Buổi sáng, bên ngoài sương mù dày đặc. Đinh Bằng vừa mở cánh cửa sổ trongcăn phòng nhỏ của hắn, một làn sương mờ trắng đục như sữa lùa lất phất trên mặthắn.Khuôn mặt của hắn rất thanh tú, thân thể cũng rất tráng kiện, đầy đủ sức mạnh,bồng bột sinh khí, lúc hắn cười lộ vẻ ngây thơ như một đứa nhỏ, nhưng hắn khôngcòn là một đứa nhỏ mà là một gã thanh niên trưởng thành.Trong vòng ba tháng, hắn đã liên tục đánh bại ba vị kiếm khách rất lừng danhtrong chốn giang hồ. Ánh dương và xuân thủy làm cho cây cối sinh trưởng tốt tươi,thì thắng lợi và thành công cũng khiến một gã con trai trưỡng thành chững chạc.Hiện tại hắn không những là một nam nhân thật sự, mà còn trầm tĩnh ổn định, cóđầy đủ lòng tin nơi bản thân.Hắn sinh vào tháng ba, năm nay vừa tròn hai mươi tuổi. Hôm đó, đúng vàongày sinh nhật của hắn, hắn đã sử dụng một chiêu kiếm "Thiên ngoại lưu tinh",đánh bại Sử Định, một kiếm khách nổi danh vùng Bảo Định. Sử Định là cao thủ củaBắc phái Thanh Bình kiếm, hắn lấy thắng lợi này làm quà sinh nhật cho chínhmình.Tháng tư, hắn lại sử dụng cũng một chiêu "Thiên ngoại lưu tinh" đánh bại TruyPhong Kiếm Cát Kỳ. Cát Kỳ là đại đệ tử của Hoa Sơn Kiếm phái, kiếm pháp mau lẹkỳ tuyệt, ra tay rất ác liệt và là con người rất kiêu ngạo. Nhưng sau cuộc chiến đó,hắn đã thua với thái độ tâm phục khẩu phục, và thừa nhận trước mọi người:- "Dù ta có luyện thêm mười năm nữa, cũng không đở nổi chiêu kiếm đó".Tháng năm, chưởng môn nhân Thiết Kiếm Môn "Tung Dương Kiếm Khách"Quãng Chính Bình cũng bại dưới chiêu "Thiên ngoại lưu tinh" đó của hắn. QuãngChính Bình đối với cá nhân Đinh Bằng và chiêu kiếm đó bình phẩm như sau:- "Kiếm khí tinh mật, không một sơ hở, trông vòng một năm, gã tuổi trẻ này sẽtrở thành nhân vật lừng danh giang hồ, khí phách xuất chúng".Thiết Kiếm Môn tuy không phải là một môn phái hiển hách trên chốn giang hồ,nhưng có lịch sử lâu đời, tác phong chánh phái, Quãng Chính Bình lấy danh nghĩachưởng môn một phái đưa ra lời bình phẩm, đương nhiên có giá trị đáng kể.Hiện tại, mỗi khi nhớ tới lời bình phẩm đó, Đinh Bằng vô cùng phấn khởi, kíchđộng. "Lừng danh giang hồ, khí phách xuất chúng", hắn đã khổ luyện mười banăm, mỗi ngày luyện bảy canh giờ, luyện đến nỗi gang bàn tay chai đá, gót chânmòn nhẵn. Nhất là vào những đêm mùa đông giá lạnh, để cho tự mình được phấnchấn tinh thần, mỗi khi hắn nhận thấy mình có ý nghĩ lười biếng luyện tập, hắnthường lấy một cục băng tuyết bỏ vào trong quần, cái tư vị đó, người khác tuyệtkhông tưởng tượng nổi. Hắn tự tàn nhẫn với chính mình như vậy chỉ vì hắn muốnvượt trội mọi người, để tranh khẩu khí cho phụ thân hắn, người mà suốt đời khônglàm nên chuyện gì đáng kể.Phụ thân Đinh Bằng là một tiêu đầu không có tiếng tăm, trong lúc tình cờ lượmđược một tập kiếm phổ cũ rách, chỉ còn một chương. Trên chương kiếm phổ đó làchiêu "Thiên ngoại lưu tinh". Lưu tinh ví như ánh sao rơi ngoài bầu trời, bay ra rồixẹt đi như chớp, tốc độ trong thoáng mắt đó, không một vật gì có thể ngăn cản.Nhưng lúc bấy giờ, phụ thân hắn đã già, trí lực suy kém, phản ứng chậm chạp, đãkhông có cách nào để luyện chiêu kiếm pháp đó, nên đã truyền lại chương kiếmphổ đó cho con trai mình. Trước khi lâm chung, ông ta để lại đi ngôn: "Con nhấtđịnh phải luyện thành chiêu kiếm này, nhất định phải thay ta tranh khẩu khí, để chongười khác biết rằng Đinh mỗ ta cũng có đứa con vượt trội mọi người".Mỗi khi nhớ đến di ngôn của phụ thân, Đinh Bằng đều cảm thấy máu nóng sôisục, không cầm được rơi lệ. Hiện tại hắn không còn rơi lệ nữa, chỉ những kẻ hènyếu mới rơi lệ, nam hán có rơi là rơi máu. Hắn hớp một hơi dài không khí tronglành buổi sáng, rút thanh kiếm gối dưới đầu giường. Hôm nay hắn lại muốn dùngchiêu kiếm pháp đó để đi tranh thủ một lần thắng lợi khác nữa. Cuộc chiến đấuhôm nay nếu thắng, mới là thành công thật sự. Sử Định, Cát Kỳ, Quãng Chính Bìnhtuy đều là danh hiệp giang hồ, nhưng so với cuộc đấu ngày hôm nay, thì ba lầnthắng lợi trước không đáng kể. Vì đối thủ của hắn là Liễu Nhược Tùng. Thanh TùngKiếm Khách Liễu Nhược Tùng là một trong nhóm "Tuế Hàn tam hữu", danh lừngthiên hạ.Liễu Nhược Tùng, chủ nhân của Vạn Tùng sơn trang, và là tục gia đệ tử duynhất của Thiên Nhất chân nhân Võ Đang phái.Nhiều năm trước đó, Đinh Bằng đã nghe danh Liễu Nhược Tùng, đối với hắnlúc bấy giờ, Liễu Nhược Tùng chẳng khác một vị Thái Sơn Bắc Đẩu, ngôi trên caochót, không thể lay động. Nhưng hiện tại, hắn tin tưởng có thể đánh bại được ngườinày. Hắn dùng phương thức chính đáng để cầu giáo kiếm pháp của vị tiền bối danhgia, khiến Liễu Nhược Tùng không thể từ chối.Hắn quyết định phải đánh bại người này, mới có thể tiến thêm một bước, chínhthức chen chân vào hàng danh gia cao thủ trong giang hồ.Thời gian và địa điểm quyết đấu đều do Liễu Nhược Tùng quyết định.Ngày mười lăm tháng sáu, giờ Ngọ tại Vạn Tùng sơn trang.Hôm nay là ngày mười lăm tháng sáu.Cuộc chiến hôm nay sẽ quyết định vận mệnh cuộc đời của hắn.Tối hôm trước, hắn đã tự tay giặt đồ, máng trên cây sào trúc, phơi ngoài cửa sổ,quần áo tuy chưa hẳn khô, nhưng khi mặc vào mình sẽ mau khô. Đây là một bộquần áo duy nhất do tay mẫu thân hắn lúc còn sống đã may cho hắn. Hiện tại, quanhiều lần giặt đã trở thành màu bạc, có chỗ gần mòn rách, nhưng chỉ cần giặt đượcsạch sẽ, vẫn có thể mặc để ra ngoài gặp người ta được. Bần cùng không xấu hổ, chỉlàm biếng và dơ dáy mới đáng xấu hổ.Hắn mặc bộ quần áo, rồi lấy từ dưới đầu giường ra một cái túi nhỏ đựng tiềncũng bằng loại vải màu lam giống như màu áo. Trong túi chỉ còn một ít bạc vụn.Đây là toàn bộ tài sản của hắn, sau khi trả tiền trọ cho một quán trọ nhỏ, còn lạie rằng chỉ độ mười mấy tiền. Thông thường hắn chỉ ngủ tại nơi không phải trả tiềnthuê phòng. Thần án trong từ đường, mặt cỏ trong rừng cây đều là giường ngủ củahắn.Vì cuộc chiến ngày hôm nay, hắn mới bóp bụng bước vào một quán trọ nhỏ,hắn quyết định phải có một chỗ ngủ đàng hoàng, mới có đầy đủ tinh thần và thể lựcđể dành phần thắng của cuộc chiến. Trả xong tiền phòng quán trọ, hắn lại quyếtđịnh dùng số tiền còn lại mua nửa cân thịt bò, mười miếng đậu hủ khô, một baođậu phộng, và năm cái bánh bao.Đối với hắn mà nói, đây chẳng những là một sự hưởng thụ cực kỳ xa xỉ, mà cònlà một sự lãng phí không thể tha thứ. Bình thường, hắn chỉ ăn ba cái bánh khô, làcoi như qua một ngày. Nhưng hôm nay, hắn quyết định tự tha thứ cho mình mộtlần. Hôm nay hắn cần có thể lực, ăn đầy đủ mới có đủ thể lực. Huống chi qua hômnay, tình trạng có thể hoàn toàn đổi khác.Tiếng tăm, chẳng những có thể đem lại cho người ta sự vinh dự và tự tôn, màcòn đem lại rất nhiều việc mà ngày thường mộng tưởng không được, kể cả tài phúvà địa vị cũng đều đem đến nữa. Hắn hiểu rõ điểm này, nên hắn đã cố nghiến răngchịu đựng sự nghèo nàn đói khát.Hắn tuyệt không để cho tự mình bị ô nhiễm bởi một việc gì kém quang vinh.Hắn quyết tâm vượt hơn mọi người qua con đường chánh đáng.Hiện tại, còn cách giờ Ngọ khoảng hai giờ nữa, hắn quyết tâm tìm một nơi thậttốt để hưởng thụ những món ăn vừa mua.Hắn đã tìm được một nơi giống như vườn cảnh, có hoa hồng, có cỏ xanh, cósuối nước cạnh một góc rừng gần Vạn Tùng sơn trang.Lúc này sương mù đã tan, vầng thái dương vừa mọc, ánh sáng ấm dịu trên cànhlá, những hạt sương còn đọng long lanh như những hạt trân châu. Hắn ngồi trênmặt cỏ xanh mềm dịu, xé miếng thịt bò. Hương vị thịt bò thươm ngon, hắn tưởngtượng, hắn cảm thấy rất khoan khoái.Vừa ngay lúc đó, một cô gái hốt hoảng như một con dê non bị kẻ săn rượt đuổi,chạy vào tiểu thiên địa bí mật của hắn.Cô gái trần truồng không một mảnh vải che thân.Cô gái thật trẻ đẹp và nhu mì.x x xĐinh Bằng cảm thấy như muốn nghẹt thở, tim đập mạnh gấp ba lần lúc bìnhthường.Hắn chưa từng gần đàn bà. Tại cố hương hắn, không có gái trẻ đẹp nào mà hắnchưa từng nhìn thấy. Nhưng hắn luôn luôn tự kiềm chế mình, bất cứ cách gì hắnđều đã từng dùng qua, như bỏ cục miếng đá trong quần, tự dìm đầu xuống nướcsuối, dùng kim tự châm vào chân, chạy bộ, trèo núi, nhào lộn...Trước khi chưa thành danh, hắn tuyệt không để cho những việc đó làm phântâm, tuyệt không để cho việc gì làm hao tổn thể lực.Nhưng hiện tại, hắn chợt thấy một cô gái lõa thể, trẻ tuổi, xinh đẹp, làn da trắngnhư tuyết, cặp nhũ hoa căng tròn, đôi chân thon dài...Hắn dùng hết nghị lực mới có thể quay đầu đi chỗ khác, nhưng cô gái lại nhàotới, cầm tay hắn, giọng hổn hển, lắp bắp:- Cứu... cứu... cứu... xin hãy cứu thiếp...Cô gái dựa sát vào mình hắn, hơi thở cô nàng tỏa mùi thơm dịu, thậm chí hắncòn nghe được tiếng tim nàng nhảy nhộn nhịp. Miệng hắn khô ráo, muốn nói màkhông thốt ra lời.Cô gái như là đã nhận thấy sự biến đổi trên cơ thể hắn, nên nàng cũng hơi đỏmặt, dùng đôi bàn tay cố che những chỗ cần che trên mình, miệng lắp bắp nói:- Công tử..., công tử..., công tử..., có thể cởi áo cho thiếp mượn được không?Đây là bộ quần áo duy nhất của hắn, nhưng hắn cởi đưa cho cô nàng, không- Chuyện này rất dễ chứng minh; bên ngoài còn mấy người?- Đại khái khoảng 10 người, họ khăng khăng muốn gặp công tử gia để giãbiệt, rồi mới chịu ra về.Đinh Bằng cười:- Xem ra ta phải gặp họ mới được.Tiểu Hương nói:- Đúng, bất kể chân tình cũng được, giả nghĩa cũng được, công tử gia nên rangoài một lát.Quả nhiên tàn tiệc chưa dọn, khoảng mười cô gái còn ngồi đợi, trong số cócả hai cô tên Hồng Hồng và Tiên Tiên đêm trước.Đinh Bằng cười hì hì nói:- Xin lỗi, để các vị chờ đợi.Sau mấy lời chào hỏi thỏ thẻ vấn an, Hồng Hồng nói:- Đinh công tử chớ nói vậy, thịnh tình khoảng đãi, chúng tôi không biết nóisao cho vừa sự cảm kích.- Các vị chớ khách sáo, đáng lý ta cùng các vị vui chơi một đêm mới phải,nhưng vì chuyết kinh (vợ) đã tới, nên ta bận trò chuyện với nàng nên thất lễ vớiquí vị, mong quí vị thông cảm.Tiên Tiên nói:- Công tử quá lời, làm chúng tôi rất e ngại, trước kia, chúng tôi cũng thườngđược khách mời hầu rượu, nhưng chỉ đứng hầu một bên, đôi khi có vị mời ngồichung vui, nhưng vì thân phận, chúng tôi chỉ dám cầm đũa lấy lệ, chớ khônggiống đêm qua, được thực tình ăn uống thỏa thích.Hồng Hồng tiếp:- Cho nên, chúng tôi không thể bái lãnh trọng thưởng của công tử, xin côngtử hãy thu hồi.Đinh Bằng nói:- Như vậy sao được, ta đã làm mất thời gian quí báu của quí vị là lỗi lắm rồi,nếu như các vị không nhận tiền, khiến ta rất hổ thẹn với bạn bè.Tiên Tiên:- Công tử đã đối đãi với chúng tôi như bạn bè, khiến chúng tôi vô cùng hânhạnh, sao có thể thu nhận ban thưởng của công tử nữa.Đinh Bằng cười nói:- Đã là bạn bè, các vị phải có trách nhiệm chia xẻ sự thống khổ với bằnghữu; chẳng hay qúi vị có chịu chia xẻ phần thống khổ của ta không?Tiên Tiên hỏi:- Công tử khéo nói chơi, chúng tôi làm gì có đủ tư cách phân ưu cùng côngtử?Hồng Hồng tiếp lời:- Cũng chưa hẳn, chúng ta có thể làm được gì, nhất định công tử đã rõ; nếucần, công tử chỉ nói một tiếng, chúng tôi dù tan xương nát thịt cũng không từ.Đinh Bằng cười ngất:- Hay! Hay! Trọn vẹn giao tình, các vị biết sự thống khổ lớn nhất của ta là gìkhông? Đó là ta có quá nhiều vàng, không biết làm sao để tiêu cho hết, nếu cácvị đã là bạn bè của ta, nên giúp ta tiêu đỡ một chút, vì vậy các vì đừng có chốitừ nữa, bằng không, chẳng còn trọn tình bằng hữa nữa.Mọi cô gái đều sờ sững, không ngờ Đinh Bằng lại nói ra những lời như thế,Đinh Bằng lại nói tiếp:- Vả lại, các vị còn ở lại đây cho tới giờ chưa đi, đủ tỏ giao tình đậm đà hơnmấy người khác, vì vậy, các vị cần phải tăng bội trách nhiệm gánh vác thốngkhổ cho ta mới phải. Tiểu Hương, thêm cho mỗi vị cô nương này mười lượngvàng nữa, và cho ngừơi đưa tới hương khuê của các vị ấy.Mấy nữ lang trước thì giựt mình, kế thì hết sức mừng rỡ, rối rít cảm tạ khôngngớt. Hồng Hồng còn cười nói:- Nếu biết có loại thống khổ như thế này, chúng tôi phải chia xẻ trách nhiệmthêm một chút nữa mới phải.Đinh Bằng cười:- Ta là người rất trọng tình cảm, đã yêu cầu các vị gánh thêm một phần tráchnhiệm, cảm thấy hổ thẹn rồi, nên tuyệt đối không bắt các vị gánh thêm nữa.Hồng Hồng cười cười:- Tôi chỉ nói đùa thôi, trên đời làm gì có loại thống khổ này, và cũng chẳngbao giờ có phương pháp gánh đỡ như thế này, xin thành thực cảm tạ công tử.Đinh Bằng nói:- Hồng Hồng cô nương, ta hy vọng được nghe các vị nói một câu chân tâm,có phải thực các vị không muốn nhận tiền thưởng của ta không?Hồng Hồng nghĩ một lát rồi trả lời:- Là giả thôi, đêm qua tuy có năm mươi cô nương tới, nhưng đại đa số làngười thường, riêng có một số chị em chúng tôi đây mới thật sự là thân phận kỹnữ.Đinh Bằng hỏi:- Thế là sao?Hồng Hồng cười nói:- Chúng tôi muốn biểu hiện cao minh hơn bọn họ một chút, nếu chỉ nhậnmười lạng vàng, tuy là lớn, nhưng không biểu lộ rõ rệt được thân phận đặc thùcủa chúng tôi; dù sao, chúng tôi cũng cần được thưởng hơn họ một chút, mới cóthể diện chứ.- Vì vậy các vị mới dùng thủ đoạn “muốn tiến thoái trước”.Hồng Hồng:- Công tử rộng lượng như vậy, chắc không tiếc gì mấy lạng vàng.Đinh Bằng:- Cao minh! Cao minh! Giả như ta ngu muội coi lời các vị là thật tình, chắccác vị tổn thất lớn phải không?Hồng Hồng cười đáp:- Chúng tôi rất mong muốn được thế, nếu công tử thật tình coi chúng tôi là
bỗng đề cao hứng thú, quay đầu bước tới hai bước, để quan sát cách xuất kiếmvà chiêu thức của Tạ tiên sinh, để tìm hiểu thêm về con người này.Nhưng Tạ tiên sinh vô cùng giảo hoạt, lúc lão ta phát hiện sự chú ý của ĐinhBằng, công thế của lão ta bỗng chậm lại, mà trong chiêu thức còn cố ý để lộmột số sơ hở.A Cổ là một đấu sĩ già dặn kinh nghiệm, tuy gã bị thương, nhưng không chútrối loạn, cũng không vì đối phương công thế chậm lại, mà tăng thêm thế côngcủa mình, cũng không lợi dụng những sơ hở trong chiêu thức của Tạ tiên sinh.Gã vẫn ứng dụng chiến pháp như lúc đầu, tung múa chủy thủ, mà rất ít xuấtchiêu; nhưng nói đến xuất thủ, tất nhiên là một sự tấn kích vô cùng lợi hại.Đối với những sơ hở trong kiếm thức của Tạ tiên sinh, A Cổ làm như khôngthấy, mặc dầu, gã biết rõ, chỉ tấn kích một đao, có thể gây thương tích cho đốiphương.Tạ tiên sinh muốn dùng phương thức trì trệ để kết thúc trận đấu, nhưng A Cổvà Đinh Bằng lại không muốn.Mỗi lần ra tay, A Cổ đều nhắm bộ vị chí tử của đối phương; chủy thủ của gãrất ngắn, chỉ bằng một phần tư trường kiếm của đối phương.Một phần dài, một phần mạnh; một phần ngắn, một phần hiểm.Đây là chuyện thường đàm của lão sinh luyện võ, nhưng chẳng phải là chânlý tuyệt đối; mà còn phải coi người sử dụng binh khí.Mũi chủy thủ trên tay A Cổ đã phát huy đến mức tột cùng của cách dùngđoản binh phạm hiểm. Hiểm tất hung; hung tức là cần phải cứu.Mỗi chiêu hắn đánh ra, đều nhằm vào chỗ cần phải cứu, mà cần phải có sứctạo nghệ tuyệt đỉnh, mới hóa giải được.Cho nên, thần sắc Tạ tiên sinh càng thêm nghiêm trọng, mà kế hoạch trìhoãn của lão ta không thể thành công. Trừ phi lão ta dám mạo hiểm, để cho ACổ đâm trúng một đao. Nhưng lão ta không dám, mà bất cứ người nào còn muốnsống cũng chẳng dám mạo hiểm như vậy. Vì A Cổ ra tay rất mau, rất mạnh, chỉcần ứng biến chậm một chút, rất có thể bị gã đâm lút cán dao, cả thần tiên cũngkhông cứu sống nổi.Vì vậy, tuyệt chiêu của Tạ tiên sinh, chẳng những không ẩn dấu được, màtrái lại, vì nguyên cớ xuất thủ do dự, càng cần phải đem hết tinh thần, mới cóthể hóa giải nguy cơ. Lối đánh này, tự nhiên rất tốn sức, chẳng bao lâu, Tạ tiênsinh đã đấu ướt mồ hôi, thân tình vô cùng lo ngại.Lão ta muốn kéo lại ưu thế không khó, nhưng không dám, vì lão biết, saukhi lấy lại ưu thế rồi, sẽ phải đối diện với một đường đao lanh lẹ vô cùng củaĐinh Bằng.Đinh Bằng coi một lát, rồi lên tiếng:- A Cổ, ngừng tay.Tạ tiên sinh thở ra một hơi dài, lau mồ hôi trên mặt, hình như mừng được quakhỏi khó khăn. Nhưng lão đã cao hứng quá sớm.Vì Đinh Bằng đã tiếp thêm một câu:- Ta để cho các hạ nghỉ một chút, khoảng nửa giờ sẽ thỉnh giáo, các hạ thấythời gian nghỉ xả hơi đủ chứ?Tạ tiên sinh nhìn nét mặt không biểu lộ tình cảm của Đinh Bằng, cảm thấyluồng hơi lạnh từ trong tâm phát xuất, khiến mồ hôi lạnh toàn thân, bỗng biếnthành lớp lãnh băng. Lão ta tự biết rõ, tuyệt đối không cách gì thoát khỏi mộtđường đao thạch phá thiên kinh của Đinh Bằng.Nhất là Đinh Bằng đã có thể toàn thân không tổn hại, từ Tàng Kiếm Lư đira. Vả lại chẳng cần hỏi chuyện chàng với Tạ Hiểu Phong giải quyết ra sao, màchỉ bằng vào sự tôn kính của bốn tên kiếm nô đối với chàng, lão đủ thấy chẳngthể đương cự nổi Đinh Bằng.Cục nổi cuống họng lão di động lên xuống, rất muốn nói vài câu, nhưngkhông biết nên nói thế nào.