Tôi bước theo tới phòng ngoài rồi quay lạị Nhìn qua khung kính vào phòng xác, tôi lại rên lên khốn khổ. Cô nàng Z.L. vẫn nằm chình ình trong ngăn kéo 14.- Ðàng hoàng coi! - tôi lầm thầm với cô ta - Tôi nhắm mắt rồi mở ra là cô phải biến mất à nghen!Tôi nhắm mắt, rồi mở rạ Vẫn y nguyên!Tôi bước tới bàn rồi sụm xuống, nhưng cũng chẳng được lâụ Có tiếng chuông kêu ở cửa nhận xác, làm tôi muốn nhảy nhổm rồi vội vàng chạy qua phòng xác ra cửạSmith và Macklin mở toang cửa xe chở xác, lôi một băng ca đặt một ông già ăn mặc tả tơi ra và đem vào đặt trên bàn đá.- Thằng chả lao ngay vào đầu xe tảị - Smith nóị- Không giấy tờ gì hết - Macklin tiếp - cứ ghi là John Doẹ- Tèm lem quá hả, Branson? - Smith nói trong khi tôi phủ tấm khăn lên xác chết, Smith rất khoái chọc tôi vì biết tôi yếu bao tử.- Phải à, - tôi liếm môi - còn đỡ hơn con nhỏ kiạ- Nhỏ nào?- Thì con nhỏ trong ngăn 14 chớ đâu?Smith và Macklin nhìn lại ngăn kéo 14 nằm sau lưng tôi rồi hai ông nhìn nhaụ- Tully - Macklin nói - Hôm nay có bệnh không đó?- Bệnh gì đâu? - tôi nghe mồ hôi trên trán muốn đóng băng lạị- Có mất ngủ hông? Có gặp ác mộng hông?- Ðâu có. - tôi đáp - Nhưng con nhỏ tóc vàng ở ngăn 14... Nếu không phải mấy ông đưa tới thì chắc hai cha Collins với Snavely làm ca ban ngày có thể cho tôi biết rõ hơn.Cả hai ông như dội ra, rồi Smith bật cười phá tan sự im lặng:- Người đẹp tóc vàng ngăn 14, ngăn của con mẹ phù thủy bữa trước... Hay lắm, Branson... Tao hiểu rồi!Macklin ngơ ngác nhìn bạn:- Tức là sao?- Tức là - Smith đã ngớt cười - thằng quỷ Tully này ở đây một mình buồn quá nên bày chuyện xí gạt mình chơi đó mà, phải không, Tully?Vậy là hai cha nội này cũng không nhìn thấy cô bé luôn. Nếu tôi cứ khẳng định hoài, chỉ tổ cho hai cha nội cười thôi, nên tôi cũng ráng cất lên tiếng cười hô hố.- Ðừng để xác thiếu lạnh nghe chưa? - Smith thúc cùi chỏ vào sườn tôi, cười khành khạch rồi đi rạ Macklin nhìn tôi ngơ ngác rồi đi theọCửa đóng lại là tôi rầu thúi ruột. Lần đầu tiên trong đời, cảm giác chỉ có một mình trong nhà xác làm bao tử tôi teo còn một cục nhăn nhúm. Tôi đi vòng qua ngăn 14 cứ như đang đi trên một chiếc cầu bằng thủy tinh bắc qua một bờ vực.- Ði đi mà - tôi thì thầm với Z.L. - Cô đâu phải xác chết. Chỉ là một hình ảnh riêng một mình tôi thấỵ Nên làm ơn biến đi giùm!Lời nói của tôi chẳng hiệu quả gì, mà chỉ làm tôi hoảng thêm khi thấy mình lầm bầm nói chuyện với một thây mạTrở lại bàn, tôi ngồi run rẩy một lát rồi chợt nghĩ rạ Có thể tất cả Olaf, Smith và Macklin đã thông đồng với nhau, có lẽ hai tay chở xác làm ca ban ngày đã mang cô Z.L. này tới, rồi cả ba toa rập để nhát ma tôi chơịCảm thấy an tâm hơn, tôi lấy điện thoại gọi cho Juđ Lawrencẹ Juđ là bạn của bố tôi, hiện làm cảnh sát điều tra ở đâỵ Chú ấy lúc nào cũng thiện cảm với tôi, và cũng chính là người giới thiệu cho tôi chỗ làm nàỵChú ấy chưa về, ca trực của chú ấy tới 11 giờ mới xong. Tôi gọi lại sở cảnh sát và gặp được chú.- Chào chú Lawrencẹ Tully Branson đây!- Có gì không, Tully?- Cháu có chuyện, chú ơị- Nói đi - chú ấy đáp ngaỵ- à... sổ sách đằng cháu hình như hơi lộn xộn... Có một cô gái ở đây, tóc vàng, làm y tá, tên tắt là Z.L.- Cháu phải gọi ông Olaf Daly mà hỏi chứ!- Phải, nhưng làm sao tìm ông ấy được sau giờ làm việc, ông ấy luôn la cà quán xá. Giờ này mà gọi được ông ấy thì ông cũng nổi sùng lên cho mà xem.- Ðúng rồi - chú Juđ bật cười - Chi tiết về cô gái chỉ có thế thôi hả?- Vâng. Cô ta có vẻ tử tế lắm. Kiểu người như vậy chắc sẽ chết bình thường và quàn tại nhà chứ đâu có bỏ trong nhà xác thế nàỵ- ý cháu muốn nói là chết mờ ám? - Juđ hỏị- Cháu không rõ. Nhưng có lẽ chết trong tình huống đáng nghị- OK, Tullỵ Ðể chú kiểm tra lại xem.- Cháu làm phiền chú quá.- Phiền gì. Chỉ cần phôn đi hỏi vài nơi là xong.- Cám ơn chú nhiều, chú LawrencẹGác máy, và trong khi chờ chú Juđ gọi lại, tôi mò tới cửa phòng xác dòm vào để thấy cô ta vẫn còn nằm đó.Quả thực cô vẫn còn đó. Tôi rầu rĩ trở lại bàn. Rồi điện thoại reọ- Nhà xác thành phố đâỵ - Tôi vội vàng nói vào ống nóị- Juđ đây, Tullỵ Phòng điều tra án mạng không có tên đó. Suốt 24 giờ qua, không có cô nào tên Z.L., tóc vàng, bị giết cả.- Ô! - tôi kêu lên thất vọng.- Chú kiểm tra danh sách y tá thành phố - chú Juđ tiếp - Có một cô y như cháu tả, tên là Zella Langtry, y tá mới ra trường, nhà số 711 đường Eastland, làm ở bệnh viện thành phố. Nếu cô ta gặp chuyện gì thì điều đó đang xảy ra, vì cô vừa hết ca trực tối naỵNhững điều nghe được đó, cùng với hình ảnh cô bé trong ngăn 14 bỗng làm tôi nghĩ ra một điều và thấy rởn tóc gáỵ- Chú Lawrence, cháu chợt sợ rằng cô Zella sắp gặp chuyện chẳng lành.- Cháu muốn nói gì vậy?- Bởi vì... bữa trước... bà phù thủy Endore đệ tứ có nằm ở đây... Bà ta rất...- Cháu nói chuyện nhảm nhí gì đó - giọng chú gay gắt - Bộ cháu uống rượu say rồi hả?- Dạ không - tôi vội đáp.- Còn gì không?- Dạ, không... Cám ơn chú.Hai mươi phút sau, chiếc xe cà khổ của tôi đậu lại trên đường Eastland, đi bộ một đoạn là tôi tìm được số nhà cô tạ Ðó là một ngôi nhà nhỏ, quét vôi trắng, trông khiêm tốn với mảnh sân tí tẹo phía trước. Cả khu nhà đã tối đen, yên ngủ.Tôi đứng đó mấy phút và cảm thấy mình ngố ơi là ngố thì nghe tiếng máy xe ở đầu đường. Ngoảnh ra thì thấy chiếc xe buýt đang nặng nề rời bến ở ngã tư đằng kiạÐứng khuất vào bóng cây ven đường, tôi nhận ra bóng một cô gái vừa rời xe buýt và đi bộ về phía tôi, nhưng cô không phải người duy nhất xuống xe ở bến nàỵ Ðằng sau cô có một bóng người cao và to con. Thấy cảnh đó, tôi muốn nghẹn thở luôn.Cô chợt nhận ra có người theo mình và cô rảo bước. Người đàn ông cũng rảo theọ Cô ngoảnh lại nhìn và bước vội hơn, gần như chạỵTiếng giày đàn ông trên mặt đường nghe mồn một. Tiếng la của cô gái nghẹn lại khi gã ta đuổi kịp và quàng tay siết cổ cô.Hai người giằng co với nhau, đôi chân cô gái đá loạn xạ. Từ chỗ nấp, tôi vụt xông ra, chẳng còn biết sợ là gì.Gã kia nghe tiếng chân tôi, gã quay lại, buông cô gái ra thì tôi lao người bừa vào hông gã.Gã lên mạnh gối một cái, trúng ngay cằm tôị Tôi té ngồi xuống đường. Gã liền quay người bỏ chạỵ Có đôi bàn tay dịu dàng đỡ tôi dậy và tôi nhìn rõ được đôi mắt của Zella Langtry lần đầụ Ðôi mắt đẹp, mơ huyền và long lanh trong bóng đêm.- Cô có sao không? - tôi hỏi, hơi thở còn hổn hển.- Cám ơn, tôi không saọ Còn anh?- Bây giờ thì ổn rồi - tôi đáp.- Thật là may anh lại có mặt kịp thời - cô ta đã bình tĩnh lạị- ừ... tôi...? tình cờ đi ngang qua đâỵ Ðể tôi đưa cô tới nhà cho chắc ăn. Khỏi báo cảnh sát vụ này làm chi. Có thấy được mặt mũi tên kia đâu?- Tôi đang về nhà. Nhà tôi ngay đằng kiạ- Chúng tôi đi bên nhau, cô xưng tên mình là Zella, và tôi cho cô biết tôi là Tullỵ Ðến trước cửa nhà, hai đứa tôi nhìn nhaụ Tôi hỏi tôi có thể gọi điện cho cô không, thì cô ấy rất hoan hỉ.Ðợi cô ấy vào hẳn trong nhà, tôi mới thả bộ về chỗ đậu xe, vừa đi vừa huýt sáọVề đến nhà xác, tôi đi thẳng vào phòng xác. Nếu lý thuyết của tôi đúng, thì hình ảnh của Zella Langtry trong ngăn 14 sẽ không còn nữa, bây giờ cô đã được cứu thoát chết.Kéo ngăn số 14 ra, tôi đực mặt đứng nhìn vào đó. Lý thuyết của tôi đến lúc này, đã hoàn toàn đúng. Hình ảnh của Zella Langtry không còn đó nữaNhưng thay vào đấy là một cô nàng tóc đỏ hung, cũng xinh đẹp không kém!