Hồi 21
Đôi mắt bí mật

 Một loạt động tác của Bành Lộ Siêu diễn ra chỉ trong khoảnh khắc, thiết giản của Tư Mã Minh Tử vừa đâm soạt vào người chàng thì cũng là lúc tuyệt kỹ “Tỏa Long Vương” của chàng phát sinh uy lực.
Vù! Rốp! Thân hình ngũ đoản của Tư Mã Minh Tử càng bị ngắn hơn, cả chiếc đầu của tay sát thủ này như bị lút vào trong người, giữa hai khoảng vai.
Bành Lộ Siêu còn chưa kịp hoàn bộ thì Bảo Nguyên hòa thượng đã gầm thét như phát cuồng lao tới, thanh huyết đao trong tay lão vẽ lên một ánh hàn quang rực rỡ, nhắm người Bành Lộ Siêu chém tới.
Bành Lộ Siêu đã sức cùng lực kiệt, không thể né tránh, đành để cho thanh đao chém lút vào người. Chàng quát lớn một tiếng, ném bỏ sợi liên tử, dang hai tay xông vào Bảo Nguyên hòa thượng đánh liều mạng.
Bảo Nguyên hòa thượng kinh hãi định rút đao ra, nhưng lưỡi đao do chém quá sâu nên ngập vào xương, rút không ra. Lão chỉ bối rối trong nháy mắt thì đã bị hai cánh tay hộ pháp của Bành Lộ Siêu choàng qua cổ, siết lại thật mạnh. Tình hình lúc này là cả hai đều vận dụng hết sức mình, một muốn kết liễu đối phương, còn một thì muốn thoát ra khỏi tình cảnh nguy hiểm.
Ở cạnh đó, Kỳ Vũ gầm lớn một tiếng, lão vừa bị trường thương của Hồ Sơn Tử, một tên điện sĩ Hoàng Long Bảo, thích trúng đùi. Lão loạng choạng lùi lại, máu tươi tuôn ra ướt đẫm một bên chi dưới. Nghiến chặt răng để nén cơn đau, lão vung đao quét ngang ra, miệng phẫn hận quát:
– Lão tử quyết đồng quy ư tận với ngươi.
Hồ Sơn Tử cười lạnh nói:
– Ngươi cứ đi trước đi, đại gia chưa có hứng đồng hành với ngươi lúc này.
Kỳ Vũ chém liên tiếp hai mươi đao, quát:
– Lão tử quyết không chịu đi một mình, nếu không có tên cẩu tạp chủng Hồ Sơn Tử ngươi đi theo.
Lúc này Hắc Sơn Phong đang bị Mã Uy Túc tấn công ráo riết, buộc phải liên tiếp thoái lui, vô tình lại lùi đến chỗ Kỳ Vũ và Hồ Sơn Tử đang giao đấu. Thật ra đó là do Mã Uy Túc chiếm thượng phong nên muốn trợ giúp Kỳ Vũ. Lão chờ đúng lúc liền tấn công liên tiếp mười chưởng, buộc Hắc Sơn Phong phải chống đỡ tối tăm mặt mũi, trong lúc đó lão đảo nhanh người, đánh luôn ra ba chiêu liên hoàn về phía Hồ Sơn Tử.
Hồ Sơn Tử kinh hãi, vội đưa tay lên hóa giải mà quên mất là còn Kỳ Vũ đang ở ngay bên cạnh. Kỳ Vũ không bỏ lỡ thời cơ, một đao nhanh như chớp đã vung ra, rạch một đường dài từ ngực xuống tận đan điền của Hồ Sơn Tử, còn bồi thêm một cú đá khiến cái xác của Hồ Sơn Tử văng ra xa đến bảy tám thước.
Hắc Sơn Phong trông thấy thế thì tức điên người, lão vừa múa chưởng đánh ra vừa hét lớn:
– Lão tiện nhân vô sỉ, thừa cơ đánh lén kẻ khác. Lão tử sẽ lấy mạng ngươi để tế vong linh của Hồ huynh đệ.
Đôi mắt của lão như tóe lửa, hơi thở nặng nề hồng hộc như trâu cày ruộng, mồ hôi ướt đẫm từ đầu đến gót chân, chiêu này đánh ra cũng dồn toàn lực, có lẽ lão muốn cùng đối phương liều một phen sống chết.
Mã Uy Túc không thèm phản bác, lão bình tĩnh ra chiêu, đôi chưởng của lão như một cặp binh khí sắc nhọn chẳng kém đao kiếm, lại biến hóa nhanh nhẹn dị thường.
Kỳ Vũ mình đầy máu, lão vừa thoát khỏi sự uy hiếp của Hồ Sơn Tử thì đã lại bị năm hảo thủ Mai Lâm Giáo vây công, trong đó có một người còn sống sót duy nhất trong nhóm Mai Lâm Ngũ Sát, cận vệ của Bạch Tôn, Cừu Kiếm Sĩ Từ Dũng.
Cả năm người đó đều như những kẻ điên không biết sợ chết, cứ nhào tới, binh khí bốn bề dày đặc đan thành một tấm lưới chụp lên đầu Kỳ Vũ.
Kỳ Vũ hú lên một tiếng dài, lão quyết định gạt bỏ sinh tử sang một bên, tay nắm chặt đao, tận lực vùng vẫy. Nhưng tình thế không dễ dàng chút nào, chỉ riêng Từ Dũng thì lúc bình thường Kỳ Vũ đã khó có thể đương cự, huống chi là trong tình cảnh này.
Từ Dũng vừa vung trường kiếm tấn công vừa cười lạnh nói:
– Lão tặc kia, ngươi mà sống sót được qua hôm nay thì lão tử không phải là người họ Từ nữa.
Kỳ Vũ nghiến răng quát:
– Lão tử cho dù có chết thì cũng phải cắt theo cái đầu của con rùa đen Từ Dũng mới được.
Từ lúc bắt đầu tới giờ, Từ Dũng ở sau phía sau đoàn quân liên hợp giữa Mai Lâm môn và Hoàng Long Bảo, không vôi chạm trán với hảo thủ mà chỉ đánh giết đệ tử cấp thấp của Đại Lôi Giáo nên hắn còn khá sung sức. Sau ba mươi thế kiếm thì cuối cùng mũi kiếm của hắn cũng thích trúng mặt Kỳ Vũ.
Kỳ Vũ cắn răng chịu đau, vung ngược đao chém bay đầu một tên đại hán sử thương đang hợp công bao vây lấy mình, tuy nhiên đầu vai của lão cũng lãnh thêm một đao nữa. Ngay khi lão còn đang xây sẩm mặt mày thì Từ Dũng đã nhanh như chớp lia một đao nhanh ra.
Kỳ Vũ cơ hồ đành bó tay trước thế công vô cùng hóc hiểm đó thì bỗng đâu lại có cứu tinh xuất hiện. Ngao Tử Thanh như một con thần long từ trên trời bay xuống, trong nháy mắt đã đánh ra mười một chiêu đao về phía Từ Dũng và ba gã đại hán đang vây công Kỳ Vũ, làm cho cả bọn hết sức luống cuống, phải vội thu đao về chống đỡ, thế nguy của Kỳ Vũ nhờ đó cũng được tiêu trừ.
Mai Lâm Ngũ Sát có bốn người đã mất mạng về tay Ngao Tử Thanh nên vừa trông thấy chàng thì Từ Dũng đã cảm thấy máu sôi cuồn cuộn, hắn không để ý đến cấm lệnh của Bạch Tôn là không được đối đầu với Quỉ Tiêu nữa mà bỏ mặc Kỳ Vũ rồi quay lại dồn toàn lực đánh với Ngao Tử Thanh.
Huyết Đao Tăng cũng đã thoát khỏi sự liều mạng của Bành Lộ Siêu nên lập tức nhảy vào giáp công.
Ng;'>
Mã Uy Túc cung tán đồng:
– Biện pháp này tuy không thể nói là cao minh nhưng trong tình thế hiện tại, e rằng chẳng có cách nào hay hơn.
Văn Phong Thái mỉm cười nhìn Ngao Tử Thanh nói:
– Tiểu đệ nhận thấy cách đó không ổn thỏa, không biết Ngao huynh có cao kiến gì không?
Cổ Đại Hồ thấy bát đệ không đồng ý với chủ kiến của mình và đại ca, vội nhăn mặt nói:
– Này cái ông mặt trắng ơi! Ngươi sợ chết thì cứ ngồi ở nhà, Ngao lão đệ vì Đại lôi giáo chúng ta đã vào sinh ra tử mấy lượt, không lẽ chúng ta ngồi nhìn để hắn chui đầu vào chỗ chết sao?
Văn Phong Thái mỉm cười bình thản nói:
– Tứ ca hiểu lầm ý của tiểu đệ rồi, huynh đệ chúng ta đã thề đồng sanh đồng tử, tiểu đệ đâu có lý nào sợ chết mà co đầu rút cổ như vậy. Tiểu đệ định cùng Ngao huynh thương lượng kế vạn toàn.
Cổ Đại Hồ trề môi xì một tiếng nói:
– Nói chuyện với hạng cùng toan như ngươi thật là chua không chịu được. Cổ mỗ chỉ biết là không thể để Ngao lão đệ đi một mình, còn những việc khác thì Cổ mỗ chẳng cần biết tới. Cho ngươi bàn cách gì thì bàn, cuối cùng cung phải làm một trận cho đã đời.
Ngao Tử Thanh trầm ngâm một lúc rồi từ tốn nói:
– Nếu để tại hạ đi một mình thì quả có hơi cô thế một chút, nhưng nếu làm theo cách của Đại giáo đầu thì hơi trắng trợn, điều đó chỉ có lợi cho đối phương mà thôi. Chi bằng nên làm như vậy, tại hạ đi phó ước một mình, chư vị thống lãnh đệ tử chậm một vài canh giờ đi theo tiếp ứng cho tại hạ. Nếu không xảy ra động thủ thì hay, bằng xảy ra động thủ thì đành phải quyết chiến một trận nữa vậy.
Văn Phong Thái gật đầu tán đồng lập tức:
– Ngao huynh nói chí phải. Thực ra mối hiềm khích này phải giải quyết cho đến đầu đến cuối. Chúng ta không muốn gây hấn nhưng Đại lôi giáo cung không thể để người khác khinh khi.
Ngao Tử Thanh hợp một ngụm trà nói:
– Nếu các vị giáo đầu không có ý kiến gì khác thì chúng ta quyết định như vậy. Tại hạ thực cung nóng lòng muốn xem thử Trì Tú là một nhân vật như thế nào!
Mã Uy Túc trầm giọng nói:
– Ngao thiếu hiệp, quyết định như vậy đã ổn thỏa chưa?
Ngao Tử Thanh mỉm cười nói:
– Chúng đến Hoàng Long bảo rồi là sẽ biết ngay là có ổn thỏa hay là không?
Lăng Hiểu Đồng đứng dậy nhìn Cầu Thu Bang nói:
– Đại ca nói gì đi chứ, Ngao thiếu hiệp đã quyết định như vậy đại ca thấy thế nào? Không lẽ cứ theo ý Ngao thiếu hiệp để chàng vào Hoàng Long bảo một mình?
Cầu Thu Bang còn đang cân nhắc lời nói của mình thì Cổ Đại Hồ đã gân cổ lên nói:
– Thôi được rồi! Thôi được rồi! Còn bàn tới bàn lui cái gì nữa? Đi thì cứ đi, ở đây bàn riết rồi cung phải vậy thôi. Bản linh của Ngao lão đệ lẽ nào chịu kém bọn súc sinh ở Hoàng Long bảo? Đại ca, quyết định như vậy.
Lăng Hiểu Đồng lườm Cổ Đại Cổ một cái nói:
– Tứ ca, nghe khẩu khí của tứ ca thiên hạ không biết cứ ngỡ tứ ca là gia chủ vậy. Tứ ca cung phải chờ cho đại ca, nhị ca nói trước chứ!
Cổ Đại Hổ cụt hứng, nhăn mặt nói:
– Thất muội hôm nay ngươi làm gì mà tỏ ra khó chịu với Cổ mỗ vậy. Cổ mỗ cung là một trong các giáo đầu đương nhiên là phải chung vai gánh vác trách nhiệm với mọi người.
Mã Uy Túc chen vào:
– Thôi được rồi! Tứ ca và thất muội đừng cãi vã nữa làm cho đại ca phân tâm.
Đừng ai nói nữa cả, nghe đại ca nói trước cái đã.
Cầu Thu Bang trầm ngâm một lúc rồi nói:
– Đối phương đã chỉ đích danh Ngao thiếu hiệp, vậy chúng ta phải theo ý của Ngao thiếu hiệp mà làm, không bàn cãi thêm vào.
Văn Phong Thái thêm vào:
– Ngao huynh định khi nào thì khởi hành?
Ngao Tử Thanh trầm ngâm đáp:
– Tại hạ chuẩn bị sơ qua rồi lập tức khởi hành, Cầu giáo chủ để đối phương không hoài nghi thành ý của chúng ta, các vị chờ cho quá ngọ hãy xâm nhập vào lãnh địa của Hoàng Long bảo. Nếu không xảy ra xung đột tại hạ yên lành trở ra thì tốt quá. Bằng ngược lại khi nghe có tiếng sát phạt, chư vị cứ đánh thẳng vào.
Mã Uy Túc nhíu mày:
– Cách mười dặm đường, lỡ trong tình thế nguy cấp làm sao ứng cứu cho kịp!
Nếu để cho Ngao thiếu hiệp bị ám toán thì toàn thể Đại lôi giáo làm sao gánh nổi tội? Sao chúng ta không áp sát hơn?
Văn Phong Thái mỉm cười nói:
– Ngu ca, nếu chúng ta áp sát quá, dù chúng ta không muốn động thủ với người của Hoàng Long bảo thì cung khó tránh khỏi được xung đột! Hơn nữa làm như vậy sẽ mất đi tính bất ngờ.
Cầu Thu Bang gật đầu:
– Bát đệ phân tích hữu lý, cần chuẩn bị cho Ngao thiếu hiệp pháo hiệu của bản giáo, khi cần thiết cứ phóng lên trời làm ám hiệu, chúng ta sẽ kéo quân vào tiếp ứng.
Ngao Tử Thanh ôm quyền mỉm cười nói:
– Đa tạ sự chiếu cố của các vị giáo đầu, xin các vị cứ yên tâm, tại hạ tự tin mình sẽ qua được cửa ải này. Nếu để xảy ra động thủ, thì đó sẽ là điều bất lợi lớn của đối phương.
Cầu Thu Bang gật đầu gượng cười nói:
– Ngao thiếu hiệp đã vì Đại lôi giáo mà không quản ngại gian khó, Đại lôi giáo cung sẽ hết lòng báo đáp, dù có phải hy sinh đến người cuối cùng cung không để cho Hoàng Long bảo coi thường chúng ta.
Song mục của Ngao Tử Thanh lóe lên những tia thần quang kỳ dị, giọng thảm trầm nói:
– Chấp nhận dấn thân vào giang hồ là chấp nhận hiểm nguy, việc này không ai trách ai được. Chỉ mong sao lần này có thể giải quyết được một cách triệt để sự ân oán giữa Đại lôi giáo với Mai Lâm môn và Hoàng Long bảo. Đổ máu như vậy cung đủ rồi.
Cổ Đại Hổ hừ lên một tiếng nặng nề nói:
– Lần này thì phải giết không chừa một ngọn cỏ!
Đôi môi Ngao Tử Thanh khẽ động đậy thể hiện một nụ cười tàn khốc, giọng lạnh băng nói:
– Tứ giáo đầu nói làm tại hạ nảy ra thêm một ý, đại giáo đầu nếu lần này xảy ra xung đột, chúng ta làm mạnh tay luôn, cho Hoàng Long bảo nếm mùi giống như Mai Lâm môn hôm nọ...
Mã Uy Túc cười ha hả nói:
– Hỏa công? Ha ha hạ. Hay lắm! Còn nhớ lúc ở Hổ não bối, bọn súc sinh Mai Lâm môn phải lo chạy đi chữa lửa trông dáng điệu vô cùng thảm hại, chúng ta cứ theo cách cu đốt cho Hoàng Long bảo trở thành tro bụị. Văn Phong Thái lắc đầu:
– Chỉ sợ lần này khó hạ thủ hơn lần trước!
Ngao Tử Thanh nhếch mép nói:
– Mặc dù đã rút kinh nghiệm qua một lần thất bại thảm hại ở Mai Lâm môn nhưng Hoàng Long bảo cùng lắm chỉ tăng cường canh phòng giới bị mất thôi, không lẽ chúng chứa sẵn nước để chờ chữa lửa sao? Chúng ta không dập khuôn lần trước, không lén xâm nhập được thì ta dùng hỏa tiễn! Cứ ở xa xa mà bắn vào chúng làm sao mà giữ cho nổi?
Cổ Đại Hồ vỗ ghế cười nghiêng ngả nói:
– Diệu kế! Diệu kế! Ngao lão đệ không những có công phu quyền chưởng cao minh mà cung nhiều quỷ kế, Cổ mỗ thực tâm kính phục. Để coi lần này bọn súc sinh Hoàng Long bảo chạy đi đâu cho biết.
Cầu Thu Bang gật đầu tươi cười nói:
– Có kế này chắc sẽ giảm bớt được thương vong cho các đệ tử, đồng thời đối phương sẽ trở tay không kịp.
Xong lão quay sang Mã Túc Uy nói:
– Ngũ đệ mau đi chuẩn bị, dùng cơm trưa xong là lập tức xuất phát. Những thứ cần dùng cho Ngao thiếu hiệp ngươi cung phải chuẩn bị cho đầy đủ, có lẽ Ngao thiếu hiệp phải xuất phát liền bây giờ.
Lăng Hiểu Đồng cúi đầu nói nhỏ:
– Ngao thiếu hiệp phải cẩn thận.
Ngao Tử Thanh đứng dậy hướng về Lăng Hiểu Đồng thi lễ nói:
– Đa tạ thất giáo đầu hạ cố, mong rằng tại hạ không phụ lòng của các vị giáo đầu. Tại hạ cáo lui.
Cổ Đại Hồ cười lớn nói:
– Cổ mỗ thấy Ngao thiếu hiệp rất nóng lòng đi thăm Lý cô nương rồi. Mà cung phải trước khi dấn thân vào chốn long đàm hổ huyệt, người ta có bao nhiêu là điều cần tâm sự.
Ngao Tử Thanh nhếch mép cười nói:
– Thật không ngờ tứ giáo đầu trông hào phóng mà cung rành tâm lý nữ nhi như vậy. Tại hạ đã nhìn lầm người rồi.
Cổ Đại Hồ cười lớn nói:
– Không dám! Không dám! Ngươi mau mau đi đi, kẻo có nhiều điều muốn nói mà không đủ thời gian.
Ngao Tử Thanh mỉm cười nói:
– Đa tạ tứ giáo đầu!
Trước khi quay người bước đi, Ngao Tử Thanh còn kịp nhìn thấy gương mặt u sầu và lo lắng của Lăng Hiểu Đồng.
o O o Một con đường hồng thổ đơn độc uốn lượn giữa bình nguyên bao la, thỉnh thoảng lại xuyên qua những làng mạc với nhà cửa lô xô, hay những cánh rừng rậm rạp. Lúc này trời đã quá ngọ, địa điểm là một nơi giữa bình nguyên cách Hoàng Hà độ khẩu chừng hai mươi dặm. Sau cả ngày rong ruổi trên đường dài, giờ nghe gió thổi về mang hơi nước mát rượi khiến khách lữ hành cảm thấy dễ chịu dưới cái nắng chói chang của buổi trưa.
Trong một cánh rừng trúc, nơi mà con đường độc đạo đi qua, có hai bóng người đang ẩn mình, hai đôi mắt loang loáng hàn quang chú mục về phía con đường, dáng sốt ruột chờ đợi.
Tiếng vó ngựa đều đều, không nhanh không chậm từ xa vọng tới, lát sau đã thấy một thớt ngựa xuất hiện nơi khúc quanh.
Hai bóng người ẩn mình trong rừng trúc quay nhìn nhau một cái rồi nhanh như chớp phóng ra sát mép quan đạo.
Thớt ngựa tiến đến gần hơn, song phương vừa giáp mặt nhau, một trong hai người đã quát lớn:
– Kẻ nào đó? Đứng lại!
Con ngựa bạch trắng như tuyết không pha lẫn một chút màu tạp, dáng cao lớn hùng dung, vừa nhìn đã biết đây là một con ngựa quý. Con ngựa cất cao hai vó trước hí lên một tiếng dài rồi dừng lại.
Người ngồi trên lưng ngựa là một thiếu niên tuấn tú, bộ nho phục màu trắng phất phơ trong gió, đầu chít nho sĩ chân cũng trắng nốt, dáng phong lưu tiêu sái.
Song mục loang loáng tinh quang nhìn hai kẻ đón đầu, giọng trầm trầm nói:
– Tại hạ Ngao Tử Thanh! Nhị vị là người của Hoàng Long bảo?
Hai người nhìn Ngao Tử Thanh từ đầu đến chân một lượt, xong nghểnh cổ nhìn ra phía sau lưng chàng, tỏ vẻ không tin, một người lạnh lùng nói:
– Ngươi đến chỉ một mình?
Ngao Tử Thanh nhếch mép cười nhạt nói:
– Không phải là quý bảo chỉ mời một mình tại hạ thôi sao? không lẽ tại hạ lại mang theo những người mà quý bảo không mời?
Vẻ mặt hai người hòa hoãn đôi chút, đồng ôm quyền thi lễ, người bên phải cười lớn nói:
– Tại hạ Nhậm Ninh, thừa lệnh bảo chủ đến đón Ngao đại hiệp nhập bảo.
Ngao Tử Thanh xuống ngựa thi lễ nói:
– Phiền nhị vị dẫn lộ!
Người bên trái vẻ mặt hầm hầm giọng không mấy khách khí nói:
– Tại hạ Thiết long Cung Liên. Ngưỡng mộ thịnh danh của Ngao bằng hữu bấy lâu nay mới được gặp mặt. Nhị ca của ta Ngân long Du Thượng Cơ được các hạ chiếu cố, nay tại hạ có lòng cảm tạ.
Khẩu khí của Thiết long Cung Liên nghe đầy hỏa khí. Ngao Tử Thanh đương nhiên chưa quên Ngân long Du Thượng Cơ vừa mới táng mạng dưới quỷ tiêu của mình mấy ngày trước đây. Cung Liên là lão tam trong Hoàng long ngu hào, nỗi oán hận của Cung Liên không cần nói cungao Tử Thanh không hề e sợ, thân hình di động như một bóng ma phiêu đãng dật dờ, hữu thủ đánh với Từ Dũng, còn tả thủ thì công kích Huyết Ma Tăng.
Từ Dũng do nóng lòng báo thù mà lại đánh mãi không được nên chiêu thế rối loạn, bỗng nghe hự một tiếng, hữu chưởng của Ngao Tử Thanh đã đánh mạnh vào ngực y.
Kẻ đứng đầu Mai Lâm Ngũ Sát không nói thêm được lời nào nữa, thân hình hắn đã văng ra xa, đầu đập vào đá đánh bốp một tiếng, não kèm máu đã văng ra tung tóe, chết ngay lập tức.
Gần như cùng lúc, Huyết Đao Tăng đã quét được một đao trúng tay Ngao Tử Thanh, nhưng chàng cũng đã kịp phóng một cước vô cùng hiểm độc về phía lão.
Lại nghe hự một tiếng nữa, Huyết Đao Tăng đã trúng cước trúng ngực, lão ọe một tiếng rồi phun máu tươi ồng ộc. Nhưng trước khi té ngã lão cũng đã dồn hết tàn lực, ném thanh huyết đao vào lưng Kỳ Vũ. Ngao Tử Thanh bất ngờ trước đòn này của lão nên ngẩn người ra giây lát, rồi vội vàng kêu lớn:
– Kỳ huynh, cẩn thận sau lưng.
Nhưng đã muộn, Kỳ Vũ lúc này mình đầy thương tích, sở dĩ đứng được tới giờ cũng là một chút dũng khí tàn, lão đang đánh nhau kịch liệt với ba tay hảo thủ Mai Lâm môn nên chẳng thể tránh kịp đao bay tới nhanh như chớp. Thanh huyết đao đã cắm sâu vào lưng lão, suýt chút nữa đã xuyên luôn mũi đao ra trước ngực.
Kỳ Vũ ngửa mặt lên trời cười một tràng dài bi phẫn, lão thu hết tàn lực nhào tới chụp cổ một tên hảo thủ Mai Lâm môn, rồi trước khi hoàn toàn đứt hơi đã vặn gãy cổ hắn, thân hình của lão từ từ đổ xuống cùng với tên hảo thủ Mai Lâm môn xấu số kia.
Cảnh chiến trường mỗi lúc một thảm khốc hơn, tử thi ngổn ngang, máu chảy đọng thành vô số vũng. Chỉ cần nhìn cảnh tượng trên Dã Địa Bình lúc này một lần thì chắc chắn không ai có thể quên được.
Lúc này Bạch Điêu đã đổ mồ hôi ướt đẫm lưng áo, hắn đã vận dụng toàn bộ chân lực để đấu với Cầu Thu Bang nhưng vẫn lực bất tòng tâm, phải liên tục thoái hậu.
Ngao Tử Thanh kêu lớn:
– Cầu giáo chủ mau kết liễu hắn đi, chúng ta đã gần khống chế được toàn cục rồi.
Cầu Thu Bang tuy võ công cái thế nhưng tâm tính lại thuần hậu, vì vậy chiêu số hiếm có sát thủ tàn độc để sớm kết liễu đối thủ, nên đánh nãy giờ vẫn chưa xong. Nghe Ngao Tử Thanh nhắc, lão cười ha hả nói:
– Hắn không chạy khỏi đâu.
Bạch Điêu vừa ra sức chống đỡ, vừa nghiến răng chửi:
– Thật là ba hoa không biết thẹn, có giỏi thì cứ kết liễu thử xem sao, muốn chết thì tất cả chúng ta cùng chết.
Hắn đang định liều mạng thì bỗng từ trong rừng có tiếng nói oang oang vang ra:
– Các sở thuộc Mai Lâm môn và Hoàng Long Bang lập tức triệt thoái.
Toàn thể người của Mai Lâm môn và Hoàng Long Bảo, kể cả Bạch Điêu nghe tiếng nói ấy thì đều lập tức thu binh khí, liên tục lui lại như muốn rút lui.
Giáo chúng Đại Lôi Giáo thấy tình thế bỗng nhiên thay đổi thì ngớ cả người ra, Ngao Tử Thanh quát lớn:
– Mau phóng Đại Lôi đạn.
Tất cả các đệ tử Đại Lôi Giáo nghe tiếng quát của Ngao Tử Thanh thì như bừng tỉnh, ai còn cử động được đều lấy Đại Lôi đạn ném ra. Lập tức thoái binh bên phía Mai Lâm môn và Hoàng Long Bảo hỗn loạn, tiếng đạn nổ rầm trời, tiếng gào la thảm thiết, mùi khét nồng nặc. Đại Lôi đạn tuy không đả thương được cao thủ bên Mai Lâm môn và Hoàng Long Bảo nhưng cũng giết được rất nhiều đệ tử cấp thấp. Thiệt hại nhân mạng của liên minh nhiều gấp ba bốn lần bên Đại Lôi Giáo.
Ánh lửa hắt lên gương mặt của Ngao Tử Thanh xanh lè, cộng thêm vẻ lạnh lùng tàn nhẫn khiến chàng trở nên như một ác thần. Trong mớ âm thanh hỗn độn đó, tiếng chàng vang lên như sấm rền:
– Đừng để địch nhân chạy thoát.
Giáo chúng Đại Lôi Giáo la hét vang trời, lập tức đuổi theo truy kích, lại có thêm một số không nhỏ các đệ tử Mai Lâm môn và Hoàng Long Bang mạng vong, cục diện trở nên náo loạn đến mức không có gì có thể vãn hồi được.
Tuy nhiên sức lực của giáo chúng Đại Lôi Giáo cũng đã cạn kiệt sau một trận ác đấu kinh hồn nên họ chỉ truy kích được một quãng ngắn rồi đành để cho số người còn lại của Mai Lâm môn và Hoàng Long Bảo chạy đi.
Cuối cùng thì Dã Địa Bình cũng trở lại sự tĩnh lặng vốn có của nó. Chỉ khác chăng là lúc này có thêm vô số tử thi ngổn ngang, cùng máu me vương vãi khắp nơi, cùng mùi khét lẹt bốc lên kinh khủng.
Đại Lôi Giáo đã chiến thắng, nhưng đó là cái thắng trong gian nan, đau khổ đến cực cùng. Cái giá của thắng lợi thật quá đắt, ai cũng trầm mặc, không nói nên lời.
Một lúc sau, Ngao Tử Thanh bước đến bên Cầu Thu Bang, giọng khàn đặc nói:
– Giáo chủ không sao chứ?
Cầu Thu Bang cất giọng vô cùng mỏi mệt nói:
– Lão phu không hề gì? Nhưng Ngao Tử Thanh thì hình như đã trúng thương...
Ngao Tử Thanh gượng cười đáp:
– Chút thương thế ngoài da này có gì đáng kể.
Thật ra thì toàn thân chàng lúc này không có chỗ nào là không cảm thấy đau nhức, khí huyết chạy loạn xạ trong kinh mạch.
Mã Uy Túc cũng bước tới gần, mỗi bước đi của lão đều rất nặng nề, nghe như tiếng xương cốt đang rã rời từng khúc, lão trầm giọng nói:
– Chúng ta đã thắng...
Điền Tinh không buồn di động, lão đứng một chỗ nói:
– Cuối cùng thì coi như cũng đã trút được một phần oán khí trong lòng.
Cầu Thu Bang thở dài nói:
– Thắng như nguyên khí của Đại Lôi Giáo ta đã bị tổn thương trầm trọng, tinh anh của giáo cũng bị mất mát khá nhiều.
Ngao Tử Thanh cất giọng nghiêm trang nói:
– Cầu giáo chủ, trong hoàn cảnh vừa rồi thì giữ được tình thế div>Tiên lễ hậu binh.
Hai cánh cổng đỏ từ từ mở ra, bên trong xuất hiện một hàng người ai nấy đều tỏ ra một khí độ bất phàm.
Đi đầu là một lão nhân tuổi đã lục tuần, sắc diện trầm tinh đến lạ lùng, râu ba chòm đen nhánh buông xuống trước ngực, phất phơ theo từng bước chân, nghi biểu như thiên tiên! Người này mình mặc hoàng bào, trên áo hiện chữ thọ óng ánh bạc, dáng vẻ thần thái đến cảnh phục sức đều toát lên một vẻ uy nghi khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Ngay bên cạnh hoàng bào lão nhân, một trung niên hán tử dáng người cao lớn, dưới cằm để một chòm râu ngắn, song mục sắc nhọn như hai luồng điện, đặc biệt là đôi môi mỏng dính mím chặt, trông chẳng khác nào hai lưỡi kiếm, làm người đối diện có một cảm giác rờn rợn.
Ngoài ra còn có một lão nhân mình mặc cẩm bào, trên ngực áo thêu một bức đồ hình tam giác màu đen. Người này mui to miệng rộng, gương mặt to bè, bước đi trông như một chiếc thùng di động.
Đến giờ phút này Ngao Tử Thanh đã cảm nhận được Hoàng Long bảo chẳng phải là một tổ chức như những bang phái thông thường, rõ ràng nó thể hiện một dã tâm lớn của chủ nhân và Trì Tù có thể tự hào vì đã làm được điều đó.
Ba người ở bên trong bước đến giữa cửa thì dừng lại, Nhậm Ninh dấn bước tới trước, cung thân nói:
– Thuộc hạ phụng mệnh bảo chủ đã cung nghênh Ngao đại hiệp đến rồi, kính cẩn phụng mệnh.
Hoàng bào lão nhân bước tới trước một bước, cất giọng sang sảng nói:
– Cung Liên đã bẩm báo qua, ngươi lui được rồi!
Ngao Tử Thanh không khỏi nghi thầm:
Tri Tử khí độ hơn hẳn Bạch Tôn, võ công ắt cung cao thâm hơn.. Vị hoàng bào lão nhân chiếu đôi mục quanh như hai ngọn đèn quan sát Ngao Tử Thanh từ đầu đến chân xong chậm rãi nói:
– Cuối cùng thì Ngao đại hiệp cung đã đến! Giữa Ngao đại hiệp và bản bảo chưa từng có duyên gặp mặt, Ngao đại hiệp sẵn sàng hạ cố giá lâm bản bảo như vậy, lão phu thay mặt toàn thể thuộc hạ đa tạ Ngao đại hiệp. Mời!
Ngao Tử Thanh không đáp lại những lời lẽ trịnh trọng của đối phương chỉ khẽ nghiêng đầu đáp lễ, mới điểm nhẹ một nụ cười ung dung tiến vào đại sảnh.
Đại khách sảnh của Hoàng Long bảo bày trí cực kỳ hoa lệ, lúc nào cung có hơn chục đại hán xuôi tay đứng hầu chờ sai khiến, ngoài ra còn có ba nữ thanh y đồng tử tới lui rót trà. Tuy chỉ có một người khách nhưng Hoàng Long bảo sắp xếp đón không thiếu vẻ trang trọng chút nào.
Sau khi phân chủ khách ngồi xuống, hoàng bào lão nhân tươi cười nói:
– Ngao đại hiệp đi đường vất vả quá!
Ngao Tử Thanh phất tay áo giọng sang sảng đáp:
– Được bảo chủ hạ cố đến, tại hạ nào dám chậm trễ.. Không sai! Vị lão nhân dáng hòa nhã mà uy nghi này chính là kẻ đứng đầu của Hoàng Long bảo Tề thiên tinh Trì Tú.
Trì Tú mỉm cười nói:
– Ngao đại hiệp, lão phu dẫn kiến hai vị bằng hữu, vị này là Hao Thiên Lang Triệu Quang Thần, vị này là Thạch Quải Trượng...
Trì Tú mới thốt ba tiếng Thạch Quái Trượng, Ngao Tử Thanh đã giật nảy người bụng nghi thầm:
Thì ra lão lùn, người lại đi trông giống chiếc thùng kia lại chính là Thạch Quái Trượng! Tên chẳng hợp với chút nào, trước kia nghe nhắc đến Thạch Quái Trượng cứ nghi đó là một lão nhân cao cao gầy gầy, giờ gặp mặt mới hay hoàn toàn trái ngược lại...
Ngao Tử Thanh đứng dậy ôm quyền thi lễ, môi điểm một nụ cười nói:
– Ngưỡng mộ thinh danh của nhị vị đã lâu nay mới được hội ngộ tại đây, tại hạ cảm thấy vô cùng vinh hạnh!
Hai người lãnh đạm liếc nhìn Ngao Tử Thanh lạnh lùng làm một cử chỉ đáp lễ, môi mím chặt không nói câu nào.
Trì Tú mỉm cười nói.
– Ngao đại hiệp giả làm bạn không biết có phải đã đoán được ý của lão phu khi mời Ngao đại hiệp đến đây không?
Ngao Tử Thành hơi nhếch mép giọng bỉnh thản nói:
– Tại hạ đang muốn thỉnh giác không biết bảo chủ cho đời tại hạ để chỉ giáo điều chi?
Trì Tú ra về trầm ngâm mới tỏ vẻ trầm ngâm nghiêm trọng nói:
Từ khi biết đến Thạch Quái Trượng ở đây, Ngao Tử Thanh không ngăn được sự xung động trong lòng Ngu Lôi Thủ Hạ Thục nói rằng việc thi thể của Diệc Hồng mà tích có liên quan đến Thạch Quái Trượng, dù biết rằng giữa nơi đây đem việc ra hỏi Thạch Quái Trượng thì không tiện nhưng chàng vẫn cứ muốn hỏi cho ra lẽ.
Nghe Thạch Quái Trượng lên tiếng gương mặt tuấn tú của Ngao Tử Thanh thoáng biến đổi nhưng nếu không thì khó lòng phát hiện ra, chàng khép mặt có dằn cơn xúc động trong lòng.
Thạch Quái Trượng nhướng mày nói:
– Tại sao Ngao đại hiệp không đáp lời lão phu?
Ngao Tử Thanh hít một hơi dài nhanh chóng lấy lại vẻ trầm tinh, cười nhẹ nói:
– Không sai! Bạch môn chủ đang được các huynh đệ Đại Lôi giáo chăm sóc rất chu đáo. Thạch bằng hữu quả đúng là chỉ giao hảo hữu của Bạch môn chủ tại hạ sẽ nói lại điều này để Bạch môn chủ hay.
Thạch Quái Trượng giận tràn hông hừ một tiếng nặng nề cất giọng lạnh lùng nói việc xích mích giữa Đại Lôi Giáo và Mai Lâm môn, hà cớ gì các hạ nhúng tay vào? Đại Lôi giáo hứa hẹn với ngươi điều gì?
Ngao Tử Thanh nhếch môi giọng nhẹ nhàng nói:
– Vậy xin hỏi Thạch bằng hữu ân oán giữa Đại lôi giáo và Mai Lâm môn có liên quan gì đến người?
– Lý do gì mà ngươi gạn hỏi tại hạ Mai Lâm môn hứa hẹn với ngươi điều gì?
Thạch Quái Trượng tức điên người song mục lão trợn trùng suýt ra cả mí mắt hàm răng nghiến răng âm thanh từ cuống họng rít qua răng:
– Tiều tử to gan, ngươi đúng là thứ có mắt không tròng, ngươi thấy chán sống rồnhư thế này cũng là quá tốt rồi. Lần này kể như Mai Lâm môn hoàn toàn bị sụp đổ, người chết vô số, Môn chủ Bạch Tôn cũng bị ta bắt sống. Vu Đao Môn tuy số tử nạn không nhiều nhưng Môn chủ Huyết Đao Tăng cũng bị đánh cho trọng thương, rất có thể từ nay không còn có thể gây sóng gió nữa đâu.
Văn Phong Thái sau cơn ho sù sụ cũng góp lời:
– Chỉ có hai canh giờ mà cứ như đã qua cả kiếp người...
Ngao Tử Thanh mỉm cười nói:
– Cuối cùng thì chúng ta vẫn trụ vững được, chỉ cần chủ lực còn thì lo gì không gầy dựng lại được cơ chứ?
Cầu Thu Bang đưa mắt nhìn những tử thi ngổn ngang dưới đất một lượt, bỗng lão giật nảy người, thất thanh kêu lên:
– Lục đệ, lục đệ ơi...
Lão chạy tới ôm thi thể Bành Lộ Siêu lên, toàn thân run run, nước mắt ướt đẫm.
Phía bên kia cũng có tiếng Cổ Đại Hồ khóc rống lên:
– Kỳ Vũ... Kỳ Vũ...
Cầu Thu Bang bàng hoàng quay người lại, kêu to:
– Kỳ Vũ cũng đi rồi ư?
Ngao Tử Thanh cúi đầu, trầm giọng nói:
– Kỳ huynh ra đi rất oanh liệt, chính mắt tại hạ nhìn thấy cho đến phút cuối cùng Kỳ huynh vẫn làm cho kẻ địch khiếp đảm tâm thần.
Cổ Đại Hồ quệt nước mắt, nghiến răng nghiến lợi nói:
– Bọn súc sinh! Bọn cẩu tạp chủng! Sẽ có ngày Cổ đại gia tìm đến tận ổ của các ngươi rồi giết cho kỳ tuyệt hết thì mới cam lòng...
Cầu Thu Bang đứng thẳng lên, thở dài nói:
– Thôi đừng khóc mắng nữa, đối phương cũng đã trả một cái giả không nhỏ để giết được các huynh đệ Đại Lôi Giáo ta. Ôi sóng gió trên giang hồ...
Cổ Đại Hồ giậm chân nói:
– Như vậy còn chưa đủ, tất cả bọn súc sinh đó phải chết hết thì mới đủ đền mạng...
Cầu Thu Bang khẽ nhắm mắt lại, giọng lão bình thản nói:
– Lão tứ, ngươi giết hết người của Mai Lâm môn và Hoàng Long Bảo rồi thì các huynh đệ của chúng ta có sống lại được không? Hay là lại có thêm một số huynh đệ Đại Lôi Giáo phải ra đi nữa?
Cổ Đại Hồ nghiến răng nói:
– Chúng ta còn một giọt máu cũng phải phân thây bọn chúng ra thì mới hả dạ.
Ngao Tử Thanh liếm liếm đôi môi khô ráp của mình rồi từ từ nói:
– Khi song phương có xung đột thì ai cũng vì chủ của mình mà tận lực sát địch. Công bằng mà nói thì chúng ta cũng đâu có nhân từ hơn đối phương, thậm chí thủ đoạn còn có phần tàn ác hơn nữa là đằng khác, cứ thử nhìn số người bị tử thương bởi loạn tiễn, Đại Lôi đạn thì cũng có thể thấy được. Trên đấu trường ai cũng phải giành phần sống cho mình, không thể trách ai cả.
Cổ Đại Hồ thở dài, gương mặt lão hiện rõ vẻ mệt mỏi, xúc động chen lẫn đau đớn bi thương.
Cầu Thu Bang trầm giọng nói:
– Nhị đệ, ngươi hãy kiểm điểm lại binh mã và lo phần hậu sự, thi thể của địch nhân cũng an táng luôn đi.
Điền Tinh lãnh mạng ra đi, Cầu Thu Bang lại nhắm mắt lại, thở dài thườn thượt.
Ngao Tử Thanh hạ giọng hỏi:
– Cầu giáo chủ đang lo nghĩ chuyện gì vậy?
Cầu Thu Bang mở mắt, cất giọng ai oán nói:
– Trong lúc giao đấu với địch nhân, cứ mỗi lần nhìn thấy một người của bản giáo ngã xuống, bất kể người đó có thân phận cao hay thấp, lão phu đều cảm thấy đau đớn như bị cắt đi một miếng thịt. Hình ảnh tàn khốc của cuộc chiến hôm nay chắc chắn sẽ không bao giờ nhạt nhòa trong tâm trí lão phu.
Cổ Đại Hồ nghe thế thì giận sôi lên, thở hổn hển nói:
– Đại ca, chúng ta đánh thẳng vào sào huyệt của Hoàng Long Bảo, đánh cho chúng tan tác không còn chốn nương thân...
Ngao Tử Thanh nhíu mày, lắc đầu đáp:
– Tứ khoái đầu, hiện giờ thực lực của ta không còn là bao, không thể giao đấu nữa đâu.
Cầu Thu Bang trầm giọng nói:
– Lão phu hành tẩu hơn ba mươi năm, thành lập Đại Lôi giáo cũng hơn hai mươi năm rồi, cũng đã trải qua không biết bao trận chiến lớn nhỏ, nhưng giao đấu không còn chút nhân tính nào như vừa rồi thì quả là lần đầu tiên.
Ngao Tử Thanh thở dài nói:
– Thói thường trên giang hồ là vậy mà, người ta đối xử với mình ra sao thì mình nên đối xử gấp mười lần như thế, ân thù đều phải như vậy, mọi người cũng không nên canh cánh trong lòng như thế.
Cầu Thu Bang lắc đầu nói:
– Người ta ai cũng chỉ có một cái mạng, mất rồi thì không có cách gì lấy lại được. Các huynh đệ của lão phu đi rồi, không sao trở về nữa...
Ngao Tử Thanh cắn môi nhịn đau từ vết thương ở chân, khẽ nói:
– Cầu giáo chủ, theo ý tại hạ thì thực lực của Hoàng Long Bảo không chỉ có bấy nhiêu, nếu chúng ta không đề phòng thì sẽ rất nguy hiểm.
Cầu Thu Bang gật đầu nói:
– Rất phải, nhưng chúng ta đã tổn thất khá nặng, nếu địch lại tới tấn công thì e rằng...
Ngao Tử Thanh cười nói:
– Trong tay chúng ta còn một con tin rất đáng tin cậy là Bạch Tôn. Đó là một lá chắn rất hữu hiệu cho chúng ta về sau, chúng ta chưa đến nỗi tuyệt vọng đâu, nhưng chúng ta tốt nhất cũng nên rời đi ngay lập tức.
Cầu Thu Bang gật đầu đồng ý, sau đó đoàn người lập tức lên đường.
o O o Trời vừa hửng sáng.
Hơn năm trăm giáo chúng Đại Lôi Giáo giờ chỉ còn lại trên dưới hai trăm người lên đường về Lão Gia Tập, mà cũng chẳng còn ai lành lặn cả, dưới ánh dương quang mặt ai cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi cực độ, quần áo dính máu lem luốc.
Đoàn người về tới cửa rừng nơi dẫn vào Lão Gia Tập thì đã thấy Kim Hồ Ly Dị Liên Hàng ều lạnh lùng tựa như băng đá, mọi ánh mắt đều căm hận nhìn chằm chằm vào Ngao Tử Thanh.
Trì Tú mím chặt môi, song mục hiện đầy sát khí.
Triệu Quang Thần nghiến răng nói:
– Ngao Tử Thanh! Ngươi nhất định muốn phá hoại ý muốn hòa bình của bản bảo?
Ngao Tử Thanh nhếch mép cười lạnh nói:
– Các hạ nói nghe lạ quá! Cho đến thời điểm này Phong vân bảng đang là vật sở hữu của tại hạ, đồng ý trao đổi hay không hoàn toàn do tại hạ quyết định, quý bảo định dùng vu lực để cưỡng đoạt hay sao? Nếu vậy ý muốn phá hoại hòa bình chính là của quý bảo chứ không phải là tại hạ!
Trì Tú trầm giọng nói:
– Ngao đại hiệp! Lão phu thật tâm không muốn động can qua, chúng ta đã hao người tốn của quá nhiều rồi, lão phu muốn giải quyết việc này trong hòa khí.
Ngao đại hiệp võ công cái thế, lão phu thừa nhận bản bảo rất khó khăn khi phải đối đầu với Ngao đại hiệp, nhưng bản bảo người nhiều thế mạnh, nếu xảy ra quần đả, Ngao đại hiệp chưa hẳn đã giành được lợi thế.
Ngao Tử Thanh nghe nói nộ hỏa bốc lên rần rật trong huyết quản nhưng vẻ mặt chàng vẫn giữ được lạnh lùng, giọng thản nhiên hỏi lại:
– Trì bảo chủ muốn thử không?