- Đúng rồi! Con cũng nghĩ là mẹ bị hốp hồn. Vậy thì, thưa cha, sao không đưa ngay cái cô gái ma quỷ này vào Bạch Vân Am ngay đi. Cho vào đấy là mọi chuyện sẽ giải quyết và cô ta sẽ chẳng còn hại ai được nữa! Bà Tuyết Như hét lên như điên loạn: - Đừng! Đừng! Nó không phải là bạch hồ, nó là con của ta, con ruột của ta đó Ngân Sương lắc đầu, nhìn sang Hạo Trinh, rồi nhắm mắt lại. Còn Hạo Trinh thì chỉ biết đứng bất động như trời trồng Ngân Sương đột ngột lên tiếng: - Mẹ ơi mẹ! Mẹ đừng có nói lảm nhảm như vậy? Tại sao lại nói một chuyện không có? Mẹ mê sảng ư? Và quay sang đám đông. Ngân Sương tiếp: - Tôi không điên! Không hề điên! Ông không biết ư? Tôi đã lừa dối ông suốt hai mươi mốt năm. Bây giờ thì tôi không giấu giếm nữa. Tôi nói sự thật đây. Ngân Sương thật sự là con ruột của chúng ta. Nó sinh ra cùng ngày cùng tháng cùng năm với Hạo Trinh... Nói đúng ra Hạo Trinh lớn hơn nó mấy ngày... Và khi tôi lâm bồn. Hạo Trinh đã được đưa vào phủ... Vương gia vừa nghe giật mình. Như trên trời rớt xuống. Ông vừa sợ vừa giận, nhưng sợ nhiều hơn. Ông bước tới chụp lấy tay Ngân Sương - Mi là ma quái, là quỷ! Mi hãy cút ngay cho ta! “Soạt!” Ngay lúc đó thanh mã tấu giắt trên lưng Vương gia đã bị bà Tuyết Như đoạt lấy. Đám đông đứng trong sân nhà sợ hãi. “Ồ!” lên một tiếng kinh ngạc Chỉ thấy bà Tuyết Như đặt lưỡi đao ngang cổ mình, nói: - Ngân Sương! Con của ta! Để con nhận mẹ một cách đau khổ thế này, mẹ không đành lòng. Tim mẹ tan nát hết rồi, con biết không? Hai mẹ con lại ôm chầm nhau khóc. Vương gia, Hạo Trinh, Hạo Tường, Phiên Phiên đều đứng lặng. Cả sân Vương phủ im phăng phắt. Chẳng ai biết rồi việc sẽ diễn biến ra sao cả. Rất lâu sau đó. Phiên Phiên mới nói nhỏ với Hạo Tường: - Cái con hồ ly nầy... Hình như.. pháp thuật cao cường lắm! Nhưng bà Tuyết Như đã nghe thấy, bà quay lại: - Đủ rồi! Đừng có lặp lại cái chuyện hồ ly gì nữa! Ngân Sương chính là con ruột của ta chớ không phải ma quỷ gì đâu Quay sang Hạo Trinh bà tiếp: - Con biết là... Bấy lâu nay, Hạo Trinh mới là niềm hãnh diện, là hạnh phúc, là vinh quang của chạ Với cha hắn xứng đáng nối di tông đường... Còn con? Cha coi thường con quá. Cha khinh bỉ hất hủi chẳng coi con ra một ký lô gì, cái thằng nghịch tử đáng ghét đó, lại mới thật sự là giọt máu của mình. Còn cái thằng mà mình bấy lâu nay hãnh diện, lại chỉ là của giả! “Bốp!” Vương gia bất ngờ vung tay lên cho ngay Hạo Tường một cái tát như trời giáng. Hạo Tường không kịp đề phòng ngã lăn ra sau. Phiên Phiên phải bước tới đỡ con trai dậy và đưa mắt ngạc nhiên nhìn Vương gia. Vương gia đánh Hạo Tường xong gióng như quả bóng xì hơi. Người lắc đầu ngao ngán, rồi đưa mắt nhìn mẹ con Tuyết Như, Ngân Sương, Hạo Trinh đến Hạo Tường. Bao nhiêu cái cảm xúc phức tạp đan nhau trong lòng ông, ông nói: - Ta thà có một thằng con trai giả, nhưng biết vươn lên. Còn hơn là thằng con trai thật mà chẳng ra gì! Lời của Vương gia làm Hạo Tường đang ở tận mây xanh rớt ngay xuống đất. Hắn có vẻ giận dữ - Hạo Tường! Hạo Tường! Hãy đợi ta! Đợi ta, ta sẽ cùng đi với con! o0o Chuyện Bạch Ngân Sương bị đưa đến “Bạch Vân Am” được tạm thời dời lại. Cả ngày hôm đó. Vương phủ lại ở trong tình trạng rối mò. Đám gia nhân xì xào bán tán trong khi chủ nhân của nó ở trong trạng thái nặng nề khó xử chỉ thở vắn than dài. Vương gia và Tuyết Như ở trong phòng riêng, tự bạch và tính toán cặn kẽ về điều đã xảy ra trong quá khứ. Phiền trách, hối hận, rồi ăn năn. Những đau lòng khó trách. Nhưng cũng có những cái cho thấy cái cơ trời kỳ diệu. Tại sao Ngân Sương đã bị bỏ trôi sông lại quay về? Có sự sắp xếp để gặp lại Hạo Trinh rồi trở về Vương phủ... Mọi thứ như có mắt xích xoay vòng, và lá cũng rụng về với cội. Trong khi đó ở Đông Khoa Viện, Hạo Trinh và Ngân Sương lặng lẽ đối diện nhau. Tất cả thật đột ngột. Bỗng nhiên rồi, vị trí của hai người lại đổi ngược với nhau. Ngân Sương trở thành con gái của Vương gia, còn Hạo Trinh? Lại không rõ lý lịch, tông tích mình là ai. Sự đổi đột ngột làm cho hai người không biết phải xử trí thế nàọ Nhất là Hạo Trinh. Sự thật đã đánh gục chàng một cách bất ngờ. Hạo Trinh không biết nói gì. Ngồi yên như một pho tượng gỗ Trời bên ngoài đã sụp tối, nhưng thời gian giờ chẳng có một ý nghĩa gì với Hạo Trinh - Tôi biết. Tu hú đã chiếm tổ quạ hơn hai mươi mốt năm quạ Bây giờ thì đã đến phút quạ chiếm lại tổ. Và tu hú phải đi thôi Ngân Sương lắc đầu: - Những lời của anh vừa rồi đã làm cho em hạnh phúc em không dám mong mỏi gì khác! o0o Sáng hôm sau. Ngân Sương còn chưa kịp đến “Bạch Vân Am” thì Vương phủ đã bị một đám binh lính đến vây chặt. Người dẫn đầu đội binh là Hình bộ Đông Thụy Đông đại nhân, có mang theo thánh chỉ của Hoàng Đế Vương gia, Tuyết Như, Hạo Trinh và Ngân Sương đều phải phục trong sân, nghe thánh chỉ “Phụng thiên thừa nhận, Hoàng đế phán rằng. Xét phò mã Hạo Trinh, không phải là con ruột của Thạc Thân Vương mà chỉ là con nuôi mạo nhận, chuyện này làm hoen ố dòng tôn thất, qua mặt cả vua, để đoạt chứt hầu, vi phạm cả quyền lợi của quốc gia, là một trọng tội. Nhưng cũng đoái nghĩ đến Thạc Thân Vương và Phước Tấn, nguyên là hoàng thân quốc thích, nên miễn cho tội chết, chỉ xử phạt tù hai năm và giáng cấp làm thứ dân. Những người còn lại trong Vương phủ đều bị bãi bỏ chức vụ và điạ vị Vương phủ bị xung công. Riêng Bạch Ngân Sương phải xuống tóc quy y. Còn Hạo Trinh, vì lý lịch không rõ ràng mà dám tiến danh phò mã. Tội không thể tha thứ, phải trị làm gương. Nội trong ba ngày, phải đem xử chém Khâm thử!”