ông núi Quế Lâm nhất thiên hạ. Núi sông Dương Sóc nhất Quế Lâm. Đào Tiềm Bành Trạch ngũ chu liễu, Phan Nhạc Hà Dương nhất huyện hoa. Lưỡng xử chẩm như Dương Sóc hảo, Bích liên phong lý trụ nhân gia. 1 Núi non ở Dương Sóc nhiều thắng cảnh, kỳ lạ có, mỹ lệ có. Thế núi đa phần không theo quy tắc, hoặc nghiêng hoặc thẳng, hoặc đơn hoặc quần, không gì không có, dày đặc mà không rối loạn, đều mang vẻ đặc sắc riêng, cho dù là đại họa gia vung bút thành phong cảnh giang sơn, đại thi nhân rảo khắp giang sơn cũng không biết từ đâu mà tả. Vẻ đẹp của Dương Sóc hiển hiện rõ ràng, Tiêu Thu Thủy vừa tới liền lập tức phóng Cửu thiên Hoán Hoa thần tiễn. Cửu thiên Hoán Hoa thần tiễn là tín hiệu liên lạc khẩn cấp của Hoán Hoa kiếm phái. Mũi Cửu thiên Hoán Hoa thần tiễn mà Tiêu Thu Thủy phóng ra là loại vô cùng đặc biệt, đệ tử Hoán Hoan kiếm phái chỉ cần có một người nhìn thất là nhất định phải bỏ mặc tất cả, tới nơi liên lạc. Từ Tứ Xuyên tới Quý Châu, từ Quý Châu đến Quảng Tây, không khâu là không có truy sát của Quyền Lực bang. Quyền Lực bang giống như một người khổng lồ từ thời tiền sử, lúc nào cũng có thể xóa bỏ sự tồn tại của mấy con kiến hôi. Vì thế Tiêu Thu Thủy vừa vào Dương Sóc liền lập tức phóng Cửu thiên Hoán Hoa thần tiễn. Thiết Tinh Nguyệt nhìn Tiêu Thu Thủy lấy ra Hoán Hoa thần tiễn, tiếp đó phóng tiễn, thần tiễn vụt một tiếng, bay lên giữa không trung, nổ trung thành ngàn vạn đóa hoa lửa rực rỡ. Thiết Tinh Nguyên ngó nghiên cả nửa ngày, cuối cùng không nhịn được sờ sờ trán Tiêu Thu Thủy, rụt rè hỏi: - Có sốt không đấy? Tiêu Thu Thủy ngẩn người: - Sốt? Thiết Tinh Nguyên quan tâm hỏi: - Cậu có ốm không đấy? Tiêu Thu Thủy đáp: - Cậu điên rồi à? Thiết Tinh Nguyệt phật ý nói: - Cậu điên rồi thì có. Chúng ta bị ép đến thê thảm như vậy, lại giữa ban ngày ban mặt mà cậu vẫn còn tâm tình để bắn pháo hoa? - Pháo hoa? Tiêu Thu thủy cáu kỉnh nói: - Cậu nghĩ tôi vừa bắn pháo hoa hà? Tả Khâu Siêu Nhiên cười nói: - Đó là tín hiệu, tín hiệu liên lạc khẩn cấp đặc biệt của Hoán Hoa kiếm phái! Khâu Nam Cố hỏi: - Tín hiệu đó hữu dụng không? Tiêu Thu Thủy đáp: - Chỗ này là Dương Sóc, đệ tử Hoán Hoa kiếm phái Quế Lam hễ thấy là không ai không đến, hoặc là bạn bè quen thuộc của Hoán Hoa kiếm phái cũng sẽ tới. Khâu Nam Cố nói: - Sau lần thất bại Ô Giang, có vẻ người của Quyền Lực bang không còn theo đuôi chúng ta nữa, cả đoạn đường đi đều yên bình, đúng là đáng chán. Đường Phương lo lắng hỏi: - Chỉ không biết phân cục Hoán Hoa Quế Lâm thế nào rồi? Tiêu Thu Thủy nghĩ ngợi một chút rồi nghiêm mặt đáp: - Có đại ca, nhị ca tôi ở đó, chuyện lớn bằng trời cũng gánh vác được, huống hồ còn có Mạnh sư thúc, còn có Ngọc Bình huynh cùng hai vị huynh trưởng của cô cũng ở đó, có lẽ Quyền Lực bang không trêu vào được đâu! Tả Khâu Siêu Nhiên thở dài nói: - Kiếm lư Hoán Hoa Thành Đô cũng có Tiêu bá bá, Đường đại hiệp, Chu đại hiệp, Tiêu phu nhân, thậm chí còn cả hai vị tiền bối Chưởng thượng danh kiếm, Âm Dương thần kiếm, vậy mà Quyền Lực bang cũng dám chọc vào... Chỉ sợ... Bấy giờ từ đằng xa bỗng truyền tới một tiếng huýt dài, một tiếng huýt ngắn, Tiêu Thu Thủy mừng rỡ: - Người tiếp ứng tới rồi. Người tới phóng ngựa rất nhanh. Ngựa cao lớn, người trên lưng ngựa lại thấp lùn. Bụi đất bốc cao phía sau vó ngựa, những nơi ngựa lướt qua các cây nhỏ đều nghiêng rạp xuống, tốc độ ngựa không giảm xuống chút n&aền Ti cầm nã thủ của Tiểu Thiên Sơn, ngươi nhớ cho kỹ nhé. Tiêu Thu Thủy cười nói: - Ta còn một vị bằng hữu nữa, ở bên ngoài chưa vào đây. Hắn là cao đồ của Hải Nam kiếm phái, họ Đặng tên Ngọc Hàm. Ngươi biết không, người trong võ lâm đều nói, chưa đến lúc bắt buộc, tuyệt không nên giao thủ với người của Hải Nam kiếm phái, bởi vì bọn họ không ra tay thì thôi, đã ra tay là sát thủ. Chỉ nghe một người sau lưng lên tiếng: - Nói xấu người khác sau lưng, không phải người tốt. Tiêu Thu Thủy cười lớn, nói: - Chẳng lẽ Đặng Ngọc Hàm là người tốt? Đặng Ngọc Hàm xụ mặt xuống, đáp: - Tôi là người tốt! Tiết Kim Anh đột nhiên nói: - Đáng tiếc người tốt đều không sống lâu. Hắn chưa nói dứt lời, hai búa đã bổ về phía Đặng Ngọc Hàm. Tự hắn đã xác định, trong số những người này, Đặng Ngọc Hàm là khó đối phó nhất! Nhưng búa bay đến nửa đường liền nhanh chóng phân đôi, chém ngược về phía Tiêu Thu Thủy! Lần chuyển biến này cực nhanh, mọi người đương trường đều không thề tính trước. Kỳ thực Tiết Kim Anh lúc vừa xông lên đã nhìn ra: chỉ huy của bốn người này tất phải là Tiêu Thu Thủy, nếu muốn chế trụ Đường Nhu, Tả Khâu Siêu Nhiên, Đặng Ngọc Hàm thì trước tiên cần phải bắt được Tiêu Thu Thủy! Nét cười trên mặt Tiêu Thu Thủy vụt biến mất, trên tay đột nhiên bùng lên một luồng sóng dập dờn như nước thu, cuồn cuộn ập tới như thác lũ. Đợt thác bắn ra nửa đường chợt phân thành hai luồng nước xiết, "đinh đinh" hai tiếng đánh văng hai lưỡi búa, rồi lại hợp thành một làn nước xanh. Làn nước ngưng tụ lại biến thành bội kiếm trên tay Tiêu Thu Thủy. Tiết Kim Anh hai búa bị đánh văng, hắn vụt gầm lên một tiếng, lộn người tên không trung lao ra ngoài thuyền. Hắn tự nhiên là nhìn ra được kiếm pháp của Tiêu Thu Thủy! Hoán Hoa kiếm pháp! Thực lực của Hoán Hoa kiếm phái, võ công của Hoán Hoa kiếm phái, không phải thứ một mình Tiết Kim Anh hắn có thế ứng phó được. Vì thế hắn lập tức quyết định: Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách. Thân hình hắn vừa động, Tả Khâu Siêu Nhiên đã liền ra tay, trong nháy mắt đã phong tỏa mười hai huyệt đạo trên người Chiến Kỳ Lực. Đường Nhu tay phải khẽ động, tay trái đứng yên đột ngột bắn ra bảy luồng sáng lạnh! Toàn thân Tiết Kim Anh lại lóe lên ánh búa vàng rực, "đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh" đánh văng bảy mũi châm nhọn! Châm nhọn bắn ra xung quanh, Tiêu Thu Thủy tung người tới, kịp thời ấn đầu một vị lão viên ngoại xuống, giúp ông ta tránh bị mũi châm bắn trúng. Một tên giặc cướp lại bị một mũi châm bắn thẳng vào chính giữa trán, kêu thảm ngã xuống. Một gã đại hán khác ở cách khá xa nhưng cũng bị châm nhọn đâm trúng tay. Lúc này Đặng Ngọc Hàm liền bay lên, kiếm quang lóe sáng, rồi lại nghiên nghiêng hạ xuống cách đó hơn trượng. Tiết Kim Anh ở giữa không trung kêu lên một tiếng, chân trái đã có thêm một lỗ máu. Nhưng hắn vẫn còn có dư lực, dốc hết sức nhảy ra ngoài thuyền. Đúng lúc này, Tả Khâu Siêu Nhiên đã bắt lấy chân hắn, Tiết Kim Anh vừa hạ xuống lập tức dùng chân phải đá lại, Tả Khâu Siêu Nhiên nhanh chóng bắt chặt chân phải hắn, Tiết Kim Anh dùng hai búa chém tới, Tả Khâu Siêu Nhân lập tức bắt lấy hai tay hắn. Tiết Kim Anh dùng sức tránh qua, Tả Khâu Siêu Nhiên đã khống chế toàn thân hắn. Tiết Kim Anh há miệng định hô lên, hai tay Tả Khâu Siêu Nhiên đã kẹp chặt hai má hắn, Tiết Kim Anh há rộng miệng nhưng lại không phát ra được tiếng nào, Tả Khâu Siêu Nhiên nói: - Bọn ta còn phải hỏi ngươi vài chuyện, không được làm rộn. - Đầu lĩnh của các ngươi, Chu đại thiên vương đang ở đâu? Tiết Kim Anh trợn trừng hai mắt, không trả lời. Chiến Kỳ Lực thở hồng hộc, nhắm mắt lại. Còn lại bảy tên giặc cướp sớm đã sợ đến mức không biết là chạy tới tận đâu rồi. Mấy người Tiêu Thu Thủy mặc cho chúng chạy trốn, một mặt cũng hy vọng bọn chúng có thể dẫn Chu Thuận thủy tới, chấm dứt luôn một lần. Những người ở trên bờ đều hoa tay múa chân bàn luận với nhau: - A, bốn vị tiểu anh hùng này thật lợi hại, vừa ra tay đã đánh tan đám khốn kiếp đó rồi. - Có người còn biết phóng ám khí nữa kìa? - Ôi chao, sao bọn họ cũng giết người vậy.
Đường Phương cười nói:ác không trừ, Tứ côn Ngũ kiếm Lục chơng danh chấn hắc bạch đạo năm xưa nay đã thaacute;c ngươi. Tả Khâu Siêu Nhiên nói: - Tiền bối nói rất đúng. Tiền bối là... Ông lão chợt nói: - Trong các ngươi không phải còn một người ở lại trên bờ chiến đấu với Phù Đại ác sao? Các ngươi mau tới xem hắn đi. Tiêu Thu Thủy quay người, vừa chạy vừa nói: - Vâng vâng. Có điều với võ công của Đặng Ngọc Hàm, song đao của Phù Vĩnh Tường không thể làm gì được hắn. Ông lão cũng triển thân chạy theo, nói: - Bốn người các ngươi là bằng hữu? Tiêu Thu Thủy mỉm cười, ánh mắt sáng lên. - Chúng tôi là bằng hữu, cũng là anh em, một dải Cẩm Giang đều biết chúng tôi. Ông lão ngạc nhiên hỏi: - Biết các ngươi cái gì? Tả Khâu Siêu Nhiên tiếp lời: - Biết chúng tôi là bốn huynh đệ. Đường Nhu cũng cười nói: - Bốn huynh đệ không cần kết bái Suốt một dải Cẩm Giang, mỗi người nghe nhắc tới "bốn huynh đệ" đều sẽ mỉm cười. Bốn đệ tử thế gia chí đồng đạo hợp, tế thế cứu dân đi cùng một chỗ, không có kết bái, nhưng lại có tình cảm còn sâu đậm hơn kết bái. Bốn huynh đệ phảng phất như là tên chung của bốn vị thiếu niên anh hiệp trẻ tuổi tiêu sái, tài khí tung hoành này. Gia thế của cả bốn người đều rất nổi tiếng. Nhà họ Tiêu Hoán Hoa tự nhiên là không cần phải nói, Đường môn đất Thục lại càng là danh môn, danh khí của Ưng trảo vương, Hạng Thích Nho tự nhiên là không nhỏ, Hải Nam kiếm phái cũng không phải loại thường. Trong bốn người này lấy Tiêu Thu Thủy làm lão đại. Đó là "Cẩm Giang tứ huynh đệ". Chú thích<, có thể khiến tảng đá vỡ đôi. Ngoại hiệu của hắn là Nhất tiên liệt thạch 2, tên gọi là Thạch Phán Quan. Một roi của hắn Thiết Tinh Nguyệt nhất định phải tránh, cho dù Thiết Tinh Nguyệt có tránh được thì cũng phải duy trì khoảng cách xa, với cự ly như vậy, với kỹ thuật và tài dùng roi của hắn, tuyệt không cần sợ Thiết Tinh Nguyệt. Nhưng Thiết Tinh Nguyệt căn bản lại không hề tránh né. Một roi của Thạch Phán Quan quất thẳng lên lưng hắn. Thiết Tinh Nguyệt gầm lên một tiếng, nhảy lên lưng ngựa Thạch Phán Quan, trước khi roi của Thạch Phán Quan kịp rút về đã bẻ gãy cổ hắn, đoạn nhảy xuống ngựa. Ngọn roi Thạch Phán Quan dùng sức rút về tự quật "chát" một tiếng lên mặt hắn, máu tươi đầm đìa. Đến khi Thiết Tinh Nguyệt nhảy lại lên lưng ngựa mình thì Thạch Phán Quan mới rơi ùm uống dòng sông Ô Giang. Thiết Tinh Nguyệt phóng về ngựa của mình bởi vì hắn phải lập tức tới hỗ trợ Đường Phương. Sau lưng hắn bị đánh rách ra toác thịt cả một mảng lớn nhưng hắn không hề quan tâm. Thiết Tinh Nguyệt chính là Thiết Tinh Nguyệt! Một con ngựa nhảy qua đầu sáu con kia, thoáng cái đã biến thành tiên phong, đó chính là con ngựa vốn đang thả bước chậm nhất: ngựa của Diêm Quỷ Quỷ. Vó ngựa vọt lên không trung, Đường Phương đã vung tay lên, bắn ra ba mũi kim tiền phiêu! Ba mũi kim tiền phiêu biến thành ba đốm sáng vàng rực rỡ trong ánh nắng, vó ngựa khỏa nước, từ giữa không trung rơi xuống. Đường Phương vốn múa đả thương Diêm Quỷ Quỷ trước khi ngựa của hắn hạ xuống, bởi vì với kỵ thuật của Diêm Quỷ Quỷ, một khi hạ xuống thì tuyệt không dễ đối phó. Nhưng Diêm Quỷ Quỷ đang ở giữa không trung cũng vẫn khó đối phó như thế. "Vút", "vút", "vút", ba roi đánh ra như chớp, ba mũi kim tiền phiêu lập tức vỡ vụn, bọt nước bắn tung, người lẫn ngựa Diêm Quỷ Quỷ đã rơi xuống. Đương Phương thoáng khom người, thân thể giống như một cánh én nhỏ khẽ treo trên đầu ngựa, đoạn ngửa người, vung tay, lại bắn ra hai chiếc vòng bạc. Khi Diêm Quỷ Quỷ hạ xuống, bọt nước đang che mất tầm mắt hắn, tiếng nước cũng át mất tiếng rít của ám khí. Trong lòng Diêm Quỷ Quỷ cũng đang nghi hoặc, nghĩ mình không nên khinh địch, phóng ngựa lên không, mà thiếu nữ trẻ tuổi này không ngờ lại có thủ pháp ám khí cao cường như vậy. Hai chiếc vòng bạc một đánh trúng thân ngựa, một đánh trúng ngực Diêm Quỷ Quỷ, cả hai đều bắn ngược ra. Đường Phương thoáng mừng rỡ nhưng lại thấy Diêm Quỷ Quỷ chỉ rùng mình một cái, con ngựa ô cao lớn chỉ hý dài một tiếng, không ngờ lại như chẳng có việc gì. Sắc mặt Đường Phương trắng bệch, thực lực Diêm Quỷ Quỷ cùng ngựa cưỡi của hắn vượt xa tưởng tượng của nàng. Nàng lập tức tay trái nắm năm cây phi kiếm, tay phải cầm một nắm bụi độc, chuẩn bị bụi độc che mắt, nam phi kiếm lấy mạng, toàn lực thi triển đòn sát thủ. Chỉ là cơ hội thoáng cái đã mất, Diêm Quỷ Quỷ cùng ngựa cưỡi cùng chịu một chiếc vòng bạc nhưng đã biết sự lợi hại của Đường Phương. Khoảng cách giữa hai người vẫn còn tới bốn trượng, ám khí của Đường Phương nhanh chuẩn, Diêm Quỷ Quỷ tuy giỏi về chiến đấu tầm xa nhưng cũng không rộng bằng tầm của ám khí, vì thế hắn lập tức làm một chuyện! Liên tục mười sáu roi, đánh lên mặt nước, bọt nước bắn tung, bắn lên mặt, lên người Đường Phương! Đường Phương đưa tay lên đỡ, ra tay chậm lại, lại thêm hơi nước rất lạnh, Đường Phương lập tức cảm thấy tê dại. Chỉ trong chớp mắt đó, Diêm Quỷ Quỷ đã giục ngựa xông tới, xoay tay ra sau, rút ra một thanh mã đao lớn, chém thẳng xuống! Đại đao nặng gần năm mươi sáu cân, lực đạo trên đao chém xuống cũng tới năm mươi sáu cân, tổng cộng một trăm mười hai cân lực lượng bổ xuống, muốn chém đôi cả người lẫn ngựa Đường Phương thành hai mảnh! Đường Phương muốn phóng ám khí nhưng đã muộn. Diêm Quỷ Quỷ quyết tâm một chiêu giết chết Đường Phương dưới ngựa, hắn có thể nhìn ra, ám khí của Đường Phương vừa đúng là khắc tinh của trường đao, roi dài của hắn. Trên trời mây tán, gió mạnh như bão, địch thủ của Tả Khâu Siêu Nhiên từ cách xa ba trượng đã tung dây thừng tới. Dây thừng nhìn như dễ tránh nhưng giữa không trung lại đột ngột biến thành ba vòng cuốn, cho dù là né sang hướng nào cũng sẽ bị quấn trúng vào, một khi bắt được sẽ lập tức thắt chặt lại. Kẻ này gọi là Nhất thằng thượng điếu 3 Tác Phán Quan. Kỷ lục cao nhất của hắn là một sợi dây thừng phóng ra đồng thời quấn thành chín vòng, cùng một lúc siết chết chín người. Chín người bình thường không biết võ công.
Tả Khâu Siêu Nhiên biến sắc: - Như vậy Quyền Lực bang quả thật là muốn hiệu lệnh thiên hạ, độc bá giang hồ rồi! Mã Cảnh Chung thở dài: - Chính thế. Nay võ lâm ủng hộ hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang, hợp lực tiêu diệt Quyền Lực bang nhưng nhiều lần bị phá hoại. Đặng chưởng môn Hải Nam kiếm pháo, hai vị công tử Đường gia những ngày này đang ở Quế Lâm, cùng với Mạnh tiên sinh, Tiêu đại công tử thương lượng kế sách cũng chính vì việc đó. Khâu Nam Cố hỏi: - Vậy thì còn chờ gì nữa?! Chúng ta mau đi thôi! Mã Cảnh Chung phi thân lên ngựa, trên mặt đất lưu lại hai vết chân sâu hoắm. Hắn giống như một cây đinh, ngồi vững vàng trên lưng ngựa, nói: - Bây giờ đi. Thiết Tinh Nguyệt không nhịn được, ghé vào tai Khâu Nam Cố nói: - Người này lúc nhỏ chắc chắn là thường xuyên bị ngã cho nên bây giờ mới bước nào chân cũng mọc rễ. Khâu Nam Cố đáp: - Đúng thế, tôi thấy ngoại hiệu của anh ta phải gọi là "cái đinh" mới đúng. Không ngờ Tiêu thu Thủy ở bên cạnh lại nghe được, mỉm cười nói: - Không sai, bọn tôi đều gọi anh ta là "cái đinh", kẻ nào để anh ta bám theo thì chắc chắn không thể trốn thoát, thứ gì giao cho anh anh canh giữ thì chắc chắn không thể mất được, chỗ nào để hai chân anh ta đóng xuống thì chắc chắn không rút đi được. Tiêu Thu Thủy cười cười lại nói tiếp: - Anh ta là Cửu mệnh tổng quản của Hoán Hoa kiếm phái chúng ta, một mình chiến đấu với Dạ Lang, tuy bại nhưng không chết, nghe nói còn từng giao chiến với cả Chu đại thiên vương, bị thương nhưng cũng không chết, trong tình huống như thế mà vẫn còn sống sợ rằng bây giờ chỉ có mình anh ta thôi. Sáu ngựa phóng như bay nhưng lại không trực tiếp về Lâm Quế mà nghỉ lại ở ngoại ô Lâm Quế 2, chỉ nghe Mã Cảnh Chung nói: - Nơi này phong cảnh như vẽ, oanh ca yến hót, chư vị sao không uống chén trà xanh rồi hãy lên đường. Tiêu Thu Thủy cười khổ đáp: - Phong cảnh tuy đẹp nhưng lòng nóng như lửa đốt! Mã Cảnh Chung lại mỉm cười nói: - Chúng ta không nghỉ nhưng ngựa cũng nên được nghỉ rồi, huống hồ... Ánh mắt Mã Cảnh Chung thoáng mờ đi. - Quê nhà tôi là ở Lâm Quế. ...Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi. ...Nhất dạ chinh nhân tẫn vọng hương 3 Cho dù là tướng sĩ dũng mãnh gan dạ nhất thì cũng có lúc tưởng nhớ quê hương, "lạc địa sinh căn", không ở quê nhà, làm thế nào mà cắm rễ. Mấy người Tiêu Thu Thủy đều hiểu. Cho dù là quân lệnh gấp rút thì trước khi xuất chinh cũng nên cho tướng sĩ có cơ hội từ biệt quê hương. Lần này giải nguy cho Kiếm lư, không nghi ngờ gì chính là chiến dịch nguy hiểm nhất, chẳng ai biết được mình có thể trở về quê hương hay không. Đường Phương nhẹ nhàng nói: - Mã tiên sinh, quê anh là ở chỗ nào Lâm Quế? Mã Cảnh Chung cười đáp: - Ngay ở gần đây, đi qua chỗ này, qua cầu là tới rồi. Mã Cảnh Chung thở dài nói tiếp: - Chuyết kinh 4 cũng đang ở nhà, biết tôi vè sẽ làm mấy món ăn nhỏ. Đoạn quay sang phía mấy người Tiêu Thu Thủy, khẽ cắn môi, nói: - Chỉ không biết chư vị... - Uống trà! Khâu Nam Cố cướp lời: - Đương nhiên là không vấn đề gì! Tôi khát muốn chết rồi, thực ra có rượu uống thì càng tốt! Thiết Tinh Nguyệt len lén bồi thêm một câu: - Có cơm ăn càng tốt hơn nữa! Mã Cảnh Chung mỉm cười dẫn đầu đi qua cầu gỗ, hai người Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố lại cãi nhau loạn xa, nghênh ngang qua cầu. Tiêu Thu Thủy và Đường Phương đưa mắt nhìn nhau, hai anh bạn điên điên khùng khùng, thần thần kinh kinh này phải chăng là cũng hiểu tình cảm nó nên mới cướp lời đòi đi? Ai mà biết được. Cầu nhỏ, nước chảy, nhà con. Nơi ở là một căn nhà gỗ, mấy luồng khói bếp lượn lờ bốc lên, cửa mở ra, là một người phụ nữ áo xanh, câu đầu tiên là: - Chàng về rồi! Mã Cảnh Chung đáp: - Sẽ phải đi ngay. Người phụ nữ khẽ giật mình một cái rồi lập tức khôi phục bình tĩnh, tho&aacuã rơi xuống dưới! Mọi người tất nhiên là đều thét lên kinh hãi. Cùng lúc đó, Song đao khách Phù Vĩnh Tường đã phát động tấn công. Phù Vĩnh Tường tay trái ra đao như thác nước ngàn cân, chém thẳng về phía Tiêu Thu Thủy. Hắn muốn khi Tiêu Thu Thủy vừa hạ xuống chưa kịp súc thế, lập tức hủy đi trước. Tiêu Thu Thủy tay phải bạt kiếm, tay trái roạt một tiếng kéo tung dây lưng, ném vù lên không trung. Đặng Ngọc Hàm ở giữa khoảng không bắt lấy dây lưng, Tiêu Thu Thủy kéo mạnh, Đặng Ngọc Hàm giống như một con chim yến, hạ xuống bờ cát! Lúc này đao trái của Phù Vĩnh Tường đột nhiên biến mất, chì còn lại đao trên tay phải, đâm thẳng tới Tiêu Thu Thủy! Đao tay phải mới là sát chiêu! Nhưng kiếm của Tiêu Thu Thủy lại vừa khéo giương ngang chắn trước mũi đao! Phù Vĩnh Tường đại nộ, hồi đao chém tiếp, đột nhiên bên hông lóe lên một luồng gió lạnh, dọa hắn phải vội và lùi lại, chỉ nghe Tiêu Thu Thủy nhanh chóng nói với Đặng Ngọc Hàm: - Thằng nhóc này giao cho cậu. Đặng Ngọc Hàm gật đầu, Phù Vĩnh Tương vung đao lên tiếp, kiếm của Đặng Ngọc Hàm lập tức ép hắn lùi lại. Chỉ trong một chốc đó, thuyền đã cách bờ mấy chục trượng. Chuyện Tiêu Thu Thủy lo lắng là hai người bạn đang ở lại trên thuyền. Không phải vì họ không đối phó được với Tiết Kim anh và Chiến Kỳ Lực mà là không ứng phó nổi với nước sông Trường Giang. Bởi vì hắn đã nhìn lướt qua hai bên thân thuyền, hoàn toàn gãy vỡ. Hắn thật sự hối hận tại sao lại dễ dàng để bảy tên đại hán kia chạy mất. Trong lòng sông Trường Giang hiển nhiên là vẫn còn người của Chu đại thiên vương Một khi lật thuyền, ám khí của Đường Nhu ở trong nước sẽ mất tác dụng, Tả Khâu Siêu Nhiên cũng không thạo thủy tính, còn bản thân mình? Đến nước còn chưa dính qua. Tiêu Thu Thủy phi thân lên một chiếc thuyền rồng thon dài, hô lớn: - Mượn tạm! Xoẹt xoẹt hai kiếm cắt đứt dây thừng, trái phải hai mái chèo, nhanh chóng xông ra! Chiếc thuyền rồng này vốn hẹp, sức tiến rất lớn, cộng thêm dòng nước chảy xiết và hai mái chèo của Tiêu Thu Thủy, tốc độ chạy giống như đang bay! Nhưng lúc này họa phương đã gặp một hiểm cảnh. Nguyên lai Tỷ Quy có một địa điểm, giữa sông có đá lớn chắn ngang, tạo thành khe hiểm, những người đi thuyền sợ nhất là gặp nơi như thế này. Theo truyền thuyết sau khi Khuất Nguyên trầm mình ở sông Mịch La, người chị gái một hôm đang giặt quần áo liền thấy cá thần đỡ thi thể Khuất Nguyên ngược sông mà về, an táng ở đây. Do vậy Tỷ Quy cũng có mộ Khuất Nguyên, là một trong Tỷ Quy bát cảnh, tên gọi "Cửu long bôn giang" Họa phương giờ đang đâm thẳng tới tảng đá lớn ở khe hẹp! Người trên bờ lớn tiếng hô hào, cổ vũ trợ uy cho Tiêu Thu Thủy! Sức lực của Tiêu Thu Thủy không phải tầm thường, hay tay vừa tăng lực, mái chèo vung lên như đôi cánh. Dây lưng của hắn vì cứu Đặng Ngọc Hàm mà rơi mất, trường bào buông lỏng, giữa sông gió lớn, áo trắng tung bay, thổi dính sát vào người, thật giống như đang bay vậy! Mắt thấy thuyền rồng sắp sửa đuổi kịp họa phương, mà họa phương cũng sắp sửa đâm vào đá lớn. Mọi chuyện chỉ diễn ra trong chớp mắt, thuyền rồng của Tiêu Thu Thủy áp sát vào họa phương, trước mắt đã là một vách đá. Chỗ này nước sống vừa xiết, vừa hẹp, nếu như sát thuyền mà đi thì lúc nào cũng có thể bị đâm hỏng, còn nếu như Tiêu Thu Thủy chậm lại, một chút thôi thì họa phương tất đâm vào bãi đá, muốn cứu cũng không kịp! Hay cho Tiêu Thu Thủy, hắn lại đột nhiên gia tăng tốc độ! Thuyền rồng của Tiêu Thu Thủy nhanh như chớp vượt qua họa phương, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc cơ hồ đâm trúng vào vách đá, nhưng Tiêu Thu Thủy chợt dùng tay trái bắt lấy tảng đá, vụt dừng thế chạy của thuyền, tay phải cầm mái chèo, đánh tới phía họa phương, muốn cản nó lại! Cú cản này Tiêu Thu Thủy cũng không nắm chắc được bao nhiêu, nước sông chảy xiết như vậy, họa phương chạy nhanh như vậy, Tiêu Thu Thủ mắt thấy nó chỉ còn cách tảng đá lớn có mười mấy thước, chỉ mong cản lại được một chút rồi tính toán sau! Ngay lúc đó, hắn chợt nhìn thấy, trên tảng đá giữa sông không ngờ lại có một người! Một ông lão đánh cá áo vải, vậy mà lại thả câu ở chỗ này! Chỉ thấy ông lão vụt mở mắt, tinh quang tứ xạ, đứng tấn vững vàng, vung cần câu trong tay ra, chặn lấy họa phương. Cần câu không ngờ lại được làm bằng sắt, mặc dù đã cong lại nhưng thế tấn của ông lão vẫn không chút suy suyển. Chiếc thuyền không ngờ lại bị ông lão cản lại. Cộng thêm cú chặn kịp thời của Tiêu Thu Thủy, họa phương lập tức dừng hẳn. Đúng lúc này, trong họa phương có hai người nhanh chóng bay ra! Một người nhảy lên thuyền rồng của Tiêu Thu Thủy, chính là Đường Nhu. Đường Nhu vừa ra, ám khí trong tay áo hắn đã bắn đi! Trong nước lập tức bắn lên mấy luồng máu đỏ. Người của Chu đại thiên vương đang muốn nhảy lên thuyền của Tiêu Thu Thủy và họa phương. Ám khí của Đường Nhu tuy trong nước uy lực giảm mạnh nhưng từ trên thuyền đánh xuống dưới nước vẫn mạnh như tên bắn! Một người nhảy lên tảng đá lớn, tay cầm một cây gậy, cũng tỳ vào họa phương, trợ giúp ông lão một tay. Người này chính là Tả Khâu Siêu Nhiên. Tả Khâu Siêu Nhiên vừa chặn lấy họa phương lập tức biết được áp lực, không khỏi buột miệng nói với ông lão: - Cổ tay thật mạnh! Ông lão cười nhẹ, cũng không nói chuyện. Tả Khâu Siêu Nhiên từ nhỏ đã theo học "Cầm nã đệ nhất thủ" Hạng Thích Nho cùng "Ưng trảo vương" Lôi Phong, sức cổ tay cực mạnh, chỉ sợ không có bao nhiêu người bì được với hắn, vậy mà hôm nay lại phải than thở như vậy. Ông lão, Tiêu Thu Thủy, Tả Khâu Siêu Nhiên đưa mắt nhìn nhau một cái, phát lực một kéo một dắt, đồng thời hét lớn một tiếng, một nâng một giữ, gậy, chèo trong tay hai người Têu, Tả đều gãy đoạn, chỉ còn ông lão là kéo về được cần câu sắt. Họa phương đã bị ba người bọn họ mượn lực kéo lên trên bến, suýt soát tránh được tảng đá lớn, mắc cạn giữa đám đá nổi. Tiêu Thu Thủy lập tức nhặt cây chèo còn lại lên, toàn lực ổn định chiếc thiều rồng vừa thiếu chút nữa là bị dòng nước xiết cuốn trôi đi. Đường Nhu không ngừng phóng ra ám khí, trong nước liên tục xuất hiện những luồng máu đỏ. Đột nhiên một tiếng huýt vang lên, Đường Nhu cũng không phóng ám khí nữa, trong nước cũng không còn ai cả. Thuyền rồng dừng lại bên bãi cát, ông lão dùng một tay kéo nó lên bờ. Tiêu Thu Thủy, Đường Nhu nhảy xuống khỏi thuyền, nhìn Tả Khâu Siêu Nhiên nhất thời sinh tử trùng phùng, ngây ra một chặp, không nói nên lời. Bấy giờ đám người Na viên ngoại mới dám từ trong họa phương thò đầu ra, vẫn còn chưa rõ ràng mình đang ở đất sống hay dưới quỷ vực nữa. Dân chúng trên bờ vốn thuần phác ôn hậu, không nhịn được liền reo hò như sấm dậy. Do có chuyện xảy ra, người trên bờ đã tụ tập càng lúc càng đông, sợ rằng phải có tới trên nghìn người, khi thấy Tiêu Thu Thủy xuống thuyền rồng, tâm hồn họ liền như treo trên dây đàn, bây giờ thấy hắn tuy mấy lần gặp nguy nhưng cũng cứu được họa phương, tất cả không khỏi vui mừng vô hạn. Tiêu Thu Thủy đang muốn cảm tả ông lão thì đột nhiên thấy ông ta sắc mặt xanh lè, tiến thẳng vào họa phương. Tiêu Thu Thủy ngẩn người, Tả Khâu Siêu Nhiên lập tức nói: - Hai người bọn chúng đã bị tôi phong bế huyệt đạo. Không ngờ trên thuyền vang lên hai tiếng kêu thảm, Tiêu Thu Thủy cùng Đường Nhu, Tả Khâu Siêu Nhiên lập tức lp kẻ địch. Chỉ thấy Mã đại tẩu bưng ra hai đĩa thức ăn bốc hơi nghi ngút, gà ngọc lan và tôm nõn năm màu 5, bước tới gần. Khâu Nam Cố ngượng ngùng nói: - Cũng không phải chúng tôi tham ăn, chẳng qua là đói qua thôi, thực ra à, muộn một chút cũng không quan trọng, muộn thêm một chút cũng không quan trọng. ... Cảm giác đói bụng thật sự là không hề dễ chịu. Đáng tiếc, họ chỉ thấy thức ăn, không hề chú ý tới phía sau làn hơn mờ, vẻ mặt ưu thương của Mã đại tẩu. Thức ăn đương nhiên không chỉ có hai đĩa Mã đại tẩu tiếp tục bưng lên măng tây xào xanh, đậu hũ hạnh nhân, mã nghĩ thượng thụ 6. Tiêu Thu Tủy dĩ nhiên là đã bắt đầu ăn rồi, Đường Phương đột nhiên hỏi: - Mã phu nhân khuê danh có phải là San Nhi, vốn họ kép là Âu Dương. Mã đại tẩu đang định quay người vào bếp lấy thức ăn, không khỏi giật mình, bấy giờ đúng lúc Mã Cảnh Chung từ trong bếp bước ra, đáp: - Đúng vậy. Nàng ấy chính là Âu Dương San Nhi, năm xưa trên giang hồ đave;ng dạ từ bi thì cũng phải biết suy nghĩ choyle='height:10px;'>Khuất Nguyên (340-278 TCN) là một chính trị gia, một nhà thơ yêu nước nổi tiếng của Trung Quốc, người nước Sở thời Chiến Quốc. Tác phẩm nổi tiếng của ông là Ly Tao, Sở từ. Khi bị vua Sở lạnh nhạt, gian thần hãm hại, ông uất ức gieo mình xuống sông Mịch La tự vẫn. Người đời sau lấy ngày 5/5 làm ngày giỗ Khuất Nguyên, cũng tức là tết Đoan Ngọ. Ở Việt Nam 5/5 là ngày giỗ quốc mẫu Âu Cơ, cũng là lễ diệt sâu bọ, hay ăn bánh tro, rượu nếp, mận. |
Trí nang: chỉ những người thông minh, tài giỏi, nhiều mưu kế. Theo Sử Ký của Tư Mã Thiên có ghi: Xưa Lý Tư thông minh, đa trí, người Tần đều gọi là "túi khôn". Sau này thường dùng "túi khôn" để chỉ những người đa mưu túc trí, cũng những người giỏi việc đưa ra ý kiến cho người khác. Triều Thác đời nhà Hán rất thông minh, dưới cổ có một cái bướu nổi lên, có khả năng là u thịt phát triển quá mức, trông giống như một cái túi, vì thế Hán Cảnh Đế gọi ông ta là "túi khôn". |
Họa phương là một loại thuyền nhỏ được trang trí đẹp dùng để du ngoạn chậm trên sông, cũng có lúc để bày tiệc. |