người, Lý Trù Trung muốn làm nhục họ, ta đương nhiên phải can thiệp.Long Diêm Vương đưa mắt nhìn bảy tám chiếc khóa lớn trên cửa, lại đưa mắt nhìn những bộ hạ đứng bên mình, cố lấy hết can đảm nói:– Ngươi muốn can thiệp thì cứ can thiệp. Lý công tử vốn muốn trọng dụng ngươi, nhưng ngươi... đã đắc tội với công tử, trở thành phế nhân thì cũng chẳng trách được ai!Quan Phi Độ im lặng giây lát rồi gọi:– Long Diêm Vương!Long Diêm Vương ưỡn ngực hỏi lại:– Có chuyện gì?Quan Phi Độ nói:– Hôm qua ngươi lớn giọng nói là việc phế hai chân ta và cung hình đều do ngươi làm cả?Long Diêm Vương nuốt nước bọt, cứng miệng nói:– Là chủ ý của Lý công tử... ta... ta là người hạ thủ đấy, ngươi làm gì được nào?Thanh âm trong lao phòng trở nên âm trầm:– Bây giờ hai chân ta đã phế, người không giống người, quỷ chẳng giống quỷ, Lý đại nhân cũng không để ý đến nữa, ngươi đương nhiên là không sợ ta nữa rồi.Long Diêm Vương lớn tiếng:– Quan... họ Quan kia, trước đây ta kính ngươi là một trang hảo hán, cho ngươi thể diện mà ngươi không cần, cũng không trách được ta hạ thủ vô tình!Trong nháy mắt, Ngôn Hữu Tín đã huy động song quyền kích tới, Thiếp lão nhị vung song quyền lên ngăn cản, hai tay liền bị chấn động vỡ nát xương. Ngôn Hữu Tín lại đánh thêm một quyền nữa, đánh trúng đầu người này, khiến ngũ quan của y biến hình không thành nhân dạng.Chớp mắt, Ngôn thị huynh đệ đã giết ba người.Triệu thị ngũ hổ tướng và Thiếp thị tam hùng nguyên lai có thể thi triển trận pháp cực kỳ lợi hại để ngự địch, giờ đây hoàn toàn đã bị Ngôn thị huynh đệ đánh tan.Những người còn lại tức giận quát vang, lần lượt bạt đao.Ngôn thị huynh đệ đã bổ người lao tới.Triệu thị nhị hổ vây chặt Ngôn Hữu Tín, Thiếp thị song hùng lao bổ vào Ngôn Hữu Nghĩa.Long Diêm Vương sợ xanh cả mặt, rút Lộc Giác Đao ra, nhưng không dám động thủ.Thiếp thị song hùng một người dùng Càn Khôn Kiếm, đâm tới Ngôn Hữu Nghĩa.Ngôn Hữu Nghĩa thân hình cấp thoái, nhưng một gã họ Thiếp khác đã dùng Tử Mẫu Uyên Ương Thành xông tới chặn lấy đường lui của y.Ngôn Hữu Tín chợt dài người lao tới, song quyền đưa ra chặn lấy hai gọng kềm. Y luyện Cương Thi Công, đao thương bình thường không thể thương hại thân thể, nhưng gã họ Thiếp cũng không phải hạng tầm thường, công lực thâm hậu, Tử Mẫu Uyên Ương Thành vạch hai đường dài trên tay Ngôn Hữu Tín, máu tươi tung toé.Chỉ là quyền đầu của Ngôn Hữu Nghĩa đã đánh trúng mặt người này, khiến mũi gã lọt hẳn vào bên trong, cơ hồ như phía sau lòi ra vậy.Triệu thị huynh đệ lại tiếp tục xông lên, nhưng Thiếp thị huynh đệ đã chết mất một người, Ngôn thị huynh đệ lấy hai địch ba mà vẫn chiếm thế áp đảo, Long Diêm Vương thấy vậy liền hét lớn một tiếng, vung đao lao tới.Một đao này của y, mãnh liệt tấn tốc, Ngôn Hữu Nghĩa lúc này toàn tâm toàn ý công kích gã họ Thiếp còn lại, không hề để ý tới Long Diêm Vương.Ngôn Hữu Nghĩa thấy vậy cả kinh, song thủ vung lên chống đỡ thế công của Triệu thị song hổ, tung cước đá bay Long Diêm Vương ra xa.Mặc dù y đá trúng Long Diêm Vương một cước, nhưng bắp chân cũng trúng phải một đao, hạ bàn lập tức không ổn, bị Triệu thị huynh đệ phản công chiếm mất thượng phong.Lúc này một tiếng kêu thảm truyền tới, gã họ Thiếp còn lại cuối cùng đã vong mạng trong tay Ngôn Hữu Nghĩa.Ngôn Hữu Nghĩa giết chết tên cuối cùng trong Thiếp thị tam hùng, lập tức quay đầu lại đối phó với huynh đệ họ Triệu.Hai tên này luống cuống tay chân, một tên vội nói:– Chạy!Đoạn chuyển thân lao đi, mới đựơc mấy bước thì đã phát giác huynh đệ của gã không hề đáp lời, vội quay lại nhìn, chỉ thấy gã kia sớm đã bị Ngôn thị huynh đệ đồ sát rồi.Gã này sợ đến hồn phi phách tán, vội quay người bỏ chạy, đột nhiên đao quang loé lên, một thanh đao đã xuyên qua bụng gã. Gã họ Triệu run người, chỉ tay vào Long Diêm Vương phẫn hận nói:– Vương bát°...!Lời chưa dứt thì đã đoạn khí.Long Diêm Vương thu lại Lộc Giác Đao, miễn cưỡng rặn ra một nụ cười:– Tôi... tôi cũng chỉ vì bị bọn chúng bức bách mà thôi, bởi sợ các vị bị chúng ám hại, nên mới âm thầm bảo hộ hiền côn trọng...Ngôn Hữu Tín mỉm cười chỉ vết thương trên bắp đùi:– Một đao này thì sao?Long Diêm Vương thoái lui một bước, run giọng nói:– Tiểu nhân chỉ vì muốn lừa gạt sự tín nhiệm của chúng, xin hai vị chớ... chớ trách...Ngôn Hữu Nghĩa cười gằn:– Bây giờ chúng ta làm sao biết ngươi không gạt lấy sự tín nhiệm của chúng ta?Đột nhiên sau lưng có người rống lên:– Trả mạnh huynh đệ của ta!Cấp phong đột khởi, thì ra gã đại hán họ Triệu gãy chân khi nãy đã miễn cưỡng bò dậy, dùng Nga Mi Thích ném tới.Ngôn thị huynh đệ đột nhiên cùng hú lên.Ngôn Hữu Tín bổ về phía Long Diêm Vương.Ngôn Hữu Nghĩa tung người đến trước mặt hán tử họ Triệu.Chỉ bất quá nửa sát na thời gian, hai cánh tay hán tử họ Triệu đã bị y đánh vỡ xương cốt, hộc máu mồm mà chết.Ngôn Hữu Tín đánh bay Lộc Giác Đao của Long Diêm Vương, gã họ Long bị một thi thể làm vấp ngã đập mông xuống đất, xua tay liên hồi nói:– Đừng giết tôi, cầu xin các vị đừng giết tôi, không liên quan đến tôi, thật sự không liên quan đến tôi!Gương mặt Ngôn Hữu Nghĩa lộ vẻ khó xử:– Thế nhưng... sự tồn tại của chúng ta quả thực là đã cản mất con đường thăng tiến của các ngươi rồi!Long Diêm Vương vội rối rít xua tay:– Không... không... xin chớ hiểu lầm... không phải..., chỉ cần các vị không giết tôi, bảo tôi làm chó làm ngựa gì cũng được, làm chó làm ngựa gì cũng được...Ngôn Hữu Tín cười lạnh:– Lần này ngươi nguyện ý, nhưng chúng ta thì không!Long Diêm Vương nước mắt nước mũi chảy ròng ròng nói:– Hai vị... xin đừng trách phạt...Hai hàm răng y va vào nhau lập cập.– Tất cả đều do Triệu thị huynh đệ và mấy tên họ Thiếp không biết lượng sức, dã tâm lang sói, nằng nặc kéo tôi cùng xuống nước...Ngôn Hữu Nghĩa cố ý dấn thêm một bước, hỏi:– Ồ? Thì ra là ngươi bị bức bách à?Long Diêm Vương sợ hãi liên tục dật lùi, khổ sở cầu xin:– Tất cả đều là do họ Nhiếp kia...Đột nhiên."Soạt".Một lưỡi đao từ lồng ngực hắn ló ra.Máu chảy như suối, làm ướt cả vạt áo phía trước của Long Diêm Vương.Long Diêm Vương ngớ người. Muốn kêu nhưng kêu không ra tiếng. Chuyện mà một người sợ nhất, đột nhiên xảy ra khiến hắn ngay cả sợ hãi cũng quên mất, thậm chí quên cả giãy dụa, phản kháng.Chỉ nghe Triệu lão đại sau lưng hắn thở hổn hển nói:– Chết thì chết, không được đớn hèn như vậy!Nói đoạn rút mạnh đao. Máu tươi bắn tung toé. Thân hình Long Diêm Vương cừng đờ như cát chết, sắc mặt nhanh chóng bao trùm bởi màu sắc nhợt nhạt như cá chết, chầm chậm đổ vật xuống.Ngôn Hữu Nghĩa cười ha hả nói:– Người không sợ chết, không sợ đau tỉnh lại rồi!Triệu lão đại phẫn hận trợn mắt nhìn Ngôn thị huynh đệ, cười lạnh nói:– Coi như các ngươi lợi hại. Ta đã nhìn lầm người!Nói đoạn hoành đao lên tự tận.Ngôn thị huynh đệ đưa mắt nhìn nhau, cười phá lên.Ngôn Hữu Nghĩa bước lên lật thi thể Triệu lão đại lên, đánh thêm một chưởng, lúc ngẩng mặt lên mới lẩm bẩm nói:– Triệu lão đại, ngươi và huynh đệ họ Thiếp không đấu nổi chúng ta, đó là bởi vì chúng ta không sợ nhục nhã, cũng không sợ nhìn lầm người.Ngôn Hữu Tín cũng bước tới đánh thêm vài chưởng như sợ có người trá tử, đột nhiên bật dậy công kích y vậy.– Như vậy cũng tốt, dù sao chúng ta cũng cảm thấy bọn chúng vướng chân vướng tay, sớm trừ đi thì tốt nhất!Ngôn Hữu Nghĩa chợt hỏi:– Thương thế của ngươi có nặng không?Ngôn Hữu Tín cười khổ nói:– Bắp chân một vết, trên tay hai vết.Ngôn Hữu Nghĩa cảm động nói:– Đại ca...Ngôn Hữu Tín cười hào sảng nói:– Chúng ta là thân huynh đệ, vì đối phương mà nhận một hai đao có đáng gì đâu!Ngôn Hữu Nghĩa vỗ vai Ngôn Hữu Tín, nhấn giọng nói từng chữ một:– Ngươi biết trên đời này chuyện may mắn nhất của ta là gì không?Y lớn tiếng như muốn thổ lộ điều mình đã ẩn giấu trong lòng từ lâu:– Chính là có một hảo ca ca như ngươi vậy.Ngôn Hữu Tín mỉm cười nói:– Ta cũng có một hảo đệ đệ!Cao Phong Lượng. Đường Khẩn, Đinh Thường Y ba người vốn hy vọng Ngôn thị huynh đệ và bọn Long Diêm Vương chín người sẽ lưỡng bại câu thương, đồng quy ư tận, không ngờ hai huynh đệ họ Ngôn vẫn an nhiên vô sự, khiến tâm tình cả ba cũng theo đó mà trầm xuống.Ngôn Hữu Nghĩa chợt nói:– Ta cảm thấy có chút kỳ quái.Ngôn Hữu Tín liền hỏi:– Ngươi muốn nói làm sao chúng biết hành tung của chúng ta?Ngôn Hữu Nghĩa gật đầu:– Đúng vậy.Ngôn Hữu Tín nói:– Trên đường chúng ta đều lưu lại dấu vết để Lý đại nhân phái người đến tiếp ứng, có khả năng là Lý đại nhân đã phái chúng đến đây, nhưng chín tên này vì đã ôm hận từ lâu, nên mới công báo tư thù, định giết chúng ta để cướp lấy công lao...Ngôn Hữu Nghĩa lẩm bẩm nói:– Công danh này... cũng không nhỏ... bất quá, ta thấy "lợi" càng hấp dẫn hơn, nói không chừng...Ngôn Hữu Tín nhất thời không hiểu:– Nói không chừng cái gì?Ngôn Hữu Nghĩa ngẩng mặt nhìn ra ngoài, bầu trời tối đen nhưng rất nhiều điểm tinh quang đang dần tiến tới căn nhà nhỏ. Y nói:– Ta cứ cảm thấy, tuy lần này Lý đại nhân lấy danh nghĩa bắt cường đạo và báo thù giết con mà đến, nhưng mà lao sư động chúng như vậy, chỉ sợ còn có cái gì đó...Ngôn Hữu Tín hỏi:– Cái gì đó?Y cũng nhìn thấy những đốm lửa đang tiến dần đến căn nhà tranh.