Sau những lần đắn đo dài, Triết rời khỏi công tỵ Chàng bỏ đi một cách hấp tấp. Sự căng thẳng làm cho Triết không để ý cả chuyện mình đã chạm mặt với Khả Di ngoài hàng lang. Đó là lầm lẫn lớn. Triết vội vã bước ra xe, như đã giải quyết một vấn đề gì quá ư nghiêm trọng. Khả Di nhìn theo. Đúng ra, nếu như hàng này, thì Di đã chạy theo, hỏi xem chuyện gì. Nhưng hôm nay, Di lại bận, Di đang có một buổi họp quan trọng với đài truyền hình bạn Cộng chuiyện xong sẽ tính sau. Tối quạ Di đã có một đêm trằn trọc không ngủ. Di yêu Triết, nhưng không thể kéo dài mãi tình trạng này. Nhưng Triết lại là người nhạy bén, chỉ cần Di đưa vấn đề ra là mọi chuyện sẽ bất lợi cho Mỹ. Di biết chuyện đó. Nhưng phải làm sao đây? Di thấy hoàn toàn bế tắc trong chuyện này. Triết lên xe, lái thẳng về nhà cũ. Vừa đến nơi, chàng đã chạy thẳng lên lầu. Cảnh nhà giờ này hoàn toàn yên tĩnh. Con trai chàng đã đi học, con gái thì còn nằm dưỡng bệnh trong phòng. Thế còn Mỹ? Mỹ đi đâu rồi mà sao chẳng thấy bóng dáng đâu cả. Nhà thì lúc nào cũng ngăn nắp, sạch sẽ. Mỹ là người nội trợ giỏi nên chẳng có hạt bụi trong nhà. Nhưng cái mà Triết cần nào phải chỉ là một người vợ đảm đang, mà là một người tình, một tri kỷ, để đôi lúc có thể tâm sự Mà những cái này thì Mỹ lại không có. Triết nghe có tiếng động trong thư phòng. Mà thư phòng thì từ nào đến giờ là thế giới riêng của Triết. Chỉ có Mỹ thì thỉnh thoảng mới vào. Nhưng vào đấy chỉ với nhiệm vụ là dọn dẹp thôi. Vậy thì ai vào đấy? Triết không muốn thấy ai động chạm đến sách vở, tư liệu hay thư từ của chàng. Thế là Triết vội vã bước vào. Trước mặt chàng là Mỹ. Mỹ đang cắm cúi bên hộc bàn. Trong khi gần đấy, sách vở lại chất đống, giấy tờ lại ngổn ngang. - Em làm gì đấy? Triết chau mày hỏi: Mỹ thấy chồng bước vào, sợ hãi nhìn lên, rụt rè nói: - Ồ, xin lỗi, em không ngờ anh lại về đây. Nhưng mà... lâu quá rồi không có anh. Sách vở cũng đóng một lớp bụi dày, nên em không thể không sắp xếp lại. Đôi mày của Triết giãn ra. Vậy là chàng đã hiểu lầm Mỹ, bậy thật. - Cảm ơn em. Thế hôm nay, con nó hoàn toàn khỏe rồi chứ? - Vâng, có lẽ không việc gì rồi. Triết biết mà vẫn hỏi: - Còn con trai? - Nó đi học rồi. Triết ngập ngừng một chút nói: - Thôi em để việc ở đó đi, bao giờ rảnh rỗi làm sau. Còn bây giờ ra đây, anh có chuyện muốn bàn với em. - Vâng. Mỹ ấp úng, rồi lấy khăn phủi phủi áo một chút, lặnng lẽ theo Triết bước ra phòng khách. Ngồi xuống ghế ở tư thế đối diện nhau. Triết nhìn vợ, chợt nhiên thấy mở lời một cách khó khăn. - Mỹ này, mấy ngày qua hẳn em cũng biết là anh ở đâu, ở với ai, làm gì. Đúng không? Triết cố bình thản nói, trong khi Mỹ chỉ ngồi yên lặng. Triết lại phải nói thêm. - Anh muốn nói là - Em hẳn biết rõ chuyện của anh và Khả Di chứ? Nhưng Mỹ không biết là cố tình hay giả vờ, chỉ nói: - Em... em không biết gì cả... chuyện đó em không dám nghĩ đến và cũng không muốn biết... Vì vậy anh không cần phải nói cho em nghe. Riêng ở đây, thì anh yên tâm mọi thứ ổn thỏa cả. Em một mình đảm đương được hết. Triết không tin. - Em không buồn? Không đau khổ. Không giận cả chuyện anh và Khả Di ư? Mỹ nhìn lên... Thái độ thật thà. - Không, không có gì đâu mà giận? Vả lại chị Khả Di là người tốt chị ấy thỉnh thoảng ghé qua đây. Giúp em, em còn phải cảm ơn chị ấy hết sức. Thật vô lý, bị giựt chồng mà còn phải cảm ơn? Triết chịu thôi, không làm sao hiểu được Mỹ nữa. Và không dằn được. Triết hỏi: - Nhưng cô ấy đã giựt chồng em mà? - Không phải như vậy đâu. Mỹ nghẹn lời nói - Khả Di không giống như bao nhiêu người đàn bà khác. Vâng. Di cư xử rất tốt với mẹ con em. Mấy hôm trước còn ghé đây cho tiền con. Cô ấy rất yêu con của chúng mình. Triết chau mày, Mỹ thật kỳ cục. Không lẽ nào cô ấy lại không biết ghen? - Nhưng mà, em hẳn biết đấy, người anh đang yêu hiện nay là Khả Dị Anh yêu cô ấy mà Khả Di cũng yêu anh. Giữa anh và Khả Di là tình yêu là sự cảm thông... Anh không thể sống xa cô ấy cũng như cô ấy không thể xa anh... Mà như vậy thì... Triết ngưng lại nhìn vợ, đắn đo nói ra thì tàn nhẫn nhưng không nói thì chẳng giải quyết được gì cả. Thế là cuối cùng trước cái ngơ ngác của Mỹ, Triết nói: - Mỹ này, Mỹ cũng biết đấy. Mặc dù Mỹ là vợ của tôi, nhưng mà lúc tôi cưới Mỹ, tôi còn trẻ quá. Xin lỗi, tôi phải nói như vậy. Vì, lúc đó có thể là chưa phải tình yêu, mà chẳng qua vì tôi muốn có một mái ấm gia đình... Một người vợ. Mỹ lặng người, thật lâu. Mỹ mới rụt rẻ nói: - Em thì cũng chỉ muốn là một người vợ với đầy đủ bổn phận thôi, ngoài ra em không dám mơ uóc gì khác. Thật đấy, anh Triết, anh muốn làm gì thì làm, em chỉ muốn được lo cho con em... Triết giải thích thêm: - Tât cả những gì anh nói điều là ý kiến của anh, chứ Khả Di không hề đòi hỏi gì hết. Khả Di yêu anh và chấp nhận mọi thứ, nhưng mà... - Thế nào anh? - Lúc gần đây anh thấy cô ấy có vẻ buồn buồn thế nào. Em cũng biết đấy, Khả Di là một người đàn bà lương thiện, cô ấy dễ bị lương tâm cắn rứt. Vì vậy anh sợ là một ngày nào đó... Khả Di rồi sẽ bỏ anh đi, nên anh muốn hợp thức hóa cho cô ấy. - Nghĩa là... - Anh muốn được cưới Khả Di chính thức là vợ. - à! Mặt Mỹ tái hẳn. Triết tiếp: - Vì vậy Mỹ à, nếu em còn yêu anh. Em hãy giúp anh. Chấp thuận cho anh. Mỹ suy nghĩ, rồi sắc mặt cũng dịu đi. - Từ lâu lắm rồi, em đã nói với anh, em nào có tranh giành gì đâu? Em chấp nhận chuyện đó... Có điều, xin anh hiểu cho... Có thế nào cũng được. Nhưng cố giữ gìn cho tình trạng hiện nay nguyên vẹn dừng để em phải vỡ mặt với cha me, thân nhân, bạn bè... - Nhưng mà... đã ly dị thì làm sao giữ được nguyên trạng như hiện nay? - Em có thể lặng lẽ ra tòa ký giấy ly dị cho anh. Rồi anh cũng làm giấy hôn thú một cách lặng lẽ như vậy với Khả Di, được chứ? Triết suy nghĩ. Chàng biết không thể nào có chuyện đó được. Chắc chắn là mọi chuyện sẽ lỡ dở. Bởi vì Di phải xuất hiện công khai trước công chúng như một người vợ chánh thức của Triết. Nhưng mặc, để giải quyết cái khâu hóc búa này xong rồi sẽ tính sau. - Được, chúng ta cứ ly dị và anh bao đảm với em là anh sẽ cố giữ nguyên trạng như hiện nay, nếu em đồng ý. Mỹ lại ngây ngô hỏi: - Nhưng ly dị rồi thì em đâu còn là vợ anh nữa, phải không? - Trên phương diện pháp lý thì như vậy. Triết trấn an - Nhưng mà trên thực tế thì anh cũng phải nghĩ đến em và con chứ? Anh sẽ không để mẹ con em thiệt thòi đâu, em hãy tin anh. Còn nếu em không tin, anh và em sẽ cùng đến văn phòng luật sư, mình ký một tờ giao kết. - Ồ, không, không! Em làm sao lại không tin anh? anh muốn thế nào, em cũng chấp thuận... cả... Bởi vì em biết trên nhiều phương diện, em kém hẳn chị Khả Di, em nào dám so sánh với chị ấy? Lúc nào em cũng muốn anh được hạnh phúc. Chỉ tiếc một điều là... - Là sao? - Em kém cỏi quá. Em không mang lại được hạnh phúc cho anh! - Đó không phải lỗi của em, Mỹ ạ. Triết xúc động nói. Nhưng chàng cũng cảm thấy thật nhẹ nhõm. chàng không ngờ đã thuyết phục được Mỹ một cách dễ dàng như vậy - Có điều như em thấy đấy. Sự kết hợp của chúng minh là không hợp lý... Nếu nói đúng hơn thì cuộc hôn nhân của chúng ta là một sai lầm, lạc điệu và điều này khiến anh hối hận vô cùng. Vì anh cũng làm khổ cả em. - Anh cho cuộc hôn nhân nay là lầm lẫn? - Vâng. Triết thẳng thắn nói - Nhưng lầm lẫn đó là do anh tạo nên. Mỹ ạ - Anh không cố tình làm em khổ đâu. Mãi đến lúc lấy nhau rồi anh mới phát hiện ra là giữa chúng ta nhiều khoảng cách. - Em hiểu. Mỹ nhìn xuống nói - Thật ra thì lỗi cũng phần nào tại em. Từ lúc lấy anh đến giờ, em cứ khư khư ở nhà, em không biết cầu tiến, phải chi em cũng đi làm như người tạ Trong khi amh thì càng lúc càng có địa vị trong xã hội. Vì vậy khoảng cách giữa chúng mình càng lúc mới càng mở rộng ra. Em đã sai lầm quá... Triết lắc đầu. - Không thể trách em được. Mỗi người có một vai trò của mình, mà em thì đã trách nhiệm của một người nội trợ. Anh chỉ muốn nói là... Chúng ta đã lẫm lẫn ngay từ đầu. - Xin lỗi anh... Em là vợ mà không mang lại được hanh phúc cho anh thì rõ là em cũng có lỗi đấy chứ? - Mỹ này. Triết buồn bực, như Mỹ lại tiếp: - Anh lúc nào cũng tốt với em. Mặc dù em chỉ là con đàn bà vô dụng. Chỉ bao nhiêu vậy cũng đã cảm kích lắm rồi. - Mỹ đừng nói vậy. - Nhưng đó là sự thật và phải chi em có thể sống một cách độc lập được, không cần phải ỷ lại vào anh thì hay biết mấy. - Mỹ, em làm anh bứt rứt... Em đừng nói gì nữa, anh hứa với em. Từ đây đến cuối đời... Anh sẽ chu cấp đầy đủ cho mẹ con em. Mỹ lắc đầu. - Đấy, bao nhiêu vậy cũng cho thấy em là con đàn bà vô dụng. Triết không muốn tiếp tục lăng nhăng, chàng đứng dậy. - Anh rất cảm ơn chuyện em đồng ý ly hôn. Em đã giúp anh rất nhiều trong chuyện này. Thôi bây giờ anh đi, nếu vài hôm nữa có cần thiết những giấy tờ gì, thì anh sẽ báo lại em rõ. Mỹ ngước lên run rẩy. - Chắc chắn phải làm thủ tục ly hôn mới được sao? Triết do dự một chút nói: - Đúng, phải có mới được. Triết nói và vội vã bước ra cửa. - Dù gì thì anh cũng rất cảm ơn em. Chàng nói với lại, Mỹ hỏi: - Thế anh còn quay về đây thăm hai con nữa không? - Đương nhiên là phải về chứ? Chúng nó là máu mủ của anh cơ mà. Triết nói và khuất nhanh ngoài cửa. Mỹ ngẩn ra nhìn theo. Triết ra đến xe rồi mà vẫn bàng hoàng, chàng cảm thấy hành động của mình quá ư là tàn nhẫn. Nhưng không thể làm sao khác hơn được chàng không muốn mất Khả Di. Nghĩ đến Khả Di mọi bứt rứt chợt tiêu tan. Vậy là xong, mọi vướng mắc đã giải quyết một cách suông sẻ. Triết phải báo tin vui này cho Khả Di hay ngay. Chàng vội vã lái xe quay lại đài truyền hình. Vào ngay phòng làm việc của Khả Di. Nhưng cô thư ký trong phòng Di nói: - Cô Khả Di bận họp, không biết bao giờ mới quay lại đây. Triết chau mày. Chuyện nóng hổi thế này mà không thể báo ngay cho Di biết. Triết thấy thất vọng, nhưng cố dằn xuống chỉ nói cho cô thư ký biếtl- Bao giờ cô Di họp xong, cô làm ơn nhắn cô ấy là sang ngay phòng tôi có tí việc. Nhưng vừa quay về phòng riêng là công việc lại ùn đến. Và rồi mải mê công việc Triết lại quên mất mọi thứ. Mãi cho đến lúc buông tay ra, nhìn đồng hồ thì đã ba giờ chiều. Triết sực nhớ ra. Nhưng sao từ sáng đến giờ Khả Di không qua phòng chàng? Chàng đã nhắn là phải có việc, hay là phiên họp chưa tan? Triết lại nôn nóng quay số sang phòng Di lại chỉ có cô thư ký trả lời: - Cô Di bận việc nên lại ra ngoài rồi. Bận việc? Việc gì vậy? Triết thắc mắc. Và rồi không đợi được nữa, Triết quay về nhà. Thật bất ngờ. Vừa vào nhà, Triết đã thấy Khả Di bình thản ngồi ở phòng khách. Hình như nàng cũng đang chờ đợi chàng. Triết vui vẻ pha trò. - Ồ! Chưa đến giờ tan sở đã chuồn về, thế này là em ăn cắp giờ nhà nước đấy nhé. Bộ định về hưu sớm à? - Chưa đến độ như vậy. Khả Di cười, nụ cười nhẹ nhàng - Định báo cho anh biết là em còn sung sức lắm. Mới tăng tốc để nhận thêm phần việc đấy. - Nhận thêm chương trình à? Di không trả lời chỉ hỏi: - Còn anh? Sao hôm nay quay lại về sớm vậy? Triết làm ra vẻ quan trọng. - Tìm em mãi mà không gặp, có chuyện muốn nói với em! - Chuyện gì? Triết ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt Di, không cười: - Nào bình tĩnh nhé. Không được căng thẳng, không được ngạc nhiên. Nghe xong cũng không được trả lời là “No” nhé. - Làm gì quan trọng vậy? - Quan trọng lắm chứ! Triết cố tình kéo dài để Di hồi hộp. Nhưng Di lại chau mày nói: - Em cũng có một chuyện quan trọng không kém, muốn báo cho anh biết! Triết chợt căng thẳng. - Vậy thì bây giờ ai nói trước nào? Anh hay là em? Khả Di nói: - Để em nói trước. - Vậy thì nói đi! Khả Di chậm rãi: - Cách đây hai tiếng đồng hồ, em vừa ký một hợp đồng đi xa. - Hợp đồng gì? - Em đã nhận lời mời của hãng truyền hình Singapour sang đấy công tác. Lời của Di như một tiếng nổ lớn. Triết ngẩn ra không còn nghe thấy gì cả, chàng chỉ biết chằm chằm nhìn Di. Di không có vẻ gì là căng thẳng, chỉ có một chút mệt mỏi- Anh là người đầu tiên được em báo tin và em mong là... Anh sẽ mừng và cổ vũ cho em. - Khả Di! Triết kêu lên một cách tuyệt vọng. Nhưng Khả Di giả vờ như không thấy, tiếp tục nói: - Anh hoàn toàn tán đồng phải không? Em biết thế nào cũng vậy mà? Anh biết không, đây là một sự thử thách lớn. Nhưng em chấp nhận và tuyệt đối chấp nhận. Bởi vì anh biết đấy, mấy năm qua làm việc ở đài truyền hình, em đều núp dưới cái ô dù của anh. Mặc dù là thành công, nhưng em không thấy tự mãn. Em muốn đứng bằng đôi chân của mình, vì vậy em định lần này thử xem. Khả năng của mình rồi sẽ thành công ở mức độ nào. Triết nhìn thẳng Khả Di, chàng không tin lắm. - Em đã quyết định rồi à? Khả Di cười: - Hợp đồng đã ký xong, đâu có gì thay đổi được. Đấy chuyện của em coi như xong rồi, bây giờ đến phiên anh đi. Tin gì nào? Triết cắn răng, buông người tựa ra sau. Bây giờ thì mọi thứ đã sụp đổ. - Cái tin mà anh muốn nói với em, bây giờ chẳng có ý nghĩ gì cả. Giong của Triết buồn buồn, làm Khả Di bối rối; - Ban sáng. Hình như anh đã về nhà cũ phải không? Triết yên lặng, Di hỏi tiếp: - Anh đã gặp chị Mỹ? Triết không nhận cũng không phủ nhận, Di thăm dò: - Anh đã đề nghị ly dị? Và chị ấy đã đồng ý? Triết vẫn bất động như ông phỗng đất, Di nói: - Anh Triết, anh là người thông minh mà sao lại hành động một cách nông nổi như vậy? Anh không thể ly dị chị Mỹ. Em không muốn thấy chuyện đó xẩy ra. Bởi vì anh nghĩ kỹ xem... Ly dị rồi lấy em, liệu anh có thấy hạnh phúc không? Hay là lương tâm của hai đứa sẽ phải mãi cắt rứt? Thật em không ngờ... anh lại hành động như vậy. Triết lắc đầu. - Khi làm việc này, anh nào có nghĩ gì khác? Anh chỉ sợ bị mất em thôi. Khả Di ngồi nhích lại về phía Triết. Nàng chậm rãi nói: - Mãi mãi, anh sẽ không bao giờ mất em. Anh Triết ạ. Anh nên nhớ là... Dù người em ở nơi nào, thì trái tim em vẫn mãi mãi bên anh. Anh cũng biết điều đó cơ mà? Triết vòng tay quay người Di- Di này. Em ở lại không được à? Em cần gì phải đi chớ? Nhưng Di lắc đầu. - Không đươc, không phải chỉ là sự ràng buộc của hợp đồng mà còn là vì em cần có một không gian yên tĩnh để suy nghĩ. Triết năn nỉ: - Nhưng đâu cần phải rời khỏi đây ngay đâu? - Nếu em ở lại, thì với hoàn cảnh bây giờ, nào có gì phân biệt? Khả Di cười nói tiếp: - Em phải rời khỏi đây? Như vậy vừa có lợi cho anh mà cả cho em! - Nhưng mà... Anh đã nói chuyện với Mỹ xong rồi? - Mỹ đồng ý? Chưa hẳn là một sự tự nguyện, mà có thể chỉ vì bắt buộc. - Nhưng bây giờ chuyện đã nói xong không lẽ rút lại? - Cũng chẳng có gì đáng ngại. Khả Di nói - Vợ chồng mà, anh chỉ cần quay lại nói với chị ấy. Ban nãy chỉ vì không làm chủ động được tình cảm của mình, anh đã nói bậy và xin lỗi, là xong. Triết nhìn Di, lắc đầu: - Em làm việc mà chẳng nghĩ một tí nào đến anh cả. - Nếu không nghĩ đến anh, em nào đã tính đến chuyện bỏ đi? Khả Di cười buồn nói: - Em đã nghĩ kỹ rồi. Anh không thể sống thiếu Mỹ và hai con của anh được nhất là hai con của anh được, chúng là máu thịt của anh, anh cũng yêu chúng nó và tình yêu tin làm anh giằng co, đau khổ... Em biết anh cũng yêu em. Em không nghi ngờ cái tình yêu đó. Nhưng mà... Em làm sao có thể ngang nhiên mà hưởng trọng? - Nếu cần anh sẽ cắt đứt mọi quan hệ với họ? - Chuyện đó càng không nên. Thà là em đi xa mà vẫn nghĩ đến anh. - Nhưng mà em đâu còn bên anh? - Nhưng em sẽ ở trong tim anh? Khả Di cười nói - Không phải chỉ trong tim mà cả trong tình cảm. Anh nghĩ kỹ xem nào. Có phải lúc anh ăn, anh ngủ, anh làm việc, anh đi uống rượu hay tiệc tùng. Rồi anh sẽ liên tưởng đến em. Vậy thì lúc đó. Có phải bao giờ em cũng bên anh không? Triết ngồi yên ngắm Dị Di ngồi đấy mà như thật xa vời. Di như người không hề liên can. Có thể như vậy được sao? - Tại sao em lại có thể bình thản như vậy được? - Vâng, em cũng không biết. Khả Di nói - Sau khi ký xong hợp đồng, em như trút hẳn gánh nặng. Em sung sướng vì đã làm được cho mình và cả anh một việc tốt, cần thiết. Khả Di dựa lưng ra sau nói: - Em cảm thấy chỉ có như vậy, em mới thật sự là có anh- Thì bây giờ em cũng đã có anh rồi? - Nhưng không phải là hoàn toàn. - Sao em lại nói vậy? - Đùng bao giờ lừa dối chính mình. Khả Di lắc đầu nói - Anh hãy suy nghĩ kỹ đi. Có phải chính bây giờ, nhiều lúc anh cũng bứt rứt về chuyện đối xử với Mỹ và hai con không? Anh vẫn còn yêu họ, đó là sự thật, là trách nhiệm. Anh Triết, anh là con người tinh cảm... Em hiểu anh nhiều lắm mà... Có thể là trong lúc này, anh sẽ không quen, sẽ buồn phiền chuyện em bỏ đi. Nhưng đó chỉ có tính cách thời gian, rồi một lúc nào đó mọi thứ sẽ lắng xuống. Anh sẽ bình thản trở lại. Anh sẽ thấy chuyện em làm là đúng. Mọi sự trên đời này đều diễn biến như vậy. Có cuộc tình nào mà vì chia ly rồi đưa đến cái chết đâu? Phải không anh? chúng ta lại cũng không còn trẻ con nữa. - Anh không biết... Nhưng có thể là em nói đúng. Triết nói. Sự căng thẳng lúc đầu như đã dịu bớt phần nào. - Hẳn anh cũng không hận em chứ? - Anh lấy tư cách gì để hận em? Triết hỏi ngược lại, làm Di cười. - Làm gì lại nói như hờn dỗi vậy? Em thấy anh khác hẳn anh Triết thường ngay đấy. - Vậy à? Anh thì không biết hằng ngày ra sao. Rồi Triết thở dài nói: - Trước kia, nếu anh độc đoán một tí, có lẽ cục diện đã không diễn biến thế này. - Nếu anh độc đoán mà không bứt rứt, thì có lẽ anh không còn là anh Triết của em nữa. Triết ngồi yên, lại thở dài một lúc hỏi; - Hợp đồng ký mấy năm? Và bao giờ thì đi? - Hợp đồng hai năm. Di đáp - Còn ngày đi thì cũng gần thôi. Ba ngày nữa? - Gấp gáp vậy sao? Ba ngày nữa đi rồi à? Triết kêu lên, có vẻ thất vọng. - Sớm muốn gì rồi cũng phải đi thôi. Khả Di lắc đầu nói - Kéo dài thì nào có ích lợi gì? - Nhưng mà anh... Triết lắp bắp định nói gì đó, Di lại tiếp: - Em đã điện thoại cho mời Bích Ngọc và Thù Chiến. Tối nay bọn họ sẽ đến đây dùng cơm tối với chúng mình. Triết phản đối: - Thời gian đã gấp gáp như vậy còn mời họ đến để làm gì? Anh chỉ muốn một mình ở cạnh em. - Chúng ta đã có quá nhiều thời gian đơn độc bên nhau rồi, chưa đủ sao? Khả Di cười rồi tiếp: - Anh cũng biết đấy, em không phải là con người tham lam. Em biết nên dừng lại lúc nào. - Nhưng mà với anh thì chưa đủ. Em khiến anh cảm thấy như bị hụt hẫng. - Tại anh nghĩ vậy - Chứ giữa đôi ta, em thấy thì như vậy là quá đủ... Chúng ta đã hết mình yêu nhau. Chẳng ai nợ nần ai và cũng chẳng có gì để bứt rứt. Triết hỏi: - Anh hỏi thật... Thời gian sống cạnh anh, em có hoàn toàn hạnh phúc không? - Tại sao anh lại hỏi em như vậy? - Chớ anh biết nói gì trong lúc này? Triết nói và chàng biết rằng. Chuyện Khả Di đi là chuyện thật, không thể lay chuyển... Tình yêu không đủ gữ Di lại. Triết nghe Di nói: - Anh biết em sắp đi, anh phải nói một lời chúc thế nào chứ? Triết nắm tay Di, đưa lên môi hôn rồi nói: - Em đi là mang cả cõi lòng anh đi theo, em có biết không? Di cười đùa: - Vậy thì nặng quá! Anh có biết là số hành lý em mang theo đã vượt cả quy định rồi không? Triết lắc đầu rồi hỏi: - Thế vài tháng nữa, anh có quyền sang Singapour thăm em không? Di lại cười- Được, với điều kiện anh phải mang cả vợ con anh theo! Triết thở dài! - Em thật là con người... vô lương tâm! Tại sao em lại có thể dứt khoát một cách sạch sành sanh vậy? Em chẳng cảm thấy bứt rứt một chút nào cả sao? - Anh cũng biết đấy, Có nhiều thứ quan trong hơn tình yêu rất nhiều. Thí dụ như một gia đình nguyên vẹn. tiếng cười của trẻ thơ... Tình cảm gia đình, lòng chung thủy... Những cái mà chúng ta khó có thể dứt bỏ vô trách nhiệm... Và anh phải hiểu cho một điều là nếu không vì quá yêu anh em đã không lựa chọn chuyện ra đi này. - Anh vẫn không hiểu. - Anh cần gì phải hiểu. Anh chỉ cần biết rằng, dù cho có cách xa anh bao nhiêu dặm. Em vẫn yêu anh và em biết em vẫn không mất anh. Khả Di vẫn vui cười nói. Triết nhìn Di, chợt như ngộ ra. Đây chỉ là một thử thách, nếu thật sự yêu nhau, thì sự chia cách kia nào phải là sự vĩnh viễn mất nhau. Và Triết nói: - Anh biết anh phải làm gì rồi. Khả Di cười. - Em biết ngay, anh là con người thông minh. Và chính vì vậy mà em không làm sao yêu người khác được- Không yêu người khác được, mà em lại chỉ chấp nhận anh như một người bạn? - Làm bạn mà lại hiểu nhau thế này, thì có gì ân hận chứ? - Thôi được rồi. Từ đây đến lúc nhắm mắt, chẳng bao giờ anh quên em. Khả Di nhìn Triết, với cái nhìn nồng thắm. - Sao em lại thấy yêu cái thái độ hiện nay của anh vô cùng. Chưa bao giờ em thấy anh đẹp trai hơn hôm nay. Triết lắc đầu. - Mỗi con người, đều có những gút mắc, những phiền hà riêng. Có ai hoàn toàn được như ước nguyện. Thôi thì, anh chấp nhận vậy. Có lẽ định mệnh muốn thế. - Em thì lúc nào cũng yêu anh, tin anh. Vì anh là Điền Triết của em. - Đừng đưa anh lên cao quá. Triết nói - Và anh tin là từ đây về sau. Công việc sẽ khiến anh quên đi. Biết đâu đó lại chẳng giúp anh thành công nổi tiếng hơn chứ? - Đúng đấy. Khả Di nói - Bởi vì lúc đó anh sẽ chuyên tâm hơn. Công việc về gia đình rất đơn giản. Anh sẽ tìm được hạnh phúc. - Con đường bắt buộc phải chọn thì đúng hơn. Để cho không khí bớt căng thẳng. Khả Di đề nghị. - Anh Triết, hay là bây giờ anh quay về nhà cũ ngay đi. Thế nào...? - Chuyện đó không cần gấp gáp lắm. Triết nói - Ngày mai hoặc ngày mốt cũng được, bởi vì lúc nào mà Mỹ lại không có mặt ở nhà? Và Triết vươn vai nói: - Anh sẽ dành hết những ngày này cho em. Khả Di lại đề nghị: - Hay là bây giờ gọi dây nói về cho chị Mỹ trước. Báo cho chị ấy biết là... Anh đã đổi ý... Triết lắc đầu. - Anh không hề đổi ý. Đấy chẳng qua là... Anh không có con đường lựa chọn nào khác thôi. - Anh đừng có nói bằng cái giọng lưỡi tiêu cực đó. Bộ bây giờ anh muốn mất cả vợ con nữa à? - Anh không sợ chuyện đó. Bởi vì con bao giờ chẳng là của anh? Nó họ Điền cơ mà? Khả Di không đồng ý. - Chỉ họ Điền không cũng chẳng đơn giản. Chúng nó không chỉ cần cái số tiền trợ cấp hàng tháng của anh không thôi. Mà chúng nó cần tình thương của một người chạ Anh phải nhớ điều đó và phải tròn trách nhiệm. Triết ngồi yên suy nghĩ. - Có lẽ... Anh không thể làm gì khác hơn. Bởi vì em nào có cho anh con đường nào khác, để lựa chọn. - Anh đừng nói vậy, em nào dám cưỡng bức, bắt anh phải thế này thế nọ? Em chỉ muốn đưa anh vào đúng cái quỹ đạo mà anh phải đi. Và Khả Di cười nói: - Anh biết không. Lúc em còn đi học, chưa gặp anh. Đọc sách báo, em chúa ghét những người đàn bà giựt chồng người khác. Em khinh bỉ và xem họ như những con người hạ cấp, vô liêm sỉ... Vậy mà cuối cùng rồi tới mình cũng đi vào con đường đó. Vậy mà còn ngụy biện... Xem đó là tình yêu tự nhiên. Nhưng bây giờ nghĩ lại, mới thấy là mình nào có khác gì họ. Những con người đáng bị phỉ nhổ. - Em làm sao nói vậy được? Họ khác, hành động vì một lý do khác chứ nào phải tình yêu? - Làm sao anh biết là họ khác? Ngay cả những người đàn bà phong trần như gái điếm gái bán bar giựt chồng người khác, đôi khi nào phải vì tiền danh vọng... ai cũng có lý do của mình. - Bây giờ anh không muốn tranh luận với em nữa. Chúng ta chỉ còn một khoảng thời gian ít ỏi. Ba ngày tức là bảy mươi hai tiếng đồng hồ. Thời gian này nên dành riêng cho hai tạ Anh đề nghị thế này, mình kiếm một nơi nào đó ẩn dật. Em thấy sao? - Không được.! Khả Di lắc đầu nói - Bởi vì em còn quá nhiều việc để thu xếp, em sẽ không rảnh rỗi đâu... Thời gian qua, chúng ta sống với nhau. Phải nói là... mỗi phút giây đều ngập đầy hạnh phúc. Bao nhiêu đó, quá đủ rồi... còn đòi hỏi gì? - Nhưng anh vẫn muốn khắng khít bên em suốt ba ngày còn lại này. - Anh sao trẻ con vậy? Khả Di cười nói - Thêm ba ngày nữa nào có nghĩa lý gì? - Thôi được bây giờ mình đi tìm bạn bè làm cuộc vui suốt đêm nay đi. - Anh muốn vậy à? Khả Di đứng dậy - Sẵn đây để em phone cho Thiên Bạch và Linh để thông báo luôn cho họ biết. Và Di đến máy điện thoại quay số, một lúc quay lại. - Xong rồi, bây giờ anh đưa em ra quán rượu cũ... Bọn mình sẽ họp nhau ở đấy. - Ngay bây giờ. - Chứ sao? Khả Di có vẻ bình thản - Anh đã bảo là mình không có thời gian, thì họp mặt được lúc nào, càng hay lúc đó chứ? - Thôi được anh hiểu ý em. Anh biết mình nên hành động thế nào. - Anh nói gì em không hiểu. Triết giải thích. - Tối nay họp mặt bạn bè xong. Anh sẽ hành động giống như lần đầu tiên gặp em. Anh sẽ đưa em về đây một mình, rồi sau đấy anh sẽ quay về nhà cũ với Mỹ. - Cám ơn điều anh vừa nói. Khả Di xúc động - Em rất hài lòng về ý tưởng vừa rồi của anh. Di đã nói thật, mọi cái nên diễn ra như vậy. Có bắt đầu thì cũng có kết thúc. Và mọi thứ nên diễn ra một cách êm đẹp, đừng có lằng nhằng mà mất cả ý nghĩa. - Em đừng cảm ơn gì cả. Triết chợt nói - Đột nhiên rồi anh bỗng liên tưởng đến một bài thơ khá cũ. Hình như ở thập niên bốn mươi gì đó... Khả Di cười:- Anh Triết hôm nay sao lại lãng mạn như vậy? - Em biết anh nói gì không mà cười? - Biết chứ! Anh định nhắc đến bài “Tình già” - Vâng, tình già... ”Hai mươi bốn năm xưaMột đêm vừa gió lại vừa mưaDưới ngọn đèn mờ. Trong gian nhà nho?Đôi mái đầu xanh. Kề nhau than thơ?ôi, đôi ta tình yêu nhau thì vẫn nặngMà lấy nhau hẳn đã không đặng. Để đến đỗi tính trước phụ sau. Chi cho bằng sớm liệu mà xa nhau. “Thơ của Phan Khôi”