Ba hôm sau, khi hội nghị “tình hình” buổi tối chấm dứt, Fuhrer ra hiệu cho tôi ở lại. Ông cũng giữ lại thống chế Keitel, Đại Tướng Jodl, Ribbentrop và Himmler (đặc biệt hiện diện hôm đó). Chúng tôi ngồi vào các ghế bành chung quanh chiếc bàn nhỏ và Adolf Hitler tóm lược tình hình khu vực Đông Nam trong vài câu. Mặt trận vừa mới được ổn định dọc biên giới Hung – gia – lợi phải được giữ vững bằng mọi giá, bởi vì trong khu vực mênh mông của tuyến phòng thủ này có một triệu quân Đức mà số phận của họ sẽ là bị bắt làm tù binh tất cả, nếu phòng tuyến tan vỡ. - Thế mà, - Fuhrer nói tiếp, - chúng ta vừa nhận được các báo cáo mật cho biết Nhiếp chính vương Hung – gia – lợi, Đô đốc Horthy, đang cố tiếp xúc với địch để thương thảo một nền hòa bình riêng rẽ. Các cuộc hội đàm này, một khi kết thúc, sẽ có nghĩa là đạo quân của chúng ta bị xóa bỏ. Horthy không những chỉ muốn ký kết với các cường quốc Tây phương mà còn chấp nhận đầu hàng toàn diện trước Nga sô nữa. “Thiếu tá Skorzeny, anh phải chuẩn bị để chiếm đóng Mont du Château (Burgberg) tại Budapest. Anh sẽ phát động chiến dịch ngay khi chúng tôi được báo cáo rằng viên Nhiếp chính phản lại chúng ta, nghĩa là khiếm khuyết trong sự thi hành nghĩa vụ qui định trong hiệp ước liên minh với Đức quốc. Bộ Tổng Tham Mưu đã nghĩ đến một cuộc tấn công bằng lực lượng nhẩy dù hay có thể là cho hạ cánh nhiều phi cơ ngay trên đỉnh đồi. Trong công tác này anh được đặt dưới quyền chỉ huy của Tư Lệnh lực lượng Đức tại Budapest, Tướng N. Nhưng anh phải chuẩn bị ngay từ bây giờ, bởi vì Bộ Tham Mưu của Tướng N. đang còn được tổ chức. Để giúp anh vượt qua các khó khăn, tôi sẽ ký một lệnh viết cho anh nhiều thẩm quyền rộng rãi. Rồi thì Đại tướng Jodl đọc cho tôi danh sách các đơn vị được đặt dưới quyền sử dụng của tôi: Một tiểu đoàn dù của Không quân, tiểu đoàn dù 600 của binh chủng Waffen SS, một tiểu đoàn bộ binh cơ giới gồm sinh viên Trường Sĩ quan Wiener Neustadt. Ngoài ra, hai phi đội máy lượn vận tải cũng sẽ được đưa đến Vienne để đặt dưới quyền chỉ huy của tôi. - Trong suốt thời gian chiến dịch, anh cũng còn được cấp một phi cơ thuộc phi đội biệt phái cho Tổng Hành Dinh của Fuhrer, để sử dụng trong khi anh cần di chuyển, - Jodl kết luận. Trong vài phút, Hitler còn bàn luận với Ribbentrop về các báo cáo do Đại sứ quán Đức tại Budapest gửi về. Theo các điện văn đó thì tình hình được coi như rất căng thẳng, chính quyền Hung – gia – lợi công khai muốn bỏ khối Trục. Rồi Fuhrer ký sự vụ lệnh, đưa cho tôi, và nói thêm: - Tôi tin tưởng ở anh và các quân nhân thuộc quyền. Sau đó, ông rút lui. Môt lúc sau, những người khác cũng cáo biệt, để tôi ở lại một mình. Khi đọc thoáng qua các tài liệu, tôi bị sửng sốt về các phương tiện hành động vô giới hạn giành cho tôi. Trên một tờ giấy lớn khổ "văn kiện Quốc qia", bên góc trái phía trên có in nổi hình con ó và dấu chữ Vạn quốc xã, mạ vàng, và dưới đó, dòng chữ kiểu Gô – tích : Fuhrer, Tể tướng Đức Quốc Xã, tôi đọc thấy : "Thiếu tá trừ bị Otto Skorzeny được chính tôi giao phó thi hành một mệnh lệnh riêng, mật và tối quan trọng. Tôi yêu cầu tất cả các cơ quan quân sự và dân chính triệt để giúp đỡ và tuân hành ý muốn của đương sự". Dưới các dòng chữ đó, là chữ ký từ bàn tay run rẩy của nhà lãnh tụ Đức Quốc xã. Trong thoáng chốc, tôi nghĩ rằng với tờ khống chỉ tương tự, tôi có thể, do tính thay đổi thất thường làm cho toàn diện chế độ lật nhào. Và tôi quyết định sử dụng văn kiện này rất hạn chế. Thật vậy, tôi vẫn khinh lối tuân phục mù quáng của các công sở khi trông thấy một "lệnh thượng cấp" được trình ra. Tôi thích dựa trên sự cảm thông và sự hợp tác tự nhiên của những người mà tôi sẽ nhờ cậy. Hiện tại, đã 2 giờ sáng rồi, tuy nhiên tôi muốn thực hiện vài công tác trước khi đi ngủ. May thay, hai ngày trước, tôi đã cẩn thận đánh điện đặt một trong các Lữ đoàn của tôi, tiểu đoàn khinh binh 502 cũ, trong tình trạng báo động. - Alô, Foelkersam. Tôi vừa được giao phó nhiệm vụ quan trọng. Hãy ghi nhận : Đại đội đầu tiên được tăng cường bằng một vài trung đội chọn lọc, có mặt tại phi trường Gatow đúng 8 giờ sáng mai. Tăng cường gấp ba lần tiếp liệu và đạn dược thường lệ, thêm vào đó trang bị hoàn toàn cho bốn trung đội chuyên về chất nổ. Phân phát cho mỗi người sáu ngày lương thực. Đặt Đại đội dưới quyền chỉ huy của Trung úy Hunke, sĩ quan chỉ huy phi đội vận tải đã biết nơi đến. Phần tôi, cũng đúng 8 giờ ngày mai, tôi sẽ bay về và đến phi trường của nhà máy Henkel gần Oranienbourg lúc 10 giờ. Hãy đến đó gặp tôi, đến trưa, chúng ta sẽ khởi hành, anh, Ostafed, Radl và tôi. Có gì cần hỏi lại không? Tốt – sẽ gặp lại. Sau vài giờ nghỉ ngơi, tôi bay về trên một chiếc Henkel 111. Vừa ngắm cảnh, tôi vừa suy nghĩ hậu quả không tránh được của việc Hung – gia – lợi trở cờ. Trong canh bạc, vốn liếng mà tôi phải bảo vệ quá lớn: cả một đạo quân – một triệu người – mà tình trạng rất bấp bênh – phải nói là tuyệt vọng – nếu các sư đoàn Hung – gia – lợi buông võ khí, hay tệ hơn nữa, ngã theo phe địch. Và nếu như vậy, chúng tôi mất luôn Budapest, giao điểm của tất cả các ngõ giao thông của chúng tôi... tai hại không thể tưởng tượng được. Miễn là tôi hành động đúng lúc! Đột nhiên, tôi nghĩ đến các máy lượn mà Fuhrer đặt dưới quyền sử dụng của tôi. Có cả hai tiểu đoàn dù nữa. Trong thực tế - làm sao mà quí ông trong Bộ Tổng Tham Mưu lại có thể tưởng tượng đến việc dùng quân nhẩy dù đánh Mont du Château mà lại không nói gì đến kế hoạch hạ cánh các phi cơ xuống đỉnh đồi! Tôi biết Budapest rất rõ, địa điểm duy nhất có thể bất đắc dĩ đổ quân dù, là một cánh đồng lớn không hiểu sao lại có tên "cánh đồng máu". Thế nhưng, nếu người Hung phản bội, chúng tôi sẽ lâm nguy, trước khi kịp tập họp thì đã hứng trọn hỏa lực tập trung từ trên đồi kế đó và từ các ngôi nhà trước bãi đáp quét sạch. Tuy nhiên cũng rất có thể là một vài đơn vị xung kích đổ bộ xuống được... vậy đến lúc đó hẳn biết. Đúng giờ đã định, tôi đến Oranienbourg và gặp Foelkersam đang đợi đó. Anh ta báo cáo đại đội đầu tiên đã lên đường đi Vienne, địa điểm hẹn gặp của tất cả các đơn vị do tôi chỉ huy. Chúng tôi lái xe như bay về Friedenthal, để lấy vật dụng cần thiết, rồi có thêm Radl và Ostafed, chúng tôi bay đến thủ đô Áo quốc. Trong số hành lý chúng tôi có mang theo một thùng mìn, kiểu mới được phòng thí nghiệm quân đội sáng chế. Số lượng hành lý của chúng tôi không có gì cồng kềnh lắm nếu đừng nghĩ đến việc có thể gặp một phi cơ địch – chuyện này rất có thể bởi vì phi cơ săn giặc Đồng minh đã có mặt thường xuyên trên không phận Đức quốc rồi – chỉ một viên đạn trúng thùng mìn, tất cả sẽ nổ tung! Thật ra, vì quá bận rộn với kế hoạch, chúng tôi cũng không nghĩ đến điều đó nữa. Tất cả chúng tôi đều đồng ý là phải cơ giới hóa tất cả các đơn vị. Viễn cảnh đấu khẩu với các cơ quan cấp xe lại xuất hiện. Chúng tôi biết việc tìm kiếm xe cộ lúc này có kết quả đến mức nào. Mặt trận Miền Đông và cả Miền Tây nữa, đã hủy diệt biết bao nhiêu là xe cộ đến nỗi không một cơ xưởng nào dù lớn nhất hoàn vũ, có thể sản xuất kịp để trám vào chỗ trống. Tuy vậy, tại Vienne, chúng tôi chỉ mất có ba ngày là san bằng được hết mọi trở ngại. Tại Wiener Neustadt tôi đã duyệt qua tiểu đoàn bộ binh gồm 1.000 chuẩn úy – một sự chọn lựa tuyệt vời gồm toàn các thanh niên khỏe mạnh có tinh thần chiến đấu đáng chú ý đặc biệt. Tiểu đoàn dù của không quân đã đến Vienne, cùng lúc đó tiểu đoàn dù SS cũng đã từ mặt trận miền Đông trở về. Đơn vị trước ở trong tình trạng tốt đẹp, các sĩ quan đầy phong độ, trong khi quân dù SS, có vẻ bê bết hơn, tiếp theo sau các trận đụng độ gay go từ nhiều tuần lễ trước. Vả lại, đây cũng chính là tiểu đoàn đã tham dự vào cuộc hành quân bắt Tito vào tháng 6 năm 1944. Ngay sau khi giải quyết xong các vấn đề do sự cơ giới hóa và trang cụ cho các đơn vị, tôi khởi hành đi Budapest, có Radl tháp tùng. Thật vậy, đây là lúc tôi cần phải biết tại chỗ, diễn biến của tình hình. Xử dụng một thông hành mang tên "bác sĩ Wolff", mặc một bộ thường phục cắt thật đẹp, tôi đến thủ đô Hung – gia – lợi và tìm đến nhà một nhân vật M.X. nào đó mà một người bạn chung đã ân cần giới thiệu với tôi. Ông nầy đã tiếp đón tôi vô cùng vồn vã và tỏ ra hiếu khách với truyền thống tốt đẹp của dân Magyare (1). Thậm chí ông còn dọn đi ở chỗ khác để tôi được hoàn toàn tự do xử dụng nhà ông kể cả người bồi phòng và bà đầu bếp. Tôi phải hổ thẹn nhìn nhận rằng suốt đời tôi, thời gian sống sung sướng nhất là tuần lễ đó – và là ba tuần lễ sống sung sướng trong năm thứ năm của cuộc chiến! Ông chủ nhà còn rất phật ý nếu tôi ăn uống khiêm nhượng quá. Giữa lúc đó, cấp chỉ huy trực tiếp của tôi, Tướng N. cũng đã đến Budapest. Trước hết, ông ráng lập một Bộ Tham mưu có khả năng để làm việc. Vì thiếu sĩ quan nên tôi cho mượn Foelkersam và Ostafel để sẵn sàng đương đầu với mọi chuyện sắp xẩy ra, chúng tôi thiết lập một kế hoạch báo động cho toàn thể các đơn vị Đức đóng trong và chung quanh Budapest, mục đích của kế hoạch là trong trường hợp có xung đột, các đơn vị của chúng tôi phải chiếm giữ các thiết lộ, nhà ga trung tâm điện thoại và điện tín. Cơ quan tình báo của chúng tôi đã khám phá rằng con của Nhiếp chính vương là Nicklas Von Horthy, vừa mới mở cuộc tiếp xúc – lẽ tất nhiên là tối mật – với đại diện của Tito. Rõ ràng là người Hung đang tìm cách, nhờ trung gian các đảng viên cộng sản Nam – Tư, tiếp xúc với Nga sô để thương thảo một nền hòa bình riêng. Một lần nữa, tin tức của Tổng hành dinh của Fuhrer tỏ ra rất chính xác. Trong một cuộc thảo luận với các Chỉ huy trưởng Tình báo, chúng tôi quyết theo dõi sát hành động của Nicky Horthy, bằng cách gài một người của chúng tôi vào làm việc gần hắn ta. Thật vậy, một người gốc dân Croate, được đặt đúng chỗ trong guồng máy chính quyền, đã mau lẹ lấy được lòng tin cẩn của người Nam – Tư cũng như Nicky Horthy. Nhờ vậy, chúng tôi biết rằng chính viên Nhiếp chính sẽ tham dự một cuộc họp đêm với những người dự mưu trong một ngày rất gần. Đây là một tin tức không mấy tốt đẹp đối với chúng tôi bởi vì chúng tôi không mong ngay chính vị Quốc Trưởng lại thông đồng với sự việc. Tôi để cho cơ quan tình báo và cảnh sát tìm cách đối phó, phần tôi, tôi có chuyện khác phải làm. Mỗi lần xe tôi leo dốc để lên đồi Mont du Château – tôi đến thăm khi thì sĩ quan tùy viên quân sự - khi thì ông Đại sứ hoặc khi thì Tướng lãnh Chỉ huy Quân đội Đức – nỗi âu lo của tôi lại tăng thêm, bởi vì, một khi tình hình đòi hỏi, tôi không biết làm cách nào có thể chiếm ngọn đồi thật cao và được cấu tạo như một pháo đài thiên nhiên này. Mặc dù lệnh của Fuhrer không được rõ, để ngăn cản sự phản bội của người Hung – gia – lợi, tôi thấy không thể nào dùng lực lượng quân sự tấn công vào khu vực chính phủ và vào lâu đài, một hành động được phát khởi tự động ngay khi có dấu hiệu đầu tiên cho thấy sự thù nghịch của các nhân vật Magyare đối với Đức quốc. Tôi bèn giao cho Foelkersam nghiên cứu tỉ mỉ các bản đồ thành phố có trong tay, và bổ túc bằng các sự hiểu biết lý thuyết của anh ta sau nhiều lần dò xét liên tục các con đường trong khu vực được chú trọng. Công việc này đã mang lại cho chúng tôi đủ loại ngạc nhiên: Dưới chân đồi Mont du Château, có cả một hệ thống đường hầm hành lang và giếng nước chằng chịt như mê hồn trận, và sự kiện này cũng không giúp ích gì cho chúng tôi thêm khi cần hành động. Vì lẽ dựa theo hệ thống báo động đã được thiết lập, tôi có nhiệm vụ chiếm ngọn đồi với các đơn vị cơ hữu, tôi cho gọi 3 tiểu đoàn của tôi đến Budapest. Họ rời Vienne vào đầu tháng 10 và đóng quân ở ngoại ô Budapest. Trong thời gian đó, Tổng Hành Dinh của Fuhrer lại gửi đến một ông Obergruppen-fuhrer SS – một loại Thiếu Tướng – tên Bach-Zelewski với nhiệm vụ chỉ huy toàn thể quân Đức tại Budapest. Đó là một cấp chỉ huy mạnh về phương diện tàn bạo – ông lại còn tượng trưng cho người có bàn tay sắt và là chuyên viên trong những vụ cực kỳ khó khăn. Ông từ Varsovie đến sau khi dẹp tan vụ quân Ba-Lan nổi loạn trong nội bộ. Lập tức ông tuyên bố quyết tâm chứng tỏ, nếu cần, thái độ tàn nhẫn như vừa được chứng tỏ tại thủ đô Ba-Lan. Ông còn nói thêm là chính với ý định đó mà ông cho mang theo một khẩu súng cối 65 ly. Cho đến lúc đó, khẩu súng quỉ quái này chỉ được sử dụng có hai lần; một lần để triệt hạ toàn diện chiến lũy hình con trốt chung quanh thành Sébastopol, và lần thứ hai, trong các trận mới đây tại Varsovie. Đối với tôi, sự tàn bạo quá mức như vậy là thừa... tôi không dấu quan điểm đó, theo ý tôi, chúng tôi có thể đạt mục tiêu nhanh chóng hơn và hữu hiệu hơn bằng cách vận dụng các phương thức lịch sự hơn. Chiến dịch được hoạch định – mang tên chiến dịch Bazooka – sẽ thành công mà không cần đến khẩu đại pháo đó. Ngược lại, một vài sĩ quan rất thán phục cung cách cộc cằn và dữ dội của Bach-Zelewski – có lẽ ông ta đã làm cho họ trở nên rụt rè. Tuy nhiên, không bao giờ tôi tỏ ra khó chịu vì các tiếng la hét, đập bàn của ông ta, và khi dốc toàn lực để bênh vực quan điểm của mình, cuối cùng bao giờ tôi cũng thắng. Khốn nỗi, không phải chính tôi là người chủ động tất cả mọi hành động. Khác với tình trạng xảy ra tại Ý, nơi đó, tôi chỉ phúc trình cho Đại tướng Student và trong thực tế, gần như tôi được độc lập hoàn toàn trong việc chuẩn bị cho chiến dịch, hiện nay, tôi phải dự vô số các phiên họp và phải lưu tâm đến đủ thứ vấn đề liên hệ đến các thừa số cá nhân. Cách nhìn của Tướng N. không hoàn toàn phù hợp với ông Đại sứ và quan điểm của ông này cũng không nhất thiết giống ông Tướng Cảnh sát Winkelmann. Các cơ quan tình báo và một vài nhân vật Hung-gia-lợi tham dự các cuộc bàn cãi, một đôi khi cũng thêm mắm thêm muối vào câu chuyện. Tôi thật rất bằng lòng là khỏi bị đóng vai trò phối hợp các quan điểm đó. Nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao chúng tôi lại đem thảo luận kế hoạch trước cả 15 hay 20 sĩ quan? Thế nào chính quyền Hung-gia-lợi cũng đã nghe nói đến các phiên họp này, rồi đoán già đoán non các âm mưu; do đó, lấy các quyết định hấp tấp. Mối lo sợ này rất đúng vì chúng tôi được biết Tướng M. tư lệnh tối cao quân đội Hung ở Carpathes đã điều đình thẳng với người Nga rồi. Ngày 10 tháng 10 năm 1944, Nicklas Horthy đã họp đêm với các đại biểu Nam Tư. Mặc dù được báo trước, cảnh sát Đức vẫn không hành động gì. Một cuộc tiếp xúc khác còn được dự liệu tổ chức ngày 15 tháng 10 tại một ngôi nhà đồ sộ gần bờ sông Danube. Hiện tại, đã đến lúc phải hành động! Ngày 13 tháng 10, Tổng Hành Dinh của Fuhrer lại gởi Tướng Wenck đến với nhiệm vụ là chỉ huy toàn thể quân lực nếu có lộn xộn, và sẽ ban hành các quyết định tuỳ theo diễn tiến của tình hình. Lần này cảnh sát quyết định bắt con của Horthy và những người Nam Tư. Kế hoạch dự liệu các hành động của cảnh sát, đã dựa trên mối hy vọng rằng viên Nhiếp chính lo âu muốn tránh cho cậu con khỏi bị kết tội, sẽ từ bỏ ý định ký kết hoà bình riêng rẽ với kẻ thù. Tướng Winkelmann, Chỉ Huy trưởng Cảnh sát, mượn tôi một đại đội trong buổi sáng ngày 15 tháng 10, vì ông biết rằng cuộc tiếp xúc đầu tiên của Nicklas Horthy đã diễn tiến dưới sự bảo vệ của một phân đội quân lực Hung-gia-lợi. Lần này, chắc người Hung cũng sẽ thận trọng tương tự, và đại đội của tôi có nhiệm vụ vô hiệu hoá hoàn toàn quân Magyare. Tôi nhận lời giúp với điều kiện là chính tôi quyết định lúc nào phải can thiệp. Chúa nhật 15 tháng 10 năm 1944, mặt trời chói lọi chiếu sáng bầu trời trong vắt. Vào lúc 10 giờ sáng - giờ họ hẹn gặp - đường phố còn vắng vẻ. Đại đội của tôi ẩn trong một con đường yên tĩnh không sợ gây chú ý. Đại uý Foelkersam giữ liên lạc giữa tôi và đơn vị. Bởi vì hôm đó tôi không thể xuất hiện với quân phục. Nếu muốn tham dự vào các biến cố đang xẩy ra, tôi phải mặc thường phục. Tài xế và một hạ sĩ quan của tôi mặc quân phục không quân, ngồi nghỉ ngơi trên một ghế dài nơi công viên chiếm hết cả mặt tiền của toà nhà. Phần tôi, tự lái xe đến địa điểm vài phút sau khi cuộc nói chuyện của họ bắt đầu. Vừa đến đầu công viên, tôi thấy ngay trước cửa toà nhà có một quân xa của Quân lực Hung và một xe dân sự, có lẽ là xe của Horthy con. Không ngần ngừ, tôi đậu xe ngay trước mũi hai chiếc xe của người Hung, đầu xe tôi châu sát vào đầu xe của họ để ngăn cản không cho xe họ vọt chạy bất thình lình. Đêm trước, nhiều cảnh sát Đức đã chiếm các căn phòng ký túc xá ngay bên trên các gian hàng thương mại được dùng làm nơi hội họp. Mặt khác, hai cảnh sát viên khác đúng 10 giờ 15 phải đi vào toà nhà để thi hành việc bắt bớ. Trong chiếc xe của Quân lực Hung có ba sĩ quan Hung, trong khi đó hai người khác đang đi lui tới trên công viên. Mọi diễn viên đều đã có mặt tại chỗ - màn thứ nhất bắt đầu! Tôi vừa xuống xe và làm như đang tìm xem nguyên nhân khiến xe bị hỏng máy, thì hai cảnh sát viên Đức xuất hiện. Đúng lúc người thứ nhất bước qua ngưỡng cửa vào toà nhà, một tràng tiểu liên từ chiếc xe của Quân lực Hung bắn ra và trúng người cảnh sát viên thứ nhì. Bị thương nặng ở bụng, anh ta lăn về phía tôi. Hai sĩ quan Hung đang đi dạo chạy đến, súng lục cầm tay, bắt đầu nhả đạn. Tôi chỉ kịp chạy ra nấp sau xe, một lát sau, một tràng tiểu liên thứ hai nhắm bắn vào cánh cửa chiếc Mercédès còn mở của tôi. Hiện tại diễn biến đã đến hồi sôi nổi. Người tài xế và viên hạ sĩ quan đã nhào tới, khi loạt đạn đầu tiên nổ, để che chở tôi, tài xế bị một viên vào đùi nhưng anh ta còn đứng vững. Bằng một tiếng còi, tôi báo hiệu cho đại đội bắt đầu hành sự và với các khẩu súng lục, chúng tôi cố sức trả đũa các khẩu tiểu liên. Tình thế của chúng tôi không có vẻ gì là trò đùa cả, chiếc xe của tôi dần dần biến thành một cái rổ. Chung quanh chúng tôi đạn dội trên lề đường và phát ra tiếng rít bên tai chúng tôi. Thỉnh thoảng chúng tôi nhô đầu lên một giây để ngắm kỹ, ít ra là cũng gần mục tiêu để giữ cho địch không tiến tới sát quá – nói như vậy chứ khoảng cách hiện tại giữa chúng tôi và địch quân chỉ có từ 10 đến 15 thước. May thay trận chiến bất bình đẳng này chỉ kéo dài có 3 hay 4 phút. Rồi tôi nghe tiếng bước chân của đại đội binh sĩ của tôi đằng sau lưng. Tiểu đội đầu tiên đã đến đầu công trường và lập tức bố trí ở góc đường. Những toán khác chiếm giữ mau lẹ toàn thể công trường và các ngôi nhà kế cận. Sau vài cuộc trao đổi hoả lực đầu tiên, địch quân rút về phía vòm cửa của ngôi nhà kế cận, trong đó hình như có một số quân trừ bị Hung-gia-lợi. Ngay khi cơn đọ súng chấm dứt, chúng tôi kéo hai người bị thương vào tầng thứ nhất của toà nhà, nơi đang có cuộc thương thuyết giữa Nicky Horthy và những người Nam-Tư. Vừa chạy vào chỗ nấp, chúng tôi biết là đối thủ đang sửa soạn đánh mở đường thoát ra ngoài. Chúng tôi phản ứng thật nhanh: một quả lựu đạn được ném một cách khéo léo đã làm bật tung hai cánh cửa và vài tảng đá cẩm thạch, khiến cho cả một đống hỗn độn đó bít mất lối ra. Tiếng nổ này làm chấm dứt cuộc nổ súng kéo dài chỉ có hơn 5 phút. Hiện tại, các cảnh sát Đức từ lầu một đi xuống áp tải theo bốn tù nhân. Chúng tôi đưa hai người Hung – Nicklas Horthy và bạn của hắn ta, Bornemisza – lên một quân xa; để khỏi bị chú ý, các cảnh sát viên đã nghĩ ra cách gói hai tù nhân bằng hai tấm thảm lớn, theo chỗ tôi thấy thì mưu kế này không mấy thành công. Hai kẻ âm mưu vùng vẫy dữ dội, các cảnh sát viên phải nặng tay đưa họ lên xe và nổ máy khởi hành tức khắc. Tôi ra lệnh cho đại đội rút lui. Thật vậy, tôi cố tránh các rắc rối mới có thể xảy ra nếu quân Hung sau khi lấy lại được bình tĩnh, tập trung lại để tấn công chúng tôi. Linh tính thúc đẩy tôi đi theo chiếc quân xa bằng một chiếc xe khác do Foelkersam phái đến. Cách công trường chừng 100 thước, tôi thấy ba đại đội Quân lực Hung tiến tới gần như bằng cách chạy việt dã. Nếu toán quân này tới công trường, chắc lại có cuộc chạm súng mới - biến cố mà chúng tôi không muốn để xảy ra. Phải làm sao đây? Làm sao kiếm được vài phút để cho binh sĩ của tôi có thì giờ rút lui? Chỉ có một trò bịp táo bạo mới giúp chúng tôi khỏi bị rắc rối. Tôi ra lệnh tài xế ngừng xe lại, nhảy xuống xe và tiến mau đến gặp viên sĩ quan, mà do vị thế đi trước đại đội đầu tiên, chắc phải là cấp chỉ huy của đoàn quân. - Bảo binh sĩ của anh đợi đi – trên kia lộn xộn không thể tả. Lên đó chắc không gặp được ai đâu. Hãy ở nguyên tại chỗ, theo tôi anh nên đến đó trước coi chuyện gì đang xảy ra. Trò bịp thành công. May thay anh ta nói được đôi chút tiếng Đức. Anh ta ra lệnh “Dừng lại” và nhìn tôi với vẻ phân vân thấy rõ. Có thể là anh ta chẳng hiểu gì cả, nhưng tôi bất cần. Điều quan trọng đối với tôi lúc ấy là một sự trì hoãn ngắn ngủi. Hiện tại chắc binh sĩ của tôi đã lên xe rồi. Một phút nữa, họ sẽ di chuyển. Tôi phán cho viên sĩ quan hãy còn do dự một câu “Tôi bận lắm” rồi tiến về phía xe và chạy về khu vực phi trường. Khi đến nơi, hai tù nhân của chúng tôi đã được đưa vào phi cơ, một lát sau, phi cơ cất cánh bay về Vienne. Tôi bèn đến Bộ Tham mưu Quân đoàn đóng trong một khách sạn dựng trên đỉnh của một trong vô số ngọn đồi tại Budapest. Tướng Wench tiếp tôi ngay, và chúng tôi nôn nóng pha lẫn tò mò chờ đợi các biến cố. Chúng tôi biết rằng trên đồi Mout du Château người Hung đã cho áp dụng một vài biện pháp quân sự. Trại binh đã được tăng cường, các con đường chính dẫn lên đồi hình như đã được ngăn chặn bằng mìn chôn dưới đất. Đến trưa, chúng tôi được toà Đại sứ toạ lạc trên đồi gọi điện thoại. Tuỳ viên quân sự của chúng tôi cho biết rằng toàn diện khu vực trên đồi chính thức bị đặt trong tình trạng giới nghiêm, và tất cả mọi sự di chuyển trên các lối dẫn lên đồi đều bị cấm chỉ. Cách vài phút trước, ông ta thử dùng xe xuống đồi nhưng đâu đâu cũng gặp các trạm gác và quân Hung yêu cầu ông trở lui ngay. Một lát sau, liên lạc điện thoại bị cắt đứt – chúng tôi đoán như vậy bởi vì chúng tôi không được gọi một lần nào nữa. Như vậy là các cơ sở Đức còn ở trên đồi thật sự đã bị cô lập. Điều này rõ ràng là đã cấu thành “hành vi bất thân thiện” đầu tiên, như ngôn ngữ ngoại giao vẫn thường nói. Chúng tôi tự hỏi không biết còn hành động nào trầm trọng sắp xảy ra không. Không còn gì nghi ngờ nữa, tình hình hiện tại không thể kéo dài mãi, trong hai hay ba giờ nữa, quyết định sau cùng sẽ đến hoặc theo chiều hướng này hay chiều hướng kia. Hiện tại chúng tôi chỉ có thể chờ đợi, đối phương vẫn giữ thế chủ động. Vào lúc 14 giờ sự ngờ vực đã bị tàn bạo đánh tan bởi một bản tuyên bố của Horthy được đài phát thanh Hung loan đi. “Hung-gia-lợi vừa ký kết hiệp ước hoà bình riêng rẽ với Nga sô!” Lúc này, ngọn lao đã phóng đi. Tình hình đã rõ rệt, chúng tôi phải phát động các “phản biện pháp” đã dự liệu ngay. Ông Tướng lập tức ra lệnh bố trí các đơn vị theo kế hoạch báo động đã được chuẩn bị trước, trong thành phố Budapest. Cùng lúc đó, ông yêu cầu tôi khởi động cuộc tấn công lên đồi Mont du Château. Tôi ước tính rằng, chưa phải lúc thuận tiện và khuyên ông chờ thêm vài ngày nữa. Để đối phó với quân Hung, tôi đề nghị vận dụng các đơn vị Đức, thiết lập một vòng đai bên ngoài bao quanh đồi. Sư đoàn 22 SS sẽ phụ trách công tác này. Việc chiếm các nhà ga và các công ốc quan trọng nhất đã được thực hiện êm đẹp mà không gây ra một hậu quả nào trong suốt buổi chiều. Mặt khác, chúng tôi gởi gấp một tướng lãnh đến Bộ Tư lệnh Tối cao Hung-gia-lợi tại mặt trận Carpathes, nếu tình thế bắt buộc, ông ta có nhiệm vụ phải bắt giữ ông Tướng Hung, Tư lệnh đạo quân này. Nhưng, vị Tướng lãnh phái viên của chúng tôi đến quá chậm. Viên Tướng Hung, cùng với vài sĩ quan và thư ký đã chạy trốn qua hàng ngũ quân Nga sô. Chúng tôi rất ngạc nhiên thấy bản tuyên cáo thoả hiệp hoà bình riêng với Nga lẫn cuộc chạy trốn của viên Tư lệnh đã không tạo ảnh hưởng nào đối với thái độ của binh sĩ Hung-gia-lợi. Gần như khắp nơi, các đơn vị Hung vẫn giữ nguyên vị trí. Đại đa số các sĩ quan từ chối bắt chước Tư lệnh của họ. Ở lại bên cạnh binh sĩ, họ tiếp tục chiến đấu. Tuy nhiên, chúng tôi phải hành động thật nhanh để ngăn không cho Bộ Tổng Tham mưu Quân lực Hung, trụ sở ở sát lâu đài, ban ra các mệnh lệnh đầu hàng mới nữa. Trong một phiên họp vào buổi chiều, chúng tôi quyết định sẽ tấn công lên đồi vào sáng ngày hôm sau. Tôi định giờ H là 6 giờ, nghĩa là lúc rạng đông, vì tôi cho rằng đó là lúc thuận tiện nhất để tạo tình trạng bất ngờ toàn diện - một yếu tố chủ yếu, nếu tôi không muốn dàn trận đánh nhau. Suốt đêm tôi và Foelkersam nghiên cứu lại bản đồ khu đồi. Dần dần, kế hoạch của chúng tôi được chính xác hoá. Chúng tôi dự trù một cuộc tấn công tập trung, gồm nhiều đơn vị tham dự. Trong khi họ xung phong, tôi sẽ tìm cách chọc thẳng vào trung tâm, dọc theo đại lộ Vienne. Chính tại đó, tôi hy vọng tạo được sự bất ngờ vì tôi tin rằng sẽ chiếm được cổng thành Vienne mà không cần nổ súng, càng yên lặng càng tốt, để có thể đột ngột xuất hiện cùng với binh sĩ của tôi trước công viên của lâu đài. Sau đó là phải thu đạt được kết quả sau cùng thật nhanh. Chúng tôi phải xâm nhập tức khắc và lâu đài có lẽ sẽ là trung tâm đề kháng, hành động chỉ kéo dài nhiều lắm là vài phút, nhờ đó tránh cho phía Hung cũng như phía chúng tôi cuộc đổ máu vô ích. Vì vậy, chúng tôi giao cho mỗi đơn vị một nhiệm vụ chính xác, chúng tôi lại vừa được tăng cường một đại đội chiến xa Panthère và một đại đội chiến xa Goliath. Loại sau là một chiến cụ mới, xe bọc thép, điều khiển từ xa, chạy bằng xích, rất thấp và dễ điều khiển và phía trước mũi có chứa một khối chất nổ cực mạnh vì thế nó còn có tên là thiết giáp lùn, chắc chúng tôi phải dùng loại này để phá các chướng ngại vật cản đường hay tung các cửa chắn lối tiến quân. Tiểu đoàn sinh viên sĩ quan của Trường Chiến tranh sẽ tấn công khu vườn nằm trên sườn mạn nam. Nhiệm vụ khó khăn vì chúng tôi biết nơi sườn đồi rất dốc này, quân Hung thiết trí rất nhiều ổ đại liên. Nhiệm vụ của tiểu đoàn là vô hiệu hoá địch và chiếm phần phía Nam của Lâu Đài. Một bộ phận thuộc đơn vị đặc biệt của tôi có một chiến xa yểm trợ, sẽ tấn công mặt tây của bức tường để chiếm một cánh cửa hông của Lâu Đài. Một đơn vị thuộc tiểu đoàn dù 600 SS, sẽ chui qua đường hầm đào dưới chân cầu treo thâm nhập vào trong lòng ngọn đồi. Đơn vị này phải chiếm các lối vào chằng chịt dưới đất và đột nhập vào các toà nhà dùng làm trụ sở của Bộ Chiến tranh và Bộ Nội vụ. Phần còn lại của đơn vị đặc biệt, đa số tiểu đoàn dù SS, 4 chiến xa Panthère và các thiết giáp lùn Goliath, sẽ do tôi chỉ huy để đánh thốc vào cổng thành Vienne và Lâu Đài. Riêng tiểu đoàn dù của không quân, được giữ làm đơn vị trừ bị, đề phòng các diễn biến rắc rối bất khả dự trù. Vào nửa đêm, khi ấn định các chi tiết cho mỗi một hành động, các đơn vị của tôi đã bố trí sẵn sàng sau vòng đai do sư đoàn 22 SS thiết lập. Một lát sau, một sĩ quan cao cấp của Bộ Chiến tranh Hung-gia-lợi tìm đến Bộ Tham mưu của quân đoàn chúng tôi. Ông ta đi thẳng từ đồi Mont du Château bằng một con đường bí mật để nhân danh Bộ này mở cuộc thương thuyết với chúng tôi. Chúng tôi bảo rằng không có lý do gì để bắt đầu thương thuyết khi viên Nhiếp chính chưa huỷ bỏ tuyên cáo ký kết hoà bình riêng rẽ với Nga sô. Mặt khác chúng tôi nhấn mạnh rằng việc cô lập hoá, nếu không nói là việc giam giữ nhân viên toà Đại sứ rõ ràng là một hành vi bất thân thiện. Do khuyến cáo của tôi, phía chúng tôi quyết định dành cho Quốc hội Hung-gia-lợi một thời gian để lập lại tình trạng bình thường hơn. Với ngôn ngữ của một tối hậu thư, chúng tôi bắt buộc đến 6 giờ sáng là chậm nhất, tất cả mìn và cổng chặn ngăn cản lưu thông trên con đường Vienne - nơi tòa Đại sứ tọa lạc - phải được gỡ bỏ. Làm như vậy, chúng tôi có cơ hội bằng vàng để tấn công Lâu đài một cách chớp nhoáng với tổn thất tối thiểu. Thái độ của ông khách hình như cũng phản ánh thái độ của đa số đồng sự trong Bộ Chiến tranh Hung, ông ta tỏ vẻ lo âu trước sự trở mặt phản phúc của Hung-gia-lợi đối với Đức quốc. Cuộc tiếp xúc giữa chúng tôi kéo dài chừng 2 giờ trong vòng thân mật, rồi ông ta xin cáo biệt. Đến 3 giờ sáng, tôi đến vị trí tiến quân dưới chân đồi gần địa điểm điều quân. Cho tập họp các sĩ quan, tôi trải bản đồ, và dưới ánh sáng yếu ớt của các đèn bấm, vừa nhấm nháp ly cà phê mà người cận vệ mới đưa cho, tôi giải thích và xác định các chi tiết cuối cùng. Kế hoạch hành động đã sẵn sàng. Tôi sẽ cùng đơn vị, thử tiến lên đồi một cách êm lặng cho đến tận Lâu Đài, làm như “cuộc du ngoạn” này là chuyện tự nhiên nhaất trần đời. Các đơn vị phải ngồi nguyên trên xe, làm ra vẻ chỉ chuyển quân đi ngang qua các con đường một cách tình cờ. Tôi biết rằng hành động như vậy, tôi gặp phải nguy hiểm bởi vì nếu các xe bị đánh, binh sĩ không trở tay kịp. Nhưng tôi phải chấp nhận mối đe dọa đó nếu muốn đến Lâu Đài thật nhanh mà khỏi phải đánh nhau. Tôi thông báo kế hoạch cho sĩ quan chỉ huy các cánh quân và dặn dò thật kỹ là cho lệnh khai hỏa khi tình hình nguy cấp đến mức chót. Họ cũng khôg được trả đũa các cuộc tấn công của những toán địch quân lẻ tẻ, mục đích là phải đưa được đoàn xe vào các vị trí chiến đấu đã được chỉ định mà không cần nổ súng. “Người Hung không phải là kẻ thù của ta”, đó là khẩu hiệu, ít ra cũng là trong lúc này. Sau đó, tôi ấn định thứ tự di chuyển của cánh quân do tôi chỉ huy, đi đầu là chiếc xe nhỏ có tôi trên đó, liền sau xe tôi là bốn chiến xa, rồi đến toán xe Goliath, sau cùng là binh sĩ, mỗi tiểu đội ngồi trên một xe. Tất cả vũ khí cá nhân đều được khóa an toàn. Phần đông binh sĩ của tôi, những quân nhân già kinh nghiệm, không phải là lần đầu tham dự một chiến dịch kiểu này, đã lợi dụng cả những phút còn lại trước khi khởi hành để tiếp tục giấc ngủ. Ngay khi vượt qua cổng thành Vienne, đến khu bằng phẳng trên đỉnh đồi, cánh quân sẽ chia làm hai và xông thật nhanh đến Lâu Đài. 5 giờ 30 - 5 giờ 40, trong xe đầu tiên có năm quân nhân, bạn chiến đấu vong niên của tôi, năm Hạ sĩ quan từng tham dự vào vụ Gran Sasso. Mỗi người mang một súng lục và nhiều lựu đạn ở hông và cầm tay một khí giới chống chiến xa mới, khẩu “Bazooka”. Chúng tôi rất tò mò muốn thấy thái độ của quân Hung trên đồi sẽ như thế nào. Nếu cần chúng tôi sẽ bắt họ im lặng hoặc bằng các quả đạn từ các chiến xa, hoặc bằng các khẩu bazooka này. Một lần nữa, tôi nhìn đồng hồ tay: 5 giờ 59. Cánh tay mặt tôi xoay vòng làm hiệu: nổ máy xe. Rồi đứng trên chiếc xe nhỏ, tôi đưa thẳng tay lên nhiều lần: Tiến! Chúng tôi lăn bánh từ từ, vì dốc đồi rất nghiêng. Miễn là không có chiếc nào cán phải mìn, con đường sẽ bị cản trở và như thế là làm cho kế hoạch của tôi đến phút chót, bị tan tành. Như do linh tính, tôi nghiêng tai lo âu nghe ngóng phía sau, tốt đẹp cả, không có tiếng nổ nào cắt đứt tiếng động cơ xe. Đây rồi, cổng thành Vienne. Giữa rào cản có một lối đi, vài binh sĩ Hung nhìn chúng tôi với vẻ tò mò thấy rõ. Một phút sau, chúng tôi đến khu vực bằng phẳng trên đỉnh đồi. Hạ thấp giọng, tôi ra lệnh cho tài xế từ từ nhấn mạnh ga. Bên phải tôi là một trại binh Hung, trước cổng có hai đại liên đặt sau hai đống bao cát. - Bị bắn bên hông là chuyện không hay tí nào. - Foelkersam thì thầm bên tai tôi. May thay, cả bên trong, lẫn trước trại binh chẳng ai động dụng gì cả, chỉ có tiếng chiến xa của chúng tôi là nghe rõ mồn một. Tôi đi vào lối bên phải, tức là phía tòa Đại sứ, hiện tại, đoàn xe di chuyển với tốc độ khá nhanh, sau tôi, một chiến xa xả tốc lực đến 40 cây số/giờ tạo nên tiếng động như sấm. Còn 1 cây số nữa là đến Lâu Đài. Phần đầu của kế hoạch đã thành công hoàn toàn, chúng tôi đã lên đến đỉnh đồi mà không một tiếng súng nổ. Bên trái tôi, tòa nhà vĩ đại của Bộ Chiến tranh đã xuất hiện. Xa xa, một, hai, ba tiếng nổ mạnh. Chắc chắn là cánh quân dưới hầm đã bít lối đi dưới hệ thống đường hầm chằng chịt. Giây phút quyết định sắp điểm. Chúng tôi vượt qua Bộ Chiến tranh, lúc này, công trường mênh mông của Lâu Đài trải rộng trước chúng tôi. Ba chiến xa lớn trấn giữ nơi đó, khi thấy chúng tôi xuất hiện, chúng hướng mũi súng lên trời tỏ dấu không chống cự. Trước cửa Lâu Đài, quân Hung xây một bức tường chắn bằng đá tảng cao nhiều thước. Xe tôi tránh tạt ngang và tôi ra hiệu bằng tay cho chiếc chiến xa đi kế ủi mạnh vào chướng ngại vật. Trong khi quái vật khổng lồ húc vào, chúng tôi nhảy xuống xe, bức tường chắn ngang không chịu nổi sức mạnh 30 tấn chạm vào nên đã đổ sụp, chiếc chiến xa tiến lên vượt qua đống đá, vào đến sân Lâu Đài - và đối diện với sáu súng chống chiến xa trước mặt. Chạy bên phải và bên trái các chiến xa Panthère, chúng tôi vượt qua rào cản bị sụp và tiến vào vòm cổng chính. Một Đại Tá phòng vệ Lâu Đài, súng lục cầm tay, cố ngăn chúng tôi lại, nhưng Foelkersam đã dùng vai hích ông ta dội lui. Bên phải chúng tôi hình như là lối chính đi vào Lâu đài. Chúng tôi nhào đến bậc cấp đầu tiên. Vừa thấy một sĩ quan hấp tấp chạy về phía chúng tôi, tôi hét: - Đưa tôi đến vị chỉ huy Lâu Đài ngay lập tức. Ngoan ngoãn, anh ta đưa tôi lên cầu thang danh dự rộng thênh thang. Đến tầng thứ nhất, chúng tôi đi vào một hành lang. Tôi ra hiệu cho một binh sĩ đứng lại ở đầu cầu thang để khi cần, che chở chúng tôi. Viên sĩ quan chỉ cho tôi cánh cửa đi vào một phòng nhỏ. Trên một bàn giấy đặt gần cửa sổ mở rộng, một binh sĩ Hung đang nằm sau một trung liên và vừa nhắm bắn vào quân tôi đang đứng dưới sân. Hạ sĩ quan Holzer, một quân nhân đầu trọc và mập ù, tiến tới nhắc khẩu trung liên ném qua cửa sổ. Xạ thủ kinh hoàng rơi xuống bàn và lăn quay xuống nền. Thấy bên phải có cánh cửa, tôi gõ mấy tiếng và bước vào. Một Trung Tướng tiến về phía tôi. Tôi không để cho ông ta kịp nói một lời nào. - Ông là Chỉ huy trưởng Lâu Đài? Tôi yêu cầu ông đầu hàng tức khắc. Nếu ông từ chối buông khí giới, máu sẽ đổ một cách vô ích và ông phải chịu trách nhiệm. Xin ông quyết định ngay. Tôi cần phải kết thúc nhanh, vì từ dưới công trường đã có tiếng súng và vài loạt đại liên. Tôi nhấn mạnh và cố gắng dùng giọng thuyết phục. - Ông đã thấy, mọi sự chống đối lúc này là điên rồ. Binh sĩ của tôi đã chiếm cả lâu đài. Đây không phải là một khẳng định vô bằng nhằm mục đích gây cho viên Tướng Hung sự kinh ngạc. Tôi tin chắc là đơn vị đặc biệt do Trung úy Hunke chỉ huy đã bình tĩnh chiếm giữ các điểm chiến lược trong tòa Lâu Đài mênh mông này. Thật vậy, viên Tướng Hung chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì Hunke đã mở cửa phòng bước vào báo cáo rằng sân và các hành lang chính đã bị chiếm đóng mà không xảy ra giao tranh, và xin lệnh của tôi. Hiện tại, viên tướng lãnh đã có quyết định, tất nhiên là chẳng vui vẻ gì. - Tôi đầu hàng, - ông ta tuyên bố bằng một giọng nói long trọng. - Tôi sẽ ra lệnh cho binh sĩ thuộc quyền ngừng bắn ngay. Chúng tôi xiết tay nhau và thỏa thuận thông báo tin tức cho các đơn vị đôi bên còn đánh nhau bằng một sĩ quan Hung và một sĩ quan thuộc cánh quân của tôi. Trong khi viên Tướng Hung sắp xếp việc đầu hàng, tôi bước ra hành lang và đi một vòng để thanh sát tình hình. Tôi yêu cầu và được hai sĩ quan Hung-gia-lợi tháp tùng và làm sĩ quan liên lạc. Tôi ngạc nhiên khi thấy các phòng dành cho viên Nhiếp chính trống rỗng. Tôi được biết ngay là ông ta đã rời khỏi Lâu Đài vài phút trước 6 giờ để xin tướng SS Pleffer - Wildenbruch bảo vệ, còn gia đình ông ta thì đến xin tị nạn tại nhà vị đại diện Tòa thánh La-Mã từ đêm qua. Dầu sao, sự hiện diện của Đô Đốc Horthy tại Lâu Đài cũng không làm thay đổi được gì cả, kế hoạch của tôi không nhắm vào đích thân ông ta mà là khu vực cơ quan chính quyền Hung-gia-lợi. Khi ló đầu nhìn ra một cửa sổ, nhiều viên đạn rít bên tai tôi. Vội vàng tôi thối lui. Một lúc sau Hunke báo cáo là không thể nào mang lệnh ngưng bắn cho các đơn vị bố trí sau vườn của Lâu Đài hướng về bờ sông Danube. Tuy nhiên hai phát bazooka bắn đi từ trên Lâu Đài, đủ để cho quân Hung tại các nơi đó hiểu rằng tốt hơn là nên đầu hàng. Tổng quát chiến dịch kéo dài chừng nửa giờ, và bây giờ yên tĩnh trở lại trên toàn diện khu đồi. Dân chúng ở khu lân cận có thể yên tâm tiếp tục ngủ. Bằng điện thoại, tôi báo cáo kết quả thành công cho Bộ Tư Lệnh Quân đoàn và tôi nghe tiếng thở dài khoan khoái của viên sĩ quan bên kia đầu dây. Chắc chắn là quí ông này chỉ tin tưởng phần nào thôi về kế hoạch tấn công chớp nhoáng của tôi mà nền tảng là sự bất ngờ. Ít lâu sau, tôi nhận được báo cáo của hai toán quân chiếm Trụ sở của Bộ Tổng Tham Mưu Quân lực Hung - nơi đây có thể xẩy ra đụng độ ngắn - và Bộ Nội Vụ, cơ quan này đầu hàng tức khắc, và rồi báo cáo của các cánh quân khác. Tổn thất của chúng tôi rất nhẹ, bốn tử thương và mười hai bị thương. Trận đánh thật sự đã diễn ra trong vườn sau Lâu Đài. Phía Hung-gia-lợi tổn thất ba chết, mười lăm bị thương. Tất cả quân Hung đồn trú trên đồi phải nộp vũ khí và chúng được chất đống trong sân. Ngược lại tôi cho phép sĩ quan giữ lại vũ khí cá nhân. Rồi tôi yêu cầu họ cho tập họp trong một phòng lớn ở tầng dưới đất để ứng khẩu một bài diễn văn mà nội dung đại khái như sau: - Tôi cần lưu ý các anh là từ nhiều thế kỷ nay, không có cuộc xung đột nào làm sứt mẻ mối giao hảo tốt đẹp giữa Hung-gia-lợi và Đức-quốc, bao giờ hai dân tộc ta cũng chiến đấu cạnh nhau để chống kẻ thù chung. Ngay cả hôm nay nữa, chúng ta không có lý do gì để gây gổ nhau. Mục tiêu của cuộc chiến tranh hiện nay là để lập một Âu Châu mới, mà mục tiêu đó chỉ có thể đạt được nếu Đức-quốc thoát khỏi sự tàn phá do đối phương đe dọa. Giọng Áo của tôi đã làm nổi bật tính cách hòa hoãn và thân hữu của lời tôi nói, vì không có sĩ quan nào từ chối bắt tay tôi. Vào đầu buổi chiều, họ cùng với binh sĩ rút về các trại quân tại Budapest. Sáng hôm sau, tất cả đều đến trình diện Bộ Chiến tranh để thề trung thành với chính quyền mới. Theo lệnh, tôi và đơn vị vẫn chiếm Lâu Đài và cho canh giữ các điểm chính trên đồi. Thật ra, tôi không bao giờ tin rằng có một ngày nào đó tôi được bơm lên làm chủ nhân ông Biệt điện của Hoàng gia Hung-Gia-lợi. Người hầu phòng lớn tuổi của Nhiếp chính vương đã biểu diễn bộ mặt buồn rượi khiến cho Foelkersam không từ chối nổi ý định phải gọi một bữa ăn trưa đích đáng. Trong thực tế, chúng tôi đều đói meo. Bất mãn ra mặt, nhưng người hầu phòng già đời trong nghề sau cùng cũng dọn cho chúng tôi một bữa ăn chấp nhận được mặc dù rõ rệt là không ngon bổ bằng các lần hầu tiệc xa xưa trong Lâu Đài, vào thời đại Nữ hoàng Elisabeth của triều đình vương quốc Áo-Hung. Buổi tối, bữa ăn tập họp tất cả sĩ quan của tôi trong căn phòng ăn rộng lớn, chúng tôi cực kỳ vui vẻ và phấn khởi, nhất là các tin sau cùng từ mặt trận cho thấy tình hình có vẻ khá hơn. Vậy chúng tôi có thể vui vẻ ăn mừng chiến công của chúng tôi: nhờ chúng tôi mà tai họa thật sự đe dọa đạo quân Đức tại Hung đã tránh được vào phút chót. Sáng hôm sau, tân Bộ Trưởng Chiến tranh, Bereghfy đã tuyên bố nhân danh tân chính phủ cám ơn tôi. Tôi trả lời là đã rất sung sướng đạt được mục tiêu sau một cuộc đụng độ rất ngắn và nhất là đã có thể ngăn cản không gây sự thiệt hại nào cho tòa lâu đài đẹp đẽ. Thật vậy, tôi thật lo sợ khi nghĩ đến các đổ vỡ không sửa chữa được nếu như khẩu súng cối 65 ly của ông Tướng cục súc Bach-Zelewski được đem ra sử dụng. Chúng tôi cũng thỏa thuận làm lễ an táng chung cho các quân nhân Hung và Đức. Chính phủ Magyare đích thân đứng ra tổ chức với nghi lễ chính thức, như vậy vết tích sau cùng của một cuộc trả thù có thể xẩy ra chắc chắn đã được xóa sổ. Buổi tối, một mệnh lệnh từ Tổng Hành Dinh của Fuhrer giao cho tôi nhiệm vụ đưa Nhiếp chính vương Hung-gia-lợi đến lâu đài Hirshberg tại Haute-Bavière. Đô đốc Horthy phải được coi là khách của Fuhrer nên được sử dụng chiếc xe hỏa đặc biệt dành riêng. Lẽ tất nhiên tôi phải chịu trách nhiệm về sự an toàn của ông ta trong suốt lộ trình. Đến đây là chấm dứt cuộc sống vương giả của chúng tôi. Sáng hôm sau, Tướng Pleffer-Wildenbruch giới thiệu tôi một cách hết sức long trọng với Đô đốc Horthy. Sau vài phút nói chuyện mưa nắng, chúng tôi lên xe đến nhà ga. Các con đường vắng ngắt, những bộ hành hiếm hoi không thèm chú ý đến chúng tôi. Trước nhà ga, tuy vậy cũng có một đám đông tụ họp, nhưng chỉ có ít người trong số họ đưa tay phác một cử chỉ từ biệt sau cùng. Thật là một cuộc ra đi buồn thảm đối với ông già mà trong bao năm qua cầm vận mạng của Hung-gia-lợi.
(1) Một giống người ở Hung – gia – lợi.
(1) Một giống người ở Hung – gia – lợi.