---~~~mucluc~~~---


Hồi 2(a)
Bóng Trăng Trong Hoàng Cung

Liêu Cốc đạo nhơn rời khỏi Hạnh Hoa thôn ngày đi, đêm nghỉ, có trên mười
hôm, đến sáng nay mới vào địa phận Phiên Ngung thành.
Để qua mắt bọn do thám của Cù Thái Hậu, Liêu Cốc đạo nhơn bảo các cháu
cải trang thành một đoàn thương buôn từ miền núi xuống kinh đô bán "Mật gấu'.
Đại nhơn lại bảo Lệ Hồng cải nam trang để cho sắc diện khác hẳn đi...
Đoàn người ngựa qua cửa thành rất may mắn không bị xét hỏi lôi thôi. Tuy
nhiên Liêu Cốc đạo nhơn là người thận trọng sợ có điều bất trắc xảy ra nên ông
bảo Lữ Kỳ:
- Công tử là người quen thuộc ở Phiên Ngung, lão phu sợ chúng ta đi chung
nhau có điều bất tiện. Vả lại, lão phu cùng các hiền diệt định không vào dinh Lữ
Quốc Công, sợ rủi ro bại lộ càng gây thêm phần tai biến. Chỉ phiền công tử báo tin
cho Tiểu Lý Bá biết là chúng tôi đã đến Phiên Ngung rồi.
Lữ Kỳ có vẻ lo ngại, khẽ nói:
- Bá phụ định ẩn nơi nào, xin cho cháu được biết?
- Lão phu có người bạn chi thiết ở miếu Long Vương, thuộc hướng tây Phiên
Ngung thành, lão định đến đó?
Lữ Kỳ yên lòng, gật đầu:
- Vùng ấy gần hoàn cung nhưng rất vắng vẻ, thật tiện lợi cho chúng ta sau này.
Chàng nói xong cúi đầu chào Liêu Cốc đạo nhơn rồi giục ngựa phi nhanh.
Lệ Hồng hết sức vui mừng khi được biết đoàn người sẽ đến miếu Long
Vương.
Nàng nhìn Anh Kiệt và thấy chàng cũng đang nhìn mình mỉm cười.
Miếu Long Vương ở cạnh bên dinh thự của Hoàng Đề đốc, cha nàng, giờ đây
mọi người cùng đến đó, nàng sẽ có dịp thăm qua cảnh cũ, nơi mà nàng và Anh
Kiệt đã sống qua bao năm trời đầy kỷ niệm ngát hương.
Ngày xưa, cả hai cùng vui đùa ở đấy và đã từng thố lộ với nhau biết bao ước
vọng trẻ thơ...
Đoàn người ngựa đi lần qua các phố đông người rồi tiến dần về phía Tây.
Anh Kiệt nhìn khắp nơi, thấy quang cảnh phồn hoa tuy nhộn nhịp, nhưng khác
xưa rất nhiều: Nhà cửa, phố xá có vẻ tiêu điều thê lương và dân chúng đều lộ vẻ
lấm lét sợ hãi, nét mặt người nào cũng được vẻ âu lo... Tự dưng Anh Kiệt thấy
trong lòng dâng lên một nỗi buồn man mác...
Riêng Hoa Mai, nàng ngơ ngác như một người rừng đến kinh đô.
Lần đầu tiên, đặt chân đến nơi này, cái gì cũng mới lạ đối với nàng.
Từ khi lọt lòng đến giờ này, nàng mới biết Phiên Nhung, nên các hàng quán
san sát, các con đường rộng lớn, các dinh đồ sộ nguy nga đã làm nàng hoa mắt.
Thỉnh thoảng nàng biểu lộ sự ngạc nhiên quá rõ rệt, khiến mọi người phải bật
cười và cảm thấy thương hại nàng. Nhất là Anh Kiệt, chàng càng thấy Hoa Mai
hồn nhiên, duyên dáng lạ lùng.
Tình yêu vừa mới chớm dậy trong lòng chàng càng lúc càng mãnh liệt thêm.
Đoàn người qua khỏi các phố, đi sâu vào một con đường rải sỏi có vẻ sầm uất
hơn... Hai bên đường vườn cây rậm rạp, nối dài xa tít. Đây là chốn yên lặng nhất
hoàng thành, nơi xây cất dinh thự của các lão quan, thượng tướng.
Bỗng mọi người kinh ngạc lắng nghe. Có tiếng vó câu rộn rịp từ phía trước đổ
dồn tới, phút chốc, phía đó cát bụi tung bay mù mịt trong nắng sớm...
Lệ Hồng vừa nhìn thấy tên tướng đi đầu, đã thất sắc kêu lên:
- ĐÔ thống Phi Hồng Xà?
Anh Kiệt cũng kinh ngạc tiếp lời:
- Đúng rồi? Không biết hắn đi đâu mà kéo quân theo nhiều thế?
Liêu Cốc đạo nhơn sợ gặp biến vội truyền các cháu cho ngựa lẩn mình vào
trong các vườn cây. Đoàn quân của Phi Hồng Xà vượt qua nhanh quá nên không
thấy kịp mọi người. Lệ Hồng bỗng nói:
- Con đường này dẫn tới hoàng cung, xin bá phụ đi mau hơn để khỏi bị quân
lính nghi ngờ.
Liêu Cốc đạo nhơn gật đầu khen phải, giục ngựa tới trước. Anh Kiệt, Lệ
Hồng, Hoa Mai theo sát bên người.
Mặt trời đã lên khỏi ngọn cây, ánh nắng đã bắt đầu gay gắt? Con đường càng
vào sâu, càng vắng vẻ lạ lùng.
Những khu vườn rậm rạp nối dài không biết đến đâu, thỉnh thoảng mới bắt
đầu gặp một nóc dinh thự nhô lên sừng sững giữa trời, những vòng thành kiên cố
có hào sâu bao bọc, có lính gác bên ngoài gây cho Lệ Hồng sự xúc động khi qua
cảnh cũ đường xưa!
Chính con đường này cũng đưa đến dinh thự của cha nàng. Nơi đây, Lệ Hồng
đã từng ruổi ngựa để tránh ánh nắng trưa hè... Những gốc cổ thụ mà nàng từng
buộc ngựa ngồi nghỉ vẫn còn kia, tất cả đều nguyên vẹn, chỉ có nàng là phải sống
lẩn lút, cải trang sửa dạng như kẻ tôi đòi. Biết bao giờ nàng được sống lại những
giờ phút êm đẹp xa xưa dưới mái gia đình.
Anh Kiệt giục ngựa đến bên nàng khẽ nói:
- Đã đến dinh thự của em ệt vội đáp:
- Tâu thái tử? Bá phụ của thần cùng hiền muội Hoa Mai đang vào doanh trại
để dò xét tình hình.
Hai bóng đen và Thái Tử cùng kêu lên một lượt.
- Vào doanh trại? Trời? Tự bao giờ?
Anh Kiệt sửng sốt không biết có chuyện gì xảy ra nên đáp ngay:
- Tâu thái tử? Cả hai đi gần một trống canh rồi?
Kiến Đức có vẻ lo sợ:
- Thế thì nguy rồi? Ta cùng Trần Hà, Vương Long vừa bí mật giết quân canh
trốn đi. Chắc bây giờ chúng đã hay tin. Đạo nhơn vào đó, giữa lúc này rất nguy
hiểm. Nếu ta biết trước thì chuyện đâu có xảy ra thế này.
Anh Kiệt kinh sợ lắm, chưa biết tính thế nào thì Thái Tử sực nhớ ra điều gì lại
hỏi:
- Sao các khanh lại chọn ngay đêm nay để cứu ta? Vì cớ gì quân triều lại kéo
đến đây nhiều thế?
Anh Kiệt biết là đại quân của Phi Hồng Xà đã tới nên thuật qua âm mưu của
Cù thị định giết Thái Tử và những việc xảy ra ở Phiên Ngung mấy lúc gần đây cho
mọi người cùng nghe, rồi tiếp:
- Hiện tình dân chúng ở Phiên Ngung đã uất hận đến cực độ, chưa biết ngày
nào sẽ quật khởi tiêu diệt quân Tàu và bè lũ Cù thị. Các lão quan đều một lòng
mong Thái Tử trở về.
Thái Tử Kiến Đức cảm động nói:
- Ta không ngờ dân chúng ngày nay vẫn còn nhớ đến công nghiệp của tiên
vương. Quả tình ta không oán hận Thái Hậu và Ai vương, miễn sao nước thịnh
dân an là được.
Chợt nhớ đến hiện tại. Anh Kiệt nói:
- Xin thái tử hãy đến gian chòi gần đây tạm trú ẩn để chờ bá phụ của thần trở
về rồi chúng ta sẽ lên đường.
Trần Hà, Vương Long tán đồng:
- Vũ tráng sĩ nói rất phải. Thái Tử nên đi ngay, chờ đạo sĩ trở về sẽ liệu.
Kiến Đức gật đầu ưng thuận. Anh Kiệt liền đưa mọi người về chòi và đánh
thức các gia tướng để cho chúng biết rõ tình hình.
Nhìn thấy Thái Tử mọi người đều mừng rỡ, nhưng không khỏi lo âu cho tính
mạng của Liêu Cốc đạo nhơn và Hoa Mai. Hai người vẫn đi biền biệt không về.
Anh Kiệt quá nóng lòng, không chịu đựng được nữa, nên tâu với Kiến Đức:
- Tâu Thái Tử, xin người cho phép thần đến doanh trại của Kỳ Vệ xem động
tịnh ra sao?
Kiến Đức phân vân chưa biết phân thế nào thì Anh Kiệt đã nhảy vụt ra sân,
băng mình đi vùn vụt.
Bỗng từ xa có tiếng vó câu rộn rịp vang lại.
Anh Kiệt dừng chân, trong lòng hết sức hồi hộp.
Có phải chăng quân triều đánh đuổi theo Thái Tử Kiến Đức?
- Trong lúc đó, ở gian chòi, Kiến Đức, Trần Hà, Vương Long và các gia tướng
đều nghe tiếng vó ngựa nên vội vã ra sân. Mọi người đều tuốt kiếm ra, sắn sàn
nghênh đấu.
Trong đêm tối lờ mờ, một chiếc xe song mã hiện ra, trên con đường nhỏ xuyên
rừng khiến Anh Kiệt hết sức ngạc nhiên.
Quân triều đuổi theo Thái Tử với một chiếc xe song mã ư?
Nhưng đằng kia, Trần Hà và Vương Long vừa thoáng thấy bốn người trên xe
thì cùng thét lên một lượt:
- Quân triều đấy? Giết hết chúng đi...
Rồi như hai con hổ đói, họ vung kiếm nhảy tới trước chặn đứng đôi ngựa. Anh
Kiệt cũng rút kiếm xông vào.
Bọn kia dừng ngựa lại rồi nhảy tràn xuống vung kiếm lên nghênh địch...
Bỗng có tiếng thét vang lên
- Hãy khoan. Đừng lầm lẫn, ta là Liêu Cốc đây?
Anh Kiệt nghe tiếng bá phụ vội thét lên chân đứng các bạn.
Trần Hà, Vương Long dừng tay nhìn phe nghịch bỡ ngỡ. Liêu Cốc đạo nhơn
bước tới chỉ Trần Hà, Vương Long rồi hỏi Anh Kiệt:
- Chuyện gì thế? Hai người kia là ai? Sao chưa biết nhau đã vội giáp chiến?
Anh Kiệt chưa kịp đáp lời thì có tiếng cất lên:
- Chào đạo nhơn?
Thái Tử Kiến Đức từ phía gian chòi chầm chậm bước tới. Bọn tỳ tướng của
Lãnh binh Kỳ Vệ đều kinh hoảng quỳ thụp xuống:
- Trời? Thái Tử? Người vẫn sống?
Liêu Cốc đạo nhơn sửng sốt nhìn chàng thanh niên tuấn tú khôi ngô mà mọi
người vừa gọi là Thái Tử.
Đạo nhơn từ từ quỳ xuống tâu:
- Thần cam thất lễ. Xin Thái Tử miễn chấp.
Kiến Đức bước tới đỡ đạo nhơn dậy rồi nói:
- Khanh đừng bận tâng? Được các khanh đến giải cứu ta cảm kích vô cùng.
Còn các tùy tướng của Kỳ Vệ, sao cũng lại đến đây?
Các tướng nhìn Thái Tử và Trần Hà, Vương Long rồi cúi gầm mặt xuống.
Thường ngày, tuy không hà hiếp Thái Tử nhưng họ thừa hành thượng lệnh,
canh phòng Thái Tử gắt gao, nên trong giờ phút này, ai cũng có vẻ xấu hổ.
Liêu cốc đạo nhơn hiểu rõ điều đó, nên vội đáp:
- Lãnh binh kỳ vệ là chỗ quen biết với thần nên khi Phi Hồng Xà kéo đại quân
đến đây để hãm hại Thái Tử thì Kỳ Vệ đã hiểu là mình thò nhầm chúa. Khi thầy
giải bày mọi lẽ. Kỳ Vệ đã tìm hết cách giúp đỡ thần thoát khỏi doanh trại.
Rồi sực nhớ đến Hoa Mai, Liêu Cốc đạo nhơn chạy trở lại chiếc xe, ôm xốc
nàng lên. Anh Kiệt nhìn thấy Hoa Mai trong tình cảnh bi đát như vậy, thét lên:
- Hoa Mai? Trời?
Chàng lại đến đỡ Hoa Mai trên tay Liêu Cốc đạo nhơn. Thiếu nữ vẫn nằm
thiêm thiếp, máu rịn chảy ướt cả áo.
Anh Kiệt kinh sợ lắm? Chàng bồng Hoa Mai vào chòi trong lúc Liêu Cốc,
Thái Tử và mọi người theo sau. Ai nấy đều có vẻ đau đớn xót xa.
Đạo nhơn đến chỗ để hành trang lấy gói thuốc bột, tự người chế lấy.
ông lấy nước hòa thuốc rồi đổ cho Hoa Mai, còn lại bao nhiêu ông rắc vào cá(
vết thương máu đang rịn chảy...
Hoa Mai nghẽn nghẹn, nấc lên rồi động đậy trở mình rên khe khẽ.
Đến giờ phút này Anh Kiệt không còn giấu giếm được tình yêu của chàng đối
với Hoa Mai.
Chàng cúi xuống lay gọi:
- Hoa Mai? Hoa Mai? Tỉnh dậy đi em?
Thái Tử Kiến Đức bỗng hỏi Liêu Cốc đạo nhơn:
- Vì sao Hoa Mai kiệt nữ lại đến nỗi này
Liêu Cốc đáp:
- Hoa Mai bị quân triều bắt được khi đột nhập vào phòng để cứu Thái Tử.
Nàng bị ĐÔ Thống Phi Hồng Xà cho tùy tướng tra tấn. Lúc tôi đến nơi thì Hoa
Mai đã ngất lịm đi rồi.
Thái Tử rất cảm kích trước sự hy sinh của Hoa Mai và không khỏi lo sợ cho
tính mạng của nàng.
Liêu Cốc đạo nhơn thấy Thái Tử quá lo lắng liền trấn an người:
- Thái Tử đừng lo? Hoa Mai sẽ tỉnh lại ngay bây giờ. Nàng dưỡng bệnh trong
ít lâu sẽ khỏi hẳn.
ông lại quay sang Trần Hà, Vương Long nói:
- Thì ra chính nhị vị tráng sĩ đã cứu Thái Tử thoát khỏi doanh trại. Toàn dân
Nam không thể quên ơn nhị vị.
Trần Hà chắp tay từ tốn:
- Đạo nhơn nói quá lời. Quả tình đây chỉ là một sự ngẫu nhiên chớ bọn tôi
cũng không ngờ Thái Tử đang lâm đại họa. Thấy Thái Tử lo buồn đêm đêm thức
trắng, chúng tôi mới liều chết cứu người thoát khỏi nơi giam cầm. Nhưng thật ra
cũng không biết rồi sẽ đi về đâu?
Liêu Cốc đạo nhơn liền tâu với Thái Tử:
- Thần được giao phó trách nhiệm đưa Thái Tử về triều vì dân chúng ở Phiên
Ngung đều căm hờn quân Tàu và bè lũ Cù Thái Hậu. Xin Thái Tử sửa soạn lên
đường trước khi quân binh của Phi Hồng Xà kéo đến đây.
Kiến Đức ái ngại nhìn Hoa Mai, trong khi đó nàng vẫn chưa tỉnh hẳn.
Thái Tử nói:
- Đường về Phiên Ngung rất gập ghềnh, sợ có hại cho tính mạng của Hoa Mai
nữ hiệp?
Liêu Cốc đạo nhơn khẽ đáp:
- Dù sao ta cũng phải rời khỏi nơi đây, sớm lúc nào hay lúc ấy.
ông lại bảo Anh Kiệt:
vũ hiền diệt đưa Hoa Mai lên ngựa đi. Trên đường về Phiên Ngung, hiền
diệt hãy lo chăm sóc cho em.
Anh Kiệt vâng dạ rồi bồng Hoa Mai ra khỏi cửa chòi hoang.
Thái Tử Kiến Đức trước quyết định của Liêu Cốc đạo nhơn cũng đành nghe
theo. Người cùng Trần Hà, Vương Long lên ngựa của bọn gia tướng Hoàng đề
đốc Liêu Cốc đạo nhơn đến bên bọn tùy tướng của Kỳ Vệ hỏi:
- Việc đưa Thái Tử về Phiên Ngung rất cấp bách, chư vị có sẵn lòng theo hộ
giá không?
Chàng tráng sĩ đứng đầu bọn kia vội đáp:
- Nếu được Thái Tử và đạo nhơn tin cẩn thì còn gì bằng. Bây giờ chúng tôi
cũng không còn cách nào trở lại doanh trại nữa... Chúng tôi xin hết lòng giúp đạo
nhơn đưa Thái Tử về đến nơi đến chốn.
Cả bọn nói xong bước lên xe. Liêu Cốc đạo nhơn nhìn trước nhìn sau rồi giục
ngựa đi.
Đoàn người ngựa liền băng vùn vụt qua con đường nhỏ xuyên rừng.
Giữa lúc ấy, bóng đêm bắt đầu loãng dần trên các ngọn cây, bình minh về rộn
rã trong tiếng chim ca hót vang rừng.
ánh nắng rực rỡ của buổi bình minh đổ tràn xuống cánh rừng còn ướt đẫm
sương đêm, ngàn cây, nội cỏ như bừng tỉnh dậy sau một đêm tối nặng nề...
Đoàn ky mã vẫn phi nhanh vùn vụt qua bao đoạn đường dài để trở lại Phiên
Ngung.
Liêu cốc đạo nhơn rất hoan hỉ vì đã hoàn thành được sứ mạng đưa thái tử về
đến kinh đô để khôi phục ngôi báu từ bao nhiêu năm bị chiếm đoạt...
Thỉnh thoảng đạo nhơn quay nhìn thái tử như để xét đoán người. Khuôn mặt
tuấn tú khôi ngô, đượm đầy vẻ cương quyết của Thái Tử làm cho đạo nhơn rất vừa
lòng. Người nhận thấy Kiến Đức rất xứng đáng là người cho muôn dân thần phục.
Riêng Thái Tử, người vẫn ngồi trầm lặng trên yên ngựa như có một tâm sự gì
u an
Dù muốn, dù không, từ nay người cũng ra mặt đương đầu với Ai vương và Cù
Thái Hậu.
Thật tâm, Thái Tử không muốn điều đó xảy ra, người đã hy sinh tất cả, nhận
chịu số phận mình để cho đất nước thanh bình, lê thứ hưởng cảnh lạc.
Nhưng giờ đây vì âm mưu của Cù Thái Hậu sáp nhập Nam Việt vào đất Tàu
nên muôn dân mới chịu cảnh áp bức, lầm than.
Trước lòng uất hận của muôn người, dù Thái Tử không nghĩ đến ngôi báu,
người cũng phải vì dân mà chặn đứng những hành động bạo tàn của quân cướp
nước.
Tuy nhiên Thái Tử rất buồn phiền vì vô tình anh em một cha lại tranh giành
nhau ngôi báu? Rồi đây muôn vạn đời sau thiên hạ sẽ phê phán thế nào?
Tự nhiên Thái Tử nghĩ đến việc gặp Ai vương và Cù thị một lần cuối cùng, để
đem lời phải trái khuyên can, miễn tránh được một cuộc đổ máu vô ích...
Thái Tử giục ngựa tới trước để gặp Liêu Cốc đạo nhơn.
Đang bận nghĩ đến những việc phải làm khi đến Phiên Nhung, chợt thấy Thái
Tử lướt tới, đạo nhơn hiểu ngay là Thái Tử có chuyện cần bàn nên vội ghìm cương
ngựa lại.
Kiến Đức khẽ hỏi:
- Ta định tìm gặp Ai vương và Thái Hậu, đạo nhơn nghĩ có nên chăng?
Liêu cốc kinh ngạc nhìn Thái Tử, trong lòng vô cùng sửng sốt vì ý nghĩ táo
bạo ấy. ông thật không hiểu vì sao Thái Tử lại nghĩ thế nhưng cũng tìm cách trả
lời:
- Thần rất cảm phục lòng chuộng hòa hiếu của Thái Tử nhưng trước tình thế
này, Thái Tử không thể dùng lời nói để thu phục Ai vương và Cù thị được đâu. Ai
vương còn nhỏ dại lại vô quyền, còn Cù thị quá tham lam khát máu, chỉ muốn sáp
nhập Nam Việt vào đất Hán để tạo thêm uy thế cho em trai là tướng Cù Lạc.
Lòng tham của người đàn bà ấy thật vô bờ bến. Thái Tử không thể dùng lời
phải trái để khuyên can được. Không khéo lại đem thân làm mồi cho hổ đói..
Kiến Đức không đáp, quay nhìn đi nơi khác. Lời nói của Liêu cốc đạo nhơn
rất hữu lý, người cũng biết vậy nhưng Thái Tử vẫn không bỏ ý định. Người quyết
tâm tìm một giải pháp để tránh những cuộc chém giết không đâu?
Liêu Cốc liếc nhìn Thái Tử rồi nhủ thầm:
- Thái Tử là người rất xứng đáng để lên ngôi trị vì thiên hạ.
Trong khi ấy, Hoa Mai bắt đầu tỉnh. Nàng mở mắt nhìn quanh và cảm thấy
đau đớn khắp toàn thân.
Cảm giác đầu tiên của nàng là thấy mình nằm trên mình ngựa, trong đôi tay
cứng rắn của một người...
Nàng ngước lên; bắt gặp khuôn mặt rắn rỏi của Anh Kiệt đang nhìn ra phía
trước Hoa Mai tưởng mình đang mơ, nên nhắm nghiền đôi mắt lại. Nhưng một
lúc sau, nàng vẫn thấy mình có những cảm giác như cũ.
Bước chân ngựa chập chùng làm cho nàng nhận rõ là mình đang nằm trong
lòng Anh Kiệt.
xấu hổ quá, đôi má ửng hồng, nàng nằm yên không động đậy. Nàng không
hiểu sao mình lại nằm đây?
Phút chốt, nàng nhớ lại tất cả. Từ khi vào giải cứu Thái Tử, bị rơi vào tay giặc
rồi Phi Hồng Xà truyền thủ hạ tra tấn. Chúng sàm sỡ bị nàng hạ nhục nên chúng
mới tức giận đánh đập nàng cho đến khi ngất lịm...
Nàng chỉ nhớ đến đó thôi? Rồi ai đã cứu nàng? Tại sao nàng lại nằm trong
lòng Anh Kiệt và hai người đang đi về đâu.
Hoa Mai nằm im lìm như còn mê man vì nàng lo sợ Anh Kiệt biết mình đã
tỉnh hẳn thì xấu hổ chết được?
Anh Kiệt vô tình không hay biết gì hết. Chàng vẫn giục ngựa theo sau thái tử
và Liêu Cốc đạo nhơn. Thỉnh thoảng chàng lại cúi xuống nhìn Hoa Mai với đôi
mắt dịu dàng.
Lần đầu tiên trong đời, chàng ôm một thiếu nữ trẻ đẹp vào lòng mà người lại
chính là người mà chàng thầm yêu mến. Tuy nhiên trong lòng chàng không ẩn
chút tà tâm...
Chàng bỗng cúi xuống gọi nho nhỏ:
- Hoa Mai? Hoa Mai? Tỉnh dậy đi em. Anh lo sợ lắm? Trời? Sao em thiêm
thiếp mãi thế này?
Giọng nói của Anh Kiệt tha thiết, nhẹ nhàng thoảng bay trong hơi gió làm dịu
mát tâm hồn Hoa Mai.
Nàng thật không ngờ, Anh Kiệt lại yêu thương nàng đến thế. Hoa Mai cảnh
thấy sung sướng vô cùng...
Từ ngày bị Anh Kiệt sửa trị trên đài, nàng bỏ hẳn tính kiêu căng và bắt đầu
nhìn đời bằng đôi mắt khác? Lần lần sống chung nhau, nàng cảm phục tính tình,
đức độ của Anh Kiệt và cảm thấy tình yêu của mình nghiêng hẳn về chàng. Tuy
nhiên, không bao giờ Hoa Mai để lộ ra ngoài vì nàng nghĩ rằng Anh Kiệt không
bao giờ để ý đến nàng.
Khi còn ở Hạnh Hoa thôn, những buổi chiều nàng luyện ngựa trong rừng xa.
Anh Kiệt thường đến với nàng, nhưng Hoa Mai vẫn cố gắng đè nén tình yêu của
mình.
Nàng giữ sự lạnh lùng và lúc nào cũng lễ độ với Anh Kiệt...
Nhưng hôm nay, trong giờ phút, nàng mới rõ được lòng chàng.
Nàng muốn mở mắt ra để đón nhận tình yêu của chàng để nói cùng chàng
những lời yêu đương bấy lâu chôn giấu trong lòng? Nhưng tự nhiên Hoa mai thấy
ngại ngùng lắm?
ình yêu đến với nàng đột ngột quá làm cho nàng lo sợ bâng quơ. Nàng muốn
nằm yên mãi trên tay Anh Kiệt để tận hưởng hạnh phúc vì sợ rằng lời nói của
mình phát ra sẽ làm tan đi những cảm giác thần tiên mà nàng vừa được hưởng...
Hạnh phúc mới chớm dậy trong lòng, làm cho Hoa Mai quên đi những nỗi đau
đớn của thể xác.
Bỗng có tiếng gọi vang lên:
- Anh Kiệt? Hoa Mai đã tỉnh chưa?
Hoa Mai sửng sốt nhủ thầm:
- Quả đúng là tiếng nói của Liêu Cốc bá phụ. Nàng vui mừng khôn xiết và
chắc chắn là Liêu Cốc đã cứu nàng thoát chết.
Anh Kiệt nghe tiếng bá phụ vội giục ngựa lướt tới bên người, cất tiếng:
- Thưa bá phụ? Em con vẫn chưa tỉnh?
Hoa Mai thương cảm vô cùng. Nàng muốn mở mắt ra để cho Anh Kiệt bớt âu
lo nhưng đã lỡ im hơi lặng tiếng, bây giờ động đậy sợ chàng hiểu được lòng mình
thì ngượng chết đi được.
Một giọng nói nghiêm trang bỗng cất lên làm cho Hoa Mai chú ý.
- Liêu Cốc đạo nhơn thử liệu xem? Chúng ta có nên dừng lại nơi đây để săn
sóc cho nữ kiệt chăng?
Liêu Cốc đáp:
- Tâu Thái Tử? Xin người chớ lo. Hoa Mai không đến nỗi nào đâu. Vì sức
cháu quá yếu thế thôi.
Hoa Mai kinh ngạc nhủ thầm:
- Trời? Thái Tử còn sống ư? Ai đã cứu người?
Sự vui mừng đó làm cho Hoa Mai quên mất dự định lúc nãy, nên mở mắt nhìn
tới, đôi tay động đậy.
Nàng vừa thấy Liêu Cốc đạo nhơn và Thái Tử Kiến Đức ruổi ngựa song song
bên nhau, thì Anh Kiệt cũng vừa cúi xuống nhìn nàng.
Thấy Hoa Mai tỉnh táo như thường, Anh Kiệt vụt hiểu là nàng đã tỉnh từ lâu
nhưng vẫn nín lặng nằm trong lòng mình.
Chàng mỉm cười khẽ hỏi:
- Hoa Mai? Em đã đỡ nhiều chưa?
Thiếu nữ giật mình nhìn lên bắt gặp Anh Kiệt đang mỉm cười. Nàng bẽn lẽn
quay nhìn nơi khác.
Trong đời chàng, chưa lúc nào Anh Kiệt thấy mình vui sướng như hôm nay.